Cái món bắn súng Liễu thị trưởng luôn không giỏi lắm, không tùy tiện chịu bêu xấu.
Nhưng bạn bè tù hội, mấy vị quan quân tại ngũ thì nhất định muốn bắn cho đã, nể mặt họ, Liễu thị trưởng đành bồi tiếp, mấy vị này là đại tá lục quân Lương Kinh Vĩ và vợ, thượng tá hải quan lục chiến Vũ Chính Hiên, thượng tá quân đội đặc chủng Cao Đức Thịnh, và thượng tá bộ đội nội vệ Hà Thắng Lợi.
Ngoài ra còn có một vị quan quân đặc biệt nữa, thượng tá Hà Mộng Doanh thuộc biên chế văn phòng quân khu Nam Phương.
Muốn tụ tập ở thủ đô đông như thế thật sự là không dễ dàng gì, lần này do hưởng sái quốc khánh 50 năm , nên mọi người mới có cơ hội hiếm có đó.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, cuối tháng 9 là đại thọ 60 của tư lệnh viên bộ đội nội về Vũ Hoàng Hà.
Hai nhà Hà Vũ giao tình nhiều đời, đại thọ của Vũ Hoàng Hà con cháu trực hệ hai nhà đều phải tới chức thọ.
Còn Cao Đức Thịnh năm ngoài lên làm đại đội trưởng, điều tới thủ đô, tham gia công tác bảo vệ an ninh cho quốc khách.
Đây là lễ quốc khánh lớn long trọng nhất được cử hành từ khi đương kim thủ trưởng nhậm chức tới nay, sẽ cử hành duyệt binh, ngoài các lãnh đạo đảng và quốc gia tham gia hoạt động này, còn có danh nhân trong ngoài nước, nhà doanh nghiệp nổi tiếng, số lượng không ít, công tác bản an nặng nề, chỉ dựa vào cục cảnh vệ TW và lực lượng cảnh vệ bộ đội nội vệ là không đủ. Hải Hương Quân thân là một trong số đầu não của bộ chỉ huy an ninh, tất nhiên không quên thuộc hạ cũ Cao Đức Thịnh rồi.
May hiện giờ còn cách quốc khách một thời gian, Cao Đức Thịnh còn có thể xin nghỉ.
Lễ đại thọ của Vũ Hoàng Hà không tổ chức chính thức, theo truyền thống trong đảng, lãnh đạo cao cấp đều không tổ chức mừng thọ, Vũ Hoàng Hà không đi phá thông lệ này, chỉ mời một số bạn bè thân thiết nhất trong phạm vi nhỏ, dù là thế không phải hai ba bàn là có thể chứa được. Riêng đời hai đời ba của hai nhà, đã hơn 30 mười, thêm vào những người thân thiết bên ngoài như Liễu Tuấn , Hải Hướng quân..v..v cũng phải bày tới bảy tám bàn ở CLB Trường Thành. Những tướng quân quan lớn thế hệ trước ăn cơm mừng thọ xong đều tự trọng thân phận rời đi, đám tiểu bối thì ngồi lại, tán gẫu vung trời, hết sức nào nhiệt.
Nói là tiểu bối chứ thực ra ở bên ngoài ai ai cũng là nhân vật lớn cả.
Ví như không lâu trước đó thành chỉ huy cấp phó quân đoàn trẻ nhất rồi, đoán chừng làm một hai năm nữa là thăng lên cấp tướng quân rồi.
Vào thời mới lập nước, vị tướng quân trẻ nhất có 33 tuổi, nhưng đó là thời đại chiến tranh, còn trong thời đại hòa bình, trên bốn mươi lên chức tướng quân được gọi là kỳ tài rồi.
Lương Kinh Vĩ hiện giờ khí độ vững vàng, không còn phong thái dũng sĩ năm xưa nữa.
Hà Mộng Khiết cấp bậc là phó sư đoàn, quân hàm thượng tá. Hà đại tiểu thư thấy thế thăng tiến này của em gái, cũng chỉ đành thở dài bỏ đi ý cạnh tranh.
Không ngờ Liễu thị trưởng cực kỳ đáng ghét, chẳng những không an ủi "tâm tinh bị tổn thương" của Hà đại tiểu thư thì thôi, lại còn nói cô là người trong thương trường, cứ cố tranh đoạt cấp bậc với tinh anh quân đội như Hà Mộng Khiết đúng là tự chuốc lấy khổ vào thân, kêu ai được nữa.
Nghe những câu này, Hà đại thiểu thư nghiến răng ken két, đưa móng tay dài sắc nhọn, để lại vô số "thương tích" trên lưng Liễu thị trưởng, kết quả bị Liễu thị trưởng "báo thù tàn khốc", hành cho thở không ra hơi.
Cao Đức Thịnh chẳng ngạc nhiên với thăng tiến kiểu tên lửa của Lương Kinh Vĩ, mà lại tấm tắc khen đồng chí Liễu Tuấn, mấy năm trước còn là rúc trong cái khu Trường Hà nhỏ tỉ, chớp mắt một cái đã thành thị trưởng Tiềm Châu.
Cao Đức Thịnh như đi trong mây mù.
Liễu thị trưởng chẳng thèm đi giải thích với hắn, cái đám cả đời sống trong bộ đội này cho rằng người tài giỏi trong thiên hạ đều ở trong quân hết.
Vũ Chính Hiên vẫn như cũ , làm tham mưu trưởng sư đoàn, vẫn trầm tính ít nói, người khác không chủ động bắt chuyện, hắn có thể ngồi im một hai tiếng không nói câu nào. Dù là anh em vợ thân thiết như Liễu Tuấn, cũng chỉ gật và lăng thôi, gặp phải ông anh rể "cực phẩm" này, Liễu Tuấn cũng bó tay hết cách. Chỉ khi Cao Đức Thịnh nói tới việc tác chiến đổ bộ, là Vũ Chính Hiên bừng bừng phán khích, phá lệ nói thêm vài câu.
Mọi người tán gẫu trong phòng bao một hồi, Lương Kinh Vĩ nổi hứng đề nghị mọi người đi bắn súng giải trí.
Lương tham mưu trưởng xuất thân dũng sĩ, hai năm qua đều trú đóng ở Hồng Kông, cơ hội bắn đạn thật không nhiều lắm, giờ bạn bè tụ hội, lại nhiều quan quân tại ngũ như thế, Lương Kinh Vĩ liền nghĩ tới món tiêu khiển này.
- Hay hay, đi bắn súng đi, em thích nhất món này.
Lương Kinh Vĩ vừa mới dứt lời tức thì có người lớn tiếng reo hò hưởng ứng.
Mọi người nhìn lại, té ra là Vũ đại tiểu thư, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Vũ Chính Hiên trừng mắt lên, không vui nói:
- Viện Viện, em reo hò cái gì? Em bây giờ còn bắn súng được à? Mau cùng Từ Hành về nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Anh, em thế này thì sao mà không được bắn súng?
Vũ đại tiểu thư rất không phục.
Mọi người cười rộ lên, Vũ đại tiểu thư bụng đã nhô cao đến thế kia rồi, còn vẫn muốn làm "quân tiên phong".
- Mọi người cười cái gì? Ai nói là có thai không được bắn súng? Vào thời hồng quân trường chinh, nữ chiến sĩ có thai còn đánh trận, trèo núi tuyết, có khổ cực gì không chịu qua?
Thấy mọi người đều cười, Vũ đại tiểu thư càng khó chịu, làm om cả lên.
Vũ đại tiểu thư không ngờ đem mình so với nữ chiến sĩ Hồng quân, tiếng cười vừa hạ xuống lại bùng lên. Hà Mộng Doanh soa đầu Vũ Viện Viện nói:
- Viện Viện, giờ là năm 99 không phải năm 35, em có nhầm không đấy?
- Chị Mộng Doanh.
Vũ Viện Viện không chịu.
Vũ Chính Hiên nghiêm mặt lại, giáo huấn:
- Viện Viện, không được quấy phá! Em mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Lý Tử Hành vốn luôn ngồi một bên cười bồi khẽ kéo ống tay áo Vũ Viện Viện nói:
- Viện Viện, chúng ta về đi. Chị dâu và Mục Dã, còn cả Phi Phi và Dương Dương đều về rồi, hay là chúng ta mời họ đi dạo phố?
Từ khi kết hôn tới nay, Vũ Viện Viện chỉ muốn sống thế giới hai người, nói thế nào cũng không chịu sinh con, nhưng lại rất yêu quý đám cháu nhỏ, tới lượt bản thân thì kiếm đủ mọi lý do đưa đẩy. Hiện giờ khó khăn lắm mới được dì Bành thuyết phục, mang cốt nhục nhà họ Lý, Lý Tử Hành giữ gìn hết sức, thế nào cũng không muốn vợ vác cái bụng lớn đi tới chỗ nguy hiểm như trường bắn. Dù là anh hùng "râu quặp" điển hình, nhưng vì truyền thừa trăm năm của nhà họ Lý, hắn đành lấy dũng khí khuyên giải.
- Hừ! Muốn dạo phố thì anh đi mà dạo phố! Ngày nào cũng dạo phố, anh không biết chán à?
Những người ngồi đây, Vũ đại tiểu thư không bắt nạt nổi ai, chính đang "điên tiết", Lý Tử Hành lại không biết "lượng sức" xen vào, tức thì bị vợ túm ngay lấy, tặng cho cái lườm sắc lẻm.
Bị vợ "dạy dỗ", Lý xử trưởng tức thì "vâng dạ", không dám lên tiếng nữa, nhưng lại nấp sau lưng vợ nhìn anh vợ xin cầu viện, hi vọng Vũ Chính Hiên lấy uy phong " huynh trưởng như phụ thân" ra, ngăn cản Vũ Viện Viện.
- Viện Viện, trường bắn tiếng súng rất lớn, sẽ em bé sợ hãi, nếu động thai, thì phiền to.
Hà Mộng Doanh thấy Vũ Viện Viện cực kỳ không cam lòng, liền lấy lý ra khuyên răn.
- Em bé còn trong bụng, làm sao mà biết sợ...
Vũ Viện Viện phản bắc, vốn còn một câu "chị chưa đẻ con, làm sao mà biết?" Suýt vọt ra khỏi miệng, may mà ghìm cương trước vực thằm, câu này mà nói ra trước mặt Hà Mộng Doanh thì gây họa rồi.
- Hay không bắn súng nữa, đi ném Bowling đi!
Hà Mộng Khiết góp ý, cô cũng không tán đồng Vũ Viện Viện vác cái bụng vượt mặt đi bắn súng, lại không tiện từ chối, liên chơi chiêu này.
- Đừng, Bowling có gì mà hay, bắn súng thích hơn... Hay là thế này, em chỉ đứng xem thôi, đảm bảo không xuống trường bắn, xem là được chứ gì?
Vũ Viện Viện thấy nếu mình cứ kiên trì sẽ phá hỏng việc này, làm mọi người mất hứng thì không hay, máy mà Vũ đại tiểu thư đầu óc nhanh nhẹn, nghĩ ra cách lưỡng toàn kỳ mỹ này.
Lương Kinh Vĩ cười:
- Nếu chỉ xem chắc không vấn đề gì.
Tại đây hắn tuổi cao nhất, chức vụ lớn nhất, nên mọi người không phản đối, hơn nữa nếu Vũ Viện Viện không xuống vác súng bắn thì đúng là không vấn đề gì.
Thế là mọi người vui vẻ đứng dậy, tới trường bắn trực thuộc CLB Trường Thành.
Nhưng bạn bè tù hội, mấy vị quan quân tại ngũ thì nhất định muốn bắn cho đã, nể mặt họ, Liễu thị trưởng đành bồi tiếp, mấy vị này là đại tá lục quân Lương Kinh Vĩ và vợ, thượng tá hải quan lục chiến Vũ Chính Hiên, thượng tá quân đội đặc chủng Cao Đức Thịnh, và thượng tá bộ đội nội vệ Hà Thắng Lợi.
Ngoài ra còn có một vị quan quân đặc biệt nữa, thượng tá Hà Mộng Doanh thuộc biên chế văn phòng quân khu Nam Phương.
Muốn tụ tập ở thủ đô đông như thế thật sự là không dễ dàng gì, lần này do hưởng sái quốc khánh 50 năm , nên mọi người mới có cơ hội hiếm có đó.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, cuối tháng 9 là đại thọ 60 của tư lệnh viên bộ đội nội về Vũ Hoàng Hà.
Hai nhà Hà Vũ giao tình nhiều đời, đại thọ của Vũ Hoàng Hà con cháu trực hệ hai nhà đều phải tới chức thọ.
Còn Cao Đức Thịnh năm ngoài lên làm đại đội trưởng, điều tới thủ đô, tham gia công tác bảo vệ an ninh cho quốc khách.
Đây là lễ quốc khánh lớn long trọng nhất được cử hành từ khi đương kim thủ trưởng nhậm chức tới nay, sẽ cử hành duyệt binh, ngoài các lãnh đạo đảng và quốc gia tham gia hoạt động này, còn có danh nhân trong ngoài nước, nhà doanh nghiệp nổi tiếng, số lượng không ít, công tác bản an nặng nề, chỉ dựa vào cục cảnh vệ TW và lực lượng cảnh vệ bộ đội nội vệ là không đủ. Hải Hương Quân thân là một trong số đầu não của bộ chỉ huy an ninh, tất nhiên không quên thuộc hạ cũ Cao Đức Thịnh rồi.
May hiện giờ còn cách quốc khách một thời gian, Cao Đức Thịnh còn có thể xin nghỉ.
Lễ đại thọ của Vũ Hoàng Hà không tổ chức chính thức, theo truyền thống trong đảng, lãnh đạo cao cấp đều không tổ chức mừng thọ, Vũ Hoàng Hà không đi phá thông lệ này, chỉ mời một số bạn bè thân thiết nhất trong phạm vi nhỏ, dù là thế không phải hai ba bàn là có thể chứa được. Riêng đời hai đời ba của hai nhà, đã hơn 30 mười, thêm vào những người thân thiết bên ngoài như Liễu Tuấn , Hải Hướng quân..v..v cũng phải bày tới bảy tám bàn ở CLB Trường Thành. Những tướng quân quan lớn thế hệ trước ăn cơm mừng thọ xong đều tự trọng thân phận rời đi, đám tiểu bối thì ngồi lại, tán gẫu vung trời, hết sức nào nhiệt.
Nói là tiểu bối chứ thực ra ở bên ngoài ai ai cũng là nhân vật lớn cả.
Ví như không lâu trước đó thành chỉ huy cấp phó quân đoàn trẻ nhất rồi, đoán chừng làm một hai năm nữa là thăng lên cấp tướng quân rồi.
Vào thời mới lập nước, vị tướng quân trẻ nhất có 33 tuổi, nhưng đó là thời đại chiến tranh, còn trong thời đại hòa bình, trên bốn mươi lên chức tướng quân được gọi là kỳ tài rồi.
Lương Kinh Vĩ hiện giờ khí độ vững vàng, không còn phong thái dũng sĩ năm xưa nữa.
Hà Mộng Khiết cấp bậc là phó sư đoàn, quân hàm thượng tá. Hà đại tiểu thư thấy thế thăng tiến này của em gái, cũng chỉ đành thở dài bỏ đi ý cạnh tranh.
Không ngờ Liễu thị trưởng cực kỳ đáng ghét, chẳng những không an ủi "tâm tinh bị tổn thương" của Hà đại tiểu thư thì thôi, lại còn nói cô là người trong thương trường, cứ cố tranh đoạt cấp bậc với tinh anh quân đội như Hà Mộng Khiết đúng là tự chuốc lấy khổ vào thân, kêu ai được nữa.
Nghe những câu này, Hà đại thiểu thư nghiến răng ken két, đưa móng tay dài sắc nhọn, để lại vô số "thương tích" trên lưng Liễu thị trưởng, kết quả bị Liễu thị trưởng "báo thù tàn khốc", hành cho thở không ra hơi.
Cao Đức Thịnh chẳng ngạc nhiên với thăng tiến kiểu tên lửa của Lương Kinh Vĩ, mà lại tấm tắc khen đồng chí Liễu Tuấn, mấy năm trước còn là rúc trong cái khu Trường Hà nhỏ tỉ, chớp mắt một cái đã thành thị trưởng Tiềm Châu.
Cao Đức Thịnh như đi trong mây mù.
Liễu thị trưởng chẳng thèm đi giải thích với hắn, cái đám cả đời sống trong bộ đội này cho rằng người tài giỏi trong thiên hạ đều ở trong quân hết.
Vũ Chính Hiên vẫn như cũ , làm tham mưu trưởng sư đoàn, vẫn trầm tính ít nói, người khác không chủ động bắt chuyện, hắn có thể ngồi im một hai tiếng không nói câu nào. Dù là anh em vợ thân thiết như Liễu Tuấn, cũng chỉ gật và lăng thôi, gặp phải ông anh rể "cực phẩm" này, Liễu Tuấn cũng bó tay hết cách. Chỉ khi Cao Đức Thịnh nói tới việc tác chiến đổ bộ, là Vũ Chính Hiên bừng bừng phán khích, phá lệ nói thêm vài câu.
Mọi người tán gẫu trong phòng bao một hồi, Lương Kinh Vĩ nổi hứng đề nghị mọi người đi bắn súng giải trí.
Lương tham mưu trưởng xuất thân dũng sĩ, hai năm qua đều trú đóng ở Hồng Kông, cơ hội bắn đạn thật không nhiều lắm, giờ bạn bè tụ hội, lại nhiều quan quân tại ngũ như thế, Lương Kinh Vĩ liền nghĩ tới món tiêu khiển này.
- Hay hay, đi bắn súng đi, em thích nhất món này.
Lương Kinh Vĩ vừa mới dứt lời tức thì có người lớn tiếng reo hò hưởng ứng.
Mọi người nhìn lại, té ra là Vũ đại tiểu thư, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Vũ Chính Hiên trừng mắt lên, không vui nói:
- Viện Viện, em reo hò cái gì? Em bây giờ còn bắn súng được à? Mau cùng Từ Hành về nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Anh, em thế này thì sao mà không được bắn súng?
Vũ đại tiểu thư rất không phục.
Mọi người cười rộ lên, Vũ đại tiểu thư bụng đã nhô cao đến thế kia rồi, còn vẫn muốn làm "quân tiên phong".
- Mọi người cười cái gì? Ai nói là có thai không được bắn súng? Vào thời hồng quân trường chinh, nữ chiến sĩ có thai còn đánh trận, trèo núi tuyết, có khổ cực gì không chịu qua?
Thấy mọi người đều cười, Vũ đại tiểu thư càng khó chịu, làm om cả lên.
Vũ đại tiểu thư không ngờ đem mình so với nữ chiến sĩ Hồng quân, tiếng cười vừa hạ xuống lại bùng lên. Hà Mộng Doanh soa đầu Vũ Viện Viện nói:
- Viện Viện, giờ là năm 99 không phải năm 35, em có nhầm không đấy?
- Chị Mộng Doanh.
Vũ Viện Viện không chịu.
Vũ Chính Hiên nghiêm mặt lại, giáo huấn:
- Viện Viện, không được quấy phá! Em mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Lý Tử Hành vốn luôn ngồi một bên cười bồi khẽ kéo ống tay áo Vũ Viện Viện nói:
- Viện Viện, chúng ta về đi. Chị dâu và Mục Dã, còn cả Phi Phi và Dương Dương đều về rồi, hay là chúng ta mời họ đi dạo phố?
Từ khi kết hôn tới nay, Vũ Viện Viện chỉ muốn sống thế giới hai người, nói thế nào cũng không chịu sinh con, nhưng lại rất yêu quý đám cháu nhỏ, tới lượt bản thân thì kiếm đủ mọi lý do đưa đẩy. Hiện giờ khó khăn lắm mới được dì Bành thuyết phục, mang cốt nhục nhà họ Lý, Lý Tử Hành giữ gìn hết sức, thế nào cũng không muốn vợ vác cái bụng lớn đi tới chỗ nguy hiểm như trường bắn. Dù là anh hùng "râu quặp" điển hình, nhưng vì truyền thừa trăm năm của nhà họ Lý, hắn đành lấy dũng khí khuyên giải.
- Hừ! Muốn dạo phố thì anh đi mà dạo phố! Ngày nào cũng dạo phố, anh không biết chán à?
Những người ngồi đây, Vũ đại tiểu thư không bắt nạt nổi ai, chính đang "điên tiết", Lý Tử Hành lại không biết "lượng sức" xen vào, tức thì bị vợ túm ngay lấy, tặng cho cái lườm sắc lẻm.
Bị vợ "dạy dỗ", Lý xử trưởng tức thì "vâng dạ", không dám lên tiếng nữa, nhưng lại nấp sau lưng vợ nhìn anh vợ xin cầu viện, hi vọng Vũ Chính Hiên lấy uy phong " huynh trưởng như phụ thân" ra, ngăn cản Vũ Viện Viện.
- Viện Viện, trường bắn tiếng súng rất lớn, sẽ em bé sợ hãi, nếu động thai, thì phiền to.
Hà Mộng Doanh thấy Vũ Viện Viện cực kỳ không cam lòng, liền lấy lý ra khuyên răn.
- Em bé còn trong bụng, làm sao mà biết sợ...
Vũ Viện Viện phản bắc, vốn còn một câu "chị chưa đẻ con, làm sao mà biết?" Suýt vọt ra khỏi miệng, may mà ghìm cương trước vực thằm, câu này mà nói ra trước mặt Hà Mộng Doanh thì gây họa rồi.
- Hay không bắn súng nữa, đi ném Bowling đi!
Hà Mộng Khiết góp ý, cô cũng không tán đồng Vũ Viện Viện vác cái bụng vượt mặt đi bắn súng, lại không tiện từ chối, liên chơi chiêu này.
- Đừng, Bowling có gì mà hay, bắn súng thích hơn... Hay là thế này, em chỉ đứng xem thôi, đảm bảo không xuống trường bắn, xem là được chứ gì?
Vũ Viện Viện thấy nếu mình cứ kiên trì sẽ phá hỏng việc này, làm mọi người mất hứng thì không hay, máy mà Vũ đại tiểu thư đầu óc nhanh nhẹn, nghĩ ra cách lưỡng toàn kỳ mỹ này.
Lương Kinh Vĩ cười:
- Nếu chỉ xem chắc không vấn đề gì.
Tại đây hắn tuổi cao nhất, chức vụ lớn nhất, nên mọi người không phản đối, hơn nữa nếu Vũ Viện Viện không xuống vác súng bắn thì đúng là không vấn đề gì.
Thế là mọi người vui vẻ đứng dậy, tới trường bắn trực thuộc CLB Trường Thành.
/2140
|