Lưu Quang Hưng vốn định mời Liễu Tuấn sau khi ăn xong đi tiêu khiển một chút, nhưng Liễu thị trưởng có cú điện thoại tựa hồ có cuộc hẹn quan trọng khác, nên Lưu Quang Hưng đành thôi.
Có thể làm Liễu Tuấn từ chối lời mời của Lưu Quang Hưng, đối phương chắc chắn là một nhân vật lớn.
3 giờ chiều, Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi xuất hiện ở một tòa biệt thự xinh xắn tại ngoại ô, tòa biệt thự này khắp nơi lắp kính thủy tinh lộng lẫy đầy vẻ thế giới hiện đại của tương lai.
Thế nhưng phần trang trí của nó lại hết sức cổ điển.
Sau biệt thự là một vườn hoa làm theo kiểu đình đài lầu gác, còn cả một ái ao rộng tới một mẫu.
Toàn bộ khuôn viên tọa biệt thự tới hai nghìn mét vuông, có thể nói là căn nhà cực kỳ sang trọng rồi.
Liễu Tuấn đi xe tới, Khâu Tình Xuyên và Vương Manh Manh đứng ở cửa đợi, ngoài ra bên cạnh hai người còn có một nam một nữ nữa.
Liễu Tuấn xuống xe, bắt tay Khâu Tình Xuyên rồi bắt tay người phụ nữ mặc bộ váy đen vóc người thon thả, khí chất trang nhã, mỉm cười nói:
- Chào chị dâu.
Đó là Lý Quyên, phu nhân chính thức của Khâu Tình Xuyên, con gái phó thủ tướng Lý Đức Sơn.
Liễu Tuấn trước đó chưa gặp Lý Quyên nhưng Khâu Tình Xuyên nói qua điện thoại muốn tụ hội gia đình, mời y đưa Nghiêm Phi tới cho các vị phu nhân làm quen một chút, nên phán đoán đây chỉ có thể là Lý Quyên.
Nhìn bề ngoài Lý Quyên chỉ chừng ba mốt, ba hai nhưng nữ giới giỏi giữ gìn, tuổi thực của Lý Quyên hẳn phải ba sáu ba bảy rồi, điều này suy ra từ Lý Kiến An em trai cô.
Lý Kiến An làm việc ở ủy ban chứng khoán, Liễu Tuấn và hắn qua lại khá nhiều, nên Liễu Tuấn biết năm nay Lý Kiến An đã ba mươi tư.
- Tình Xuyên nhà tôi luôn nói tới Liễu thị trưởng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.
Giọng nói của Lý Quyên nhã nhặn y như khí chất của cô.
Giữa Khâu phu nhân và Liễu thị trưởng đương nhiên chẳng có nhiều lời để nói, nhưng với Liễu phu nhân thì hoàn toàn khác, thấy Nghiêm Phi , Lý Quyên tán thượng không thôi:
- Ồ đây là Phi Phi sao? Sớm đã nghe nói Liễu thị trưởng cưới một vị phu nhân dù tam cung lục viện cũng chẳng ai sánh bằng, hôm nay được gặp được đúng là mở rộng tầm mắt.
Vương Manh Manh cũng tới bắt tay Nghiêm Phi, lại trêu Liễu Tuấn:
- Liễu thị trưởng, nghe nói hai người là bạn thanh mai trúc mã, xem ra thị trưởng đã có mưu đồ với Phi Phi từ rất lâu rồi phải không?
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Lần này cô đoán trúng rồi, lần đầu tiên gặp nhau, nhạc phụ đại nhân đã hứa gả Phi Phi cho tôi làm vợ.
Nghĩ tới cảnh lần đầu tiên gặp Phi Phi ở huyện Hướng Dương, trong lòng Liễu Tuấn đầy ấm áp.
Phi Phi mặt ửng hồng, khẽ đánh Liễu Tuấn một cái.
Liễu Tuấn bắt tay chồng của Vương Manh Manh, Diệp Truyền Hùng chừng ba bảy ba tám, tự giới thiếu là cán bộ của đoàn ca vũ tổng cục chính trị, chẳng trách nhìn qua không có chút khí thế nào của quân nhân. Hắn làm cùng nơi với Vương Manh Manh, đoán chừng sinh thiện cảm trong quá trình làm việc với nhau.
Liễu Tuấn và Diệp Truyền Hừng cũng là lần đầu tiên gặp mặt, bất quá cảm quan với Diệp Truyền Hưng không tệ, nhìn qua thì Diệp Truyền Hùng là loại "cha hiền chồng giỏi" hết sức hợp với tính cách hướng ngoại của Vương Manh Manh, giả sử cả hai tính cách đều hoạt bạt hướng ngoại thì thế nào sinh ra va chạm, có lẽ chính sự bù đắp cho nhau này mà Vương Manh Manh chấp nhận Diệp Truyền Hùng.
- Biết cậu về cho nên tôi hẹn buổi gặp mặt này.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười nói.
Cho dù Liễu Tuấn không theo Liễu Tấn Tài tới thủ đô làm việc, nhưng mọi người quen nói là "trở về rồi". Có điều mục đích của Khâu Tình Xuyên hôm nay tuyệt đối không đơn giản chỉ là tụ họp.
Vụ án đông nam đã điều tra tới lúc quan trọng rồi.
Tức là người tham gia vụ án đã bị đột phá, không giữ nổi phòng thuyến nữa, cùng với việc những kẻ đó khai báo, những kẻ ẩn mình rất kín đã bị lộ diện, đó chính là chỗ dựa mà Tề Kim Sơn nhờ vào đó hoành hành không biết kiêng dè gì trong nhiều năm.
Những kẻ này bị lôi ra, các thế lực theo dõi vụ này lập tức biến đổi thậm chí mang sắc thái như một vở kịch.
- Manh Manh đây là nhà cô à?
Cùng với mọi người đi vào trong, Liễu Tuấn vừa thưởng thức tòa biệt thự lỗng lẫy vừa hỏi:
Vương Manh Manh mỉm cười:
- Tôi chẳng lấy đâu ra nhiều tiền thế, đây là nhà của anh họ tôi.
Liễu Thị Trưởng nhìn Khâu Tình Xuyên:
- Giỏi thật, nhìn không ra giám đốc Khâu lại hủ bại như thế.
Mọi người cười rộ lên.
Lý Quyên nói:
- Biệt thự này là do cô ba của tôi tặng cho.
Cô ba của Lý Quyên là em ruột của Lý phó thủ tướng, chủ một tập đoàn dân doanh nổi tiếng trong nước, tặng cho cháu gái một tòa biệt thự thế này cũng là bình thường.
Liễu Tuấn cười:
- Có một người cô làm bà chủ lớn có khác.
Khâu Tình Xuyên nói:
- Liễu Tuấn, cậu phải cẩn thận, đoán chừng có kẻ muốn tra số tài sản cực lớn của cậu là mang nguồn gốc không rõ ràng đó.
- Điều tra thì cứ điều tra, số tài sản đó của tôi rõ ràng là trái phiếu năm 78, chẳng ai làm giả được.
- Không ai làm giả được, nhưng ai có thể chứng minh lai lịch của nó là chính đáng? Năm 78 cậu chỉ mới chừng 10 tuổi phải không? Sao biết trai phiếu tăng gấp bội mà mua nhiều như thế?
Khâu Tình Xuyên hỏi thế làm Liễu thị trưởng ngẩn ra, lúc đầu vốn cò cho rằng Khâu Tình Xuyên nói đùa, giờ xem ra không giống.
- Ý anh là gì?
Vương Manh Manh xen vào:
- Liễu thị trưởng, anh họ tôi nói đùa đó. Có điều đúng là có kẻ đang học theo cách của thị trưởng để hợp thức hóa tài sản khổng lồ của mình. Cách đây không lâu có một phó thị trưởng ở thành phố Hoa Đông bị người ta tố cáo tham ô hối lộ, kết quả điều tra ra hắn có rất nhiều thu nhập không bình thường. Hắn liền trả lời là bán trái phiếu , còn đưa ra chứng cứ rõ ràng.
- Về sau ra sao?
Liễu Tuấn hứng thú hỏi:
- Về sau đương nhiên là tra rõ rồi, tài sản của hắn đúng là bán trải phiếu mà có, nhưng số trái phiếu đó không phải do hắn mua trước kia, mà là do kẻ khác tặng cho hối hộ.
Vương Manh Manh giải thích rành mạch.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Rất mới mẻ, xem ra người đi tặng quà ngày càng chịu khó động não rồi.
Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói:
- Cậu là phú ông công khai đầu tiên trong thể chế, cho nên nhắc nhở mọi người rằng có tiền không phải vấn đề, quan trọng là nguồn gốc rõ ràng. Thế nào là nguồn gốc rõ ràng? Đương nhiên là cổ phiếu trái phiếu, đều là thứ có thể tăng giá trị cả trăm thậm chí cả nghìn lần. Cậu có thể công khai báo tài sản thì ai cũng có thể, làm sao tra rõ được số cổ phiếu trái phiếu kia có phải là do người đó mua hay không?
Liễu Tuấn cau mày.
Quan trường quả nhiên nơi tập trung tinh anh, đầu óc rất nhanh nhạy, nói ra Liễu nha nội rất có khả năng thành "ông tổ" của đám tham quan hủ bại kia.
- Liễu thị trưởng, đừng để ý tới anh ấy nói lung tung, chỉ là trùng hợp mà thôi. Anh ấy từ sau khi tới tỉnh A đổi tính đổi nết hết cả, ngày càng chẳng nghiêm túc, nói chuyện cũng thô lỗ hơn nhiều.
Người nói câu này tất nhiên là Lý Quyên, ánh mắt nhìn Khâu Tình Xuyên tựa hồ có chút thâm ý.
Khâu Tình Xuyên chột dạ quay đầu đi.
Kỳ quái là Liễu thị trưởng cũng ngượng ngùng tựa hồ hơi chột dạ, chẳng có gì phải nghi ngờ thay đổi của giám đốc Khâu là nhờ công của anh bạn xấu Liễu thị trưởng.
Vương Manh Manh liền đứng ra hòa giải:
- Chị dâu, em thấy anh họ thay đổi rất hay, trước kia anh ấy hiền quá, thiếu một chút khí phách! Làm quan lớn phải có khí phách mới trấn áp được người khác.
Liễu Tuấn mỉm thở dài:
- Giám đốc Khâu hiền lành mới tốt mà.
Mọi người lại cười ồ lên, Khâu Tình Xuyên trừng mắt nhìn y.
Mọi người tới một gian phòng khách cực lớn , Vương Manh Manh và Lý Quyên pha trà nước, còn Diệp Truyền Hùng mang nước quả và hoa quả để lạnh tới mới khách.
- Đáng lẽ tôi định mời thị trưởng và Phi Phi tới nhà chúng tôi ăn cơm cơ, Lão Diệp nhà tôi nấu nướng được lắm, rất nhiều bạn bè anh ấy đều khen ngon.
Vương Manh Manh vừa đưa cho Nghiêm Phi một cốc nước hoa quả, vừa nói với Liễu Tuấn.:
- Ha ha, cám ơn cô, buổi trưa có đi ăn với mấy người bạn ở ủy ban phát triển, lần sau nhất định phải thưởng thức tài nghệ của Diệp chủ nhiệm.
Lý Quyên nói:
- Đâu cần lần sau, tối nay mọi người ăn cơm câu ca ở hậu hoa viên đi. Liễu thị trưởng thấy sao?
- Hậu hoa viên còn có thể câu cá ư?
Lâu lắm rồi y không tham gia hoạt động yêu thích này, nghe Lý Uyên nói không khỏi động lòng.
- Đương nhiên, ao ở đó nuôi không ít cả, Tình Xuyên mỗi lần về nhà ở bên cái ao đó còn nhiều hơn cả tôi cơ.
Có thể nhìn ra Khâu phu nhân này là người rất khéo léo đáo để.
Có thể làm Liễu Tuấn từ chối lời mời của Lưu Quang Hưng, đối phương chắc chắn là một nhân vật lớn.
3 giờ chiều, Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi xuất hiện ở một tòa biệt thự xinh xắn tại ngoại ô, tòa biệt thự này khắp nơi lắp kính thủy tinh lộng lẫy đầy vẻ thế giới hiện đại của tương lai.
Thế nhưng phần trang trí của nó lại hết sức cổ điển.
Sau biệt thự là một vườn hoa làm theo kiểu đình đài lầu gác, còn cả một ái ao rộng tới một mẫu.
Toàn bộ khuôn viên tọa biệt thự tới hai nghìn mét vuông, có thể nói là căn nhà cực kỳ sang trọng rồi.
Liễu Tuấn đi xe tới, Khâu Tình Xuyên và Vương Manh Manh đứng ở cửa đợi, ngoài ra bên cạnh hai người còn có một nam một nữ nữa.
Liễu Tuấn xuống xe, bắt tay Khâu Tình Xuyên rồi bắt tay người phụ nữ mặc bộ váy đen vóc người thon thả, khí chất trang nhã, mỉm cười nói:
- Chào chị dâu.
Đó là Lý Quyên, phu nhân chính thức của Khâu Tình Xuyên, con gái phó thủ tướng Lý Đức Sơn.
Liễu Tuấn trước đó chưa gặp Lý Quyên nhưng Khâu Tình Xuyên nói qua điện thoại muốn tụ hội gia đình, mời y đưa Nghiêm Phi tới cho các vị phu nhân làm quen một chút, nên phán đoán đây chỉ có thể là Lý Quyên.
Nhìn bề ngoài Lý Quyên chỉ chừng ba mốt, ba hai nhưng nữ giới giỏi giữ gìn, tuổi thực của Lý Quyên hẳn phải ba sáu ba bảy rồi, điều này suy ra từ Lý Kiến An em trai cô.
Lý Kiến An làm việc ở ủy ban chứng khoán, Liễu Tuấn và hắn qua lại khá nhiều, nên Liễu Tuấn biết năm nay Lý Kiến An đã ba mươi tư.
- Tình Xuyên nhà tôi luôn nói tới Liễu thị trưởng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.
Giọng nói của Lý Quyên nhã nhặn y như khí chất của cô.
Giữa Khâu phu nhân và Liễu thị trưởng đương nhiên chẳng có nhiều lời để nói, nhưng với Liễu phu nhân thì hoàn toàn khác, thấy Nghiêm Phi , Lý Quyên tán thượng không thôi:
- Ồ đây là Phi Phi sao? Sớm đã nghe nói Liễu thị trưởng cưới một vị phu nhân dù tam cung lục viện cũng chẳng ai sánh bằng, hôm nay được gặp được đúng là mở rộng tầm mắt.
Vương Manh Manh cũng tới bắt tay Nghiêm Phi, lại trêu Liễu Tuấn:
- Liễu thị trưởng, nghe nói hai người là bạn thanh mai trúc mã, xem ra thị trưởng đã có mưu đồ với Phi Phi từ rất lâu rồi phải không?
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Lần này cô đoán trúng rồi, lần đầu tiên gặp nhau, nhạc phụ đại nhân đã hứa gả Phi Phi cho tôi làm vợ.
Nghĩ tới cảnh lần đầu tiên gặp Phi Phi ở huyện Hướng Dương, trong lòng Liễu Tuấn đầy ấm áp.
Phi Phi mặt ửng hồng, khẽ đánh Liễu Tuấn một cái.
Liễu Tuấn bắt tay chồng của Vương Manh Manh, Diệp Truyền Hùng chừng ba bảy ba tám, tự giới thiếu là cán bộ của đoàn ca vũ tổng cục chính trị, chẳng trách nhìn qua không có chút khí thế nào của quân nhân. Hắn làm cùng nơi với Vương Manh Manh, đoán chừng sinh thiện cảm trong quá trình làm việc với nhau.
Liễu Tuấn và Diệp Truyền Hừng cũng là lần đầu tiên gặp mặt, bất quá cảm quan với Diệp Truyền Hưng không tệ, nhìn qua thì Diệp Truyền Hùng là loại "cha hiền chồng giỏi" hết sức hợp với tính cách hướng ngoại của Vương Manh Manh, giả sử cả hai tính cách đều hoạt bạt hướng ngoại thì thế nào sinh ra va chạm, có lẽ chính sự bù đắp cho nhau này mà Vương Manh Manh chấp nhận Diệp Truyền Hùng.
- Biết cậu về cho nên tôi hẹn buổi gặp mặt này.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười nói.
Cho dù Liễu Tuấn không theo Liễu Tấn Tài tới thủ đô làm việc, nhưng mọi người quen nói là "trở về rồi". Có điều mục đích của Khâu Tình Xuyên hôm nay tuyệt đối không đơn giản chỉ là tụ họp.
Vụ án đông nam đã điều tra tới lúc quan trọng rồi.
Tức là người tham gia vụ án đã bị đột phá, không giữ nổi phòng thuyến nữa, cùng với việc những kẻ đó khai báo, những kẻ ẩn mình rất kín đã bị lộ diện, đó chính là chỗ dựa mà Tề Kim Sơn nhờ vào đó hoành hành không biết kiêng dè gì trong nhiều năm.
Những kẻ này bị lôi ra, các thế lực theo dõi vụ này lập tức biến đổi thậm chí mang sắc thái như một vở kịch.
- Manh Manh đây là nhà cô à?
Cùng với mọi người đi vào trong, Liễu Tuấn vừa thưởng thức tòa biệt thự lỗng lẫy vừa hỏi:
Vương Manh Manh mỉm cười:
- Tôi chẳng lấy đâu ra nhiều tiền thế, đây là nhà của anh họ tôi.
Liễu Thị Trưởng nhìn Khâu Tình Xuyên:
- Giỏi thật, nhìn không ra giám đốc Khâu lại hủ bại như thế.
Mọi người cười rộ lên.
Lý Quyên nói:
- Biệt thự này là do cô ba của tôi tặng cho.
Cô ba của Lý Quyên là em ruột của Lý phó thủ tướng, chủ một tập đoàn dân doanh nổi tiếng trong nước, tặng cho cháu gái một tòa biệt thự thế này cũng là bình thường.
Liễu Tuấn cười:
- Có một người cô làm bà chủ lớn có khác.
Khâu Tình Xuyên nói:
- Liễu Tuấn, cậu phải cẩn thận, đoán chừng có kẻ muốn tra số tài sản cực lớn của cậu là mang nguồn gốc không rõ ràng đó.
- Điều tra thì cứ điều tra, số tài sản đó của tôi rõ ràng là trái phiếu năm 78, chẳng ai làm giả được.
- Không ai làm giả được, nhưng ai có thể chứng minh lai lịch của nó là chính đáng? Năm 78 cậu chỉ mới chừng 10 tuổi phải không? Sao biết trai phiếu tăng gấp bội mà mua nhiều như thế?
Khâu Tình Xuyên hỏi thế làm Liễu thị trưởng ngẩn ra, lúc đầu vốn cò cho rằng Khâu Tình Xuyên nói đùa, giờ xem ra không giống.
- Ý anh là gì?
Vương Manh Manh xen vào:
- Liễu thị trưởng, anh họ tôi nói đùa đó. Có điều đúng là có kẻ đang học theo cách của thị trưởng để hợp thức hóa tài sản khổng lồ của mình. Cách đây không lâu có một phó thị trưởng ở thành phố Hoa Đông bị người ta tố cáo tham ô hối lộ, kết quả điều tra ra hắn có rất nhiều thu nhập không bình thường. Hắn liền trả lời là bán trái phiếu , còn đưa ra chứng cứ rõ ràng.
- Về sau ra sao?
Liễu Tuấn hứng thú hỏi:
- Về sau đương nhiên là tra rõ rồi, tài sản của hắn đúng là bán trải phiếu mà có, nhưng số trái phiếu đó không phải do hắn mua trước kia, mà là do kẻ khác tặng cho hối hộ.
Vương Manh Manh giải thích rành mạch.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Rất mới mẻ, xem ra người đi tặng quà ngày càng chịu khó động não rồi.
Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói:
- Cậu là phú ông công khai đầu tiên trong thể chế, cho nên nhắc nhở mọi người rằng có tiền không phải vấn đề, quan trọng là nguồn gốc rõ ràng. Thế nào là nguồn gốc rõ ràng? Đương nhiên là cổ phiếu trái phiếu, đều là thứ có thể tăng giá trị cả trăm thậm chí cả nghìn lần. Cậu có thể công khai báo tài sản thì ai cũng có thể, làm sao tra rõ được số cổ phiếu trái phiếu kia có phải là do người đó mua hay không?
Liễu Tuấn cau mày.
Quan trường quả nhiên nơi tập trung tinh anh, đầu óc rất nhanh nhạy, nói ra Liễu nha nội rất có khả năng thành "ông tổ" của đám tham quan hủ bại kia.
- Liễu thị trưởng, đừng để ý tới anh ấy nói lung tung, chỉ là trùng hợp mà thôi. Anh ấy từ sau khi tới tỉnh A đổi tính đổi nết hết cả, ngày càng chẳng nghiêm túc, nói chuyện cũng thô lỗ hơn nhiều.
Người nói câu này tất nhiên là Lý Quyên, ánh mắt nhìn Khâu Tình Xuyên tựa hồ có chút thâm ý.
Khâu Tình Xuyên chột dạ quay đầu đi.
Kỳ quái là Liễu thị trưởng cũng ngượng ngùng tựa hồ hơi chột dạ, chẳng có gì phải nghi ngờ thay đổi của giám đốc Khâu là nhờ công của anh bạn xấu Liễu thị trưởng.
Vương Manh Manh liền đứng ra hòa giải:
- Chị dâu, em thấy anh họ thay đổi rất hay, trước kia anh ấy hiền quá, thiếu một chút khí phách! Làm quan lớn phải có khí phách mới trấn áp được người khác.
Liễu Tuấn mỉm thở dài:
- Giám đốc Khâu hiền lành mới tốt mà.
Mọi người lại cười ồ lên, Khâu Tình Xuyên trừng mắt nhìn y.
Mọi người tới một gian phòng khách cực lớn , Vương Manh Manh và Lý Quyên pha trà nước, còn Diệp Truyền Hùng mang nước quả và hoa quả để lạnh tới mới khách.
- Đáng lẽ tôi định mời thị trưởng và Phi Phi tới nhà chúng tôi ăn cơm cơ, Lão Diệp nhà tôi nấu nướng được lắm, rất nhiều bạn bè anh ấy đều khen ngon.
Vương Manh Manh vừa đưa cho Nghiêm Phi một cốc nước hoa quả, vừa nói với Liễu Tuấn.:
- Ha ha, cám ơn cô, buổi trưa có đi ăn với mấy người bạn ở ủy ban phát triển, lần sau nhất định phải thưởng thức tài nghệ của Diệp chủ nhiệm.
Lý Quyên nói:
- Đâu cần lần sau, tối nay mọi người ăn cơm câu ca ở hậu hoa viên đi. Liễu thị trưởng thấy sao?
- Hậu hoa viên còn có thể câu cá ư?
Lâu lắm rồi y không tham gia hoạt động yêu thích này, nghe Lý Uyên nói không khỏi động lòng.
- Đương nhiên, ao ở đó nuôi không ít cả, Tình Xuyên mỗi lần về nhà ở bên cái ao đó còn nhiều hơn cả tôi cơ.
Có thể nhìn ra Khâu phu nhân này là người rất khéo léo đáo để.
/2140
|