Trong vườn hoa của biệt thự, Liễu Tuấn cùng cha ngồi nói chuyện trong chỏi nghỉ, bên ngoài mưa rơi tí tách.
Hiện giờ đã là đêm ngày 30 tháng 9, ngày mai chính là đại lễ quốc khách 50 năm rồi.
Thật không may là suốt từ buổi chiều mưa lớn đổ xuống thủ đô, mặc dù các nhà khí tượng học dự báo, trận mưa lớn bất ngờ này sẽ ngừng vào sáng mai, nhưng mưa còn đổ thì lòng người còn lo lắng.
Năm mươi năm qua, nhà nước tổng cộng cử hành mười hai lần duyệt binh lớn.
Từ năm 1949, mỗi năm nhà nước lại tổ chức một cuộc diễu hành lớn ở quảng trường Thiên An Môn. Tháng 9 năm 1960 gặp phải tai nạn thiên nhiên, trung ương đảng, quốc vụ viện liền tiến hành phương châm tiết kiệm, thực hành sách lược lớn "năm năm tiểu quốc khánh, mười năm đại quốc khánh", về sau do nguyên nhân lịch sử nhà nước không cử hành lễ duyệt binh cho tới tận 1981, căn cứ vào ý kiến của nam tuần thủ trưởng, Tw đảng và quân ủy mới quyết định khôi phục duyệt binh, đồng thời cử hành một lễ duyệt binh quy mô lớn đầu tiên sau khi phục hồi vào năm 1984.
Quốc khánh năm đó là thời kỳ mới trải qua đại loạn, cải cách và hiện đại hóa thu được thành tựu cực lớn, nam tuần thủ trưởng đích thân kiểm duyệt bộ đội, ba quân uy vũ hùng tráng, làm phấn chấn sĩ khí toàn đảng toàn dân.
Hiện giờ đã mười lăm năm trôi qua, trải qua 20 năm cải cách mở cửa kinh tế , quân sự trong nước đã có bước phát triển dài, tiếng nói trên trường quốc tế ngày càng lớn. Tw đảng và quốc vụ viện quyết định tổ chức duyệt binh 50 năm được cả nước giơ tay ủng hộ.
Không ngờ vào thời khắc quan trọng này trời lại đổ mưa, mặc dù trong qua khứ cũng có một lần trời đổ mưa lớn trong lễ duyệt binh, nhưng dù sao không được hay bằng duyệt binh lúc trời trong xanh.
Liễu Tuấn nhìn từng hạt mưa từ trên trời đổ xuống, hỏi:
- Ba, trận mưa này liệu mai có ngừng không?
Vì ngày mai phải lên thành lâu Thiên An Môn dự lễ, nên "cuồng nhân công tác" Liễu Tấn Tài cũng phá lệ về nhà sớm, định nghi ngơi có tốt, ngày mai lấy hình tượng tinh lực sung mãn, thể hiện trước mặt cả nước.
Được lên thành lâu Thiên An Môn dự lễ quốc khánh với thân phận nhà lãnh đạo của đảng và quốc gia là điều cha con họ Liễu không ngờ tới, đừng nói 20 năm trước không ngờ, 10 năm trước không ngờ mà tận 5 năm trước cũng không ngờ.
Cho dù là Liễu Tuấn khi bình tâm nghĩ kỹ lại sự quật khởi này cũng cảm thấy thiên ly kỳ, quan trường không giống với thương trường, khả năng tiên tri không mang lại được tác dụng quyết định.
Liễu Tuấn đem chuyện này quy kết cho vận may.
Có lẽ ở thế giới song song khác, do xuất thân quá kém, sau khi trùng sinh, y được cao cho vận mệnh mới.
An bài của trời cao, thực sự làm người ta kính sợ.
Liễu Tấn Tài nói:
- Các đồng chí ở đài khí tượng nói sẽ không có vấn đề lớn.
Hai cha con ăn cơm tối xong, xem hết tin tức thời sự, Liễu Tấn Tài muốn vào thư phòng duyệt công văn thì bị con trai ngăn lại, đề nghị ra hoa viên, trời thu nhiệt độ dễ chịu, ra ngoài đi lại hoạt động, có lợi cho sức khỏe của Liễu Tấn Tài. Từ sau khi ông lên làm phó thủ tướng, hai cha con đã lâu lắm không tùy ý tán gẫu rồi.
Liễu Tuấn biết, chuyện tán gẫu thoải mái này với cha y mà nói cũng là sự nghỉ ngơi hiếm có.
- Ba, ngày mai lên thành lâu Thiên An Môn rồi, ba có cảm tưởng gì?
Liễu Tuấn hỏi với chút trêu ghẹo.
Liễu Tấn Tài cười, nói với chút cảm khái:
- Tám chữ thôi, cảm xúc dào dạt, trọng trách nặng nề.
- Vậy con cũng tặng ba tám chữ, một lòng tận tụy, không thẹn với đời.
Liễu Tấn Tài mỉm cười.
Ở trước mặt con trai, ông không cố ý khiêm tốn, từ khi làm phó chủ chiệm công xã Hồng Kỳ, chính thức bước vào chính đàn tới nay, hai mươi năm chăm chỉ làm việc, thực sự xứng với tám chữ đánh giá của Liễu Tuấn.
- Công tác phát triển kinh tế của Tiềm Châu ra sao?
Liễu Tấn Tài mới nói được ba câu đã quay về công việc rồi.
Liễu Tuấn cười đáp:
- Tốt ạ, khu Nam Than đã hình thành quy mô, hiện giờ tổng cộng có 67 xí nghiệp mang hàm lượng khoa học kỹ thuật tương đối cao, tổng đầu tư 2,5 tỷ, dự kiến cuối năm năm nay sẽ sinh ra hơn 100 triệu lợi thuế, năm sau sẽ có tới một trăm xí nghiệp. Nếu như tất cả thuận lợi, có lẽ có thể thực hiện được chỉ tiêu sản lượng trước thời hạn. Tập đoàn họ Liêu ở Chicago đầu tư vào Giang Thành, đã bắt đầu khởi công nhà máy, theo kế hoạch đầu năm sau có thể đi vào sản xuất phần đầu tiên, trong hai năm toàn bộ tiền đầu tư sẽ tới nơi, hoàn thành công trình kỳ hai. Bắt đầu từ năm sau sẽ cung cấp lợi nhuận và thuế thu cho thành phố mỗi năm ít nhất 1 tới 1,5 tỷ. Căn cứ vào thanh tra sơ bộ số lượng mỏ quặng hiện nay ở Tiềm Châu, với năng lực xử lý công nghiệp hóa học của nhà họ Liêu, số lượng quặng có thể cung cấp cho nhu cầu mười năm. Như vậy trong 10 năm sau, thành phố sẽ có thu nhập tài chính tương đối ổn định, đây là điều tối quan trọng với việc lập nên thành phố du lịch. Có tiền, con có thể làm đẹp khung cảnh, ba cũng biết đó, kiết thiết thành phố hoa viên tốn rất nhiều tiền. Hiện giờ còn làm chủ yếu là tạo dụng cơ sở, lập nên khả năng duy trì phát triển cho Tiềm Châu sau này. Du lịch sẽ trở thành động lực chính để phát triển, chỉ khi một tòa thành có sức cạnh tranh ở mọi phương diện, người dân cùng giàu có mới thành khả năng hiện thực.
Liễu Tuấn nói liền một hơi, Liễu Tấn Tài ngh rất chăm chú, trên mặt lộ vẻ tán thường không hề che dấu.
- Tốt! Tốt! Tổt.
Khi Liễu Tuấn tạm dừng, Liễu Tấn Tài liền lên tiếng khen ngợi.
Được cha tán thưởng cao như vậy, làm Liễu Tuấn hơi xấu hổ.
- Con sửa đường, tăng cường phát triển nông nghiệp ở Tiềm Châu đều vì tạo nên cơ sở này?
Liễu Tấn Tài mỉm cười hỏi:
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng ạ, trong ba năm triệt để cải thiện mạng lưới giao thông công cộng chỉ là bước kiến thiết cơ sở đầu tiên, sang năm sau tài chính thành phố sung túc rồi, con sẽ khởi động cải tạo nâng cấp hệ thống cung cấp điện nước và thông tin liên lạc. Tất cả đều sẽ phải hoàn thành trong 3 năm. Đó là cơ sở cho thành phố duy trì sự phát triển cao tốc, quan trọng như ngang với việc làm tài chính dồi dào. Tốc độ kiến thiết thành phố chậm hơi tốc độ kiên thiết là bệnh chung của thành phố mở cửa ở ven biển, con không muốn Tiềm Châu cũng mắc phải căn bệnh này.
- Tiểu Tấn, con có biết vì sao ba khen con liền ba chữ "tốt" không?
Liễu Tuấn cúi đầu, cung kính nói:
- Mong phụ thân chỉ giáo.
Liễu Tấn Tài nói:
- Con từ nhỏ thông minh hơn người, bất kể tâm kế thủ đoạn quyền mưu đều là hạng nhất. Người làm cha như ba đây rất vui vì con. Nhưng ba cũng lo lắng vì con, ba lo con tuổi trẻ khí thịnh, quá so đo được mất, chấp chính địa phương vì muốn thành tích mà thành chỉ ham cái lợi trước mắt.
Liễu Tuấn càng thêm nghiêm túc, khiêm tốn nhận chỉ bảo.
- Nhưng nhiều năm qua biểu hiện của con làm cho ba rất hài lòng, ở huyện Ninh Bắc, ở khu Trường Hà con đều xác định phát triển lâu dài, tầm nhìn rộng mở. Hiện giờ nghe con lập kể hoạch mười năm, cam tâm tình nguyện tạo dựng cơ sở cho người sau, điều đó nói lên con lấy lợi ích lâu dài làm chủ, tầm nhìn không chỉ giới hạn trong nhiệm kỳ của mình, thế là tốt, rất tốt. Nói theo cách bác Nghiêm của con là cách cục lại tiên bộ rồi. Muốn thành một nhà chính trị gia ưu tù, không thể thiếu lòng dạ này, cách cục này. Hiện giờ rất nhiều quan viên địa phương, đặc biệt là người đứng đầu không có được tầm nhìn và lòng dạ đó.
Liễu Tấn Tài cảm khái nói.
Liễu Tuấn rất hiểu cảm xúc của phụ thân, từ khi lên làm phó thủ tướng hiệp trợ Hồng lão tổng chủ trì công tác kiến thiết kinh tế toàn quốc tới nay, ông đã gặp phải quá nhiều kẻ chỉ ham cái lợi trước mắt.
Một số cán bộ phụ trách địa phương nóng lòng làm ra thành tích trong nhiệm kỳ của mình, bà bất chấp thực tế, đốt cháy giai đoạn, kiện thiết mù quáng, ép cho chính phủ TW phải không ngừng tiến hành ổn định vĩ mô, khiến cho kinh tế trong nước, luôn tiến theo hình xoắn ốc gây ra lãng phí cực lớn.
Sự tiêu hao điên cuồng này, khiến cho sự phát triển về sau sẽ gặp một vấn đề cực lớn.
- Ba, mỗi một con người có tư tưởng và mục tiêu trong đời không giống nhau. Thể chế này của chúng ta định sẵn là sẽ sinh ra những quan viên chỉ biết tới thành tích, đó là do hoàn cảnh tạo thành, muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều.
Liễu Tuấn an ủi cha.
Liễu Tấn Tài gật đầu nói:
- Cho nên để con tham gia vào lễ quốc khánh lần này là điều rất nên
Hiện giờ đã là đêm ngày 30 tháng 9, ngày mai chính là đại lễ quốc khách 50 năm rồi.
Thật không may là suốt từ buổi chiều mưa lớn đổ xuống thủ đô, mặc dù các nhà khí tượng học dự báo, trận mưa lớn bất ngờ này sẽ ngừng vào sáng mai, nhưng mưa còn đổ thì lòng người còn lo lắng.
Năm mươi năm qua, nhà nước tổng cộng cử hành mười hai lần duyệt binh lớn.
Từ năm 1949, mỗi năm nhà nước lại tổ chức một cuộc diễu hành lớn ở quảng trường Thiên An Môn. Tháng 9 năm 1960 gặp phải tai nạn thiên nhiên, trung ương đảng, quốc vụ viện liền tiến hành phương châm tiết kiệm, thực hành sách lược lớn "năm năm tiểu quốc khánh, mười năm đại quốc khánh", về sau do nguyên nhân lịch sử nhà nước không cử hành lễ duyệt binh cho tới tận 1981, căn cứ vào ý kiến của nam tuần thủ trưởng, Tw đảng và quân ủy mới quyết định khôi phục duyệt binh, đồng thời cử hành một lễ duyệt binh quy mô lớn đầu tiên sau khi phục hồi vào năm 1984.
Quốc khánh năm đó là thời kỳ mới trải qua đại loạn, cải cách và hiện đại hóa thu được thành tựu cực lớn, nam tuần thủ trưởng đích thân kiểm duyệt bộ đội, ba quân uy vũ hùng tráng, làm phấn chấn sĩ khí toàn đảng toàn dân.
Hiện giờ đã mười lăm năm trôi qua, trải qua 20 năm cải cách mở cửa kinh tế , quân sự trong nước đã có bước phát triển dài, tiếng nói trên trường quốc tế ngày càng lớn. Tw đảng và quốc vụ viện quyết định tổ chức duyệt binh 50 năm được cả nước giơ tay ủng hộ.
Không ngờ vào thời khắc quan trọng này trời lại đổ mưa, mặc dù trong qua khứ cũng có một lần trời đổ mưa lớn trong lễ duyệt binh, nhưng dù sao không được hay bằng duyệt binh lúc trời trong xanh.
Liễu Tuấn nhìn từng hạt mưa từ trên trời đổ xuống, hỏi:
- Ba, trận mưa này liệu mai có ngừng không?
Vì ngày mai phải lên thành lâu Thiên An Môn dự lễ, nên "cuồng nhân công tác" Liễu Tấn Tài cũng phá lệ về nhà sớm, định nghi ngơi có tốt, ngày mai lấy hình tượng tinh lực sung mãn, thể hiện trước mặt cả nước.
Được lên thành lâu Thiên An Môn dự lễ quốc khánh với thân phận nhà lãnh đạo của đảng và quốc gia là điều cha con họ Liễu không ngờ tới, đừng nói 20 năm trước không ngờ, 10 năm trước không ngờ mà tận 5 năm trước cũng không ngờ.
Cho dù là Liễu Tuấn khi bình tâm nghĩ kỹ lại sự quật khởi này cũng cảm thấy thiên ly kỳ, quan trường không giống với thương trường, khả năng tiên tri không mang lại được tác dụng quyết định.
Liễu Tuấn đem chuyện này quy kết cho vận may.
Có lẽ ở thế giới song song khác, do xuất thân quá kém, sau khi trùng sinh, y được cao cho vận mệnh mới.
An bài của trời cao, thực sự làm người ta kính sợ.
Liễu Tấn Tài nói:
- Các đồng chí ở đài khí tượng nói sẽ không có vấn đề lớn.
Hai cha con ăn cơm tối xong, xem hết tin tức thời sự, Liễu Tấn Tài muốn vào thư phòng duyệt công văn thì bị con trai ngăn lại, đề nghị ra hoa viên, trời thu nhiệt độ dễ chịu, ra ngoài đi lại hoạt động, có lợi cho sức khỏe của Liễu Tấn Tài. Từ sau khi ông lên làm phó thủ tướng, hai cha con đã lâu lắm không tùy ý tán gẫu rồi.
Liễu Tuấn biết, chuyện tán gẫu thoải mái này với cha y mà nói cũng là sự nghỉ ngơi hiếm có.
- Ba, ngày mai lên thành lâu Thiên An Môn rồi, ba có cảm tưởng gì?
Liễu Tuấn hỏi với chút trêu ghẹo.
Liễu Tấn Tài cười, nói với chút cảm khái:
- Tám chữ thôi, cảm xúc dào dạt, trọng trách nặng nề.
- Vậy con cũng tặng ba tám chữ, một lòng tận tụy, không thẹn với đời.
Liễu Tấn Tài mỉm cười.
Ở trước mặt con trai, ông không cố ý khiêm tốn, từ khi làm phó chủ chiệm công xã Hồng Kỳ, chính thức bước vào chính đàn tới nay, hai mươi năm chăm chỉ làm việc, thực sự xứng với tám chữ đánh giá của Liễu Tuấn.
- Công tác phát triển kinh tế của Tiềm Châu ra sao?
Liễu Tấn Tài mới nói được ba câu đã quay về công việc rồi.
Liễu Tuấn cười đáp:
- Tốt ạ, khu Nam Than đã hình thành quy mô, hiện giờ tổng cộng có 67 xí nghiệp mang hàm lượng khoa học kỹ thuật tương đối cao, tổng đầu tư 2,5 tỷ, dự kiến cuối năm năm nay sẽ sinh ra hơn 100 triệu lợi thuế, năm sau sẽ có tới một trăm xí nghiệp. Nếu như tất cả thuận lợi, có lẽ có thể thực hiện được chỉ tiêu sản lượng trước thời hạn. Tập đoàn họ Liêu ở Chicago đầu tư vào Giang Thành, đã bắt đầu khởi công nhà máy, theo kế hoạch đầu năm sau có thể đi vào sản xuất phần đầu tiên, trong hai năm toàn bộ tiền đầu tư sẽ tới nơi, hoàn thành công trình kỳ hai. Bắt đầu từ năm sau sẽ cung cấp lợi nhuận và thuế thu cho thành phố mỗi năm ít nhất 1 tới 1,5 tỷ. Căn cứ vào thanh tra sơ bộ số lượng mỏ quặng hiện nay ở Tiềm Châu, với năng lực xử lý công nghiệp hóa học của nhà họ Liêu, số lượng quặng có thể cung cấp cho nhu cầu mười năm. Như vậy trong 10 năm sau, thành phố sẽ có thu nhập tài chính tương đối ổn định, đây là điều tối quan trọng với việc lập nên thành phố du lịch. Có tiền, con có thể làm đẹp khung cảnh, ba cũng biết đó, kiết thiết thành phố hoa viên tốn rất nhiều tiền. Hiện giờ còn làm chủ yếu là tạo dụng cơ sở, lập nên khả năng duy trì phát triển cho Tiềm Châu sau này. Du lịch sẽ trở thành động lực chính để phát triển, chỉ khi một tòa thành có sức cạnh tranh ở mọi phương diện, người dân cùng giàu có mới thành khả năng hiện thực.
Liễu Tuấn nói liền một hơi, Liễu Tấn Tài ngh rất chăm chú, trên mặt lộ vẻ tán thường không hề che dấu.
- Tốt! Tốt! Tổt.
Khi Liễu Tuấn tạm dừng, Liễu Tấn Tài liền lên tiếng khen ngợi.
Được cha tán thưởng cao như vậy, làm Liễu Tuấn hơi xấu hổ.
- Con sửa đường, tăng cường phát triển nông nghiệp ở Tiềm Châu đều vì tạo nên cơ sở này?
Liễu Tấn Tài mỉm cười hỏi:
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng ạ, trong ba năm triệt để cải thiện mạng lưới giao thông công cộng chỉ là bước kiến thiết cơ sở đầu tiên, sang năm sau tài chính thành phố sung túc rồi, con sẽ khởi động cải tạo nâng cấp hệ thống cung cấp điện nước và thông tin liên lạc. Tất cả đều sẽ phải hoàn thành trong 3 năm. Đó là cơ sở cho thành phố duy trì sự phát triển cao tốc, quan trọng như ngang với việc làm tài chính dồi dào. Tốc độ kiến thiết thành phố chậm hơi tốc độ kiên thiết là bệnh chung của thành phố mở cửa ở ven biển, con không muốn Tiềm Châu cũng mắc phải căn bệnh này.
- Tiểu Tấn, con có biết vì sao ba khen con liền ba chữ "tốt" không?
Liễu Tuấn cúi đầu, cung kính nói:
- Mong phụ thân chỉ giáo.
Liễu Tấn Tài nói:
- Con từ nhỏ thông minh hơn người, bất kể tâm kế thủ đoạn quyền mưu đều là hạng nhất. Người làm cha như ba đây rất vui vì con. Nhưng ba cũng lo lắng vì con, ba lo con tuổi trẻ khí thịnh, quá so đo được mất, chấp chính địa phương vì muốn thành tích mà thành chỉ ham cái lợi trước mắt.
Liễu Tuấn càng thêm nghiêm túc, khiêm tốn nhận chỉ bảo.
- Nhưng nhiều năm qua biểu hiện của con làm cho ba rất hài lòng, ở huyện Ninh Bắc, ở khu Trường Hà con đều xác định phát triển lâu dài, tầm nhìn rộng mở. Hiện giờ nghe con lập kể hoạch mười năm, cam tâm tình nguyện tạo dựng cơ sở cho người sau, điều đó nói lên con lấy lợi ích lâu dài làm chủ, tầm nhìn không chỉ giới hạn trong nhiệm kỳ của mình, thế là tốt, rất tốt. Nói theo cách bác Nghiêm của con là cách cục lại tiên bộ rồi. Muốn thành một nhà chính trị gia ưu tù, không thể thiếu lòng dạ này, cách cục này. Hiện giờ rất nhiều quan viên địa phương, đặc biệt là người đứng đầu không có được tầm nhìn và lòng dạ đó.
Liễu Tấn Tài cảm khái nói.
Liễu Tuấn rất hiểu cảm xúc của phụ thân, từ khi lên làm phó thủ tướng hiệp trợ Hồng lão tổng chủ trì công tác kiến thiết kinh tế toàn quốc tới nay, ông đã gặp phải quá nhiều kẻ chỉ ham cái lợi trước mắt.
Một số cán bộ phụ trách địa phương nóng lòng làm ra thành tích trong nhiệm kỳ của mình, bà bất chấp thực tế, đốt cháy giai đoạn, kiện thiết mù quáng, ép cho chính phủ TW phải không ngừng tiến hành ổn định vĩ mô, khiến cho kinh tế trong nước, luôn tiến theo hình xoắn ốc gây ra lãng phí cực lớn.
Sự tiêu hao điên cuồng này, khiến cho sự phát triển về sau sẽ gặp một vấn đề cực lớn.
- Ba, mỗi một con người có tư tưởng và mục tiêu trong đời không giống nhau. Thể chế này của chúng ta định sẵn là sẽ sinh ra những quan viên chỉ biết tới thành tích, đó là do hoàn cảnh tạo thành, muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều.
Liễu Tuấn an ủi cha.
Liễu Tấn Tài gật đầu nói:
- Cho nên để con tham gia vào lễ quốc khánh lần này là điều rất nên
/2140
|