Trương Gia Vĩ lễ số cực kỳ chu đáo, khi Liễu Tuấn đang hợp hắn tới nhà khách Thải Vân ngồi chờ, sau khi liên lạc với Vũ Chính Hiên liền quy củ đợi tin tức, không tủy tiện đi bái phỏng Liễu thị trưởng.
Nói ra Trương Gia Vĩ là người sống kín đáo, cho dù Trương Quang Minh là bí thư tỉnh ủy Trung Nguyên, nhà học Trương lại là gia tộc cách mạng chính tông, Trương Gia Vĩ kinh doanh ở Nam Phương không hề phô trương, người thực sự biết được thân phận của hắn trong giới tài chính không nhiều lắm.
Ví dụ như ngay cả Xảo Nhi cũng không biết kỳ thực đằng sau lưng Hồng địa ốc là Trương Gia Vĩ.
Nếu không Phạm Thanh Linh không tới mức coi thường Đàm Lang như thế.
Nhưng người ta không biết là chuyện của người ta, nếu đã sinh xung đột với Liễu Tuấn, Trương Gia Vĩ sao dám chậm trễ? Hắn sẽ không hồ đồ cho rằng người ta không tra ra nội bối cảnh của Hồng địa ốc.
Xuất thân từ nhà quan chân chính, Trương Gia Vĩ biết rõ cái gọi là "giàu không đấu với quan" là chính xác thế nào, quan gia tay nắm đại quyền muốn tiêu diệt một phú hào chỉ là chuyện quay đi quay lại mà thôi.
Huống chi trong giới nha nội, Liễu Tuấn nổi danh "tàn nhẫn", ai chọc giận y ngay cả mạng cũng chẳng còn, có lẽ chuyện thiếu nợ không tới mức lấy mạng, nhưng Trương Gia Vĩ không giám sơ xuất.
Nếu chẳng vạn bất đắc dĩ hà tất đi chọc giận hạng tàn nhẫn như thế.
Hơn nữa lần đắc tội này với Trương Gia Vĩ mà nói đúng là ù ù cạc cạc, hắn chưa bao giờ muốn chiếm đoạt chút tiền công người ta vất vả suốt một năm, đều là đám khốn kiếp Đàm Lang mê tiền mờ mắt, đi đắc tội với Liễu Tuấn.
Nghĩ tới đây Trương Gia Vĩ lại nghiến răng trèo trẹo, mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.
May mà tin tức phía Vũ Chính Hiên truyền lại tương đối tốt, làm Trương Gia Vĩ an tâm ít nhiều, có điều trước khi chuyện thực sự kết thúc, Trương Gia Vĩ không thể hoàn toàn yên tâm.
Đợi ở nhà khách tới gần hai tiếng mới thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện ở đại sảnh.
- Xin chào Liễu thị trưởng.
Trương Gia Vĩ lập tức đứng lên, tươi cười niềm nở tới đón.
- Chào giám đốc Trương.
Đối lập với sự nhiệt tình của Trương Gia Vĩ thì nụ cười ngôn từ của Liễu Tuấn rất xã giao, nhận được điện thoại của Vũ Chính Hiên, Liễu Tuấn lập tức ý thức được Trương Gia Vĩ hẹn y nhất định có liên quan tới sự kiện nợ tiền, nếu không y tới Nam Phương không phải mới ngày một ngày hai, Trương Gia Vĩ nếu vì lôi kéo quan hệ không nên liên hệ qua Vũ Chính Hiên, hơn nữa trước kia hắn cũng chẳng có ý muốn thân cận với Liễu nha nội, hiện giờ không xuất hiện biến cố lớn sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý.
Liễu Tuấn cúp điện thoại của Vũ Chính Hiên lập tức gọi cho Phạm Thanh Linh muốn cô tìm hiểu rõ hậu đài của Hồng địa ốc, chỉ thằng tên Trương Gia Vĩ.
Có chỉ thị rõ ràng như thế mà Phạm Thanh Linh còn không tra ra chân tướng thì làm tổng giám đốc Hoa Hưng bao năm qua là uổng phí.
Biết được Hồng địa ốc là công ty cấp dưới của Trương Gia Vĩ, Liễu Tuấn trong lòng căm ghét, cảm quan với hắn tụt dốc không phanh.
Trước kia y không có nhiều nhận thức trực quan với Trương Gia Vĩ, chỉ cảm thấy hắn đặt đại bản doanh ở Nam Phương mà không đi theo Trương Quang Minh là thể hiện có bản lĩnh, ít nhất chứng minh Trương Gia Vĩ không phải là nha nội thuần túy dựa vào quyền thế của cha mà kiếm tiền, mấy lần gặp mặt Trương Gia Vĩ cũng gây cho y ấn tượng là người khá có khí độ.
Không ngờ lại sử dụng Đàm Lang loại rõ ràng mang bản chất lưu manh vô lại, còn sai bọn chúng đi ăn chặn mồ hôi nước mắt của người ta.
Làm ăn như thế, khiến người ta khinh miệt.
Thật không xưng với thanh danh của nhà họ Trương.
Sự bất mãn của Liễu Tuấn thể hiện trực tiếp ra lời nói và hành động.
Trương Gia Vĩ thông minh nhường nào, sao chẳng phát giác ra? Liền khom lưng lại thành khẩn nói:
- Liễu thị trưởng thật xin lỗi, Hồng địa ốc là một công ty cấp dưới của tôi, tôi quản lý không nghiêm để công ty sinh ra con sâu làm rầu nồi canh, chuyện bớt xén tiền công của công nhân là sơ xuất của tôi, mong thị trưởng tha thứ.
Trương Gia Vĩ vừa lên tiếng là thừa nhận chuyện này, làm Liễu Tuấn cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặt vẫn mang nụ cười xã giao, nói:
- Giám đốc Trương, chuyện này xảy ra ở Nam Phương, chính phủ Nam Phương và đồng chí Lâm Thịnh sẽ có xử lý công bằng, giám đốc Trương không cần xin lỗi tôi.
Trương Gia Vĩ khựng lại.
Xem ra mình suy đoán tình thế có chút lạc quan rồi, cho rằng Liễu Tuấn chỉ hơi bất mãn một chút, vậy mình chỉ cần hạ mình một chút là xong, dù sao chuyện ăn bớt tiền công này với tầng cấp Liễu Tuấn chỉ là chuyện vụn vặt, Liễu Tuấn sẽ không kích động nghĩa khí, dù sao y là chính khách chứ công phải hiệp khách.
Mình và Liễu Tuấn không hề có chút khúc mắc nào, cha mình trước kia đúng là có chút va chạm vứi Nghiêm, Liễu nhưng là chuyện đã qua, Liễu Tuấn sao có thể đặt chuyện này vào trong mắt.
Không ngờ Liễu Tuấn lại làm cao.
Tức thì trong lòng Trương Gia Vĩ trào dâng sự khó chịu, mọi người đều là nha nội, nhà họ Trương còn là quý tộc cách mạng, nếu không phải Liễu Tuấn ngươi tòng chính thì Trương Gia Vĩ này có cần vì một chuyện nhỏ mà hạ mình không?
Ở trước mặt tôi đừng có làm ra vẻ lãnh đạo.
Cũng may Trương Gia Vĩ điều chỉnh tâm thái, nhớ ra mình tới đây làm gì, nếu để gây gổ với Liễu Tuấn có cần tới tận nơi không?
- Liễu thị trưởng nói rất đúng, Lâm thị trưởng và chính phủ Nam Phương sẽ không tha cho đám ngựa hại bầy đó, đương nhiên công ty tôi cũng không bỏ qua. Ha ha ha, Liễu thị trưởng vốn là khách, tôi cũng được coi một nửa là chủ rồi, Liễu thị trưởng nếu như có thời gian tôi muốn mời Liễu thị trưởng cùng dùng bữa cơm ở CLB Trường Thành! Không biết Liễu thị trưởng có cho vinh dự này không?
Nếu như cậu đã bày ra vẻ thị trượng làm cao, vậy chúng ta luộn tư gia được rồi, đặc biệt chỉ rõ mời ở CLB Trường Thành, ý tứ của Trương Gia Vĩ rất rõ ràng: Không phải cậu có quan hệ rất tốt với nhà họ Hà sao? Chúng ta là người cùng một phe mà.
Một người anh rể thêm vào thể diện của nhà họ Hà phải đủ cho cậu nể chứ?
Lần này Liễu Tuấn không từ chối, mỉm cười gật đầu.
Vì thể hiện thành ý của mình, Trương Gia Vĩ đích thân lại xe, không mang theo thư ký trợ thủ gì đó để cố ý phô trương, phô trương thế nào cũng đâu hơn được một thị trưởng.
Liễu Tuấn cũng đích thân lái xe đi theo sau.
Trên xe Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Hà đại tiểu thư.
- Này thị trưởng đại nhân có tiện nói chuyện không?
Hà đại tiểu thư nói đĩnh đạc.
Liễu nha nội đau đầu,trước kia hai người mới quen biết chưa lâu, Hà Mộng Doanh thi thoảng còn làm ra vẻ thâm trầm hoặc đoan trang quý phái, về sau thì càng ngày càng không nghiêm túc, lấy trêu ghẹo Liễu Tuấn làm chuyện vui.
- Không tiện.
Liễu thị trưởng không dễ bắt nạt, nói dứt khoát.
- Hi hi, nói dối không biết xấu hổ! Đang ở trên xe chuẩn bị đi ăn cơm người ta mời, sao lại không tiện?
Hà đại tiểu thư vạch trần lời nói dối của Liễu thị trưởng, thể hiện tiềm chất tốt đẹp của "đặc công KGB".
Liễu thị trưởng chỉ đành lắc đầu:
- Trương công tử đúng là rất khá, đưa cả Hà đại tiểu thư ra! Tôi chỉ có chút làm lạ sao Hà đại tiểu thư lại biến thành thuyết khách rồi?
Hà Mộng Doanh không để ý tới sự trêu ghẹo của y, cười nói:
- Cậu nhầm rồi, chị không làm thuyết khách cho Trương Gia Vĩ mà là nhắc nhở cậu.
Liễu Tuấn không lên tiếng, chờ Hà đại tiểu thư "nhắc nhở".
- Cậu là thị trưởng Tiềm Châu chứ không phải thị trưởng Nam Phương, không nên lạm dụng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, trên thế giới này không ai có thể làm đáng cứu thế.
Hà đại tiểu thư vẫn tươi cười , nhưng làm Liễu thị trưởng giật mình.
- Trương Gia Vĩ đã nói rõ với chị chuyện này rồi, hắn thực sự không biết chuyện thiếu nợ, càng không phải là do hắn sai phái. Điều này thì chị tin, nhà họ Trương không có truyền thông nhỏ nhen như vậy. Tên họ Đàm trước kia là một tên lưu manh, Trương Gia Vĩ thấy hắn làm việc nhanh nhẹn tháo vát nên cho hắn một cơ hội cải tà quy chính. Không ngờ chó không đổi tỉnh ăn phân, Trương Gia Vĩ đã bảo hắn, nếu cậu không chịu tha thứ, hắn có thể giao họ Đàm cho cậu.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Em muốn cần hắn làm gì, lột da hay móc xương?
- Đúng đấy! Hiện giờ cậu thân phận ra sao, không thể so đo với loại người đó, Trương Gia Vĩ là người rất biết tiến thoái, khiêm nhường. Hơn nữa tập đoàn Hoa Hưng cũng ở Nam Phương, cậu mà cứ không chịu buông tha chuyện này sẽ gây hiểu lầm.
Hà đại tiểu thư thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói.
Liễu Tuấn kỳ thực đều nghe vào hết , với thân phận của y bây giờ đúng là không nên làm thế, Đàm Lang căn bản không đáng để Liễu nha nội bận tâm, hơn nữa Lệ Thục Dĩnh đã tát cho hắn một cái trước mặt mọi người.
Tập đoàn Hoa Hưng là do Xảo Nhi và Hà Mộng Doanh cùng hợp tác, Trương Gia Vĩ hẳn cũng có chuyện này, Liễu Tuấn không chịu buông tay, người ta sẽ hiểu lầm y lợi dụng cơ hội giúp tập đoàn Hoa Hưng đả kích đối thủ cạnh tranh.
Có cú điện thoại này của Hà đại tiểu thư, chuyện liền trở nên đơn giản, Liễu nha nội và Trương nha nội ở CLB Trường Thành chủ khách vui vẻ, Trương Gia Vĩ đề xuất tới Tiềm Châu khảo sát đầu tư, Liễu thị trưởng đại biểu cho chính phủ nhiệt liệt hoan nghênh.
Nói ra Trương Gia Vĩ là người sống kín đáo, cho dù Trương Quang Minh là bí thư tỉnh ủy Trung Nguyên, nhà học Trương lại là gia tộc cách mạng chính tông, Trương Gia Vĩ kinh doanh ở Nam Phương không hề phô trương, người thực sự biết được thân phận của hắn trong giới tài chính không nhiều lắm.
Ví dụ như ngay cả Xảo Nhi cũng không biết kỳ thực đằng sau lưng Hồng địa ốc là Trương Gia Vĩ.
Nếu không Phạm Thanh Linh không tới mức coi thường Đàm Lang như thế.
Nhưng người ta không biết là chuyện của người ta, nếu đã sinh xung đột với Liễu Tuấn, Trương Gia Vĩ sao dám chậm trễ? Hắn sẽ không hồ đồ cho rằng người ta không tra ra nội bối cảnh của Hồng địa ốc.
Xuất thân từ nhà quan chân chính, Trương Gia Vĩ biết rõ cái gọi là "giàu không đấu với quan" là chính xác thế nào, quan gia tay nắm đại quyền muốn tiêu diệt một phú hào chỉ là chuyện quay đi quay lại mà thôi.
Huống chi trong giới nha nội, Liễu Tuấn nổi danh "tàn nhẫn", ai chọc giận y ngay cả mạng cũng chẳng còn, có lẽ chuyện thiếu nợ không tới mức lấy mạng, nhưng Trương Gia Vĩ không giám sơ xuất.
Nếu chẳng vạn bất đắc dĩ hà tất đi chọc giận hạng tàn nhẫn như thế.
Hơn nữa lần đắc tội này với Trương Gia Vĩ mà nói đúng là ù ù cạc cạc, hắn chưa bao giờ muốn chiếm đoạt chút tiền công người ta vất vả suốt một năm, đều là đám khốn kiếp Đàm Lang mê tiền mờ mắt, đi đắc tội với Liễu Tuấn.
Nghĩ tới đây Trương Gia Vĩ lại nghiến răng trèo trẹo, mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.
May mà tin tức phía Vũ Chính Hiên truyền lại tương đối tốt, làm Trương Gia Vĩ an tâm ít nhiều, có điều trước khi chuyện thực sự kết thúc, Trương Gia Vĩ không thể hoàn toàn yên tâm.
Đợi ở nhà khách tới gần hai tiếng mới thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện ở đại sảnh.
- Xin chào Liễu thị trưởng.
Trương Gia Vĩ lập tức đứng lên, tươi cười niềm nở tới đón.
- Chào giám đốc Trương.
Đối lập với sự nhiệt tình của Trương Gia Vĩ thì nụ cười ngôn từ của Liễu Tuấn rất xã giao, nhận được điện thoại của Vũ Chính Hiên, Liễu Tuấn lập tức ý thức được Trương Gia Vĩ hẹn y nhất định có liên quan tới sự kiện nợ tiền, nếu không y tới Nam Phương không phải mới ngày một ngày hai, Trương Gia Vĩ nếu vì lôi kéo quan hệ không nên liên hệ qua Vũ Chính Hiên, hơn nữa trước kia hắn cũng chẳng có ý muốn thân cận với Liễu nha nội, hiện giờ không xuất hiện biến cố lớn sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý.
Liễu Tuấn cúp điện thoại của Vũ Chính Hiên lập tức gọi cho Phạm Thanh Linh muốn cô tìm hiểu rõ hậu đài của Hồng địa ốc, chỉ thằng tên Trương Gia Vĩ.
Có chỉ thị rõ ràng như thế mà Phạm Thanh Linh còn không tra ra chân tướng thì làm tổng giám đốc Hoa Hưng bao năm qua là uổng phí.
Biết được Hồng địa ốc là công ty cấp dưới của Trương Gia Vĩ, Liễu Tuấn trong lòng căm ghét, cảm quan với hắn tụt dốc không phanh.
Trước kia y không có nhiều nhận thức trực quan với Trương Gia Vĩ, chỉ cảm thấy hắn đặt đại bản doanh ở Nam Phương mà không đi theo Trương Quang Minh là thể hiện có bản lĩnh, ít nhất chứng minh Trương Gia Vĩ không phải là nha nội thuần túy dựa vào quyền thế của cha mà kiếm tiền, mấy lần gặp mặt Trương Gia Vĩ cũng gây cho y ấn tượng là người khá có khí độ.
Không ngờ lại sử dụng Đàm Lang loại rõ ràng mang bản chất lưu manh vô lại, còn sai bọn chúng đi ăn chặn mồ hôi nước mắt của người ta.
Làm ăn như thế, khiến người ta khinh miệt.
Thật không xưng với thanh danh của nhà họ Trương.
Sự bất mãn của Liễu Tuấn thể hiện trực tiếp ra lời nói và hành động.
Trương Gia Vĩ thông minh nhường nào, sao chẳng phát giác ra? Liền khom lưng lại thành khẩn nói:
- Liễu thị trưởng thật xin lỗi, Hồng địa ốc là một công ty cấp dưới của tôi, tôi quản lý không nghiêm để công ty sinh ra con sâu làm rầu nồi canh, chuyện bớt xén tiền công của công nhân là sơ xuất của tôi, mong thị trưởng tha thứ.
Trương Gia Vĩ vừa lên tiếng là thừa nhận chuyện này, làm Liễu Tuấn cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặt vẫn mang nụ cười xã giao, nói:
- Giám đốc Trương, chuyện này xảy ra ở Nam Phương, chính phủ Nam Phương và đồng chí Lâm Thịnh sẽ có xử lý công bằng, giám đốc Trương không cần xin lỗi tôi.
Trương Gia Vĩ khựng lại.
Xem ra mình suy đoán tình thế có chút lạc quan rồi, cho rằng Liễu Tuấn chỉ hơi bất mãn một chút, vậy mình chỉ cần hạ mình một chút là xong, dù sao chuyện ăn bớt tiền công này với tầng cấp Liễu Tuấn chỉ là chuyện vụn vặt, Liễu Tuấn sẽ không kích động nghĩa khí, dù sao y là chính khách chứ công phải hiệp khách.
Mình và Liễu Tuấn không hề có chút khúc mắc nào, cha mình trước kia đúng là có chút va chạm vứi Nghiêm, Liễu nhưng là chuyện đã qua, Liễu Tuấn sao có thể đặt chuyện này vào trong mắt.
Không ngờ Liễu Tuấn lại làm cao.
Tức thì trong lòng Trương Gia Vĩ trào dâng sự khó chịu, mọi người đều là nha nội, nhà họ Trương còn là quý tộc cách mạng, nếu không phải Liễu Tuấn ngươi tòng chính thì Trương Gia Vĩ này có cần vì một chuyện nhỏ mà hạ mình không?
Ở trước mặt tôi đừng có làm ra vẻ lãnh đạo.
Cũng may Trương Gia Vĩ điều chỉnh tâm thái, nhớ ra mình tới đây làm gì, nếu để gây gổ với Liễu Tuấn có cần tới tận nơi không?
- Liễu thị trưởng nói rất đúng, Lâm thị trưởng và chính phủ Nam Phương sẽ không tha cho đám ngựa hại bầy đó, đương nhiên công ty tôi cũng không bỏ qua. Ha ha ha, Liễu thị trưởng vốn là khách, tôi cũng được coi một nửa là chủ rồi, Liễu thị trưởng nếu như có thời gian tôi muốn mời Liễu thị trưởng cùng dùng bữa cơm ở CLB Trường Thành! Không biết Liễu thị trưởng có cho vinh dự này không?
Nếu như cậu đã bày ra vẻ thị trượng làm cao, vậy chúng ta luộn tư gia được rồi, đặc biệt chỉ rõ mời ở CLB Trường Thành, ý tứ của Trương Gia Vĩ rất rõ ràng: Không phải cậu có quan hệ rất tốt với nhà họ Hà sao? Chúng ta là người cùng một phe mà.
Một người anh rể thêm vào thể diện của nhà họ Hà phải đủ cho cậu nể chứ?
Lần này Liễu Tuấn không từ chối, mỉm cười gật đầu.
Vì thể hiện thành ý của mình, Trương Gia Vĩ đích thân lại xe, không mang theo thư ký trợ thủ gì đó để cố ý phô trương, phô trương thế nào cũng đâu hơn được một thị trưởng.
Liễu Tuấn cũng đích thân lái xe đi theo sau.
Trên xe Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Hà đại tiểu thư.
- Này thị trưởng đại nhân có tiện nói chuyện không?
Hà đại tiểu thư nói đĩnh đạc.
Liễu nha nội đau đầu,trước kia hai người mới quen biết chưa lâu, Hà Mộng Doanh thi thoảng còn làm ra vẻ thâm trầm hoặc đoan trang quý phái, về sau thì càng ngày càng không nghiêm túc, lấy trêu ghẹo Liễu Tuấn làm chuyện vui.
- Không tiện.
Liễu thị trưởng không dễ bắt nạt, nói dứt khoát.
- Hi hi, nói dối không biết xấu hổ! Đang ở trên xe chuẩn bị đi ăn cơm người ta mời, sao lại không tiện?
Hà đại tiểu thư vạch trần lời nói dối của Liễu thị trưởng, thể hiện tiềm chất tốt đẹp của "đặc công KGB".
Liễu thị trưởng chỉ đành lắc đầu:
- Trương công tử đúng là rất khá, đưa cả Hà đại tiểu thư ra! Tôi chỉ có chút làm lạ sao Hà đại tiểu thư lại biến thành thuyết khách rồi?
Hà Mộng Doanh không để ý tới sự trêu ghẹo của y, cười nói:
- Cậu nhầm rồi, chị không làm thuyết khách cho Trương Gia Vĩ mà là nhắc nhở cậu.
Liễu Tuấn không lên tiếng, chờ Hà đại tiểu thư "nhắc nhở".
- Cậu là thị trưởng Tiềm Châu chứ không phải thị trưởng Nam Phương, không nên lạm dụng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, trên thế giới này không ai có thể làm đáng cứu thế.
Hà đại tiểu thư vẫn tươi cười , nhưng làm Liễu thị trưởng giật mình.
- Trương Gia Vĩ đã nói rõ với chị chuyện này rồi, hắn thực sự không biết chuyện thiếu nợ, càng không phải là do hắn sai phái. Điều này thì chị tin, nhà họ Trương không có truyền thông nhỏ nhen như vậy. Tên họ Đàm trước kia là một tên lưu manh, Trương Gia Vĩ thấy hắn làm việc nhanh nhẹn tháo vát nên cho hắn một cơ hội cải tà quy chính. Không ngờ chó không đổi tỉnh ăn phân, Trương Gia Vĩ đã bảo hắn, nếu cậu không chịu tha thứ, hắn có thể giao họ Đàm cho cậu.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Em muốn cần hắn làm gì, lột da hay móc xương?
- Đúng đấy! Hiện giờ cậu thân phận ra sao, không thể so đo với loại người đó, Trương Gia Vĩ là người rất biết tiến thoái, khiêm nhường. Hơn nữa tập đoàn Hoa Hưng cũng ở Nam Phương, cậu mà cứ không chịu buông tha chuyện này sẽ gây hiểu lầm.
Hà đại tiểu thư thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói.
Liễu Tuấn kỳ thực đều nghe vào hết , với thân phận của y bây giờ đúng là không nên làm thế, Đàm Lang căn bản không đáng để Liễu nha nội bận tâm, hơn nữa Lệ Thục Dĩnh đã tát cho hắn một cái trước mặt mọi người.
Tập đoàn Hoa Hưng là do Xảo Nhi và Hà Mộng Doanh cùng hợp tác, Trương Gia Vĩ hẳn cũng có chuyện này, Liễu Tuấn không chịu buông tay, người ta sẽ hiểu lầm y lợi dụng cơ hội giúp tập đoàn Hoa Hưng đả kích đối thủ cạnh tranh.
Có cú điện thoại này của Hà đại tiểu thư, chuyện liền trở nên đơn giản, Liễu nha nội và Trương nha nội ở CLB Trường Thành chủ khách vui vẻ, Trương Gia Vĩ đề xuất tới Tiềm Châu khảo sát đầu tư, Liễu thị trưởng đại biểu cho chính phủ nhiệt liệt hoan nghênh.
/2140
|