Kỳ thực Liễu Tuấn đưa phương án này lên thường ủy thảo luận là các thường ủy Liễu hệ hiểu rồi, nếu Liễu Tuấn hạ quyết tâm cần gì phải làm việc thừa thãi? Chẳng lẽ Liễu thị trưởng còn muốn các thường ủy khác giúp y hạ quyết tâm.
Xem ra Hàn Húc phản đối kiến nghị này.
Cũng chẳng trách Hàn Húc được, phương án này quá kịch liệt, trừ khi xử lý sự kiệt ẩu đả quy mô lớn, về lý luật phải dùng tới lực lượng vũ trang để uy hiếp, nhưng trên thực tế Tiềm Châu chưa bao giờ từng có biện pháp ứng phó này, chỉ vì mấy chủ mỏ, phải chăng là giết gà dùng dao mổ trâu?
Nếu như lúc này để tự do biểu quyết thì kiến nghị này sẽ chết non, cho dù là thường ủy Liễu hệ cũng do dự, không phải đại biểu bọn họ không theo sát Liễu Tuấn, mà là vì nghĩ cho tiền đồ của mình.
Đương nhiên vừa mới đưa ra kiến nghị đại bộ phận thường ủy còn chưa nói gì đã cho biểu quyết là không thể được.
Hàn Húc không thể làm lộ liễu như thế.
Có điều sau khi hiểu rõ quyết tâm của Liễu Tuấn, các thường ủy Liễu hệ đều ngậm miệng không nói, cho dù trong lòng không tán thành, cũng tuyệt đối không dám công khai đưa lên miệng, dù sao tính cách mọi người khác nhau, Triệu Sư Phạm chỉ có một.
Nhất thời cuộc họp trở nên trầm mặc.
Các thường ủy đều dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không ai lên tiếng trước.
Hàn Húc mỉm cười, đang muốn lên tiếng thì Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Các đồng chí, tôi biết mọi người có băn khoắn về kiến nghị này, khi đưa ra kiến nghị này tôi cũng đã suy đi tính lại rất lâu. Nhưng chúng ta không thể trì hoãn nữa, giám đốc David Liêu từ sau sự kiện lần trước đã ở trong nhà khách Giang Thành hơn một tháng, không tới Hoàng Hoa Sơn một bước. Vì sao? Vì ông ta rất sợ, ông ta sợ an toàn của mình không được đảm bảo, tập đoàn họ Liêu đầu tư ở Giang Thành 320 triệu, đã dựng lên một công ty quy mô lớn, hiện giờ công trình giai đoạn hai đang đợi khởi công. Hiện giờ David Liêu phải vứt bỏ công xưởng lớn như vậy, đối với một nhà tư bản là cách làm bất đắc dĩ tới nhường nào? Nếu như không phải bọn họ đã đầu tư, tôi nghĩ hiện giờ bọn họ đã rút hết về nước rồi. Thưa các đồng chí, thành tích mời gọi đầu tư ra sao là vấn đề lớn cho sự phát triển về sau cả Tiềm Châu, không phải chuyện thường. Lý do công trình giai đoạn hai của tập đoàn họ Liêu bị trì hoãn không nói cũng rõ, có lẽ một tập đoàn họ Liêu với mấy trăm triệu USD chưa làm tổn thương tới gân cốt chúng ta, nhưng các nhà đầu tư khác đang nhìn vào. Giả sử ngay cả trị an địa phương chúng ta cũng không đảm bảo được, an toàn nhân thân không đảm bảo được, thì chúng ta lấy cái gì để thu hút nhà đầu tư nước ngoài? Lấy cái gì chứng minh chúng ta là thành phố thích hợp sinh sống?
Liễu Tuấn nói với giọng không nhanh không chậm, không quá khích, nhưng mỗi một câu nói đều hết sức rõ ràng.
- Thị trưởng nói rất có đạo lý, mời gọi đầu tư rất quan trọng, liên quan tới sự phát triển tương lai của Tiềm Châu.
Trầm mặc một chút Hồ Trí Vận lên tiếng, hắn sau khi nhậm chức làm việc hết sức kín đáo thực tế, không ngồi ở văn phòng cả ngày mà thâm nhập cơ sở cùng các cán bộ khu huyện tham khảo công tác kiến thiết đảng.
Theo thống kê Hồ Trí Vận trong nửa năm qua gần như đã gặp toàn bộ các cán bộ cấp xử trở lên trong toàn thành phố, cho dù đó chỉ là những người chỉ mang đãi ngộ cấp phó xử không thực quyền cũng không để sót một ai.
Đó là thành tích đáng nể.
Chưa từng có một trưởng phòng tổ chức thành ủy làm việc tỉ mỉ đến thế.
Thậm chí ngay cả Liễu Tuấn cũng công khai tán thưởng việc này, có điều Liễu Tuấn tán thường thì tán thưởng, chữ "Hàn" trên trán Hồ Tri Vận không có chút thay đổi nào.
Hồ Tri Vận sau khi nhậm chức thể hiện năng lực kiểm soát rất mạnh, những người cũ do Phùng Huyền Huy để lại đều bị trói chân trói tay, hắn nhanh chóng lập nên uy vọng của mình.
Hồ Tri Vận tới mặc dù không đủ đề cải biến cách cục cuộc họp thường ủy, nhưng với khối công tác cán bộ có thay đổi lớn, trước kia với sự liên thủ của Phùng Huyền Huy và Yêu Hải Anh, gần như cho Hàn Húc ra rìa, hiện giờ thì ngược lại, Yêu Hải Anh bị kẹp vào giữa cảm thấy áp lực cực lớn.
May có uy thế của Liễu Tuấn nên Yêu Hải Anh không hoàn toàn bị cho ngồi hóng gió.
Dù sao dị động cán bộ quan trọng phải đưa lên thường ủy quyết định, ưu thế đa số của Liễu Tuấn trên thường ủy không thay đổi. Nhưng cán bộ Liễu Tuấn nhìn trúng muốn được đưa lên thường ủy thảo luận trước tiên phải thông qua khảo sát cán bộ, nên Hồ Tri Vận và Hàn Húc nắm chủ động nhất định.
Liễu thị trưởng cậu muốn trọng dụng cán bộ đích hệ, được thôi, Hàn bí thư tôi cũng có người cần chiếu cố, phải để mọi người cùng có củ cải mới là công bằng.
Có thể nói, ở công tác cán bộ thuộc chính quản, Hàn Húc đã dần dần xoay chuyển thế yếu, ngang hàng với Liễu Tuấn rồi.
Hồ Trí Vận vốn không muốn công khai đối lập với Liễu Tuấn ở trên thường ủy, nhưng hắn cũng biết Hàn Húc khẳng định không đồng ý với kiến nghị của Liễu Tuấn, toàn bộ thường ủy Hàn hệ chỉ có 2,3 người ít ỏi đáng thương, mà Tô Duyên Quang đang trên đường tới, Đổng Xương thì như lão tăng nhập định, đếm đi đếm lại cũng chỉ có bản thân mình thôi.
Chẳng lẽ còn phải để đích thân Hàn Húc ra trận?
- Có điều, Liễu thị trưởng, chúng ta cũng phải suy nghĩ tới tình hình thực tế ở Giang Thành, cần phải thừa nhận mấy mỏ quẳng xung quanh Giang Thành đúng là vô cùng hỗn loạn, long xà hỗn tạp, rối ren be bét. Không lâu trước đó còn có sự kiện làm đồng chí Phượng Trí Dũng bị thương. Hàn bí thư và Liễu thị trưởng ở Giang Thành đích thân ra chỉ thị mạnh mẽ chỉnh đốn , tôi và mọi người đều hết sức tán đồng. Nhưng phương pháp chỉnh đốn tôi cho rằng có thể thay đổi, vấn đề lâu dài không thể giải quyết trong thời gian ngắn. Cá nhân tôi cho rằng nên làm ổn thỏa chút thì hơn, cho các đồng chí Giang Thành chút thời gian, đồng chí Tô Duyên Quang và đồng chí Phượng Trí Dũng đều là cán bộ lãnh đạo kinh nghiệm phong phú, tin rằng cho bọn họ một thời gian có thể giải quyết trọn vẹn vấn đề này.
Hồ Trí Vận trong lúc nói luôn giữ nụ cười lễ độ.
Liễu Tuấn cười nói:
- Tôi cho rằng ý kiến của Hồ trưởng phòng rất hay, vấn đề quan trọng là chúng ta không có thời gian. Theo ý kiến của Hồ trưởng phòng thì chúng ta cần cho Giang Thành bao nhiêu thời gian? Ba tháng hay là nửa năm? Hiển nhiên một ngày Giang Thành chưa chỉnh đốn xong mỏ than, tài chính của tập đoàn họ Liêu không gửi tới, rất nhiều nhà đầu tư chuẩn bị tới Tiềm Châu sẽ dừng bước. Chúng ta trì hoãn bao lâu sẽ chậm trễ bấy lâu, được, cứ cho rằng chúng ta đợi được 3 tháng hoặc nửa năm đi. Nếu dùng phương pháp bình thường không giải quyết được thì sao? Chúng ta làm thế nào? Lại cho thêm 3 tháng nửa năm nữa à?
Hồ Tri Vận cười gượng:
- Thị trưởng, tôi cho rằng ba tháng là đủ rồi. Hai đồng chí Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng sẽ xử lý tốt việc này.
Liễu Tuấn cười nhạt, uống một ngụm trà rồi nói:
- Chưa chắc, không phải tôi nghi ngờ năng lực của hai đồng chí đó, mà bản thân vấn đề này vô cùng khó khăn. Chỉnh đốn mỏ trái phép không phải là bây giờ mới đề xuất ra. Khi tôi và đồng chí Hàn Húc chưa tới Tiềm Châu đã chỉnh đốn rồi, bao nhiêu năm qua các mỏ trái phép càng ngày càng nhiều, trừ ảnh hưởng tới mời gọi đầu tư ra thì còn có vấn đề nghiêm trọng là an toàn! Những mỏ khai thác trộm này ngay cả trang thiết bị an toàn nhất đều không có, mỗi năm đều xảy ra tai nạn mất mạng, là cơ cấu chính quyền chúng ta có nhiệm vụ đảm bảo an toàn sinh mạng của công nhân mỏ. Càng không phải nói tới mỗi năm vì thế mà thất thoát biết bao tiền lợi thuế. Kỳ thực tôi và đồng chí Phượng Trí Dũng vừa mới nói chuyện xong, đồng chí ấy nhắc tới một tình huống, đó là mỏ không phép lớn nhất ở Giang Thành tên là Cty Ngũ Thành đã khai thác trái phép nhiều năm, hiện giờ cục khoáng sản Giang Thành lại làm thủ tục bổ xung liên quan cho bọn họ, bọn họ đã dùng phương thức này để đối phó cuộc chỉnh đốn lớn của thành phố.
Liễu Tuấn nói ra lời này làm các thường ủy kinh ngạc.
Quá hoang đường.
Tên cục trưởng cục khoáng sản Giang Thành kia định chống đối à? Hơn nữa còn do Phượng Trí Dũng phán ảnh tìn huống này với Liễu Tuấn, nói rõ vấn đề gì? Nói rõ có kẻ khác ngầm ủng hộ cách làm này, mà thân phận địa vị của kẻ đó phải không dưới Phượng Trí Dũng, nếu không cho tên cục trưởng kia mười lá gan cũng không dám làm càn như vậy.
Phượng Trí Dũng phán ảnh việc này với Liễu Tuấn cũng đã nói rõ một vấn đề, hắn không làm gì được tên cục trưởng kia.
Phượng Trí Dũng uy vọng cực cao ở Giang Thành, cho dù một bí thư uy thế như Quản Vĩnh Thanh trước kia cũng không hơn được, hiện giờ lại không thể làm gì một cục trưởng dưới quyền?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì sinh ra chuyện này?
Tức thì các thường ủy bản địa đều sinh ra lòng chung một kẻ thủ.
- Thật hoang đường, tên cục trưởng đó làm chống đối cấp trên, là ai chống lưng cho hắn? Trong chuyện này có vấn đề.
Giọng nữ kịch liệt của Yêu Hải Anh vang lên trong phòng hội nghị.
Xem ra Hàn Húc phản đối kiến nghị này.
Cũng chẳng trách Hàn Húc được, phương án này quá kịch liệt, trừ khi xử lý sự kiệt ẩu đả quy mô lớn, về lý luật phải dùng tới lực lượng vũ trang để uy hiếp, nhưng trên thực tế Tiềm Châu chưa bao giờ từng có biện pháp ứng phó này, chỉ vì mấy chủ mỏ, phải chăng là giết gà dùng dao mổ trâu?
Nếu như lúc này để tự do biểu quyết thì kiến nghị này sẽ chết non, cho dù là thường ủy Liễu hệ cũng do dự, không phải đại biểu bọn họ không theo sát Liễu Tuấn, mà là vì nghĩ cho tiền đồ của mình.
Đương nhiên vừa mới đưa ra kiến nghị đại bộ phận thường ủy còn chưa nói gì đã cho biểu quyết là không thể được.
Hàn Húc không thể làm lộ liễu như thế.
Có điều sau khi hiểu rõ quyết tâm của Liễu Tuấn, các thường ủy Liễu hệ đều ngậm miệng không nói, cho dù trong lòng không tán thành, cũng tuyệt đối không dám công khai đưa lên miệng, dù sao tính cách mọi người khác nhau, Triệu Sư Phạm chỉ có một.
Nhất thời cuộc họp trở nên trầm mặc.
Các thường ủy đều dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không ai lên tiếng trước.
Hàn Húc mỉm cười, đang muốn lên tiếng thì Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Các đồng chí, tôi biết mọi người có băn khoắn về kiến nghị này, khi đưa ra kiến nghị này tôi cũng đã suy đi tính lại rất lâu. Nhưng chúng ta không thể trì hoãn nữa, giám đốc David Liêu từ sau sự kiện lần trước đã ở trong nhà khách Giang Thành hơn một tháng, không tới Hoàng Hoa Sơn một bước. Vì sao? Vì ông ta rất sợ, ông ta sợ an toàn của mình không được đảm bảo, tập đoàn họ Liêu đầu tư ở Giang Thành 320 triệu, đã dựng lên một công ty quy mô lớn, hiện giờ công trình giai đoạn hai đang đợi khởi công. Hiện giờ David Liêu phải vứt bỏ công xưởng lớn như vậy, đối với một nhà tư bản là cách làm bất đắc dĩ tới nhường nào? Nếu như không phải bọn họ đã đầu tư, tôi nghĩ hiện giờ bọn họ đã rút hết về nước rồi. Thưa các đồng chí, thành tích mời gọi đầu tư ra sao là vấn đề lớn cho sự phát triển về sau cả Tiềm Châu, không phải chuyện thường. Lý do công trình giai đoạn hai của tập đoàn họ Liêu bị trì hoãn không nói cũng rõ, có lẽ một tập đoàn họ Liêu với mấy trăm triệu USD chưa làm tổn thương tới gân cốt chúng ta, nhưng các nhà đầu tư khác đang nhìn vào. Giả sử ngay cả trị an địa phương chúng ta cũng không đảm bảo được, an toàn nhân thân không đảm bảo được, thì chúng ta lấy cái gì để thu hút nhà đầu tư nước ngoài? Lấy cái gì chứng minh chúng ta là thành phố thích hợp sinh sống?
Liễu Tuấn nói với giọng không nhanh không chậm, không quá khích, nhưng mỗi một câu nói đều hết sức rõ ràng.
- Thị trưởng nói rất có đạo lý, mời gọi đầu tư rất quan trọng, liên quan tới sự phát triển tương lai của Tiềm Châu.
Trầm mặc một chút Hồ Trí Vận lên tiếng, hắn sau khi nhậm chức làm việc hết sức kín đáo thực tế, không ngồi ở văn phòng cả ngày mà thâm nhập cơ sở cùng các cán bộ khu huyện tham khảo công tác kiến thiết đảng.
Theo thống kê Hồ Trí Vận trong nửa năm qua gần như đã gặp toàn bộ các cán bộ cấp xử trở lên trong toàn thành phố, cho dù đó chỉ là những người chỉ mang đãi ngộ cấp phó xử không thực quyền cũng không để sót một ai.
Đó là thành tích đáng nể.
Chưa từng có một trưởng phòng tổ chức thành ủy làm việc tỉ mỉ đến thế.
Thậm chí ngay cả Liễu Tuấn cũng công khai tán thưởng việc này, có điều Liễu Tuấn tán thường thì tán thưởng, chữ "Hàn" trên trán Hồ Tri Vận không có chút thay đổi nào.
Hồ Tri Vận sau khi nhậm chức thể hiện năng lực kiểm soát rất mạnh, những người cũ do Phùng Huyền Huy để lại đều bị trói chân trói tay, hắn nhanh chóng lập nên uy vọng của mình.
Hồ Tri Vận tới mặc dù không đủ đề cải biến cách cục cuộc họp thường ủy, nhưng với khối công tác cán bộ có thay đổi lớn, trước kia với sự liên thủ của Phùng Huyền Huy và Yêu Hải Anh, gần như cho Hàn Húc ra rìa, hiện giờ thì ngược lại, Yêu Hải Anh bị kẹp vào giữa cảm thấy áp lực cực lớn.
May có uy thế của Liễu Tuấn nên Yêu Hải Anh không hoàn toàn bị cho ngồi hóng gió.
Dù sao dị động cán bộ quan trọng phải đưa lên thường ủy quyết định, ưu thế đa số của Liễu Tuấn trên thường ủy không thay đổi. Nhưng cán bộ Liễu Tuấn nhìn trúng muốn được đưa lên thường ủy thảo luận trước tiên phải thông qua khảo sát cán bộ, nên Hồ Tri Vận và Hàn Húc nắm chủ động nhất định.
Liễu thị trưởng cậu muốn trọng dụng cán bộ đích hệ, được thôi, Hàn bí thư tôi cũng có người cần chiếu cố, phải để mọi người cùng có củ cải mới là công bằng.
Có thể nói, ở công tác cán bộ thuộc chính quản, Hàn Húc đã dần dần xoay chuyển thế yếu, ngang hàng với Liễu Tuấn rồi.
Hồ Trí Vận vốn không muốn công khai đối lập với Liễu Tuấn ở trên thường ủy, nhưng hắn cũng biết Hàn Húc khẳng định không đồng ý với kiến nghị của Liễu Tuấn, toàn bộ thường ủy Hàn hệ chỉ có 2,3 người ít ỏi đáng thương, mà Tô Duyên Quang đang trên đường tới, Đổng Xương thì như lão tăng nhập định, đếm đi đếm lại cũng chỉ có bản thân mình thôi.
Chẳng lẽ còn phải để đích thân Hàn Húc ra trận?
- Có điều, Liễu thị trưởng, chúng ta cũng phải suy nghĩ tới tình hình thực tế ở Giang Thành, cần phải thừa nhận mấy mỏ quẳng xung quanh Giang Thành đúng là vô cùng hỗn loạn, long xà hỗn tạp, rối ren be bét. Không lâu trước đó còn có sự kiện làm đồng chí Phượng Trí Dũng bị thương. Hàn bí thư và Liễu thị trưởng ở Giang Thành đích thân ra chỉ thị mạnh mẽ chỉnh đốn , tôi và mọi người đều hết sức tán đồng. Nhưng phương pháp chỉnh đốn tôi cho rằng có thể thay đổi, vấn đề lâu dài không thể giải quyết trong thời gian ngắn. Cá nhân tôi cho rằng nên làm ổn thỏa chút thì hơn, cho các đồng chí Giang Thành chút thời gian, đồng chí Tô Duyên Quang và đồng chí Phượng Trí Dũng đều là cán bộ lãnh đạo kinh nghiệm phong phú, tin rằng cho bọn họ một thời gian có thể giải quyết trọn vẹn vấn đề này.
Hồ Trí Vận trong lúc nói luôn giữ nụ cười lễ độ.
Liễu Tuấn cười nói:
- Tôi cho rằng ý kiến của Hồ trưởng phòng rất hay, vấn đề quan trọng là chúng ta không có thời gian. Theo ý kiến của Hồ trưởng phòng thì chúng ta cần cho Giang Thành bao nhiêu thời gian? Ba tháng hay là nửa năm? Hiển nhiên một ngày Giang Thành chưa chỉnh đốn xong mỏ than, tài chính của tập đoàn họ Liêu không gửi tới, rất nhiều nhà đầu tư chuẩn bị tới Tiềm Châu sẽ dừng bước. Chúng ta trì hoãn bao lâu sẽ chậm trễ bấy lâu, được, cứ cho rằng chúng ta đợi được 3 tháng hoặc nửa năm đi. Nếu dùng phương pháp bình thường không giải quyết được thì sao? Chúng ta làm thế nào? Lại cho thêm 3 tháng nửa năm nữa à?
Hồ Tri Vận cười gượng:
- Thị trưởng, tôi cho rằng ba tháng là đủ rồi. Hai đồng chí Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng sẽ xử lý tốt việc này.
Liễu Tuấn cười nhạt, uống một ngụm trà rồi nói:
- Chưa chắc, không phải tôi nghi ngờ năng lực của hai đồng chí đó, mà bản thân vấn đề này vô cùng khó khăn. Chỉnh đốn mỏ trái phép không phải là bây giờ mới đề xuất ra. Khi tôi và đồng chí Hàn Húc chưa tới Tiềm Châu đã chỉnh đốn rồi, bao nhiêu năm qua các mỏ trái phép càng ngày càng nhiều, trừ ảnh hưởng tới mời gọi đầu tư ra thì còn có vấn đề nghiêm trọng là an toàn! Những mỏ khai thác trộm này ngay cả trang thiết bị an toàn nhất đều không có, mỗi năm đều xảy ra tai nạn mất mạng, là cơ cấu chính quyền chúng ta có nhiệm vụ đảm bảo an toàn sinh mạng của công nhân mỏ. Càng không phải nói tới mỗi năm vì thế mà thất thoát biết bao tiền lợi thuế. Kỳ thực tôi và đồng chí Phượng Trí Dũng vừa mới nói chuyện xong, đồng chí ấy nhắc tới một tình huống, đó là mỏ không phép lớn nhất ở Giang Thành tên là Cty Ngũ Thành đã khai thác trái phép nhiều năm, hiện giờ cục khoáng sản Giang Thành lại làm thủ tục bổ xung liên quan cho bọn họ, bọn họ đã dùng phương thức này để đối phó cuộc chỉnh đốn lớn của thành phố.
Liễu Tuấn nói ra lời này làm các thường ủy kinh ngạc.
Quá hoang đường.
Tên cục trưởng cục khoáng sản Giang Thành kia định chống đối à? Hơn nữa còn do Phượng Trí Dũng phán ảnh tìn huống này với Liễu Tuấn, nói rõ vấn đề gì? Nói rõ có kẻ khác ngầm ủng hộ cách làm này, mà thân phận địa vị của kẻ đó phải không dưới Phượng Trí Dũng, nếu không cho tên cục trưởng kia mười lá gan cũng không dám làm càn như vậy.
Phượng Trí Dũng phán ảnh việc này với Liễu Tuấn cũng đã nói rõ một vấn đề, hắn không làm gì được tên cục trưởng kia.
Phượng Trí Dũng uy vọng cực cao ở Giang Thành, cho dù một bí thư uy thế như Quản Vĩnh Thanh trước kia cũng không hơn được, hiện giờ lại không thể làm gì một cục trưởng dưới quyền?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì sinh ra chuyện này?
Tức thì các thường ủy bản địa đều sinh ra lòng chung một kẻ thủ.
- Thật hoang đường, tên cục trưởng đó làm chống đối cấp trên, là ai chống lưng cho hắn? Trong chuyện này có vấn đề.
Giọng nữ kịch liệt của Yêu Hải Anh vang lên trong phòng hội nghị.
/2140
|