- Xảy ra vấn đề, tôi chịu trách nhiệm.
Không một ai ngờ được Liễu Tuấn lại nói ra một câu như thế, đây không phải là lời của một vị thị trưởng, mà giống một thanh niên nhiệt huyết vừa mới bước vào đời.
Liễu Tuấn nói ra câu này tất cả mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Hàn Húc nhướng mày lên, như không tin vào tai của mình, câu này thực sự do Liễu Tuấn nói sao? Liễu Tuấn từ khi nào trở nên sốc nổi như thế? Hàn Húc không đồng ý với phương án của Liễu Tuấn, không phải vì cho rằng đó là biện pháp sai lầm, mà là dự liệu tới tình huống xấu nhất có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, hắn không muốn lấy tiền đồ của mình ra để đổi lấy môi trường đầu tư tốt được.
Những lời đường hoàng chính đáng thì ai chả nói được, nhưng khi xảy ra chuyện thì lãnh đạo cấp trên ai chịu hiểu cho xuất phát điểm của anh là tốt hay xấu? Quan trường đa phần chỉ nhìn kết quả không hỏi quá trình.
Hiện giờ Liễu Tuấn công khai tuyên bố như thế, là không cản được nữa rồi, đồng chí thị trưởng có trách nhiệm như thế, anh làm bí thư sao không có chút can đảm nào?
Hơn nữa Liễu Tuấn nói ra câu này chính là biểu thị quyết tâm với tất cả thường ủy Liễu hệ, nếu biểu quyết 9 phần mười là được thông qua rồi, mình cần gì cố ép biểu quyết để chuốc lấy nhục?
Có câu này rồi nếu xảy ra dẫn biến thật thì mình còn đường mà sống.
Lê Mẫn Trung sửng sốt, rồi lập tức cười tán thưởng, ông ta ban đầu theo Liễu Tuấn là do Lưu Huy ủy tác phải duy trì "pháo đài" của phái bản địa không bị công phá, vì giao tình với Lưu Huy nên Lê Mẫn Trung mới đưa ra quyết định này.
Cùng với chính sách Liễu Tuấn đưa ra được triển khai, Tiềm Châu thay đổi từng ngày, đưa quần chúng cùng đi lên con được giàu có! Cảm quan của Lê Mẫn Trung với Liễu Tuấn càng ngày càng tốt, hiện giờ ở thời khắc quan trọng Liễu Tuấn không chùn bước, không đùn đẩy trách nhiệm, làm Lê Mẫn Trung cảm thán không thôi.
Một cán bộ kiên trì nguyên tắc của mình mới có khả năng đi tới cương vị cao.
Tới tầng cấp càng cao, cán bộ thuộc phái "ba phải" càng ít.
Yêu Hải Anh thì tỏ ra phấn chấn, không phải vì cô ta thích thiên hạ đại loạn, thức sự cô ta hiểu Liễu Tuấn hơn tuyệt đại bộ phận cán bộ Tiềm Châu, dù sao bọn họ cùng làm việc ở Ngọc Lan gần ba năm, cô ta biết Liễu Tuấn nói thế tức là có thủ đoạn đằng sau chứ không phải là kích động nhất thời. Không nắm chắc tám phần trở lên, Liễu Tuấn tuyệt đối không làm bừa.
Từ khi Hồ Tri Vận tới nhậm chức tới nay, bí thư Hải Anh chưa bao giờ khoan khái như vậy.
Đám Hàn Húc, Hồ Tri Vận, Tô Duyên Quang các người nhìn thần thái ngạo nghễ thiên hạ của Liễu Tuấn đi, các người có ai được như thế? Đi theo lãnh đạo như vậy mới đã.
Đổng Xương có chút ngạc nhiên, cả cuộc họp hắn không nói một câu không lộ chút sắc thái tình cảm nào cả, lúc này mới có thay đổi, nhìn không ra Liễu nha nội tâm cơ thâm trầm vào thời khắc quan trọng lại có khí phách như vậy.
Hồ Tri Vận chỉ thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi khôi phục nụ cười, dù sao ở phòng tổ chức tình ủy rèn luyện nhiều năm, Hồ Tri Vận khống chế tình cảm rất tốt.
Còn về Tô Duyên Quang thì ngậm chặt miện không nói một lời.
Liễu Tuấn dùng phương thức này để biểu thị sự bất mãn mạnh mẽ với hắn, thân bí thư công tác bất lực trong phạm vi quản hạt của mình, cuối cùng chẳng những cấp trên phải dọn dẹp đống hỗn loạn hộ còn gánh trách nhiệm hộ hắn.
Đem ra so sánh thì lòng dạ, khí phách, cách cục hai bên chênh lệch không chỉ một chút.
Có điều trong lòng Tô Duyên Quang lại thầm thở phào, hắn sợ nhất là Liễu Tuấn dùng ưu thế số đông cưỡng ép thông qua quyết định này, xảy ra vẫn đề lại bắt hắn chịu trách nhiệm.
Hiện giờ Liễu Tuấn tuyên bố chắc nịch như thế, có vấn đề gì trách nhiệm của hắn nhẹ đi không ít, dù sao Giang Thành là khu hành chính cấp dưới của Tiềm Châu, Liễu Tuấn có thể nói là cấp trên trực tiếp của hắn, lãnh đạo có lệnh đương nhiên là phải chấp hành.
- Nếu thị trưởng đã kiên trì như vậy cứ theo ý kiến của thị trưởng mà làm đi.
Kinh ngạc một lúc, Hàn Húc khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu chậm rãi nói.
Các thường ủy khác gật đầu phụ họa.
- Thị trưởng, nếu phái đội ngũ chấp pháp liên hợp đi, cụ thể thao tác thế nào chúng ta thương lượng một chút.
Triệu Sư Phạm nói, Liễu Tuấn đã thể hiện quyết tâm thì hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề từ góc độ thực thi:
- Tôi thấy đóng cửa mỏ trái phép rất có khả năng khiến cho quần chúng chống đối, dù sao những công nhân mỏ đó bị mất công ăn việc làm, trong thời gian ngắn không tìm được công việc, đương nhiên phải có ý kiến rồi, cho nên, vấn đề là phải trấn an những công nhân này.
Liễu Tuấn cười thán thưởng.
Giống như Yêu Hải Anh đã nghĩ, dám đưa ra phương án giải quyết này Liễu Tuấn đã có suy tính chu đáo rồi, vấn đề công nhân mỏ là trọng điểm mà y quan tâm.
- Thị trưởng Sư Phạm nói phương án của mình đi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
- Tôi thấy dựa theo luật lao động hỗ trợ tiền cho những công nhân mỏ đó, số tiền này không được phép cho khất nợ có thể để tài chính thành phố cấp trước, sau đó tính lên những mỏ trái phép bị đóng cửa kia.
Triệu Sư Phạm nói rất bình tĩnh.
Bất kể đó là mỏ trái phép, thì đều có tài sản cố định, bao gồm xỉ quặng, không thể chạy được, tài chính thành phố sẽ không thua thiệt.
- Tôi đồng ý.
Yêu Hải Anh lập tức hưởng ứng.
Có só tiền bồi thường này, các công nhân mỏ sẽ không gây sự nữa, chỉ cần khi đóng cửa mỏ trái phép cho đánh sập mỏ, sau đó tập trung công nhân tới cục tái chính lĩnh tiền công, giúp bọn họ bố trí việc làm thì ẩn họa lớn nhất sẽ bị trừ bỏ.
Các thường ủy khác cầu gật đầu, cho rằng đây là biện pháp tốt.
- Tôi đề xuất chút ý kiến vậy.
Đột nhiên Đổng Xương lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đồ dồn vào hắn.
Làm "thường ủy uống trà" lâu rồi, Đổng Xương tựa hồ không quen lắm với chuyện được chú ý này, cười một cái rồi mới nói:
- Trừ trấn an công nhân mỏ, tối cho rằng phải dùng biện pháp cưỡng chế với người phủ trách khai thác trái phép. Bọn chúng khai thác trái phép là vi phạm pháp luật, đủ lý do để chúng ta dùng biện pháp cưỡng chế. Sau khi khống chế rồi cơ quan thuế vụ tiến hành điều tra xem chúng có trốn lậu thuệ hay không, căn cứ vào tình huống điều tra cụ thể tiến hành xử lý.
Lê Mẫn Trung cười.
Đổng Xương không hổ thẹn là lão làng của hệ thống chính pháp, chiêu "rút củi dưới đáy nồi" này và biện pháp trấn an công nhân đều nhắm tới điểm mấu chốt.
Sự kiện quần chúng quy mô lớn cần nhất là "diễn viên", thứ đến là "đạo diễn". Trấn an công nhân là trừ đi đa số diễn viên, rồi khống chế những người phụ trách mỏ một thời gian, đạo diễn cũng không còn.
Đám chủ mỏ dễ kích động quần chúng nhất vào thời điểm đóng cửa mỏ, chỉ cần khống chế được hiện trưởng, chuyện qua đi rồi còn muốn tiếp tục lôi kéo quần chúng gây chuyện không phải dễ nữa.
Vả lại đám chủ mỏ kia có kẻ nào là không có vẫn đề? Chỉ cần tóm lấy điều tra, tất có điểm yếu, nắm lấy điểm yếu, thách bọn chúng làm lộn xộn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Bí thư Đổng Xương quả nhiên là kinh nghiệm phong phú, chủ ý này rất tốt.
Thực ra chuyện này sớm có trong tính toán của Liễu Tuấn rồi, trước kia đóng cửa mỏ than nhỏ ở huyện Ninh Bắc y cũng dùng phương pháp này, thực tế chứng minh đó là phương án vô cùng hữu hiệu.
Có điều do Đổng Xương chủ động đề xuất ra là không đơn giản, Liễu Tuấn không định chiếm hết công, nhường cho Đồng Xương biểu hiện một chút.
Xác định được phương châm lớn rồi, vẫn đề chi tiết tiếp theo dễ thương thảo.
Làm tới thưởng ủy thành phố có ai không kinh nghiệm phong phú, tức thì mọi người sôi nổi bày mưu tính kế, không khí khẩn trương trước đó bị quét sạch, cứ như mở cuộc tọa đàm vậy.
Cuộc họp diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ, đưa ra quyết định: Do cục khoáng sản, cục công an, cục tài chính, cảnh sát bộ đội vũ trang rút những nhân viên tinh nhuệ liên hợp với đội chấp pháp, chỉ định đồng chí Quý An Đông làm chỉ huy dẫn đội chấp pháp tới đóng tới Giang Thành.
Một ngày sau đội chấp pháp được thành lập xong.
Thêm vào lực lượng vũ trang thế là lên tới mấy trăm người xếp hàng trong sân lớn cục công an, trông rất khí thế. Hàn Húc, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung, Yêu Hải Anh và Đổng Xương đều tới tham gia động viên trước cuộc chiến.
Hàn Húc phát biểu những lời hào hùng.
Liễu Tuấn thì đơn giản ra lệnh, trong 15 ngày phải đóng cửa tất cả mỏ khai tháng trái phép ở Giang Thành, dùng thuốc nổ đánh sập mỏ.
Cuộc động viên này Phượng Trí Dũng cũng tham gia, hắn không về Giang Thành mà vẫn ở lại Tiềm Châu đợi kết quả.
Lần này Phượng Trí Dũng hoàn toàn lĩnh giáo được thế nào mới gọi là uy thế.
Sau lễ động viên, Liễu Tuấn hạ lệnh một tiếng, mấy trăm người ngồi lên mấy chục cỗ xe rầm rầm rộ rộ kéo tới Giang Thành chấp pháp.
Đội chấp pháp tiến vào Giang Thành triển khai hết sức thuận lợi theo bố trí của thường ủy, nhanh chóng đóng cửa mỏ trái phép, kể cả của Cty Ngũ Thành, đánh sập hơn một trăm mỏ, cơ bản trong nửa tháng nhiệm vụ thành ủy giao phó thu được toàn thắng.
Sự kiện quần chúng quy mô lớn lo lắng trước đó không xảy ra.
Nhưng điều đó không có nghĩa là vấn đề của Giang Thành thế là được giải quyết, không lâu sau đó thủ đoạn phục kích đằng sau của đám chủ mò tung ra, gây nên một cơn địa chấn ở quan trường Giang Thành thậm chí cả Tiềm Châu.
Không một ai ngờ được Liễu Tuấn lại nói ra một câu như thế, đây không phải là lời của một vị thị trưởng, mà giống một thanh niên nhiệt huyết vừa mới bước vào đời.
Liễu Tuấn nói ra câu này tất cả mọi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Hàn Húc nhướng mày lên, như không tin vào tai của mình, câu này thực sự do Liễu Tuấn nói sao? Liễu Tuấn từ khi nào trở nên sốc nổi như thế? Hàn Húc không đồng ý với phương án của Liễu Tuấn, không phải vì cho rằng đó là biện pháp sai lầm, mà là dự liệu tới tình huống xấu nhất có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, hắn không muốn lấy tiền đồ của mình ra để đổi lấy môi trường đầu tư tốt được.
Những lời đường hoàng chính đáng thì ai chả nói được, nhưng khi xảy ra chuyện thì lãnh đạo cấp trên ai chịu hiểu cho xuất phát điểm của anh là tốt hay xấu? Quan trường đa phần chỉ nhìn kết quả không hỏi quá trình.
Hiện giờ Liễu Tuấn công khai tuyên bố như thế, là không cản được nữa rồi, đồng chí thị trưởng có trách nhiệm như thế, anh làm bí thư sao không có chút can đảm nào?
Hơn nữa Liễu Tuấn nói ra câu này chính là biểu thị quyết tâm với tất cả thường ủy Liễu hệ, nếu biểu quyết 9 phần mười là được thông qua rồi, mình cần gì cố ép biểu quyết để chuốc lấy nhục?
Có câu này rồi nếu xảy ra dẫn biến thật thì mình còn đường mà sống.
Lê Mẫn Trung sửng sốt, rồi lập tức cười tán thưởng, ông ta ban đầu theo Liễu Tuấn là do Lưu Huy ủy tác phải duy trì "pháo đài" của phái bản địa không bị công phá, vì giao tình với Lưu Huy nên Lê Mẫn Trung mới đưa ra quyết định này.
Cùng với chính sách Liễu Tuấn đưa ra được triển khai, Tiềm Châu thay đổi từng ngày, đưa quần chúng cùng đi lên con được giàu có! Cảm quan của Lê Mẫn Trung với Liễu Tuấn càng ngày càng tốt, hiện giờ ở thời khắc quan trọng Liễu Tuấn không chùn bước, không đùn đẩy trách nhiệm, làm Lê Mẫn Trung cảm thán không thôi.
Một cán bộ kiên trì nguyên tắc của mình mới có khả năng đi tới cương vị cao.
Tới tầng cấp càng cao, cán bộ thuộc phái "ba phải" càng ít.
Yêu Hải Anh thì tỏ ra phấn chấn, không phải vì cô ta thích thiên hạ đại loạn, thức sự cô ta hiểu Liễu Tuấn hơn tuyệt đại bộ phận cán bộ Tiềm Châu, dù sao bọn họ cùng làm việc ở Ngọc Lan gần ba năm, cô ta biết Liễu Tuấn nói thế tức là có thủ đoạn đằng sau chứ không phải là kích động nhất thời. Không nắm chắc tám phần trở lên, Liễu Tuấn tuyệt đối không làm bừa.
Từ khi Hồ Tri Vận tới nhậm chức tới nay, bí thư Hải Anh chưa bao giờ khoan khái như vậy.
Đám Hàn Húc, Hồ Tri Vận, Tô Duyên Quang các người nhìn thần thái ngạo nghễ thiên hạ của Liễu Tuấn đi, các người có ai được như thế? Đi theo lãnh đạo như vậy mới đã.
Đổng Xương có chút ngạc nhiên, cả cuộc họp hắn không nói một câu không lộ chút sắc thái tình cảm nào cả, lúc này mới có thay đổi, nhìn không ra Liễu nha nội tâm cơ thâm trầm vào thời khắc quan trọng lại có khí phách như vậy.
Hồ Tri Vận chỉ thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi khôi phục nụ cười, dù sao ở phòng tổ chức tình ủy rèn luyện nhiều năm, Hồ Tri Vận khống chế tình cảm rất tốt.
Còn về Tô Duyên Quang thì ngậm chặt miện không nói một lời.
Liễu Tuấn dùng phương thức này để biểu thị sự bất mãn mạnh mẽ với hắn, thân bí thư công tác bất lực trong phạm vi quản hạt của mình, cuối cùng chẳng những cấp trên phải dọn dẹp đống hỗn loạn hộ còn gánh trách nhiệm hộ hắn.
Đem ra so sánh thì lòng dạ, khí phách, cách cục hai bên chênh lệch không chỉ một chút.
Có điều trong lòng Tô Duyên Quang lại thầm thở phào, hắn sợ nhất là Liễu Tuấn dùng ưu thế số đông cưỡng ép thông qua quyết định này, xảy ra vẫn đề lại bắt hắn chịu trách nhiệm.
Hiện giờ Liễu Tuấn tuyên bố chắc nịch như thế, có vấn đề gì trách nhiệm của hắn nhẹ đi không ít, dù sao Giang Thành là khu hành chính cấp dưới của Tiềm Châu, Liễu Tuấn có thể nói là cấp trên trực tiếp của hắn, lãnh đạo có lệnh đương nhiên là phải chấp hành.
- Nếu thị trưởng đã kiên trì như vậy cứ theo ý kiến của thị trưởng mà làm đi.
Kinh ngạc một lúc, Hàn Húc khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu chậm rãi nói.
Các thường ủy khác gật đầu phụ họa.
- Thị trưởng, nếu phái đội ngũ chấp pháp liên hợp đi, cụ thể thao tác thế nào chúng ta thương lượng một chút.
Triệu Sư Phạm nói, Liễu Tuấn đã thể hiện quyết tâm thì hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề từ góc độ thực thi:
- Tôi thấy đóng cửa mỏ trái phép rất có khả năng khiến cho quần chúng chống đối, dù sao những công nhân mỏ đó bị mất công ăn việc làm, trong thời gian ngắn không tìm được công việc, đương nhiên phải có ý kiến rồi, cho nên, vấn đề là phải trấn an những công nhân này.
Liễu Tuấn cười thán thưởng.
Giống như Yêu Hải Anh đã nghĩ, dám đưa ra phương án giải quyết này Liễu Tuấn đã có suy tính chu đáo rồi, vấn đề công nhân mỏ là trọng điểm mà y quan tâm.
- Thị trưởng Sư Phạm nói phương án của mình đi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
- Tôi thấy dựa theo luật lao động hỗ trợ tiền cho những công nhân mỏ đó, số tiền này không được phép cho khất nợ có thể để tài chính thành phố cấp trước, sau đó tính lên những mỏ trái phép bị đóng cửa kia.
Triệu Sư Phạm nói rất bình tĩnh.
Bất kể đó là mỏ trái phép, thì đều có tài sản cố định, bao gồm xỉ quặng, không thể chạy được, tài chính thành phố sẽ không thua thiệt.
- Tôi đồng ý.
Yêu Hải Anh lập tức hưởng ứng.
Có só tiền bồi thường này, các công nhân mỏ sẽ không gây sự nữa, chỉ cần khi đóng cửa mỏ trái phép cho đánh sập mỏ, sau đó tập trung công nhân tới cục tái chính lĩnh tiền công, giúp bọn họ bố trí việc làm thì ẩn họa lớn nhất sẽ bị trừ bỏ.
Các thường ủy khác cầu gật đầu, cho rằng đây là biện pháp tốt.
- Tôi đề xuất chút ý kiến vậy.
Đột nhiên Đổng Xương lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đồ dồn vào hắn.
Làm "thường ủy uống trà" lâu rồi, Đổng Xương tựa hồ không quen lắm với chuyện được chú ý này, cười một cái rồi mới nói:
- Trừ trấn an công nhân mỏ, tối cho rằng phải dùng biện pháp cưỡng chế với người phủ trách khai thác trái phép. Bọn chúng khai thác trái phép là vi phạm pháp luật, đủ lý do để chúng ta dùng biện pháp cưỡng chế. Sau khi khống chế rồi cơ quan thuế vụ tiến hành điều tra xem chúng có trốn lậu thuệ hay không, căn cứ vào tình huống điều tra cụ thể tiến hành xử lý.
Lê Mẫn Trung cười.
Đổng Xương không hổ thẹn là lão làng của hệ thống chính pháp, chiêu "rút củi dưới đáy nồi" này và biện pháp trấn an công nhân đều nhắm tới điểm mấu chốt.
Sự kiện quần chúng quy mô lớn cần nhất là "diễn viên", thứ đến là "đạo diễn". Trấn an công nhân là trừ đi đa số diễn viên, rồi khống chế những người phụ trách mỏ một thời gian, đạo diễn cũng không còn.
Đám chủ mỏ dễ kích động quần chúng nhất vào thời điểm đóng cửa mỏ, chỉ cần khống chế được hiện trưởng, chuyện qua đi rồi còn muốn tiếp tục lôi kéo quần chúng gây chuyện không phải dễ nữa.
Vả lại đám chủ mỏ kia có kẻ nào là không có vẫn đề? Chỉ cần tóm lấy điều tra, tất có điểm yếu, nắm lấy điểm yếu, thách bọn chúng làm lộn xộn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Bí thư Đổng Xương quả nhiên là kinh nghiệm phong phú, chủ ý này rất tốt.
Thực ra chuyện này sớm có trong tính toán của Liễu Tuấn rồi, trước kia đóng cửa mỏ than nhỏ ở huyện Ninh Bắc y cũng dùng phương pháp này, thực tế chứng minh đó là phương án vô cùng hữu hiệu.
Có điều do Đổng Xương chủ động đề xuất ra là không đơn giản, Liễu Tuấn không định chiếm hết công, nhường cho Đồng Xương biểu hiện một chút.
Xác định được phương châm lớn rồi, vẫn đề chi tiết tiếp theo dễ thương thảo.
Làm tới thưởng ủy thành phố có ai không kinh nghiệm phong phú, tức thì mọi người sôi nổi bày mưu tính kế, không khí khẩn trương trước đó bị quét sạch, cứ như mở cuộc tọa đàm vậy.
Cuộc họp diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ, đưa ra quyết định: Do cục khoáng sản, cục công an, cục tài chính, cảnh sát bộ đội vũ trang rút những nhân viên tinh nhuệ liên hợp với đội chấp pháp, chỉ định đồng chí Quý An Đông làm chỉ huy dẫn đội chấp pháp tới đóng tới Giang Thành.
Một ngày sau đội chấp pháp được thành lập xong.
Thêm vào lực lượng vũ trang thế là lên tới mấy trăm người xếp hàng trong sân lớn cục công an, trông rất khí thế. Hàn Húc, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung, Yêu Hải Anh và Đổng Xương đều tới tham gia động viên trước cuộc chiến.
Hàn Húc phát biểu những lời hào hùng.
Liễu Tuấn thì đơn giản ra lệnh, trong 15 ngày phải đóng cửa tất cả mỏ khai tháng trái phép ở Giang Thành, dùng thuốc nổ đánh sập mỏ.
Cuộc động viên này Phượng Trí Dũng cũng tham gia, hắn không về Giang Thành mà vẫn ở lại Tiềm Châu đợi kết quả.
Lần này Phượng Trí Dũng hoàn toàn lĩnh giáo được thế nào mới gọi là uy thế.
Sau lễ động viên, Liễu Tuấn hạ lệnh một tiếng, mấy trăm người ngồi lên mấy chục cỗ xe rầm rầm rộ rộ kéo tới Giang Thành chấp pháp.
Đội chấp pháp tiến vào Giang Thành triển khai hết sức thuận lợi theo bố trí của thường ủy, nhanh chóng đóng cửa mỏ trái phép, kể cả của Cty Ngũ Thành, đánh sập hơn một trăm mỏ, cơ bản trong nửa tháng nhiệm vụ thành ủy giao phó thu được toàn thắng.
Sự kiện quần chúng quy mô lớn lo lắng trước đó không xảy ra.
Nhưng điều đó không có nghĩa là vấn đề của Giang Thành thế là được giải quyết, không lâu sau đó thủ đoạn phục kích đằng sau của đám chủ mò tung ra, gây nên một cơn địa chấn ở quan trường Giang Thành thậm chí cả Tiềm Châu.
/2140
|