Trời đã vào thu, thế cục chính trị ở Tiềm Châu trở nên quỷ dị, tổ công tác kỷ ủy tỉnh vẫn đang tiến hành điều tra ở Giang Thành, trừ tiếp xúc với Cty Liêu Thị ra tổ điều tra còn tiếp xúc với một số cán bộ và thương nhân Giang Thành, trông qua thì không có một định hướng nào, nhưng người thực sự hiểu nội tình đều biết những cán bộ và thương nhân kia đều có liên quan nhất định tới Phượng Trí Dũng. Xem ra lời đồn không sai, mục tiêu kỷ ủy tỉnh rất rõ ràng, đang tìm kiếm chứng cứ bất lợi với Phượng Trí Dũng.
Đối với cuộc điều tra của kỳ ủy tỉnh, Liễu Tuấn không bận tâm lắm, nguyên nhân rất đơn giản, trong quá trình điều tra Phượng Trí Dũng không tìm y, hay nói chính xác Phượng Trí Dũng không báo cáo riêng với y về chuyện điều tra, điều này nói rõ trong lòng Phượng Trí Dũng không có gì phải hổ thẹn, nếu không hắn đã ngồi không yên rồi.
Từ sau sự kiện dùng vũ lực đóng cửa mỏ trái phép, cán bộ lớn nhỏ của Tiềm Châu ai cũng coi Phượng Trí Dũng là người thuộc Liễu hệ rồi, theo phân tích lẽ thường, nếu hắn không phải thân tín của Liễu Tuấn thì Liễu Tuấn không ra sức trợ lực cho hắn như vậy. Dùng vũ lực đóng cửa mỏ là nguy hiểm rất lớn, Liễu Tuấn làm thể là không còn đường quay lại nữa.
Thậm chí trên cuộc họp thường ủy đã mở tiền lệ thảo luận miễn nhiệm Mạc Tiểu Bình, cán bộ cấp khoa, kẻ đối đầu với Phượng Trí Dũng.
Ủng hộ như thế chẳng phải quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường có thể so được.
Đối với cách làm của Liễu Tuấn, cán bộ Tiềm Châu nghị luận xôn xao, một số người lão thành trầm ổn lắc đầu than, xem ra người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, kích động lên là bất chấp hậu quản, nếu không sớm thay đổi cái tật tuổi trẻ xốc nổi đi thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Tiếp đó sự kiện quần chúng kiếu nại tập thể tựa hồ ứng nghiệp với phân tích đó, nhìn đi không phải xảy ra vấn đề rồi sao? Nghe nói vì chuyện này mà Cù Hạo Cẩm triệu tập Liễu Tuấn và Hàn Húc quát mắng phê bình một trận, nói ra thì Hàn Húc bị vạ lây.
Còn về phần dư chấn sự kiện quần chúng đó cho đến nay chưa tan, báo chí chính quy có lẽ chịu áp lực nào đó trừ báo chiều Ngọc Lan cho đăng sự kiện này một lần thì các báo khác không theo. Nhưng trên mạng Internet ngày càng náo nhiệt, không ngừng có bài viết mới xuất hiện đào sâu phân tích chuyện này, càng ngày càng lộ liễu, thiếu chút nữa chỉ đích danh Liễu Tuấn mà thôi.
Đương nhiên mạng internet cứ việc náo nhiệt, quan trường thì yên ả, không một ai công khai bàn luận việc này.
Cả Thai Duy Thanh còn chưa triệu kiến Hàn Húc và Liễu Tuấn, người khác xen vào làm gì.
Mặt khác một số ít cán bộ Tiềm Châu thì tán thưởng sự "trượng nghĩa" của Liễu Tuấn, mọi người truyền miệng khen, theo lãnh đạo phải theo người như Liễu thị trưởng, như thế dù có bị thiệt thòi cũng cam tâm tình nguyện.
Có gì Liễu thị trưởng gánh trước cho cơ mà.
Đối với những lời nghị luận đó, Liễu Tuấn có thể nghe thấy cũng có thể không, có điều y không chú ý lắm. Với vị trí ngày nay của y, nhất cử nhất động của y sẽ thành đề tài thảo luận cán bộ cấp dưới, muốn để ý cũng chẳng để ý hết được.
Liễu Tuấn thực sự để ý là là thái độ nhẫn nại của tỉnh.
Theo Liễu Tuấn biết tố cáo nhắm vào Phượng Trí Dũng rất nhiều nhưng có rất ít tố cáo bằng tên thật, nội dung tố cáo cũng đủ loại, lớn thì tham ô trên triệu đồng, nhỏ thì nhận trà thuốc của cấp dưới. Còn vấn đề tác phong cũng chẳng thiếu, bao vợ bé, thậm chí là say sưa quên đường về ở chốn gió trăng.
Nếu mà đúng hết thì đủ cho Phượng Trí Dũng chết tới chục lần rồi.
Thường mà nói kiểu tố cáo này kỷ ủy tỉnh sẽ chẳng điều tra, tin tức nhìn thì rất nhiều, nhưng lộn xộn chẳng có mấy thứ có tác dụng. Nếu như chỉ là vì sự kiện quần chúng kia mà điều tra thì mười mấy ngày qua đã phải có kểt luận rồi, nhưng tổ công tác không hề có ý thu binh, xem ra nhất định phải có vấn đề mới chịu thôi.
Điều này làm cho Liễu Tuấn cảnh giác.
Tố cáo nhắm vào người đứng đầu đảng chỉnh phủ trong cả nước gần như chưa bao giờ dứt, nhưng trong thời gian ngắn đột nhiên nảy ra nhiều tố cáo nhằm vào một người như thế thì khiến người ta phải suy ngẫm, hơn nữa với sự kiện quần chúng kia không khỏi quá trùng hợp.
Chẳng lẽ trong đó không có vấn đề gì.
Lãnh đạo tỉnh ủy kinh nghiệm phong phú phải nhìn ra chứ.
Chuyện trái với lẽ thường làm Liễu Tuấn không thể không bận tâm, Vu Hoài Tín vẫn đem văn kiện và tư liệu quan trọng trong ngày chỉnh đốn ra, đặt lên bàn Liễu Tuấn. Thời gian qua Vu Hoài Tín luôn đưa tin tức mới nhất trên mạng đặt trên cùng.
- Thị trưởng.
Vu Hoài Tín nhỏ giọng nhắc Liễu Tuấn, giọng rất bình tĩnh. Ban đầu khi những bài viết kia xuất hiện, Vu Hoài Tín khá nóng ruột, mấy người trên mạng không biết rõ xen bừa vào làm gì?
Nhưng mỗi lần Liễu Tuấn xem xong đều chẳng bình luận gì thản nhiên vứt qua một bên, Vu Hoài Tín dần yên lòng lại, thường thường Liễu thị trưởng trấn tính như vậy là thực sự đã có tính toán trước chỉ đợi cơ hội đến là cho đối thủ một đòn trí mạng.
Chuyện như thế Vu Hoài Tín đã gặp quá nhiều rồi.
Có điều lần này Vu Hoài Tín không phán đoán được Liễu thị trưởng rốt cuộc là không bận tâm hay đã có tính toán trước. Nếu như thị trưởng không bảo hắn dừng thu thập tin tức trên internet thì Vu Hoài Tín không dừng lại.
Liễu Tuấn nghe tiếng gọi đặt văn kiện xuống, cầm bài viết in ra giấy lên xem, Vu Hoài Tín vội đi thay nước trà cho Liễu Tuấn rồi quay lại.
- Hoài Tín, nhưng bài viết này ngày nào cũng có bài mới à?
Liễu Tuấn gần như chỉ xem lướt qua những bài viết đó, cơ bản đều là nội dũng cố định, chỉ có điều có chút ý tiến dần từng bước, trừ khi xuất hiện điều gì mới mẻ Liễu Tuấn mới quan tâm, còn thường chỉ xem qua một chút.
Vu Hoài Tín không ngờ Liễu thị trưởng lại hỏi như thế, nghĩ một lúc mới đáp:
- Gần như là hai ngày có bài viết mới một lần.
Liễu Tuấn cầm bài viết trước mặt lên nói:
- Đều cùng một tác giả?
Vu Hoài Tín lắc đầu:
- Không phải, tên tác giả khác nhau, có điều từ văn phong mà xét, nhưng hẳn là hai tác giả, văn phong hai người khác nhau.
Liễu Tuấn cười, cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói:
- Nói nghe xem nào.
Tim Vu Hoài Tín giật thót một cái, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn hỏi hắn cái nhìn về những bài viết kia, xem ra không phải là Liễu thị trưởng không quan tâm mà có chuẩn bị trước.
Theo Liễu Tuấn nhiều năm, Vu Hoài Tín hình thành một thói quen, đó là với những chuyện bất thường đều nghiên cứu sâu hơn, sau sự kiện quần chúng đột nhiên nảy ra nhiều bài viết như thế, ban đầu Vu Hoài Tín không bận tâm cho lắm, hiện giờ internet đã không còn là thư mới mẻ nữa, do Liễu Tuấn muốn phổ biến máy vi tính ở Tiềm Châu, nên văn phòng chính phủ thành ủy cơ bản đều có máy vi tính, trên bàn làm việc của Vu Hoài Tín cũng có một cái, thấy Liễu Tuấn coi trọng nói như vậy, Vu Hoài Tín cũng mau chóng học tập, nếu chỉ nói riêng về thao tác sử dụng, Vu Hoài Tín có thể gọi là cao thủ rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy những bài viết đó Vu Hoài Tín thấy rất bình thường, xảy ra sự kiến lớn như vậy mà internet lại "câm lặng" mới là kỳ quái, tiếp đó các bài viết đua nhau xuất hiện làm Vu Hoài Tín chú tâm. Thường mà nói thì tác giả trên mạng không chú tâm vào một đề tài quá lâu, nhưng hiện giờ rõ ràng có người tóm chặt lấy chuyện này, hơn nữa mũi giáo chỉ thẳng vào lãnh đạo chủ yếu của chính phủ Tiềm Châu thì không bình thường rồi, vì thế Vu Hoài Tín bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ những bài viết đó hòng tìm ra manh mối.
-Thị trưởng, tôi cho rằng đây là hành động có dự mưu.
Vu Hoài Tín nói rất chắc chắn.
Liễu Tuấn ra hiệu cho hắn nói tiếp.
- Từ thủ pháp viết văn mà phân tích, rõ ràng là xuất phát từ tay của người chuyên nghiệp, kết cấu chặt chẽ logic, không giống hứng lên mà viết, hơn nữa bên trong bài viết sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp mà chỉ người trong thể chế mới hay dùng.
Liễu Tuấn mỉm cười, Vu Hoài Tín gọi nó là "thuật ngữ chuyên nghiệp", đúng là có vài phần sáng tạo.
- Những bài viết đó để riêng tựa hồ không có gì, nhưng sâu chuỗi lại có thể thấy chúng đang tiến dần lên, hình như mỗi ngày đều vạch trần một ít chân tướng, giống như khai ngọc vậy, để cuối cùng sáng tỏ mọi việc.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Thú vị, không ngờ cậu nhìn ra điều này, Hoài Tín cậu ngày càng có tính hài hước rồi.
Vu Hoài Tín không ngờ Liễu thị trưởng lại "tán thưởng" như vậy, cười ngượng nói:
- Chỉ là một ví dụ thôi.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ví dụ này rất chính xác, đây đúng là một hành động có dự mưu, thời gian nắm bắt chuẩn, hiện giờ chân tướng sắp rõ, đòn tiếp theo của bọn chúng sắp mang ra rồi.
- Bọn chúng còn có ngón đòn tiếp theo.
Vu Hoài Tín cả kinh.
- Khẳng định là có.
Đối với cuộc điều tra của kỳ ủy tỉnh, Liễu Tuấn không bận tâm lắm, nguyên nhân rất đơn giản, trong quá trình điều tra Phượng Trí Dũng không tìm y, hay nói chính xác Phượng Trí Dũng không báo cáo riêng với y về chuyện điều tra, điều này nói rõ trong lòng Phượng Trí Dũng không có gì phải hổ thẹn, nếu không hắn đã ngồi không yên rồi.
Từ sau sự kiện dùng vũ lực đóng cửa mỏ trái phép, cán bộ lớn nhỏ của Tiềm Châu ai cũng coi Phượng Trí Dũng là người thuộc Liễu hệ rồi, theo phân tích lẽ thường, nếu hắn không phải thân tín của Liễu Tuấn thì Liễu Tuấn không ra sức trợ lực cho hắn như vậy. Dùng vũ lực đóng cửa mỏ là nguy hiểm rất lớn, Liễu Tuấn làm thể là không còn đường quay lại nữa.
Thậm chí trên cuộc họp thường ủy đã mở tiền lệ thảo luận miễn nhiệm Mạc Tiểu Bình, cán bộ cấp khoa, kẻ đối đầu với Phượng Trí Dũng.
Ủng hộ như thế chẳng phải quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường có thể so được.
Đối với cách làm của Liễu Tuấn, cán bộ Tiềm Châu nghị luận xôn xao, một số người lão thành trầm ổn lắc đầu than, xem ra người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, kích động lên là bất chấp hậu quản, nếu không sớm thay đổi cái tật tuổi trẻ xốc nổi đi thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Tiếp đó sự kiện quần chúng kiếu nại tập thể tựa hồ ứng nghiệp với phân tích đó, nhìn đi không phải xảy ra vấn đề rồi sao? Nghe nói vì chuyện này mà Cù Hạo Cẩm triệu tập Liễu Tuấn và Hàn Húc quát mắng phê bình một trận, nói ra thì Hàn Húc bị vạ lây.
Còn về phần dư chấn sự kiện quần chúng đó cho đến nay chưa tan, báo chí chính quy có lẽ chịu áp lực nào đó trừ báo chiều Ngọc Lan cho đăng sự kiện này một lần thì các báo khác không theo. Nhưng trên mạng Internet ngày càng náo nhiệt, không ngừng có bài viết mới xuất hiện đào sâu phân tích chuyện này, càng ngày càng lộ liễu, thiếu chút nữa chỉ đích danh Liễu Tuấn mà thôi.
Đương nhiên mạng internet cứ việc náo nhiệt, quan trường thì yên ả, không một ai công khai bàn luận việc này.
Cả Thai Duy Thanh còn chưa triệu kiến Hàn Húc và Liễu Tuấn, người khác xen vào làm gì.
Mặt khác một số ít cán bộ Tiềm Châu thì tán thưởng sự "trượng nghĩa" của Liễu Tuấn, mọi người truyền miệng khen, theo lãnh đạo phải theo người như Liễu thị trưởng, như thế dù có bị thiệt thòi cũng cam tâm tình nguyện.
Có gì Liễu thị trưởng gánh trước cho cơ mà.
Đối với những lời nghị luận đó, Liễu Tuấn có thể nghe thấy cũng có thể không, có điều y không chú ý lắm. Với vị trí ngày nay của y, nhất cử nhất động của y sẽ thành đề tài thảo luận cán bộ cấp dưới, muốn để ý cũng chẳng để ý hết được.
Liễu Tuấn thực sự để ý là là thái độ nhẫn nại của tỉnh.
Theo Liễu Tuấn biết tố cáo nhắm vào Phượng Trí Dũng rất nhiều nhưng có rất ít tố cáo bằng tên thật, nội dung tố cáo cũng đủ loại, lớn thì tham ô trên triệu đồng, nhỏ thì nhận trà thuốc của cấp dưới. Còn vấn đề tác phong cũng chẳng thiếu, bao vợ bé, thậm chí là say sưa quên đường về ở chốn gió trăng.
Nếu mà đúng hết thì đủ cho Phượng Trí Dũng chết tới chục lần rồi.
Thường mà nói kiểu tố cáo này kỷ ủy tỉnh sẽ chẳng điều tra, tin tức nhìn thì rất nhiều, nhưng lộn xộn chẳng có mấy thứ có tác dụng. Nếu như chỉ là vì sự kiện quần chúng kia mà điều tra thì mười mấy ngày qua đã phải có kểt luận rồi, nhưng tổ công tác không hề có ý thu binh, xem ra nhất định phải có vấn đề mới chịu thôi.
Điều này làm cho Liễu Tuấn cảnh giác.
Tố cáo nhắm vào người đứng đầu đảng chỉnh phủ trong cả nước gần như chưa bao giờ dứt, nhưng trong thời gian ngắn đột nhiên nảy ra nhiều tố cáo nhằm vào một người như thế thì khiến người ta phải suy ngẫm, hơn nữa với sự kiện quần chúng kia không khỏi quá trùng hợp.
Chẳng lẽ trong đó không có vấn đề gì.
Lãnh đạo tỉnh ủy kinh nghiệm phong phú phải nhìn ra chứ.
Chuyện trái với lẽ thường làm Liễu Tuấn không thể không bận tâm, Vu Hoài Tín vẫn đem văn kiện và tư liệu quan trọng trong ngày chỉnh đốn ra, đặt lên bàn Liễu Tuấn. Thời gian qua Vu Hoài Tín luôn đưa tin tức mới nhất trên mạng đặt trên cùng.
- Thị trưởng.
Vu Hoài Tín nhỏ giọng nhắc Liễu Tuấn, giọng rất bình tĩnh. Ban đầu khi những bài viết kia xuất hiện, Vu Hoài Tín khá nóng ruột, mấy người trên mạng không biết rõ xen bừa vào làm gì?
Nhưng mỗi lần Liễu Tuấn xem xong đều chẳng bình luận gì thản nhiên vứt qua một bên, Vu Hoài Tín dần yên lòng lại, thường thường Liễu thị trưởng trấn tính như vậy là thực sự đã có tính toán trước chỉ đợi cơ hội đến là cho đối thủ một đòn trí mạng.
Chuyện như thế Vu Hoài Tín đã gặp quá nhiều rồi.
Có điều lần này Vu Hoài Tín không phán đoán được Liễu thị trưởng rốt cuộc là không bận tâm hay đã có tính toán trước. Nếu như thị trưởng không bảo hắn dừng thu thập tin tức trên internet thì Vu Hoài Tín không dừng lại.
Liễu Tuấn nghe tiếng gọi đặt văn kiện xuống, cầm bài viết in ra giấy lên xem, Vu Hoài Tín vội đi thay nước trà cho Liễu Tuấn rồi quay lại.
- Hoài Tín, nhưng bài viết này ngày nào cũng có bài mới à?
Liễu Tuấn gần như chỉ xem lướt qua những bài viết đó, cơ bản đều là nội dũng cố định, chỉ có điều có chút ý tiến dần từng bước, trừ khi xuất hiện điều gì mới mẻ Liễu Tuấn mới quan tâm, còn thường chỉ xem qua một chút.
Vu Hoài Tín không ngờ Liễu thị trưởng lại hỏi như thế, nghĩ một lúc mới đáp:
- Gần như là hai ngày có bài viết mới một lần.
Liễu Tuấn cầm bài viết trước mặt lên nói:
- Đều cùng một tác giả?
Vu Hoài Tín lắc đầu:
- Không phải, tên tác giả khác nhau, có điều từ văn phong mà xét, nhưng hẳn là hai tác giả, văn phong hai người khác nhau.
Liễu Tuấn cười, cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói:
- Nói nghe xem nào.
Tim Vu Hoài Tín giật thót một cái, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn hỏi hắn cái nhìn về những bài viết kia, xem ra không phải là Liễu thị trưởng không quan tâm mà có chuẩn bị trước.
Theo Liễu Tuấn nhiều năm, Vu Hoài Tín hình thành một thói quen, đó là với những chuyện bất thường đều nghiên cứu sâu hơn, sau sự kiện quần chúng đột nhiên nảy ra nhiều bài viết như thế, ban đầu Vu Hoài Tín không bận tâm cho lắm, hiện giờ internet đã không còn là thư mới mẻ nữa, do Liễu Tuấn muốn phổ biến máy vi tính ở Tiềm Châu, nên văn phòng chính phủ thành ủy cơ bản đều có máy vi tính, trên bàn làm việc của Vu Hoài Tín cũng có một cái, thấy Liễu Tuấn coi trọng nói như vậy, Vu Hoài Tín cũng mau chóng học tập, nếu chỉ nói riêng về thao tác sử dụng, Vu Hoài Tín có thể gọi là cao thủ rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy những bài viết đó Vu Hoài Tín thấy rất bình thường, xảy ra sự kiến lớn như vậy mà internet lại "câm lặng" mới là kỳ quái, tiếp đó các bài viết đua nhau xuất hiện làm Vu Hoài Tín chú tâm. Thường mà nói thì tác giả trên mạng không chú tâm vào một đề tài quá lâu, nhưng hiện giờ rõ ràng có người tóm chặt lấy chuyện này, hơn nữa mũi giáo chỉ thẳng vào lãnh đạo chủ yếu của chính phủ Tiềm Châu thì không bình thường rồi, vì thế Vu Hoài Tín bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ những bài viết đó hòng tìm ra manh mối.
-Thị trưởng, tôi cho rằng đây là hành động có dự mưu.
Vu Hoài Tín nói rất chắc chắn.
Liễu Tuấn ra hiệu cho hắn nói tiếp.
- Từ thủ pháp viết văn mà phân tích, rõ ràng là xuất phát từ tay của người chuyên nghiệp, kết cấu chặt chẽ logic, không giống hứng lên mà viết, hơn nữa bên trong bài viết sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp mà chỉ người trong thể chế mới hay dùng.
Liễu Tuấn mỉm cười, Vu Hoài Tín gọi nó là "thuật ngữ chuyên nghiệp", đúng là có vài phần sáng tạo.
- Những bài viết đó để riêng tựa hồ không có gì, nhưng sâu chuỗi lại có thể thấy chúng đang tiến dần lên, hình như mỗi ngày đều vạch trần một ít chân tướng, giống như khai ngọc vậy, để cuối cùng sáng tỏ mọi việc.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Thú vị, không ngờ cậu nhìn ra điều này, Hoài Tín cậu ngày càng có tính hài hước rồi.
Vu Hoài Tín không ngờ Liễu thị trưởng lại "tán thưởng" như vậy, cười ngượng nói:
- Chỉ là một ví dụ thôi.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ví dụ này rất chính xác, đây đúng là một hành động có dự mưu, thời gian nắm bắt chuẩn, hiện giờ chân tướng sắp rõ, đòn tiếp theo của bọn chúng sắp mang ra rồi.
- Bọn chúng còn có ngón đòn tiếp theo.
Vu Hoài Tín cả kinh.
- Khẳng định là có.
/2140
|