Hà Duyên An muốn gặp Liễu Tuấn, hơn nữa lại do thư ký liên hệ, có thể thấy vô cùng chính quy, là chuyện hiếm thấy trước kia, thường thì Hà Duyên An có điều gì muốn nói đều gọi điện trực tiếp với y.
Từ đó có thể thấy Hà bộ trưởng đại biểu cho trung tổ bộ triệu kiến Liễu Tuấn.
- Ngày mai 3 h chiều tôi phải tới Trung tổ bộ, nói chuyện với Hà bộ trưởng.
Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn không che dấu gì Lý Huệ, giải thích đơn giản một câu.
Lý Huệ cả kinh, lúc này trung tổ bộ triệu kiến Liễu Tuấn là có ý gì? Chẳng lẽ Liễu Tuấn sắp điều động? Lý Huệ không tin lắm.
Đối với Lý Huệ mà nói đây không phải tin tức tốt đẹp gì.
Giả sử Liễu Tuấn rời đi lúc này Lý Huệ tự thấy cái mũ bí thư không có khả năng rơi lên đầu "thị trưởng tạm quyền" như hắn, vậy ai làm bí thư Tiềm Châu? Chẳng may Liễu Tuấn điều đi, tỉnh ủy sẽ phái xuống một bí thư như thế nào? Bất kể là ai đều cũng không thể coi trọng hắn như Liễu Tuấn.
- Bí thư?
Lý Huệ đầy lo lắng hỏi.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Tình huống cụ thể hiện giờ tôi cũng không biết.
Lý Huệ gật đầu không hỏi gì thêm.
Sáng hôm sau Liễu Tuấn bay tới thủ đô, Hà đại tiểu thư đích thân ra đón.
- Tiểu cô muốn gặp em, không biết làm chính thức như vậy vì sao?
Ngồi trong chiếc xe BMW cá tính bắt mắt của Hà đại tiểu thư, Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.
Hà Mộng Doanh lườm y một cái:
- Sao, giờ với chị mà cậu cũng không nói thật nữa hả?
Liễu Tuấn ngẩn ra nhìn Hà Mộng Doanh chằm chằm:
- Câu này hơi kỳ lạ rồi! Tổ chức an bài thế nào làm sao em biết được chứ?
Hà Mộng Doanh bĩu môi:
- Cho dù không biết trước, chẳng lẽ cậu không đoán ra?
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Đoán được hay không là một chuyện khác, mà em đâu thế tùy tiện suy đoán chuyện của trung tổ bộ chứ hả?
Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn không giống vẻ nói dối, liền không đùa nữa, nói:
- Tám phần là sẽ điều động, năm sau đổi khóa rồi, lúc này để cậu ở tỉnh A chẳng có lợi gì.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hiển nhiên Hà Mộng Doanh cũng không có được tin tức chính xác lắm, lời này thành phần dự đoán nhiều hơn. Nhưng Hà Mộng Doanh đoán trúng suy nghĩ trong lòng của y. Gần đây có tin đồn truyền ra, trong kỳ giả trẻ giao ban này, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có khả năng tiến vào vòng hạch tâm nhất. Đương nhiên đó chỉ là một tin đồn, khả năng Nghiêm Liễu chỉ có thể một người được vào, thậm chí chẳng một ai được. Chuyện còn chưa có kết luận cuối cùng, trước đó có thể có bất kỳ biến hóa gì.
Thời cuộc mẫn cảm như thế để Liễu Tuấn ở lại vòng xoáy lớn tỉnh A đúng là không có lợi gì.
Liễu Tuấn giờ đây không còn ngây ngô như trước, sức ảnh hưởng ở tỉnh A vượt xa một bí thư thành ủy bình thường, lực lượng y quy tụ dưới trướng thành thế lực không thể xem thường, nhưng quyền bính càng cao, khả năng bị người ta công kích càng lớn, đối diện với phong ba đấu tranh khó lường, phái hệ không thể không suy tính toàn diện.
Có lẽ lúc này phải để Liễu Tuấn tạm thời giấu mình, cũng là tỏ thiện chí với Cù Hạo Cẩm.
Tin đồn năm sau Cù Hạo Cẩm cũng rất có khả năng tiến một bước trở thành nhà lãnh đạo đảng và quốc gia, hệ phái phải cố gắng tranh thủ mọi sức mạnh đoàn kết, giám thấp tất cả khả năng sinh ra đối kháng.
Điều này cuối năm ngoái Hà lão gia tử đã chỉ ra cho y biết rồi.
Lão nhân gia không quan tâm lắm tới chuyện cơ sở, nhưng đối với cục diện cả cao tầng lại rõ như lòng bản tay, hệ phái của Nghiêm Liễu cuối cùng thu được thành tựu thế nào tất nhiên Hà lão gia tử hết sức quan tâm, có điều ông càng quan tâm hơn tới tiền đồ của Liễu Tuấn.
Có lẽ trong mắt ông, thành tựu cuối cùng của Liễu Tuấn càng liên quan mật thiết tới sự trường thịnh của Hà Vũ hệ hơn.
Tục ngữ có câu "không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời", Hà lão gia tử hẳn là muốn phá vỡ câu này.
- Không đoán nữa, dù sao đến chiều nay là biết rồi.
Liễu Tuấn dựa vào ghế, khép mắt lại.
Hà Mộng Doanh thấy y có chút mệt mỏi, nhu tình trào lên trong lòng, cố ý hạ bớt tốc độ, chậm rãi đi tới CLB Trường Thành.
Buổi trưa Hà Mộng Doanh cùng Liễu Tuấn dùng cơm trưa đơn giản trong phòng, để y nghỉ ngơi một tiếng rồi giao cho y một chiếc xe Audi mới tám phần, để Liễu bí thư tự lái xe tới trung tổ bộ.
Hà Duyên An không đổi phong cách chọn bí thư, Tiểu Đồng tuổi chừng 25, 26 trông khá đoan chính, mang vẻ trí thức có vài phần giống Mã thư ký và Lăng Nhã.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Tiểu Đồng.
Ngô thư ký mỉm cười, nói nhỏ:
- Liễu bí thư , chức mừng nhé.
Có lẽ Đồng thư ký hiểu rõ quan hệ mật thiết giữa Liễu Tuấn và Hà Duyên An cho nên mới nói với Liễu Tuấn câu này, cũng không tính là vi phạm kỷ luật.
Một cán bộ cấp chính sở trẻ như thế, chắc chắn tiền đồ vô hạn, chỉ cần không phải là người ở thế đối lập với y trong thể chế, ai chẳng muốn tới gần.
Câu này truyền đi một tin tức rõ ràng, Liễu bí thư chắc chắn sẽ điều động rồi, lại còn đáng chúc mừng, vậy chức vị nào còn thực quyền hơn cả bí thư thành ủy đây?
- Cám ơn Đồng thư ký.
Liễu Tuấn cười thân thiện, không nói nhiều.
Đồng thư ký dẫn y vào gian trong.
- Chào bộ trưởng.
Triệu kiến chính thức nên Liễu Tuấn xưng hô cũng rất đúng quy củ.
Hà Duyên An hơi gật đầu, khẽ vén mái tóc cười nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn tới rồi, mời ngồi.
- Cám ơn bộ trưởng.
Liễu Tuấn quy củ ngồi ngay ngắn xuống đối diện bàn làm việc.
- Đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay tôi đại biểu trung tổ bộ mời đồng chí tới đây nói chuyện.
Đồng thư ký đưa tra lên rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, Hà Duyên An nghiêm túc nói với Liễu Tuấn.
Liễu Tuất đột nhiên bật cười:
- Tiểu cô muốn đưa cháu tới chỗ nào? Tiểu cô nói rõ đi ạ, làm thế này cháu sợ quá.
Hà Duyên An không ngờ Đồng thư ký vừa đi là y lộ nguyên hình ngay, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt nhìn y, khuôn mặt nghiêm túc cũng hiện lên nụ cười.
Hà Duyên An dù là nữ cán bộ đoan trang tao nhã, nhưng ngồi vị trí cao lâu năm, trên người tự có khí thế uy nghiêm, thêm vào nắm trong tay quyền bính hiển hách, cấp dưới nào dám thiếu nghiêm túc trước mặt bà, chỉ có Liễu Tuấn là ngoại lệ, mà Hà Duyên An cũng rất yêu thích Liễu Tuấn, khó mà làm ra vẻ trước mặt y được.
- Cái bộ dạng không đứng đắn này có giống bí thư thành ủy không?
Hà Duyên An cười trách.
- Ở trước mặt người khác thì tất nhiên phải trang nghiêm. Ở trước mặt tiểu cô thì cái chức bí thư này ít nhắc tới tốt hơn, với lại từ sáng tới tối nghiêm mặt lại, mệt lắm ạ.
Hà Duyên An cũng rất tán đồng, nhiều khi bà rất hâm mộ chồng, Cam Sương là cán bộ kỹ thuật đơn thuẩn, dù làm việc hay nghỉ ngơi đều là niềm vui, chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào.
Nhưng đường đi một con người khó do tự mình lựa chọn được, đã tới địa vị hôm nay, bà cũng chỉ đành cố mà làm thôi.
- Cô đã nghe chuyện cháu trừ bỏ thuế nông nghiệp ở Tiềm Châu rồi, làm tốt lắm, đã dẫn đầu cho các thành phố khác trong tỉnh rồi.
Hà Duyên An không vội giải câu đố với Liễu Tuấn, mà nhắc tới chuyện Tiềm Châu với y. Đương nhiên đây kỳ thực là nội dung đàm thoại, thế nào cũng phải tổng kết thành tích công tác của đồng chí Liễu Tuấn chứ.
Liễu Tuấn cười khổ:
- Tiểu cô còn khen cháu nữa, chuyện này không biết có bao đồng nghiệp đang căm hận cháu đây.
Đó là sự thật, Liễu Tuấn cậu trừ bỏ thuế ngôn nghiệp ở Tiềm Châu, các thành phố khác có nên học theo hay không? Nơi khác chưa nói chứ Ngọc Lan và Ngô Tây phải suy nghĩ. Nếu như không trừ bỏ, khó mà ăn nói được! Còn trừ bỏ, thì đó là thu nhập tài chính tới mấy chục triệu mỗi năm, đồng chí Liễu Tuấn còn bán gia sản bù đắp được, chúng tôi lấy đâu chính sách ưu đãi như thế.
Hà Duyên An khoát tay:
- Giảm bớt gánh nặng cho nông dân là do TW yêu cầu, là chuyện tốt, mình đi đường của mình, không cần bận tâm kẻ khác nói gì.
- Vâng.
Liễu Tuấn cung kính đáp.
- Liễu Tuấn này, cháu từ khi tham gia công tác luôn công tác ở địa phương phải không? Mười năm rồi nhỉ?
- Gần thế ạ, năm nay là vừa tròn mười năm.
Liễu Tuấn biết Hà Duyên An sắp vào chủ đề chính rồi.
- Ừ, cháu còn trẻ, ở địa phương công tác quá lâu có lợi cũng có hại, khi cần thiết nên tới TW rèn luyện một chút mở rộng tầm nhìn.
Hà Duyên An mỉm cười nói.
Liễu Tuấn thở dài:
- Tiểu cô, kỳ thực kinh tế Tiềm Châu mới có bước khời đầu, đi lúc này cháu có chút không nỡ.
Hà Duyên An bình thản:
- Không ai là vạn năng cả, cháu cũng phải cho các đồng chí khác cơ hội rèn luyện.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hà Duyên An mặt trở nên nghiêm nghị nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, trung tổ bộ họp nghiên cứu đưa ra quyết định tiến cử đồng chí đảm nhận chức bí thư ban bí thư TW đoàn, hôm nay tổ chức chính thức nói chuyện với đồng chí
Từ đó có thể thấy Hà bộ trưởng đại biểu cho trung tổ bộ triệu kiến Liễu Tuấn.
- Ngày mai 3 h chiều tôi phải tới Trung tổ bộ, nói chuyện với Hà bộ trưởng.
Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn không che dấu gì Lý Huệ, giải thích đơn giản một câu.
Lý Huệ cả kinh, lúc này trung tổ bộ triệu kiến Liễu Tuấn là có ý gì? Chẳng lẽ Liễu Tuấn sắp điều động? Lý Huệ không tin lắm.
Đối với Lý Huệ mà nói đây không phải tin tức tốt đẹp gì.
Giả sử Liễu Tuấn rời đi lúc này Lý Huệ tự thấy cái mũ bí thư không có khả năng rơi lên đầu "thị trưởng tạm quyền" như hắn, vậy ai làm bí thư Tiềm Châu? Chẳng may Liễu Tuấn điều đi, tỉnh ủy sẽ phái xuống một bí thư như thế nào? Bất kể là ai đều cũng không thể coi trọng hắn như Liễu Tuấn.
- Bí thư?
Lý Huệ đầy lo lắng hỏi.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Tình huống cụ thể hiện giờ tôi cũng không biết.
Lý Huệ gật đầu không hỏi gì thêm.
Sáng hôm sau Liễu Tuấn bay tới thủ đô, Hà đại tiểu thư đích thân ra đón.
- Tiểu cô muốn gặp em, không biết làm chính thức như vậy vì sao?
Ngồi trong chiếc xe BMW cá tính bắt mắt của Hà đại tiểu thư, Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.
Hà Mộng Doanh lườm y một cái:
- Sao, giờ với chị mà cậu cũng không nói thật nữa hả?
Liễu Tuấn ngẩn ra nhìn Hà Mộng Doanh chằm chằm:
- Câu này hơi kỳ lạ rồi! Tổ chức an bài thế nào làm sao em biết được chứ?
Hà Mộng Doanh bĩu môi:
- Cho dù không biết trước, chẳng lẽ cậu không đoán ra?
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Đoán được hay không là một chuyện khác, mà em đâu thế tùy tiện suy đoán chuyện của trung tổ bộ chứ hả?
Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn không giống vẻ nói dối, liền không đùa nữa, nói:
- Tám phần là sẽ điều động, năm sau đổi khóa rồi, lúc này để cậu ở tỉnh A chẳng có lợi gì.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hiển nhiên Hà Mộng Doanh cũng không có được tin tức chính xác lắm, lời này thành phần dự đoán nhiều hơn. Nhưng Hà Mộng Doanh đoán trúng suy nghĩ trong lòng của y. Gần đây có tin đồn truyền ra, trong kỳ giả trẻ giao ban này, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có khả năng tiến vào vòng hạch tâm nhất. Đương nhiên đó chỉ là một tin đồn, khả năng Nghiêm Liễu chỉ có thể một người được vào, thậm chí chẳng một ai được. Chuyện còn chưa có kết luận cuối cùng, trước đó có thể có bất kỳ biến hóa gì.
Thời cuộc mẫn cảm như thế để Liễu Tuấn ở lại vòng xoáy lớn tỉnh A đúng là không có lợi gì.
Liễu Tuấn giờ đây không còn ngây ngô như trước, sức ảnh hưởng ở tỉnh A vượt xa một bí thư thành ủy bình thường, lực lượng y quy tụ dưới trướng thành thế lực không thể xem thường, nhưng quyền bính càng cao, khả năng bị người ta công kích càng lớn, đối diện với phong ba đấu tranh khó lường, phái hệ không thể không suy tính toàn diện.
Có lẽ lúc này phải để Liễu Tuấn tạm thời giấu mình, cũng là tỏ thiện chí với Cù Hạo Cẩm.
Tin đồn năm sau Cù Hạo Cẩm cũng rất có khả năng tiến một bước trở thành nhà lãnh đạo đảng và quốc gia, hệ phái phải cố gắng tranh thủ mọi sức mạnh đoàn kết, giám thấp tất cả khả năng sinh ra đối kháng.
Điều này cuối năm ngoái Hà lão gia tử đã chỉ ra cho y biết rồi.
Lão nhân gia không quan tâm lắm tới chuyện cơ sở, nhưng đối với cục diện cả cao tầng lại rõ như lòng bản tay, hệ phái của Nghiêm Liễu cuối cùng thu được thành tựu thế nào tất nhiên Hà lão gia tử hết sức quan tâm, có điều ông càng quan tâm hơn tới tiền đồ của Liễu Tuấn.
Có lẽ trong mắt ông, thành tựu cuối cùng của Liễu Tuấn càng liên quan mật thiết tới sự trường thịnh của Hà Vũ hệ hơn.
Tục ngữ có câu "không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời", Hà lão gia tử hẳn là muốn phá vỡ câu này.
- Không đoán nữa, dù sao đến chiều nay là biết rồi.
Liễu Tuấn dựa vào ghế, khép mắt lại.
Hà Mộng Doanh thấy y có chút mệt mỏi, nhu tình trào lên trong lòng, cố ý hạ bớt tốc độ, chậm rãi đi tới CLB Trường Thành.
Buổi trưa Hà Mộng Doanh cùng Liễu Tuấn dùng cơm trưa đơn giản trong phòng, để y nghỉ ngơi một tiếng rồi giao cho y một chiếc xe Audi mới tám phần, để Liễu bí thư tự lái xe tới trung tổ bộ.
Hà Duyên An không đổi phong cách chọn bí thư, Tiểu Đồng tuổi chừng 25, 26 trông khá đoan chính, mang vẻ trí thức có vài phần giống Mã thư ký và Lăng Nhã.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Tiểu Đồng.
Ngô thư ký mỉm cười, nói nhỏ:
- Liễu bí thư , chức mừng nhé.
Có lẽ Đồng thư ký hiểu rõ quan hệ mật thiết giữa Liễu Tuấn và Hà Duyên An cho nên mới nói với Liễu Tuấn câu này, cũng không tính là vi phạm kỷ luật.
Một cán bộ cấp chính sở trẻ như thế, chắc chắn tiền đồ vô hạn, chỉ cần không phải là người ở thế đối lập với y trong thể chế, ai chẳng muốn tới gần.
Câu này truyền đi một tin tức rõ ràng, Liễu bí thư chắc chắn sẽ điều động rồi, lại còn đáng chúc mừng, vậy chức vị nào còn thực quyền hơn cả bí thư thành ủy đây?
- Cám ơn Đồng thư ký.
Liễu Tuấn cười thân thiện, không nói nhiều.
Đồng thư ký dẫn y vào gian trong.
- Chào bộ trưởng.
Triệu kiến chính thức nên Liễu Tuấn xưng hô cũng rất đúng quy củ.
Hà Duyên An hơi gật đầu, khẽ vén mái tóc cười nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn tới rồi, mời ngồi.
- Cám ơn bộ trưởng.
Liễu Tuấn quy củ ngồi ngay ngắn xuống đối diện bàn làm việc.
- Đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay tôi đại biểu trung tổ bộ mời đồng chí tới đây nói chuyện.
Đồng thư ký đưa tra lên rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, Hà Duyên An nghiêm túc nói với Liễu Tuấn.
Liễu Tuất đột nhiên bật cười:
- Tiểu cô muốn đưa cháu tới chỗ nào? Tiểu cô nói rõ đi ạ, làm thế này cháu sợ quá.
Hà Duyên An không ngờ Đồng thư ký vừa đi là y lộ nguyên hình ngay, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt nhìn y, khuôn mặt nghiêm túc cũng hiện lên nụ cười.
Hà Duyên An dù là nữ cán bộ đoan trang tao nhã, nhưng ngồi vị trí cao lâu năm, trên người tự có khí thế uy nghiêm, thêm vào nắm trong tay quyền bính hiển hách, cấp dưới nào dám thiếu nghiêm túc trước mặt bà, chỉ có Liễu Tuấn là ngoại lệ, mà Hà Duyên An cũng rất yêu thích Liễu Tuấn, khó mà làm ra vẻ trước mặt y được.
- Cái bộ dạng không đứng đắn này có giống bí thư thành ủy không?
Hà Duyên An cười trách.
- Ở trước mặt người khác thì tất nhiên phải trang nghiêm. Ở trước mặt tiểu cô thì cái chức bí thư này ít nhắc tới tốt hơn, với lại từ sáng tới tối nghiêm mặt lại, mệt lắm ạ.
Hà Duyên An cũng rất tán đồng, nhiều khi bà rất hâm mộ chồng, Cam Sương là cán bộ kỹ thuật đơn thuẩn, dù làm việc hay nghỉ ngơi đều là niềm vui, chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào.
Nhưng đường đi một con người khó do tự mình lựa chọn được, đã tới địa vị hôm nay, bà cũng chỉ đành cố mà làm thôi.
- Cô đã nghe chuyện cháu trừ bỏ thuế nông nghiệp ở Tiềm Châu rồi, làm tốt lắm, đã dẫn đầu cho các thành phố khác trong tỉnh rồi.
Hà Duyên An không vội giải câu đố với Liễu Tuấn, mà nhắc tới chuyện Tiềm Châu với y. Đương nhiên đây kỳ thực là nội dung đàm thoại, thế nào cũng phải tổng kết thành tích công tác của đồng chí Liễu Tuấn chứ.
Liễu Tuấn cười khổ:
- Tiểu cô còn khen cháu nữa, chuyện này không biết có bao đồng nghiệp đang căm hận cháu đây.
Đó là sự thật, Liễu Tuấn cậu trừ bỏ thuế ngôn nghiệp ở Tiềm Châu, các thành phố khác có nên học theo hay không? Nơi khác chưa nói chứ Ngọc Lan và Ngô Tây phải suy nghĩ. Nếu như không trừ bỏ, khó mà ăn nói được! Còn trừ bỏ, thì đó là thu nhập tài chính tới mấy chục triệu mỗi năm, đồng chí Liễu Tuấn còn bán gia sản bù đắp được, chúng tôi lấy đâu chính sách ưu đãi như thế.
Hà Duyên An khoát tay:
- Giảm bớt gánh nặng cho nông dân là do TW yêu cầu, là chuyện tốt, mình đi đường của mình, không cần bận tâm kẻ khác nói gì.
- Vâng.
Liễu Tuấn cung kính đáp.
- Liễu Tuấn này, cháu từ khi tham gia công tác luôn công tác ở địa phương phải không? Mười năm rồi nhỉ?
- Gần thế ạ, năm nay là vừa tròn mười năm.
Liễu Tuấn biết Hà Duyên An sắp vào chủ đề chính rồi.
- Ừ, cháu còn trẻ, ở địa phương công tác quá lâu có lợi cũng có hại, khi cần thiết nên tới TW rèn luyện một chút mở rộng tầm nhìn.
Hà Duyên An mỉm cười nói.
Liễu Tuấn thở dài:
- Tiểu cô, kỳ thực kinh tế Tiềm Châu mới có bước khời đầu, đi lúc này cháu có chút không nỡ.
Hà Duyên An bình thản:
- Không ai là vạn năng cả, cháu cũng phải cho các đồng chí khác cơ hội rèn luyện.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hà Duyên An mặt trở nên nghiêm nghị nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, trung tổ bộ họp nghiên cứu đưa ra quyết định tiến cử đồng chí đảm nhận chức bí thư ban bí thư TW đoàn, hôm nay tổ chức chính thức nói chuyện với đồng chí
/2140
|