Chính đang nói chuyện thì điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, Liễu Tuấn ấn núi nghe nói:
- Minh cục, xin chào, ừ khách sạn Thu Thủy phòng bao 2119, được, anh và Thiệu Cơ cùng qua đi, tôi đợi.
Vương Quân tức thì trầm mặt xuống rất khó chịu nhìn Long Diễm Lệ, cái gì thế này? Liễu Tuấn đã là tên khách không mời rồi lại còn hẹn bạn bè đến?
- Sao lại còn mời khách khác nữa là?
Cổ xử trưởng lấy làm lạ hỏi.
- Đúng! Là khách của Liễu bí thư.
Long Diễm Lệ cười đáp.
- Khách gì chứ?
Vương Quân mặt đen như đít nồi hầm hừ hỏi, mặc dù Vương Quân phải nhờ vả tới Cổ xử, nhưng bộ dạng háo sắc không thèm che dấu của hắn làm Vương Quân trong lòng khó chịu, chỉ e ngại vì người ta là cấp trên mà thôi. Lại đem uất ức đổ hết lên đầu Liễu Tuấn, những người ngồi đây chỉ có tay "lính mới" ngoại tỉnh này là có thể bắt nạt.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí Minh Dục và đồng chí Sài Thiệu Cơ.
Trong phòng bao tức thì lặng ngắt như tờ , dường như đóng băng rồi.
- Đồng chí Minh Dục? Có phải là.. Minh cục trưởng trong cục chúng tôi?
Ngẩn ra hồi lâu, Cổ xử trưởng đột nhiên khẽ lên tiếng hỏi, tò mò nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt mang theo vẻ không tin.
Minh Dục trước đó là ti trưởng ti điều phối sản nghiệp ủy ban phát triển quốc gia, năm ngoái điều tới cục dự trữ vật tư làm cục trưởng, quan hệ rất tốt với Liễu Tuấn.
Cổ xử trưởng sở dĩ không tin lắm vì lãnh đạo lớn như Minh Dục mà nhận lời mời thì bất kể thế nào cũng là khách chính, phải ra đại sảnh đón tiếp, vị … quên mất họ là gì này lại cứ ung dung, nhìn y chỉ cùng lắm là 30 , sao có thể sánh ngang với Minh cục trưởng? Hơn nữa xuất hiện trong bữa cơm hạng nhân vật nhỏ như Vương Quân mời thì thân phận sao mà lớn được.
Nhưng Liễu Tuấn nói rất chắc chắn, làm Cổ xử không dám không tin, gặp một cái là biết ngay, làm sao mà nói dối cho qua được.
- Đúng.
Liễu Tuấn lạnh nhạt gật đầu, y không có lấy chút xíu thiện cảm nào với vị Cổ xử trưởng này, nếu chẳng phải đồng ý hôm nay tới chống lưng cho Long Diễm Lệ, thì loại cán bộ cấp bậc này lại phẩm hạnh như thế sao có cơ hội ngồi cùng bàn với Liễu bí thư? Muốn Liễu bí thư nói một câu với hắn cũng là khó khăn vạn phần.
- Ái chà... Tiểu Vương, mau mau, chúng ta xuống lầu nghênh tiếp.
Cổ xử trưởng sợ toát mồ hôi lạnh, mông như gắn lò xò nhảy dựng dậy, luống cuống chân tay thiếu chút nữa lật nhào hết cả thức ăn trên bàn, anh em họ Vương càng hoảng hốt, rối rít vâng dạ chạy theo đít Cổ xử trưởng định ra ngoài.
May mà Cổ xử trưởng mặt dù kinh hoàng, nhưng vào "thời khắc quan trọng" vẫn trấn tĩnh được, nhớ ra trong phòng còn có một nhân vật lớn đang ngồi, liền quay đầu nhìn Liễu Tuấn.
Nếu như tất cả là sự thực, thì thân phận của người này còn trên cả Minh Dục, mình biểu hiện như thế chẳng phải đắc tội với y sao?
Cổ xử trưởng đưa mắt nhìn Liễu Tuấn không biết phải mở miệng thế nào, hắn vốn hoàn toàn không nghe lời giới thiệu của Long Diễm Lệ, ngay cả họ người ta còn không biết thì xưng hô thế nào.
May Vương Quân xem như còn cơ trí, ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Liễu bí thư của TW đoàn.
Nói thực tới giờ Vương Quân còn chưa đoán được thân phận thực sự của Liễu Tuấn, hắn chẳng qua là một người dân ở tầng cấp thấp nhất, chẳng quan tâm mấy tới thay đổi chính trị cao tầng.
Chênh lệch lớn như thế quan tâm làm cái gì? Cứ lo cái chuyện cơm ăn áo mặc của mình trước thì hơn.
Liễu Tuấn vừa rồi tự giới thiệu là bí thư ban bí thư TW đoàn, cán bộ cấp phó bộ.
Nhưng lời này sao có thể coi là thật?
Hắn là chồng Long Diễm Lệ, nên còn nhớ cô ta năm nay chưa quá 32, bạn học của Long Diễm Lệ hẳn tuổi tác không chênh lệch mấy? Hơn cũng chỉ hơn một hai tuổi là cùng, nhà nước đã bao giờ có quan lớn cấp phó bộ trẻ như thế?
- Liễu bí thư của TW đoàn? Liễu Tuấn.. Liễu bí thư?
Cổ xử trưởng kinh hoàng, dù sao hắn là cán bộ cấp xử, tuy chẳng dính líu gì tới TW đoàn, nhưng công tử của phó thủ tướng tới làm bí thư TW đoàn thì hắn cũng nghe nói, khi tụ tập với đám bạn bè, cơm rượu phè phỡn rồi cũng nghị luận về việc này, còn than thở một hồi. Trừ Liễu nha nội, TW đoàn không còn Liễu bí thư thứ hai nào có tư cách ngồi đợi đám Minh Dục tới nơi.
- Bí thư Liễu Tuấn, xin chào, xin chào.
Cổ xử trưởng cứ như lần đầu tiên gặp Liễu Tuấn, đi nhanh tới cúi mình thật sâu, muốn đưa tay ra bắt tay bắt tay với Liễu Tuấn, nhưng thấy y hoàn toàn không có ý đó, hai tay như bị đinh vít đóng vào người, không dám nhúc nhích chút nào, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từ hạt to như hạt đậu.
Hết rồi, hôm nay bị thằng Vương Quân nó hại chết rồi.
Tự nhiên vô duyên vô cớ đắc tội với công tử Liễu thủ tướng, chưa nói Liễu thủ tưởng là cấp trên cai quản hắn. Đó còn là nhân vật lớn thực sự ngự trị trên đỉnh kim tự tháp.
Liễu Tuấn phất tay nói:
- Ngồi xuống cả đi, không cần phiền phức như thế, chỉ là bạn bè ăn bữa cơm bình thường với nhau thôi.
Cổ xử trưởng cười gượng, đặt nữa bên mông xuống ghế. Ánh mắt tách khỏi Long Diễm Lệ thật xa, hắn còn loáng thoáng nhớ ra Long Diễm Lệ nói Liễu Tuấn là bạn học của mình.
Thế thì đúng rồi, cuối cùng coi như tìm ra lý do Liễu Tuấn xuất hiện ở đây.
Gốc rễ là ở trên người Long Diễm Lệ, chứ cái hạng như anh em nhà họ Vương đáng để Liễu Tuấn thèm nhìn lấy một cái không?
Thấy thái độ đó của Cổ xử trưởng, anh em nhà họ Vương cũng nửa tin nửa ngờ. Chẳng lẽ người này là bí thư ban bí thư TW đoàn thật? Thế thì hơi trẻ một chút, hơn nữa sao lại chịu nhận lời mời của Long Diễm Lệ?
Cái lý do bạn học cũ thật có chút gượng ép.
Đang thấp tha thấp thỏm bên ngoài lại có tiếng bước chân, Cổ xử trưởng và anh em họ Vương vốn nhấp nhổm lại đứng bật dậy, nghển cổ ngó ra bên ngoài cửa.
- A, chào Liễu bí thư.
Tiếp đó là giọng nói hùng hậu, chẳng phải là Minh cục trưởng hay sao? Ngoài ra còn một vị anh em họ Vương không nhận ra, nhưng Cổ xử trưởng nhận ra ngay là Sải Thiệu Cơ ti trưởng ti sản nghiệp cao tân, bạn bè thân thiết của Minh Dục.
- Minh cục, Sài ti, xin chào hai vị lãnh đạo.
Cổ xử trưởng vội vàng cúi gập mình chào hỏi, thật khó cho hắn ta, cái bụng lớn như vậy còn cố gập tới 90 độ, không biết sau khi trở về có bị đau lưng hay không?
Minh Dục chỉ liếc qua hắn một cái, rồi đi thẳng tới bắt tay trò chuyện với Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư đã tới được vài ngày rồi, sao hôm nay mới lộ diện?
Liễu Tuấn cười:
- Thì cũng phải làm quen công việc một chút chứ, không thể chỉ biết ăn uống được.
Minh Dục cười:
- Xem kìa, đúng là trình độ bí thư có khác, có phải đang phê bình chúng tôi chỉ biết ăn uống phủ phê không?
Cán bộ ủy ban phát triển có Lưu Quang Hưng, Minh Dục, Sài Thiệu Cơ có quan hệ tốt với Liễu Tuấn nhất, nói chuyện không cần kiêng kỵ nhiều.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tôi đợi anh và Sài Thiệu Cơ ở chỗ này khá lâu rồi đó.
Minh Dục vội nói:
- Lần này không trách tôi và Thiệu Sơ được, Liễu bí thư phải về trách lão gia tử của mình thôi, Liễu thủ tướng chưa nói tan họp ai dám chuồn trước? Thiệu Cơ, anh làm chứng cho tôi một chút.
Sài Thiệu Cơ cười, đi tới nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc một hồi.
- Bí thư.
Hắn chào rất gọn, quan hệ hai người không cần thể hiện bằng lời nói nữa.
Lần này anh em họ Vương tỉnh ra, vị này là công tử của Liễu phó thủ tướng, bí thư ban bí thư TW đoàn thật, hiểu rõ thân phận của Liễu Tuấn rồi, Vương Quân Vương Thiền chết đứng.
Xem xem lúc nãy mình làm gì, nói gì kìa?
Phải trách Long Diễm Lệ chẳng đánh tiếng trước, ai biết cô ta có bạn to như thế mà không nhắc tới.
Vừa nghĩ tới đây anh em họ Vương không hẹn mà cùng nhìn về phía Long Diễm lệ, đương nhiên không dám lộ ra chút oán hận nào, từ giờ phút này địa vị Long Diễm Lệ trong mắt họ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Gà mái mẹ biến thành phượng hoàng chính là đây.
Ồn ào một hồi mới phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn tất nhiên bị đẩy lên chủ vị, Minh Dục và Sải Thiệu Cơ bồi tiếp hai bên.
Minh Dục lúc này mới quay sang đám Cổ xử trưởng:
- Lão cổ cũng tới à?
- Vâng vâng thưa cục trưởng.. Tôi là khách Vương Quân mời tới... À, đây là Vương Quân, phó khoa trực khoa tài vụ của chúng tôi..
Cổ xử trưởng vừa lau mồ hôi vừa đem Vương Quân đẩy ra.
Bông dững đắc tội với bạn Minh cục, cổ xử trưởng hi vọng đẩy Vương Quân ra chống đỡ hộ, dù biết rõ không có hiệu quả gì, nhưng có vẫn còn hơn không.
Minh Dục ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.
Thật không hiểu được Liễu đại thiếu gia lại ngồi cùng bàn với đám Vương Quân, có liên quan gì đâu?
Liễu Tuấn cười nói:
- Giới thiệu một chút, đây là Long Diễm Lệ, bạn tiểu học của tôi, cũng là đồng nghiệp. Cô ấy là vợ Vương Quân. Bạn bè lâu không gặp nên cùng ăn cơm.
Minh Dục thông minh nhường nào, lập tức vỡ lẽ, hóa ra Liễu nha nội gọi điện cho hắn tới là vì chuyện này, chưa nói Liễu đại thiếu gia và cô bạn học xinh đẹp gợi cảm vô cùng này có quan hệ gì, nhưng đã tới để hỗ trợ thì phải làm cho trọng, lập tức bắt tay Long Diễm Lệ nói rất nhiều câu khách khí.
Long Diễm Lệ bắt tay Minh Dục hàn huyên, liếc mắt nhìn Vương Quân Vương Thiền cực kỳ hả hê
- Minh cục, xin chào, ừ khách sạn Thu Thủy phòng bao 2119, được, anh và Thiệu Cơ cùng qua đi, tôi đợi.
Vương Quân tức thì trầm mặt xuống rất khó chịu nhìn Long Diễm Lệ, cái gì thế này? Liễu Tuấn đã là tên khách không mời rồi lại còn hẹn bạn bè đến?
- Sao lại còn mời khách khác nữa là?
Cổ xử trưởng lấy làm lạ hỏi.
- Đúng! Là khách của Liễu bí thư.
Long Diễm Lệ cười đáp.
- Khách gì chứ?
Vương Quân mặt đen như đít nồi hầm hừ hỏi, mặc dù Vương Quân phải nhờ vả tới Cổ xử, nhưng bộ dạng háo sắc không thèm che dấu của hắn làm Vương Quân trong lòng khó chịu, chỉ e ngại vì người ta là cấp trên mà thôi. Lại đem uất ức đổ hết lên đầu Liễu Tuấn, những người ngồi đây chỉ có tay "lính mới" ngoại tỉnh này là có thể bắt nạt.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí Minh Dục và đồng chí Sài Thiệu Cơ.
Trong phòng bao tức thì lặng ngắt như tờ , dường như đóng băng rồi.
- Đồng chí Minh Dục? Có phải là.. Minh cục trưởng trong cục chúng tôi?
Ngẩn ra hồi lâu, Cổ xử trưởng đột nhiên khẽ lên tiếng hỏi, tò mò nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt mang theo vẻ không tin.
Minh Dục trước đó là ti trưởng ti điều phối sản nghiệp ủy ban phát triển quốc gia, năm ngoái điều tới cục dự trữ vật tư làm cục trưởng, quan hệ rất tốt với Liễu Tuấn.
Cổ xử trưởng sở dĩ không tin lắm vì lãnh đạo lớn như Minh Dục mà nhận lời mời thì bất kể thế nào cũng là khách chính, phải ra đại sảnh đón tiếp, vị … quên mất họ là gì này lại cứ ung dung, nhìn y chỉ cùng lắm là 30 , sao có thể sánh ngang với Minh cục trưởng? Hơn nữa xuất hiện trong bữa cơm hạng nhân vật nhỏ như Vương Quân mời thì thân phận sao mà lớn được.
Nhưng Liễu Tuấn nói rất chắc chắn, làm Cổ xử không dám không tin, gặp một cái là biết ngay, làm sao mà nói dối cho qua được.
- Đúng.
Liễu Tuấn lạnh nhạt gật đầu, y không có lấy chút xíu thiện cảm nào với vị Cổ xử trưởng này, nếu chẳng phải đồng ý hôm nay tới chống lưng cho Long Diễm Lệ, thì loại cán bộ cấp bậc này lại phẩm hạnh như thế sao có cơ hội ngồi cùng bàn với Liễu bí thư? Muốn Liễu bí thư nói một câu với hắn cũng là khó khăn vạn phần.
- Ái chà... Tiểu Vương, mau mau, chúng ta xuống lầu nghênh tiếp.
Cổ xử trưởng sợ toát mồ hôi lạnh, mông như gắn lò xò nhảy dựng dậy, luống cuống chân tay thiếu chút nữa lật nhào hết cả thức ăn trên bàn, anh em họ Vương càng hoảng hốt, rối rít vâng dạ chạy theo đít Cổ xử trưởng định ra ngoài.
May mà Cổ xử trưởng mặt dù kinh hoàng, nhưng vào "thời khắc quan trọng" vẫn trấn tĩnh được, nhớ ra trong phòng còn có một nhân vật lớn đang ngồi, liền quay đầu nhìn Liễu Tuấn.
Nếu như tất cả là sự thực, thì thân phận của người này còn trên cả Minh Dục, mình biểu hiện như thế chẳng phải đắc tội với y sao?
Cổ xử trưởng đưa mắt nhìn Liễu Tuấn không biết phải mở miệng thế nào, hắn vốn hoàn toàn không nghe lời giới thiệu của Long Diễm Lệ, ngay cả họ người ta còn không biết thì xưng hô thế nào.
May Vương Quân xem như còn cơ trí, ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Liễu bí thư của TW đoàn.
Nói thực tới giờ Vương Quân còn chưa đoán được thân phận thực sự của Liễu Tuấn, hắn chẳng qua là một người dân ở tầng cấp thấp nhất, chẳng quan tâm mấy tới thay đổi chính trị cao tầng.
Chênh lệch lớn như thế quan tâm làm cái gì? Cứ lo cái chuyện cơm ăn áo mặc của mình trước thì hơn.
Liễu Tuấn vừa rồi tự giới thiệu là bí thư ban bí thư TW đoàn, cán bộ cấp phó bộ.
Nhưng lời này sao có thể coi là thật?
Hắn là chồng Long Diễm Lệ, nên còn nhớ cô ta năm nay chưa quá 32, bạn học của Long Diễm Lệ hẳn tuổi tác không chênh lệch mấy? Hơn cũng chỉ hơn một hai tuổi là cùng, nhà nước đã bao giờ có quan lớn cấp phó bộ trẻ như thế?
- Liễu bí thư của TW đoàn? Liễu Tuấn.. Liễu bí thư?
Cổ xử trưởng kinh hoàng, dù sao hắn là cán bộ cấp xử, tuy chẳng dính líu gì tới TW đoàn, nhưng công tử của phó thủ tướng tới làm bí thư TW đoàn thì hắn cũng nghe nói, khi tụ tập với đám bạn bè, cơm rượu phè phỡn rồi cũng nghị luận về việc này, còn than thở một hồi. Trừ Liễu nha nội, TW đoàn không còn Liễu bí thư thứ hai nào có tư cách ngồi đợi đám Minh Dục tới nơi.
- Bí thư Liễu Tuấn, xin chào, xin chào.
Cổ xử trưởng cứ như lần đầu tiên gặp Liễu Tuấn, đi nhanh tới cúi mình thật sâu, muốn đưa tay ra bắt tay bắt tay với Liễu Tuấn, nhưng thấy y hoàn toàn không có ý đó, hai tay như bị đinh vít đóng vào người, không dám nhúc nhích chút nào, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từ hạt to như hạt đậu.
Hết rồi, hôm nay bị thằng Vương Quân nó hại chết rồi.
Tự nhiên vô duyên vô cớ đắc tội với công tử Liễu thủ tướng, chưa nói Liễu thủ tưởng là cấp trên cai quản hắn. Đó còn là nhân vật lớn thực sự ngự trị trên đỉnh kim tự tháp.
Liễu Tuấn phất tay nói:
- Ngồi xuống cả đi, không cần phiền phức như thế, chỉ là bạn bè ăn bữa cơm bình thường với nhau thôi.
Cổ xử trưởng cười gượng, đặt nữa bên mông xuống ghế. Ánh mắt tách khỏi Long Diễm Lệ thật xa, hắn còn loáng thoáng nhớ ra Long Diễm Lệ nói Liễu Tuấn là bạn học của mình.
Thế thì đúng rồi, cuối cùng coi như tìm ra lý do Liễu Tuấn xuất hiện ở đây.
Gốc rễ là ở trên người Long Diễm Lệ, chứ cái hạng như anh em nhà họ Vương đáng để Liễu Tuấn thèm nhìn lấy một cái không?
Thấy thái độ đó của Cổ xử trưởng, anh em nhà họ Vương cũng nửa tin nửa ngờ. Chẳng lẽ người này là bí thư ban bí thư TW đoàn thật? Thế thì hơi trẻ một chút, hơn nữa sao lại chịu nhận lời mời của Long Diễm Lệ?
Cái lý do bạn học cũ thật có chút gượng ép.
Đang thấp tha thấp thỏm bên ngoài lại có tiếng bước chân, Cổ xử trưởng và anh em họ Vương vốn nhấp nhổm lại đứng bật dậy, nghển cổ ngó ra bên ngoài cửa.
- A, chào Liễu bí thư.
Tiếp đó là giọng nói hùng hậu, chẳng phải là Minh cục trưởng hay sao? Ngoài ra còn một vị anh em họ Vương không nhận ra, nhưng Cổ xử trưởng nhận ra ngay là Sải Thiệu Cơ ti trưởng ti sản nghiệp cao tân, bạn bè thân thiết của Minh Dục.
- Minh cục, Sài ti, xin chào hai vị lãnh đạo.
Cổ xử trưởng vội vàng cúi gập mình chào hỏi, thật khó cho hắn ta, cái bụng lớn như vậy còn cố gập tới 90 độ, không biết sau khi trở về có bị đau lưng hay không?
Minh Dục chỉ liếc qua hắn một cái, rồi đi thẳng tới bắt tay trò chuyện với Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư đã tới được vài ngày rồi, sao hôm nay mới lộ diện?
Liễu Tuấn cười:
- Thì cũng phải làm quen công việc một chút chứ, không thể chỉ biết ăn uống được.
Minh Dục cười:
- Xem kìa, đúng là trình độ bí thư có khác, có phải đang phê bình chúng tôi chỉ biết ăn uống phủ phê không?
Cán bộ ủy ban phát triển có Lưu Quang Hưng, Minh Dục, Sài Thiệu Cơ có quan hệ tốt với Liễu Tuấn nhất, nói chuyện không cần kiêng kỵ nhiều.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tôi đợi anh và Sài Thiệu Cơ ở chỗ này khá lâu rồi đó.
Minh Dục vội nói:
- Lần này không trách tôi và Thiệu Sơ được, Liễu bí thư phải về trách lão gia tử của mình thôi, Liễu thủ tướng chưa nói tan họp ai dám chuồn trước? Thiệu Cơ, anh làm chứng cho tôi một chút.
Sài Thiệu Cơ cười, đi tới nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc một hồi.
- Bí thư.
Hắn chào rất gọn, quan hệ hai người không cần thể hiện bằng lời nói nữa.
Lần này anh em họ Vương tỉnh ra, vị này là công tử của Liễu phó thủ tướng, bí thư ban bí thư TW đoàn thật, hiểu rõ thân phận của Liễu Tuấn rồi, Vương Quân Vương Thiền chết đứng.
Xem xem lúc nãy mình làm gì, nói gì kìa?
Phải trách Long Diễm Lệ chẳng đánh tiếng trước, ai biết cô ta có bạn to như thế mà không nhắc tới.
Vừa nghĩ tới đây anh em họ Vương không hẹn mà cùng nhìn về phía Long Diễm lệ, đương nhiên không dám lộ ra chút oán hận nào, từ giờ phút này địa vị Long Diễm Lệ trong mắt họ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Gà mái mẹ biến thành phượng hoàng chính là đây.
Ồn ào một hồi mới phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn tất nhiên bị đẩy lên chủ vị, Minh Dục và Sải Thiệu Cơ bồi tiếp hai bên.
Minh Dục lúc này mới quay sang đám Cổ xử trưởng:
- Lão cổ cũng tới à?
- Vâng vâng thưa cục trưởng.. Tôi là khách Vương Quân mời tới... À, đây là Vương Quân, phó khoa trực khoa tài vụ của chúng tôi..
Cổ xử trưởng vừa lau mồ hôi vừa đem Vương Quân đẩy ra.
Bông dững đắc tội với bạn Minh cục, cổ xử trưởng hi vọng đẩy Vương Quân ra chống đỡ hộ, dù biết rõ không có hiệu quả gì, nhưng có vẫn còn hơn không.
Minh Dục ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.
Thật không hiểu được Liễu đại thiếu gia lại ngồi cùng bàn với đám Vương Quân, có liên quan gì đâu?
Liễu Tuấn cười nói:
- Giới thiệu một chút, đây là Long Diễm Lệ, bạn tiểu học của tôi, cũng là đồng nghiệp. Cô ấy là vợ Vương Quân. Bạn bè lâu không gặp nên cùng ăn cơm.
Minh Dục thông minh nhường nào, lập tức vỡ lẽ, hóa ra Liễu nha nội gọi điện cho hắn tới là vì chuyện này, chưa nói Liễu đại thiếu gia và cô bạn học xinh đẹp gợi cảm vô cùng này có quan hệ gì, nhưng đã tới để hỗ trợ thì phải làm cho trọng, lập tức bắt tay Long Diễm Lệ nói rất nhiều câu khách khí.
Long Diễm Lệ bắt tay Minh Dục hàn huyên, liếc mắt nhìn Vương Quân Vương Thiền cực kỳ hả hê
/2140
|