Mấy người ngâm mình trong nước cơ bản là trần trụi, ngược lại mấy thợ mát xa thì "phòng thủ toàn diện", mặc dù có thể nhìn thấy bầu vú căng chặt, nhưng khâu nhìn thấy được khe sâu.
Đó là điều cần thiết bảo vệ thanh danh của CLB Trường Thành.
Thấy Thôi Phúc Thành cứ mặt mày ủ dột, Lưu Quan Hưng cười nói:
- Thôi tỉnh trưởng sao thế? Có tâm sự à?
Clb Trường Thành mỗi ngày đều có quan lớn tụ tập, nên các cô thợ mát xa chẳng còn lạ gì với chức vụ tỉnh trưởng nữa.
Thôi Phúc Thành cười:
- Không có gì.
Vốn hắn định nói về chuyện đống sắt thép ở Ngọc Lan, nhưng nhớ tới Liễu Tuấn từng nói với hắn "chỉ luận phong nguyệt, không đàm quốc sự", nên lại nuốt trở vào.
- Thôi tỉnh trưởng, tình hình ở Ngọc Lan ra sao rồi?
Không ngờ Liễu Tuấn lại chủ động nhắc tới.
- Không tốt.
Nếu thế Thôi Phúc Thành không cần vòng vo, lắc đầu nói, mặt lại trở nên u ám.
Liễu Tuấn cười:
- Thế nào cũng phải có cách chứ?
Thôi Phúc Thành hơi ngạc nhiên nhìn y, mấy ngày trước Liễu Tuấn né tránh vấn đề này, giờ lại chủ động nhắc tới, chẳng lẽ ý kiến của cao tầng có thay đổi gì?
Liễu Tuấn cười gật đầu.
Thôi Phúc Thành không suy đoán nữa, với giao tình hai bên, nếu có điều gì không hiểu, hắn có thể trực tiếp lên tiếng hỏi, không cần suy đoán bừa.
- Vấn đề lớn nhất là quần chúng đã bắt đầu gây náo loạn rồi.
Thôi Phúc Thành nói.
Nghe Thôi Phúc Thành nhắc tới hạng mục sắt thép ở Ngọc Lan, nụ cười trên mặt đám Lưu Quang Hưng đều thu lại, thay bằng vẻ tương đối trịnh trọng, dù sao đây là vấn đề rất nghiêm túc.
Văn kiện ổn định vĩ mô hạ xuống, chính phủ Ngọc Lan và Cty Vĩ Phong đều biết gay go to rồi, vội vàng nghĩ cách ứng phó, trong đó tất nhiên có việc phong tỏa tin tức, nếu như có thể có thể vãn hồi, có thể có câu trả lời cho quần chúng góp vốn, nhưng tin tức như thế khó mà phong tỏa thời gian dài được.
Công trường ngày trước náo nhiệt vô cùng hiện giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, không thể không làm quần chúng xung quanh hoài nghi.
Mấy ngày đầu thì không có gì, dù sao người dân không thể nhìn thấy văn kiện ổn định vĩ mô, cả ngày bận rộn vì chuyện cơm áo gạo tiền rồi. Nhưng lâu dần, tất nhiên có người đi nghe ngón tin tức, chuyện khó tránh khỏi bị truyền ra ngoài.
Những quần chúng góp vốn tức thì cuống lên, kết đoàn kết đội tới văn phòng Cty Vĩ Phong hỏi thăm tình hình, ban đầu Lạc Vĩ Phong còn mang tia hi vọng cuối cùng, công nhân viên chức vẫn giữ được trận địa, giải thích với quần chúng là gặp phải khó khăn tạm thời.
Đối với lời giải thích này quần chúng nửa tin nửa ngờ, có điều nhìn thấy văn phòng công ti vẫn có người, nên ít nhiều có chút lòng tin, một công trình lớn như thế, thi thoảng gặp phải khó khăn cũng có thể lý giải được.
Tiếp đó chuyện càng ngày càng ác liệt, giấy không gói được lửa, trước tiên là nội bộ Cty Vĩ Phong không giữ được trận địa, mới đầu mọi người còn khá tin Lạc Vĩ Phong, nhiều năm qua mọi người theo hắn xông pha mưa gió, gặp không ít khó khăn, cuối cùng đều hóa nguy thành an, rất nhiều nhân viên gần như mê tín cho rằng khó khăn đến đâu giám đốc Lạc cũng có cách giải quyết.
Nhưng liên tục hai tháng công ty không trả lương đúng hạn mọi người bắt đầu tỉnh ra.
E rằng lần này ngay cả giám đốc Lạc cũng không chống đỡ được nữa rồi.
Một công ty lớn như thế mà không trả nổi tiền lương.
Thế là bóng ma phá sản bao phủ tất cả nhân viên công ty, tiếp theo đó bắt đầu có nhân viên bỏ đi, nhiều người còn lấy cả tài sản của công ty để trừ tiền lương.
Tình hình này phản ảnh tới giám đốc Lạc trước kia vốn là cường nhân uy thế, giờ lại mệt mõi phất tay nói mình có lỗi với mọi người, ai muốn đi không cản, có thứ gì đáng tiền mang đi được thì cứ mang.
Câu này của Lạc Vĩ Phong không nghi ngờ gì là đã tuyên án tử hình cho công ti rồi.
Bởi thế dẫn tới phản ứng dây chuyền, ngày càng nhiều người tham gia đội ngũ không từ mà biệt, chưa tới một tháng công ty đã trống trơn.
Thế là quần chúng góp vốn khủng hoảng quy mô lớn, không tìm được người ở Cty Vĩ Phong liền trực tiếp tìm chính phủ thành phố.
- Loạn cả rồi, mấy trăm người ngồi ở cửa chính phủ thành phố không chịu đi, nhất định muốn có câu trả lời.
Thôi Phúc Thành thở dài.
- Mấy trăm người? Thế là còn may đấy.
Sài Thiệu Cơ đột nhiên lên tiếng:
- Uông Quốc Chiêu nói ra sao?
Sài Thiệu Cơ là người quy củ, trước mặt cấp trên không tùy tiện lên tiếng, nhưng hắn không có lấy chút may may thiện cảm nào với Uông Quốc Chiêu. Chính vì kẻ này tới làm thị trưởng Ngọc Lan, hắn mới bị đẩy khỏi khu Trường Hà.
Uông Quốc Chiêu nhìn qua thì hết sức ôn hòa nhưng thực chất cực kỳ cố chấp, kiêu ngạo hơn đa số mọi người. Rõ ràng Liễu Tuấn kiên quyết phản đối hạng mục này hắn còn đưa về, tự cho mình là giỏi. Giờ đại nạn giáng xuống, xem hắn có tài cán gì.
Ngay từ đầu khi Uông Quốc Chiêu đưa hạng mục này tới Ngọc Lan, Sài Thiệu Cơ đã đợi để cười rồi, nguyên nhân hắn phục tài kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn sát đất, tuyệt đối không tin Uông Quốc Chiêu có nhãn quang hơn Liễu Tuấn.
Thôi Phúc Thành rất hiểu Sài Thiệu Cơ ghét Uông Quốc Chiêu, không đi so đo sự hẹp hòi của hắn, cười khổ lắc đầu:
- Còn có thể trả lời ra sao được nữa? Tiền đã tiêu hết, Cty Vĩ Phong chỉ còn lại cái võ rỗng.
Sài Thiệu Cơ gật đầu, cười rất hả hê.
Uông thị trưởng vênh vào cuối cùng cũng phải bó tay rồi.
- Vấn đề này đúng là khó giải quyết, riêng vốn đầu tư của quần chúng là 2 tỷ, một con số rất lớn.
Lưu Quang Hưng nói xen vào.
Hắn tất nhiên phải tìm hiểu nghiên cứu hạng mục vi phạm trên toàn quốc, lần này Cty Vĩ Phong là đối tượng điều chỉnh trọng điểm, Lưu Quang Hưng tìm hiểu sâu hơn.
Thôi Phúc Thành phụ họa:
- Phải , nếu không trả cho quần chúng khẳng định là không được, tư tưởng của quần chúng khá đơn giản, trong suy nghĩ của họ, hạng mục do thành phố đưa vào là đang tin, ít nhất thể hiện một phần ý của thành phố, hiện giờ sập rồi, không đi đòi tiền chính phủ thì đòi ai? Vấn đề này ngày nào không giải quyết là không thể kết thúc, nói không chừng sẽ hình thành chuyện liên tục khiếu nại tập thể lên trên.
Nói tới rồi thì Thôi Phúc Thành không che dấu gì nữa, có gì là nói hết ra.
Nếu như Liễu Tuấn có ý để mọi người kết bạn, Thôi Phúc Thành phải đưa ra thành ý, anh không chân thành người ta tội gì nhiệt tình?
Lưu Quang Hưng nói:
- Nhưng chính phủ trả tiền thì cũng không có danh nghĩa hợp lý, số tiền này chính phủ không thu, không tiêu mà. 2 tỷ với thành phố Ngọc Lan đâu phải là con số nhỏ hả?
- Đâu phải chỉ là không nhỏ, tương đương với trên 30% tổng thu nhập tài chính toàn thành phố rồi.
Thôi Phục Thành nói.
Thôi Phúc Thành không nói mọi người cũng đoán ra còn lời nữa, tiền nhiều hay không không quan trọng, vấn đề là không có hạng mục, Uông Quốc Chiêu lớn gan tới đâu, Ngọc Lan giàu có thể nào cũng không thể vô lý ném hai tỷ đi.
Tiến thoái lương nan.
Liễu Tuấn lơ đễnh hỏi:
- Ngọc Lan có dùng các biện pháp nào khác không?
- Có, Uông Quốc Chiêu đang liên hệ với mấy xí nghiệp sắp cỡ lớn, hi vọng bọn họ tiếp nhận hạng mục này.
Ổn định vĩ mô chỉ nhắm vào thao tác vi phạm, không phải tất cả hạng mục sắt thép. Mục đích lần ổn định này, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đã phân tích, nhà nước muốn tập trung nhà máy sắt thép ở những địa phương có ưu thế tài nguyên, giao thông. Thống nhất quy hoạch phát triển.
Nói cách khác chỉ đả kích những kẻ chống đối, còn với những hạng mục đã hình thành rồi vẫn giữ lại, thế nào cũng không thể cho nổ cái bùm một cái là xong chuyện được.
Tìm kiếm xí nghiệp sắt thép quốc hữu tiếp nhận hạng mục này là chính xác.
Cty Vĩ Phong chết là cái chắc rồi, chính phủ Ngọc Lan còn có lối thoát, chỉ cần có quốc xĩ chịu tiếp nhận là không cần lo khoản góp vốn rồi.
Liễu Tuấn chậm rãi lắc đầu:
- Không thuận lợi được thế đâu.
Thôi Phúc Thành đồng cảm gật đầu:
- Đúng là không thuận lợi, mấy vị giám đốc quốc xĩ kia có ai ngốc đâu cơ chứ, bọn họ nhất định sẽ quan sát một thời gian nữa, càng kéo dài càng có lợi cho họ, có thể mua được tài sản tốt nhất với giá rẻ nhất. Thậm chí có giám đốc quốc xĩ còn nói bọn họ đợi sự sụp đổ của hạng mục sắt thép Ngọc Lan.
Lời này nói ra mọi người biến sắc.
Mặc dù là sự thực là thế nhưng người đó nói quá tàn nhẫn.
Liễu Tuấn lại lần nữa lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Sợ rằng bọn họ đợi không phải chị hạng mục này sụp đổ mà cũng đang đợi quan trưởng Ngọc Lan sụp đổ! Bất kỳ một xí nghiệp nào cũng sẽ không quan hệ với một chính phủ không ổn định
Đó là điều cần thiết bảo vệ thanh danh của CLB Trường Thành.
Thấy Thôi Phúc Thành cứ mặt mày ủ dột, Lưu Quan Hưng cười nói:
- Thôi tỉnh trưởng sao thế? Có tâm sự à?
Clb Trường Thành mỗi ngày đều có quan lớn tụ tập, nên các cô thợ mát xa chẳng còn lạ gì với chức vụ tỉnh trưởng nữa.
Thôi Phúc Thành cười:
- Không có gì.
Vốn hắn định nói về chuyện đống sắt thép ở Ngọc Lan, nhưng nhớ tới Liễu Tuấn từng nói với hắn "chỉ luận phong nguyệt, không đàm quốc sự", nên lại nuốt trở vào.
- Thôi tỉnh trưởng, tình hình ở Ngọc Lan ra sao rồi?
Không ngờ Liễu Tuấn lại chủ động nhắc tới.
- Không tốt.
Nếu thế Thôi Phúc Thành không cần vòng vo, lắc đầu nói, mặt lại trở nên u ám.
Liễu Tuấn cười:
- Thế nào cũng phải có cách chứ?
Thôi Phúc Thành hơi ngạc nhiên nhìn y, mấy ngày trước Liễu Tuấn né tránh vấn đề này, giờ lại chủ động nhắc tới, chẳng lẽ ý kiến của cao tầng có thay đổi gì?
Liễu Tuấn cười gật đầu.
Thôi Phúc Thành không suy đoán nữa, với giao tình hai bên, nếu có điều gì không hiểu, hắn có thể trực tiếp lên tiếng hỏi, không cần suy đoán bừa.
- Vấn đề lớn nhất là quần chúng đã bắt đầu gây náo loạn rồi.
Thôi Phúc Thành nói.
Nghe Thôi Phúc Thành nhắc tới hạng mục sắt thép ở Ngọc Lan, nụ cười trên mặt đám Lưu Quang Hưng đều thu lại, thay bằng vẻ tương đối trịnh trọng, dù sao đây là vấn đề rất nghiêm túc.
Văn kiện ổn định vĩ mô hạ xuống, chính phủ Ngọc Lan và Cty Vĩ Phong đều biết gay go to rồi, vội vàng nghĩ cách ứng phó, trong đó tất nhiên có việc phong tỏa tin tức, nếu như có thể có thể vãn hồi, có thể có câu trả lời cho quần chúng góp vốn, nhưng tin tức như thế khó mà phong tỏa thời gian dài được.
Công trường ngày trước náo nhiệt vô cùng hiện giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, không thể không làm quần chúng xung quanh hoài nghi.
Mấy ngày đầu thì không có gì, dù sao người dân không thể nhìn thấy văn kiện ổn định vĩ mô, cả ngày bận rộn vì chuyện cơm áo gạo tiền rồi. Nhưng lâu dần, tất nhiên có người đi nghe ngón tin tức, chuyện khó tránh khỏi bị truyền ra ngoài.
Những quần chúng góp vốn tức thì cuống lên, kết đoàn kết đội tới văn phòng Cty Vĩ Phong hỏi thăm tình hình, ban đầu Lạc Vĩ Phong còn mang tia hi vọng cuối cùng, công nhân viên chức vẫn giữ được trận địa, giải thích với quần chúng là gặp phải khó khăn tạm thời.
Đối với lời giải thích này quần chúng nửa tin nửa ngờ, có điều nhìn thấy văn phòng công ti vẫn có người, nên ít nhiều có chút lòng tin, một công trình lớn như thế, thi thoảng gặp phải khó khăn cũng có thể lý giải được.
Tiếp đó chuyện càng ngày càng ác liệt, giấy không gói được lửa, trước tiên là nội bộ Cty Vĩ Phong không giữ được trận địa, mới đầu mọi người còn khá tin Lạc Vĩ Phong, nhiều năm qua mọi người theo hắn xông pha mưa gió, gặp không ít khó khăn, cuối cùng đều hóa nguy thành an, rất nhiều nhân viên gần như mê tín cho rằng khó khăn đến đâu giám đốc Lạc cũng có cách giải quyết.
Nhưng liên tục hai tháng công ty không trả lương đúng hạn mọi người bắt đầu tỉnh ra.
E rằng lần này ngay cả giám đốc Lạc cũng không chống đỡ được nữa rồi.
Một công ty lớn như thế mà không trả nổi tiền lương.
Thế là bóng ma phá sản bao phủ tất cả nhân viên công ty, tiếp theo đó bắt đầu có nhân viên bỏ đi, nhiều người còn lấy cả tài sản của công ty để trừ tiền lương.
Tình hình này phản ảnh tới giám đốc Lạc trước kia vốn là cường nhân uy thế, giờ lại mệt mõi phất tay nói mình có lỗi với mọi người, ai muốn đi không cản, có thứ gì đáng tiền mang đi được thì cứ mang.
Câu này của Lạc Vĩ Phong không nghi ngờ gì là đã tuyên án tử hình cho công ti rồi.
Bởi thế dẫn tới phản ứng dây chuyền, ngày càng nhiều người tham gia đội ngũ không từ mà biệt, chưa tới một tháng công ty đã trống trơn.
Thế là quần chúng góp vốn khủng hoảng quy mô lớn, không tìm được người ở Cty Vĩ Phong liền trực tiếp tìm chính phủ thành phố.
- Loạn cả rồi, mấy trăm người ngồi ở cửa chính phủ thành phố không chịu đi, nhất định muốn có câu trả lời.
Thôi Phúc Thành thở dài.
- Mấy trăm người? Thế là còn may đấy.
Sài Thiệu Cơ đột nhiên lên tiếng:
- Uông Quốc Chiêu nói ra sao?
Sài Thiệu Cơ là người quy củ, trước mặt cấp trên không tùy tiện lên tiếng, nhưng hắn không có lấy chút may may thiện cảm nào với Uông Quốc Chiêu. Chính vì kẻ này tới làm thị trưởng Ngọc Lan, hắn mới bị đẩy khỏi khu Trường Hà.
Uông Quốc Chiêu nhìn qua thì hết sức ôn hòa nhưng thực chất cực kỳ cố chấp, kiêu ngạo hơn đa số mọi người. Rõ ràng Liễu Tuấn kiên quyết phản đối hạng mục này hắn còn đưa về, tự cho mình là giỏi. Giờ đại nạn giáng xuống, xem hắn có tài cán gì.
Ngay từ đầu khi Uông Quốc Chiêu đưa hạng mục này tới Ngọc Lan, Sài Thiệu Cơ đã đợi để cười rồi, nguyên nhân hắn phục tài kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn sát đất, tuyệt đối không tin Uông Quốc Chiêu có nhãn quang hơn Liễu Tuấn.
Thôi Phúc Thành rất hiểu Sài Thiệu Cơ ghét Uông Quốc Chiêu, không đi so đo sự hẹp hòi của hắn, cười khổ lắc đầu:
- Còn có thể trả lời ra sao được nữa? Tiền đã tiêu hết, Cty Vĩ Phong chỉ còn lại cái võ rỗng.
Sài Thiệu Cơ gật đầu, cười rất hả hê.
Uông thị trưởng vênh vào cuối cùng cũng phải bó tay rồi.
- Vấn đề này đúng là khó giải quyết, riêng vốn đầu tư của quần chúng là 2 tỷ, một con số rất lớn.
Lưu Quang Hưng nói xen vào.
Hắn tất nhiên phải tìm hiểu nghiên cứu hạng mục vi phạm trên toàn quốc, lần này Cty Vĩ Phong là đối tượng điều chỉnh trọng điểm, Lưu Quang Hưng tìm hiểu sâu hơn.
Thôi Phúc Thành phụ họa:
- Phải , nếu không trả cho quần chúng khẳng định là không được, tư tưởng của quần chúng khá đơn giản, trong suy nghĩ của họ, hạng mục do thành phố đưa vào là đang tin, ít nhất thể hiện một phần ý của thành phố, hiện giờ sập rồi, không đi đòi tiền chính phủ thì đòi ai? Vấn đề này ngày nào không giải quyết là không thể kết thúc, nói không chừng sẽ hình thành chuyện liên tục khiếu nại tập thể lên trên.
Nói tới rồi thì Thôi Phúc Thành không che dấu gì nữa, có gì là nói hết ra.
Nếu như Liễu Tuấn có ý để mọi người kết bạn, Thôi Phúc Thành phải đưa ra thành ý, anh không chân thành người ta tội gì nhiệt tình?
Lưu Quang Hưng nói:
- Nhưng chính phủ trả tiền thì cũng không có danh nghĩa hợp lý, số tiền này chính phủ không thu, không tiêu mà. 2 tỷ với thành phố Ngọc Lan đâu phải là con số nhỏ hả?
- Đâu phải chỉ là không nhỏ, tương đương với trên 30% tổng thu nhập tài chính toàn thành phố rồi.
Thôi Phục Thành nói.
Thôi Phúc Thành không nói mọi người cũng đoán ra còn lời nữa, tiền nhiều hay không không quan trọng, vấn đề là không có hạng mục, Uông Quốc Chiêu lớn gan tới đâu, Ngọc Lan giàu có thể nào cũng không thể vô lý ném hai tỷ đi.
Tiến thoái lương nan.
Liễu Tuấn lơ đễnh hỏi:
- Ngọc Lan có dùng các biện pháp nào khác không?
- Có, Uông Quốc Chiêu đang liên hệ với mấy xí nghiệp sắp cỡ lớn, hi vọng bọn họ tiếp nhận hạng mục này.
Ổn định vĩ mô chỉ nhắm vào thao tác vi phạm, không phải tất cả hạng mục sắt thép. Mục đích lần ổn định này, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đã phân tích, nhà nước muốn tập trung nhà máy sắt thép ở những địa phương có ưu thế tài nguyên, giao thông. Thống nhất quy hoạch phát triển.
Nói cách khác chỉ đả kích những kẻ chống đối, còn với những hạng mục đã hình thành rồi vẫn giữ lại, thế nào cũng không thể cho nổ cái bùm một cái là xong chuyện được.
Tìm kiếm xí nghiệp sắt thép quốc hữu tiếp nhận hạng mục này là chính xác.
Cty Vĩ Phong chết là cái chắc rồi, chính phủ Ngọc Lan còn có lối thoát, chỉ cần có quốc xĩ chịu tiếp nhận là không cần lo khoản góp vốn rồi.
Liễu Tuấn chậm rãi lắc đầu:
- Không thuận lợi được thế đâu.
Thôi Phúc Thành đồng cảm gật đầu:
- Đúng là không thuận lợi, mấy vị giám đốc quốc xĩ kia có ai ngốc đâu cơ chứ, bọn họ nhất định sẽ quan sát một thời gian nữa, càng kéo dài càng có lợi cho họ, có thể mua được tài sản tốt nhất với giá rẻ nhất. Thậm chí có giám đốc quốc xĩ còn nói bọn họ đợi sự sụp đổ của hạng mục sắt thép Ngọc Lan.
Lời này nói ra mọi người biến sắc.
Mặc dù là sự thực là thế nhưng người đó nói quá tàn nhẫn.
Liễu Tuấn lại lần nữa lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Sợ rằng bọn họ đợi không phải chị hạng mục này sụp đổ mà cũng đang đợi quan trưởng Ngọc Lan sụp đổ! Bất kỳ một xí nghiệp nào cũng sẽ không quan hệ với một chính phủ không ổn định
/2140
|