Cù Hạo Cẩm rời thủ đô không lâu, Thai Duy Thanh lại tới, Cty Vĩ Phong đã được xác định là điển hình, bất kể tranh thủ như thế nào cũng đều là phí công.
Hiện giờ từ trên xuống dưới đều suy nghĩ xử lý hậu quả.
Thai Duy Thanh lúc này xuất hiện ở thủ đô, đúng là hơi bất ngờ.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì Thai tỉnh trưởng khá nhàn nhã, ung dung tới sân Golf của CLB Quảng An, mặc đồ thể thao trắng, mũ lưỡi trai trắng, tay cần gậy golf rất tiêu sái. Bên cạnh hắn cũng có một nam nhân mặc đồ thẻ thao trắng, lưng thẳng tắp, khi đi lại tay vung lên cũng mạnh mẽ.
Ở bên nam nhân áo trắng này còn có một nam nhân trẻ mặc áo trắng khác, có điều bên trên có hoa văn màu lam, trên mũ lưỡi trai cũng có hoa văn màu lam, làm trong sự trầm tĩnh lộ ra vẻ trẻ trung.
Ba người chậm rãi bước trên sân golf xanh mướt, trong tầm mắt đều là một màu xanh, làm người ta bất giác cảm thấy lòng khoan khoái.
Nhân viên sân golf thân trọng đi đằng sau, giữ một khoảng cách nhất định cho thấy ba người trước đều là nhân vật có lai lịch.
Nói ra cũng bình thường, có thể sóng vai với tỉnh trưởng, thậm chí Thai Duy Thanh còn như tháp tùng, há phải hạng tầm thương.
Đằng xa ở chô nghỉ ngơi, Cao Tương Hoành đang nhàm chán ngồi đó uống nước hút thuốc, vừa nhìn ba người đằng xa, thi thoảng lại ngó trái phải, cách đó vài mét bên trái, có một cô gái tha thướt đứng đó, nhìn trang phục thì là phục vụ sân Golf, Cao nhị động lòng, rất muốn gọi cô ta lại tâm sự, đương nhiên nếu Cao nhị thiếu gia hứng trí cao cũng không bài trừ có hành động khác, có điều ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Cao Trường Hoành một chút, rồi cố gắng trấn áp.
Hắn nhận được điện thoại của giám đốc sân Golf liền vội vã chạy tới đây không phải là để tán gái, hắn được báo Cao bộ trưởng, Cao ti trưởng và Thai tỉnh trưởng tới đánh golf.
Vừa nghe nói thế, Cao nhị thiếu gia không nói một lời lập tức nhảy bật dậy từ trong lòng ngực mềm mại ấm áp của một cô gái nhỏ, cuống cuồng mặc y phục dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.
Đó là chỗ hơn người của Cao nhị.
Giống như tất cả đám hoàn khố, Cao Tương Hoành cũng chú tâm dệt nên mạng lưới quan hệ của mình, đó là ăn bản đảm bảo bản thân "trường thịnh mãi mãi", tất cả đám hoàn khố đều là lũ ký sinh trùng, ký sinh trên mạng lưới quan hệ, Cao Tương Hoành khác đám hoàn khố khác ở chỗ, hắn càng chú trọng bồi dưỡng quan hệ ở trong nhà hơn.
Nhà họ Cao hùng mạnh như thế, chỉ cần lung lạc vài nhân vật lớn trong nhà, đủ cho Cao Nhị kê cao gối ngủ ngon rồi.
Cao lão gia tử và Cao Kính Chương dù là ông nội và cha hắn, nhưng Cao Nhị không dám tùy tiện lộ diện trước mặt họ, mỗi lần nhìn thấy không cau mày thì giáo huấn, Cao Nhị lại chẳng thích tự ngược, cần gì phải chịu khổ.
Chỉ có Cao Kính Hán và anh hắn Cao Trường Hoành đối xử với hắn không tệ, chú hai tuy là trưởng bối, nhưng không hơi chút là quát mắng hắn, thi thoảng còn cười với hắn. Còn Cao Trường Hành là phúc của Cao Nhị. Cao Trường Hoành cho dù giống ông nội và cha, cực ghét tính hoàn khố của em trai, nhưng rất chú trọng tình anh em, rất yêu đứa em nhỏ hơn một tuổi này. Rất nhiều chuyện thối tha của Cao nhị khi hắn không xử lý được, chỉ cần chạy tới trước mặt anh trai làm ra vẻ đáng thương một hồi, Cao Trường Hoành đành phải ra mặt xử lý cho hắn.
Cao Trường Hoành bay cao trong thể chế, có rất nhiều chuyện thậm chí không cần nhờ tới bậc chú bác, chỉ một cú điện thoại của hắn là xử lý được.
Cao Nhị biết anh trai đã hoàn toàn được lão gia tử và phụ thân thừa nhận, định làm người nối nghiệp của Cao gia rồi, còn về phần có được hệ phái nhất trí thừa nhận hay không thì còn con đường dài phải đi.
Nhưng Cao Tương Hoành rất tin vào anh trai, lên tới đỉnh cao quyền lực sẽ chỉ là việc sớm muộn.
Chỉ cần anh trai không mất đi tình anh em, thì Cao nhị thiếu gia đời này cơ bản không cần lo lắng chuyện gì nữa, cho nên nhiều khi Cao Tương Hoành cho rằng mình thông minh hơn anh trai. Cao Trường Hoành thận trọng từng bước trong thương trường, nhọc tâm kiệt lực nào được phong lưu khoái hoạt như Cao nhị thiếu gia.
- Làm A Đẩu thì có gì không hay? Sống rất dễ chịu mà.
Đó là đó lời lời đắc ý của Cao nhị khi chè chén cùng đám mèo mả gà đồng.
Cao nhị rất kiên định cho rằng cuộc đời con người quan trọng nhất là sinh ra đúng chỗ.
Đương nhiên may mắn hơn nữa là có người anh như Cao Trường Hoành.
Cho nên chỉ cần Cao Trường Hoành vừa xuất hiện ở chỗ của hắn, Cao Tương Hoành lập tức xuất hiện đích thân tọa trấn, sợ đám thuộc hạ chào đón không chu đáo, làm ủy khuất anh trai, hắn cũng biết mình là nhân vật không đáng đựa xuất hiện ở trường hợp đứng đắn, cho nên ở đằng xa nhìn, để anh trai biết mình có lòng là được.
Cao Trường Hoành chẳng đi suy nghĩ tới tâm tư của đứa em trai không ra gì này, hắn chẳng rảnh như thế.
- Duy Thanh, đống sắt thép ở Ngọc Lan sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ?
Cao Kính Hán thuận miệng hỏi.
Hắn và Thai Duy Thanh là bạn học, tình nghĩa rất tốt, bên cạnh không có ai người ngoài nói chuyện không cần cố kỵ.
Thai Duy Thanh cười khổ, khẽ lắc đầu:
- Ảnh hưởng trực tiếp thì không.
Dù sao hạng mục này lập ở Ngọc Lan, hai người đứng đầu Ngọc Lan đều không thuộc phe của hắn, cho nên Thai Duy Thanh không sốt ruột lắm, cho nên khi Cù Hạo Cẩm đích thân ra mặt, tranh thủ với Hồng thủ tướng, thân là tỉnh trưởng, hắn lại chẳng có biểu hiện gì.
Đương nhiên một số biểu hiện bề ngoài phải làm thì vẫn làm, trong thời gian ổn định vĩ mô, Thai tỉnh trưởng không phải chỉ tới thủ đô một lần, tiến hành tiếp xúc qua loa với cán bộ liên quan ở cơ quan quốc gia, cuối cùng uổng công quay về, nhưng không ai trách được hắn.
Chẳng ai có thu hoạch mà.
Cù Hạo Cẩm từ thủ đô trở về, thái độ với việc này có thay đổi căn bản, trước kia ông ta không tỏ thái độ rõ ràng với ổn định vĩ mô, không phản đối Đinh Ngọc Chu và Uông Quốc Chiêu lên thủ đô lo lót, thường như thế tức là ngầm thừa nhận.
Đứng ở lập trường của Cù Hạo Cẩm mà nói, làm như thế là có thể hiểu được, chuyện chưa tới mức tuyệt vọng, thế nào cũng phải tranh thủ một chút, ít nhất có tác dụng tinh thần.
Vì hạng mục này mà hai ban Ngọc Lan loạn hết lên, rất nhiều công việc bình thường không thể triển khai. Một là vì quân chúng gây chuyện, ảnh hưởng tới trật tự bình thường, hai là tinh lực của mọi người bị phân tán, không chú ý tới công việc khác.
Cù Hạo Cẩm nếu có thái độ rõ ràng, sẽ là đả kích hủy diệt với cán bộ Ngọc Lan vốn khẩn trương không thôi.
Nhưng hiện giờ phải tỏ thái độ rồi, chuyện này đã được định luận, không thể vãn hồi nữa, Cù Hạo Cẩm là bí thư tỉnh ủy phải nhất trí với TW, không thể phạm sai lầm địa phương chủ nghĩa được.
Các bí thư thành ủy huyện ủy cấp dưới phạm sai lầm này còn có thể thông cảm, dù sao cấp bậc không đủ, tầm nhìn không xa mà. Cù Hạo Cẩm thì sao có thể đem trí tuệ chính trị của mình đánh đồng với họ?
Thái độ của Cù Hạo Cẩm vừa rõ ràng, cán bộ Ngọc Lan biết, đại thế đã mất.
Tiếp theo là giết gà dọa khỉ ra sao thôi.
Chuyện thế này trên chính trường nhiều lắm chẳng có gì mà lạ, lần nào ổn định vĩ mô cũng có mấy con gà đen đủi bị lôi ra chém.
- Thai tỉnh trưởng, tỉnh A định xử lý cán bộ ra sao?
Cao Trường Hoành ở bên cạnh cười hỏi.
Bất kể lúc nào Cao Trường Hoanh luôn nhã nhặn lịch sự, ung dung thong thả. Mấy đại lão có trọng lượng của Cao hệ đều khen mỗi khi gặp chuyện trọng đại chỉ có Cao Kính Hán thi thoảng nhắc nhở hắn, khi cần khí phách cũng phải lộ ra chút ngạo nghễ.
Thai Duy Thanh lập tức đáp:
- Trách nhiệm đầu tiên thuộc về Uông Quốc Chiêu, điều này không cần phải bàn cãi.
Thai Duy Thanh cũng hết sức coi trọng Cao Trường Hoành, không vì hắn trẻ tuổi mà lên mặt, hắn rất rõ người trẻ tuổi này sẽ có một ngày đi tới vị trí mình phải ngửa mặt nhìn, thực tế hôm nay hắn mời thêm cả Cao Trường Hoành cũng là có thâm ý.
Cao Trường Hoành gật đầu.
Cty Vĩ Phong do Uông Quốc Chiêu kiên trì đưa vào hiện giờ xảy ra chuyện lớn như thế, hắn tuyệt đối không còn đường né tránh, thanh đao đầu tiên khẳng định sẽ chặt xuống cổ của hắn.
- Thật ra ý của Uông thị trưởng khi đưa hạng mục này vào là tốt, nhưng nhận thức không đủ sâu sắc về đại thế của ngành sắt thép mà thôi.
Cao Trường Hoành khẽ thở dài, tựa hồ có chút tiếc cho Uông Quốc Chiêu.
Thai Duy Thanh chẳng nghĩ như thế, hắn chẳng có chút thiện cảm nào với Uông Quốc Chiêu, khi mới tới tỉnh A, hắn từng muốn tranh thủ sự giúp đỡ của Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu, nhưng bị Uông Quốc Chiêu từ chối không chút do dự, nhưng Cù Hạo Cẩm vừa tới lại lập tức ngả theo ngay làm Thai Duy Thanh rất bất mãn. Hiện giờ Uông Quốc Chiêu gặp xui xẻo, hắn chẳng thấy có gì đáng tiếc.
- Ý thì tốt, nhưng kết quả quá tồi tệ, thế nào cũng phải trả giá
Hiện giờ từ trên xuống dưới đều suy nghĩ xử lý hậu quả.
Thai Duy Thanh lúc này xuất hiện ở thủ đô, đúng là hơi bất ngờ.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì Thai tỉnh trưởng khá nhàn nhã, ung dung tới sân Golf của CLB Quảng An, mặc đồ thể thao trắng, mũ lưỡi trai trắng, tay cần gậy golf rất tiêu sái. Bên cạnh hắn cũng có một nam nhân mặc đồ thẻ thao trắng, lưng thẳng tắp, khi đi lại tay vung lên cũng mạnh mẽ.
Ở bên nam nhân áo trắng này còn có một nam nhân trẻ mặc áo trắng khác, có điều bên trên có hoa văn màu lam, trên mũ lưỡi trai cũng có hoa văn màu lam, làm trong sự trầm tĩnh lộ ra vẻ trẻ trung.
Ba người chậm rãi bước trên sân golf xanh mướt, trong tầm mắt đều là một màu xanh, làm người ta bất giác cảm thấy lòng khoan khoái.
Nhân viên sân golf thân trọng đi đằng sau, giữ một khoảng cách nhất định cho thấy ba người trước đều là nhân vật có lai lịch.
Nói ra cũng bình thường, có thể sóng vai với tỉnh trưởng, thậm chí Thai Duy Thanh còn như tháp tùng, há phải hạng tầm thương.
Đằng xa ở chô nghỉ ngơi, Cao Tương Hoành đang nhàm chán ngồi đó uống nước hút thuốc, vừa nhìn ba người đằng xa, thi thoảng lại ngó trái phải, cách đó vài mét bên trái, có một cô gái tha thướt đứng đó, nhìn trang phục thì là phục vụ sân Golf, Cao nhị động lòng, rất muốn gọi cô ta lại tâm sự, đương nhiên nếu Cao nhị thiếu gia hứng trí cao cũng không bài trừ có hành động khác, có điều ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Cao Trường Hoành một chút, rồi cố gắng trấn áp.
Hắn nhận được điện thoại của giám đốc sân Golf liền vội vã chạy tới đây không phải là để tán gái, hắn được báo Cao bộ trưởng, Cao ti trưởng và Thai tỉnh trưởng tới đánh golf.
Vừa nghe nói thế, Cao nhị thiếu gia không nói một lời lập tức nhảy bật dậy từ trong lòng ngực mềm mại ấm áp của một cô gái nhỏ, cuống cuồng mặc y phục dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.
Đó là chỗ hơn người của Cao nhị.
Giống như tất cả đám hoàn khố, Cao Tương Hoành cũng chú tâm dệt nên mạng lưới quan hệ của mình, đó là ăn bản đảm bảo bản thân "trường thịnh mãi mãi", tất cả đám hoàn khố đều là lũ ký sinh trùng, ký sinh trên mạng lưới quan hệ, Cao Tương Hoành khác đám hoàn khố khác ở chỗ, hắn càng chú trọng bồi dưỡng quan hệ ở trong nhà hơn.
Nhà họ Cao hùng mạnh như thế, chỉ cần lung lạc vài nhân vật lớn trong nhà, đủ cho Cao Nhị kê cao gối ngủ ngon rồi.
Cao lão gia tử và Cao Kính Chương dù là ông nội và cha hắn, nhưng Cao Nhị không dám tùy tiện lộ diện trước mặt họ, mỗi lần nhìn thấy không cau mày thì giáo huấn, Cao Nhị lại chẳng thích tự ngược, cần gì phải chịu khổ.
Chỉ có Cao Kính Hán và anh hắn Cao Trường Hoành đối xử với hắn không tệ, chú hai tuy là trưởng bối, nhưng không hơi chút là quát mắng hắn, thi thoảng còn cười với hắn. Còn Cao Trường Hành là phúc của Cao Nhị. Cao Trường Hoành cho dù giống ông nội và cha, cực ghét tính hoàn khố của em trai, nhưng rất chú trọng tình anh em, rất yêu đứa em nhỏ hơn một tuổi này. Rất nhiều chuyện thối tha của Cao nhị khi hắn không xử lý được, chỉ cần chạy tới trước mặt anh trai làm ra vẻ đáng thương một hồi, Cao Trường Hoành đành phải ra mặt xử lý cho hắn.
Cao Trường Hoành bay cao trong thể chế, có rất nhiều chuyện thậm chí không cần nhờ tới bậc chú bác, chỉ một cú điện thoại của hắn là xử lý được.
Cao Nhị biết anh trai đã hoàn toàn được lão gia tử và phụ thân thừa nhận, định làm người nối nghiệp của Cao gia rồi, còn về phần có được hệ phái nhất trí thừa nhận hay không thì còn con đường dài phải đi.
Nhưng Cao Tương Hoành rất tin vào anh trai, lên tới đỉnh cao quyền lực sẽ chỉ là việc sớm muộn.
Chỉ cần anh trai không mất đi tình anh em, thì Cao nhị thiếu gia đời này cơ bản không cần lo lắng chuyện gì nữa, cho nên nhiều khi Cao Tương Hoành cho rằng mình thông minh hơn anh trai. Cao Trường Hoành thận trọng từng bước trong thương trường, nhọc tâm kiệt lực nào được phong lưu khoái hoạt như Cao nhị thiếu gia.
- Làm A Đẩu thì có gì không hay? Sống rất dễ chịu mà.
Đó là đó lời lời đắc ý của Cao nhị khi chè chén cùng đám mèo mả gà đồng.
Cao nhị rất kiên định cho rằng cuộc đời con người quan trọng nhất là sinh ra đúng chỗ.
Đương nhiên may mắn hơn nữa là có người anh như Cao Trường Hoành.
Cho nên chỉ cần Cao Trường Hoành vừa xuất hiện ở chỗ của hắn, Cao Tương Hoành lập tức xuất hiện đích thân tọa trấn, sợ đám thuộc hạ chào đón không chu đáo, làm ủy khuất anh trai, hắn cũng biết mình là nhân vật không đáng đựa xuất hiện ở trường hợp đứng đắn, cho nên ở đằng xa nhìn, để anh trai biết mình có lòng là được.
Cao Trường Hoành chẳng đi suy nghĩ tới tâm tư của đứa em trai không ra gì này, hắn chẳng rảnh như thế.
- Duy Thanh, đống sắt thép ở Ngọc Lan sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ?
Cao Kính Hán thuận miệng hỏi.
Hắn và Thai Duy Thanh là bạn học, tình nghĩa rất tốt, bên cạnh không có ai người ngoài nói chuyện không cần cố kỵ.
Thai Duy Thanh cười khổ, khẽ lắc đầu:
- Ảnh hưởng trực tiếp thì không.
Dù sao hạng mục này lập ở Ngọc Lan, hai người đứng đầu Ngọc Lan đều không thuộc phe của hắn, cho nên Thai Duy Thanh không sốt ruột lắm, cho nên khi Cù Hạo Cẩm đích thân ra mặt, tranh thủ với Hồng thủ tướng, thân là tỉnh trưởng, hắn lại chẳng có biểu hiện gì.
Đương nhiên một số biểu hiện bề ngoài phải làm thì vẫn làm, trong thời gian ổn định vĩ mô, Thai tỉnh trưởng không phải chỉ tới thủ đô một lần, tiến hành tiếp xúc qua loa với cán bộ liên quan ở cơ quan quốc gia, cuối cùng uổng công quay về, nhưng không ai trách được hắn.
Chẳng ai có thu hoạch mà.
Cù Hạo Cẩm từ thủ đô trở về, thái độ với việc này có thay đổi căn bản, trước kia ông ta không tỏ thái độ rõ ràng với ổn định vĩ mô, không phản đối Đinh Ngọc Chu và Uông Quốc Chiêu lên thủ đô lo lót, thường như thế tức là ngầm thừa nhận.
Đứng ở lập trường của Cù Hạo Cẩm mà nói, làm như thế là có thể hiểu được, chuyện chưa tới mức tuyệt vọng, thế nào cũng phải tranh thủ một chút, ít nhất có tác dụng tinh thần.
Vì hạng mục này mà hai ban Ngọc Lan loạn hết lên, rất nhiều công việc bình thường không thể triển khai. Một là vì quân chúng gây chuyện, ảnh hưởng tới trật tự bình thường, hai là tinh lực của mọi người bị phân tán, không chú ý tới công việc khác.
Cù Hạo Cẩm nếu có thái độ rõ ràng, sẽ là đả kích hủy diệt với cán bộ Ngọc Lan vốn khẩn trương không thôi.
Nhưng hiện giờ phải tỏ thái độ rồi, chuyện này đã được định luận, không thể vãn hồi nữa, Cù Hạo Cẩm là bí thư tỉnh ủy phải nhất trí với TW, không thể phạm sai lầm địa phương chủ nghĩa được.
Các bí thư thành ủy huyện ủy cấp dưới phạm sai lầm này còn có thể thông cảm, dù sao cấp bậc không đủ, tầm nhìn không xa mà. Cù Hạo Cẩm thì sao có thể đem trí tuệ chính trị của mình đánh đồng với họ?
Thái độ của Cù Hạo Cẩm vừa rõ ràng, cán bộ Ngọc Lan biết, đại thế đã mất.
Tiếp theo là giết gà dọa khỉ ra sao thôi.
Chuyện thế này trên chính trường nhiều lắm chẳng có gì mà lạ, lần nào ổn định vĩ mô cũng có mấy con gà đen đủi bị lôi ra chém.
- Thai tỉnh trưởng, tỉnh A định xử lý cán bộ ra sao?
Cao Trường Hoành ở bên cạnh cười hỏi.
Bất kể lúc nào Cao Trường Hoanh luôn nhã nhặn lịch sự, ung dung thong thả. Mấy đại lão có trọng lượng của Cao hệ đều khen mỗi khi gặp chuyện trọng đại chỉ có Cao Kính Hán thi thoảng nhắc nhở hắn, khi cần khí phách cũng phải lộ ra chút ngạo nghễ.
Thai Duy Thanh lập tức đáp:
- Trách nhiệm đầu tiên thuộc về Uông Quốc Chiêu, điều này không cần phải bàn cãi.
Thai Duy Thanh cũng hết sức coi trọng Cao Trường Hoành, không vì hắn trẻ tuổi mà lên mặt, hắn rất rõ người trẻ tuổi này sẽ có một ngày đi tới vị trí mình phải ngửa mặt nhìn, thực tế hôm nay hắn mời thêm cả Cao Trường Hoành cũng là có thâm ý.
Cao Trường Hoành gật đầu.
Cty Vĩ Phong do Uông Quốc Chiêu kiên trì đưa vào hiện giờ xảy ra chuyện lớn như thế, hắn tuyệt đối không còn đường né tránh, thanh đao đầu tiên khẳng định sẽ chặt xuống cổ của hắn.
- Thật ra ý của Uông thị trưởng khi đưa hạng mục này vào là tốt, nhưng nhận thức không đủ sâu sắc về đại thế của ngành sắt thép mà thôi.
Cao Trường Hoành khẽ thở dài, tựa hồ có chút tiếc cho Uông Quốc Chiêu.
Thai Duy Thanh chẳng nghĩ như thế, hắn chẳng có chút thiện cảm nào với Uông Quốc Chiêu, khi mới tới tỉnh A, hắn từng muốn tranh thủ sự giúp đỡ của Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu, nhưng bị Uông Quốc Chiêu từ chối không chút do dự, nhưng Cù Hạo Cẩm vừa tới lại lập tức ngả theo ngay làm Thai Duy Thanh rất bất mãn. Hiện giờ Uông Quốc Chiêu gặp xui xẻo, hắn chẳng thấy có gì đáng tiếc.
- Ý thì tốt, nhưng kết quả quá tồi tệ, thế nào cũng phải trả giá
/2140
|