Hai ngày sau, Liễu Tuấn xuất hiện ở sân bay Minh Châu.
Lần này y tới thành phố Minh Châu, chính là bái phỏng cán bộ phụ trách tập đoàn sắt thép Đông Phương, tập đoàn sắt thép Đông Phương là xí nghiệp quốc hữu cốt cấn cỡ lớn, là công ty siêu cấp thực lực hùng hậu nhất trong công ty sắt thép trong nước.
Liễu Tuấn khi còn ở TW đoàn, đã nghiên cứu tỉ mỉ cách xử lý hạng mục sắt thép này rồi, khi đó y cũng có dự cảm, có thể việc dọn dẹp đống hỗn loạn này sẽ rơi lên đầu y.
Cách xử lý của Uông Quốc Chiêu là để xí nghiệp sắt thép có tên trong danh sách của bộ ủy ban quốc gia tiếp nhận, vì thế tiếp xúc với mấy xí nghiệp sắt thép lớn, nhưng hiệu quả không tốt.
Đường lối này của Uông Quốc Chiêu là đúng, muốn để Cty Vĩ Phong sinh tồn được, tìm người tiếp nhận là lựa chọn duy nhất, hiệu quả không tốt là hợp lý. Thứ nhất Uông Quốc Chiêu thân ở đầu sóng ngọn gió, cái ghế còn không giữ nổi, những người phụ trách xí nghiệp kia có ai không phải người tinh ranh? Nào thèm quan hệ với một thị trưởng sắp mất chức, đừng nói là ký hợp đồng gì nữa. Thứ hai, quốc xĩ cũng là thương nhân trong lợi, rõ ràng khi đó không phải là thời cơ tốt nhất, đợi khi Ngọc Lan và Cty Vĩ Phong đi vào đường cùng đưa tay ra mới có được giá ưu đãi nhất.
Mấy ngày trước cùng Đinh Ngọc Chu nói tới việc xử lý hạng mục này, Đinh Ngọc Chu tiến cử tập đoàn sắt thép Đông Phương, nghe Đinh Ngọc Chu nói là kiến nghị của Uông Quốc Chiêu.
Nếu như đã tìm người tiếp nhận, tất nhiên phải tìm xí nghiệp mạnh nhất, tập đoàn Đông Phương tiền nhiều thế lớn, nếu như hợp tác thành công, tuyệt đại bộ phận vấn đề, sẽ được giải quyết.
Hơn nữa, theo Đinh Ngọc Chu nói, tổng giám đốc Kỷ Hiểu Bình của tập đoàn Đông Phương trước kia đã tiếp xúc với Uông Quốc Chiêu, tựa hồ có ý hướng tiếp nhận, có thể đi tìm hắn.
Liễu Tuấn cũng xem như ngưỡng mộ đại danh Kỷ Hiểu Bình từ lâu rồi.
Hắn là ủy viên dự khuyết TW, nắm giữ tập đoàn Đông Phương mười mấy năm, là nhân vật nổi tiếng thế giới, là nhân vật có trọng lượng được lãnh đạo của quốc vụ viện quan tâm nhất.
Liễu Tuấn từng có do dự với chuyến đi Minh Châu lần này.
Nguyên nhân là vì xu hướng chính trị của Kỷ Hiểu Bình không cùng hướng với Nghiêm Liễu, Kỷ Hiểu Bình có thể nói là đại tướng Cao hệ, đoán chừng Uông Quốc Chiêu biết rõ điều này, nhưng vẫn tiến cử chắc chắn phải có nguyên nhân.
Nói thẳng ra, không có Đinh Ngọc Chu hoặc Uông Quốc Chiêu tiến cử, tập đoàn Đông Phương không phải lựa chọn hàng đầu của Liễu Tuấn, y không thích có dính líu gì với Cao hệ. Xí nghiệp sắt thép lớn trong nước cho y lựa chọn còn không ít, nhưng Đinh Ngọc Chu trịnh trọng tiến cử, Liễu tỉnh trưởng suy nghĩ mãi, vẫn quyết định đi một chuyến.
Để Đinh Ngọc Chu nhìn thấy "hàng rào hệ phái" quá rõ ràng trên người y không phải là chuyện gì hay cả.
Có lẽ còn có kẻ khác đang nhìn biểu hiện của Liễu Tuấn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu như tập đoàn Đông Phương tiếp nhận Cty Vĩ Phong, có thể coi là Liễu nha nội đang nỗ lức xóa mờ dấu vết hệ phái, mà biểu hiện của hắn, người ta khó tránh khỏi liên hệ tới Liễu Tấn Tài.
Một người lãnh đạo muốn nắm giữ toàn cục, lại bồi dưỡng ra một đứa con trai hệ phái rõ ràng, lại còn là cán bộ cấp phó bộ, để truyền đi, sợ là ảnh hưởng không được tốt.
Là phó tỉnh trưởng tỉnh A, Liễu Tuấn tới Minh Châu công cán, theo lệ phải thông báo cho ban ngành liên quan ở Mình Châu.
Chính phủ Minh Châu khá coi trọng chuyến đi này của Liễu Tuấn, phái Triệu phó chủ nhiệm văn phòng tới sân bay đón tiếp, Liễu Tuấn ngồi xe chính phủ, tới thẳng khách sạn Thu Thủy.
Liễu Tuấn lần này tới đây chủ yếu là hội kiến người phủ trách tập đoàn Đông Phương, hành trình có an bài trước, chính phủ Minh Châu sẽ không can thiệp vào, chỉ cần làm trọn tình chủ nhà là được.
Liễu Tuấn tới khách sạn Thu Thuy không lâu, Tiễn phó thị trưởng đã tới tiến hành hội đàm thân thiết, biểu tị nhiệt liệt hoan nghênh chuyến đi này của Liễu tỉnh trưởng, tiếp đó mời Liễu tỉnh trưởng cùng thành viên đi cùng dùng bữa tối, chủ khách cùng vui.
Liễu Tuấn chỉ là phó tỉnh trưởng xếp cuối cùng tỉnh a, lại không tới thăm Minh Châu, bên Minh Châu phái ra một vị phó thị trưởng tới tiếp là đủ rồi, các quan lớn có trọng lượng hơn không xuất hiện.
Đáng lỹ Liễu Tuấn tuy trẻ, nhưng với bối cảnh của y, đáng được nhân vật lớn đích thân ra mặt thiết đãi, trên quan trường chú trọng sự hài hòa mà.
Có điều Liễu Tuấn không để ý tới sự lãnh đạm của những nhân vật lớn này, dù sao Minh Châu là nơi đương kim thủ tướng đi lên, người đứng đầu Minh Châu tất nhiên là người theo gót rồng, tuổi tác, tư cách đều hơn Liễu Tuấn, không để y vào mắt là chuyện bình thường.
Hiện giờ Liễu Tuấn chưa phải lúc so đo hư danh.
Tiễn phó thị trưởng sau khi rời đi, Liễu Tuấn một mình trở về gian phòng xa hoa, đang chuẩn bị gọi điện thì điện thoại vang lên trước, nhìn màn hình thấy tên Trầm Nhiêu.
- Ừ, anh đây.
Liễu Tuấn nhận điện nói.
Đây là tiêu chuẩn nhận điện thoại của y rồi, những hồng nhan của Liễu tỉnh trưởng đã quen với phương thức bình đạm này, nhưng Trầm Nhiêu không quen, lập tức khó chịu nói:
- Sao? Không vui à? Không vui thì thôi, tiểu thư đây cũng chẳng thèm nói chuyện.
Nói rồi Trần tiểu thư cúp điện thoại luôn.
Liễu Tuấn cười, ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc , đặt điện thoại qua một bên, chẳng có ý gọi lại. Liễu tỉnh trưởng có nhiều cách đối phó với các cô gái cá tính, nhưng y cho rằng, biện pháp tốt nhất là đừng để ý tới.
Quả nhiên, chưa hút hết điếu thuốc, Trầm Nhiêu đã gọi điện lại.
- Này, anh có vấn đề gì vậy? Sao nhỏ nhen thế, không biết các cô gái cần được dỗ dành sao?
Trầm Nhiêu hùng hổ nói trong điện thoại.
Liễu Tuấn vẫn không lên tiếng.
Trầm Nhiêu đợi một lúc, thấy Liễu Tuấn không hệ có ý nhận sai, cũng hết cách. Trầm Nhiêu không có kinh nghiệm tiếp xúc với nam nhân lắm, mấy chiêu số kia đa phần học từ bạn cùng phòng, bọn Tiểu Mẫn nói, nam nhân là thứ ti tiện, càng hung dữ với hắn, hắn càng lật đật chạy theo, có chút khuynh hướng thích tự ngược. Hình như dùng trên người khác rất linh nghiệm, ví dụ như Lý Mặc, Trầm Nhiêu gần như chưa bao giờ tử tế gì với hắn, kết quả Lý Mặc đúng là cứ ra sức áp sát cô.
Nhưng dùng trên người Liễu Tuấn lại gần như chẳng có lần nào linh nghiệm.
Người này thực sự quá giỏi giả bộ rồi.
- Được được được, coi như em sai, em sai rồi được chưa? Em không nên nổi giận với anh, xin quan lớn tha cho tiểu nữ tử một lần... Có điều, Liễu Tuấn tiên sinh, anh cũng quá đáng, em từ Khả Khả Tây Lý về lâu như thế, cũng chẳng thấy anh tới thăm một lần. Anh đúng là không đủ tư cách làm bạn trai.
Trầm Nhiêu chỉ đành nói tới chủ đề khác.
Liễu Tuấn bật cười:
- Cô Trầm Nhiêu, tôi thành bạn trai của cô bao giờ ấy nhỉ?
- Này, cái hôm đi ăn cơm đó, không phải anh tự nhận trước mặt đám Tiểu Mẫn sao? Anh không quịt chứ hả? Cho anh biết, hiện giờ cả trường đều biết anh là bạn trai em, anh mà quịt, thì thể diện của cô nương đây còn gì nữa hả?
Trầm Nhiêu làm om lên.
- Toàn trường đều biết, có tới mức đấy không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi, y cũng biết Trầm Nhiêu đang giở trò càn quấy với y, chứ không coi mình là bạn gái của y thật, với tình hình bọn họ hiện nay mà xét, tối đa chỉ được coi là bạn thân, cách chuyện bạn trai bạn gái còn xa lắm. Nhưng Trầm Nhiêu thích làm nũng trước mặt y.
Với một số cô gái mà nói, có một đại ca sủng ái là điều rất hưởng thụ.
Loại nữ sinh phổi bò như Trầm Nhiêu càng như thế.
Đương nhiên, nghe Trầm Nhiêu nói năng lung tung cũng là một sự hưởng thụ hiếm có của Liễu tỉnh trưởng, giống như quay trở về quá khứ xa xôi ở thế giới khác.
Một ký ức khắc cốt ghi lòng, vô cùng mỹ diệu.
- Này, không cho anh quịt nhé, em là bạn gái của anh, ít nhất trước khi tốt nghiệp là thế. Nếu không cô nương đây chẳng phải cô gái hư hay thay đổi sao?
Nghe ra thì Liễu tỉnh trưởng không đồng ý, Trầm tiểu thư dứt khoát không chịu để yên.
- Ừm chủ ý này không tệ, có thể lấy anh ra làm lá chắn.
- Đương nhiên.
Trầm Nhiên ừ ngay chẳng cần suy nghĩ, rồi lập tức xấu hổ, cái lá chắn này đúng là thượng phẩm, rất hiệu dụng. Đám trai trẻ như Lý Mặc so với Liễu Tuấn hoàn toàn không có chút sức cạnh tranh nào, lâu dần tự biết khó mà lui, Trầm Nhiêu bớt được không ít phiền phức.
Liễu tỉnh trưởng không nói được gì.
Bị "vợ kiếp trước" lấy ra làm là chắn, Liễu tỉnh trưởng có thể nói gì được đây.
- Này, em hỏi anh, anh làm gì mà lâu thế không tới thăm em? Điện thoại không gọi lấy một cái, trước kia anh không như thế.
Liễu Tuấn chỉ đành thành thật khai báo:
- Ừ, anh vừa chuyển công tác rồi, hiện giờ không làm việc ở thủ đô nữa, mà tới thành phố Ngọc Lan, tỉnh A.
Trầm Nhiêu giật mình:
- Hả? Đi xa như thế ? Khi nào, sao không nói với em?
- Tổ chức sắp xếp quá đột nhiên, hơn nữa vừa mới tới , công việc khá nhiều, không có thời gian.
- Ôi ôi ôi, làm như mình là nhân vật gì lớn lắm ấy.. Xin hỏi Liễu đại gia, ngài làm quan gì ở tỉnh A? Tỉnh trưởng hay thị trưởng mà bận thế ạ.
Trầm Nhiêu rất bực bội nói.
Liễu Tuán mỉm cười nói:
- Đúng là rất bận mà, công việc không phân sang hèn, chức vụ không phân cao thấp, chẳng ai quy định làm quan lớn mới bận rộn phải không?
- Được được, lại lên mặt rồi.
Trầm Nhiêu bĩu môi.
Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên
Lần này y tới thành phố Minh Châu, chính là bái phỏng cán bộ phụ trách tập đoàn sắt thép Đông Phương, tập đoàn sắt thép Đông Phương là xí nghiệp quốc hữu cốt cấn cỡ lớn, là công ty siêu cấp thực lực hùng hậu nhất trong công ty sắt thép trong nước.
Liễu Tuấn khi còn ở TW đoàn, đã nghiên cứu tỉ mỉ cách xử lý hạng mục sắt thép này rồi, khi đó y cũng có dự cảm, có thể việc dọn dẹp đống hỗn loạn này sẽ rơi lên đầu y.
Cách xử lý của Uông Quốc Chiêu là để xí nghiệp sắt thép có tên trong danh sách của bộ ủy ban quốc gia tiếp nhận, vì thế tiếp xúc với mấy xí nghiệp sắt thép lớn, nhưng hiệu quả không tốt.
Đường lối này của Uông Quốc Chiêu là đúng, muốn để Cty Vĩ Phong sinh tồn được, tìm người tiếp nhận là lựa chọn duy nhất, hiệu quả không tốt là hợp lý. Thứ nhất Uông Quốc Chiêu thân ở đầu sóng ngọn gió, cái ghế còn không giữ nổi, những người phụ trách xí nghiệp kia có ai không phải người tinh ranh? Nào thèm quan hệ với một thị trưởng sắp mất chức, đừng nói là ký hợp đồng gì nữa. Thứ hai, quốc xĩ cũng là thương nhân trong lợi, rõ ràng khi đó không phải là thời cơ tốt nhất, đợi khi Ngọc Lan và Cty Vĩ Phong đi vào đường cùng đưa tay ra mới có được giá ưu đãi nhất.
Mấy ngày trước cùng Đinh Ngọc Chu nói tới việc xử lý hạng mục này, Đinh Ngọc Chu tiến cử tập đoàn sắt thép Đông Phương, nghe Đinh Ngọc Chu nói là kiến nghị của Uông Quốc Chiêu.
Nếu như đã tìm người tiếp nhận, tất nhiên phải tìm xí nghiệp mạnh nhất, tập đoàn Đông Phương tiền nhiều thế lớn, nếu như hợp tác thành công, tuyệt đại bộ phận vấn đề, sẽ được giải quyết.
Hơn nữa, theo Đinh Ngọc Chu nói, tổng giám đốc Kỷ Hiểu Bình của tập đoàn Đông Phương trước kia đã tiếp xúc với Uông Quốc Chiêu, tựa hồ có ý hướng tiếp nhận, có thể đi tìm hắn.
Liễu Tuấn cũng xem như ngưỡng mộ đại danh Kỷ Hiểu Bình từ lâu rồi.
Hắn là ủy viên dự khuyết TW, nắm giữ tập đoàn Đông Phương mười mấy năm, là nhân vật nổi tiếng thế giới, là nhân vật có trọng lượng được lãnh đạo của quốc vụ viện quan tâm nhất.
Liễu Tuấn từng có do dự với chuyến đi Minh Châu lần này.
Nguyên nhân là vì xu hướng chính trị của Kỷ Hiểu Bình không cùng hướng với Nghiêm Liễu, Kỷ Hiểu Bình có thể nói là đại tướng Cao hệ, đoán chừng Uông Quốc Chiêu biết rõ điều này, nhưng vẫn tiến cử chắc chắn phải có nguyên nhân.
Nói thẳng ra, không có Đinh Ngọc Chu hoặc Uông Quốc Chiêu tiến cử, tập đoàn Đông Phương không phải lựa chọn hàng đầu của Liễu Tuấn, y không thích có dính líu gì với Cao hệ. Xí nghiệp sắt thép lớn trong nước cho y lựa chọn còn không ít, nhưng Đinh Ngọc Chu trịnh trọng tiến cử, Liễu tỉnh trưởng suy nghĩ mãi, vẫn quyết định đi một chuyến.
Để Đinh Ngọc Chu nhìn thấy "hàng rào hệ phái" quá rõ ràng trên người y không phải là chuyện gì hay cả.
Có lẽ còn có kẻ khác đang nhìn biểu hiện của Liễu Tuấn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu như tập đoàn Đông Phương tiếp nhận Cty Vĩ Phong, có thể coi là Liễu nha nội đang nỗ lức xóa mờ dấu vết hệ phái, mà biểu hiện của hắn, người ta khó tránh khỏi liên hệ tới Liễu Tấn Tài.
Một người lãnh đạo muốn nắm giữ toàn cục, lại bồi dưỡng ra một đứa con trai hệ phái rõ ràng, lại còn là cán bộ cấp phó bộ, để truyền đi, sợ là ảnh hưởng không được tốt.
Là phó tỉnh trưởng tỉnh A, Liễu Tuấn tới Minh Châu công cán, theo lệ phải thông báo cho ban ngành liên quan ở Mình Châu.
Chính phủ Minh Châu khá coi trọng chuyến đi này của Liễu Tuấn, phái Triệu phó chủ nhiệm văn phòng tới sân bay đón tiếp, Liễu Tuấn ngồi xe chính phủ, tới thẳng khách sạn Thu Thủy.
Liễu Tuấn lần này tới đây chủ yếu là hội kiến người phủ trách tập đoàn Đông Phương, hành trình có an bài trước, chính phủ Minh Châu sẽ không can thiệp vào, chỉ cần làm trọn tình chủ nhà là được.
Liễu Tuấn tới khách sạn Thu Thuy không lâu, Tiễn phó thị trưởng đã tới tiến hành hội đàm thân thiết, biểu tị nhiệt liệt hoan nghênh chuyến đi này của Liễu tỉnh trưởng, tiếp đó mời Liễu tỉnh trưởng cùng thành viên đi cùng dùng bữa tối, chủ khách cùng vui.
Liễu Tuấn chỉ là phó tỉnh trưởng xếp cuối cùng tỉnh a, lại không tới thăm Minh Châu, bên Minh Châu phái ra một vị phó thị trưởng tới tiếp là đủ rồi, các quan lớn có trọng lượng hơn không xuất hiện.
Đáng lỹ Liễu Tuấn tuy trẻ, nhưng với bối cảnh của y, đáng được nhân vật lớn đích thân ra mặt thiết đãi, trên quan trường chú trọng sự hài hòa mà.
Có điều Liễu Tuấn không để ý tới sự lãnh đạm của những nhân vật lớn này, dù sao Minh Châu là nơi đương kim thủ tướng đi lên, người đứng đầu Minh Châu tất nhiên là người theo gót rồng, tuổi tác, tư cách đều hơn Liễu Tuấn, không để y vào mắt là chuyện bình thường.
Hiện giờ Liễu Tuấn chưa phải lúc so đo hư danh.
Tiễn phó thị trưởng sau khi rời đi, Liễu Tuấn một mình trở về gian phòng xa hoa, đang chuẩn bị gọi điện thì điện thoại vang lên trước, nhìn màn hình thấy tên Trầm Nhiêu.
- Ừ, anh đây.
Liễu Tuấn nhận điện nói.
Đây là tiêu chuẩn nhận điện thoại của y rồi, những hồng nhan của Liễu tỉnh trưởng đã quen với phương thức bình đạm này, nhưng Trầm Nhiêu không quen, lập tức khó chịu nói:
- Sao? Không vui à? Không vui thì thôi, tiểu thư đây cũng chẳng thèm nói chuyện.
Nói rồi Trần tiểu thư cúp điện thoại luôn.
Liễu Tuấn cười, ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc , đặt điện thoại qua một bên, chẳng có ý gọi lại. Liễu tỉnh trưởng có nhiều cách đối phó với các cô gái cá tính, nhưng y cho rằng, biện pháp tốt nhất là đừng để ý tới.
Quả nhiên, chưa hút hết điếu thuốc, Trầm Nhiêu đã gọi điện lại.
- Này, anh có vấn đề gì vậy? Sao nhỏ nhen thế, không biết các cô gái cần được dỗ dành sao?
Trầm Nhiêu hùng hổ nói trong điện thoại.
Liễu Tuấn vẫn không lên tiếng.
Trầm Nhiêu đợi một lúc, thấy Liễu Tuấn không hệ có ý nhận sai, cũng hết cách. Trầm Nhiêu không có kinh nghiệm tiếp xúc với nam nhân lắm, mấy chiêu số kia đa phần học từ bạn cùng phòng, bọn Tiểu Mẫn nói, nam nhân là thứ ti tiện, càng hung dữ với hắn, hắn càng lật đật chạy theo, có chút khuynh hướng thích tự ngược. Hình như dùng trên người khác rất linh nghiệm, ví dụ như Lý Mặc, Trầm Nhiêu gần như chưa bao giờ tử tế gì với hắn, kết quả Lý Mặc đúng là cứ ra sức áp sát cô.
Nhưng dùng trên người Liễu Tuấn lại gần như chẳng có lần nào linh nghiệm.
Người này thực sự quá giỏi giả bộ rồi.
- Được được được, coi như em sai, em sai rồi được chưa? Em không nên nổi giận với anh, xin quan lớn tha cho tiểu nữ tử một lần... Có điều, Liễu Tuấn tiên sinh, anh cũng quá đáng, em từ Khả Khả Tây Lý về lâu như thế, cũng chẳng thấy anh tới thăm một lần. Anh đúng là không đủ tư cách làm bạn trai.
Trầm Nhiêu chỉ đành nói tới chủ đề khác.
Liễu Tuấn bật cười:
- Cô Trầm Nhiêu, tôi thành bạn trai của cô bao giờ ấy nhỉ?
- Này, cái hôm đi ăn cơm đó, không phải anh tự nhận trước mặt đám Tiểu Mẫn sao? Anh không quịt chứ hả? Cho anh biết, hiện giờ cả trường đều biết anh là bạn trai em, anh mà quịt, thì thể diện của cô nương đây còn gì nữa hả?
Trầm Nhiêu làm om lên.
- Toàn trường đều biết, có tới mức đấy không?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi, y cũng biết Trầm Nhiêu đang giở trò càn quấy với y, chứ không coi mình là bạn gái của y thật, với tình hình bọn họ hiện nay mà xét, tối đa chỉ được coi là bạn thân, cách chuyện bạn trai bạn gái còn xa lắm. Nhưng Trầm Nhiêu thích làm nũng trước mặt y.
Với một số cô gái mà nói, có một đại ca sủng ái là điều rất hưởng thụ.
Loại nữ sinh phổi bò như Trầm Nhiêu càng như thế.
Đương nhiên, nghe Trầm Nhiêu nói năng lung tung cũng là một sự hưởng thụ hiếm có của Liễu tỉnh trưởng, giống như quay trở về quá khứ xa xôi ở thế giới khác.
Một ký ức khắc cốt ghi lòng, vô cùng mỹ diệu.
- Này, không cho anh quịt nhé, em là bạn gái của anh, ít nhất trước khi tốt nghiệp là thế. Nếu không cô nương đây chẳng phải cô gái hư hay thay đổi sao?
Nghe ra thì Liễu tỉnh trưởng không đồng ý, Trầm tiểu thư dứt khoát không chịu để yên.
- Ừm chủ ý này không tệ, có thể lấy anh ra làm lá chắn.
- Đương nhiên.
Trầm Nhiên ừ ngay chẳng cần suy nghĩ, rồi lập tức xấu hổ, cái lá chắn này đúng là thượng phẩm, rất hiệu dụng. Đám trai trẻ như Lý Mặc so với Liễu Tuấn hoàn toàn không có chút sức cạnh tranh nào, lâu dần tự biết khó mà lui, Trầm Nhiêu bớt được không ít phiền phức.
Liễu tỉnh trưởng không nói được gì.
Bị "vợ kiếp trước" lấy ra làm là chắn, Liễu tỉnh trưởng có thể nói gì được đây.
- Này, em hỏi anh, anh làm gì mà lâu thế không tới thăm em? Điện thoại không gọi lấy một cái, trước kia anh không như thế.
Liễu Tuấn chỉ đành thành thật khai báo:
- Ừ, anh vừa chuyển công tác rồi, hiện giờ không làm việc ở thủ đô nữa, mà tới thành phố Ngọc Lan, tỉnh A.
Trầm Nhiêu giật mình:
- Hả? Đi xa như thế ? Khi nào, sao không nói với em?
- Tổ chức sắp xếp quá đột nhiên, hơn nữa vừa mới tới , công việc khá nhiều, không có thời gian.
- Ôi ôi ôi, làm như mình là nhân vật gì lớn lắm ấy.. Xin hỏi Liễu đại gia, ngài làm quan gì ở tỉnh A? Tỉnh trưởng hay thị trưởng mà bận thế ạ.
Trầm Nhiêu rất bực bội nói.
Liễu Tuán mỉm cười nói:
- Đúng là rất bận mà, công việc không phân sang hèn, chức vụ không phân cao thấp, chẳng ai quy định làm quan lớn mới bận rộn phải không?
- Được được, lại lên mặt rồi.
Trầm Nhiêu bĩu môi.
Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên
/2140
|