Bên một con đường không phồn hoa lắm ở khu Dương Xuyên, có một cái siêu thị quy mô nhỏ, nó là siêu thị kỳ thực chỉ là một cửa hàng bách hóa hơi lớn một chút, bán chút đồ dùng thường ngày, thực phẩm, sắp xếp sạch sẽ gọn gàng, trong siêu thị còn sáng đèn, thi thoảng lại có người đi vào mua sắm.
Một người phụ nữ trên bốn mươi ngồi ở sau quầy thu ngân, người cao lớn, ăn mặc đơn giản, người không biết thì không nghĩ đây là bà chủ siêu thị còn cho rằng là giúp việc.
Bên cạnh bà chủ có một cô gái trẻ trung cực kỳ quyến rũ, giống như bà chủ ăn mặc rất đơn giản, áo T-shirt đen, váy ngắn, mái tóc đen mềm mại buôn xõa che đi một phần khuôn mặt, trong càng thêm động lòng người, đang tươi cười nói chuyện với bà chủ.
Siêu thị nhỏ kiểu này, người tới mua sắm thường là khách quen, mọi người đều káh quen thuộc bà chủ.
Thấy hai người thần thái thân mật, có người khách cười hỏi:
- Dì Đông ơi, đó là con gái hay con dâu dì thế, trông thật xinh đẹp, giống hệt cái ngôi sao gì gì đó trước kia.
Dì Đông cười đáp:
- Đây là con gái tôi, cũng có nhiều người nói nói giống ngôi sao lớn.
Hai mẹ con đó chắc chắn là dì Đông và Tiể Vũ rồi.
Tiểu Vũ rút khỏi giới giải trí một một thời gian, lui ra sau màn, giới điện ảnh thay đổi nhanh, Tiểu Vũ một thời gian không lộ diện trên màn ảnh, quần chúng dần dần lãng quên.
Vì phối hợp với con gái, dì Đông cũng chuyển nhà tới khu Dương Xuyên, mở một siêu thị nhỏ.
- Chu choa, khuê nữ đẹp như vậy đã kết hôn chưa? Hẳn chưa phải không? Còn trẻ như thế, đã tròn 20 chưa? Có bạn trai chưa? Cần cô giới thiệu cho một anh chàng không?
Nói lời này thường là các bà thím trên bốn mươi, thường ngày nhàn nhã không có việc gì, thích làm mai mói, thành rồi được phong bì lớn, không thành cũng chả sao, có mất gì đâu.
Vấn đề này dì Đông gặp phải vài lần rồi, chỉ cần hai mẹ con ở cạnh nhau, người quen gặp được quá nửa sẽ hỏi như thế, đương nhiên người quen ở đây là người mới quen, không kể bạn bè và đồng nghiệp ở Cty Trường Phong, những người đó ai chả biết Tiểu Vũ là tình nhân của Liễu bí thư.
Liễu bí thư mặc dù đã từ lâu không còn làm việc ở khu Trường Hà, nhưng người ta càng lên càng cao, tuyệt đối không thể nghị luận bừa, huống chi Liễu Tuấn có cống hiện lớn với Cty Trường Phong, người của công ty ai cũng mang lòng cảm kích, chẳng ai muốn hạ thấp y.
Vì thế đối với câu hỏi này, dì Đông xem như quen rồi, thoải mái trả lời Tiểu Vũ đã có bạn trai, đang làm việc ở chính phủ, còn về lời "truy cứu tận cùng", xin lỗi, lấy lời ngoại giao tiêu chuẩn mà nói là: Không thể trả lời.
Tiểu Vũ rất có hiếu, thi thoảng lại về nhà trò chuyện làm bạn với mẹ.
Trừ chút gợn trong lòng với chuyện con gái và Liễu Tuấn, dì Đông vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện nay, tâm tình rất thoải mái.
- Mẹ bảo ba đi, bảo ba đừng đi làm nữa, nhà chúng ta không thiếu tiền.
Thấy trong siêu thị không có khách, Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.
Chú Sở mấy năm trước đã từ chức, cùng vợ con chuyển sang đây sống, dì Đông không chịu nổi nhàn nhã, dùng tiến Tiểu Vũ cho, mở một siêu thị nhỏ , chú Sở giúp vợ trông coi việc buôn bán. Nhưng cái thứ này, cần cả hứng thú nữa, chú Sở làm nhân viên bản quản trong nhà máy, tựa hồ hơi giống việc kinh doanh siêu thị, nhưng làm được vài tháng thì thấy chán, kiên quyết trở về nhà máy làm việc.
Làm việc ở nhà máy hai mấy năm, chú Sở rất có cảm tình với công việc ở đó.
Chuyện thường ngày ở nhà do dì Đông quyết định, vợ bảo sao chú Sở nghe thế, có điều ở chuyện này, chú Sở kiên quyết không chịu thay đổi.
Dì Đông thương chồng, thấy ông kiên quyết muốn về đơn vị làm việc, khuyên vài lần không lay chuyển được, chỉ đành đồng ý. Vì thấy nhà cách nhà máy khá xa, Tiểu Vũ mua cho cha một chiếc xe máy ba bánh để đi làm. Có điều Tiểu Vũ dù quan tâm đến cha, nhưng lại không tán thành quyết định của ông, mua xe chỉ là bất đắc dĩ, vì chân chú Sở không được lành lặn lắm.
Dì Đông thở dài nói:
- Tiểu Vũ, con không hiểu tâm tư của ba con, đây không phải là chuyện tiền, mà vì ông ấy buồn.
Tiểu Vũ cong môi lên nhưng vẫn gật đầu.
Dù mở siêu thị nhìn qua cũng là ngồi trông coi một số đồ lặt vặt giống như ở nhà máy, nhưng trong nhà máy còn có bạn bè tương giao bao nhiêu năm, điều này ở siêu thị không bì được.
- Ba tính ưa náo nhiệt, thật không biết sau khi nghỉ hưu thì làm thế nào.
Tiểu Vũ cằn nhằn.
Dì Đông cười:
- Đợi ba con nghỉ hưu ít nhất còn mười mấy năm nữa, không vội, nói không chừng tới khi đó ông ấy nghĩ thông rồi.
Tiểu Vũ cũng cười:
- Tới khi đó ba có không nghĩ thông cũng chẳng được, chẳng lẽ còn ở lại nhà máy được sao.
- Đúng thế.. Tiểu Vũ, ừm... Cậu ta, cậu ta còn đối xử tốt với con không.
Cười một hồi, Dì Đông lại quan tâm tới "chung thân đại sự" của con gái, bà ta biết Tiểu Vũ giờ làm phó tổng giám đốc Cty Phượng Hoàng, núi vàng núi bạc tiêu không hết, đó đều là vì Liễu Tuấn, dì Đông cũng biết, con gái đã cùng y vợ chồng ân ái rồi. Đôi khi dì Đông nghĩ, nếu không có chuyện này, Liễu Tuấn là đại ân nhân của nhà họ Sở, lập cho y bài vị cúng cũng chẳng phải là quá đáng.
Đương nhiên dì Đông chỉ nghĩ vậy thôi, lập tức buồn cười vì suy nghĩ của mình.
Không có quan hệ kia, Liễu Tuấn dựa vào cái gì mà đối tốt với Tiểu Vũ như thế.
Hơn nữa dì Đồng cũng biết, lấy ánh mắt của thế tục mà nhìn, Tiểu Vũ là cô "vợ bé" hạnh phúc rồi, rất ít vợ bé của ông chủ lớn có được cuộc sống như Tiểu Vũ.
Chính vì như thế, dì Đông cảm thấy vui thay cho Tiểu Vũ, bất kể ra sao, điều này chứng minh Liễu Tuấn đối xử với Tiểu Vũ rất tốt, không coi Tiểu Vũ như đồ trang trí.
- Tốt ạ.. Anh ấy đối xử với con rất tốt.
Tiểu Vũ liên tục gật đầu.
Thấy trong chớp mắt con gái mặt mày bừng sáng, dì Đông thầm thở dài, đứa nhỏ này này giống bà, yêu ai là yêu tới tận gan ruột, cho dù nam nhân đó có bao nhiêu điều không phải, vẫn thấy tốt đẹp.
- Cậu ta làm việc ở thủ đô xa như thế, hai đứa bao lâu mới gặp nhau được một lần.
Dì Đông hỏi.
Tiểu Vũ liền cười:
- Mẹ, con quên nói cho mẹ biết, anh ấy về rồi, về Ngọc Lan làm việc... Mẹ không xem thời sự giao?
Dì Đông ngạc nhiên:
- Lại về rồi? Mẹ không biết thật.. Về Ngọc Lan làm lãnh đạo gì?
- Thị trưởng! À, anh ấy còn là phó tỉnh trưởng của tỉnh ta.
Dì Đông không khỏi ngạc nhiên, tặc lưỡi nói:
- Làm tới phó tỉnh trưởng rồi? Từ khi nào thế?
Trong ấn tượng của dì Đông, Liễu Tuấn vẫn là chàng trai trẻ tới ăn sáng ở cửa hiệu của bà năm xưa, chớp mắt một cái đã thành phó tỉnh trưởng rồi, thật bất ngờ.
- Đầu tháng trước ạ, mùng hai anh ấy tới Ngọc Lan tìm con..
Nói tới đây gò má của Tiểu Vũ ửng hồng, rất là xấu hổ, có lẽ nhà nhớ tới cái đêm "điên cuồng" hôm đó.
- Ài, vậy là làm tới phó tỉnh trưởng rồi, thật là giỏi.. Cũng phải, gia đình người ta ...
Dì Đông vẫn kinh ngạc vì tốc độ thăng tiến của Liễu Tuấn, hỏi:
- Tiểu Vũ, năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Ba hai ạ.
Dì Đông gật gù, đột nhiên như nhớ ra một việc lớn, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Vũ, vậy.. Hai đứa có định sinh con không?
Tiểu Vũ thoáng cái mặt đã đỏ dừ từ cổ tới tai, phụng phịu nói:
- Mẹ..
Dì Đông trừng mắt lên:
- Chuyện này có gì hả, đứa bé này, thật đúng là... Hai đứa đã ăn ở với nhau rồi, sinh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa... Mẹ bảo này, Tiểu Vũ, con thích cậu ta, quyết tâm theo cậu ta, mẹ cũng không cản, nhưng con nhớ, dựa vào tuổi xuân mà sống thì không lâu. Hiện giờ con còn trẻ trung xinh đẹp, còn giữ được trái tim cậu ta. Khi con lớn tuổi rồi, không thể đảm bảo cậu ta không thay đổi, người thân phận địa vị như cậu ta, bên cạnh còn thiếu nữ nhân hay sao?
- Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, anh ấy không phải là loại người đó, mẹ không biết sao, hiện giờ rất nhiều quần chúng đều gọi anh ấy là Liễu thanh thiên đó.
Thấy mẹ nói xấu Liễu Tuấn sau lưng, Tiểu Vũ không chịu.
- Ài, mẹ biết cậu ta là lãnh đạo tốt, nhưng Thanh Thiên là Thanh Thiên, nam nhân là nam nhân, hai chuyện khác nhau, một lãnh đạo tốt không có nghĩa là nam nhân tốt. Chuyện này con không bằng mẹ, mẹ thấy nhiều rồi, Tiểu Vũ nhân lúc còn trẻ mau sinh con đi, có huyết mạch nhà họ Liễu là sau này không lo lắng gì nữa. Thế gia vọng tộc coi trọng nhất là con cháu đầy đàn... Cái này con không hiểu bằng mẹ, nghe mẹ đi, không sai được đâu.
Dì Đông lập tức bày ra vẻ người từng trải, hết lời giáo dục con gái.
Tiểu Vũ cắn môi không nói, đầu vúi xuống, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của mẹ, một lúc sau ngẩng đầu lên, đang định lên tiếng thì thấy mẹ nhìn ra phía cửa, tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
Một người phụ nữ trên bốn mươi ngồi ở sau quầy thu ngân, người cao lớn, ăn mặc đơn giản, người không biết thì không nghĩ đây là bà chủ siêu thị còn cho rằng là giúp việc.
Bên cạnh bà chủ có một cô gái trẻ trung cực kỳ quyến rũ, giống như bà chủ ăn mặc rất đơn giản, áo T-shirt đen, váy ngắn, mái tóc đen mềm mại buôn xõa che đi một phần khuôn mặt, trong càng thêm động lòng người, đang tươi cười nói chuyện với bà chủ.
Siêu thị nhỏ kiểu này, người tới mua sắm thường là khách quen, mọi người đều káh quen thuộc bà chủ.
Thấy hai người thần thái thân mật, có người khách cười hỏi:
- Dì Đông ơi, đó là con gái hay con dâu dì thế, trông thật xinh đẹp, giống hệt cái ngôi sao gì gì đó trước kia.
Dì Đông cười đáp:
- Đây là con gái tôi, cũng có nhiều người nói nói giống ngôi sao lớn.
Hai mẹ con đó chắc chắn là dì Đông và Tiể Vũ rồi.
Tiểu Vũ rút khỏi giới giải trí một một thời gian, lui ra sau màn, giới điện ảnh thay đổi nhanh, Tiểu Vũ một thời gian không lộ diện trên màn ảnh, quần chúng dần dần lãng quên.
Vì phối hợp với con gái, dì Đông cũng chuyển nhà tới khu Dương Xuyên, mở một siêu thị nhỏ.
- Chu choa, khuê nữ đẹp như vậy đã kết hôn chưa? Hẳn chưa phải không? Còn trẻ như thế, đã tròn 20 chưa? Có bạn trai chưa? Cần cô giới thiệu cho một anh chàng không?
Nói lời này thường là các bà thím trên bốn mươi, thường ngày nhàn nhã không có việc gì, thích làm mai mói, thành rồi được phong bì lớn, không thành cũng chả sao, có mất gì đâu.
Vấn đề này dì Đông gặp phải vài lần rồi, chỉ cần hai mẹ con ở cạnh nhau, người quen gặp được quá nửa sẽ hỏi như thế, đương nhiên người quen ở đây là người mới quen, không kể bạn bè và đồng nghiệp ở Cty Trường Phong, những người đó ai chả biết Tiểu Vũ là tình nhân của Liễu bí thư.
Liễu bí thư mặc dù đã từ lâu không còn làm việc ở khu Trường Hà, nhưng người ta càng lên càng cao, tuyệt đối không thể nghị luận bừa, huống chi Liễu Tuấn có cống hiện lớn với Cty Trường Phong, người của công ty ai cũng mang lòng cảm kích, chẳng ai muốn hạ thấp y.
Vì thế đối với câu hỏi này, dì Đông xem như quen rồi, thoải mái trả lời Tiểu Vũ đã có bạn trai, đang làm việc ở chính phủ, còn về lời "truy cứu tận cùng", xin lỗi, lấy lời ngoại giao tiêu chuẩn mà nói là: Không thể trả lời.
Tiểu Vũ rất có hiếu, thi thoảng lại về nhà trò chuyện làm bạn với mẹ.
Trừ chút gợn trong lòng với chuyện con gái và Liễu Tuấn, dì Đông vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện nay, tâm tình rất thoải mái.
- Mẹ bảo ba đi, bảo ba đừng đi làm nữa, nhà chúng ta không thiếu tiền.
Thấy trong siêu thị không có khách, Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.
Chú Sở mấy năm trước đã từ chức, cùng vợ con chuyển sang đây sống, dì Đông không chịu nổi nhàn nhã, dùng tiến Tiểu Vũ cho, mở một siêu thị nhỏ , chú Sở giúp vợ trông coi việc buôn bán. Nhưng cái thứ này, cần cả hứng thú nữa, chú Sở làm nhân viên bản quản trong nhà máy, tựa hồ hơi giống việc kinh doanh siêu thị, nhưng làm được vài tháng thì thấy chán, kiên quyết trở về nhà máy làm việc.
Làm việc ở nhà máy hai mấy năm, chú Sở rất có cảm tình với công việc ở đó.
Chuyện thường ngày ở nhà do dì Đông quyết định, vợ bảo sao chú Sở nghe thế, có điều ở chuyện này, chú Sở kiên quyết không chịu thay đổi.
Dì Đông thương chồng, thấy ông kiên quyết muốn về đơn vị làm việc, khuyên vài lần không lay chuyển được, chỉ đành đồng ý. Vì thấy nhà cách nhà máy khá xa, Tiểu Vũ mua cho cha một chiếc xe máy ba bánh để đi làm. Có điều Tiểu Vũ dù quan tâm đến cha, nhưng lại không tán thành quyết định của ông, mua xe chỉ là bất đắc dĩ, vì chân chú Sở không được lành lặn lắm.
Dì Đông thở dài nói:
- Tiểu Vũ, con không hiểu tâm tư của ba con, đây không phải là chuyện tiền, mà vì ông ấy buồn.
Tiểu Vũ cong môi lên nhưng vẫn gật đầu.
Dù mở siêu thị nhìn qua cũng là ngồi trông coi một số đồ lặt vặt giống như ở nhà máy, nhưng trong nhà máy còn có bạn bè tương giao bao nhiêu năm, điều này ở siêu thị không bì được.
- Ba tính ưa náo nhiệt, thật không biết sau khi nghỉ hưu thì làm thế nào.
Tiểu Vũ cằn nhằn.
Dì Đông cười:
- Đợi ba con nghỉ hưu ít nhất còn mười mấy năm nữa, không vội, nói không chừng tới khi đó ông ấy nghĩ thông rồi.
Tiểu Vũ cũng cười:
- Tới khi đó ba có không nghĩ thông cũng chẳng được, chẳng lẽ còn ở lại nhà máy được sao.
- Đúng thế.. Tiểu Vũ, ừm... Cậu ta, cậu ta còn đối xử tốt với con không.
Cười một hồi, Dì Đông lại quan tâm tới "chung thân đại sự" của con gái, bà ta biết Tiểu Vũ giờ làm phó tổng giám đốc Cty Phượng Hoàng, núi vàng núi bạc tiêu không hết, đó đều là vì Liễu Tuấn, dì Đông cũng biết, con gái đã cùng y vợ chồng ân ái rồi. Đôi khi dì Đông nghĩ, nếu không có chuyện này, Liễu Tuấn là đại ân nhân của nhà họ Sở, lập cho y bài vị cúng cũng chẳng phải là quá đáng.
Đương nhiên dì Đông chỉ nghĩ vậy thôi, lập tức buồn cười vì suy nghĩ của mình.
Không có quan hệ kia, Liễu Tuấn dựa vào cái gì mà đối tốt với Tiểu Vũ như thế.
Hơn nữa dì Đồng cũng biết, lấy ánh mắt của thế tục mà nhìn, Tiểu Vũ là cô "vợ bé" hạnh phúc rồi, rất ít vợ bé của ông chủ lớn có được cuộc sống như Tiểu Vũ.
Chính vì như thế, dì Đông cảm thấy vui thay cho Tiểu Vũ, bất kể ra sao, điều này chứng minh Liễu Tuấn đối xử với Tiểu Vũ rất tốt, không coi Tiểu Vũ như đồ trang trí.
- Tốt ạ.. Anh ấy đối xử với con rất tốt.
Tiểu Vũ liên tục gật đầu.
Thấy trong chớp mắt con gái mặt mày bừng sáng, dì Đông thầm thở dài, đứa nhỏ này này giống bà, yêu ai là yêu tới tận gan ruột, cho dù nam nhân đó có bao nhiêu điều không phải, vẫn thấy tốt đẹp.
- Cậu ta làm việc ở thủ đô xa như thế, hai đứa bao lâu mới gặp nhau được một lần.
Dì Đông hỏi.
Tiểu Vũ liền cười:
- Mẹ, con quên nói cho mẹ biết, anh ấy về rồi, về Ngọc Lan làm việc... Mẹ không xem thời sự giao?
Dì Đông ngạc nhiên:
- Lại về rồi? Mẹ không biết thật.. Về Ngọc Lan làm lãnh đạo gì?
- Thị trưởng! À, anh ấy còn là phó tỉnh trưởng của tỉnh ta.
Dì Đông không khỏi ngạc nhiên, tặc lưỡi nói:
- Làm tới phó tỉnh trưởng rồi? Từ khi nào thế?
Trong ấn tượng của dì Đông, Liễu Tuấn vẫn là chàng trai trẻ tới ăn sáng ở cửa hiệu của bà năm xưa, chớp mắt một cái đã thành phó tỉnh trưởng rồi, thật bất ngờ.
- Đầu tháng trước ạ, mùng hai anh ấy tới Ngọc Lan tìm con..
Nói tới đây gò má của Tiểu Vũ ửng hồng, rất là xấu hổ, có lẽ nhà nhớ tới cái đêm "điên cuồng" hôm đó.
- Ài, vậy là làm tới phó tỉnh trưởng rồi, thật là giỏi.. Cũng phải, gia đình người ta ...
Dì Đông vẫn kinh ngạc vì tốc độ thăng tiến của Liễu Tuấn, hỏi:
- Tiểu Vũ, năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Ba hai ạ.
Dì Đông gật gù, đột nhiên như nhớ ra một việc lớn, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Vũ, vậy.. Hai đứa có định sinh con không?
Tiểu Vũ thoáng cái mặt đã đỏ dừ từ cổ tới tai, phụng phịu nói:
- Mẹ..
Dì Đông trừng mắt lên:
- Chuyện này có gì hả, đứa bé này, thật đúng là... Hai đứa đã ăn ở với nhau rồi, sinh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa... Mẹ bảo này, Tiểu Vũ, con thích cậu ta, quyết tâm theo cậu ta, mẹ cũng không cản, nhưng con nhớ, dựa vào tuổi xuân mà sống thì không lâu. Hiện giờ con còn trẻ trung xinh đẹp, còn giữ được trái tim cậu ta. Khi con lớn tuổi rồi, không thể đảm bảo cậu ta không thay đổi, người thân phận địa vị như cậu ta, bên cạnh còn thiếu nữ nhân hay sao?
- Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, anh ấy không phải là loại người đó, mẹ không biết sao, hiện giờ rất nhiều quần chúng đều gọi anh ấy là Liễu thanh thiên đó.
Thấy mẹ nói xấu Liễu Tuấn sau lưng, Tiểu Vũ không chịu.
- Ài, mẹ biết cậu ta là lãnh đạo tốt, nhưng Thanh Thiên là Thanh Thiên, nam nhân là nam nhân, hai chuyện khác nhau, một lãnh đạo tốt không có nghĩa là nam nhân tốt. Chuyện này con không bằng mẹ, mẹ thấy nhiều rồi, Tiểu Vũ nhân lúc còn trẻ mau sinh con đi, có huyết mạch nhà họ Liễu là sau này không lo lắng gì nữa. Thế gia vọng tộc coi trọng nhất là con cháu đầy đàn... Cái này con không hiểu bằng mẹ, nghe mẹ đi, không sai được đâu.
Dì Đông lập tức bày ra vẻ người từng trải, hết lời giáo dục con gái.
Tiểu Vũ cắn môi không nói, đầu vúi xuống, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của mẹ, một lúc sau ngẩng đầu lên, đang định lên tiếng thì thấy mẹ nhìn ra phía cửa, tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
/2140
|