- Em nói cho anh biết, ví trí thai nhi bình thường, em bé phát triển cũng rất bình thường.
Hai người nhốn nháo đùa một hồi, Hà Mộng Doanh hơi mệt, liền ngừng lại, nằm trong lòng Liễu Tuấn nói.
- Là trai hay gái? Bác sĩ có nói không?
Liễu Tuấn đặt Hà Mộng Doanh tựa thật thoải mái trên cánh tay của mình, trước kia đều là y khoan khoái nắm trong lòng Hà đại tiểu thư, hiện giờ Hà Mộng Doanh mang cốt nhục nhà họ Liễu, đãi ngộ tất nhiên cao hơn một bậc.
Hà đại tiểu thư thấy người này nói một câu "kém trí tuệ" đến thế, liền lườm y một cái, bực bội nói:
- Liễu thần y, ngài nói xem thai nhi hai tháng mà phân biệt được nam nữ à?
Liễu tỉnh trưởng cười ha hả, nói:
- Vậy thì em thích con trai hay con gái?
- Con trai ...
Hà đại tiểu thư nói với giọng không khẳng định lắm, ánh mắt luôn ương bướng cũng lộ ra vẻ ấm áp hiếm có.
Liễu tỉnh trưởng truy hỏi tới cùng:
- Vì sao?
Hà Mộng Doanh nghĩ một chút, nói:
- Chẳng vì sao cả, con trai con gái đều như nhau.. Em chỉ nghĩ, nếu sinh con trai, sau này nó có thể phát triển trong quân đội thôi.
Vốn với cô nam nữ đều như nhau, nhưng Hà Trường Chinh không có con trai kế thừa sự nghiệp của mình, luôn là một sự tiếc nuối, trong tiềm thức của Hà Mộng Doanh, muốn sinh ra con trai, tương lai vào quân đội, kế thừa truyền thống vinh quang hiển hách của nhà họ Hà.
- Hì hì, cái này không cần cưỡng cầu, có Lương Hán Ninh là đủ rồi.
Liễu Tuấn cười nói.
Lương Hán Ninh là con trai Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết, đã hơn mười tuổi, cha mẹ là cán bộ cao cấp trong quân, tí tuổi đầu đã có tính cứng cỏi gan dạ, nếu không có gì bất ngờ, tương lai chắc chắn phát triển trong quân đội.
Trước đó quân ủy TW có kiến nghị, sau lễ quốc khánh năm nay sẽ thăng chức tương quân cho một số người, trong doanh sách này có Lương Kinh Vĩ. Cuối cùng Hà Trường Chinh phủ quyết, nguyên nhân năm sau đổi khóa, mục tiêu quan trọng nhất là Hà Trường Chính tại nhiệm, thời khắc mẫn cảm như thế, để Lương Kinh Vĩ ủy khuất một chút, hoãn tấn thăng một năm, là điều bất đắc dĩ.
- Không đủ, ai nói một mình Hán Ninh là đủ? Thêm vào con trai anh cũng không phải là nhiều chứ? Hai mươi năm nữa nó tốt nghiệp đại học rồi tham gia quân ngũ, không biết Liễu tỉnh trưởng đã ở vị trí nào…
Hà Mộng Doanh mắt lộ ra vẻ mơ mộng.
Hai mươi năm nữa, tiểu sắc ma hẳn là nên tới vị trí cao lắm rồi, phải "hộ giá" cho con trai mình.
Hà Mộng Doanh biết, nếu như năm sau Nghiêm Liễu đều có thể tiến thêm một bước, thì một thế gia đại tộc mới sẽ ra đời, Nghiêm Liễu hệ sẽ trở thành một thế lực đủ rung chuyển chính đàn, còn Liễu Tuấn, Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh, thế hệ thứ hai này biểu hiện cho thấy thế cường thịnh có lẽ sẽ kéo dài rất lâu.
Con của cô, chưa ra đời đã định sẵn có một con đường lớn vinh quang chờ đợi rồi.
Liễu tuấn đưa tay vuốt chóp mũi của cô rồi hôn một cái, Hà Mộng Doanh động tình, đưa tay trái ra quấn lấy cổ y, hai người dính lấy nhau...
Trong phòng khách, Cam Khả Tuệ và Đặng Địch ngồi song song với nhau trên ghế sô pha, ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng hai cánh tay đan vào nhau.
- Sao anh Liễu đi vào lâu như thế mà chưa ra nhỉ?
Đặng Địch đột nhiên hỏi, trước mặt Liễu Tuấn cô không dám gọi anh Liễu, hiện giờ chỉ có cô và Cam Khả Tuệ, tất nhiên cũng gọi theo hắn rồi.
Cam Khả Tuệ đùa:
- Hai người đó xa cách lâu ngày, đương nhiên là phải âu yếm một chút.
- Hả, vậy không được, chị cả.. Thế nào cũng có vấn đề..
Đặng Địch cả kinh.
Cam Khả Tuệ lại chẳng để ý:
- Chuyện này em không cần lo, hai anh chị ấy có chuyện gì chưa trải qua? Không hiểu nhiều hơn em sao?
- Nói cũng đúng, nhưng em chị sợ anh chị ấy nhất thời không kiềm chế được.
- Hi hi, chuyện đó thì không biết.. Nhưng anh thì không không kiềm chế được nữa rồi...
Cam Khả Tuệ cười khì khì sấn tới.
Đặng Địch không kịp đề phòng bị hắn ôm gọn, xấu hổ dãy dụa xấu hổ nói:
- Đừng vớ vẩn, lỡ anh chị ấy ra thì sao, xấu hổ lắm.
- Yên tâm, sao ra nhanh thế được, đi.. Chúng ta cũng về phòng.
- Anh đúng là... Chẳng may chị cả muốn sai bảo gì thì sao?
Đặng Địch vặn mình không chịu.
- Hi hi, yên tâm, anh thấy anh chị ấy phải ít nhất hai tiếng nữa mới ra, hai tiếng đủ cho chúng ta làm rất nhiều việc rồi.
Cam Khả Tuệ bất kể ba bảy hai mốt, kéo Đặng Địch vào phòng, người trẻ tuổi căn bản không biết chán chuyện này, hai người ôm nhau, đi vào phòng mình.
Cam Khả Tuệ nhìn rất đúng "bản chất" vấn đề, hai người họ ở trong phòng mình tới tận ba tiếng, thiếu chút nữa quên thời gian, cuối cùng vẫn do Đặng Địch ra kêu lên, hai người mới luống cuống mặc y phục.
Kỳ thực bọn họ không cần phải "kinh hoàng" như thế, khi hai người ra tới phòng khách, thì gian phòng Hà Mộng Doanh yên tĩnh không có lấy một tiếng động.
Thực ra Hà Mộng Doanh dựa vào lòng Liễu Tuấn ngủ rồi, một cánh tay trắng nõn còn gác lên lòng ngực lớn của hắn, khuôn mặt tú mỹ hồng hồng, hơi thở đều, ngủ rất say.
Hai người ở trên giường tâm sự rất rất lâu, Hà Mộng Doanh tựa hồ quay lại lại thời mới quen biết Liễu Tuấn, rất thích nói, đủ mọi loại chuyện vặt vãnh thường ngày lúc này cũng nói ra rất thích thú, còn Liễu Tuấn cũng hào hứng lắng nghe.
Có lẽ vì mang thai, Hà Mộng Doanh rất dễ mệt, nên dựa vào cánh tay Liễu Tuấn, dần dần thiếp đi, Liễu tỉnh trưởng đường xa mỏi mệt, ôm Hà Mộng Doanh ngủ, tới khi tiếng chuông điện thoại đánh thức hai người.
Thì ra Cam Khả Tuệ hỏi muốn ăn tối cái gì?
Khu biệt thư có ban quản lý cung cấp cơm nước, cách đó không xa còn có cửa hàng đồ biển, cũng phục vụ cơm.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cậu cứ sắp xếp đi, chị cả cậu cần ăn dinh dưỡng, nhưng không mỡ, còn anh dễ thôi, cứ có thịt ăn no là được.
Cam Khả Tuệ cười hăng hắc cúp điện thoại.
Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Hà Mộng Doanh, miệng lộ ra nụ cười, đưa tay lấy thuốc lá ở tủ đầu giường, đang chuẩn bị châm thuốc, đột nhiên nhớ ra, cười khổ lắc đầu đặt thuốc là xuống.
- Coi như anh ngoan...
Hà Mộng Doanh đột nhiên mở mắt ra cười nói.
Thì ra khi điện thoại kêu, cô đả tỉnh rồi, nhưng giả vờ ngủ, mỗi lần gặp mặt hai người đã phần là "chiến đấu", cảnh ấm áp hạnh phúc thế này rất ít, thi thoảng hưởng thụ một hồi, hết sức thích ý.
Liễu Tuấn cười ha hả, khẽ đặt đầu cô xuống gối, tung mình rời giường, lấy thuốc lá ra ban công hút.
Vừa hút xong được một điếu thuốc, Hà Mộng Doanh từ đằng sau đi tới, đứng sóng vai y, nhìn ra mặt biển xanh biết đằng xa, dưới ánh chiều ta, nước biển vốn trong thanh, dường như cũng có chút "khó lường".
- Vừa rồi quên nói với anh một chuyện nghiêm túc, anh có thể có chút rắc rồi đó.
Hà Mộng Doanh khoanh tay trước ngực nói.
- Anh đã bao giờ thiếu phiền phức đâu.
Liễu Tuấn chẳng để ý, hai mắt vẫn nhìn phương xa.
-Hi hi, đúng thế, anh là kẻ đi tới đâu cũng sinh ra thị phi, có điều lần này do anh tham hoa háo sắc gây nên, có bất ngờ không?
Hà Mộng Doanh nói với chút trêu chọc, tựa hồ còn có chút bất mãn.
Tiểu sắc ma cứ không lâu lại gây ra chuyện lời ong tiếng ve này, trước kia mình cảnh cáo y đừng đụng vào Lăng Nhã, y cứ đụng, nha đầu Lăng Nhã kia lại còn ly dị Trương Nghị, theo y. Phải nói rằng, tiểu sắc ma rất tài.
Cô chẳng phải thế sao? Vì sinh con cho y mà làm chuyện kết hôn giả, gây xôn xao cả lên, thậm chí cha cô uy nghiêm như thế cũng ngầm thừa nhận việc này.
Nam nhân này không biết sao có sức hút lớn đến thế?
Liễu Tuấn vẫn dưng dưng:
- Có phải có kẻ đem đề án sửa hình luật ra rồi sao?
Hà Mộng Doanh nhướng mày:
- Anh cũng biết rồi à?
- Ừ, mới biết mấy ngày trước, dù bí thư Hình Chính Du không tỏ thái độ, có điều anh đoán bọn Lưu Phi Bằng sẽ không chịu thôi, nếu chỉ riêng nghị án này thì anh không phản đối , thậm chí còn rất ủng hộ, nếu thông qua có lợi cho việc hạn chế tai nạn xe cộ.
- Quan trọng là thời cơ không đúng, em thấy mục đích của bọn chúng không đơn thuần như thế ... Hiện giờ đề án mặc dù còn đang chuẩn bị, nhưng không bao lâu nữa sẽ đưa ra, em thấy có khả năng trước đó bọn chúng còn tạo thế, tranh thủ đề xuất vào đại hội nhân dân toàn quốc vào tháng ba năm sau, đoán chừng còn có kẻ muốn kéo cả anh vào tạo thế.
Hà Mộng Doanh nói, đôi mắt phượng sáng lên, trở lại thành Hà đại tiểu thư giỏi giang kinh nghiệm, thực ra cô không phản đối Liễu Tuấn từ xa tít chạy tới đây quá nửa là vì muốn nói chuyện này.
Nhà họ Hà cũng đang đối diện với thời khắc quan trọng nhất.
Lúc này Liễu Tuấn thực sự không thể bước sai bước nào, nếu không hậu quả khó lường.
Một gia tộc trường thịnh, hay một thế lực mới quật khởi thường có mấy bước quan trọng nhất phải vượt qua, cần phải đi đúng, nếu không kết quả sẽ như trên trời với dưới đất.
Liễu Tuấn và cả Nghiêm Liễu hệ có thể đi tới ngày hôm nay không dễ dàng gì.
Liễu Tuấn trầm ngâm:
- Trời rồi phải mưa, con gái phải gả, cứ mặc cho bọn chúng gây chuyện đi
Hai người nhốn nháo đùa một hồi, Hà Mộng Doanh hơi mệt, liền ngừng lại, nằm trong lòng Liễu Tuấn nói.
- Là trai hay gái? Bác sĩ có nói không?
Liễu Tuấn đặt Hà Mộng Doanh tựa thật thoải mái trên cánh tay của mình, trước kia đều là y khoan khoái nắm trong lòng Hà đại tiểu thư, hiện giờ Hà Mộng Doanh mang cốt nhục nhà họ Liễu, đãi ngộ tất nhiên cao hơn một bậc.
Hà đại tiểu thư thấy người này nói một câu "kém trí tuệ" đến thế, liền lườm y một cái, bực bội nói:
- Liễu thần y, ngài nói xem thai nhi hai tháng mà phân biệt được nam nữ à?
Liễu tỉnh trưởng cười ha hả, nói:
- Vậy thì em thích con trai hay con gái?
- Con trai ...
Hà đại tiểu thư nói với giọng không khẳng định lắm, ánh mắt luôn ương bướng cũng lộ ra vẻ ấm áp hiếm có.
Liễu tỉnh trưởng truy hỏi tới cùng:
- Vì sao?
Hà Mộng Doanh nghĩ một chút, nói:
- Chẳng vì sao cả, con trai con gái đều như nhau.. Em chỉ nghĩ, nếu sinh con trai, sau này nó có thể phát triển trong quân đội thôi.
Vốn với cô nam nữ đều như nhau, nhưng Hà Trường Chinh không có con trai kế thừa sự nghiệp của mình, luôn là một sự tiếc nuối, trong tiềm thức của Hà Mộng Doanh, muốn sinh ra con trai, tương lai vào quân đội, kế thừa truyền thống vinh quang hiển hách của nhà họ Hà.
- Hì hì, cái này không cần cưỡng cầu, có Lương Hán Ninh là đủ rồi.
Liễu Tuấn cười nói.
Lương Hán Ninh là con trai Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết, đã hơn mười tuổi, cha mẹ là cán bộ cao cấp trong quân, tí tuổi đầu đã có tính cứng cỏi gan dạ, nếu không có gì bất ngờ, tương lai chắc chắn phát triển trong quân đội.
Trước đó quân ủy TW có kiến nghị, sau lễ quốc khánh năm nay sẽ thăng chức tương quân cho một số người, trong doanh sách này có Lương Kinh Vĩ. Cuối cùng Hà Trường Chinh phủ quyết, nguyên nhân năm sau đổi khóa, mục tiêu quan trọng nhất là Hà Trường Chính tại nhiệm, thời khắc mẫn cảm như thế, để Lương Kinh Vĩ ủy khuất một chút, hoãn tấn thăng một năm, là điều bất đắc dĩ.
- Không đủ, ai nói một mình Hán Ninh là đủ? Thêm vào con trai anh cũng không phải là nhiều chứ? Hai mươi năm nữa nó tốt nghiệp đại học rồi tham gia quân ngũ, không biết Liễu tỉnh trưởng đã ở vị trí nào…
Hà Mộng Doanh mắt lộ ra vẻ mơ mộng.
Hai mươi năm nữa, tiểu sắc ma hẳn là nên tới vị trí cao lắm rồi, phải "hộ giá" cho con trai mình.
Hà Mộng Doanh biết, nếu như năm sau Nghiêm Liễu đều có thể tiến thêm một bước, thì một thế gia đại tộc mới sẽ ra đời, Nghiêm Liễu hệ sẽ trở thành một thế lực đủ rung chuyển chính đàn, còn Liễu Tuấn, Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh, thế hệ thứ hai này biểu hiện cho thấy thế cường thịnh có lẽ sẽ kéo dài rất lâu.
Con của cô, chưa ra đời đã định sẵn có một con đường lớn vinh quang chờ đợi rồi.
Liễu tuấn đưa tay vuốt chóp mũi của cô rồi hôn một cái, Hà Mộng Doanh động tình, đưa tay trái ra quấn lấy cổ y, hai người dính lấy nhau...
Trong phòng khách, Cam Khả Tuệ và Đặng Địch ngồi song song với nhau trên ghế sô pha, ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng hai cánh tay đan vào nhau.
- Sao anh Liễu đi vào lâu như thế mà chưa ra nhỉ?
Đặng Địch đột nhiên hỏi, trước mặt Liễu Tuấn cô không dám gọi anh Liễu, hiện giờ chỉ có cô và Cam Khả Tuệ, tất nhiên cũng gọi theo hắn rồi.
Cam Khả Tuệ đùa:
- Hai người đó xa cách lâu ngày, đương nhiên là phải âu yếm một chút.
- Hả, vậy không được, chị cả.. Thế nào cũng có vấn đề..
Đặng Địch cả kinh.
Cam Khả Tuệ lại chẳng để ý:
- Chuyện này em không cần lo, hai anh chị ấy có chuyện gì chưa trải qua? Không hiểu nhiều hơn em sao?
- Nói cũng đúng, nhưng em chị sợ anh chị ấy nhất thời không kiềm chế được.
- Hi hi, chuyện đó thì không biết.. Nhưng anh thì không không kiềm chế được nữa rồi...
Cam Khả Tuệ cười khì khì sấn tới.
Đặng Địch không kịp đề phòng bị hắn ôm gọn, xấu hổ dãy dụa xấu hổ nói:
- Đừng vớ vẩn, lỡ anh chị ấy ra thì sao, xấu hổ lắm.
- Yên tâm, sao ra nhanh thế được, đi.. Chúng ta cũng về phòng.
- Anh đúng là... Chẳng may chị cả muốn sai bảo gì thì sao?
Đặng Địch vặn mình không chịu.
- Hi hi, yên tâm, anh thấy anh chị ấy phải ít nhất hai tiếng nữa mới ra, hai tiếng đủ cho chúng ta làm rất nhiều việc rồi.
Cam Khả Tuệ bất kể ba bảy hai mốt, kéo Đặng Địch vào phòng, người trẻ tuổi căn bản không biết chán chuyện này, hai người ôm nhau, đi vào phòng mình.
Cam Khả Tuệ nhìn rất đúng "bản chất" vấn đề, hai người họ ở trong phòng mình tới tận ba tiếng, thiếu chút nữa quên thời gian, cuối cùng vẫn do Đặng Địch ra kêu lên, hai người mới luống cuống mặc y phục.
Kỳ thực bọn họ không cần phải "kinh hoàng" như thế, khi hai người ra tới phòng khách, thì gian phòng Hà Mộng Doanh yên tĩnh không có lấy một tiếng động.
Thực ra Hà Mộng Doanh dựa vào lòng Liễu Tuấn ngủ rồi, một cánh tay trắng nõn còn gác lên lòng ngực lớn của hắn, khuôn mặt tú mỹ hồng hồng, hơi thở đều, ngủ rất say.
Hai người ở trên giường tâm sự rất rất lâu, Hà Mộng Doanh tựa hồ quay lại lại thời mới quen biết Liễu Tuấn, rất thích nói, đủ mọi loại chuyện vặt vãnh thường ngày lúc này cũng nói ra rất thích thú, còn Liễu Tuấn cũng hào hứng lắng nghe.
Có lẽ vì mang thai, Hà Mộng Doanh rất dễ mệt, nên dựa vào cánh tay Liễu Tuấn, dần dần thiếp đi, Liễu tỉnh trưởng đường xa mỏi mệt, ôm Hà Mộng Doanh ngủ, tới khi tiếng chuông điện thoại đánh thức hai người.
Thì ra Cam Khả Tuệ hỏi muốn ăn tối cái gì?
Khu biệt thư có ban quản lý cung cấp cơm nước, cách đó không xa còn có cửa hàng đồ biển, cũng phục vụ cơm.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cậu cứ sắp xếp đi, chị cả cậu cần ăn dinh dưỡng, nhưng không mỡ, còn anh dễ thôi, cứ có thịt ăn no là được.
Cam Khả Tuệ cười hăng hắc cúp điện thoại.
Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Hà Mộng Doanh, miệng lộ ra nụ cười, đưa tay lấy thuốc lá ở tủ đầu giường, đang chuẩn bị châm thuốc, đột nhiên nhớ ra, cười khổ lắc đầu đặt thuốc là xuống.
- Coi như anh ngoan...
Hà Mộng Doanh đột nhiên mở mắt ra cười nói.
Thì ra khi điện thoại kêu, cô đả tỉnh rồi, nhưng giả vờ ngủ, mỗi lần gặp mặt hai người đã phần là "chiến đấu", cảnh ấm áp hạnh phúc thế này rất ít, thi thoảng hưởng thụ một hồi, hết sức thích ý.
Liễu Tuấn cười ha hả, khẽ đặt đầu cô xuống gối, tung mình rời giường, lấy thuốc lá ra ban công hút.
Vừa hút xong được một điếu thuốc, Hà Mộng Doanh từ đằng sau đi tới, đứng sóng vai y, nhìn ra mặt biển xanh biết đằng xa, dưới ánh chiều ta, nước biển vốn trong thanh, dường như cũng có chút "khó lường".
- Vừa rồi quên nói với anh một chuyện nghiêm túc, anh có thể có chút rắc rồi đó.
Hà Mộng Doanh khoanh tay trước ngực nói.
- Anh đã bao giờ thiếu phiền phức đâu.
Liễu Tuấn chẳng để ý, hai mắt vẫn nhìn phương xa.
-Hi hi, đúng thế, anh là kẻ đi tới đâu cũng sinh ra thị phi, có điều lần này do anh tham hoa háo sắc gây nên, có bất ngờ không?
Hà Mộng Doanh nói với chút trêu chọc, tựa hồ còn có chút bất mãn.
Tiểu sắc ma cứ không lâu lại gây ra chuyện lời ong tiếng ve này, trước kia mình cảnh cáo y đừng đụng vào Lăng Nhã, y cứ đụng, nha đầu Lăng Nhã kia lại còn ly dị Trương Nghị, theo y. Phải nói rằng, tiểu sắc ma rất tài.
Cô chẳng phải thế sao? Vì sinh con cho y mà làm chuyện kết hôn giả, gây xôn xao cả lên, thậm chí cha cô uy nghiêm như thế cũng ngầm thừa nhận việc này.
Nam nhân này không biết sao có sức hút lớn đến thế?
Liễu Tuấn vẫn dưng dưng:
- Có phải có kẻ đem đề án sửa hình luật ra rồi sao?
Hà Mộng Doanh nhướng mày:
- Anh cũng biết rồi à?
- Ừ, mới biết mấy ngày trước, dù bí thư Hình Chính Du không tỏ thái độ, có điều anh đoán bọn Lưu Phi Bằng sẽ không chịu thôi, nếu chỉ riêng nghị án này thì anh không phản đối , thậm chí còn rất ủng hộ, nếu thông qua có lợi cho việc hạn chế tai nạn xe cộ.
- Quan trọng là thời cơ không đúng, em thấy mục đích của bọn chúng không đơn thuần như thế ... Hiện giờ đề án mặc dù còn đang chuẩn bị, nhưng không bao lâu nữa sẽ đưa ra, em thấy có khả năng trước đó bọn chúng còn tạo thế, tranh thủ đề xuất vào đại hội nhân dân toàn quốc vào tháng ba năm sau, đoán chừng còn có kẻ muốn kéo cả anh vào tạo thế.
Hà Mộng Doanh nói, đôi mắt phượng sáng lên, trở lại thành Hà đại tiểu thư giỏi giang kinh nghiệm, thực ra cô không phản đối Liễu Tuấn từ xa tít chạy tới đây quá nửa là vì muốn nói chuyện này.
Nhà họ Hà cũng đang đối diện với thời khắc quan trọng nhất.
Lúc này Liễu Tuấn thực sự không thể bước sai bước nào, nếu không hậu quả khó lường.
Một gia tộc trường thịnh, hay một thế lực mới quật khởi thường có mấy bước quan trọng nhất phải vượt qua, cần phải đi đúng, nếu không kết quả sẽ như trên trời với dưới đất.
Liễu Tuấn và cả Nghiêm Liễu hệ có thể đi tới ngày hôm nay không dễ dàng gì.
Liễu Tuấn trầm ngâm:
- Trời rồi phải mưa, con gái phải gả, cứ mặc cho bọn chúng gây chuyện đi
/2140
|