Món Mao Văn Nhạc an bài Liễu tỉnh trưởng thả lỏng là ngâm chân.
Phải tiếp đãi Liễu Tuấn ra sao, Mao Văn Nhạc hao phí rất nhiều tâm tư, ban đầu là định mời Liễu Tuấn ăn cơm, sau đó đi thả lỏng, tạo ra một không khí thoải mái rồi thong thả đi vào câu chuyện.
Mao Văn Nhạc từ sau khi tham gia công tác, tuyệt đại bộ phận thời gian là đi tiếp khách, ở phương diện xã giao đúnglà có chút thiên phú, muốn sáng tạo ra một không khí nói chuyện thoải mái không khó khăn gì, không may là gọi điện hơi muộn một chút, Liễu nha nội đã hẹn bạn ăn cơm, Mao Văn Nhạc đành bỏ đoạn đầu, tiến vào khoản thả lỏng.
Clb Hoa Đô có thể xem là một trong số CLB hàng đầu thủ đô, chỉ cần anh có thể nghĩ ra cách hưởng thụ nào thì nơi này đều có, cả trang thiết bị lẫn nhân viên phục vụ ở nơi này đều là hạng nhất.
Mao Văn Nhạc an bài ngâm chân chủ yếu là tính tới tuổi Liễu Tuấn, phàm là những người ttrẻ tuổi, đều thích hưởng thụ kiểu này, có điều nếu như an bài mát xa thì hơi phiền phức, hắn và Liễu Tuấn lần đầu tiên nói chuyện khoảng cách gần, không nên quá phức tạp.
Gian phòng khách quý của CLB hoa đô có một gian tiếp khách, một gian giải trí có thể dùng làm phòng KTV, còn có một gian nghỉ ngơi, trong gian nghỉ ngơi ngâm châm hay mát xa đều được.
Kiểu sắp xếp thế này Liễu Tuấn thấy nhiều rồi, không ngạc nhiên gì nữa, ngồi trong gian nghỉ ngơi với Mao Văn Nhạc, để cho cô gái phục vụ tùy ý an bài.
Cả hai người đều ít nói, thi thoảng tán gẫu một hai câu chỉ là chuyện vui trên chính đàn, không phải chuyện lớn, càng không phải là chuyện mẫn cảm.
Hai cô gái phục vụ đều trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc khá thoáng, đương nhiên so với các CLB đỉnh cấp khác thôi, chứ ăn mặc hở hang mức này so với một số chốn giải trí không chính quy khác có thể coi như vô cùng chính thống rồi.
Hai cô gái cũng chuyên tâm phục vụ khách, không ai nói gì.
Có thể nhìn ra hai vị khách này đều là nhân vật lớn tay nắm đại quyền, cho dù khuôn mặt ôn hòa, lại luôn mỉm cười, nhưng khí độ người lãnh đạo rất rõ. Nhìn chung có thể trở thành hội viên của CLB Hoa Đô đều không phải là nhân vật bình thường, riêng hội phí hàng năm cũng tiêu sạch tích góp cả đời của một người bình thường rồi.
Thời gian ngâm châm là tám mươi phút, Liễu Tuấn khá thích loại phục vụ này, hoàn toàn thả lỏng, Mao Văn Nhạc thì không thể được thoải mái như y, hiển nhiên đang khẩn trương trù tính cho cuộc đàm phán sắp tiến hành. Dù sao Liễu Tuấn nắm quyền chủ động, làm thế nào thuyết phục y tiếp nhận đề nghị "đình chiến" của lãnh đạo, phải suy nghĩ cho kỹ.
Bất tri bất giác tám mươi phút trôi qua, hai cô phục vụ lui ra ngoài.
- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, cùng ra ngoài uống trà nhé? Nghe nói Liễu tỉnh trưởng rất có nghiên cứu với trà đạo.
Mao Văn Nhạc đứng dậy mời.
Liễu Tuấn cười xua tay:
- Mao chủ nhiệm quá khen, chỉ là một sở thích nhỏ, đâu dám nói nghiên cứu gì.
Xem ra Mao Văn Nhạc đã tìm hiểu y khá kỹ, ngay cả chút sở thích này cũng nắm rõ như lòng bàn tay, Liễu Tuấn cảnh giá thêm vài phần, được Kính Thu Nhân coi trọng, Mao Văn Nhạc ắt có chỗ hơn người.
Hai người đi ra gian phòng khách, nơi này bố trí theo kiểu cổ, ở bên bàn trà lớn là bốn chiếc ghế lớn trạm trổ công phu, trên bàn đặt dụng cụ pha trà đầy đủ, mang đậm chất cổ xưa.
- Nghe nói pha trà nhất định phải dùng nước suối, nước ở Hoa Đô đều từ Tây Sơn vận chuyển tới, rất mới, không biết có phải là có chuyện này không?
Mao Văn Nhạc ngồi xuống cười hỏi.
- Đúng là thế, pha trà cần nước thiên nhiên, nước suối ở trên núi là tốt nhất, có thể giữ cho lá trà có hương thơm tự nhiên.
Liễu Tuấn đáp, không cần khách khí, bắt đầu động thủ pha trà, vốn CLB có thợ pha trà chuyên nghiệp, có điều sắp tới phải đàm phán, không tiện có người khác ở bên cạnh.
Mao Văn Nhạc chăm chú nhìn Liễu Tuấn pha trà, tựa hồ rất hứng thú.
Trong ấm nước suối rất nhanh có hơi nước bốc lên, theo yêu cầu trà đạo, phải dùng nước sôi 80 độ pha trà mới có trà hương vị thuần nhất, nước 100 độ quá nóng, sẽ ảnh hưởng tới hương vị tự nhiên của trà.
Có điều Liễu Tuấn không làm theo yêu cầu đó, hiện giờ môi trường ô nhiễm ngày càng nặng, cho dù nước suối ở Tây Sơn chắc gì đã sạch, 80 độ không đủ diệt khuẩn, vì uống trà mà kết quả lại tiêu chảy thì quá lỗ vốn, sẽ thành trò cười.
Pha xong một ấm trà, Liễu Tuấn rót ra một chiếc chén trúc, đặt trước mặt Mao Văn Nhạc, mỉm cười nói:
- Mao chủ nhiệm, mời!
- Cám ơn!
Mao Văn Nhạc nâng chén trà lên, khẽ nhập một ngụm, gật gù.
- Thơm mà thuần, quả nhiên khác biệt, Liễu tỉnh trưởng đúng là tài nghệ cao siêu.
Liễu Tỉnh trưởng cười:
- Mao chủ nhiệm quá khen.
- Liễu tỉnh trưởng, tôi nghe nói vụ tai nạn xe xảy ra năm ngoái kia, tỉnh trưởng cũng có mặt.
Mao Văn Nhạc vừa uống trà vừa hỏi tự nhiên, giống như đang nói chuyện đồn đại vui vẻ với Liễu Tuấn vậy.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Tôi chẳng những có mặt mà còn cứu một nữ sinh dưới bánh xe.
Mao Văn Nhạc thấy Liễu Tuấn thẳng thắn thừa nhận việc này hơi ngẩn ra, tựa hồ nằm ngoài dự liệu của hắn, lập tức mỉm cười nói:
- Liễu tỉnh trưởng dám làm việc nghĩa, chính là bản sắc của cán bộ đảng viên ưu tú, chẳng trách trước đó có người đề nghị muốn lập Liễu tỉnh trưởng làm điển hình cho cán bộ cả nước học tập theo.
Liễu Tuấn nhếch mép cười nhạt, nói:
- Lời này của Mao chủ nhiệm tôi không tán đồng, làm việc nghĩa, là bản sắc cán bộ đảng viên, không nhất định là ưu tú. Tôi chỉ gặp cơ hội mà thôi, đổi lại là cán bộ lãnh đạo khác ở đó cũng sẽ làm thế. Gần đây lề thói trong đảng ta thay đổi rồi, nghe nói có cuộc bình chọn đảng viên ưu tú có lý do là đảng viên nào đó chưa bao giờ đánh bạc. Đúng là trò cười, không tham dự đánh bạc là yêu cầu của cán bộ đảng, làm được là điều phải làm, không làm được phải xử phạt, nếu chỉ không đánh bạc mà thành đảng viên ưu tú thì tiêu chuẩn này không khỏi quá thấp.
Thấy Liễu Tuấn không chút khách khí bác bỏ lời nói cả mình, Mao Văn Nhạc cũng không giận, nói:
- Lời này của Liễu tỉnh trưởng vô cùng có lý, nhưng nhiều nơi đánh bạc thành thói quen, có thể không tham dự đánh bạc được coi là ưu tú rồi, hoàn cảnh thay đổi mà.
Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt trở nên rất ngiêm túc.
- Có người thậm chí còn nói, một số quan viên chúng ta giống như đứa trẻ ba tuổi, thi thoảng làm được một số chuyện quá sức bình thường, lại được coi là khá lắm rồi. Giống như một đứa trẻ con ngày thường không phá phách quấy rối đã là đứa bé ngoan. Từ khi nào cán bộ lãnh đạo chúng ta trong mắt người dân trở nên kém cỏi như thế! Không ngờ hiện giờ chỉ cần quan viên không làm càn làm quấy là quần chúng đã vái trời vái đất rồi.
- Liễu tỉnh trưởng đừng giận, thế giới này vốn có rất nhiều người hồ đồ, thích làm chuyện hồ đồ. Như Quách Tranh của Thiên Nam thời sự, được coi là phóng viên thâm niên rồi, thường ngày nhìn qua là người chính trực, không ngờ lại ngầm làm chuyện len lút tồi tệ như thế, cả Lý Lương Vân cũng bị hắn lừa, hiện giờ Lý Lương Vân hối hận lắm, làm sao không nhận ra bản chất của Quách Tranh.
Mao Văn Nhạc thở dài nói.
Liễu Tuấn không lên tiếng, chỉ nâng trà lên nhấp một ngụm.
Ý tứ đối phương rất rõ ràng, muốn bảo vệ bình an cho Lý Lương Vân, đương nhiên chủ yếu là giữ cho trận địa tuyên truyền với bên ngoài của Nam Thiên thời sự không tổn thất, ngoài ra cũng liên quan tới thể hiện của nhân vật lớn nào đó.
- Mao chủ nhiệm, tình huống của đồng chí Lý Lương Vân tôi không rõ lắm, nghe nói là xúc phạm tới luật pháp của đảng và nhà nước, vậy thì phải xử lý, truyền thống của đảng ta luôn là không để oan cho một người tốt cũng không tha một kẻ xấu nào.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.
Mao Văn Nhạc nheo mắt lại.
Ban đầu mới nhận nhiệm vụ này, Mao Văn Nhạc không lạc quan mấy với kết quả cuộc đàm phán, hiện giờ từ tin tức tìm hiểu được mà xét, đối phương có ý đồ không tha cho Lý Lương Vân, thừa cơ nhổ tận gốc Thiên Nam thời sự.
Hiện giờ xem ra thái độ Liễu Tuấn đúng là như thế.
.......
Ước chừng một tiếng sau, Liễu Tuấn rời khỏi CLB Hoa Đô, Mao Văn Nhạc không đưa tiễn, thái độ hoàn toàn khác biệt với lúc đón tiếp y.
Sắc mặt Liễu Tuấn vẫn thản nhiên như thường.
Vừa vào trong xe, Liễu Tuấn liền lấy điện thoại ra gọi.
- Có chuyện gì?
Trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.
- Lão ba, vừa rồi Mao Văn Nhạc hẹn gặp con.
Nghiêm Ngọc Thành trầm mặc một lúc mới nói:
- Kệ bọn chúng, một số kẻ cứ thích giở thủ đoạn vặt, thói quen cũ rồi.
Lời này của Nghiêm Ngọc Thành là cảm khái mà phát ra.
Liễu Tuấn cười:
- Vâng có kẻ nên tỉnh lại rồi.
- Có điều con cần phải chú ý hơn.
Lần này bên kia thua thiệt, chỉ sợ sẽ không chịu bỏ qua.
- Vâng, con sẽ chú ý
Phải tiếp đãi Liễu Tuấn ra sao, Mao Văn Nhạc hao phí rất nhiều tâm tư, ban đầu là định mời Liễu Tuấn ăn cơm, sau đó đi thả lỏng, tạo ra một không khí thoải mái rồi thong thả đi vào câu chuyện.
Mao Văn Nhạc từ sau khi tham gia công tác, tuyệt đại bộ phận thời gian là đi tiếp khách, ở phương diện xã giao đúnglà có chút thiên phú, muốn sáng tạo ra một không khí nói chuyện thoải mái không khó khăn gì, không may là gọi điện hơi muộn một chút, Liễu nha nội đã hẹn bạn ăn cơm, Mao Văn Nhạc đành bỏ đoạn đầu, tiến vào khoản thả lỏng.
Clb Hoa Đô có thể xem là một trong số CLB hàng đầu thủ đô, chỉ cần anh có thể nghĩ ra cách hưởng thụ nào thì nơi này đều có, cả trang thiết bị lẫn nhân viên phục vụ ở nơi này đều là hạng nhất.
Mao Văn Nhạc an bài ngâm chân chủ yếu là tính tới tuổi Liễu Tuấn, phàm là những người ttrẻ tuổi, đều thích hưởng thụ kiểu này, có điều nếu như an bài mát xa thì hơi phiền phức, hắn và Liễu Tuấn lần đầu tiên nói chuyện khoảng cách gần, không nên quá phức tạp.
Gian phòng khách quý của CLB hoa đô có một gian tiếp khách, một gian giải trí có thể dùng làm phòng KTV, còn có một gian nghỉ ngơi, trong gian nghỉ ngơi ngâm châm hay mát xa đều được.
Kiểu sắp xếp thế này Liễu Tuấn thấy nhiều rồi, không ngạc nhiên gì nữa, ngồi trong gian nghỉ ngơi với Mao Văn Nhạc, để cho cô gái phục vụ tùy ý an bài.
Cả hai người đều ít nói, thi thoảng tán gẫu một hai câu chỉ là chuyện vui trên chính đàn, không phải chuyện lớn, càng không phải là chuyện mẫn cảm.
Hai cô gái phục vụ đều trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc khá thoáng, đương nhiên so với các CLB đỉnh cấp khác thôi, chứ ăn mặc hở hang mức này so với một số chốn giải trí không chính quy khác có thể coi như vô cùng chính thống rồi.
Hai cô gái cũng chuyên tâm phục vụ khách, không ai nói gì.
Có thể nhìn ra hai vị khách này đều là nhân vật lớn tay nắm đại quyền, cho dù khuôn mặt ôn hòa, lại luôn mỉm cười, nhưng khí độ người lãnh đạo rất rõ. Nhìn chung có thể trở thành hội viên của CLB Hoa Đô đều không phải là nhân vật bình thường, riêng hội phí hàng năm cũng tiêu sạch tích góp cả đời của một người bình thường rồi.
Thời gian ngâm châm là tám mươi phút, Liễu Tuấn khá thích loại phục vụ này, hoàn toàn thả lỏng, Mao Văn Nhạc thì không thể được thoải mái như y, hiển nhiên đang khẩn trương trù tính cho cuộc đàm phán sắp tiến hành. Dù sao Liễu Tuấn nắm quyền chủ động, làm thế nào thuyết phục y tiếp nhận đề nghị "đình chiến" của lãnh đạo, phải suy nghĩ cho kỹ.
Bất tri bất giác tám mươi phút trôi qua, hai cô phục vụ lui ra ngoài.
- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, cùng ra ngoài uống trà nhé? Nghe nói Liễu tỉnh trưởng rất có nghiên cứu với trà đạo.
Mao Văn Nhạc đứng dậy mời.
Liễu Tuấn cười xua tay:
- Mao chủ nhiệm quá khen, chỉ là một sở thích nhỏ, đâu dám nói nghiên cứu gì.
Xem ra Mao Văn Nhạc đã tìm hiểu y khá kỹ, ngay cả chút sở thích này cũng nắm rõ như lòng bàn tay, Liễu Tuấn cảnh giá thêm vài phần, được Kính Thu Nhân coi trọng, Mao Văn Nhạc ắt có chỗ hơn người.
Hai người đi ra gian phòng khách, nơi này bố trí theo kiểu cổ, ở bên bàn trà lớn là bốn chiếc ghế lớn trạm trổ công phu, trên bàn đặt dụng cụ pha trà đầy đủ, mang đậm chất cổ xưa.
- Nghe nói pha trà nhất định phải dùng nước suối, nước ở Hoa Đô đều từ Tây Sơn vận chuyển tới, rất mới, không biết có phải là có chuyện này không?
Mao Văn Nhạc ngồi xuống cười hỏi.
- Đúng là thế, pha trà cần nước thiên nhiên, nước suối ở trên núi là tốt nhất, có thể giữ cho lá trà có hương thơm tự nhiên.
Liễu Tuấn đáp, không cần khách khí, bắt đầu động thủ pha trà, vốn CLB có thợ pha trà chuyên nghiệp, có điều sắp tới phải đàm phán, không tiện có người khác ở bên cạnh.
Mao Văn Nhạc chăm chú nhìn Liễu Tuấn pha trà, tựa hồ rất hứng thú.
Trong ấm nước suối rất nhanh có hơi nước bốc lên, theo yêu cầu trà đạo, phải dùng nước sôi 80 độ pha trà mới có trà hương vị thuần nhất, nước 100 độ quá nóng, sẽ ảnh hưởng tới hương vị tự nhiên của trà.
Có điều Liễu Tuấn không làm theo yêu cầu đó, hiện giờ môi trường ô nhiễm ngày càng nặng, cho dù nước suối ở Tây Sơn chắc gì đã sạch, 80 độ không đủ diệt khuẩn, vì uống trà mà kết quả lại tiêu chảy thì quá lỗ vốn, sẽ thành trò cười.
Pha xong một ấm trà, Liễu Tuấn rót ra một chiếc chén trúc, đặt trước mặt Mao Văn Nhạc, mỉm cười nói:
- Mao chủ nhiệm, mời!
- Cám ơn!
Mao Văn Nhạc nâng chén trà lên, khẽ nhập một ngụm, gật gù.
- Thơm mà thuần, quả nhiên khác biệt, Liễu tỉnh trưởng đúng là tài nghệ cao siêu.
Liễu Tỉnh trưởng cười:
- Mao chủ nhiệm quá khen.
- Liễu tỉnh trưởng, tôi nghe nói vụ tai nạn xe xảy ra năm ngoái kia, tỉnh trưởng cũng có mặt.
Mao Văn Nhạc vừa uống trà vừa hỏi tự nhiên, giống như đang nói chuyện đồn đại vui vẻ với Liễu Tuấn vậy.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Tôi chẳng những có mặt mà còn cứu một nữ sinh dưới bánh xe.
Mao Văn Nhạc thấy Liễu Tuấn thẳng thắn thừa nhận việc này hơi ngẩn ra, tựa hồ nằm ngoài dự liệu của hắn, lập tức mỉm cười nói:
- Liễu tỉnh trưởng dám làm việc nghĩa, chính là bản sắc của cán bộ đảng viên ưu tú, chẳng trách trước đó có người đề nghị muốn lập Liễu tỉnh trưởng làm điển hình cho cán bộ cả nước học tập theo.
Liễu Tuấn nhếch mép cười nhạt, nói:
- Lời này của Mao chủ nhiệm tôi không tán đồng, làm việc nghĩa, là bản sắc cán bộ đảng viên, không nhất định là ưu tú. Tôi chỉ gặp cơ hội mà thôi, đổi lại là cán bộ lãnh đạo khác ở đó cũng sẽ làm thế. Gần đây lề thói trong đảng ta thay đổi rồi, nghe nói có cuộc bình chọn đảng viên ưu tú có lý do là đảng viên nào đó chưa bao giờ đánh bạc. Đúng là trò cười, không tham dự đánh bạc là yêu cầu của cán bộ đảng, làm được là điều phải làm, không làm được phải xử phạt, nếu chỉ không đánh bạc mà thành đảng viên ưu tú thì tiêu chuẩn này không khỏi quá thấp.
Thấy Liễu Tuấn không chút khách khí bác bỏ lời nói cả mình, Mao Văn Nhạc cũng không giận, nói:
- Lời này của Liễu tỉnh trưởng vô cùng có lý, nhưng nhiều nơi đánh bạc thành thói quen, có thể không tham dự đánh bạc được coi là ưu tú rồi, hoàn cảnh thay đổi mà.
Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt trở nên rất ngiêm túc.
- Có người thậm chí còn nói, một số quan viên chúng ta giống như đứa trẻ ba tuổi, thi thoảng làm được một số chuyện quá sức bình thường, lại được coi là khá lắm rồi. Giống như một đứa trẻ con ngày thường không phá phách quấy rối đã là đứa bé ngoan. Từ khi nào cán bộ lãnh đạo chúng ta trong mắt người dân trở nên kém cỏi như thế! Không ngờ hiện giờ chỉ cần quan viên không làm càn làm quấy là quần chúng đã vái trời vái đất rồi.
- Liễu tỉnh trưởng đừng giận, thế giới này vốn có rất nhiều người hồ đồ, thích làm chuyện hồ đồ. Như Quách Tranh của Thiên Nam thời sự, được coi là phóng viên thâm niên rồi, thường ngày nhìn qua là người chính trực, không ngờ lại ngầm làm chuyện len lút tồi tệ như thế, cả Lý Lương Vân cũng bị hắn lừa, hiện giờ Lý Lương Vân hối hận lắm, làm sao không nhận ra bản chất của Quách Tranh.
Mao Văn Nhạc thở dài nói.
Liễu Tuấn không lên tiếng, chỉ nâng trà lên nhấp một ngụm.
Ý tứ đối phương rất rõ ràng, muốn bảo vệ bình an cho Lý Lương Vân, đương nhiên chủ yếu là giữ cho trận địa tuyên truyền với bên ngoài của Nam Thiên thời sự không tổn thất, ngoài ra cũng liên quan tới thể hiện của nhân vật lớn nào đó.
- Mao chủ nhiệm, tình huống của đồng chí Lý Lương Vân tôi không rõ lắm, nghe nói là xúc phạm tới luật pháp của đảng và nhà nước, vậy thì phải xử lý, truyền thống của đảng ta luôn là không để oan cho một người tốt cũng không tha một kẻ xấu nào.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.
Mao Văn Nhạc nheo mắt lại.
Ban đầu mới nhận nhiệm vụ này, Mao Văn Nhạc không lạc quan mấy với kết quả cuộc đàm phán, hiện giờ từ tin tức tìm hiểu được mà xét, đối phương có ý đồ không tha cho Lý Lương Vân, thừa cơ nhổ tận gốc Thiên Nam thời sự.
Hiện giờ xem ra thái độ Liễu Tuấn đúng là như thế.
.......
Ước chừng một tiếng sau, Liễu Tuấn rời khỏi CLB Hoa Đô, Mao Văn Nhạc không đưa tiễn, thái độ hoàn toàn khác biệt với lúc đón tiếp y.
Sắc mặt Liễu Tuấn vẫn thản nhiên như thường.
Vừa vào trong xe, Liễu Tuấn liền lấy điện thoại ra gọi.
- Có chuyện gì?
Trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.
- Lão ba, vừa rồi Mao Văn Nhạc hẹn gặp con.
Nghiêm Ngọc Thành trầm mặc một lúc mới nói:
- Kệ bọn chúng, một số kẻ cứ thích giở thủ đoạn vặt, thói quen cũ rồi.
Lời này của Nghiêm Ngọc Thành là cảm khái mà phát ra.
Liễu Tuấn cười:
- Vâng có kẻ nên tỉnh lại rồi.
- Có điều con cần phải chú ý hơn.
Lần này bên kia thua thiệt, chỉ sợ sẽ không chịu bỏ qua.
- Vâng, con sẽ chú ý
/2140
|