Bệnh viện Ái Nhã của thủ đô, trong gian phòng bệnh xoa hoa, Hà đại tiểu thư rất khẩn trương, nắm chặt tay Liễu Tuấn, khuôn mặt nhợt nhạt, sống mũi lấm tấm mồ hôi.
Liễu Tuấn cười hì hì an ủi cô.
Nói ra Liễu tỉnh trưởng rất phiền muộn, Hà Mộng Doanh thế nào cũng xuất thân quân nhân, dù sau khi lên cấp tá cơ bản chỉ là đồ giả, sớm ra thoát ly biên chế bộ đội nghiêm chỉnh, nhưng Hà đại tiểu thư tự nói, trước khi lên thượng úy là hàng thật, huấn luyện quân sự chẳng hề kém người khác.
Không ngờ tới lúc sắp sinh lại sợ mổ.
Thai nhi phát triển rất tốt, vị trí bình thường, sản phụ khỏe mạnh, tất cả OK hết, chỉ thiếu rạch một dao lên bụng, đưa bảo bối ra, ai ngờ Hà đại tiểu thư toát hết mồ hôi, khẩn trương vô cùng.
- Tiểu Tuấn, nghe nói mổ đẻ phải rạch một vết dài trên bụng đó.
Hà Mộng Doanh đưa giang ra minh họa, sau đó nhìn khoảng cách giữa hai tay mình ngây ra, không những mặt trắng bệch mà môi cũng trắng bệch.
- Nói bừa, sao dài thế được? Em biết dài bao nhiêu không? Bốn mươi phân! Con chúng ta đâu có cao như thế? Thật là, cứ tự dọa mình.
Thấy cảnh này Liễu tỉnh trưởng dở khóc dở cười.
- Hả? Dài thế cơ à?
Hai tay Hòa Mộng Doanh khép lại một chút, có điều khoảng cách này vẫn khiến người ta "kinh tâm động phách".
Liễu Tuấn đau cả đầu, đưa tay ra ấn hai tay cô xuống, cười nói:
- Chỉ mười mấy phân thôi, không lớn thế đâu, giáo sư Trương chẳng phải nói với em rồi sao? Mổ đẻ là phẫu thuật đơn giản, bệnh viện Ái Nhã ngày không 10 ca cũng 8 ca, chưa từng có chuyện gì cả, từ khi vào phòng mổ tới lúc đi ra chỉ chưa đến một tiếng, em sợ cái gì.
- Anh nói dễ nghe nhỉ, bị mổ đâu phải là anh, nói xuông thì dễ lắm! Nếu không anh thử rạch một dao dài như thế trên bụng xem có sợ không?
Hà Mộng Doanh trừng mắt lên nhìn Liễu tỉnh trưởng.
Nói ra vì đứa bé này mà Hà Mộng Doanh nếm không ít đau khổ, vì cô lớn tuổi, phản ứng thai nghén dữ dội, có một khoảng thời gian ăn gì nôn nấy, còn dữ hơn cả khi Tiểu Thanh mang thai Liễu Thịnh. Làm cho Hà phu nhân hết sức căng thẳng, mời liền một lúc mấy chuyên gia khoa sản tới hội chẩn, các chuyên gia đều nói không vấn đề gì, chỉ phản ứng mạnh một chút, qua giai đoạn đó là không sao nữa, vì thế căn cứ vào ý kiến chuyên gia, dày công định ra thực đơn, ăn ít nhiều bữa, cuối cùng cũng vượt qua được.
Tới giờ thì Hà đại tiểu thư lại sợ mổ.
Liễu tỉnh trưởng an ủi một thôi một hồi, nhưng hiệu quả rất thấp.
Bệnh viện Ái Nhã là bệnh viện tư, có phải bệnh viện tư tốt nhất hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là thu tiền đắt nhất. Ở chuyện này Hà Mộng Doanh không khác bất kỳ một người phụ nữ gia đình nào, rất thẳng thắn cho rằng, giá cao nhất là tốt nhất. Huống chi nhìn bác sĩ của người ta cũng rất khả quan, tùy tiện kéo một người ra không phó chủ nhiệm cũng là chủ nhiệm, nhiều người còn là giáo sư trường đại học y khoa.
Trương giáo sư luôn kiểm tra cho Hà Mộng Doanh là một là bác sĩ phụ sản có tiếng.
Hà Mộng Doanh tuyển trúng bệnh viện này có có một nguyên nhân khác là khung cảnh yên tĩnh, bảo vệ nghiêm ngặt, không được cho phép không có ai đột nhiên xông vào.
Hà Mộng Doanh sinh con, Liễu tỉnh trưởng khẳng định phải ở bên người, nếu để người thân không rõ nội tình biết được, khó tránh khỏi kinh hãi.
Liễu Tuấn tới, ngay cả Hà phu nhân cũng tránh đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Nói ra Hà phu nhân cũng bị ép buộc làm thế, bà không ngờ Hà Mộng Doanh lại sợ mổ, an ủi mãi không được việc gì, đành gửi hi vọng lên Liễu Tuấn, khi nữ nhân mềm yếu nhất, có nam nhân mình yêu bên cạnh, luôn dũng cảm hơn.
Hiện giờ xem ra Liễu tỉnh trưởng cũng không có cách gì hay.
- Con dao này em khẳng định phải nhận, sợ cũng phải nhận, không sợ cũng phải nhận. Nếu thế chỉ đành cắn răng mà chịu thôi, em càng sợ, càng dễ xảy ra vấn đề.
Mềm mỏng không ăn thua Liễu Tuấn chỉ đành chơi "cứng".
Hà Mộng Doanh bĩu môi khinh thường.
Còn tưởng rằng y cái gì cũng làm được, ai ngờ đến lúc cần chỉ biết dọa dẫm.
Hành động này của Hà đại tiểu thư kích thích Liễu tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn "nóng" lên, nói:
- Hay là thế này, đợi lát nữa vào phòng mổ anh đi cùng với em cho tới tận khi em mổ xong, thế nào? Giờ đã yên tâm chưa? Không sợ nữa chứ?
- Thật chứ?
Hà Mộng Doanh sung sướng, tóm lấy tay y, kích động hỏi, lập tức kêu la liên hồi.
- Sao, sao thế?
Liễu tỉnh trưởng cuống lên, hỏi vội.
Đừng thấy y khí khái đại trượng phu, thái sơn sập xuống trước mặt không đổi sắc, Hà Mộng Doanh kêu khẽ mấy tiếng, là làm y rối lên ngay.
- Đau! Con anh, nó... Nó không yên, nó muốn ra rồi...
Hà Mộng Doanh xoa cái bụng nhô cao, rên rỉ nói.
- Xem ra bắt đầu rồi, em đừng sợ, anh đi gọi bác sĩ.
Liễu Tuấn dù sao làm cha vài lần rồi, có chút kinh nghiệm, lập tức trấn tĩnh, bấm chuông gọi người, rồi đưa tay ra khẽ xoa bụng cho Hà Mộng Doanh không dám dùng sức, chỉ là hình thức thôi.
Rất nhanh, Trương giáo sư cùng hai trợ thủ đi vào phòng bệnh.
Trương giáo sư là người phụ nữ trên 50, khác với hình tượng nữa bác sĩ ôn hòa thông thường, Trương giáo sư trông rất mạnh mẽ, nhìn qua có vẻ là người rất quyết đoán.
- Cậu làm gì thế?
Trương giáo sư thấy Liễu Tuấn đặt tay lên bụng Hà Mộng Doanh, rất là bực bội quát.
Hà Mộng Doanh lần này đi đẻ rất kín tiếng, cơ bản không tiết lộ thân phận, bệnh viện chỉ biết là người lắm tiền, còn người trẻ tuổi bên cạnh này chẳng ai liên hệ tới một vị thị trưởng cả.
Tất cả sản phụ và người nhà sản phụ đều thuộc vào đối tượng quát mắng "miễn phí" của bác sĩ.
Liễu Tuấn giật bắn mình, vội thu tay lại, cười áy náy với Trương giáo sư.
Trương giáo sư không để việc y xin lỗi vào đâu, trừng mắt nhìn một cái, lẩm bẩm :
- Thiếu kiến thức.
Liễu tỉnh trưởng toát mồ hôi.
Thấy tiểu sắc ma bị mắng, Hà Mộng Doanh cười ra tiếng, nháy mắt trêu y, có điều không bao lâu cô lại bật kêu rên.
Trương giáo sư thong thả kiểm tra cho Hà Mộng Doanh rồi nói với hai trợ thủ:
- Gần đến lúc rồi, chuẩn bị phẫu thuật.
Gò má vừa có chút máu của Hà Mộng Doanh lại tái nhợt, người khẽ run len, nói:
- Giáo sư, lát nữa chồng tôi có thể cùng vào phòng phẫu thuật được không?
Trương giáo sư lấy làm lạ:
- Cậu ta vào phòng phẫu thuật làm gì? Vướng chân vướng tay.
Liễu tỉnh trưởng không khỏi bực bội, chuyện bị người ta coi thường hết lần này tới lần khác rất hiếm thấy sau khi y trùng sinh.
Hà Mộng Doanh nói:
- Tôi .. Tôi rất sợ.
- Có gì mà phải sợ? Sớm đã nói với cô rồi, loại phẫu thuật này rất đơn giản, mấy chục phút là giải quyết xong, không đau chút nào, nhìn qua đâu thấy cô giống loại nhát gan...
Trương giáo sư rất khó chịu.
Liễu Tuấn cười:
- Rạch dao lên người khác cô ấy không sợ, rạch lên người mình sợ một chút thông cảm được mà.
Trương giáo sư không tí xíu hài hước nào, trợn mắt nhìn y, không thèm đáp lời vô vị đó.
Hà Mộng Doanh lại hé miệng cười:
- Giáo sư, tôi kiên trì yêu cầu này.
Bệnh viện thu nhiều tiền có cái lợi, đó là yêu cầu của bệnh nhân luôn được thỏa mãn, Trương giáo sư mặc dù "hống hách", nhưng không muốn phá hỏng quy củ của bệnh viện, nghĩ một lúc rồi nói:
- Cô kiên trì thế thì cũng được, nhưng tôi nói trước hai điều, thứ nhất cậu không được đi lại nói năng tùy tiện trong phòng phẫu thuật, phải phục tùng an bài của bác sĩ, bảo ở đâu thì ở đó. Thứ hai, nếu cậu bị sỡ hãi, đệ lại bệnh tâm lý gì chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Nghe qua thì Liễu tỉnh trưởng sắp trải qua một trận gió tay mưa máu.
Dù y luôn rất gan dạ, nhưng cũng bị Trương giáo sư dọa cho ngây ra.
Trương giáo sư nói xong chẳng thèm nhìn y một cái, đi thẳng luôn, tựa hồ nói chuyện với kẻ không có kiến thức như thế thêm một câu cũng nhục với thân phận.
- Thế nào, Liễu tỉnh trưởng chưa gặp bác sĩ nào ghê gớm như vậy chứ?
Trương giáo sư vừa đi, Hà Mộng Doanh liền trêu, nhìn qua có vẻ rất vui, ngay cả cơn đau cũng giảm đi không ít.
Liễu tỉnh trưởng lắc đầu cười:
- Thấy rồi, nhưng không ai ghê như thế.
Hà đại tiểu thư cười ra tiếng.
Khi chuẩn bị vào phòng mổ, Hà phu nhân tới, mang theo cả giúp việc, không thấy Liễu Tuấn, bà ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn đâu.
Đến lúc này còn không có mặt, Hà phu nhân hơi tức rồi.
Hà Mộng Doanh cười:
- Anh ấy đi khử trùng, còn phải thay đồ vô trùng.
Hà phu nhận ngẩn ra:
- Cậu ta thay đồ làm gì? Cậu ta có phải là bác sĩ đâu.
- Hi hi anh ấy nói với Trương giáo sư rồi, sẽ vào phòng mổ với con.
Nói rồi Hà Mộng Doanh lộ vẻ xấu hổ, dù sao cô với Liễu Tuấn, danh bất chính ngôn bất thuận.
- Thế thì tốt, như vậy con không sợ nữa...
Hà phu nhân lúc này đổi giận thành vui, gật đầu, con gái sợ mổ, mấy ngày qua luôn là mối lo trong lòng bà, sợ có gì không hay trong lúc mổ, giờ Liễu Tuấn chịu đi cùng vào phòng mổ, tảng đá trong lòng được bỏ xuống.
Vào thời khắc quan trọng người này không hàm hổ, chẳng uổng con gái một lòng si mê y
Liễu Tuấn cười hì hì an ủi cô.
Nói ra Liễu tỉnh trưởng rất phiền muộn, Hà Mộng Doanh thế nào cũng xuất thân quân nhân, dù sau khi lên cấp tá cơ bản chỉ là đồ giả, sớm ra thoát ly biên chế bộ đội nghiêm chỉnh, nhưng Hà đại tiểu thư tự nói, trước khi lên thượng úy là hàng thật, huấn luyện quân sự chẳng hề kém người khác.
Không ngờ tới lúc sắp sinh lại sợ mổ.
Thai nhi phát triển rất tốt, vị trí bình thường, sản phụ khỏe mạnh, tất cả OK hết, chỉ thiếu rạch một dao lên bụng, đưa bảo bối ra, ai ngờ Hà đại tiểu thư toát hết mồ hôi, khẩn trương vô cùng.
- Tiểu Tuấn, nghe nói mổ đẻ phải rạch một vết dài trên bụng đó.
Hà Mộng Doanh đưa giang ra minh họa, sau đó nhìn khoảng cách giữa hai tay mình ngây ra, không những mặt trắng bệch mà môi cũng trắng bệch.
- Nói bừa, sao dài thế được? Em biết dài bao nhiêu không? Bốn mươi phân! Con chúng ta đâu có cao như thế? Thật là, cứ tự dọa mình.
Thấy cảnh này Liễu tỉnh trưởng dở khóc dở cười.
- Hả? Dài thế cơ à?
Hai tay Hòa Mộng Doanh khép lại một chút, có điều khoảng cách này vẫn khiến người ta "kinh tâm động phách".
Liễu Tuấn đau cả đầu, đưa tay ra ấn hai tay cô xuống, cười nói:
- Chỉ mười mấy phân thôi, không lớn thế đâu, giáo sư Trương chẳng phải nói với em rồi sao? Mổ đẻ là phẫu thuật đơn giản, bệnh viện Ái Nhã ngày không 10 ca cũng 8 ca, chưa từng có chuyện gì cả, từ khi vào phòng mổ tới lúc đi ra chỉ chưa đến một tiếng, em sợ cái gì.
- Anh nói dễ nghe nhỉ, bị mổ đâu phải là anh, nói xuông thì dễ lắm! Nếu không anh thử rạch một dao dài như thế trên bụng xem có sợ không?
Hà Mộng Doanh trừng mắt lên nhìn Liễu tỉnh trưởng.
Nói ra vì đứa bé này mà Hà Mộng Doanh nếm không ít đau khổ, vì cô lớn tuổi, phản ứng thai nghén dữ dội, có một khoảng thời gian ăn gì nôn nấy, còn dữ hơn cả khi Tiểu Thanh mang thai Liễu Thịnh. Làm cho Hà phu nhân hết sức căng thẳng, mời liền một lúc mấy chuyên gia khoa sản tới hội chẩn, các chuyên gia đều nói không vấn đề gì, chỉ phản ứng mạnh một chút, qua giai đoạn đó là không sao nữa, vì thế căn cứ vào ý kiến chuyên gia, dày công định ra thực đơn, ăn ít nhiều bữa, cuối cùng cũng vượt qua được.
Tới giờ thì Hà đại tiểu thư lại sợ mổ.
Liễu tỉnh trưởng an ủi một thôi một hồi, nhưng hiệu quả rất thấp.
Bệnh viện Ái Nhã là bệnh viện tư, có phải bệnh viện tư tốt nhất hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là thu tiền đắt nhất. Ở chuyện này Hà Mộng Doanh không khác bất kỳ một người phụ nữ gia đình nào, rất thẳng thắn cho rằng, giá cao nhất là tốt nhất. Huống chi nhìn bác sĩ của người ta cũng rất khả quan, tùy tiện kéo một người ra không phó chủ nhiệm cũng là chủ nhiệm, nhiều người còn là giáo sư trường đại học y khoa.
Trương giáo sư luôn kiểm tra cho Hà Mộng Doanh là một là bác sĩ phụ sản có tiếng.
Hà Mộng Doanh tuyển trúng bệnh viện này có có một nguyên nhân khác là khung cảnh yên tĩnh, bảo vệ nghiêm ngặt, không được cho phép không có ai đột nhiên xông vào.
Hà Mộng Doanh sinh con, Liễu tỉnh trưởng khẳng định phải ở bên người, nếu để người thân không rõ nội tình biết được, khó tránh khỏi kinh hãi.
Liễu Tuấn tới, ngay cả Hà phu nhân cũng tránh đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Nói ra Hà phu nhân cũng bị ép buộc làm thế, bà không ngờ Hà Mộng Doanh lại sợ mổ, an ủi mãi không được việc gì, đành gửi hi vọng lên Liễu Tuấn, khi nữ nhân mềm yếu nhất, có nam nhân mình yêu bên cạnh, luôn dũng cảm hơn.
Hiện giờ xem ra Liễu tỉnh trưởng cũng không có cách gì hay.
- Con dao này em khẳng định phải nhận, sợ cũng phải nhận, không sợ cũng phải nhận. Nếu thế chỉ đành cắn răng mà chịu thôi, em càng sợ, càng dễ xảy ra vấn đề.
Mềm mỏng không ăn thua Liễu Tuấn chỉ đành chơi "cứng".
Hà Mộng Doanh bĩu môi khinh thường.
Còn tưởng rằng y cái gì cũng làm được, ai ngờ đến lúc cần chỉ biết dọa dẫm.
Hành động này của Hà đại tiểu thư kích thích Liễu tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn "nóng" lên, nói:
- Hay là thế này, đợi lát nữa vào phòng mổ anh đi cùng với em cho tới tận khi em mổ xong, thế nào? Giờ đã yên tâm chưa? Không sợ nữa chứ?
- Thật chứ?
Hà Mộng Doanh sung sướng, tóm lấy tay y, kích động hỏi, lập tức kêu la liên hồi.
- Sao, sao thế?
Liễu tỉnh trưởng cuống lên, hỏi vội.
Đừng thấy y khí khái đại trượng phu, thái sơn sập xuống trước mặt không đổi sắc, Hà Mộng Doanh kêu khẽ mấy tiếng, là làm y rối lên ngay.
- Đau! Con anh, nó... Nó không yên, nó muốn ra rồi...
Hà Mộng Doanh xoa cái bụng nhô cao, rên rỉ nói.
- Xem ra bắt đầu rồi, em đừng sợ, anh đi gọi bác sĩ.
Liễu Tuấn dù sao làm cha vài lần rồi, có chút kinh nghiệm, lập tức trấn tĩnh, bấm chuông gọi người, rồi đưa tay ra khẽ xoa bụng cho Hà Mộng Doanh không dám dùng sức, chỉ là hình thức thôi.
Rất nhanh, Trương giáo sư cùng hai trợ thủ đi vào phòng bệnh.
Trương giáo sư là người phụ nữ trên 50, khác với hình tượng nữa bác sĩ ôn hòa thông thường, Trương giáo sư trông rất mạnh mẽ, nhìn qua có vẻ là người rất quyết đoán.
- Cậu làm gì thế?
Trương giáo sư thấy Liễu Tuấn đặt tay lên bụng Hà Mộng Doanh, rất là bực bội quát.
Hà Mộng Doanh lần này đi đẻ rất kín tiếng, cơ bản không tiết lộ thân phận, bệnh viện chỉ biết là người lắm tiền, còn người trẻ tuổi bên cạnh này chẳng ai liên hệ tới một vị thị trưởng cả.
Tất cả sản phụ và người nhà sản phụ đều thuộc vào đối tượng quát mắng "miễn phí" của bác sĩ.
Liễu Tuấn giật bắn mình, vội thu tay lại, cười áy náy với Trương giáo sư.
Trương giáo sư không để việc y xin lỗi vào đâu, trừng mắt nhìn một cái, lẩm bẩm :
- Thiếu kiến thức.
Liễu tỉnh trưởng toát mồ hôi.
Thấy tiểu sắc ma bị mắng, Hà Mộng Doanh cười ra tiếng, nháy mắt trêu y, có điều không bao lâu cô lại bật kêu rên.
Trương giáo sư thong thả kiểm tra cho Hà Mộng Doanh rồi nói với hai trợ thủ:
- Gần đến lúc rồi, chuẩn bị phẫu thuật.
Gò má vừa có chút máu của Hà Mộng Doanh lại tái nhợt, người khẽ run len, nói:
- Giáo sư, lát nữa chồng tôi có thể cùng vào phòng phẫu thuật được không?
Trương giáo sư lấy làm lạ:
- Cậu ta vào phòng phẫu thuật làm gì? Vướng chân vướng tay.
Liễu tỉnh trưởng không khỏi bực bội, chuyện bị người ta coi thường hết lần này tới lần khác rất hiếm thấy sau khi y trùng sinh.
Hà Mộng Doanh nói:
- Tôi .. Tôi rất sợ.
- Có gì mà phải sợ? Sớm đã nói với cô rồi, loại phẫu thuật này rất đơn giản, mấy chục phút là giải quyết xong, không đau chút nào, nhìn qua đâu thấy cô giống loại nhát gan...
Trương giáo sư rất khó chịu.
Liễu Tuấn cười:
- Rạch dao lên người khác cô ấy không sợ, rạch lên người mình sợ một chút thông cảm được mà.
Trương giáo sư không tí xíu hài hước nào, trợn mắt nhìn y, không thèm đáp lời vô vị đó.
Hà Mộng Doanh lại hé miệng cười:
- Giáo sư, tôi kiên trì yêu cầu này.
Bệnh viện thu nhiều tiền có cái lợi, đó là yêu cầu của bệnh nhân luôn được thỏa mãn, Trương giáo sư mặc dù "hống hách", nhưng không muốn phá hỏng quy củ của bệnh viện, nghĩ một lúc rồi nói:
- Cô kiên trì thế thì cũng được, nhưng tôi nói trước hai điều, thứ nhất cậu không được đi lại nói năng tùy tiện trong phòng phẫu thuật, phải phục tùng an bài của bác sĩ, bảo ở đâu thì ở đó. Thứ hai, nếu cậu bị sỡ hãi, đệ lại bệnh tâm lý gì chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Nghe qua thì Liễu tỉnh trưởng sắp trải qua một trận gió tay mưa máu.
Dù y luôn rất gan dạ, nhưng cũng bị Trương giáo sư dọa cho ngây ra.
Trương giáo sư nói xong chẳng thèm nhìn y một cái, đi thẳng luôn, tựa hồ nói chuyện với kẻ không có kiến thức như thế thêm một câu cũng nhục với thân phận.
- Thế nào, Liễu tỉnh trưởng chưa gặp bác sĩ nào ghê gớm như vậy chứ?
Trương giáo sư vừa đi, Hà Mộng Doanh liền trêu, nhìn qua có vẻ rất vui, ngay cả cơn đau cũng giảm đi không ít.
Liễu tỉnh trưởng lắc đầu cười:
- Thấy rồi, nhưng không ai ghê như thế.
Hà đại tiểu thư cười ra tiếng.
Khi chuẩn bị vào phòng mổ, Hà phu nhân tới, mang theo cả giúp việc, không thấy Liễu Tuấn, bà ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn đâu.
Đến lúc này còn không có mặt, Hà phu nhân hơi tức rồi.
Hà Mộng Doanh cười:
- Anh ấy đi khử trùng, còn phải thay đồ vô trùng.
Hà phu nhận ngẩn ra:
- Cậu ta thay đồ làm gì? Cậu ta có phải là bác sĩ đâu.
- Hi hi anh ấy nói với Trương giáo sư rồi, sẽ vào phòng mổ với con.
Nói rồi Hà Mộng Doanh lộ vẻ xấu hổ, dù sao cô với Liễu Tuấn, danh bất chính ngôn bất thuận.
- Thế thì tốt, như vậy con không sợ nữa...
Hà phu nhân lúc này đổi giận thành vui, gật đầu, con gái sợ mổ, mấy ngày qua luôn là mối lo trong lòng bà, sợ có gì không hay trong lúc mổ, giờ Liễu Tuấn chịu đi cùng vào phòng mổ, tảng đá trong lòng được bỏ xuống.
Vào thời khắc quan trọng người này không hàm hổ, chẳng uổng con gái một lòng si mê y
/2140
|