- Tỉnh trưởng, Đồng Tú Linh bị thương rồi.
Ngày hôm đó Liễu tuấn vừa mới rồi khỏi nhà ,lên xe chuẩn bị đi làm thì Tiết Chương Dịch vốn thường chẳng mấy khi lên tiếng đột nhiên nói ra một câu như thế.
- Đồng Tú Linh?
Liễu Tuấn hơi ngẩn ra một lúc mới nhớ Đồng Tú Linh là em gái Đồng Uy.
Khoảng thời gian qua chuyện y phải làm thực sự là quá nhiều, sớm đã quên mất vụ án Đồng Uy rồi, Đồng Tú Linh lần trước chặn xe kêu oan, đã một dạo thành đề tài sôi nổi của người dân thành phố trong lúc rảnh rỗi.
Có điều nhân viên cơ quan chính quyền thì rất tự giác không hề nhắc tới chuyện này, vì chuyện kinh động tới một vị phó tỉnh trưởng, hai vị phó bí thư tỉnh ủy đều là nhân vật nắm trọng quyền, ai mà chẳng cận thẩn né tránh.
Nghe nói vì chuyện này mà Đinh bí thư đã phê bình đám Tề Thủ Nghĩa một trận dữ dội, phê bình bọn họ làm việc không tròn chức trách, lỡ hôm đó xe của Liễu Tuấn phanh không kịp để xảy ra chuyện gì, không phải là sinh ra chuyện lớn à?
Mọi người đều biết khi Đinh Ngọc Chu mắng người thường không nể mặt chút nào, nói là gió táp mưa sa cũng chẳng phải quá, đám Tề Thủ Nghĩa bị phê bình tới choáng váng đầu óc, mồ hôi đầm đìa.
Giả sử như lén bàn luận chuyện này, lỡ chẳng may bị Đinh bí thư hoặc Tề thư ký trưởng nghe được, hà chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân.
Cho nên một khoảng thời gian trôi qua, chuyện náy sớm xa khỏi tầm nhìn của nhân viên nhà nước, Liễu Tuấn càng chẳng nhớ ra nổi, chuyện gì cũng có ban ngành phân quản, Liễu tỉnh trưởng không thể để ý tới tất cả mọi chuyện được.
Không ngờ hôm nay Tiết Chương Dịch lại nhắc tới.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Liễu Tuấn hỏi.
Tiết Chương Dịch nói xong câu kia thì có chút hối hận, chuyện như thế này có thể tùy tiện nói cho Liễu Tuấn nghe được sao? Nhưng hắn được Liễu Tuấn tín nhiệm, nếu như biết chuyện mà không báo cáo, thì không phải là thân tín.
Giờ Liễu Tuấn hỏi tới thì không thể không trả lời.
- Vâng, tôi nghe nói ... Là nghe vợ tôi nói, cô ấy cũng là giáo viên... Nghe nói chiều hôm qua, khi tan học, Đồng Tú Linh vừa mới ra tới cửa trường học, liền có mấy người xông tới cầm dao chém loạn lên người Đồng Tú Linh, mọi người còn chưa hiểu ra sao thì mấy kẻ kia đã bỏ chạy rồi. Tiếp đó Đồng Tú Linh được đưa tới bệnh viện cấp cứu, mọi người nói tới chuyện này đều rất căm phẫn, sao giữa ban ngày ban mặt lại dám chém người bừa bãi, vợ tôi nói, hiện trường khắm nơi be bét máu, rất là khủng khiếp...
Tiết Chương Dịch vừa chậm rãi lái xe ra khỏi cổng biệt thự, vừa báo cáo đơn giản cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhíu chặt mày lại, không nói một lời.
Tiết Chương Dịch liền thức thời ngậm miệng, chuyên tâm lái xe. Vốn vợ của hắn còn rất nhiều những lời suy đoán, mọi người đều nói, mấy tên hung thủ chém người đều là từ Tống Đô tới, là tay sai của những chủ mỏ than, Đồng Tú Linh không chịu yên phận, kiên trì hoài nghi cái chết của Đồng Uy là do bị giết, cáo trạng khắp nơi, mấy chủ mỏ có liên quan tới Đồng Uy liền phái tay sai tới dạy dỗ cô ta, để sau ngày cô ta ngoan ngoãn một chút, không nói lung tung nữa.
Đường đường một bí thư chính pháp ủy thành phố tự sát, nội tình có thẻ đơn giản được sao?
Khẳng định là có vấn đề.
Chỉ có điều những lời này đều là do những giáo viên bàn luận riêng với nhau, chẳng ai có chứng cứ cả, Liễu Tuấn không chủ động hỏi tới nữa, Tiết Chương Dịch tất nhiên không dám tùy tiện nói ra, sợ làm Liễu Tuấn phán đoán nhầm.
Lái xe và thư ký đều là người thân cận nhất của lãnh đạo, phải tự giác thu thập tin tức hữu dụng phản hồi cho lãnh đạo, nhưng không được xen quá nhiều ý kiến cá nhân vào, nếu không sẽ phản tác dụng.
Phương thức tư duy của lãnh đạo khác với người thường.
- Đồng Tú Linh cấp cứu ở bệnh viện nào?
Trầm ngâm một lúc Liễu Tuấn hỏi.
- Chuyện này tôi không rõ lắm, chỉ biết gọi 120 ....
Tiết Chương Dịch Thành thật đáp.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Khải Phàm, cậu tra một chút.
- Vâng thưa tỉnh trưởng.
Kha Khải Phàm lập tức lấy di động gọi cho cục trưởng cục vệ sinh, toàn thành phố chỉ có mấy bệnh viện lớn có an bài xe cấp cứu 120, Tiết Chương Dịch nói rõ chuyện xảy ra vào giờ tan học chiều qua, rất dễ tra.
Cục trưởng cục vệ sinh nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm lập tức phát lệnh xuống, chiếc Audi vừa mới tới cửa chính phủ thành phố, hắn đã gọi tới nói là bệnh viện nhân dân Ngọc Lan, Đồng Tú Linh hiện đang ở khoa cấp cứu, vị cục trưởng này làm việc chu đáo, thấy thư ký thị trưởng gọi điện hỏi, đoán rằng là ý của Liễu Tuấn, liền nói đơn giản qua tình hình của Đồng Tú Linh.
Đồng Tú Linh bị trúng mười mấy vết dao, mất máu rất nhiều, sau khi đưa tới bệnh viện đã vô cùng nguy kịch, qua thời gian cấp cứu dài, mặc dù không đáng ngại nữa, nhưng vì mất máu quá nhiều, vết thương nặng nề, hiện giờ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu để quan sát.
- Chương Dịch, tới bệnh viện nhân dân.
Nghe Kha Khải Phàm báo cáo xong, Liễu Tuấn không chút do dự ra lệnh.
- Vâng.
Tiết Chương Dịch đáp lời, chiếc Audi quay đầu, đi thẳng tới bệnh viện nhân dân, làm mấy bảo vệ đang đứng chào ngẩn hết cả ra.
Liễu Tuấn lấy di động ra gọi cho Mạnh Kế Lương.
- Đồng chí Kế Lương, tôi là Liễu Tuấn, chiều ngày hôm qua ở cửa trường học Thất Trung xảy ra một vụ huyết an, đồng chí có biết không?
Liễu Tuấn giọng rất bình tĩnh.
Bên kia Mạnh Kế Lương lại rất căng thẳng bất an, vội nói:
- Vâng thưa Liễu tỉnh trưởng, tôi vừa được nghe báo cáo, nói nói đó là một cô giáo, tên Đồng Tú Linh, là em gái Đồng Uy...
- Bất kể cô giáo đó là ai, giữa ban ngày ban mặt, thế lực lưu manh hoành hành, cầm dao đâm người trước đám đông đều là chuyện rất tồi tệ, nhất là trước cửa trường học càng tạo thành ảnh hưởng cực xấu, đồng chí Kế Lương, đây không phải chuyện tầm thường, phải được cơ quan công an coi trọng cao độ.
Liễu Tuấn uy nghiêm nói.
- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi lập tức an bài nhân viên phá vụ án này.
Mạnh Kế Lương rối rít vâng dạ.
- Ừm, phải sớm ngày phá án, trả lại cho quần chúng một câu trả lời, thời khắc đại hội đảng toàn tỉnh sắp diễn ra, lại có vụ huyết án ngay ở thành phố đứng đầu tỉnh, ảnh hưởng vô cùng xấu, cơ quan công an phải tổ chức lực lượng tinh nhuệ, dùng tốc độ cao nhất phá vụ án này.
Liễu Tuấn hạ lệnh xong cúp điện thoại.
Mạnh Kế Lương đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế ngồi ngây ra, trán đầy mồ hôi lạnh.
Hắn rất rõ nội tình vụ án Đồng Uy tự sát phức tạp ra làm sao, chẳng những các lãnh đạo Tống Đô không thoát khỏi liên quan, sợ rằng Hoa Quân Đình cũng bị liên lụy vào đó. Mặc dù Mạnh Kế Lương không biết Hoa Quân Đình rốt cuôc có liên quan không, liên quan sâu thế nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết đừng dính vào vụ án này một chút nào thì hơn.
Liễu Tuấn nói không sai, đại hội đảng toàn tỉnh sắp diễn ra rồi.
Đúng vào lúc này trong địa khu quản lý của hắn lại xảy ra vụ huyết án như thế.
Kỳ thực vừa rồi Mạnh Kế Lương nói với Liễu Tuấn là có nói dối, không phải là hắn vừa mới được báo cáo, mà tối hôm qua đã biết chuyện này, khi ấy phán ứng của Mạnh Kế Lương là có thể trì hoãn được thì trì hoãn! Muốn phá án ít nhất cũng phải đợi cho tới sau đại hội đảng toàn tỉnh diễn ra, mới xử trí theo tình huống bình thường. Nói không chừng lúc đó Hoa Quân Đình không còn ở tỉnh A nữa, như thế áp lực của Mạnh Kế Lương ít hơn rất nhiều, có thể ung dung đối phó.
Nhưng Mạnh Kế Lương không ngờ rằng Liễu Tuấn lại đích thân gọi điện cho hắn, đốc thúc phá án.
Đầu óc Mạnh Kế Lương tức thì loạn hết cả lên.
Liễu Tuấn xen vào chuyện này rồi.
Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn, dù chức vị của hắn không cao, nhưng ở trong quan trường bao năm, biết rõ thế cục của tỉnh phức tạp, đấu tranh đang quyết liệt. Vì Uông Quốc Chiêu bị cách chức, Cù Hạo Cẩm lại sắp điều đi, cán bộ Trì hệ ai nấy đầu nơm nớp lo sợ.
Tư cách tham dự đấu tranh khẳng định là không có, hiện giờ mọi người phải làm là cố gắng bằng mọi cách giữ lấy cái ghế của mình.
Mà Liễu Tuấn đột nhiên xen vào việc này, rốt cuộc mang ý đồ gì, rất tốn công suy nghĩ.
Trong mắt Mạnh Kế Lương, đại hội này chính là lúc Liễu Tuấn trở thành bí thư tỉnh ủy, đó là cái nhìn chung của người trong quan trường. Thời gian gần đây không phải là không có tin đồn khác, nói khả năng TW thả dù một vị phó bộ trưởng xuống thay thế vị trí Đinh Ngọc Chu. Nhưng Mạnh Kế Lương không tin, nếu có bí thư mới nhảy dù xuống thì Liễu Tuấn bỏ đi đâu? Tuyệt đối không thể để một vị phó tỉnh trưởng kiêm nhiệm thị trưởng mãi được, TW an bái như thế thật, thì chẳng phải rõ ràng muốn Ngọc Lan nội chiến sao?
Liễu Tuấn là ai chứ? Sao có thể chịu uất ức như thế?
Mà Mạnh Kế Lương biết trong các quan viên cấp phó bộ hiện nay, bất kể thủ đoạn năng lực, uy vọng có thể sánh với Liễu Tuấn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà những người đó thì đều là lực lượng dự bị các hệ phái ra sức bồi dưỡng, sao có thể vô duyên vô cớ gửi xuống đối đầu với Liễu Tuấn? Đúng nói là căn bản không có khả năng chiến thắng, cho dù có thắng được thì đoán chừng là thắng thảm.
Chẳng một ai có thể thoải mái nhấc tay hạ gục Liễu Tuấn.
Vì thế Mạnh Kế Lương cho rằng chức bí thư thành ủy này không còn gì đáng chú ý nữa, mỗi một câu nói của Liễu Tuấn càng thêm cẩn thận.
Liễu Tuấn gọi điện đốc thúc phá án rốt cuộc là có ý gì? Chỉ vì tỏ thái độ ở lập trường thị trưởng thôi sao? Nếu như đúng là thế thì đơn giản, Mạnh Kế Lương có thể xử lý theo cảnh cả mình, muốn phá án, cần thời gian! Nhưng nếu như Liễu Tuấn không phải ý đó thì sao? Mạnh Kế Lương nếu có kéo dài thời gian, không phải là dâng đầu lên cho Liễu Tuấn sao?
Thật khó xử.
Ngây ra một hồi, Mạnh Kế Lương mới cắn rắn, cầm điện thoại bá thư ký thông báo cho mấy người phụ trách cục công an thành phố tới họp.
Ngày hôm đó Liễu tuấn vừa mới rồi khỏi nhà ,lên xe chuẩn bị đi làm thì Tiết Chương Dịch vốn thường chẳng mấy khi lên tiếng đột nhiên nói ra một câu như thế.
- Đồng Tú Linh?
Liễu Tuấn hơi ngẩn ra một lúc mới nhớ Đồng Tú Linh là em gái Đồng Uy.
Khoảng thời gian qua chuyện y phải làm thực sự là quá nhiều, sớm đã quên mất vụ án Đồng Uy rồi, Đồng Tú Linh lần trước chặn xe kêu oan, đã một dạo thành đề tài sôi nổi của người dân thành phố trong lúc rảnh rỗi.
Có điều nhân viên cơ quan chính quyền thì rất tự giác không hề nhắc tới chuyện này, vì chuyện kinh động tới một vị phó tỉnh trưởng, hai vị phó bí thư tỉnh ủy đều là nhân vật nắm trọng quyền, ai mà chẳng cận thẩn né tránh.
Nghe nói vì chuyện này mà Đinh bí thư đã phê bình đám Tề Thủ Nghĩa một trận dữ dội, phê bình bọn họ làm việc không tròn chức trách, lỡ hôm đó xe của Liễu Tuấn phanh không kịp để xảy ra chuyện gì, không phải là sinh ra chuyện lớn à?
Mọi người đều biết khi Đinh Ngọc Chu mắng người thường không nể mặt chút nào, nói là gió táp mưa sa cũng chẳng phải quá, đám Tề Thủ Nghĩa bị phê bình tới choáng váng đầu óc, mồ hôi đầm đìa.
Giả sử như lén bàn luận chuyện này, lỡ chẳng may bị Đinh bí thư hoặc Tề thư ký trưởng nghe được, hà chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân.
Cho nên một khoảng thời gian trôi qua, chuyện náy sớm xa khỏi tầm nhìn của nhân viên nhà nước, Liễu Tuấn càng chẳng nhớ ra nổi, chuyện gì cũng có ban ngành phân quản, Liễu tỉnh trưởng không thể để ý tới tất cả mọi chuyện được.
Không ngờ hôm nay Tiết Chương Dịch lại nhắc tới.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Liễu Tuấn hỏi.
Tiết Chương Dịch nói xong câu kia thì có chút hối hận, chuyện như thế này có thể tùy tiện nói cho Liễu Tuấn nghe được sao? Nhưng hắn được Liễu Tuấn tín nhiệm, nếu như biết chuyện mà không báo cáo, thì không phải là thân tín.
Giờ Liễu Tuấn hỏi tới thì không thể không trả lời.
- Vâng, tôi nghe nói ... Là nghe vợ tôi nói, cô ấy cũng là giáo viên... Nghe nói chiều hôm qua, khi tan học, Đồng Tú Linh vừa mới ra tới cửa trường học, liền có mấy người xông tới cầm dao chém loạn lên người Đồng Tú Linh, mọi người còn chưa hiểu ra sao thì mấy kẻ kia đã bỏ chạy rồi. Tiếp đó Đồng Tú Linh được đưa tới bệnh viện cấp cứu, mọi người nói tới chuyện này đều rất căm phẫn, sao giữa ban ngày ban mặt lại dám chém người bừa bãi, vợ tôi nói, hiện trường khắm nơi be bét máu, rất là khủng khiếp...
Tiết Chương Dịch vừa chậm rãi lái xe ra khỏi cổng biệt thự, vừa báo cáo đơn giản cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhíu chặt mày lại, không nói một lời.
Tiết Chương Dịch liền thức thời ngậm miệng, chuyên tâm lái xe. Vốn vợ của hắn còn rất nhiều những lời suy đoán, mọi người đều nói, mấy tên hung thủ chém người đều là từ Tống Đô tới, là tay sai của những chủ mỏ than, Đồng Tú Linh không chịu yên phận, kiên trì hoài nghi cái chết của Đồng Uy là do bị giết, cáo trạng khắp nơi, mấy chủ mỏ có liên quan tới Đồng Uy liền phái tay sai tới dạy dỗ cô ta, để sau ngày cô ta ngoan ngoãn một chút, không nói lung tung nữa.
Đường đường một bí thư chính pháp ủy thành phố tự sát, nội tình có thẻ đơn giản được sao?
Khẳng định là có vấn đề.
Chỉ có điều những lời này đều là do những giáo viên bàn luận riêng với nhau, chẳng ai có chứng cứ cả, Liễu Tuấn không chủ động hỏi tới nữa, Tiết Chương Dịch tất nhiên không dám tùy tiện nói ra, sợ làm Liễu Tuấn phán đoán nhầm.
Lái xe và thư ký đều là người thân cận nhất của lãnh đạo, phải tự giác thu thập tin tức hữu dụng phản hồi cho lãnh đạo, nhưng không được xen quá nhiều ý kiến cá nhân vào, nếu không sẽ phản tác dụng.
Phương thức tư duy của lãnh đạo khác với người thường.
- Đồng Tú Linh cấp cứu ở bệnh viện nào?
Trầm ngâm một lúc Liễu Tuấn hỏi.
- Chuyện này tôi không rõ lắm, chỉ biết gọi 120 ....
Tiết Chương Dịch Thành thật đáp.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Khải Phàm, cậu tra một chút.
- Vâng thưa tỉnh trưởng.
Kha Khải Phàm lập tức lấy di động gọi cho cục trưởng cục vệ sinh, toàn thành phố chỉ có mấy bệnh viện lớn có an bài xe cấp cứu 120, Tiết Chương Dịch nói rõ chuyện xảy ra vào giờ tan học chiều qua, rất dễ tra.
Cục trưởng cục vệ sinh nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm lập tức phát lệnh xuống, chiếc Audi vừa mới tới cửa chính phủ thành phố, hắn đã gọi tới nói là bệnh viện nhân dân Ngọc Lan, Đồng Tú Linh hiện đang ở khoa cấp cứu, vị cục trưởng này làm việc chu đáo, thấy thư ký thị trưởng gọi điện hỏi, đoán rằng là ý của Liễu Tuấn, liền nói đơn giản qua tình hình của Đồng Tú Linh.
Đồng Tú Linh bị trúng mười mấy vết dao, mất máu rất nhiều, sau khi đưa tới bệnh viện đã vô cùng nguy kịch, qua thời gian cấp cứu dài, mặc dù không đáng ngại nữa, nhưng vì mất máu quá nhiều, vết thương nặng nề, hiện giờ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu để quan sát.
- Chương Dịch, tới bệnh viện nhân dân.
Nghe Kha Khải Phàm báo cáo xong, Liễu Tuấn không chút do dự ra lệnh.
- Vâng.
Tiết Chương Dịch đáp lời, chiếc Audi quay đầu, đi thẳng tới bệnh viện nhân dân, làm mấy bảo vệ đang đứng chào ngẩn hết cả ra.
Liễu Tuấn lấy di động ra gọi cho Mạnh Kế Lương.
- Đồng chí Kế Lương, tôi là Liễu Tuấn, chiều ngày hôm qua ở cửa trường học Thất Trung xảy ra một vụ huyết an, đồng chí có biết không?
Liễu Tuấn giọng rất bình tĩnh.
Bên kia Mạnh Kế Lương lại rất căng thẳng bất an, vội nói:
- Vâng thưa Liễu tỉnh trưởng, tôi vừa được nghe báo cáo, nói nói đó là một cô giáo, tên Đồng Tú Linh, là em gái Đồng Uy...
- Bất kể cô giáo đó là ai, giữa ban ngày ban mặt, thế lực lưu manh hoành hành, cầm dao đâm người trước đám đông đều là chuyện rất tồi tệ, nhất là trước cửa trường học càng tạo thành ảnh hưởng cực xấu, đồng chí Kế Lương, đây không phải chuyện tầm thường, phải được cơ quan công an coi trọng cao độ.
Liễu Tuấn uy nghiêm nói.
- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi lập tức an bài nhân viên phá vụ án này.
Mạnh Kế Lương rối rít vâng dạ.
- Ừm, phải sớm ngày phá án, trả lại cho quần chúng một câu trả lời, thời khắc đại hội đảng toàn tỉnh sắp diễn ra, lại có vụ huyết án ngay ở thành phố đứng đầu tỉnh, ảnh hưởng vô cùng xấu, cơ quan công an phải tổ chức lực lượng tinh nhuệ, dùng tốc độ cao nhất phá vụ án này.
Liễu Tuấn hạ lệnh xong cúp điện thoại.
Mạnh Kế Lương đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế ngồi ngây ra, trán đầy mồ hôi lạnh.
Hắn rất rõ nội tình vụ án Đồng Uy tự sát phức tạp ra làm sao, chẳng những các lãnh đạo Tống Đô không thoát khỏi liên quan, sợ rằng Hoa Quân Đình cũng bị liên lụy vào đó. Mặc dù Mạnh Kế Lương không biết Hoa Quân Đình rốt cuôc có liên quan không, liên quan sâu thế nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết đừng dính vào vụ án này một chút nào thì hơn.
Liễu Tuấn nói không sai, đại hội đảng toàn tỉnh sắp diễn ra rồi.
Đúng vào lúc này trong địa khu quản lý của hắn lại xảy ra vụ huyết án như thế.
Kỳ thực vừa rồi Mạnh Kế Lương nói với Liễu Tuấn là có nói dối, không phải là hắn vừa mới được báo cáo, mà tối hôm qua đã biết chuyện này, khi ấy phán ứng của Mạnh Kế Lương là có thể trì hoãn được thì trì hoãn! Muốn phá án ít nhất cũng phải đợi cho tới sau đại hội đảng toàn tỉnh diễn ra, mới xử trí theo tình huống bình thường. Nói không chừng lúc đó Hoa Quân Đình không còn ở tỉnh A nữa, như thế áp lực của Mạnh Kế Lương ít hơn rất nhiều, có thể ung dung đối phó.
Nhưng Mạnh Kế Lương không ngờ rằng Liễu Tuấn lại đích thân gọi điện cho hắn, đốc thúc phá án.
Đầu óc Mạnh Kế Lương tức thì loạn hết cả lên.
Liễu Tuấn xen vào chuyện này rồi.
Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn, dù chức vị của hắn không cao, nhưng ở trong quan trường bao năm, biết rõ thế cục của tỉnh phức tạp, đấu tranh đang quyết liệt. Vì Uông Quốc Chiêu bị cách chức, Cù Hạo Cẩm lại sắp điều đi, cán bộ Trì hệ ai nấy đầu nơm nớp lo sợ.
Tư cách tham dự đấu tranh khẳng định là không có, hiện giờ mọi người phải làm là cố gắng bằng mọi cách giữ lấy cái ghế của mình.
Mà Liễu Tuấn đột nhiên xen vào việc này, rốt cuộc mang ý đồ gì, rất tốn công suy nghĩ.
Trong mắt Mạnh Kế Lương, đại hội này chính là lúc Liễu Tuấn trở thành bí thư tỉnh ủy, đó là cái nhìn chung của người trong quan trường. Thời gian gần đây không phải là không có tin đồn khác, nói khả năng TW thả dù một vị phó bộ trưởng xuống thay thế vị trí Đinh Ngọc Chu. Nhưng Mạnh Kế Lương không tin, nếu có bí thư mới nhảy dù xuống thì Liễu Tuấn bỏ đi đâu? Tuyệt đối không thể để một vị phó tỉnh trưởng kiêm nhiệm thị trưởng mãi được, TW an bái như thế thật, thì chẳng phải rõ ràng muốn Ngọc Lan nội chiến sao?
Liễu Tuấn là ai chứ? Sao có thể chịu uất ức như thế?
Mà Mạnh Kế Lương biết trong các quan viên cấp phó bộ hiện nay, bất kể thủ đoạn năng lực, uy vọng có thể sánh với Liễu Tuấn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà những người đó thì đều là lực lượng dự bị các hệ phái ra sức bồi dưỡng, sao có thể vô duyên vô cớ gửi xuống đối đầu với Liễu Tuấn? Đúng nói là căn bản không có khả năng chiến thắng, cho dù có thắng được thì đoán chừng là thắng thảm.
Chẳng một ai có thể thoải mái nhấc tay hạ gục Liễu Tuấn.
Vì thế Mạnh Kế Lương cho rằng chức bí thư thành ủy này không còn gì đáng chú ý nữa, mỗi một câu nói của Liễu Tuấn càng thêm cẩn thận.
Liễu Tuấn gọi điện đốc thúc phá án rốt cuộc là có ý gì? Chỉ vì tỏ thái độ ở lập trường thị trưởng thôi sao? Nếu như đúng là thế thì đơn giản, Mạnh Kế Lương có thể xử lý theo cảnh cả mình, muốn phá án, cần thời gian! Nhưng nếu như Liễu Tuấn không phải ý đó thì sao? Mạnh Kế Lương nếu có kéo dài thời gian, không phải là dâng đầu lên cho Liễu Tuấn sao?
Thật khó xử.
Ngây ra một hồi, Mạnh Kế Lương mới cắn rắn, cầm điện thoại bá thư ký thông báo cho mấy người phụ trách cục công an thành phố tới họp.
/2140
|