Trong phòng trở nên yên tĩnh, không ai nói một lời.
Các cô phục vụ càng nơm nớp bất an, vốn vào được gian phòng này đã là nhân vật lớn ghê gớm lắm rồi, mà Cận Hữu Vi lại gọi Liễu Tuấn là "tỉnh trưởng đại nhân" làm mấy cô giáo sợ chết khiếp.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau Cận Hữu Vi mới thở ra một hơi:
- Liễu Tuấn giờ tôi không nói chuyện này với cậu nữa, đợi chính sách thực sự đưa ra rồi xem tình hình hãy nói.
Liễu Tuấn bình thản:
- Tùy anh.
Cận công tử bĩu môi, rất là khinh bỉ.
- Viễn Hàng, công tác ở Tiềm Châu vẫn thuận lợi chứ?
Liễu Tuấn quay đầu sang hỏi.
Hoa Viễn Hàng kỳ thực cũng bị lời của Liễu Tuấn làm kĩnh hãi, người này đúng là không phải chỉ ghê gớm bình thường, lệnh giới hạn này đưa ra, không biết gây ra làn sóng lớn thế nào trong nước.
Hắn sau khi vào chính đàn, tất nhiên kiến thức không thể dừng lại ở trình độ một khoa trưởng giám ngục, hắn biết rõ Liễu Tuấn làm việc như thế dứt khoát là một dị loại ở chính đàn.
Nhưng sự tồn tại dị loại này, nếu phù hợp nhu cầu thời đại đi trước một bước sẽ lên như diều gặp gió, hoặc bị đa số vây công, chưa nói là thân bại danh liệt, cuối cùng sẽ lặng lẽ rút lui.
Liễu Tuấn nếu thiếu trí tuệ chính trị có lên được địa vị hôm nay không? Rốt cuộc thành dị loại như vậy là vì sao?
Thực sự vì người dân sao?
Tuy hắn đi theo Liễu Tuấn, nhưng lại không hiểu lý tưởng chính trị của Liễu Tuấn, hiện giờ Hoa Viễn Hàng biết trong thế lực khổng lồ của Liễu Tuấn, hắn chỉ là tiểu tốt cầm cờ, muốn thành chiến hữu thân thiết cùng chung chí hướng với Liễu Tuấn còn phải đi con đường dài, mà trước tiên hay phải hiểu chí hướng của Liễu Tuấn.
Chuyện này không gấp được.
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới, Hoa Viễn Hàng thu lại suy nghĩ, đáp:
- Rất thuận lợi, bí thư Lý Huệ và thị trưởng Sư Phạm đều rất ủng hộ công tác của tôi.
Liễu Tuấn đột nhiên phất tay.
Mấy cô gái hiểu ý, đồng loạt đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong đó có một cô gái chu đáo nhỏ giọng dặn, nếu cần phục vụ gì thì ấn nút.
Thấy cảnh này Hoa Viễn Hàng biết Liễu Tuấn sắp nói vào chuyện chính rồi, liền ngồi thẳng dậy, lấy thuốc lá ở đầu giường mời Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn.
- Viễn Hàng, hôm nay cậu tới đây có phải là vì vụ án của Đồng Uy?
Liễu Tuấn chậm rãi hỏi.
Hoa Viễn Hàng giật mình, không ngờ Liễu Tuấn hỏi trực tiếp như thế, có điều hắn mau chóng bình tĩnh lại, đáp:
- Vâng thưa tình trưởng.
- Nói đi.
Liễu Tuấn bình thản nói.
Hoa Viễn Hàng há miệng nhưng không nói ra được gì, trước khi hẹn Liễu Tuấn hắn đã chuẩn bị ngôn từ tốt lắm rồi, hiện giờ lại đột nhiên không biết phải nói ra sao.
Cận Hữu Vi ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Cậu ta muốn hỏi, cậu khua chiêng gióng trống tra vụ án của trường Thất Trung kia, có phải là nhắm vào vụ án Đồng Uy tự sát không?
Hoa Viễn hàng giật bắn mình, Cận Hữu Vi nói quá thẳng hơn nữa giọng điệu cũng rất có vấn đề, dù là bạn bè cũng không nên nói như thế chứ?
Đó điều Cận công tử là thế đấy, hắn ương lên thì chẳng ai làm gì nổi.
May Liễu Tuấn có vẻ không hề tức giận, coi Cận công tử như không khí, Hoa Viễn Hàng bội phục, có điều là phục Cận Hữu Vi, người này đúng là đã hiểu rõ tới tận gan ruột Liễu Tuấn rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Đương nhiên là nhắm vào vụ án Đồng Uy rồi, Đồng Tú Linh là nữ giáo viên giữ quy củ, không trêu ghẹo tới ai, đột nhiên bị người ta chém cho mười mấy nhát dao, có ngốc cũng nhìn ra là vì sao.
Cận Hữu Vi hừ một tiếng:
- Đám đốt than ở Tống Đô kia đúng là không biết trời cao đất dày, Lý Chính Nho cũng là đo khốn kiếp, làm bí thư năm năm mà không xử lý được bọn chủ mỏ đó, trình độ chẳng ra mẹ gì.
Hoa Viễn Hàng cẩn thận nói:
- Hiện giờ không có chứng cứ, nhất định cứ phải là chủ mỏ Tống Đô làm sao? Hơn nữa Lý Chính Nho đâu phải hạng vớ vẩn.
Hắn biết một chút quan hệ cha hắn và Lý Chính Nho, có điều Hoa Quân Đình ở nhà rất nghiêm, trước kia Hoa Viễn Hàng không dám nói chuyện gì với cha, làm thường vụ phó cục trưởng cục công an Tiềm Châu rồi, hai cha con mới trao đổi nhiều hơn một chút. Có điều thường là công tác của hắn ở Tiềm Châu, Hoa Quân Đình đem tâm đắc mấy chục năm trời truyền co con trai, còn quan hệ giữa ông ta và các lãnh đạo thành phố rất ít nhắc đến.
Có lẽ Hoa Quân Đình cảm thấy thời cơ chưa tới, đợi một ngày ông ta rời khỏi tỉnh A, còn Hoa Viễn Hàng tiếp tục ở lại, có lẽ ông ta sẽ tiết lộ quan hệ này.
- Hừ hắn không phải hạng vớ vẩn mà là hạng cực kỳ vớ vẩn.
Cận công tử có vẻ như lửa giận rất vượng.
Hoa Viễn Hàng không để ý tới Cận Hữu Vi, chỉ chăm chú nhìn Liễu Tuấn, ở loại chuyện lớn này phải đợi Liễu Tuấn lên tiếng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Viễn Hàng, có phải cậu nghe được tin đồn gì không? Không sao cả, cứ nói ra đi, nơi này không có người ngoài.
Hoa Viễn Hàng trầm ngâm không biết mở miệng thế nào.
Cận công tử lại nhảy ra nói thay:
- Liễu Tuấn đừng làm khó Viễn Hàng, cậu ta hiện giờ là người trong cuộc khó lên tiếng, để tôi, hiện giờ mọi người đều nói cậu đang thừa cơ lập uy, cậu sắp thay Đinh Ngọc Chu làm phó bí thư tỉnh ủy, cho nên nhân cơ hội này dằn mặt Đoạn Định Viễn và cha Viễn Hàng, cậu là kẻ thích tranh quyền đoạt lợi, mọi người đều nhìn thấu rồi.
Liễu Tuấn không khỏi bất cười.
Cận công tử nửa đầu nói là chính xác, câu cuối cùng là nói bậy, đoán chừng là tức chuyện bình ổn giá nhà đất, chẳng trách được, Liễu tỉnh trưởng chặn đường kiếm cơm của người ta, lại không cho Cận công tử tức giận một chút hay sao?
Y đốc thúc công an Ngọc Lan phá án, là đã dự liệu được có tin đồn này, có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn nhắm mũi giáo vào y, tạo ra cớ gì đó để còn kéo cả cha y vào.
- Viễn Hàng, hôm nay cậu không về Tiềm Châu nữa chứ?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.
Hoa Viễn Hàng lắc đầu:
- Muộn quá rồi, mai tôi mới về.
- Tốt, cậu không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, về nhà đi, có mấy câu nhờ cậu chuyển cho bí thư Quân Đình, hiện giờ tổ chuyên án Ngọc Lan gặp phải khó khăn nhất định khi điều tra, cục công an Tống Đô rất không phối hợp , mời bí thư Quân Đình ra mặt điều hòa, vụ án này tốt nhất tỉnh trực tiếp xử lý, Ngọc Lan hỗ trợ, phải cố gắng tăng cường tiến độ, đưa ra kết quả đại khái trước đại hội đảng toàn tỉnh.
Liễu Tuấn nghiêm nghị nói rõ từng chữ một.
Hoa Viễn Hàng bất giác đứng dậy, khép chân lại đứng thẳng đáp:
- Vâng.
... ....
Biệt thự số 9 của thường ủy tỉnh vẫn còn sáng đèn, Hoa Viễn Hàng về đến nhà phát hiện cha mẹ còn chưa nghỉ, Hoa Quân Đình ngồi trong phòng khách hút thuốc, Hoa phu nhân ngồi bên cạnh, trước mặt là một chồng báo.
Hoa phu nhân mặt mày lo lắng, Hoa Quân Đình thì bình thản.
- Ba, mẹ.
Hoa Viễn Hàng mỉm cười chào hỏi.
Hoa Quân Đình chỉ khẽ gật đầu, Hoa phu nhân thì đứng dậy cười nói:
- Về rồi à? Qua đây ngồi nói chuyện với ba con, mẹ đi pha trà cho.
Trước kia Hoa Quân Đình trước mặt con trai cực kỳ uy nghiêm, Hoa Viễn Hàng thấy cha như chuột thấy mèo, nhưng cùng với việc hắn tiến từng bước trong thể chế, quan hệ giữa hai cha con cũng được cải thiện rõ ràng, mỗi lần Hoa Viễn Hàng từ Tiềm Châu về đều trò truyện một hồi, dù đa số là nói công việc, nhưng Hoa phu nhân rất vui mừng.
Hoa Viễn Hàng đáp lời, ngồi xuống lấy thuốc lá ra mời cha.
- Ba, vừa rồi con đi cùng Liễu Tuấn, còn cả Cận Hữu Vi, có nói chuyện một lúc.
Hoa Viễn Hàng không do dự gì, đi thẳng vào vấn đề:
- Bọn con nói tới vụ án trường Thất Trung kia, Liễu Tuấn có mấy câu muốn con chuyển cho ba.
Hoa Quân Đình đang đưa thuốc lá cho vào miệng hơi dừng lại, nhìn con trai đợi hắn nói tiếp.
Hoa Viễn Hàng nghiêm túc đem nguyên văn lời của Liễu Tuấn thuật lại một lần, nói rất chậm, mỗi một từ đều rõ ràng.
Hoa Quân Đình không lên tiếng, rít mấy hơi thuốc nữa rồi mới nói:
- Con thấy sao?
Hoa Viễn Hàng chần chừ, tựa hồ không chắc chắn lắm.
- Ở nhà nói sai cũng không sao.
Hoa Viễn Hàng gật đầu nói:
- Con nghĩ, ý của Liễu Tuấn là không muốn kéo dài việc này sau đại hội, y lo dị động nhân sự của tỉnh.
Hoa Quân Đình lộ vẻ tán thưởng, nói :
- Ừ, con nhìn ra được điều này là không tệ, Liễu Tuấn rất có tình nghĩa đấy, chiều này cục công an Ngọc Lan đã báo án lên trên, xin tỉnh hỗ trợ rồi.
Hoa Viễn Hàng thở phào, khối đá trong lòng hạ xuống.
Vụ án này nếu như để sau đại hội mới làm, chẳng may Hoa Quân Đình đã điều đi, có làm chuyện gì bất lợi với ông ta thì cũng không quản được nữa, hiện giờ Hoa Quân Đình còn tại nhiệm, có chuyện gì cũng ứng phó kịp.
Liễu Tuấn nhìn thấu điều này mới kiên quyết ra hạn phá án, còn Hoa Quân Đình cũng rõ lợi hại trong đó, ông ta chỉ đợi cục công an Ngọc Lan báo án lên để có cớ ra tay.
Hoa Viễn Hàng thở phào những cũng thầm cảm khái, quan trường vòng vo lắt léo thật phức tạp, xem ra mình còn phải học rất nhiều
Các cô phục vụ càng nơm nớp bất an, vốn vào được gian phòng này đã là nhân vật lớn ghê gớm lắm rồi, mà Cận Hữu Vi lại gọi Liễu Tuấn là "tỉnh trưởng đại nhân" làm mấy cô giáo sợ chết khiếp.
Chừng nửa tiếng đồng hồ sau Cận Hữu Vi mới thở ra một hơi:
- Liễu Tuấn giờ tôi không nói chuyện này với cậu nữa, đợi chính sách thực sự đưa ra rồi xem tình hình hãy nói.
Liễu Tuấn bình thản:
- Tùy anh.
Cận công tử bĩu môi, rất là khinh bỉ.
- Viễn Hàng, công tác ở Tiềm Châu vẫn thuận lợi chứ?
Liễu Tuấn quay đầu sang hỏi.
Hoa Viễn Hàng kỳ thực cũng bị lời của Liễu Tuấn làm kĩnh hãi, người này đúng là không phải chỉ ghê gớm bình thường, lệnh giới hạn này đưa ra, không biết gây ra làn sóng lớn thế nào trong nước.
Hắn sau khi vào chính đàn, tất nhiên kiến thức không thể dừng lại ở trình độ một khoa trưởng giám ngục, hắn biết rõ Liễu Tuấn làm việc như thế dứt khoát là một dị loại ở chính đàn.
Nhưng sự tồn tại dị loại này, nếu phù hợp nhu cầu thời đại đi trước một bước sẽ lên như diều gặp gió, hoặc bị đa số vây công, chưa nói là thân bại danh liệt, cuối cùng sẽ lặng lẽ rút lui.
Liễu Tuấn nếu thiếu trí tuệ chính trị có lên được địa vị hôm nay không? Rốt cuộc thành dị loại như vậy là vì sao?
Thực sự vì người dân sao?
Tuy hắn đi theo Liễu Tuấn, nhưng lại không hiểu lý tưởng chính trị của Liễu Tuấn, hiện giờ Hoa Viễn Hàng biết trong thế lực khổng lồ của Liễu Tuấn, hắn chỉ là tiểu tốt cầm cờ, muốn thành chiến hữu thân thiết cùng chung chí hướng với Liễu Tuấn còn phải đi con đường dài, mà trước tiên hay phải hiểu chí hướng của Liễu Tuấn.
Chuyện này không gấp được.
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới, Hoa Viễn Hàng thu lại suy nghĩ, đáp:
- Rất thuận lợi, bí thư Lý Huệ và thị trưởng Sư Phạm đều rất ủng hộ công tác của tôi.
Liễu Tuấn đột nhiên phất tay.
Mấy cô gái hiểu ý, đồng loạt đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong đó có một cô gái chu đáo nhỏ giọng dặn, nếu cần phục vụ gì thì ấn nút.
Thấy cảnh này Hoa Viễn Hàng biết Liễu Tuấn sắp nói vào chuyện chính rồi, liền ngồi thẳng dậy, lấy thuốc lá ở đầu giường mời Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn.
- Viễn Hàng, hôm nay cậu tới đây có phải là vì vụ án của Đồng Uy?
Liễu Tuấn chậm rãi hỏi.
Hoa Viễn Hàng giật mình, không ngờ Liễu Tuấn hỏi trực tiếp như thế, có điều hắn mau chóng bình tĩnh lại, đáp:
- Vâng thưa tình trưởng.
- Nói đi.
Liễu Tuấn bình thản nói.
Hoa Viễn Hàng há miệng nhưng không nói ra được gì, trước khi hẹn Liễu Tuấn hắn đã chuẩn bị ngôn từ tốt lắm rồi, hiện giờ lại đột nhiên không biết phải nói ra sao.
Cận Hữu Vi ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Cậu ta muốn hỏi, cậu khua chiêng gióng trống tra vụ án của trường Thất Trung kia, có phải là nhắm vào vụ án Đồng Uy tự sát không?
Hoa Viễn hàng giật bắn mình, Cận Hữu Vi nói quá thẳng hơn nữa giọng điệu cũng rất có vấn đề, dù là bạn bè cũng không nên nói như thế chứ?
Đó điều Cận công tử là thế đấy, hắn ương lên thì chẳng ai làm gì nổi.
May Liễu Tuấn có vẻ không hề tức giận, coi Cận công tử như không khí, Hoa Viễn Hàng bội phục, có điều là phục Cận Hữu Vi, người này đúng là đã hiểu rõ tới tận gan ruột Liễu Tuấn rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Đương nhiên là nhắm vào vụ án Đồng Uy rồi, Đồng Tú Linh là nữ giáo viên giữ quy củ, không trêu ghẹo tới ai, đột nhiên bị người ta chém cho mười mấy nhát dao, có ngốc cũng nhìn ra là vì sao.
Cận Hữu Vi hừ một tiếng:
- Đám đốt than ở Tống Đô kia đúng là không biết trời cao đất dày, Lý Chính Nho cũng là đo khốn kiếp, làm bí thư năm năm mà không xử lý được bọn chủ mỏ đó, trình độ chẳng ra mẹ gì.
Hoa Viễn Hàng cẩn thận nói:
- Hiện giờ không có chứng cứ, nhất định cứ phải là chủ mỏ Tống Đô làm sao? Hơn nữa Lý Chính Nho đâu phải hạng vớ vẩn.
Hắn biết một chút quan hệ cha hắn và Lý Chính Nho, có điều Hoa Quân Đình ở nhà rất nghiêm, trước kia Hoa Viễn Hàng không dám nói chuyện gì với cha, làm thường vụ phó cục trưởng cục công an Tiềm Châu rồi, hai cha con mới trao đổi nhiều hơn một chút. Có điều thường là công tác của hắn ở Tiềm Châu, Hoa Quân Đình đem tâm đắc mấy chục năm trời truyền co con trai, còn quan hệ giữa ông ta và các lãnh đạo thành phố rất ít nhắc đến.
Có lẽ Hoa Quân Đình cảm thấy thời cơ chưa tới, đợi một ngày ông ta rời khỏi tỉnh A, còn Hoa Viễn Hàng tiếp tục ở lại, có lẽ ông ta sẽ tiết lộ quan hệ này.
- Hừ hắn không phải hạng vớ vẩn mà là hạng cực kỳ vớ vẩn.
Cận công tử có vẻ như lửa giận rất vượng.
Hoa Viễn Hàng không để ý tới Cận Hữu Vi, chỉ chăm chú nhìn Liễu Tuấn, ở loại chuyện lớn này phải đợi Liễu Tuấn lên tiếng.
Liễu Tuấn cười nói:
- Viễn Hàng, có phải cậu nghe được tin đồn gì không? Không sao cả, cứ nói ra đi, nơi này không có người ngoài.
Hoa Viễn Hàng trầm ngâm không biết mở miệng thế nào.
Cận công tử lại nhảy ra nói thay:
- Liễu Tuấn đừng làm khó Viễn Hàng, cậu ta hiện giờ là người trong cuộc khó lên tiếng, để tôi, hiện giờ mọi người đều nói cậu đang thừa cơ lập uy, cậu sắp thay Đinh Ngọc Chu làm phó bí thư tỉnh ủy, cho nên nhân cơ hội này dằn mặt Đoạn Định Viễn và cha Viễn Hàng, cậu là kẻ thích tranh quyền đoạt lợi, mọi người đều nhìn thấu rồi.
Liễu Tuấn không khỏi bất cười.
Cận công tử nửa đầu nói là chính xác, câu cuối cùng là nói bậy, đoán chừng là tức chuyện bình ổn giá nhà đất, chẳng trách được, Liễu tỉnh trưởng chặn đường kiếm cơm của người ta, lại không cho Cận công tử tức giận một chút hay sao?
Y đốc thúc công an Ngọc Lan phá án, là đã dự liệu được có tin đồn này, có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn nhắm mũi giáo vào y, tạo ra cớ gì đó để còn kéo cả cha y vào.
- Viễn Hàng, hôm nay cậu không về Tiềm Châu nữa chứ?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.
Hoa Viễn Hàng lắc đầu:
- Muộn quá rồi, mai tôi mới về.
- Tốt, cậu không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, về nhà đi, có mấy câu nhờ cậu chuyển cho bí thư Quân Đình, hiện giờ tổ chuyên án Ngọc Lan gặp phải khó khăn nhất định khi điều tra, cục công an Tống Đô rất không phối hợp , mời bí thư Quân Đình ra mặt điều hòa, vụ án này tốt nhất tỉnh trực tiếp xử lý, Ngọc Lan hỗ trợ, phải cố gắng tăng cường tiến độ, đưa ra kết quả đại khái trước đại hội đảng toàn tỉnh.
Liễu Tuấn nghiêm nghị nói rõ từng chữ một.
Hoa Viễn Hàng bất giác đứng dậy, khép chân lại đứng thẳng đáp:
- Vâng.
... ....
Biệt thự số 9 của thường ủy tỉnh vẫn còn sáng đèn, Hoa Viễn Hàng về đến nhà phát hiện cha mẹ còn chưa nghỉ, Hoa Quân Đình ngồi trong phòng khách hút thuốc, Hoa phu nhân ngồi bên cạnh, trước mặt là một chồng báo.
Hoa phu nhân mặt mày lo lắng, Hoa Quân Đình thì bình thản.
- Ba, mẹ.
Hoa Viễn Hàng mỉm cười chào hỏi.
Hoa Quân Đình chỉ khẽ gật đầu, Hoa phu nhân thì đứng dậy cười nói:
- Về rồi à? Qua đây ngồi nói chuyện với ba con, mẹ đi pha trà cho.
Trước kia Hoa Quân Đình trước mặt con trai cực kỳ uy nghiêm, Hoa Viễn Hàng thấy cha như chuột thấy mèo, nhưng cùng với việc hắn tiến từng bước trong thể chế, quan hệ giữa hai cha con cũng được cải thiện rõ ràng, mỗi lần Hoa Viễn Hàng từ Tiềm Châu về đều trò truyện một hồi, dù đa số là nói công việc, nhưng Hoa phu nhân rất vui mừng.
Hoa Viễn Hàng đáp lời, ngồi xuống lấy thuốc lá ra mời cha.
- Ba, vừa rồi con đi cùng Liễu Tuấn, còn cả Cận Hữu Vi, có nói chuyện một lúc.
Hoa Viễn Hàng không do dự gì, đi thẳng vào vấn đề:
- Bọn con nói tới vụ án trường Thất Trung kia, Liễu Tuấn có mấy câu muốn con chuyển cho ba.
Hoa Quân Đình đang đưa thuốc lá cho vào miệng hơi dừng lại, nhìn con trai đợi hắn nói tiếp.
Hoa Viễn Hàng nghiêm túc đem nguyên văn lời của Liễu Tuấn thuật lại một lần, nói rất chậm, mỗi một từ đều rõ ràng.
Hoa Quân Đình không lên tiếng, rít mấy hơi thuốc nữa rồi mới nói:
- Con thấy sao?
Hoa Viễn Hàng chần chừ, tựa hồ không chắc chắn lắm.
- Ở nhà nói sai cũng không sao.
Hoa Viễn Hàng gật đầu nói:
- Con nghĩ, ý của Liễu Tuấn là không muốn kéo dài việc này sau đại hội, y lo dị động nhân sự của tỉnh.
Hoa Quân Đình lộ vẻ tán thưởng, nói :
- Ừ, con nhìn ra được điều này là không tệ, Liễu Tuấn rất có tình nghĩa đấy, chiều này cục công an Ngọc Lan đã báo án lên trên, xin tỉnh hỗ trợ rồi.
Hoa Viễn Hàng thở phào, khối đá trong lòng hạ xuống.
Vụ án này nếu như để sau đại hội mới làm, chẳng may Hoa Quân Đình đã điều đi, có làm chuyện gì bất lợi với ông ta thì cũng không quản được nữa, hiện giờ Hoa Quân Đình còn tại nhiệm, có chuyện gì cũng ứng phó kịp.
Liễu Tuấn nhìn thấu điều này mới kiên quyết ra hạn phá án, còn Hoa Quân Đình cũng rõ lợi hại trong đó, ông ta chỉ đợi cục công an Ngọc Lan báo án lên để có cớ ra tay.
Hoa Viễn Hàng thở phào những cũng thầm cảm khái, quan trường vòng vo lắt léo thật phức tạp, xem ra mình còn phải học rất nhiều
/2140
|