Hà Thắng Lợi đột nhiên nổi khùng, làm Trần Vệ Tinh sợ tới lui lại liên tục, luôn miệng nói:
- Được được, tôi xéo...
Nói rồi chạy nhanh ra khỏi cửa.
- Ha ha, đời người lên voi xuống chó, không biết là còn vênh váo được bao lâu .... Ha ha ha...
Vừa mời đi ra khỏi cửa, Trần Tinh Vệ liền cười rộ lên, tiếng cười xa dần.
Nghe nói sau đại hội đảng, nhân sự cao tầng quân đội cũng sẽ có điều chỉnh, Trần phó chính ủy có thể lên chính chức, vốn với tuổi của ông ta, xấp xỉ Hà Trường Chinh, ở vị trí đó, có thể lùi về tuyến hai được rồi. Có điều gần đây đám Long Tuyền Hải đang nỗ lực chỉnh hợp thế lực hào môn quân đội, nhà họ Trần hiện giờ không được coi là hào môn đỉnh cấp, nếu trước kia Trần lão gia tử còn sống, cũng sẽ là sự tồn tại không kém Hà lão gia tử. Hiện giờ tuy thế lực không bằng, nhưng vẫn còn rất nhiều thuộc cấp cũ, sỡ dĩ để Trần phó chính ủy sắp lui về tuyến hai lại thăng quan một cấp, mục đích đám Long Tuyền Hải không gì ngoài tập trung thế lực cấp dưới cũ của nhà họ Trần.
Trong suy nghĩ của Trần Tinh Vệ nếu như chuyến này Hà lão gia tử bệnh không gượng dậy nổi nữa, thì đến lượt Long Khánh Hải lên "sân khấu" rồi, như thế cha hắn chàng được coi trọng, còn hắn sẽ nhảy vọt lên thành đỉnh cấp công tử.
Hà Thắng Lợi sắc mặt âm trầm, nghiến răng ken két, nhỏ giọng nói với Liễu Tuấn:
- Liễu Tuấn, giết hắn luôn cho xong.
Liễu Tuấn không lên tiếng, sắc mặt cũng âm trầm, y vốn không định chấp với hắn, nhưng không ngờ kẻ này dám lấy bệnh tình Hà lão gia tử ra trêu đùa, Liễu Tuấn không thể dung thứ.
Vũ Chính Hào sầm mặt xuống, liếc mắt bốn xung quanh, không vui quát khẽ:
- Thắng Lợi.
Hà Thắng Lợi tức thì choàng tỉnh, đây là đại sảnh người qua người lại, nếu để bị nghe được không biết dẫn tới phong ba lớn thế nào.
Trần Tinh Vệ không phải là tên lưu manh bình thường.
Liễu Tuấn xua tay:
- Thắng Lợi ngồi đi, một thằng hề mà thôi.
Hà Thắng Lợi thở ra một hơi dài, ngồi xuống bực bội hút thuống.
Cũng may Ngả Chấn Bình và giám đốc Cổ tới ngay , Vũ Chính Hào liền đứng dậy đón, bắt tay hai người rồi dẫn tới trước mặt Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư, đây là Ngả tham mưu trưởng, đây là giám đốc Cổ, đều là bạn tốt của tôi ... Chấn Binh, Cổ An, đây là Liễu Tuấn tôi thường nhắc, công tử Liễu phó thủ tướng, phó bí thư tinh ủy tỉnh A.
Vũ Chính Hào khách khí giới thiệu đôi bên.
Ngả Chấn Bình và Cổ An nhìn nhau, mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, tên tuổi của Liễu Tuấn thì bọn họ tất nhiên đã nghe từ lâu rồi, có điều bọn họ ngạc nhiên vì Liễu Tuấn xuất hiện ở nơi này, lại do Vũ Chính Hiên giới thiệu cho bọn họ.
Hình như Liễu Tuấn hay cả Nghiêm Liễu hệ có liên quan gì tới Hà Vũ hệ đâu.
Đương nhiên Liễu Tấn Tài và Vũ Thu Hàn là thông gia, nhưng loại quan hệ tư nhân này không ảnh hưởng tới đại cục, trước kia cũng chưa từng nghe nói nhà họ Liễu và nhà họ Vũ có qua lại gì mấy ở mặt chính trị, mà hôm nay Vũ Chính Hào mời bọn họ tới là để thương lượng một chuyện quan trọng.
Chẳng lẽ là tình cơ gặp nhau?
Có điều hai người chỉ ngạc nhiên trong lòng, bề ngoài vẫn khách khí bắt tay Hàn Huyên với Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư, xin mời.
Vũ Chính Hào đưa tay mời khách rồi đi trước dẫn đường, cả đoàn người đi vào phòng bao, mọi người rất tự giác nhường Liễu Tuấn đi giữa, Luận cấp bậc Ngả Chấn Bình tương đương với Liễu Tuấn, có điều phó bí thư tỉnh ủy khiến người ta cảm giác quyền cao chức trọng hơn.
Đi vào phòng bao, mọi người đề nghị Liễu Tuấn vào vị trí chính, y cũng chẳng khách khí, hôm nay mời hai người đó tới đây cũng không phải tụ hội bạn bè thông thường, không cần chú ý quá nhiều tới lễ nghi rườm ra.
Hà Thắng Lợi gọi phục vụ chọn thức ăn, đám Ngả Chấn Bình hàn huyên với Liễu Tuấn.
Ngả Chấn Bình ước chừng 40, hình tượng uy mãnh, cử chỉ lời nói rất oai nghiêm, hình tượng dũng sĩ trong quân tiêu chuẩn, nhìn kỹ có thần thái có hơi giống với con cháu nhà Họ Vũ, có lẽ vì nguyên nhân này mới được lọt vào mắt xanh của Vũ lão gia tử.
Cổ An thì là sự đối lập rõ ràng, trên 40 tuổi, nhã nhặn thậm chí có thể hình dung là da non thịt mềm, đeo kính, đậm chất trí thức, nói chuyện nho nhã. Thực tế thông qua trò chuyện mới biết, Cổ An cũng tốt nghiệp thạc sĩ chính quy.
Không bao lâu sau thức ăn đầy đủ, phục vụ rót rượu cho bọn họ.
Không cần phải dặn, Hà Thắng Lợi gọi Mao Đài, thật ra truyền thống nhà họ Vũ là Nhị Oa Đầu, có điều Liễu Tuấn ở đây phải chiếu cố khẩu vị của y.
- Nào nào, Liễu bí thư, Chấn Binh, Cổ An, Thắng Lợi, mọi người làm một chén.
Vũ Chính Hào là người "trung gian", tự giác chủ trì bữa cơm.
Mấy chén rượu chạm vào nhau, cùng uống cạn.
Qua vài lượt, Ngả Chấn Bình vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Chính Hào, sức khỏe của Hà lão làm sao rồi?
Hà Vũ nhất thể, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử không những có giao tình sinh tử, còn là đồng minh chính trị cùng tiến cùng lui, hai nhà phúc họa cùng chia sẻ, Ngả Chấn Bình thoải mái hỏi.
Hà lão gia tử bệnh nặng đã truyền đi nhanh chóng trong quân, khiến đa phần đại tướng Hà Vũ hệ lo lắng.
Vũ Chính Hào không vội trả lời, đưa tay phấn lên, phục vụ liền cúi mình lui ra.
- Không tốt lắm, hiện giờ tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng giao tiếp rất khó khăn, bác sĩ dự đoán cũng không lạc quan lắm...
Vũ Chính Hiên nói, giọng trầm, mày nhíu chặt.
Hà Thắng Lợi nói:
- Dự đoán là rất không lạc quan.
Vũ Chính Hào nhìn hắn nhưng không đính chính.
Ngả Chấn Bình và Cổ An cau mày, Cổ An dù không là quân nhân nhưng tiền đồ chính trí cũng liên quan mật thiết tới sự hưng suy của Hà Vũ hệ.
Có thể nhìn ra Ngả Chấn Bình có lời muốn nói, nhưng ngại Liễu Tuấn ở đây, không tiện mở miệng.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Chính Hào, chuyện của Trần Vệ Tinh, theo dõi ra sao?
Lời này làm Ngả Chấn Bình và Cổ An giật mình.
Vũ Chính Hào đáp:
- Theo dõi rất sát, tên tiểu tử này lớn gan, không ngờ dám câu kết với người trong quân buôn lậu, còn bí mật trộn vào vô số thuốc phiện, gần như mỗi tháng đều có vài chuyến hàng, rất là nghênh ngang.
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Vậy thì thu lưới đi.
Vũ Chính Hào nghiêm túc hỏi:
- Bây giờ ư?
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là bây giờ! Hành động phải nhanh, dùng toàn bộ lực lượng, tranh thủ quét sạch một mẻ lưới.
Hà Thắng Lợi tức thì hưng phấn vỗ bàn kêu lên:
- Quá tuyệt, theo dõi thằng khốn nạn này hơn một năm, tôi sớm định ra tay rồi, lần này nhất định phải làm mạnh tay, giết hết bọn chúng.
Vũ Chính Hào lại trở nên cẩn thận nói:
- Hay là xem xem đã, nói không chừng tình hình ông Hà có thể tốt lên.
Liễu Tuấn lạnh lùng nói:
- Chẳng may không tốt lên thì sao? Đợi tới khi đó mới ra tay thì bọn chúng đã ra quyết định thì muộn rồi, thời gian không đủ nữa.
Vũ Chính Hào chậm rãi gật đầu, thấy Ngả Chấn Bình và Cổ An mặt đầy vẻ kinh hãi, liền giải thích:
- Liễu bí thư là người ông Hà coi trọng nhất, hai người không cần lấy làm lạ. Chuyện này vốn cũng do Liễu bí thư bố trí từ hơn một năm trước, không không chúng tôi sao nghĩ tới đi theo dõi Trần Vệ Tinh?
Ngả Chấn Bình và Cổ An choàng tỉnh, dù chuyện này quá kinh người, nhưng do Vũ Chính Hào luốn trầm ổn nói ra, bọn họ không cần không tin, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn liền thêm vài phần thân cận, không phải loại trạng thái nhìn như khách khí nhưng luôn giữ khoảng cách đề phòng như vừa rồi.
Đúng như Vũ Chính Hào nói, chuyện này Liễu Tuấn bảo Hà Thắng Lợi làm hơn một năm rồi.
Vốn Liễu Tuấn cũng không biết sau lưng Trần tinh vệ còn ẩn chưa bí mật lớn như thế, chỉ nhìn hắn ngứa mắt, muốn kiếm một chút cớ để xử lý hắn. Rất rất lâu trước đó Liễu nha nội đã muốn tìm Trần Tinh Vệ cho một bài học rồi, nhưng khi đó thế lực chưa đủ, nhiều năm trôi qua Liễu Tuấn quên dần, không ngờ Trần Vệ Tinh không biết điều, cứ thích diễu lại trước mặt Liễu nha nội, còn khích bác xúi bẩy làm người ta ghét, chẳng trách Liễu Tuấn có ý muốn xử hắn.
Liễu Tuấn bây giờ vốn chẳng cố ý nhắm vào một tên nghiện hút làm gì cho mất thân phận, nhưng Trần Vệ Tinh là ngoại lệ, chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng Liễu Tuấn đã cực kỳ khó chịu, nếu đã thể không bằng nhổ bật cái gai này đi cho xong.
Khi ấy Liễu Tuấn nói với Hà Thắng Lợi, đoán chừng con nghiện này có một số điểm yếu, khi cần tóm lấy cho hắn một trận xả cơn tức trong lòng, không ngờ Hà Thắng Lợi theo dõi ra vấn đề lớn.
Trần Vệ Tinh chẳng những hút thuốc phiện còn buôn thuốc phiện.
Phát hiện ra bí mật này, Hả Thắng Lợi cả kinh, không dám tự quyết, lập tức phản hồi lại cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi bất ngờ, không vội đụng vào hắn nữa, bảo Hà Thắng Lợi theo dõi sát hơn một chút, đồng thời lộ chút tin cho Lương Quốc Cường, mời ông lưu ý tới động tĩnh này.
Cùng đi sâu điều tra, bí mật cực lớn sau lưng Trần Vệ Tinh dần dần hiện ra, hắn câu kết với một số phần tử bại hoại trong quân đội, lợi dụng một số con đường đặc thù để buôn lậu, Trần Vệ Tinh dùng tiền và gái kéo không ít cán bộ quân đội xuống bùn, một số người trong đó chức vụ không cao, trải qua nhiều năm kinh doanh, hình thành mạng lưới phạm tội cực lớn, liên quan tới rất nhiều đơn vị trong quân, liên quan tới cả một số nhân viên chính phủ.
Hiện giờ Liễu Tuấn cho rằng tới lúc thu lưới
- Được được, tôi xéo...
Nói rồi chạy nhanh ra khỏi cửa.
- Ha ha, đời người lên voi xuống chó, không biết là còn vênh váo được bao lâu .... Ha ha ha...
Vừa mời đi ra khỏi cửa, Trần Tinh Vệ liền cười rộ lên, tiếng cười xa dần.
Nghe nói sau đại hội đảng, nhân sự cao tầng quân đội cũng sẽ có điều chỉnh, Trần phó chính ủy có thể lên chính chức, vốn với tuổi của ông ta, xấp xỉ Hà Trường Chinh, ở vị trí đó, có thể lùi về tuyến hai được rồi. Có điều gần đây đám Long Tuyền Hải đang nỗ lực chỉnh hợp thế lực hào môn quân đội, nhà họ Trần hiện giờ không được coi là hào môn đỉnh cấp, nếu trước kia Trần lão gia tử còn sống, cũng sẽ là sự tồn tại không kém Hà lão gia tử. Hiện giờ tuy thế lực không bằng, nhưng vẫn còn rất nhiều thuộc cấp cũ, sỡ dĩ để Trần phó chính ủy sắp lui về tuyến hai lại thăng quan một cấp, mục đích đám Long Tuyền Hải không gì ngoài tập trung thế lực cấp dưới cũ của nhà họ Trần.
Trong suy nghĩ của Trần Tinh Vệ nếu như chuyến này Hà lão gia tử bệnh không gượng dậy nổi nữa, thì đến lượt Long Khánh Hải lên "sân khấu" rồi, như thế cha hắn chàng được coi trọng, còn hắn sẽ nhảy vọt lên thành đỉnh cấp công tử.
Hà Thắng Lợi sắc mặt âm trầm, nghiến răng ken két, nhỏ giọng nói với Liễu Tuấn:
- Liễu Tuấn, giết hắn luôn cho xong.
Liễu Tuấn không lên tiếng, sắc mặt cũng âm trầm, y vốn không định chấp với hắn, nhưng không ngờ kẻ này dám lấy bệnh tình Hà lão gia tử ra trêu đùa, Liễu Tuấn không thể dung thứ.
Vũ Chính Hào sầm mặt xuống, liếc mắt bốn xung quanh, không vui quát khẽ:
- Thắng Lợi.
Hà Thắng Lợi tức thì choàng tỉnh, đây là đại sảnh người qua người lại, nếu để bị nghe được không biết dẫn tới phong ba lớn thế nào.
Trần Tinh Vệ không phải là tên lưu manh bình thường.
Liễu Tuấn xua tay:
- Thắng Lợi ngồi đi, một thằng hề mà thôi.
Hà Thắng Lợi thở ra một hơi dài, ngồi xuống bực bội hút thuống.
Cũng may Ngả Chấn Bình và giám đốc Cổ tới ngay , Vũ Chính Hào liền đứng dậy đón, bắt tay hai người rồi dẫn tới trước mặt Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư, đây là Ngả tham mưu trưởng, đây là giám đốc Cổ, đều là bạn tốt của tôi ... Chấn Binh, Cổ An, đây là Liễu Tuấn tôi thường nhắc, công tử Liễu phó thủ tướng, phó bí thư tinh ủy tỉnh A.
Vũ Chính Hào khách khí giới thiệu đôi bên.
Ngả Chấn Bình và Cổ An nhìn nhau, mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, tên tuổi của Liễu Tuấn thì bọn họ tất nhiên đã nghe từ lâu rồi, có điều bọn họ ngạc nhiên vì Liễu Tuấn xuất hiện ở nơi này, lại do Vũ Chính Hiên giới thiệu cho bọn họ.
Hình như Liễu Tuấn hay cả Nghiêm Liễu hệ có liên quan gì tới Hà Vũ hệ đâu.
Đương nhiên Liễu Tấn Tài và Vũ Thu Hàn là thông gia, nhưng loại quan hệ tư nhân này không ảnh hưởng tới đại cục, trước kia cũng chưa từng nghe nói nhà họ Liễu và nhà họ Vũ có qua lại gì mấy ở mặt chính trị, mà hôm nay Vũ Chính Hào mời bọn họ tới là để thương lượng một chuyện quan trọng.
Chẳng lẽ là tình cơ gặp nhau?
Có điều hai người chỉ ngạc nhiên trong lòng, bề ngoài vẫn khách khí bắt tay Hàn Huyên với Liễu Tuấn.
- Liễu bí thư, xin mời.
Vũ Chính Hào đưa tay mời khách rồi đi trước dẫn đường, cả đoàn người đi vào phòng bao, mọi người rất tự giác nhường Liễu Tuấn đi giữa, Luận cấp bậc Ngả Chấn Bình tương đương với Liễu Tuấn, có điều phó bí thư tỉnh ủy khiến người ta cảm giác quyền cao chức trọng hơn.
Đi vào phòng bao, mọi người đề nghị Liễu Tuấn vào vị trí chính, y cũng chẳng khách khí, hôm nay mời hai người đó tới đây cũng không phải tụ hội bạn bè thông thường, không cần chú ý quá nhiều tới lễ nghi rườm ra.
Hà Thắng Lợi gọi phục vụ chọn thức ăn, đám Ngả Chấn Bình hàn huyên với Liễu Tuấn.
Ngả Chấn Bình ước chừng 40, hình tượng uy mãnh, cử chỉ lời nói rất oai nghiêm, hình tượng dũng sĩ trong quân tiêu chuẩn, nhìn kỹ có thần thái có hơi giống với con cháu nhà Họ Vũ, có lẽ vì nguyên nhân này mới được lọt vào mắt xanh của Vũ lão gia tử.
Cổ An thì là sự đối lập rõ ràng, trên 40 tuổi, nhã nhặn thậm chí có thể hình dung là da non thịt mềm, đeo kính, đậm chất trí thức, nói chuyện nho nhã. Thực tế thông qua trò chuyện mới biết, Cổ An cũng tốt nghiệp thạc sĩ chính quy.
Không bao lâu sau thức ăn đầy đủ, phục vụ rót rượu cho bọn họ.
Không cần phải dặn, Hà Thắng Lợi gọi Mao Đài, thật ra truyền thống nhà họ Vũ là Nhị Oa Đầu, có điều Liễu Tuấn ở đây phải chiếu cố khẩu vị của y.
- Nào nào, Liễu bí thư, Chấn Binh, Cổ An, Thắng Lợi, mọi người làm một chén.
Vũ Chính Hào là người "trung gian", tự giác chủ trì bữa cơm.
Mấy chén rượu chạm vào nhau, cùng uống cạn.
Qua vài lượt, Ngả Chấn Bình vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Chính Hào, sức khỏe của Hà lão làm sao rồi?
Hà Vũ nhất thể, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử không những có giao tình sinh tử, còn là đồng minh chính trị cùng tiến cùng lui, hai nhà phúc họa cùng chia sẻ, Ngả Chấn Bình thoải mái hỏi.
Hà lão gia tử bệnh nặng đã truyền đi nhanh chóng trong quân, khiến đa phần đại tướng Hà Vũ hệ lo lắng.
Vũ Chính Hào không vội trả lời, đưa tay phấn lên, phục vụ liền cúi mình lui ra.
- Không tốt lắm, hiện giờ tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng giao tiếp rất khó khăn, bác sĩ dự đoán cũng không lạc quan lắm...
Vũ Chính Hiên nói, giọng trầm, mày nhíu chặt.
Hà Thắng Lợi nói:
- Dự đoán là rất không lạc quan.
Vũ Chính Hào nhìn hắn nhưng không đính chính.
Ngả Chấn Bình và Cổ An cau mày, Cổ An dù không là quân nhân nhưng tiền đồ chính trí cũng liên quan mật thiết tới sự hưng suy của Hà Vũ hệ.
Có thể nhìn ra Ngả Chấn Bình có lời muốn nói, nhưng ngại Liễu Tuấn ở đây, không tiện mở miệng.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Chính Hào, chuyện của Trần Vệ Tinh, theo dõi ra sao?
Lời này làm Ngả Chấn Bình và Cổ An giật mình.
Vũ Chính Hào đáp:
- Theo dõi rất sát, tên tiểu tử này lớn gan, không ngờ dám câu kết với người trong quân buôn lậu, còn bí mật trộn vào vô số thuốc phiện, gần như mỗi tháng đều có vài chuyến hàng, rất là nghênh ngang.
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Vậy thì thu lưới đi.
Vũ Chính Hào nghiêm túc hỏi:
- Bây giờ ư?
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là bây giờ! Hành động phải nhanh, dùng toàn bộ lực lượng, tranh thủ quét sạch một mẻ lưới.
Hà Thắng Lợi tức thì hưng phấn vỗ bàn kêu lên:
- Quá tuyệt, theo dõi thằng khốn nạn này hơn một năm, tôi sớm định ra tay rồi, lần này nhất định phải làm mạnh tay, giết hết bọn chúng.
Vũ Chính Hào lại trở nên cẩn thận nói:
- Hay là xem xem đã, nói không chừng tình hình ông Hà có thể tốt lên.
Liễu Tuấn lạnh lùng nói:
- Chẳng may không tốt lên thì sao? Đợi tới khi đó mới ra tay thì bọn chúng đã ra quyết định thì muộn rồi, thời gian không đủ nữa.
Vũ Chính Hào chậm rãi gật đầu, thấy Ngả Chấn Bình và Cổ An mặt đầy vẻ kinh hãi, liền giải thích:
- Liễu bí thư là người ông Hà coi trọng nhất, hai người không cần lấy làm lạ. Chuyện này vốn cũng do Liễu bí thư bố trí từ hơn một năm trước, không không chúng tôi sao nghĩ tới đi theo dõi Trần Vệ Tinh?
Ngả Chấn Bình và Cổ An choàng tỉnh, dù chuyện này quá kinh người, nhưng do Vũ Chính Hào luốn trầm ổn nói ra, bọn họ không cần không tin, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn liền thêm vài phần thân cận, không phải loại trạng thái nhìn như khách khí nhưng luôn giữ khoảng cách đề phòng như vừa rồi.
Đúng như Vũ Chính Hào nói, chuyện này Liễu Tuấn bảo Hà Thắng Lợi làm hơn một năm rồi.
Vốn Liễu Tuấn cũng không biết sau lưng Trần tinh vệ còn ẩn chưa bí mật lớn như thế, chỉ nhìn hắn ngứa mắt, muốn kiếm một chút cớ để xử lý hắn. Rất rất lâu trước đó Liễu nha nội đã muốn tìm Trần Tinh Vệ cho một bài học rồi, nhưng khi đó thế lực chưa đủ, nhiều năm trôi qua Liễu Tuấn quên dần, không ngờ Trần Vệ Tinh không biết điều, cứ thích diễu lại trước mặt Liễu nha nội, còn khích bác xúi bẩy làm người ta ghét, chẳng trách Liễu Tuấn có ý muốn xử hắn.
Liễu Tuấn bây giờ vốn chẳng cố ý nhắm vào một tên nghiện hút làm gì cho mất thân phận, nhưng Trần Vệ Tinh là ngoại lệ, chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng Liễu Tuấn đã cực kỳ khó chịu, nếu đã thể không bằng nhổ bật cái gai này đi cho xong.
Khi ấy Liễu Tuấn nói với Hà Thắng Lợi, đoán chừng con nghiện này có một số điểm yếu, khi cần tóm lấy cho hắn một trận xả cơn tức trong lòng, không ngờ Hà Thắng Lợi theo dõi ra vấn đề lớn.
Trần Vệ Tinh chẳng những hút thuốc phiện còn buôn thuốc phiện.
Phát hiện ra bí mật này, Hả Thắng Lợi cả kinh, không dám tự quyết, lập tức phản hồi lại cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi bất ngờ, không vội đụng vào hắn nữa, bảo Hà Thắng Lợi theo dõi sát hơn một chút, đồng thời lộ chút tin cho Lương Quốc Cường, mời ông lưu ý tới động tĩnh này.
Cùng đi sâu điều tra, bí mật cực lớn sau lưng Trần Vệ Tinh dần dần hiện ra, hắn câu kết với một số phần tử bại hoại trong quân đội, lợi dụng một số con đường đặc thù để buôn lậu, Trần Vệ Tinh dùng tiền và gái kéo không ít cán bộ quân đội xuống bùn, một số người trong đó chức vụ không cao, trải qua nhiều năm kinh doanh, hình thành mạng lưới phạm tội cực lớn, liên quan tới rất nhiều đơn vị trong quân, liên quan tới cả một số nhân viên chính phủ.
Hiện giờ Liễu Tuấn cho rằng tới lúc thu lưới
/2140
|