- Bí thư Hải Anh ăn chút hoa quả đi.
Nghiêm Phi đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt Yêu Hải Anh, lại bóc một qua cam vàng để ở trước mặt Yêu Hải Anh, bóc một quả khác để trước mặt Liễu Tuấn.
Yêu Hải Anh vội gật đầu cám ơn.
Liễu Tuấn cầm quả cam lên ăn mấy múi.
- Bí thư, tôi nghe nói vụ án Tống Đô tra ra vấn đề lớn?
Yêu Hải Anh thăm dò, mắt nhìn Liễu Tuấn lộ vẻ mong mỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Vụ án Tống Đô mặc dù sáng hôm nay mới thảo luận ở ban bí thư tỉnh ủy, thế nhưng tin tức này không dấu được ai. Cho dù không ai dám đem nội dung cuộc họp tiết lộ ra, nhưng Thạch Hàn Băng suất lĩnh tổ chuyên án điều tra ở Tống Đô lâu như vậy, những người khác cũng đoán được đại khái.
Quan trường không thiếu người nhạy bén.
Yêu Hải Anh nóng ruột nên tới chĩi y thăm dò.
Bọn họ chẳng quan tâm tới Lý Chính Nho, Khương Quế Anh bị xử lý ra sao, chỉ quan tâm tới hai vị trí để trống ra đó an bài thế nào.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, cho dù chỗ dựa của hai người đó có mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể giữ có chúng không phải vào tù, còn muốn giữ được cái ghế là không thể.
Yêu Hải Anh cũng động lòng rồi.
Nếu là trước kia Yêu Hải Anh không nghĩ tới phương diện này, cô ta đi theo Đinh Ngọc Chu chỉ mong giữ chắc vị trí là được, nói thật, chủ nghĩa nam tử hán của Đinh Ngọc Chu rất nghiêm trọng, thường không bồi dưỡng nữ cán bộ gì cả, hiện giờ cô ta là thân tin của Liễu Tuấn, y không bao giờ bị giới hạn tầm nhìn ở một nơi như Đinh Ngọc Chau, trước kia khi ở khu Trường Hà còn liên thủ với Thôi Phục Thành can thiệp an bài cán bộ chủ chốt ở Ngọc Lan.
Hiện giờ là ủy viên dự khuyết TW, phó bí thư tỉnh ủy, nhân vật lãnh đạo thế lực bản địa, tầm nhìn sao có thể chỉ đặt ở Ngọc Lan.
Vì thế Yêu Hải Anh đoán, bố trí ban bệ tương lai lai của Tống Đô, Liễu Tuấn nhất định phát ra tiếng nói của mình,
Lúc này tới thăm Liễu Tuấn là cần thiết.
Liễu Tuấn nói:
- Đúng là có vấn đề lớn, Lý Chính Nhi, Khương Quế Anh và mấy thường ủy khác đều có hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng.
Liễu Tuấn không che dấu Yêu Hải Anh.
Yêu Hải Anh mừng rỡ, Liễu Tuấn chẳng những nghiệm chứng tin đồn cô ta nghe được, hơn nữa thái độ này còn làm Yêu Hải Anh thấy hi vọng lớn.
Yêu Hải anh là cán bộ phó sở tư cách lão thành lắm rồi, thời gian lên phó sở còn trước Liễu Tuấn, bao nhiêu năm qua vẫn dậm chân tại chỗ, Yêu Hải Anh cũng cảm thấy có chút ủy khuất.
Liễu Tuấn lên phó bí thư tỉnh ủy rồi.
Đám hậu bối Phan Tri Nhân, Phượng Trí Dũng cũng sắp tới phó sở rồi.
Mắt thấy những cấp dưới ngày nào ngồi ngang với mình, trong lòng Yêu Hải Anh không phải không có suy nghĩ.
- Vậy tỉnh ủy đã thảo luận vấn đề an bài cán bộ chưa ạ?
Yêu Hải Anh hỏi thẳng, cô ta biết rõ tính của Liễu Tuấn, không thích vòng vo với cấp dưới, tốt nhất là nói thẳng, nếu vòng vo, ngược lại dễ làm Liễu Tuấn không vui.
Liễu Tuấn cười:
- Hiện giờ thì chưa, có phải đồng chí có ý tới Tống Đô thu dọn tàn cuộc?
Yêu Hải Anh trực tiếp, Liễu Tuấn càng thẳng thừng hơn, làm cô ta có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi phục tùng an bài của tổ chức.
Liễu Tuấn cười, rồi sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Đồng chí Hải Anh, cục diện Tống Đô rất phức tạp, cho dù có hạ hết Lý Chính Nho, Khương Quế Anh xuống, thay cán bộ lãnh đạo mới lên cũng không thuận lợi được. Những khu mỏ kia đã có mấy chục năm, hình thành cục diện phức tạp rối rắm, bất kỳ đồng chí nào tới cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi đánh trận.
- Chỉ cần tổ chức tín nhiệm, bí thư ủng hộ, tôi có lòng tin.
Yêu Hải anh vội nói, biểu thị "quyết tâm", Yêu Hải Anh còn thêm một câu:
- Theo bí thư nhiều năm như thế, tôi ít nhiều cũng học được một số tri thức kiến thiết kinh tế, hẳn sẽ dùng được.
Liễu Tuấn gật đầu.
Xem ra đầu óc của Yêu Hải Anh còn tỉnh táo, không mưu đồ với vị trí bí thư mà nhắm vào vị trí của Khương Quến Anh, Khương Quế Anh được Đoạn Định Viễn đẩy lên vị trí đó, có chút tương tự với tình hình của Yêu Hải Anh hiện nay.
Yêu Hải Anh cho rằng, cô ta càng có ưu thế cạnh trạnh hơn Khương Quế Anh.
Vì chỗ dựa của cô còn mạnh hơn của Khương Quế Anh, hơn nữa trước kia cô ta luôn công tác ở Tiềm Châu và Ngọc Lan, hai thành phố có kinh thế phát triển nhanh nhất ở tỉnh a, so với Khương Quế Anh từ bí thư kỷ ủy làm thị trưởng càng hợp lý hơn.
Còn về phần từ phó bí thư lên tới bí thư cũng không phải là thái quá, có điều Yêu Hải Anh cho rằng như thế sẽ khiến Liễu Tuấn khó xử, dù sao Cù Hạo Cẩm chưa đi, Thai Duy Thanh cũng không thể vứt bỏ miếng "thịt mỡ" này, đặt mục tiêu quá cao dễ thất bại, không bằng tranh chức thị trưởng cho chắc.
- Đồng chí Hải Anh tôi không đồng ý đồng chí tới Tống Đô công tác lắm.
Trầm ngâm một chút Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Yêu Hải Anh tức thì lòng lạnh ngắt, nói không ra lời, thì ra Liễu Tuấn có tâm tư này, đoán chừng trong lòng y đã có nhân tuyển? Còn nói Liễu Tuấn không định nhúng tay và an bài nhân sự ở Tống Đô thì có đánh chết cô ta cũng không tin.
Nhưng Liễu Tuấn nhìn trúng ai?
Tức thì Yêu Hải Anh buồn bã vô cùng.
Liễu Tuấn không để ý, cứ nói thẳng:
- Đồng chí Hải Anh, cục diện Tống Đô rất phúc tạp, không cẩn thận dễ có sai lầm, chưa chắc là chốn lý tưởng để đi.
Yêu Hải Anh lí nhí nói:
- Vâng, bí thư nhìn xa trông rộng, suy nghĩ vấn đề chu đào, năng lực của tôi đúng là còn có thiếu sót...
Liễu Tuấn mỉm cươi fnói:
- Đồng chí Hải Anh hiểu lầm rồi, chúng ta là đồng nghiệp bao năm, tôi thừa nhận năng lực của đồng chí. Đồng chí là người thẳng thắn, chính trực, là một đồng chí không tệ.
- Cám ơn bí thư khích lệ.
Yêu Hải Anh nói vội, mắt lại lộ ra vẻ hi vọng, xem ra chuyện còn chưa tới mức tuyệt vọng. Nghi tới đây Yêu Hải Anh liếc nhìn Nghiêm Phi một cái, hi vọng Nghiêm Phi có thể ra mặt nói vài câu. Liễu Tuấn yêu vợ như thế, hẳn khó cự tuyệt, có điều Yêu Hải Anh mau chóng ý thức được sai lầm của mình.
Nghiêm Phi đâu có hiểu mấy chuyện này, cho dù có biết tâm tư của Yêu Hải Anh cũng tuyệt đối sẽ không lên tiếng.
Phu nhân không can thiệp vào chính sự in sâu vào đầu Nghiêm Phi.
Liễu Tuấn sao chẳng nhìn ra tâm tư của cô ta, nói:
- Đồng chí Hải Anh, trước kia đồng chí luôn công tác ở cở sở, kinh nghiệp cơ sở vô cùng phong phú, nhưng là cán bộ lãnh đạo cao cấp của đảng, phải làm dầy thêm trải nghiệm của mình. Vì thế tôi định tiến cử đồng chí tới trường đàng TW bồi dưỡng nửa năm, tăng cường lý luận.
Yêu Hải Anh nghe thế, tức thì mừng rỡ lại bất ngờ.
Thì Liễu Tuấn sớm có an bài này.
Tới trưởng Đảng TW bồi dưỡng, có nghĩa là sắp được đề bạt trọng dụng, đó là thông lệ quan trường, hơn nữa do đích thân Liễu Tuấn tiến cử, ý nghĩa càng không tầm thường, chỉ có Liễu Tuấn nhạn định cô ta là tâm phúc mới đích thân an bài tiền đồ cho cô ta.
Với địa vị của Liễu Tuấn hiện nay trong Nghiêm Liễu hệ, an bài này có nghĩa là Yêu Hải Anh được cao tầng Nghiêm Liễu hệ thừa nhận, sau khi kết túc bồi dưỡng ở trường đảng, đoán chừng sĩ đồ của cô ta bước vào đường cao tốc rồi.
- Cám ơn bí thư quan tâm.
Yêu Hải Anh nói, mặt rất cảm kích, rất chân thành.
- Đồng chí Hải Anh, học tập lý luận với một cán bộ là vô cùng quan trọng, lý luận vững vàng là đi kiện tiền đề làm tốt công tác cách mạng. Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành bí thư trung kỷ ủy có nói với tôi, cán bộ kỷ ủy phải tăng cường học tập lý luận.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Vì chính thức nói chuyện với Yêu Hải Anh nên Liễu Tuấn dùng từ rất chú ý, nhắc tới Nghiêm Ngọc Thành cũng nghiêm túc xưng hô quan hàm.
Yêu Hải Anh hoang mang nhìn Liễu Tuấn:
- Bí thư...
Với cán bộ như Yêu Hải Anh, Nghiêm Ngọc Thành là sự tồn tại cao vời, Liễu Tuấn an bài tương lai của cô ta lại nhắc tới Nghiêm bí thư, tuyệt đối không phải tùy tiện, Liễu Tuấn không cần phải mượn Nghiêm Ngọc Thành để nâng cao thân phận của mình.
Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Là thế này, Nghiêm bí thư cho rằng cần rút một số cán bộ chính trực kinh nghiệm công tác địa phương phong phú làm phong phú thêm lực lượng của trung kỳ ủy, tôi tiến cử đồng chí với Nghiêm bí thư, đoán chừng sau khi học tập xong, đồng chí sẽ vào hệ thống trung kỷ ủy.
Lời này có nghĩa là nói rõ với Yêu Hải Anh, cô ta sẽ chính thức thành đại tướng Nghiêm Liễu hệ, công tác trực tiếp dưới tay Nghiêm Ngọc Thành, đó là vinh dự nhường nào?
Nhất thời Yêu Hải Anh kích động tới không tin vào bản thân nữa
Nghiêm Phi đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt Yêu Hải Anh, lại bóc một qua cam vàng để ở trước mặt Yêu Hải Anh, bóc một quả khác để trước mặt Liễu Tuấn.
Yêu Hải Anh vội gật đầu cám ơn.
Liễu Tuấn cầm quả cam lên ăn mấy múi.
- Bí thư, tôi nghe nói vụ án Tống Đô tra ra vấn đề lớn?
Yêu Hải Anh thăm dò, mắt nhìn Liễu Tuấn lộ vẻ mong mỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Vụ án Tống Đô mặc dù sáng hôm nay mới thảo luận ở ban bí thư tỉnh ủy, thế nhưng tin tức này không dấu được ai. Cho dù không ai dám đem nội dung cuộc họp tiết lộ ra, nhưng Thạch Hàn Băng suất lĩnh tổ chuyên án điều tra ở Tống Đô lâu như vậy, những người khác cũng đoán được đại khái.
Quan trường không thiếu người nhạy bén.
Yêu Hải Anh nóng ruột nên tới chĩi y thăm dò.
Bọn họ chẳng quan tâm tới Lý Chính Nho, Khương Quế Anh bị xử lý ra sao, chỉ quan tâm tới hai vị trí để trống ra đó an bài thế nào.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, cho dù chỗ dựa của hai người đó có mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể giữ có chúng không phải vào tù, còn muốn giữ được cái ghế là không thể.
Yêu Hải Anh cũng động lòng rồi.
Nếu là trước kia Yêu Hải Anh không nghĩ tới phương diện này, cô ta đi theo Đinh Ngọc Chu chỉ mong giữ chắc vị trí là được, nói thật, chủ nghĩa nam tử hán của Đinh Ngọc Chu rất nghiêm trọng, thường không bồi dưỡng nữ cán bộ gì cả, hiện giờ cô ta là thân tin của Liễu Tuấn, y không bao giờ bị giới hạn tầm nhìn ở một nơi như Đinh Ngọc Chau, trước kia khi ở khu Trường Hà còn liên thủ với Thôi Phục Thành can thiệp an bài cán bộ chủ chốt ở Ngọc Lan.
Hiện giờ là ủy viên dự khuyết TW, phó bí thư tỉnh ủy, nhân vật lãnh đạo thế lực bản địa, tầm nhìn sao có thể chỉ đặt ở Ngọc Lan.
Vì thế Yêu Hải Anh đoán, bố trí ban bệ tương lai lai của Tống Đô, Liễu Tuấn nhất định phát ra tiếng nói của mình,
Lúc này tới thăm Liễu Tuấn là cần thiết.
Liễu Tuấn nói:
- Đúng là có vấn đề lớn, Lý Chính Nhi, Khương Quế Anh và mấy thường ủy khác đều có hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng.
Liễu Tuấn không che dấu Yêu Hải Anh.
Yêu Hải Anh mừng rỡ, Liễu Tuấn chẳng những nghiệm chứng tin đồn cô ta nghe được, hơn nữa thái độ này còn làm Yêu Hải Anh thấy hi vọng lớn.
Yêu Hải anh là cán bộ phó sở tư cách lão thành lắm rồi, thời gian lên phó sở còn trước Liễu Tuấn, bao nhiêu năm qua vẫn dậm chân tại chỗ, Yêu Hải Anh cũng cảm thấy có chút ủy khuất.
Liễu Tuấn lên phó bí thư tỉnh ủy rồi.
Đám hậu bối Phan Tri Nhân, Phượng Trí Dũng cũng sắp tới phó sở rồi.
Mắt thấy những cấp dưới ngày nào ngồi ngang với mình, trong lòng Yêu Hải Anh không phải không có suy nghĩ.
- Vậy tỉnh ủy đã thảo luận vấn đề an bài cán bộ chưa ạ?
Yêu Hải Anh hỏi thẳng, cô ta biết rõ tính của Liễu Tuấn, không thích vòng vo với cấp dưới, tốt nhất là nói thẳng, nếu vòng vo, ngược lại dễ làm Liễu Tuấn không vui.
Liễu Tuấn cười:
- Hiện giờ thì chưa, có phải đồng chí có ý tới Tống Đô thu dọn tàn cuộc?
Yêu Hải Anh trực tiếp, Liễu Tuấn càng thẳng thừng hơn, làm cô ta có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi phục tùng an bài của tổ chức.
Liễu Tuấn cười, rồi sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Đồng chí Hải Anh, cục diện Tống Đô rất phức tạp, cho dù có hạ hết Lý Chính Nho, Khương Quế Anh xuống, thay cán bộ lãnh đạo mới lên cũng không thuận lợi được. Những khu mỏ kia đã có mấy chục năm, hình thành cục diện phức tạp rối rắm, bất kỳ đồng chí nào tới cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi đánh trận.
- Chỉ cần tổ chức tín nhiệm, bí thư ủng hộ, tôi có lòng tin.
Yêu Hải anh vội nói, biểu thị "quyết tâm", Yêu Hải Anh còn thêm một câu:
- Theo bí thư nhiều năm như thế, tôi ít nhiều cũng học được một số tri thức kiến thiết kinh tế, hẳn sẽ dùng được.
Liễu Tuấn gật đầu.
Xem ra đầu óc của Yêu Hải Anh còn tỉnh táo, không mưu đồ với vị trí bí thư mà nhắm vào vị trí của Khương Quến Anh, Khương Quế Anh được Đoạn Định Viễn đẩy lên vị trí đó, có chút tương tự với tình hình của Yêu Hải Anh hiện nay.
Yêu Hải Anh cho rằng, cô ta càng có ưu thế cạnh trạnh hơn Khương Quế Anh.
Vì chỗ dựa của cô còn mạnh hơn của Khương Quế Anh, hơn nữa trước kia cô ta luôn công tác ở Tiềm Châu và Ngọc Lan, hai thành phố có kinh thế phát triển nhanh nhất ở tỉnh a, so với Khương Quế Anh từ bí thư kỷ ủy làm thị trưởng càng hợp lý hơn.
Còn về phần từ phó bí thư lên tới bí thư cũng không phải là thái quá, có điều Yêu Hải Anh cho rằng như thế sẽ khiến Liễu Tuấn khó xử, dù sao Cù Hạo Cẩm chưa đi, Thai Duy Thanh cũng không thể vứt bỏ miếng "thịt mỡ" này, đặt mục tiêu quá cao dễ thất bại, không bằng tranh chức thị trưởng cho chắc.
- Đồng chí Hải Anh tôi không đồng ý đồng chí tới Tống Đô công tác lắm.
Trầm ngâm một chút Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Yêu Hải Anh tức thì lòng lạnh ngắt, nói không ra lời, thì ra Liễu Tuấn có tâm tư này, đoán chừng trong lòng y đã có nhân tuyển? Còn nói Liễu Tuấn không định nhúng tay và an bài nhân sự ở Tống Đô thì có đánh chết cô ta cũng không tin.
Nhưng Liễu Tuấn nhìn trúng ai?
Tức thì Yêu Hải Anh buồn bã vô cùng.
Liễu Tuấn không để ý, cứ nói thẳng:
- Đồng chí Hải Anh, cục diện Tống Đô rất phúc tạp, không cẩn thận dễ có sai lầm, chưa chắc là chốn lý tưởng để đi.
Yêu Hải Anh lí nhí nói:
- Vâng, bí thư nhìn xa trông rộng, suy nghĩ vấn đề chu đào, năng lực của tôi đúng là còn có thiếu sót...
Liễu Tuấn mỉm cươi fnói:
- Đồng chí Hải Anh hiểu lầm rồi, chúng ta là đồng nghiệp bao năm, tôi thừa nhận năng lực của đồng chí. Đồng chí là người thẳng thắn, chính trực, là một đồng chí không tệ.
- Cám ơn bí thư khích lệ.
Yêu Hải Anh nói vội, mắt lại lộ ra vẻ hi vọng, xem ra chuyện còn chưa tới mức tuyệt vọng. Nghi tới đây Yêu Hải Anh liếc nhìn Nghiêm Phi một cái, hi vọng Nghiêm Phi có thể ra mặt nói vài câu. Liễu Tuấn yêu vợ như thế, hẳn khó cự tuyệt, có điều Yêu Hải Anh mau chóng ý thức được sai lầm của mình.
Nghiêm Phi đâu có hiểu mấy chuyện này, cho dù có biết tâm tư của Yêu Hải Anh cũng tuyệt đối sẽ không lên tiếng.
Phu nhân không can thiệp vào chính sự in sâu vào đầu Nghiêm Phi.
Liễu Tuấn sao chẳng nhìn ra tâm tư của cô ta, nói:
- Đồng chí Hải Anh, trước kia đồng chí luôn công tác ở cở sở, kinh nghiệp cơ sở vô cùng phong phú, nhưng là cán bộ lãnh đạo cao cấp của đảng, phải làm dầy thêm trải nghiệm của mình. Vì thế tôi định tiến cử đồng chí tới trường đàng TW bồi dưỡng nửa năm, tăng cường lý luận.
Yêu Hải Anh nghe thế, tức thì mừng rỡ lại bất ngờ.
Thì Liễu Tuấn sớm có an bài này.
Tới trưởng Đảng TW bồi dưỡng, có nghĩa là sắp được đề bạt trọng dụng, đó là thông lệ quan trường, hơn nữa do đích thân Liễu Tuấn tiến cử, ý nghĩa càng không tầm thường, chỉ có Liễu Tuấn nhạn định cô ta là tâm phúc mới đích thân an bài tiền đồ cho cô ta.
Với địa vị của Liễu Tuấn hiện nay trong Nghiêm Liễu hệ, an bài này có nghĩa là Yêu Hải Anh được cao tầng Nghiêm Liễu hệ thừa nhận, sau khi kết túc bồi dưỡng ở trường đảng, đoán chừng sĩ đồ của cô ta bước vào đường cao tốc rồi.
- Cám ơn bí thư quan tâm.
Yêu Hải Anh nói, mặt rất cảm kích, rất chân thành.
- Đồng chí Hải Anh, học tập lý luận với một cán bộ là vô cùng quan trọng, lý luận vững vàng là đi kiện tiền đề làm tốt công tác cách mạng. Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành bí thư trung kỷ ủy có nói với tôi, cán bộ kỷ ủy phải tăng cường học tập lý luận.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Vì chính thức nói chuyện với Yêu Hải Anh nên Liễu Tuấn dùng từ rất chú ý, nhắc tới Nghiêm Ngọc Thành cũng nghiêm túc xưng hô quan hàm.
Yêu Hải Anh hoang mang nhìn Liễu Tuấn:
- Bí thư...
Với cán bộ như Yêu Hải Anh, Nghiêm Ngọc Thành là sự tồn tại cao vời, Liễu Tuấn an bài tương lai của cô ta lại nhắc tới Nghiêm bí thư, tuyệt đối không phải tùy tiện, Liễu Tuấn không cần phải mượn Nghiêm Ngọc Thành để nâng cao thân phận của mình.
Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Là thế này, Nghiêm bí thư cho rằng cần rút một số cán bộ chính trực kinh nghiệm công tác địa phương phong phú làm phong phú thêm lực lượng của trung kỳ ủy, tôi tiến cử đồng chí với Nghiêm bí thư, đoán chừng sau khi học tập xong, đồng chí sẽ vào hệ thống trung kỷ ủy.
Lời này có nghĩa là nói rõ với Yêu Hải Anh, cô ta sẽ chính thức thành đại tướng Nghiêm Liễu hệ, công tác trực tiếp dưới tay Nghiêm Ngọc Thành, đó là vinh dự nhường nào?
Nhất thời Yêu Hải Anh kích động tới không tin vào bản thân nữa
/2140
|