Không bao lâu Liễu Tuấn xuất hiện trong văn phòng Cù Hạo Cẩm.
Lần này Cù Hạo Cẩm phá lệ, chủ động đứng dậy đi ra bắt tay với Liễu Tuấn.
Tiểu Ngô nhạy bén nắm bắt được biến hóa nhỏ nảy, Cù Hạo Cẩm gần như chưa bao giờ chủ động từ sau bàn làm việc đi ra tiếp khách, trước kia cho dù là tiếp Thai Duy Thanh cũng chỉ chủ động đứng dậy bắt tay, vừa rồi tiếp Thai Duy Thanh cũng được đãi ngộ như thế.
Vì nguyên nhân nào khiến Cù chính cục luôn uy thế thay đổi thói quen của mình.
Theo Tiểu Ngô lý giải, Cù bí thư làm thế là để ổn định các phái thế lực trong tỉnh, để họ im lặng trong quá trình xử trí vụ án Tống Đô.
Chuyện này mà làm ầm lên Cù Hạo Cẩm phải chịu trách nhiệm lãnh đạo.
Một thành phố cả bí thư và thị trưởng đồng loạt xảy ra vấn đề, một loạt mất đi sáu thường ủy, trong đó một tự sát, thậm chí có khả năng bị giết người bịt miệng, ảnh hưởng có thể nói tồi tệ tới cực điểm, chính địch của Cù Hạo Cẩm rất có khả năng nắm lấy việc này để giở trò.
Hiện giờ Cù Hạo Cẩm cần phải toàn lực giữ gìn trong tỉnh hài hòa, còn những tiếng nói bất đồng tới từ cao tầng, ắt có người ra mặt làm công tác thay cho ông ta, hiện giờ lánh tụ hai phái thế lực trong tỉnh, là Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn.
Điều này chẳng trách Cù bí thư vội triệu kiến Thai tỉnh trưởng và Liễu bí thư, còn cấp họ đãi ngộ cao như thế.
Gặp phải tình hình này uy thế tới đâu cũng phải hạ mình.
- Đồng chí Liễu Tuấn, mời ngồi đi.
Cù Hạo Cẩm ngồi xuống trước ở ghế sô pha mời Liễu Tuấn, trên khuôn mặt luôn uy nghiêm lộ ra nụ cười hiếm có.
Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện, lưng hơi dựa về phía sau, ngồi khá tùy ý.
Cù Hạo Cẩm đôi mày nhíu lại, lập tức giản ra, không chú ý căn bản không phát giác ra. Liễu Tuấn phát hiện thấy có điều không để trong lòng.
Cù Hạo Cẩm có đặc điểm của Cù Hạo Cẩm, Liễu Tuấn có cá tính của Liễu Tuấn.
- Đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay mời đồng chí tới đây chủ yếu là để thương thảo vấn đề bố trí cán bộ Tống Đô.
Cù Hạo Cẩm chậm rãi nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Bố trí cán bộ vốn là vấn đề nghiêm túc.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Xin Cù bi thư chỉ thị.
Cù Hạo Cẩm xua tay:
- Không phải chỉ thị, chỉ đề thương lượng thôi, tình hình Tống Đô cho thấy, an bài cán bộ rất quan trọng, cần phải trải qua thương lượng an bài thì tốt hơn, nếu độc đoán quyết định khó tránh khỏi xảy ra vấn đề. Tỉnh ủy khảo sát với đám Lý Chính Nho và Khương Quế Anh không đủ toàn diện.
Liễu Tuấn mỉm cười, lại lần nữa gật đầu.
Cù Hạo Cẩm nói đều là lý do đường hoàng, nhưng điều phố cán bộ có mấy lần kiên trì được nguyên tắc, khảo sát toàn diệt? Nhất là bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo chủ yếu, sớm đã biến thành tranh giành các thế lực, là kết quả của sự bình hành.
- Đồng chí Liễu Tuấn, vừa rồi tôi và đồng chí Thai Duy Thanh có thương thảo chuyện này, đồng chí Thai Duy Thanh tiến cử đồng chí Tô Kiệt làm thị trưởng Tống Đô, đồng chí có kiến nghị gì với ý kiến này không?
Dù là đàm phán, Cù Hạo Cẩm vẫn làm theo trình tự.
Danh nghĩa tôi mới cậu tới đây thương lượng là vì Tô Kiệt là phó thị trưởng Ngọc Lan, cậu là lãnh đạo chủ yếu, tất nhiên phải chưng cầu ý kiến của cậu.
Liễu Tuấn còn là phó bí thư tỉnh ủy, điều thủ hạ của y đi không thể không được y đồng ý, đây là vấn đề lễ tiết cần có, nếu không vì nó mà gây ra mâu thuẫn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đồng chí Tô Kiệt năng lực công tác rất tốt, nếu như Thai tỉnh trưởng cho rằng đồng chí ý là nhân tuyển thích hợp thì hẳn có lý do nhất định, tôi cũng không phản đối.
Liễu Tuấn nói câu này coi như kín kẽ, Liễu Tuấn về Ngọc Lan được một năm rưỡi, hiểu biết về Tô Kiệt chủ yếu là ở mặt công tác, không hiểu mấy đạo đức cá nhân của Tô Kiệt, nên không bình luận gì, không phản đối chẳng qua là vì Thai Duy Thanh tiến cử mà thôi.
- Vậy đồng chí Tô Kiệt điều đi rồi, ai sẽ thích hợp đảm nhận chức vụ phó thị trưởng thưởng vụ của Ngọc Lan.
Cù Hạo Cẩm bình thản hỏi.
- Vấn đề này ý kiến cá nhân của tôi là không vội quyết định, Ngọc Lan có tám phó thị trưởng, theo quan điểm của tôi là hơi vượt quá biên chế rồi. Đồng chí Tô Kiệt điề đi, có thể do các phó thị trưởng khác chia sẻ công tác, vẫn đề không lớn, đợi tỉnh ủy có nhân tuyển thích hợp rồi ra quyết định cũng không muộn.
Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu.
Xem ra mục tiêu của Liễu Tuấn rất rõ ràng, chính là chức bí thư Tống Đô, không muốn dây dưa ở việc khác. Cù Hạo Cẩm sau khi nhận được điện thoại của Kính Thu Nhân, vì ổn định Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn, quyết định nhượng bộ, đoán chừng Liễu Tuấn đã đoán được tâm tư của ông ta, cho nên đặt mục tiêu trực tiếp ở vị trí bí thư Tống Đô, nhưng phàm chuyện gì cũng phải có chừng mực, nếu Liễu Tuấn quá tham vơ hết vào mình, không khỏi quá khó coi, chẳng may chọc giận Cù Hạo Cẩm, chuyện bị đâm ngang thì không hay.
Hiện giờ tạm thời không xác định phó thị trưởng thường vụ, hiện giờ y thân kiêm nhiều chức, lại bỏ trống phó thị trưởng thường vụ, có thể tập trung quyền lực tuyệt đối, ít nhất trong thời gian ngắn sau này Liễu tuấn có quyền uy tuyệt đối, điều này rất có lợi cho việc hoàn thành bố cục của y.
Làm cho Cù Hạo Cẩm không thoải mái là "phân công rõ ràng" giữa Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh, ông ta vốn cho rằng Thai Duy Thanh quyết không lùi bước nắm lấy chức thư của Tống Đô, dù sao cơ hội này chỉ có thể gặp không thể cầu. Cù Hạo Cẩm biết Thai Duy Thanh luôn chọc tay vào mọi nơi, có lợi là đâm đầu vào, Cù Hạo Cẩm rất lo, vì ông ta không chỉ phải vỗ về một mình hắn, còn Liễu Tuấn ở bên cạnh như hổ đói rình mồi , nếu Thai Duy Thanh tham lam vơ hết cả bí thư lẫn thị trưởng thì lấy gì cho Liễu Tuấn?
Liễu nha nội cũng không phải loại người khiêm nhường, một ví trí phó bí thư chỉ sợ không hài lòng.
Không ngờ Thai Duy Thanh hoàn toàn không nhắc tới chức bí thư, chỉ muốn thị trưởng, có thể thấy hắn và Liễu Tuấn đã thương lượng trước rồi.
Cù Hạo Cẩm quyết định là một truyện, ông ta chưa nói, kẻ khác đã mưu tính lại là một chuyện khác.
Vấn đề thể diện.
Hai tên khốn này đúng là không thèm khách khí.
Có điều chính trị là thế, Cù Hạo Cẩm bị người ta tóm lấy "điểm yếu" có tức cũng chỉ đành nhịn.
Nhưng không ngờ Thai Duy Thanh lại nhường vị trí bí thư ra làm Cù Hạo Cẩm tốn công suy nghĩ, dù sao vụ án Đông Hải chủ yếu là quân đội tranh đấu, Cù Hạo Cẩm không quan tâm lắm, không biết chuyện có thẻ có "giao dịch" trong việc này giữa Liễu Tuấn và nhà họ Cao.
- Vậy đồng chí có kiến nghị gì về chức bí thư Tống Đô không? Tôi nghe được một số đồng chí phản ánh, đồng chí Mã Tử Hàm không tệ, năng lực công tác tốt, phẩm đức cá nhân cũng rất tốt.
Cù Hạo Cẩm bình tính nói.
Hắn đoán chừng Liễu Tuấn có lẽ tự có nhân tuyển của mình, không nhất định là Mã Tử Hàm, nhưng vẫn cố ý đề xuất ra là có nguyên nhân, Mã Tử Hàm là bí thư tiền nhiệm được Hà Duyên An coi trọng, quan hệ Hà Duyên An và Liễu Tuấn không tầm thường. Mà tên Liễu Tuấn làm ông ta đau đầu không thôi, phân tích như thế nếu Liễu Tuấn và Hà Duyên An thậm chí cả nhà họ Hà đều có quan hệ rất sâu, Cù Hạo Cẩm hi vọng đẩy Mã Tử Hàm ra, chính là hi vọng Liễu Tuấn không tiện phản đối, mà ông ta lại tỏ thiện ý với Hà Duyên An.
Mọi người cùng là ủy viên cục chính trị, có thể giữ quan hệ tốt, đương nhiên phải tận lực mà làm.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tình huống của đồng chí Mã Tử Hàm tôi cũng biết một chút , đúng như Cù bí thư nói, năng lực và phẩm đức không tệ. Có điều Tông Đô tình thế quá phức tạp, tôi cho rằng nên bố trí một cán bộ kinh nghiệm công tác phong phú, có khí phách là tốt nhất.
Cù Hạo Cẩm nheo mắt lại một chút, nói:
- Ừm, ý kiến của đồng chí cũng rất có đạo lý, vậy đồng chí cho rằng cán bộ nào là thích hợp?
- Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí Sài Thiệu Cơ là thích hợp nhất, đồng chí này từng làm bí thư huyển ủy, bí thư khu Trường Hà, hiện giờ là ti trưởng ti cao tân của ủy ban phát triển quốc gia, kinh nghiệp công tác ở địa phương lẫn bộ ủy ban quốc gia đều rất phong phú. Đồng chí này tác phong rất chu đáo, nguyên tắc rất cao, nếu như tới Tống Đô, tin rằng có thể mau chóng mở ra cục diện mới, xoay chuyển tình thế hỗn loạn.
Cù Hạo Cẩm không ngờ Liễu Tuấn lại ném Sài Thiệu Cơ ra, theo lý lịch của Sài Thiệu Cơ, làm phó tỉnh trưởng cũng dư, làm bí thư Tống Đô sẽ không ai dị nghị gì.
Từ ý nghĩa nào đó đây cũng là vì thể diện của Cù Hạo Cẩm, để một cán bộ lích lịch như vậy tới làm bí thư Tống Đô, người khác chỉ có thể nói tỉnh ủy dùng người thích đáng.
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ đúng là cán bộ rất có năng lực, nếu đồng chí Liễu Tuấn cho rằng thích hợp, tôi cũng không phản đối.
Trầm ngâm một chút, Cù Hạo Cẩm nói.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tôi chỉ đưa ra kiến nghị thôi, quyết định cuối cùng là của Cù bí thư, ngoài ra đồng chí Cừu Dụng Chi của Tiềm Châu là đồng chí có phẩm đức cá nhân rất tốt, có thể vượt qua được các loại khảo nghiệm, tôi cho rằng để đồng chí ấy làm trường phỏng tổ chức Tống Đô có lợi cho đồng chí Sài Thiệu Cơ triển khai công tác.
Trường phòng tổ chức thường là thân tín của bí thư, đề nghị này rất hợp tình hợp lý.
Cù Hạo Cẩm rất quyết đoán, gật đầu nói:
- Rất tốt, chúng ta sáng mai mở cuộc họp thương lượng, quyết định nhân tuyển để lập tức tiếp nhận công tác của Tống Đô
Lần này Cù Hạo Cẩm phá lệ, chủ động đứng dậy đi ra bắt tay với Liễu Tuấn.
Tiểu Ngô nhạy bén nắm bắt được biến hóa nhỏ nảy, Cù Hạo Cẩm gần như chưa bao giờ chủ động từ sau bàn làm việc đi ra tiếp khách, trước kia cho dù là tiếp Thai Duy Thanh cũng chỉ chủ động đứng dậy bắt tay, vừa rồi tiếp Thai Duy Thanh cũng được đãi ngộ như thế.
Vì nguyên nhân nào khiến Cù chính cục luôn uy thế thay đổi thói quen của mình.
Theo Tiểu Ngô lý giải, Cù bí thư làm thế là để ổn định các phái thế lực trong tỉnh, để họ im lặng trong quá trình xử trí vụ án Tống Đô.
Chuyện này mà làm ầm lên Cù Hạo Cẩm phải chịu trách nhiệm lãnh đạo.
Một thành phố cả bí thư và thị trưởng đồng loạt xảy ra vấn đề, một loạt mất đi sáu thường ủy, trong đó một tự sát, thậm chí có khả năng bị giết người bịt miệng, ảnh hưởng có thể nói tồi tệ tới cực điểm, chính địch của Cù Hạo Cẩm rất có khả năng nắm lấy việc này để giở trò.
Hiện giờ Cù Hạo Cẩm cần phải toàn lực giữ gìn trong tỉnh hài hòa, còn những tiếng nói bất đồng tới từ cao tầng, ắt có người ra mặt làm công tác thay cho ông ta, hiện giờ lánh tụ hai phái thế lực trong tỉnh, là Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn.
Điều này chẳng trách Cù bí thư vội triệu kiến Thai tỉnh trưởng và Liễu bí thư, còn cấp họ đãi ngộ cao như thế.
Gặp phải tình hình này uy thế tới đâu cũng phải hạ mình.
- Đồng chí Liễu Tuấn, mời ngồi đi.
Cù Hạo Cẩm ngồi xuống trước ở ghế sô pha mời Liễu Tuấn, trên khuôn mặt luôn uy nghiêm lộ ra nụ cười hiếm có.
Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện, lưng hơi dựa về phía sau, ngồi khá tùy ý.
Cù Hạo Cẩm đôi mày nhíu lại, lập tức giản ra, không chú ý căn bản không phát giác ra. Liễu Tuấn phát hiện thấy có điều không để trong lòng.
Cù Hạo Cẩm có đặc điểm của Cù Hạo Cẩm, Liễu Tuấn có cá tính của Liễu Tuấn.
- Đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay mời đồng chí tới đây chủ yếu là để thương thảo vấn đề bố trí cán bộ Tống Đô.
Cù Hạo Cẩm chậm rãi nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Bố trí cán bộ vốn là vấn đề nghiêm túc.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Xin Cù bi thư chỉ thị.
Cù Hạo Cẩm xua tay:
- Không phải chỉ thị, chỉ đề thương lượng thôi, tình hình Tống Đô cho thấy, an bài cán bộ rất quan trọng, cần phải trải qua thương lượng an bài thì tốt hơn, nếu độc đoán quyết định khó tránh khỏi xảy ra vấn đề. Tỉnh ủy khảo sát với đám Lý Chính Nho và Khương Quế Anh không đủ toàn diện.
Liễu Tuấn mỉm cười, lại lần nữa gật đầu.
Cù Hạo Cẩm nói đều là lý do đường hoàng, nhưng điều phố cán bộ có mấy lần kiên trì được nguyên tắc, khảo sát toàn diệt? Nhất là bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo chủ yếu, sớm đã biến thành tranh giành các thế lực, là kết quả của sự bình hành.
- Đồng chí Liễu Tuấn, vừa rồi tôi và đồng chí Thai Duy Thanh có thương thảo chuyện này, đồng chí Thai Duy Thanh tiến cử đồng chí Tô Kiệt làm thị trưởng Tống Đô, đồng chí có kiến nghị gì với ý kiến này không?
Dù là đàm phán, Cù Hạo Cẩm vẫn làm theo trình tự.
Danh nghĩa tôi mới cậu tới đây thương lượng là vì Tô Kiệt là phó thị trưởng Ngọc Lan, cậu là lãnh đạo chủ yếu, tất nhiên phải chưng cầu ý kiến của cậu.
Liễu Tuấn còn là phó bí thư tỉnh ủy, điều thủ hạ của y đi không thể không được y đồng ý, đây là vấn đề lễ tiết cần có, nếu không vì nó mà gây ra mâu thuẫn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đồng chí Tô Kiệt năng lực công tác rất tốt, nếu như Thai tỉnh trưởng cho rằng đồng chí ý là nhân tuyển thích hợp thì hẳn có lý do nhất định, tôi cũng không phản đối.
Liễu Tuấn nói câu này coi như kín kẽ, Liễu Tuấn về Ngọc Lan được một năm rưỡi, hiểu biết về Tô Kiệt chủ yếu là ở mặt công tác, không hiểu mấy đạo đức cá nhân của Tô Kiệt, nên không bình luận gì, không phản đối chẳng qua là vì Thai Duy Thanh tiến cử mà thôi.
- Vậy đồng chí Tô Kiệt điều đi rồi, ai sẽ thích hợp đảm nhận chức vụ phó thị trưởng thưởng vụ của Ngọc Lan.
Cù Hạo Cẩm bình thản hỏi.
- Vấn đề này ý kiến cá nhân của tôi là không vội quyết định, Ngọc Lan có tám phó thị trưởng, theo quan điểm của tôi là hơi vượt quá biên chế rồi. Đồng chí Tô Kiệt điề đi, có thể do các phó thị trưởng khác chia sẻ công tác, vẫn đề không lớn, đợi tỉnh ủy có nhân tuyển thích hợp rồi ra quyết định cũng không muộn.
Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu.
Xem ra mục tiêu của Liễu Tuấn rất rõ ràng, chính là chức bí thư Tống Đô, không muốn dây dưa ở việc khác. Cù Hạo Cẩm sau khi nhận được điện thoại của Kính Thu Nhân, vì ổn định Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn, quyết định nhượng bộ, đoán chừng Liễu Tuấn đã đoán được tâm tư của ông ta, cho nên đặt mục tiêu trực tiếp ở vị trí bí thư Tống Đô, nhưng phàm chuyện gì cũng phải có chừng mực, nếu Liễu Tuấn quá tham vơ hết vào mình, không khỏi quá khó coi, chẳng may chọc giận Cù Hạo Cẩm, chuyện bị đâm ngang thì không hay.
Hiện giờ tạm thời không xác định phó thị trưởng thường vụ, hiện giờ y thân kiêm nhiều chức, lại bỏ trống phó thị trưởng thường vụ, có thể tập trung quyền lực tuyệt đối, ít nhất trong thời gian ngắn sau này Liễu tuấn có quyền uy tuyệt đối, điều này rất có lợi cho việc hoàn thành bố cục của y.
Làm cho Cù Hạo Cẩm không thoải mái là "phân công rõ ràng" giữa Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh, ông ta vốn cho rằng Thai Duy Thanh quyết không lùi bước nắm lấy chức thư của Tống Đô, dù sao cơ hội này chỉ có thể gặp không thể cầu. Cù Hạo Cẩm biết Thai Duy Thanh luôn chọc tay vào mọi nơi, có lợi là đâm đầu vào, Cù Hạo Cẩm rất lo, vì ông ta không chỉ phải vỗ về một mình hắn, còn Liễu Tuấn ở bên cạnh như hổ đói rình mồi , nếu Thai Duy Thanh tham lam vơ hết cả bí thư lẫn thị trưởng thì lấy gì cho Liễu Tuấn?
Liễu nha nội cũng không phải loại người khiêm nhường, một ví trí phó bí thư chỉ sợ không hài lòng.
Không ngờ Thai Duy Thanh hoàn toàn không nhắc tới chức bí thư, chỉ muốn thị trưởng, có thể thấy hắn và Liễu Tuấn đã thương lượng trước rồi.
Cù Hạo Cẩm quyết định là một truyện, ông ta chưa nói, kẻ khác đã mưu tính lại là một chuyện khác.
Vấn đề thể diện.
Hai tên khốn này đúng là không thèm khách khí.
Có điều chính trị là thế, Cù Hạo Cẩm bị người ta tóm lấy "điểm yếu" có tức cũng chỉ đành nhịn.
Nhưng không ngờ Thai Duy Thanh lại nhường vị trí bí thư ra làm Cù Hạo Cẩm tốn công suy nghĩ, dù sao vụ án Đông Hải chủ yếu là quân đội tranh đấu, Cù Hạo Cẩm không quan tâm lắm, không biết chuyện có thẻ có "giao dịch" trong việc này giữa Liễu Tuấn và nhà họ Cao.
- Vậy đồng chí có kiến nghị gì về chức bí thư Tống Đô không? Tôi nghe được một số đồng chí phản ánh, đồng chí Mã Tử Hàm không tệ, năng lực công tác tốt, phẩm đức cá nhân cũng rất tốt.
Cù Hạo Cẩm bình tính nói.
Hắn đoán chừng Liễu Tuấn có lẽ tự có nhân tuyển của mình, không nhất định là Mã Tử Hàm, nhưng vẫn cố ý đề xuất ra là có nguyên nhân, Mã Tử Hàm là bí thư tiền nhiệm được Hà Duyên An coi trọng, quan hệ Hà Duyên An và Liễu Tuấn không tầm thường. Mà tên Liễu Tuấn làm ông ta đau đầu không thôi, phân tích như thế nếu Liễu Tuấn và Hà Duyên An thậm chí cả nhà họ Hà đều có quan hệ rất sâu, Cù Hạo Cẩm hi vọng đẩy Mã Tử Hàm ra, chính là hi vọng Liễu Tuấn không tiện phản đối, mà ông ta lại tỏ thiện ý với Hà Duyên An.
Mọi người cùng là ủy viên cục chính trị, có thể giữ quan hệ tốt, đương nhiên phải tận lực mà làm.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tình huống của đồng chí Mã Tử Hàm tôi cũng biết một chút , đúng như Cù bí thư nói, năng lực và phẩm đức không tệ. Có điều Tông Đô tình thế quá phức tạp, tôi cho rằng nên bố trí một cán bộ kinh nghiệm công tác phong phú, có khí phách là tốt nhất.
Cù Hạo Cẩm nheo mắt lại một chút, nói:
- Ừm, ý kiến của đồng chí cũng rất có đạo lý, vậy đồng chí cho rằng cán bộ nào là thích hợp?
- Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí Sài Thiệu Cơ là thích hợp nhất, đồng chí này từng làm bí thư huyển ủy, bí thư khu Trường Hà, hiện giờ là ti trưởng ti cao tân của ủy ban phát triển quốc gia, kinh nghiệp công tác ở địa phương lẫn bộ ủy ban quốc gia đều rất phong phú. Đồng chí này tác phong rất chu đáo, nguyên tắc rất cao, nếu như tới Tống Đô, tin rằng có thể mau chóng mở ra cục diện mới, xoay chuyển tình thế hỗn loạn.
Cù Hạo Cẩm không ngờ Liễu Tuấn lại ném Sài Thiệu Cơ ra, theo lý lịch của Sài Thiệu Cơ, làm phó tỉnh trưởng cũng dư, làm bí thư Tống Đô sẽ không ai dị nghị gì.
Từ ý nghĩa nào đó đây cũng là vì thể diện của Cù Hạo Cẩm, để một cán bộ lích lịch như vậy tới làm bí thư Tống Đô, người khác chỉ có thể nói tỉnh ủy dùng người thích đáng.
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ đúng là cán bộ rất có năng lực, nếu đồng chí Liễu Tuấn cho rằng thích hợp, tôi cũng không phản đối.
Trầm ngâm một chút, Cù Hạo Cẩm nói.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tôi chỉ đưa ra kiến nghị thôi, quyết định cuối cùng là của Cù bí thư, ngoài ra đồng chí Cừu Dụng Chi của Tiềm Châu là đồng chí có phẩm đức cá nhân rất tốt, có thể vượt qua được các loại khảo nghiệm, tôi cho rằng để đồng chí ấy làm trường phỏng tổ chức Tống Đô có lợi cho đồng chí Sài Thiệu Cơ triển khai công tác.
Trường phòng tổ chức thường là thân tín của bí thư, đề nghị này rất hợp tình hợp lý.
Cù Hạo Cẩm rất quyết đoán, gật đầu nói:
- Rất tốt, chúng ta sáng mai mở cuộc họp thương lượng, quyết định nhân tuyển để lập tức tiếp nhận công tác của Tống Đô
/2140
|