Lăng Nhã gọi món xong, quay lại ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, lập tức lên tiếng trêu em trai:
- Tiểu Thao, chỉ thấy Lâm Thiên Nghệ không tệ, rất xinh xắn, có phải em nhìn trúng cô bé ấy rồi không?
Lô Dĩnh hỏi:
- Tiểu Nhã, con gặp Lâm Thiên Nghệ rồi à?
- Vâng, con gặp một lần ở Cty Thiên Dực, rất lễ phép, trông cũng không tệ.
Lăng Thao bị mọi người trêu, càng xấu hổ hơn, nhăn nhó nói:
- Đã bảo không phải mà, chỉ là đồng nghiệp thôi, người ta giúp em quản lý công ty rất vất vả, chẳng lẽ không nên mời người ta bữa cơm?
- Nên, đương nhiên là nên... Em mời khách mà, thích mời ai thì mời. Có điều em lớn thế này rồi là lần đầu tiên mời con gái ăn cơm phải không? Ở Mỹ không tính nhé, em không được lấy một cô vợ tóc vàng mắt xanh về cho ba mẹ đâu đấy..
Lăng Nhã tâm tình rất tốt, cứ trêu Lăng Thao.
- Chị chỉ nói lung tung, em lấy vợ tóc vàng mắt xanh bao giờ...
Lăng Thao vốn da mặt mỏng, bị chị trêu vài câu mặt đã đỏ như gấc.
- Không thì tốt, không phải chị sợ em lấy sao? Tới khi đó mọi người ngôn ngữ bất đồng, nói nửa ngày chẳng ai hiểu cái gì.
Lăng Nhã cười nói.
- Chị, không nói với chị nữa, em xuống đại sảnh đón cô ấy..
Lăng Thao nói xong không đợi mọi người lên tiếng đã vù một cái không thấy đâu nữa, khiến mọi người lại cười một trận.
- À, thằng bé này cái gì cũng được, chỉ có điều quá rụt rè, cái tính cách này trong cơ quan không tốt lắm...
Lăng Quân Dao lắc đầu.
Lời này khiến Lô Dĩnh mặt mày lộ ra chút lo lắng, gật đầu nói:
- Ừ, chị cũng đang lo về việc này đây, chẳng lẽ lại làm cán bộ kỹ thuật suốt đời?
Ban đầu Lăng Thao vào cục 11 bộ công an, bọn họ rất vui, dù sao khi đó Lăng Thao chịu vào cơ quan làm việc đã phải cám ơn trời đất rồi. Vốn mong hắn rèn luyện trong cơ quan vài năm, quen nhân tình thế thái, khi tới lúc thích hợp chuyển sanglàm cán bộ hành chính, hi vọng kế thừa y bát của Lăng Quân Khánh, làm nhà họ Lăng phát dương quang đại.
Hiện giờ xem ra mục tiêu đó còn xa lắm.
Lăng Thao không chịu thông suốt.
- Mẹ, mẹ lo lắng gì chứ? Tiểu Thao còn nhỏ mà, ngay cả bạn gái còn chưa có, con thấy đợi em nó có bạn gái rồi, sẽ dần hiểu ra.
Lăng Nhã liền biện hộ cho em trai.
- Còn nhỏ à, chớp mắt đã 27 rồi, mà cứ như trẻ con.
Lô Dĩnh nói rồi bất giác liếc nhìn Liễu Tuấn.
Lăng Nhã biết ý mẹ, hẽ miệng cười lắc đầu.
Thật là, ai mà so được với người đó chứ? Cả nước chỉ có một người thôi.
Lô Dĩnh thấy thái độ của con gái cũng bật cười.
So sánh này thật đúng là hơi quá.
- Anh, năm nay liệu anh có điều động công tác không?
Nghị luận Lăng Thao một hồi, Lăng Quân Dao đem chủ đề nói tới công tác của Lăng Quân Khánh, hiện giờ trong bộ có rất nhiều tin đồn, thậm chí có người vòng vèo thăm dò tin tức Lăng Quân Dao, khi nói chuyện thêm vài phần nịnh hót. Lăng Quân Dao bề ngoài mặc dù tỏ ra rất hờ hững, nhưng thực ra rất để ý.
Tiền đồ của Lăng Quân Khánh cũng là tiền đô của Lăng Quân Dao, chỉ cần anh trai lên làm bộ trưởng, là thể diện của cả nhà họ Lăng.
Lăng Quân Khánh vội nghiêm mặt nói:
- Quân Dao, chuyện này không thể tùy tiện nghị luận, tổ chức tự có an bài.
Lăng Quân Khanh biết em gái biến tướng của việc thăm dò Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tấn Tài hiện giờ còn chưa chính thức trúng tuyển, Liễu Tuấn sao có thể tùy tiện tiết lộ tin tức? Bộ nhiệm cán bộ cấp chính bộ không phải là một mình ai nói mà quyết được.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Năng lực công tác của chú Lăng ai cũng thấy cả, ba cháu cũng rất coi trọng. Cháu nghĩ tổ chức sẽ sử dụng cán bộ đúng theo tình huống thực tế.
Lăng Quân Khánh vội khiêm tốn nói:
- Cám ơn Liễu thủ tướng coi trọng, thực ra tôi chỉ làm việc trong phận sự thôi.
Lăng Quân Dao lộ vẻ vui mừng.
Lời này của Liễu Tuấn bằng với nói rõ là Lăng Quân Khánh có hi vọng rồi, nếu không thì Liễu Tuấn sẽ lảng tránh đưa đẩy.
Đang nói chuyện chợt bên ngoài truyền tới tiếng cãi vã.
- Mẹ mày, không có mắt à? Đâm vào đâu đấy?
Một giọng nam chói tai vang lên, ngữ khí rất bất thiện.
- Xin lỗi, không phải là tôi cố ý.
Một giọng nữ nhu mì vội xin lỗi.
Nam nhân kia được thể càng lớn tiếng, nói càng khó nghe:
- Mẹ nó, đúng lũ nhà quê , có biết đây là đâu không?
- Này, sao anh vô lý như thế? Rõ ràng là anh dẫm lên chân bạn tôi, không xin lỗi thì thôi, sao lại còn mắng người?
Lần này người nói là Lăng Thao.
Mọi người trong phòng bao sắc mặt đều trầm xuống, Lô Dĩnh càng không vui, đứa con tri này bà cưng như bảo bối, nghe hắn xung đột với người ta, hơn nữa đối phương còn rất thô lỗ, Lô Dĩnh khó chịu đứng ngay dậy đi ra ngoài.
Ở hành lang có bốn người, hai nam hai nữ.
Ở cạnh Lăng Thao là cô gái xinh xắn, chừng hai hai hai ba, ăn mặt rất bình thường, áo lông đỏ, quần bò xanh, đều là hàng bày bán ngoài đường, tay chân không đeo trang sức gì, đoán chừng là Lâm Thiên Nghệ rồi.
Đôi nam nữ còn lại ăn mặc hết sức thời trang, tuổi cũng khá trẻ, nam nhân giọng chói tai kia đầu nhuộm vàng khè, một bên tai đeo khuyên, cô gái bên cạnh thì vàng bạc đeo đầy người, trông rất xinh đẹp, nhưng trang điểm quá đậm, không thấy được mấy vẻ đẹp tự nhiên.
Tóc vàng nghe Lăng Thao nói vậy thì bùng đỏ, quát tháo:
- Ai dẫm chân cô ta? Rõ ràng cô ta xô vào chị tôi, mắt mày có vấn đề à?
Lăng Thao mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Anh sao không có chút lịch sự nào thế? Mở miệng ra là nói lời thô tục? Thầy giáo không dạy anh à?
Nghe câu này Liễu Tuấn trong phòng bao suýt phì cười.
Vốn biết Lăng Thao cãi nhau không phải là đối thủ của người ta, nhưng chất vấn kiểu này quá "thuần khiết", đoàn chứng Lăng Thao lớn chừng này chưa nói tục câu nào.
Lăng Nhã trừng mắt nhìn y.
Người này thật là, Lăng Thao cãi nhau với người ta, y lại ngồi đây cười trộm.
Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.
Lăng Nhã bất giác bật cười.
Có thể Liễu bí thư đã lâu lắm rồi không được nghe thấy cãi nhau như thế này? Cấp dưới thấy mặt y ai chả run rẩy chỉ sợ nói sai một câu, cảnh cãi vã này đúng là hiếm thấy.
Lăng Quân Khánh cũng cười lắng đầu.
Có điều mặt ông cười, nhưng trong lòng bực bội, không phải lo con trai chịu thiệt, ở đây có hai quan lớn cấp phó bộ, có thiệt cũng không thiệt nổi. Lăng Quân Khánh kiêng kỵ vì đang là năm mới lại gặp phải kẻ ăn nói thô tục, không hiểu lý lẽ, là điềm không lành.
Nhất là ở trước mặt Liễu Tuấn, thật mật mắt.
- Hừ, tao chửi đấy thì sao? Không phục à?
Tóc vàng càng vênh váo, nhạo báng:
- Nhìn cái ngữ như mày, chắc là học sinh ngoan rồi, có uống nước rửa chân của thầy giáo không?
Lăng Thao trố mắt, không còn gì để nói.
Lăng xử trưởng tài học chất đầy năm xe, đường đường tiến sĩ, nhưng cãi nhau sao bằng người ta.
Lâm Thiên Nghệ vội kéo tay áo Lăng Thao nói:
- Lăng Thao, kệ đi, năm mới không nên cãi nhau..
Lăng Thao vốn định làm cho ra nhẽ với tóc vàng, nghe Lâm Thiên Nghệ nói như thế, cố nhìn cơn giận, hừ một tiếng, liền đi qua bên người tên tóc vàng, không ngờ tên tóc vàng không chịu, chắn đường lạnh lùng nói:
- Cái gì, xô phải người ta còn muốn đi à? Xin lỗi ngay.
Lăng Thao nổi giận thật rồi, gân cổ phồng lên, cả giận quát:
- Đúng là vô lý, rõ ràng anh dẫm chân bạn tôi, vì sao chúng tôi phải xin lỗi?
- Mày có xin lỗi không?
Tóc vàng trợn tròn mắt lên.
- Không xin lỗi! Chúng tôi không sai, việc gì phải xin lỗi?
Lăng Thao lớn tiếng nói.
- Được, mày giỏi lắm, có gan thì cứ đứng đó, đợi bạn tao đến xử lý mày thế nào.
Tóc vàng cười lạnh, trông cái dáng vẻ của hắn đoán chừng là định "xử lý" Lăng Thao, chỉ có điều Lăng Thao dù không giỏi ăn nói, nhưng vóc người cao lớn, thân thể rắn chắc, tóc vàng kém xa. Tóc vàng không có đồng bọn, không dám làm bừa.
Cô gái ăn mặc rực rõ bên cạnh từ đầu tới cuối không thèm nhìn Lăng Thao và Lâm Thiên Nghệ lấy một cái, đầu hếch lên, cười khinh khỉnh, nhưng cũng không ngăn tóc vàng ra uy.
Thấy cảnh này Lo Dĩnh nhướng mày lên, đang muốn lên tiếng thì Lâm Thiên Nghệ đi tới một bước, đứng trước mặt Lăng Thao nói:
- Này anh, anh đúng là quá vô lý, rõ ràng anh dẫm vào chân tôi, tôi không cẩn thận mới va phải chị anh, hiện giờ thái độ này của anh rất không tốt. Đừng tưởng rằng chúng tôi sợ anh, năm mới chúng tôi không thèm chấp. Mời anh tránh ra đừng cản trở chúng tôi.
- Ái dà, nhà quê còn giáo huấn người ta hả?
- Ai là nhà, nói cho anh biết, Lăng Thao là người bộ công an đấy.
Lâm Thiên Nghệ lạnh lùng nói, như đổi thành một người khác.
Trong phòng bao Liễu Tuấn mỉm cười với Lăng Nhã.
Lô Dĩnh đang chuẩn bị tới can thiệp cũng không vội nữa, mắt nhìn Lâm Thiên Nghệ lộ vẻ tán thưởng.
- Bộ công an? Ha ha ha, mày dọa ai đấy? Bộ công an mà to à? Con bà nó, bộ công an là cái đếch gì?
Tóc vàng lên tiếng kinh người.
- Con bà nó, thằng nhãi con mày rống cái gì đấy? Muốn ăn đòn à?
Mọi người đang biến sắc thì một âm thanh thô hào ở phòng bao bên cạnh vang lên.
Nghe thấy âm thanh này, Liễu Tuấn không khỏi bật cười
- Tiểu Thao, chỉ thấy Lâm Thiên Nghệ không tệ, rất xinh xắn, có phải em nhìn trúng cô bé ấy rồi không?
Lô Dĩnh hỏi:
- Tiểu Nhã, con gặp Lâm Thiên Nghệ rồi à?
- Vâng, con gặp một lần ở Cty Thiên Dực, rất lễ phép, trông cũng không tệ.
Lăng Thao bị mọi người trêu, càng xấu hổ hơn, nhăn nhó nói:
- Đã bảo không phải mà, chỉ là đồng nghiệp thôi, người ta giúp em quản lý công ty rất vất vả, chẳng lẽ không nên mời người ta bữa cơm?
- Nên, đương nhiên là nên... Em mời khách mà, thích mời ai thì mời. Có điều em lớn thế này rồi là lần đầu tiên mời con gái ăn cơm phải không? Ở Mỹ không tính nhé, em không được lấy một cô vợ tóc vàng mắt xanh về cho ba mẹ đâu đấy..
Lăng Nhã tâm tình rất tốt, cứ trêu Lăng Thao.
- Chị chỉ nói lung tung, em lấy vợ tóc vàng mắt xanh bao giờ...
Lăng Thao vốn da mặt mỏng, bị chị trêu vài câu mặt đã đỏ như gấc.
- Không thì tốt, không phải chị sợ em lấy sao? Tới khi đó mọi người ngôn ngữ bất đồng, nói nửa ngày chẳng ai hiểu cái gì.
Lăng Nhã cười nói.
- Chị, không nói với chị nữa, em xuống đại sảnh đón cô ấy..
Lăng Thao nói xong không đợi mọi người lên tiếng đã vù một cái không thấy đâu nữa, khiến mọi người lại cười một trận.
- À, thằng bé này cái gì cũng được, chỉ có điều quá rụt rè, cái tính cách này trong cơ quan không tốt lắm...
Lăng Quân Dao lắc đầu.
Lời này khiến Lô Dĩnh mặt mày lộ ra chút lo lắng, gật đầu nói:
- Ừ, chị cũng đang lo về việc này đây, chẳng lẽ lại làm cán bộ kỹ thuật suốt đời?
Ban đầu Lăng Thao vào cục 11 bộ công an, bọn họ rất vui, dù sao khi đó Lăng Thao chịu vào cơ quan làm việc đã phải cám ơn trời đất rồi. Vốn mong hắn rèn luyện trong cơ quan vài năm, quen nhân tình thế thái, khi tới lúc thích hợp chuyển sanglàm cán bộ hành chính, hi vọng kế thừa y bát của Lăng Quân Khánh, làm nhà họ Lăng phát dương quang đại.
Hiện giờ xem ra mục tiêu đó còn xa lắm.
Lăng Thao không chịu thông suốt.
- Mẹ, mẹ lo lắng gì chứ? Tiểu Thao còn nhỏ mà, ngay cả bạn gái còn chưa có, con thấy đợi em nó có bạn gái rồi, sẽ dần hiểu ra.
Lăng Nhã liền biện hộ cho em trai.
- Còn nhỏ à, chớp mắt đã 27 rồi, mà cứ như trẻ con.
Lô Dĩnh nói rồi bất giác liếc nhìn Liễu Tuấn.
Lăng Nhã biết ý mẹ, hẽ miệng cười lắc đầu.
Thật là, ai mà so được với người đó chứ? Cả nước chỉ có một người thôi.
Lô Dĩnh thấy thái độ của con gái cũng bật cười.
So sánh này thật đúng là hơi quá.
- Anh, năm nay liệu anh có điều động công tác không?
Nghị luận Lăng Thao một hồi, Lăng Quân Dao đem chủ đề nói tới công tác của Lăng Quân Khánh, hiện giờ trong bộ có rất nhiều tin đồn, thậm chí có người vòng vèo thăm dò tin tức Lăng Quân Dao, khi nói chuyện thêm vài phần nịnh hót. Lăng Quân Dao bề ngoài mặc dù tỏ ra rất hờ hững, nhưng thực ra rất để ý.
Tiền đồ của Lăng Quân Khánh cũng là tiền đô của Lăng Quân Dao, chỉ cần anh trai lên làm bộ trưởng, là thể diện của cả nhà họ Lăng.
Lăng Quân Khánh vội nghiêm mặt nói:
- Quân Dao, chuyện này không thể tùy tiện nghị luận, tổ chức tự có an bài.
Lăng Quân Khanh biết em gái biến tướng của việc thăm dò Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tấn Tài hiện giờ còn chưa chính thức trúng tuyển, Liễu Tuấn sao có thể tùy tiện tiết lộ tin tức? Bộ nhiệm cán bộ cấp chính bộ không phải là một mình ai nói mà quyết được.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Năng lực công tác của chú Lăng ai cũng thấy cả, ba cháu cũng rất coi trọng. Cháu nghĩ tổ chức sẽ sử dụng cán bộ đúng theo tình huống thực tế.
Lăng Quân Khánh vội khiêm tốn nói:
- Cám ơn Liễu thủ tướng coi trọng, thực ra tôi chỉ làm việc trong phận sự thôi.
Lăng Quân Dao lộ vẻ vui mừng.
Lời này của Liễu Tuấn bằng với nói rõ là Lăng Quân Khánh có hi vọng rồi, nếu không thì Liễu Tuấn sẽ lảng tránh đưa đẩy.
Đang nói chuyện chợt bên ngoài truyền tới tiếng cãi vã.
- Mẹ mày, không có mắt à? Đâm vào đâu đấy?
Một giọng nam chói tai vang lên, ngữ khí rất bất thiện.
- Xin lỗi, không phải là tôi cố ý.
Một giọng nữ nhu mì vội xin lỗi.
Nam nhân kia được thể càng lớn tiếng, nói càng khó nghe:
- Mẹ nó, đúng lũ nhà quê , có biết đây là đâu không?
- Này, sao anh vô lý như thế? Rõ ràng là anh dẫm lên chân bạn tôi, không xin lỗi thì thôi, sao lại còn mắng người?
Lần này người nói là Lăng Thao.
Mọi người trong phòng bao sắc mặt đều trầm xuống, Lô Dĩnh càng không vui, đứa con tri này bà cưng như bảo bối, nghe hắn xung đột với người ta, hơn nữa đối phương còn rất thô lỗ, Lô Dĩnh khó chịu đứng ngay dậy đi ra ngoài.
Ở hành lang có bốn người, hai nam hai nữ.
Ở cạnh Lăng Thao là cô gái xinh xắn, chừng hai hai hai ba, ăn mặt rất bình thường, áo lông đỏ, quần bò xanh, đều là hàng bày bán ngoài đường, tay chân không đeo trang sức gì, đoán chừng là Lâm Thiên Nghệ rồi.
Đôi nam nữ còn lại ăn mặc hết sức thời trang, tuổi cũng khá trẻ, nam nhân giọng chói tai kia đầu nhuộm vàng khè, một bên tai đeo khuyên, cô gái bên cạnh thì vàng bạc đeo đầy người, trông rất xinh đẹp, nhưng trang điểm quá đậm, không thấy được mấy vẻ đẹp tự nhiên.
Tóc vàng nghe Lăng Thao nói vậy thì bùng đỏ, quát tháo:
- Ai dẫm chân cô ta? Rõ ràng cô ta xô vào chị tôi, mắt mày có vấn đề à?
Lăng Thao mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Anh sao không có chút lịch sự nào thế? Mở miệng ra là nói lời thô tục? Thầy giáo không dạy anh à?
Nghe câu này Liễu Tuấn trong phòng bao suýt phì cười.
Vốn biết Lăng Thao cãi nhau không phải là đối thủ của người ta, nhưng chất vấn kiểu này quá "thuần khiết", đoàn chứng Lăng Thao lớn chừng này chưa nói tục câu nào.
Lăng Nhã trừng mắt nhìn y.
Người này thật là, Lăng Thao cãi nhau với người ta, y lại ngồi đây cười trộm.
Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.
Lăng Nhã bất giác bật cười.
Có thể Liễu bí thư đã lâu lắm rồi không được nghe thấy cãi nhau như thế này? Cấp dưới thấy mặt y ai chả run rẩy chỉ sợ nói sai một câu, cảnh cãi vã này đúng là hiếm thấy.
Lăng Quân Khánh cũng cười lắng đầu.
Có điều mặt ông cười, nhưng trong lòng bực bội, không phải lo con trai chịu thiệt, ở đây có hai quan lớn cấp phó bộ, có thiệt cũng không thiệt nổi. Lăng Quân Khánh kiêng kỵ vì đang là năm mới lại gặp phải kẻ ăn nói thô tục, không hiểu lý lẽ, là điềm không lành.
Nhất là ở trước mặt Liễu Tuấn, thật mật mắt.
- Hừ, tao chửi đấy thì sao? Không phục à?
Tóc vàng càng vênh váo, nhạo báng:
- Nhìn cái ngữ như mày, chắc là học sinh ngoan rồi, có uống nước rửa chân của thầy giáo không?
Lăng Thao trố mắt, không còn gì để nói.
Lăng xử trưởng tài học chất đầy năm xe, đường đường tiến sĩ, nhưng cãi nhau sao bằng người ta.
Lâm Thiên Nghệ vội kéo tay áo Lăng Thao nói:
- Lăng Thao, kệ đi, năm mới không nên cãi nhau..
Lăng Thao vốn định làm cho ra nhẽ với tóc vàng, nghe Lâm Thiên Nghệ nói như thế, cố nhìn cơn giận, hừ một tiếng, liền đi qua bên người tên tóc vàng, không ngờ tên tóc vàng không chịu, chắn đường lạnh lùng nói:
- Cái gì, xô phải người ta còn muốn đi à? Xin lỗi ngay.
Lăng Thao nổi giận thật rồi, gân cổ phồng lên, cả giận quát:
- Đúng là vô lý, rõ ràng anh dẫm chân bạn tôi, vì sao chúng tôi phải xin lỗi?
- Mày có xin lỗi không?
Tóc vàng trợn tròn mắt lên.
- Không xin lỗi! Chúng tôi không sai, việc gì phải xin lỗi?
Lăng Thao lớn tiếng nói.
- Được, mày giỏi lắm, có gan thì cứ đứng đó, đợi bạn tao đến xử lý mày thế nào.
Tóc vàng cười lạnh, trông cái dáng vẻ của hắn đoán chừng là định "xử lý" Lăng Thao, chỉ có điều Lăng Thao dù không giỏi ăn nói, nhưng vóc người cao lớn, thân thể rắn chắc, tóc vàng kém xa. Tóc vàng không có đồng bọn, không dám làm bừa.
Cô gái ăn mặc rực rõ bên cạnh từ đầu tới cuối không thèm nhìn Lăng Thao và Lâm Thiên Nghệ lấy một cái, đầu hếch lên, cười khinh khỉnh, nhưng cũng không ngăn tóc vàng ra uy.
Thấy cảnh này Lo Dĩnh nhướng mày lên, đang muốn lên tiếng thì Lâm Thiên Nghệ đi tới một bước, đứng trước mặt Lăng Thao nói:
- Này anh, anh đúng là quá vô lý, rõ ràng anh dẫm vào chân tôi, tôi không cẩn thận mới va phải chị anh, hiện giờ thái độ này của anh rất không tốt. Đừng tưởng rằng chúng tôi sợ anh, năm mới chúng tôi không thèm chấp. Mời anh tránh ra đừng cản trở chúng tôi.
- Ái dà, nhà quê còn giáo huấn người ta hả?
- Ai là nhà, nói cho anh biết, Lăng Thao là người bộ công an đấy.
Lâm Thiên Nghệ lạnh lùng nói, như đổi thành một người khác.
Trong phòng bao Liễu Tuấn mỉm cười với Lăng Nhã.
Lô Dĩnh đang chuẩn bị tới can thiệp cũng không vội nữa, mắt nhìn Lâm Thiên Nghệ lộ vẻ tán thưởng.
- Bộ công an? Ha ha ha, mày dọa ai đấy? Bộ công an mà to à? Con bà nó, bộ công an là cái đếch gì?
Tóc vàng lên tiếng kinh người.
- Con bà nó, thằng nhãi con mày rống cái gì đấy? Muốn ăn đòn à?
Mọi người đang biến sắc thì một âm thanh thô hào ở phòng bao bên cạnh vang lên.
Nghe thấy âm thanh này, Liễu Tuấn không khỏi bật cười
/2140
|