Trừ Tạ Viện, Đinh Linh không mời người khách nào khác, hai người đặt một gian phòng nhỏ, Đinh Linh chọn món ăn rất khéo, nghe nói đều là thứ có lợi cho sức đẹp.
Hai người lấy mọt bình rượu vang, nghe âm nhạc nhẹ nhàng, thong thả hưởng thụ khoái cảm món ăn ngon lành đem lại.
Đinh Linh chưa ăn được mấy miếng đã thở vắn than dài.
Tạ Viện mỉm cười, Đinh Linh vội hẹn cô ta vào lúc này vì điều gì Tạ Viện hiểu rất rõ, đương nhiên Đinh Linh không tự nói ra, Tạ Viện không chủ động hỏi tới.
Có điều Tạ Viện biết Đinh Linh không nhịn được bao lâu.
Đinh Linh còn biết điều, tới khi cơ bản đã ăn xong mới đi vào chủ đề, mời người ta ăn cơm, kết quả người ta chưa ăn xong đã luôn miệng than phiền, không hợp với đạo bạn bè.
- Chị, cái vị thị trưởng mới thật quá ác, mông còn ngồi chưa nóng chỗ đã đưa ra cái lệnh giới hạn, có còn để những người kinh doanh địa ốc bọn em sống nữa hay không?
Đinh Linh cầm ly rượu vang lên nhấp một chút, phụng phịu nói, vẻ mặt rất phiền não.
Tạ Viện mỉm cười:
- Đây là quyết định thường ủy thành phố đưa ra, không thể nói là một mình đồng chí Lý Đào quyết định.
Kỳ thực người than phiền hiểu, mà người giải thích càng hiểu hơn.
Bề ngoài lệnh giới hạn này là sau khi Lý Đào lên nhậm chức mới làm ra, thực tế tất cả thương nhân địa ốc ai có tin tức nhạy bén một chút còn ai không biết là "trò" của Liễu Tuấn? Hai năm trước Tiềm Châu đã bắt đầu thực thi giới hạn rồi, nhưng bên Tiềm Châu hai Cty địa ốc lớn nhất là Hoa Hưng và Tinh Vũ đều rất phối hợp, lệnh giới hạn của chính phủ dễ thực thi, nên không tạo thành ảnh hưởng oanh động lắm, hơn nữa địa vị Tiềm Châu kém xa Ngọc Lan, không có quyền lập pháp.
Chiếu theo lý giải của người thường, Liễu Tuấn làm thế là để trói Lý Đào lên chiến xa, hành động lớn như thế riêng thành ủy thực hiện, chính phủ đặt mình bên ngoài là không thỏa đáng.
Có điều Liễu Tuấn có nghĩ thế không thì người ngoài không biết.
Rất nhiều chuyện Liễu Tuấn không làm theo lý lẽ thông thường, bề ngoài Liễu Tuấn giữ vững quy củ, làm người ta không bới móc ra được chuyện lớn, còn về chuyện nhỏ như, "nhất ngôn đường" như "ngang ngược", thì với thân phận hiện nay, Liễu Tuấn không cần để ý nữa.
Hiện giờ người ta phải để ý tới cảm thụ của y chứ không phải là ngược lại.
Nghĩ tới sự uy thế của Liễu Tuấn, Tạ Viện có hơi chút xuất thần.
- Chị nói xem, chuyện này còn có đường vãn hồi nữa không?
Đinh Linh dò hỏi.
Tạ Viện cười khẽ, ưu nhã gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, không nói gì.
Theo suy nghĩ bình thường, văn kiện được hạ xuống, bên hội đồng nhân dân cũng khởi động quá trình lập pháp, chuyện này là ván đóng thuyền rồi, Liễu Tuấn không muốn tự tát vào mặt mình.
Có điều ngồi trong gian phòng này không phải là bà nội trợ trong gia đình, có thể coi là kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, cho nên tư duy cũng khác, Đinh Linh tất nhiên thấy quen chuyện "nuốt lời" trên quan trường rồi, một số văn kiện đóng dấu đỏ nhìn như hết sức đường hoàng, kỳ thực chỉ là tờ giấy lộn, thậm chí một số văn kiện biết rõ không thể thực thi, cơ quan chính phủ vẫn đưa ra, nói trắng ra chẳng qua là nhu cầu chính trị thôi.
Lãnh đạo thành phố trong mắt người khác thần thánh mà thần bí, trong mắt Đinh Linh chỉ là lão già ngồi nhà tiếp khách xem TV, cho nên trong mắt cô ta không hề có "văn kiện đóng dấu đỏ" thần thánh không thể vi phạm.
Tạ Viện không nói trong dự liệu của Đinh Linh.
Với vị trí của Tạ Viện phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, vấn đề trọng đại liên quan tới Liễu Tuấn đúng là không thể tủy tiện tỏ thái độ.
- Chị này, theo em đồng chí lãnh đạo nào đó trong thành phố suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, Ngọc Lan cần một người dẫn đường lý trí chững chạc, không cần một đấng cứu thế hay kích động.
Đinh Linh hậm hực nói, gán cái tội lớn cho đồng chí nào đó.
Tạ Viện cười:
- Linh Linh, tức giận ăn mất ngon, ăn xong đi đã rồi nói.
Đinh Linh quả nhiên không nói nữa.
Tạ Viện ăn xong đồ biển rồi lau miệng.
Đinh Linh nói:
- Chị chúng ta đi đắp mặt đi.
Tạ Viện gật đầu.
Hai người tới "kinh đô quyến rũ", Hoan Hoan thấy hai người, lập tức chạy ra đón, rồi rít chào:
- Chào Tạ bí thư, chào giám đốc Đinh.
Nơi này phục vụ không tệ, Tạ Viện thường tới đây chi tiêu, thực ra cuối cùng đều là do Đinh Linh trà tiền, thẻ hội viên và Đinh Linh đưa cho Tạ Viện luôn rút tiền từ trong tài khoản của Đinh Linh.
Mới đầu Hoan Hoan còn chưa biết thân phận của Tạ Viện, chỉ có chút tò mò, không biết người này là ai mà ngay cả Đinh Linh cũng lấy lòng.
Hoan Hoan chủ ý thầm nghe ngóng một phen, cuối cùng tất nhiên biết rõ thân phận của Tạ Viện, lúc đó giật nảy mình, không ngờ mỹ nữ đoan trang đó là lãnh đạo thành ủy.
Một vị phó bí thư thành ủy hiện nhiệm thường xuyên tới chiếu cố chuyện làm ăn của cô ta, đó là sự vinh dự lớn nhường nào?
Vì thế về sau Đinh Linh nói thế nào Hoan Hoan cũng không để cô ta trả tiền cho Tạ Viện nữa, nếu để Tạ Viện biết mình luôn thu tiền của cô ta, hậu quả khó lường, chọc giận Tạ bí thư, người ta khẽ đưa ngón tay ra là "kinh đô quyến rũ" đóng cửa ngay.
Đối diện với Hoan Hoan ra sức lấy lòng, Tạ Viện chi chừng mực gật đầu, không nói gì thêm.
Thân là phó bí thư thành ủy, được hưởng thụ sự "nịnh hót" này là quá bình thường.
Tạ bí thư vừa tới, Hoan Hoan lập tức an bài phòng bao tốt nhất, phục vụ giỏi nhất. Tạ Viện và Đinh Linh nằm xuống giường, hai cô gái phục vụ gội đầu rửa mặt cho họ, hai cô gái khác xoa bóp, hết sức chu đáo.
- Chị, nghe nói cuộc điều tra dân ý mà chính phủ làm có tỉ lệ ủng hộ trên 90%?
Đinh Linh nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ, thuận miệng hỏi.
- Nếu em là người dân thường, em có ủng hộ hạn chế không?
Đinh Linh ngẩn ra một chút rồi mới nói:
- Thế cũng phải .. Có điều chị này, thành phố làm thế là không ổn, dù thế nào cũng không thể điều tra người dân mà không điểu tra ý kiến của những công ty địa ốc bọn em chứ...
Tạ Viện cười khẽ.
Lấy chính trị ra nói chuyện công bằng, suy nghĩ của Đinh Linh đúng là quá ngây thơ, có điều Tạ Viện hôm nay đồng ý lời mời của Đinh Linh, không phải đơn giản là để ăn cơm, đắp mặt.
- Ừ, đúng là có chút thiếu công bằng, vậy công ty địa ốc bọn em có thể đề xuất ý kiến với chính phủ mà, Liễu bí thư rất chú ý tới ý kiến mọi người.
Tạ Viện thong thả nói.
Đinh Linh khinh bỉ cười nhạt:
- Chị, lời này nói thật là lạ, em sao chưa nghe thấy y chứ ý tới mọi người nhỉ? Người này khi làm thị trưởng đã oai phong lắm rồi, bất kể là ở Tiềm Châu hay Ngọc Lan, làm thị trưởng còn oai phong hơn bí thư... Nếu y chú ý tới ý kiến của mọi người thì thế giới đại đồng rồi.
- Linh Linh, xem ra em rất có ý kiến với Liễu bí thư.
- Đương nhiên, y chặn đường làm ăn của người khác mà... Hôm nay khi bọn em tụ họp với nhau có ai không ngiến răng căm hận y?
Tạ Viện khẽ mỉm cười:
- Bọn em tụ họp với nhau không phải chỉ trò chuyện thôi chứ?
Người kinh doanh địa ốc có ai đơn giản đâu, Liễu Tuấn đưa ra lệnh gới hạn này, cắt đứt mất đường phát tài của họ, hẳn những người này không đơn giản là đi than phiền với nhau.
Bó tay đợi chết, không phải là bản tính của thương nhân.
Lời này của Tạ Viện làm Đinh Linh trở nên phấn chấn.
Kỳ thực đám Đinh Linh đều đại khái biết được quá trình thảo luận chuyện này trên thường ủy, thực sự ủng hộ kiến nghị này là Liễu Tuấn, Lý Đào và Tạ Viện không tán thành, nhưng không làm gì nổi Liễu Tuấn mà thôi.
Còn về vì sao tân thị trưởng không tán thành, Đinh Linh hiểu rất rõ.
Đổi lại là bất kỳ một thị trưởng nào khác cũng sẽ có ý kiến, Liễu Tuấn không chỉ cắt đứt đường phát tài của thương nhân địa ốc mà cả thị trưởng nữa, không có tiền không thể kiến thiết, khó làm ra thành tích.
- Bọn em thương lượng xong hết cả rồi, thành phố chẳng phải muốn bọn em ký tuyên bố đồng ý sao? Bọn em không ký, không ai ký hết, để em xem y có dám đóng cửa hết công ty địa ốc không. Có hạn chế thì phải có người xây nhà, bọn em không làm nữa, mời Liễu bí thư tìm người khác.
Đinh Linh hầm hừ nói.
Tạ Viên hỏi:
- Bọn em? Địa ốc Tinh Vũ cũng sẵn lòng cùng tiến cùng lui sao?
Đinh Linh cười nhạt:
- Không cùng tiến cùng lui thì làm được gì? Chơi một mình sao?
Tạ Viện cười nói:
- Chị thấy đừng nên chọi cứng, nếu không cuối cùng chịu thiệt chỉ là bọn em thôi.
- Vậy bọn em phải làm sao? Uống gió mà sống à?
Đinh Linh rất không cam lòng.
- Có ý kiến có thể lên tiếng mà, lãnh đạo thành phố biết lắng nghe những lời nói thật, đó là trình tự bình thường. Còn nếu như đối chọi, mọi người đều không lợi gì, nếu như thành phố không chịu tiếp nhận ý kiến, bọn em có thể báo cao lên lãnh đạo cấp trên.
Tạ Viện vẫn thong thả nói, rất có khí độ uy nghiêm của lãnh đạo.
Đinh Linh tức thì sáng mắt lên:
- Đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra chiêu này chứ? Cám ơn chị nhắc nhở
Hai người lấy mọt bình rượu vang, nghe âm nhạc nhẹ nhàng, thong thả hưởng thụ khoái cảm món ăn ngon lành đem lại.
Đinh Linh chưa ăn được mấy miếng đã thở vắn than dài.
Tạ Viện mỉm cười, Đinh Linh vội hẹn cô ta vào lúc này vì điều gì Tạ Viện hiểu rất rõ, đương nhiên Đinh Linh không tự nói ra, Tạ Viện không chủ động hỏi tới.
Có điều Tạ Viện biết Đinh Linh không nhịn được bao lâu.
Đinh Linh còn biết điều, tới khi cơ bản đã ăn xong mới đi vào chủ đề, mời người ta ăn cơm, kết quả người ta chưa ăn xong đã luôn miệng than phiền, không hợp với đạo bạn bè.
- Chị, cái vị thị trưởng mới thật quá ác, mông còn ngồi chưa nóng chỗ đã đưa ra cái lệnh giới hạn, có còn để những người kinh doanh địa ốc bọn em sống nữa hay không?
Đinh Linh cầm ly rượu vang lên nhấp một chút, phụng phịu nói, vẻ mặt rất phiền não.
Tạ Viện mỉm cười:
- Đây là quyết định thường ủy thành phố đưa ra, không thể nói là một mình đồng chí Lý Đào quyết định.
Kỳ thực người than phiền hiểu, mà người giải thích càng hiểu hơn.
Bề ngoài lệnh giới hạn này là sau khi Lý Đào lên nhậm chức mới làm ra, thực tế tất cả thương nhân địa ốc ai có tin tức nhạy bén một chút còn ai không biết là "trò" của Liễu Tuấn? Hai năm trước Tiềm Châu đã bắt đầu thực thi giới hạn rồi, nhưng bên Tiềm Châu hai Cty địa ốc lớn nhất là Hoa Hưng và Tinh Vũ đều rất phối hợp, lệnh giới hạn của chính phủ dễ thực thi, nên không tạo thành ảnh hưởng oanh động lắm, hơn nữa địa vị Tiềm Châu kém xa Ngọc Lan, không có quyền lập pháp.
Chiếu theo lý giải của người thường, Liễu Tuấn làm thế là để trói Lý Đào lên chiến xa, hành động lớn như thế riêng thành ủy thực hiện, chính phủ đặt mình bên ngoài là không thỏa đáng.
Có điều Liễu Tuấn có nghĩ thế không thì người ngoài không biết.
Rất nhiều chuyện Liễu Tuấn không làm theo lý lẽ thông thường, bề ngoài Liễu Tuấn giữ vững quy củ, làm người ta không bới móc ra được chuyện lớn, còn về chuyện nhỏ như, "nhất ngôn đường" như "ngang ngược", thì với thân phận hiện nay, Liễu Tuấn không cần để ý nữa.
Hiện giờ người ta phải để ý tới cảm thụ của y chứ không phải là ngược lại.
Nghĩ tới sự uy thế của Liễu Tuấn, Tạ Viện có hơi chút xuất thần.
- Chị nói xem, chuyện này còn có đường vãn hồi nữa không?
Đinh Linh dò hỏi.
Tạ Viện cười khẽ, ưu nhã gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, không nói gì.
Theo suy nghĩ bình thường, văn kiện được hạ xuống, bên hội đồng nhân dân cũng khởi động quá trình lập pháp, chuyện này là ván đóng thuyền rồi, Liễu Tuấn không muốn tự tát vào mặt mình.
Có điều ngồi trong gian phòng này không phải là bà nội trợ trong gia đình, có thể coi là kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, cho nên tư duy cũng khác, Đinh Linh tất nhiên thấy quen chuyện "nuốt lời" trên quan trường rồi, một số văn kiện đóng dấu đỏ nhìn như hết sức đường hoàng, kỳ thực chỉ là tờ giấy lộn, thậm chí một số văn kiện biết rõ không thể thực thi, cơ quan chính phủ vẫn đưa ra, nói trắng ra chẳng qua là nhu cầu chính trị thôi.
Lãnh đạo thành phố trong mắt người khác thần thánh mà thần bí, trong mắt Đinh Linh chỉ là lão già ngồi nhà tiếp khách xem TV, cho nên trong mắt cô ta không hề có "văn kiện đóng dấu đỏ" thần thánh không thể vi phạm.
Tạ Viện không nói trong dự liệu của Đinh Linh.
Với vị trí của Tạ Viện phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, vấn đề trọng đại liên quan tới Liễu Tuấn đúng là không thể tủy tiện tỏ thái độ.
- Chị này, theo em đồng chí lãnh đạo nào đó trong thành phố suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, Ngọc Lan cần một người dẫn đường lý trí chững chạc, không cần một đấng cứu thế hay kích động.
Đinh Linh hậm hực nói, gán cái tội lớn cho đồng chí nào đó.
Tạ Viện cười:
- Linh Linh, tức giận ăn mất ngon, ăn xong đi đã rồi nói.
Đinh Linh quả nhiên không nói nữa.
Tạ Viện ăn xong đồ biển rồi lau miệng.
Đinh Linh nói:
- Chị chúng ta đi đắp mặt đi.
Tạ Viện gật đầu.
Hai người tới "kinh đô quyến rũ", Hoan Hoan thấy hai người, lập tức chạy ra đón, rồi rít chào:
- Chào Tạ bí thư, chào giám đốc Đinh.
Nơi này phục vụ không tệ, Tạ Viện thường tới đây chi tiêu, thực ra cuối cùng đều là do Đinh Linh trà tiền, thẻ hội viên và Đinh Linh đưa cho Tạ Viện luôn rút tiền từ trong tài khoản của Đinh Linh.
Mới đầu Hoan Hoan còn chưa biết thân phận của Tạ Viện, chỉ có chút tò mò, không biết người này là ai mà ngay cả Đinh Linh cũng lấy lòng.
Hoan Hoan chủ ý thầm nghe ngóng một phen, cuối cùng tất nhiên biết rõ thân phận của Tạ Viện, lúc đó giật nảy mình, không ngờ mỹ nữ đoan trang đó là lãnh đạo thành ủy.
Một vị phó bí thư thành ủy hiện nhiệm thường xuyên tới chiếu cố chuyện làm ăn của cô ta, đó là sự vinh dự lớn nhường nào?
Vì thế về sau Đinh Linh nói thế nào Hoan Hoan cũng không để cô ta trả tiền cho Tạ Viện nữa, nếu để Tạ Viện biết mình luôn thu tiền của cô ta, hậu quả khó lường, chọc giận Tạ bí thư, người ta khẽ đưa ngón tay ra là "kinh đô quyến rũ" đóng cửa ngay.
Đối diện với Hoan Hoan ra sức lấy lòng, Tạ Viện chi chừng mực gật đầu, không nói gì thêm.
Thân là phó bí thư thành ủy, được hưởng thụ sự "nịnh hót" này là quá bình thường.
Tạ bí thư vừa tới, Hoan Hoan lập tức an bài phòng bao tốt nhất, phục vụ giỏi nhất. Tạ Viện và Đinh Linh nằm xuống giường, hai cô gái phục vụ gội đầu rửa mặt cho họ, hai cô gái khác xoa bóp, hết sức chu đáo.
- Chị, nghe nói cuộc điều tra dân ý mà chính phủ làm có tỉ lệ ủng hộ trên 90%?
Đinh Linh nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ, thuận miệng hỏi.
- Nếu em là người dân thường, em có ủng hộ hạn chế không?
Đinh Linh ngẩn ra một chút rồi mới nói:
- Thế cũng phải .. Có điều chị này, thành phố làm thế là không ổn, dù thế nào cũng không thể điều tra người dân mà không điểu tra ý kiến của những công ty địa ốc bọn em chứ...
Tạ Viện cười khẽ.
Lấy chính trị ra nói chuyện công bằng, suy nghĩ của Đinh Linh đúng là quá ngây thơ, có điều Tạ Viện hôm nay đồng ý lời mời của Đinh Linh, không phải đơn giản là để ăn cơm, đắp mặt.
- Ừ, đúng là có chút thiếu công bằng, vậy công ty địa ốc bọn em có thể đề xuất ý kiến với chính phủ mà, Liễu bí thư rất chú ý tới ý kiến mọi người.
Tạ Viện thong thả nói.
Đinh Linh khinh bỉ cười nhạt:
- Chị, lời này nói thật là lạ, em sao chưa nghe thấy y chứ ý tới mọi người nhỉ? Người này khi làm thị trưởng đã oai phong lắm rồi, bất kể là ở Tiềm Châu hay Ngọc Lan, làm thị trưởng còn oai phong hơn bí thư... Nếu y chú ý tới ý kiến của mọi người thì thế giới đại đồng rồi.
- Linh Linh, xem ra em rất có ý kiến với Liễu bí thư.
- Đương nhiên, y chặn đường làm ăn của người khác mà... Hôm nay khi bọn em tụ họp với nhau có ai không ngiến răng căm hận y?
Tạ Viện khẽ mỉm cười:
- Bọn em tụ họp với nhau không phải chỉ trò chuyện thôi chứ?
Người kinh doanh địa ốc có ai đơn giản đâu, Liễu Tuấn đưa ra lệnh gới hạn này, cắt đứt mất đường phát tài của họ, hẳn những người này không đơn giản là đi than phiền với nhau.
Bó tay đợi chết, không phải là bản tính của thương nhân.
Lời này của Tạ Viện làm Đinh Linh trở nên phấn chấn.
Kỳ thực đám Đinh Linh đều đại khái biết được quá trình thảo luận chuyện này trên thường ủy, thực sự ủng hộ kiến nghị này là Liễu Tuấn, Lý Đào và Tạ Viện không tán thành, nhưng không làm gì nổi Liễu Tuấn mà thôi.
Còn về vì sao tân thị trưởng không tán thành, Đinh Linh hiểu rất rõ.
Đổi lại là bất kỳ một thị trưởng nào khác cũng sẽ có ý kiến, Liễu Tuấn không chỉ cắt đứt đường phát tài của thương nhân địa ốc mà cả thị trưởng nữa, không có tiền không thể kiến thiết, khó làm ra thành tích.
- Bọn em thương lượng xong hết cả rồi, thành phố chẳng phải muốn bọn em ký tuyên bố đồng ý sao? Bọn em không ký, không ai ký hết, để em xem y có dám đóng cửa hết công ty địa ốc không. Có hạn chế thì phải có người xây nhà, bọn em không làm nữa, mời Liễu bí thư tìm người khác.
Đinh Linh hầm hừ nói.
Tạ Viên hỏi:
- Bọn em? Địa ốc Tinh Vũ cũng sẵn lòng cùng tiến cùng lui sao?
Đinh Linh cười nhạt:
- Không cùng tiến cùng lui thì làm được gì? Chơi một mình sao?
Tạ Viện cười nói:
- Chị thấy đừng nên chọi cứng, nếu không cuối cùng chịu thiệt chỉ là bọn em thôi.
- Vậy bọn em phải làm sao? Uống gió mà sống à?
Đinh Linh rất không cam lòng.
- Có ý kiến có thể lên tiếng mà, lãnh đạo thành phố biết lắng nghe những lời nói thật, đó là trình tự bình thường. Còn nếu như đối chọi, mọi người đều không lợi gì, nếu như thành phố không chịu tiếp nhận ý kiến, bọn em có thể báo cao lên lãnh đạo cấp trên.
Tạ Viện vẫn thong thả nói, rất có khí độ uy nghiêm của lãnh đạo.
Đinh Linh tức thì sáng mắt lên:
- Đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra chiêu này chứ? Cám ơn chị nhắc nhở
/2140
|