Lưu Phi Bằng không trực tiếp lấy lệnh giới hạn ra nói mà nhắc tới thu nhập trài chính của Ngọc Lan trước.
Liễu Tuấn thản nhiên đáp:
- Tỉnh trưởng, kỳ thực thu nhập tài chính của Ngọc Lan nếu như bỏ qua mảng bán đất, không hề thua kém thành phố đứng đầu tỉnh khác cùng quy mô bao nhiêu.
Liễu Tuấn nói lời này còn khá khiêm tốn, dựa theo tổng GDP của Ngọc Lan mà xét đo đo mảng đất đi, thu nhập tài chính của Ngọc Lan được coi rất cao.
Lưu Phi Bằng cười khẽ:
- Liễu bí thư, tiền bán đất cũng là một bộ phận của thu nhập tài chính mà, có số tiền này thành phố mới có thể phát triển cao tốc, có lợi cho tất cả mọi người.
- Năm ngoái số lương đất đai Ngọc Lan bán ra khá ít, không dùng hết chỉ tiêu tỉnh cấp cho, thêm vào phương diện giá khá thấp, nên tổng ngạch ít. Tỉnh trưởng, tôi cho rằng thu nhập tài chính thành phố tăng trưởng không thể chỉu dựa vào tiền bán đất, dù sao đất đai là có hạn chúng ta bán hế rồi, khóa sau hoặc khóa sau nữa lấy gì ra gom tài chính? Hơn nữa bán đất với hạn ngạch cao ắt làm giá nhà đất tăng cao, điều này bằng với việc đoạt lợi trong tay quần chúng, cũng sẽ tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng, thành thị phải phát triển, không sai. Nhưng mục đích phát triển là gì tôi nghĩ rất đáng suy ngẫm. Cá nhân tôi cho rằng đó là để cuộc sống của người dân trở nên tốt hơn, giả sử giá nhà đất cứ tăng cao mãi, người dân không mua nổi nhà ở, vậy chúng ta làm thành phố trở nên đẹp hơn nữa có tác dụng gì? Trong mắt quần chúng mà nói đó không còn là Ngọc Lan của họ nữa.
Liễu Tuấn nói rất chân thành, vì trước mặt là tỉnh trưởng, nên y dùng từ ngữ khá chủ ý, chỉ lấy chuyện luận chuyện, không có ngon từ sắc bén.
Dù là như thế Lưu Phi Bằng vẫn không vui.
Lưu tỉnh trưởng mời Liễu bí thư tới đây không phải là để nghe Liễu bí thư giảng đạo lý.
- Liễu bí thư, dùng hành chính can dự vào kiến thiết sợ là không thỏa đáng, quốc vụ viện năm nay tiến hành cảii cách cơ cấu, muốn hoàn toàn trừ bỏ ảnh hưởng xấu mà kinh tệ kế hoạch đem lại cho thị trưởng. Cho nên tôi cho rằng, quy tắc của thị trường chúng ta không nên can thiệp vào thì hơn. Giao dịch địa ốc là hành vi thị trường thuần túy, để thị trường quyết định sẽ ổn thỏa hơn.
Nếu Liễu Tuấn đã nói thẳng ra rồi thì Lưu Phi Bằng cũng không vòng vo nữa.
Chắc chắn Lưu Phi Bằng không phải là người ủng hộ Liễu Tuấn, là tỉnh trưởng hắn phải nghĩ cho đại ục của kinh tế toàn tỉnh, GDP thành phố phát triển càng nhanh, thúc đầy GDP toàn tình càng tăng trưởng, đó mới là chính tích của Lưu Phi Bằng.
Liễu Tuấn thi hành chính sách hạn chế giá nhà đất ở Tiềm Châu và Ngọc Lan, ắt sẽ tạo thành ảnh hưởng tới các thành phố khác trong tỉnh. Nếu các thành phố khác mặc cho giá tăng lên, quần chúng sẽ lấy Ngọc Lan và Tiềm Châu ra so sánh, chất vấn cách làm của chính phủ thành phố đó.
Vô hình trung uy vọng của hắn trong toàn tỉnh sẽ hạ xuống.
Hơn nữa Lưu Phi Bằng từ vị trí bí thư thành ủy điều tới, trước đó lý lịch nhậm chức của hắn đa phần là làm công tác đảng, nghe nói để hắn làm tỉnh trưởng tỉnh A, cao tầng cho ý kiến bất đồng, dù sao kiến thiết kinh tế một tỉnh không thể sơ xuất. Lưu Phi Bằng tựa hồ thích hợp làm công tác đảng hơn.
Đương nhiên đại lão nâng đỡ hắn cũng có lý do, Minh Châu luôn là một trong số thành phố có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất nước, Lưu Phi Bằng ở Minh Châu tuy không quản lý kinh tế, nhưng đạo lý tương thông, Lưu Phi Bằng làm lãnh đạo chủ yếu của Minh Châu nhiều năm, khẳng định cũng không phải là dân ngoài nghề.
Sử dụng cán bộ cấp chính bộ ắt phải cân nhắc từ nhiều phương diện, cho nên cuối cùng đưa Lưu Phi Bằng tới tỉnh a, gánh vác trọng trách chấn hưng kinh tế toàn tỉnh.
Lưu Bằng Phi cũng biết năng lực kiến thiết kích tế của mình bị một số đại lão cao tầng nghi ngờ, cho nên nói Lưu Phi Bằng nhịn cơn tức tới tỉnh A cũng không phải là quá.
Hiện giờ hắn còn chưa thi triển tài năng, thậm chí ngay cả bố cục cũng vừa mới bắt đầu, Liễu Tuấn liền làm ra cái lệnh giới hạn này, sao bảo Lưu Phi Bằng không vui sao được.
Liễu Tuấn cậu thích chơi trò khác người, được thôi, nhưng cậu đừng có chơi trò khác người ở chuyện mang tính nguyên tắc này. Cậu là bí thư thành ủy, nên chăm chú kiến thiết đội ngũ cán bộ, cứ tùy ý xen vào chuyện phát triển kinh tế là sao?
Không biết phân biệt nặng nhẹ.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tỉnh trưởng, bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới cũng không tồn tại kinh tế thị trường hoàn toàn. Với chuyện lớn liên quan tới quốc kế dân sinh, đều dùng hành chính can dự. Thực tế, trên thế giới không có một quốc gia nào không dựa vào liên tục đầu tư phát triển cơ sở mà thành cường quốc kinh tế, không dựa kiến thiết cơ sở đưa kinh tế đi lên, loại phát triển này là sớm nở tối tàn hay thực sự có thể duy trì phát triển?! Vấn đề này tôi nghĩ đáng để chúng ta suy nghĩ kỹ, thời gian qua bán đất đai hạn ngạch lớn làm chính phủ nếm được mật ngọt, làm thương nhân địa ốc nếm được mật ngọt. Có điều mật ngọt ngày dựa trên cơ sở chi tiêu trước tiền bán đất của mấy chục năm sau, tôi cho rằng không thể dùng.
Lư Phi Bằng cau mày, nhưng vì lễ tiết hắn không cắt ngang lời Liễu Tuấn, song vẻ không vui của Lưu tỉnh trưởng đã viết lên mặt rồi.
Hiện nay dù chức vụ bản thân hay bối cảnh lớn sau lưng, đã không còn ai có thể khinh thường Liễu Tuấn nữa, có điều là một tiền bối trên chính đàng tư cách hơn xa Liễu Tuấn, muốn Lưu Phi Bằng tiếp nhận lý luận của Liễu Tuấn không phải là dễ.
Ít nhất trong con mắt Lưu Phi Bằng, Liễu nha nội qua ngang ngược.
Cứ như chính sách Liễu Tuấn y đưa ra là chính xác tuyệt đối, không một ai có thể thay đổi được quyết định của y.
Cảm giác này làm Lưu Phi Bằng vô cùng khó chịu.
Liễu Tuấn tựa hồ không có ý dừng lại, chuẩn bị kỹ càng giảng đạo lý cho Lưu tỉnh trưởng, còn về phần Lưu Tỉnh trưởng có vui không, có chấp nhận không, Liễu bi thư không quan tâm.
- Dựa vào đẩy cao giá đất, bán thật nhiều đất đai lấy tiền xúc tiến thành thị phát triển, tôi cho rằng đó là phát triển dị dạng, thành phố không ngừng khai thác mở rộng, thành thị quá quá nhanh, đi theo đó sẽ là hàng loạt vấn đề , làm chúng đi dẫm lên con đường quốc gia tư bản chủ nghĩa kiểu cũ. Không ngừng ra tăng nhân khẩu thành phố, mỗi ngày tạo thành vô số rác rưởi, tạo thành ô nhiễm mỗi trường nghiêm trọng; lượng lớn người dân nông thôn tiến vào thành phố, sẽ đưa ra yêu cầu mới cho cơ sở thiết bị! Diện tích thành phố tăng lên không ngừng cũng tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng với giao thông, , tỉ lệ thất nghiệp, phạm tối .... Một loạt vấn đề khiến nhà nước phải bỏ tiền kiếm được từ đất đai giải quyết. Nhưng mâu thuẫn đẩy lên cao không phải là dùng tiền mà giải quyết được, ví như kinh doanh thuốc lá kiếm lợi lớn, nhưng đem lại tổn thất không thể đong đếm, làm tố chất sức khỏe người dân sụt giảm, hỏa hoạn chi phí ý tế ..v..v hiện giờ chúng ta tăng giá nhà đất cũng sẽ như thế, chúng ta phải nghĩa cho kỹ, nếu để giá nhà đật vượt khỏi quỹ đạo bình thường, tăng giá vô tội vạ, khi người dân không mua được nhà, đó không phải là vẫn đề thị trường, mà là vấn đề xã hội. An cư mới lạc nghiệp, đại bộ phận người dân không an cư, thì lạc nghiệp thế nào? Danh dự đảng chính phủ để vào đâu?
Liễu Tuấn nói không quá nghiêm nghị, nhưng đường lối trình bày rõ ràng.
Trong lòng Lưu Phi Bằng uất nghẹn ra sao khỏi phải nói.
Cấp phó của hắn không ngờ luôn mồm công tác tư tưởng cho hắn.
- Tỉnh trưởng, giá nhà đất tăng cao liên tục không bình thường, nguy cơ có thể đem lại đã được các quốc gia khác trên thế giới nghiệm chứng. Một khi bong bóng địa ốc xuất hiện, nó mang theo hiệu ứng domino phá hoại cực kỳ mạnh mẽ, tỉ lệ tăng trưởng địa ốc càng cao trong kinh tế, nguy hiểm càng lớn. Nhu cầu với nhà đất cũng có giới hạn. Với nước ta mà nói, bong bóng địa ốc mà vỡ hậu quả trực tiếp nhất là vô số công nhân thất nghiệp, khiến xã hội đại loạn. Một khí giá nhà đất tăng trưởng chậm lại, giả cả sẽ sụt giảm mạnh, khiến cho sản nghiệp có liên quan co hẹp, tăng trưởng kinh tế lập tức bị uy hiếp thậm chí có khả năng suy thoái. Đó là vấn đề mang tính toàn cục, chúng ta phải coi trọng. Đợi cho tới khi nguy cơ này bùng phát chúng ta mới nghĩ đối sách thì muộn rồi, tổn thất tạo thành cần phải có rất nhiều năm mới vãn hồi được, Đảng sẽ bị mất đi danh dự, cũng cần rất nhiều thời gian vãn hồi lại. Bên nặng bên nhẹ thế nào tôi nghĩ mọi người đều hiểu.
Thái độ Liễu Tuấn kiên quyết như thế làm Lưu Phi Bằng biết cuộc trao đổi hôm nay không có kết quả nữa. Mà Liễu Tuấn lại có cả đống đạo lý làm Lưu tỉnh trưởng hoàn toàn không có mấy lời để phản bác.
Uất nghẹn
Liễu Tuấn thản nhiên đáp:
- Tỉnh trưởng, kỳ thực thu nhập tài chính của Ngọc Lan nếu như bỏ qua mảng bán đất, không hề thua kém thành phố đứng đầu tỉnh khác cùng quy mô bao nhiêu.
Liễu Tuấn nói lời này còn khá khiêm tốn, dựa theo tổng GDP của Ngọc Lan mà xét đo đo mảng đất đi, thu nhập tài chính của Ngọc Lan được coi rất cao.
Lưu Phi Bằng cười khẽ:
- Liễu bí thư, tiền bán đất cũng là một bộ phận của thu nhập tài chính mà, có số tiền này thành phố mới có thể phát triển cao tốc, có lợi cho tất cả mọi người.
- Năm ngoái số lương đất đai Ngọc Lan bán ra khá ít, không dùng hết chỉ tiêu tỉnh cấp cho, thêm vào phương diện giá khá thấp, nên tổng ngạch ít. Tỉnh trưởng, tôi cho rằng thu nhập tài chính thành phố tăng trưởng không thể chỉu dựa vào tiền bán đất, dù sao đất đai là có hạn chúng ta bán hế rồi, khóa sau hoặc khóa sau nữa lấy gì ra gom tài chính? Hơn nữa bán đất với hạn ngạch cao ắt làm giá nhà đất tăng cao, điều này bằng với việc đoạt lợi trong tay quần chúng, cũng sẽ tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng, thành thị phải phát triển, không sai. Nhưng mục đích phát triển là gì tôi nghĩ rất đáng suy ngẫm. Cá nhân tôi cho rằng đó là để cuộc sống của người dân trở nên tốt hơn, giả sử giá nhà đất cứ tăng cao mãi, người dân không mua nổi nhà ở, vậy chúng ta làm thành phố trở nên đẹp hơn nữa có tác dụng gì? Trong mắt quần chúng mà nói đó không còn là Ngọc Lan của họ nữa.
Liễu Tuấn nói rất chân thành, vì trước mặt là tỉnh trưởng, nên y dùng từ ngữ khá chủ ý, chỉ lấy chuyện luận chuyện, không có ngon từ sắc bén.
Dù là như thế Lưu Phi Bằng vẫn không vui.
Lưu tỉnh trưởng mời Liễu bí thư tới đây không phải là để nghe Liễu bí thư giảng đạo lý.
- Liễu bí thư, dùng hành chính can dự vào kiến thiết sợ là không thỏa đáng, quốc vụ viện năm nay tiến hành cảii cách cơ cấu, muốn hoàn toàn trừ bỏ ảnh hưởng xấu mà kinh tệ kế hoạch đem lại cho thị trưởng. Cho nên tôi cho rằng, quy tắc của thị trường chúng ta không nên can thiệp vào thì hơn. Giao dịch địa ốc là hành vi thị trường thuần túy, để thị trường quyết định sẽ ổn thỏa hơn.
Nếu Liễu Tuấn đã nói thẳng ra rồi thì Lưu Phi Bằng cũng không vòng vo nữa.
Chắc chắn Lưu Phi Bằng không phải là người ủng hộ Liễu Tuấn, là tỉnh trưởng hắn phải nghĩ cho đại ục của kinh tế toàn tỉnh, GDP thành phố phát triển càng nhanh, thúc đầy GDP toàn tình càng tăng trưởng, đó mới là chính tích của Lưu Phi Bằng.
Liễu Tuấn thi hành chính sách hạn chế giá nhà đất ở Tiềm Châu và Ngọc Lan, ắt sẽ tạo thành ảnh hưởng tới các thành phố khác trong tỉnh. Nếu các thành phố khác mặc cho giá tăng lên, quần chúng sẽ lấy Ngọc Lan và Tiềm Châu ra so sánh, chất vấn cách làm của chính phủ thành phố đó.
Vô hình trung uy vọng của hắn trong toàn tỉnh sẽ hạ xuống.
Hơn nữa Lưu Phi Bằng từ vị trí bí thư thành ủy điều tới, trước đó lý lịch nhậm chức của hắn đa phần là làm công tác đảng, nghe nói để hắn làm tỉnh trưởng tỉnh A, cao tầng cho ý kiến bất đồng, dù sao kiến thiết kinh tế một tỉnh không thể sơ xuất. Lưu Phi Bằng tựa hồ thích hợp làm công tác đảng hơn.
Đương nhiên đại lão nâng đỡ hắn cũng có lý do, Minh Châu luôn là một trong số thành phố có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất nước, Lưu Phi Bằng ở Minh Châu tuy không quản lý kinh tế, nhưng đạo lý tương thông, Lưu Phi Bằng làm lãnh đạo chủ yếu của Minh Châu nhiều năm, khẳng định cũng không phải là dân ngoài nghề.
Sử dụng cán bộ cấp chính bộ ắt phải cân nhắc từ nhiều phương diện, cho nên cuối cùng đưa Lưu Phi Bằng tới tỉnh a, gánh vác trọng trách chấn hưng kinh tế toàn tỉnh.
Lưu Bằng Phi cũng biết năng lực kiến thiết kích tế của mình bị một số đại lão cao tầng nghi ngờ, cho nên nói Lưu Phi Bằng nhịn cơn tức tới tỉnh A cũng không phải là quá.
Hiện giờ hắn còn chưa thi triển tài năng, thậm chí ngay cả bố cục cũng vừa mới bắt đầu, Liễu Tuấn liền làm ra cái lệnh giới hạn này, sao bảo Lưu Phi Bằng không vui sao được.
Liễu Tuấn cậu thích chơi trò khác người, được thôi, nhưng cậu đừng có chơi trò khác người ở chuyện mang tính nguyên tắc này. Cậu là bí thư thành ủy, nên chăm chú kiến thiết đội ngũ cán bộ, cứ tùy ý xen vào chuyện phát triển kinh tế là sao?
Không biết phân biệt nặng nhẹ.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tỉnh trưởng, bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới cũng không tồn tại kinh tế thị trường hoàn toàn. Với chuyện lớn liên quan tới quốc kế dân sinh, đều dùng hành chính can dự. Thực tế, trên thế giới không có một quốc gia nào không dựa vào liên tục đầu tư phát triển cơ sở mà thành cường quốc kinh tế, không dựa kiến thiết cơ sở đưa kinh tế đi lên, loại phát triển này là sớm nở tối tàn hay thực sự có thể duy trì phát triển?! Vấn đề này tôi nghĩ đáng để chúng ta suy nghĩ kỹ, thời gian qua bán đất đai hạn ngạch lớn làm chính phủ nếm được mật ngọt, làm thương nhân địa ốc nếm được mật ngọt. Có điều mật ngọt ngày dựa trên cơ sở chi tiêu trước tiền bán đất của mấy chục năm sau, tôi cho rằng không thể dùng.
Lư Phi Bằng cau mày, nhưng vì lễ tiết hắn không cắt ngang lời Liễu Tuấn, song vẻ không vui của Lưu tỉnh trưởng đã viết lên mặt rồi.
Hiện nay dù chức vụ bản thân hay bối cảnh lớn sau lưng, đã không còn ai có thể khinh thường Liễu Tuấn nữa, có điều là một tiền bối trên chính đàng tư cách hơn xa Liễu Tuấn, muốn Lưu Phi Bằng tiếp nhận lý luận của Liễu Tuấn không phải là dễ.
Ít nhất trong con mắt Lưu Phi Bằng, Liễu nha nội qua ngang ngược.
Cứ như chính sách Liễu Tuấn y đưa ra là chính xác tuyệt đối, không một ai có thể thay đổi được quyết định của y.
Cảm giác này làm Lưu Phi Bằng vô cùng khó chịu.
Liễu Tuấn tựa hồ không có ý dừng lại, chuẩn bị kỹ càng giảng đạo lý cho Lưu tỉnh trưởng, còn về phần Lưu Tỉnh trưởng có vui không, có chấp nhận không, Liễu bi thư không quan tâm.
- Dựa vào đẩy cao giá đất, bán thật nhiều đất đai lấy tiền xúc tiến thành thị phát triển, tôi cho rằng đó là phát triển dị dạng, thành phố không ngừng khai thác mở rộng, thành thị quá quá nhanh, đi theo đó sẽ là hàng loạt vấn đề , làm chúng đi dẫm lên con đường quốc gia tư bản chủ nghĩa kiểu cũ. Không ngừng ra tăng nhân khẩu thành phố, mỗi ngày tạo thành vô số rác rưởi, tạo thành ô nhiễm mỗi trường nghiêm trọng; lượng lớn người dân nông thôn tiến vào thành phố, sẽ đưa ra yêu cầu mới cho cơ sở thiết bị! Diện tích thành phố tăng lên không ngừng cũng tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng với giao thông, , tỉ lệ thất nghiệp, phạm tối .... Một loạt vấn đề khiến nhà nước phải bỏ tiền kiếm được từ đất đai giải quyết. Nhưng mâu thuẫn đẩy lên cao không phải là dùng tiền mà giải quyết được, ví như kinh doanh thuốc lá kiếm lợi lớn, nhưng đem lại tổn thất không thể đong đếm, làm tố chất sức khỏe người dân sụt giảm, hỏa hoạn chi phí ý tế ..v..v hiện giờ chúng ta tăng giá nhà đất cũng sẽ như thế, chúng ta phải nghĩa cho kỹ, nếu để giá nhà đật vượt khỏi quỹ đạo bình thường, tăng giá vô tội vạ, khi người dân không mua được nhà, đó không phải là vẫn đề thị trường, mà là vấn đề xã hội. An cư mới lạc nghiệp, đại bộ phận người dân không an cư, thì lạc nghiệp thế nào? Danh dự đảng chính phủ để vào đâu?
Liễu Tuấn nói không quá nghiêm nghị, nhưng đường lối trình bày rõ ràng.
Trong lòng Lưu Phi Bằng uất nghẹn ra sao khỏi phải nói.
Cấp phó của hắn không ngờ luôn mồm công tác tư tưởng cho hắn.
- Tỉnh trưởng, giá nhà đất tăng cao liên tục không bình thường, nguy cơ có thể đem lại đã được các quốc gia khác trên thế giới nghiệm chứng. Một khi bong bóng địa ốc xuất hiện, nó mang theo hiệu ứng domino phá hoại cực kỳ mạnh mẽ, tỉ lệ tăng trưởng địa ốc càng cao trong kinh tế, nguy hiểm càng lớn. Nhu cầu với nhà đất cũng có giới hạn. Với nước ta mà nói, bong bóng địa ốc mà vỡ hậu quả trực tiếp nhất là vô số công nhân thất nghiệp, khiến xã hội đại loạn. Một khí giá nhà đất tăng trưởng chậm lại, giả cả sẽ sụt giảm mạnh, khiến cho sản nghiệp có liên quan co hẹp, tăng trưởng kinh tế lập tức bị uy hiếp thậm chí có khả năng suy thoái. Đó là vấn đề mang tính toàn cục, chúng ta phải coi trọng. Đợi cho tới khi nguy cơ này bùng phát chúng ta mới nghĩ đối sách thì muộn rồi, tổn thất tạo thành cần phải có rất nhiều năm mới vãn hồi được, Đảng sẽ bị mất đi danh dự, cũng cần rất nhiều thời gian vãn hồi lại. Bên nặng bên nhẹ thế nào tôi nghĩ mọi người đều hiểu.
Thái độ Liễu Tuấn kiên quyết như thế làm Lưu Phi Bằng biết cuộc trao đổi hôm nay không có kết quả nữa. Mà Liễu Tuấn lại có cả đống đạo lý làm Lưu tỉnh trưởng hoàn toàn không có mấy lời để phản bác.
Uất nghẹn
/2140
|