Đó là nguyên nhân Hà Thắng Lợi bất ngờ xuất hiện ở CLB Hoa Đô.
Nói là bất ngờ, kỳ thực cũng bình thường.
Ghế sô pha bên kia, Cao nhị thiếu gia cũng chẳng phải đang ngồi vắt chéo chân được một đám người xúm xít xung quanh, đang cầm một cái lọ thuốc hít nhìn ngó chăm chú hay sao .
Đại hội giao dịch này ngày càng thu hút nhiều người tham dự, không nhất định phải là người thuộc nhóm Đàm Quốc Tử, mọi người tới nay này cũng phải chỉ vì lôi kéo quan hệ với Đàm Quốc Tử, như Hà Thắng Lợi và Cao Tương Hoành đều là đại ca giới nha nội, không cần vỗ mông Đàm Quốc Tử.
Mọi người tới đây mục đích rất đơn thuần tìm những món đồ mình thích, cho dù không có thu hoạch gì, ít nhất cũng tăng tiến kiến thức không ít, Đàm Quốc Tử bề ngoài quan hệ với Hà Thắng Lợi và Cao Tương Hoành không tệ, mọi người đều trong thủ đô, cúi đầu ngẩng đầu thấy nhau, ai muốn suốt ngày nghiêm mặt với nhau.
Dù cả Hà Thắng Lợi và Cao Nhị vì chuyện của Cam Khả Tuệ và Đặng Địch mà trở mặt, chuyện trôi qua đã lâu, bề ngoài cũng không có gì nữa, gặp nhau vẫn tươi cười chào hỏi.
Phải nói chuyện của Đặng Địch, Cao nhị thiếu gia đúng là uất nghẹn, bị người ta tới nhà bắt nạt rồi mang người đi, hắn bao giờ lỗ lớn như thế? Mất hết thể diện.
Nhưng chuyện này do Liễu Tuấn đích thân xử lý, Cao nhị có uất đến đâu cũng phải nhịn, không dám nói nửa lời, ngoài miệng không chịu phục, nhưng trong lòng đúng là ngán Liễu Tuấn rồi. Vì Cao Tương Hoành dính líu vào vụ án Đông Hải, làm cho nhà họ Cao vô cùng bị động, bị ép nhượng bộ Nghiêm Liễu hệ, cho dù sự nhượng bộ này rất ít, nhưng rất mất thể diện. Vì thế Cao Tương Hoành bị cha hắn chửi mắng cho tối tăm mặt mũi, Cao bí thư tức giận thiếu chút nữa cầm đồ đánh cho đưa con phá hoại này, nếu chẳng phải là có Cao Trường Hoành ở bên cạnh khuyên can, Cao nhị ba bốn mươi tuổi đầu còn bị cha đánh cho một trận.
Bị cha mắng xong, lại bị anh hắn giáo huấn một trận.
Bị cha mắt hắn chẳng để trong lòng, dù sao hắn bị cha chửi quen rồi, vào tai nọ lại chạy sang tai kia, chẳng sao cả. Nhưng bị anh hắn mắng thì Cao nhị trở nên khẩn trương.
Việc này Cao Trường Hoành sớm dặn hắn đừng có dính vào Trận Vệ Tinh, cuối cùng không nghe, Cao nhị thấy có lỗi với anh trai.
Hơn nữa Cao Trường Hoành hiện giờ là chỗ dựa lớn nhất của hắn, giả sử đúng như lời anh hắn nói từ nay mặc kệ hắn, thì Cao nhị toi rồi.
Cao Trường Hoành nói:
- Em đụng vào nổi Liễu Tuấn sao? Không biết trời cao đất dày.
Sơ thẩm của Trần Vệ Tinh là bị phán tử hình, đoán chừng cơ hội thay đổi là gần như bằng 0.
Cao nhị sợ thật rồi.
Kẻ này, rất tàn nhẫn.
Vì thế Cao nhị đành kìm chế bất mãn, hạ mình xuống, "không thèm chấp" đám Liễu Tuấn và Hà Thắng Lợi nữa.
Thấy Cao Tương Hoành làm bộ làm tịch như thế, Hà Thắn Lợi thầm buồn cời, Cao Tương Hoành dù là một trong số nha nội nổi danh nhất thủ đô, sở thích chẳng có mấy, trừ hám gái ra thì bản lĩnh khác rất vớ vẩn, nói tới thường thức đồ cổ thì trình độ tối đa phân cao thấp với Liễu bí thư.
Nhưng cười Cao nhị xong, Hà Thắng Lợi cũng cười bản thân, trình độ hắn cũng có hơn Cao- Liễu là bao, cái đồng hồ đưa cho Đàm Quốc Tử xem cũng là nhờ người ta tìm cho. Nếu diễn kịch, thế nào cũng phải có đạo cụ ra hồn mới được.
Cho dù là đám phán, Hà đại thiếu gia và Đàm đại thiếu gia sao có thể giống như đám đại ca trên đường phố, mang theo một lũ đàn em, một câu không hợp là ra tay ngay? Mọi người đều có thân phận, làm việc không thể quá thô tục.
Đàm Quốc Tử rất khách khí, nghe thế nhận lấy cái đồng hồ, nói:
- Thứ Thắng Lợi kiếm được, khẳng định là đồ quý...
Lời này tất nhiên là chỉ tâng bốc Hà Thắng Lợi thôi, nói tới sưu tầm thường thức, hắn đúng là chưa đáng lọt vào mắt Đàm Quốc Tử.
- Ha ha, có phải đồ quý hay không thì tôi không rõ, cái thứ này tôi không hiểu ... Là một người bạn tặng cho, nó là đồng hồ Tourbillon của Breguet , có hơn trăm năm lịch sử rồi, tôi nghe cũng chỉ biết thôi, chẳng tin mấy.
Hà Thắng Lợi cười nói.
- A, Tourbillon của Breguet , đó là thứ nổi tiếng nhất rồi, Tourbillon chính do Louis Breguet phát minh ra.
***
Cái này mình chỉ biết dịch theo phiên âm, còn lại các bác tự tìm hiểu nhé.
Đàm Quốc Tử nói rồi liền nhìn tỉ mỉ chiếc đồng hồ trong tay.
Louis Bregue là thợ đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ ở thế kỷ 18, Tourbillon là loại thiết bị điều tốc đồng hồ ông ta phát minh ra năm 1785, có nghĩa là "dòng xoáy".
Đồng hồ Tourbillon là loại trình đồ cao nhất trong công nghệ chế tạo đồng hồ cơ học, do phương thức vận hành độc đáo, mang tính nghệ thuật của đồng hổ phát huy tới mức cực điểm, luôn được coi là vua đồng hồ.
Thời hiện đại, đồng hồ nổi tiếng đều xuất hiện dưới dạng đồng hồ đeo tay, đồng hồ quả quít thành một danh từ cổ xưa, đồng hồ do Breque chế tạo càng khó kiếm.
Nói thực Đàm Quốc Tử chẳng tin lời Hà Thắng Lợi nói, trong mắt hắn, trình độ giám định đồ cổ của Hà Thắng Lợi chẳng khác gì một kẻ đần độn. Đương nhiên, điều này không bài trừ khả năng hắn có đồng hồ tốt, dù sao thân phận Hà đại thiếu gia chẳng phải là đồ giả, người ta muốn tặng đồ cho Hà đại thiếu gia, hẳn không phải là đồ thường.
Đàm Quốc Tử chỉ xem liếc qua vài cái đã kinh ngạc thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Lúc này mấy nha nội ngồi nói chuyện bên cạnh Đàm Quốc Tử đều xúm đến.
Có thể làm cho Đàm thiếu gia phải kinh ngạc không phải đơn giản, chẳng lẽ gặp phải bảo bối thật?
Hà Thắng Lợi hỏi:
- Quốc Tử, sao thế? Có vấn đề à?
Đàm Quốc Tử xua ta ngăn Hà Thắng Lợi hỏi thêm, lại cẩn thận nhìn kỹ chiếc đồng hồ trong tay, vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng đậm.
- Thắng Lợi, cái đồng hồ này ở đâu ra đấy?
Một lúc sau Đàm Quốc Tử mới ngẩng đầu lên, nhìn Hà Thắng Lợi hỏi rất trịnh trọng.
Hà Thắng Lợi vốn chỉ lấy chiếc đồng hồ này ra làm đạo cụ, để có đề tài mà nói với Đàm Quốc Tử, sáng tạo ra không khí thoải mái một chút, sau đó mới nói tới chuyện chính, Hà Thắng Lợi cũng giật mình, nhíu mày tựa hồ nghĩ lại.
- Ừm, cái đồng hồ này do bạn tôi tìm được, y nói là do Bregue chế tác, làm quà tặng cho vương hậu Marie của vua Pháo Louis thứ 16. Nói riếng chế tác cái đồng hồ này đã mất hơn bốn mươi năm, các linh kiện đều là bằng vàng...
- Không thể nào...
Hà Thắng Lợi còn chưa nói hết, Đàm Quốc Tử đã cắt ngang.
Hà Thắng Lợi chẳng hề tỏ ra phật ý, chỉ nhìn Đàm Quốc Tử hi vọng hắn giải thích.
- Cái đồng hồ mà anh nói thì tôi biết, có người đặt của Bregue vào năm 1783, để tặng cho vương hậu Marie, tổng cộng chế tác tới 44 năm, tới năm 1827 mới hoàn thành. Nhưng cái đồng hồ đó đã bị lấy trộm mất trong viện bảo tàng Jerusalem vào năm 1983, hiện giờ không biết ở đâu, đây không thể là chiếc của Marie - Antoinette được...
Đàm Quốc Tử giải thích còn xen mấy cái tên nước ngoài xì xà xì xồ, làm Hà Thắng Lợi nghe mà nhức đầu, chẳng hiểu ra sao.
- Không phải chứ, một cái đồng hồ thôi mà tốn công như thế? Làm tới 44 năm thì đợi tới khi vương hâu Marie đã chết hơn 30 năm mới hoàn thành, người tặng quà kia cũng vui tính quá đấy,
- Ha ha, thế nó mới được gọi là đồ xa xỉ tột đỉnh, chiếc The Breguet NO°160 trở thành thần thoại, sự phức tạp cực hạn của nó, cùng câu chuyện như sử thi đã lưu truyền hơn hai trăm năm rồi, luôn là mộng tưởng của các nhà sưu tầm....
Đàm Quốc Tử cảm thán, lập tức lắc đầu:
- Nhưng thứ trong tay anh tuyệt đối không phải đồ thật, có khả năng là đồ giả.
Trên mặt Hà Thắng Lợi lộ ra chút thất vọng.
Hắn vốn không mấy hứng thú sưu tầm lắm, có điều nghe người bạn kia nói về lai lịch cực lớn của cái đồng hồ này không khỏi có chút động lòng.Vừa rồi Đàm Quốc Tử kinh ngạc càng làm Hà Thắng Lợi tò mò, hắn không thích sưu tầm là một chuyện, biết mình có báo bối tất nhiên không khỏi vui mừng.
Ai ngờ Đàm Quốc Tử đổi giọng, nói nó là đồ giả, Hà Thắng Lợi không khỏi thất vọng.
- Ha ha, không ngờ đồ của Hà đại thiếu gia là đồ giả, thật là buồn cười...
Không biết từ khi nào, Cao Tương Hoành cũng tới, mặt đầy vẻ châm chọc:
- Hà đại thiếu gia, món sưu tầm này không phải ai cũng chơi được đâu, cần có trình độ nghệ thuật rất cao, biết không hả?
Hà Thẳng Lợi túc giận, hung hăng trợn mắt lên, hừ một tiếng:
- Nói thế là Cao nhị thiếu gia có đồ thật rồi, lấy ra cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.
Cao Tương Hoành nhún vai:
- Đồ thật thì tôi không có, tôi tự biết mình, chẳng đi học đòi làm sang.
Hà Thắng Lợi tức tới tím mặt, nhất thời không nói ra lời, chỉ căm tức nhìn Cao Tương Hoành.
Cao nhị tỏ ra rất dửng dưng
Nói là bất ngờ, kỳ thực cũng bình thường.
Ghế sô pha bên kia, Cao nhị thiếu gia cũng chẳng phải đang ngồi vắt chéo chân được một đám người xúm xít xung quanh, đang cầm một cái lọ thuốc hít nhìn ngó chăm chú hay sao .
Đại hội giao dịch này ngày càng thu hút nhiều người tham dự, không nhất định phải là người thuộc nhóm Đàm Quốc Tử, mọi người tới nay này cũng phải chỉ vì lôi kéo quan hệ với Đàm Quốc Tử, như Hà Thắng Lợi và Cao Tương Hoành đều là đại ca giới nha nội, không cần vỗ mông Đàm Quốc Tử.
Mọi người tới đây mục đích rất đơn thuần tìm những món đồ mình thích, cho dù không có thu hoạch gì, ít nhất cũng tăng tiến kiến thức không ít, Đàm Quốc Tử bề ngoài quan hệ với Hà Thắng Lợi và Cao Tương Hoành không tệ, mọi người đều trong thủ đô, cúi đầu ngẩng đầu thấy nhau, ai muốn suốt ngày nghiêm mặt với nhau.
Dù cả Hà Thắng Lợi và Cao Nhị vì chuyện của Cam Khả Tuệ và Đặng Địch mà trở mặt, chuyện trôi qua đã lâu, bề ngoài cũng không có gì nữa, gặp nhau vẫn tươi cười chào hỏi.
Phải nói chuyện của Đặng Địch, Cao nhị thiếu gia đúng là uất nghẹn, bị người ta tới nhà bắt nạt rồi mang người đi, hắn bao giờ lỗ lớn như thế? Mất hết thể diện.
Nhưng chuyện này do Liễu Tuấn đích thân xử lý, Cao nhị có uất đến đâu cũng phải nhịn, không dám nói nửa lời, ngoài miệng không chịu phục, nhưng trong lòng đúng là ngán Liễu Tuấn rồi. Vì Cao Tương Hoành dính líu vào vụ án Đông Hải, làm cho nhà họ Cao vô cùng bị động, bị ép nhượng bộ Nghiêm Liễu hệ, cho dù sự nhượng bộ này rất ít, nhưng rất mất thể diện. Vì thế Cao Tương Hoành bị cha hắn chửi mắng cho tối tăm mặt mũi, Cao bí thư tức giận thiếu chút nữa cầm đồ đánh cho đưa con phá hoại này, nếu chẳng phải là có Cao Trường Hoành ở bên cạnh khuyên can, Cao nhị ba bốn mươi tuổi đầu còn bị cha đánh cho một trận.
Bị cha mắng xong, lại bị anh hắn giáo huấn một trận.
Bị cha mắt hắn chẳng để trong lòng, dù sao hắn bị cha chửi quen rồi, vào tai nọ lại chạy sang tai kia, chẳng sao cả. Nhưng bị anh hắn mắng thì Cao nhị trở nên khẩn trương.
Việc này Cao Trường Hoành sớm dặn hắn đừng có dính vào Trận Vệ Tinh, cuối cùng không nghe, Cao nhị thấy có lỗi với anh trai.
Hơn nữa Cao Trường Hoành hiện giờ là chỗ dựa lớn nhất của hắn, giả sử đúng như lời anh hắn nói từ nay mặc kệ hắn, thì Cao nhị toi rồi.
Cao Trường Hoành nói:
- Em đụng vào nổi Liễu Tuấn sao? Không biết trời cao đất dày.
Sơ thẩm của Trần Vệ Tinh là bị phán tử hình, đoán chừng cơ hội thay đổi là gần như bằng 0.
Cao nhị sợ thật rồi.
Kẻ này, rất tàn nhẫn.
Vì thế Cao nhị đành kìm chế bất mãn, hạ mình xuống, "không thèm chấp" đám Liễu Tuấn và Hà Thắng Lợi nữa.
Thấy Cao Tương Hoành làm bộ làm tịch như thế, Hà Thắn Lợi thầm buồn cời, Cao Tương Hoành dù là một trong số nha nội nổi danh nhất thủ đô, sở thích chẳng có mấy, trừ hám gái ra thì bản lĩnh khác rất vớ vẩn, nói tới thường thức đồ cổ thì trình độ tối đa phân cao thấp với Liễu bí thư.
Nhưng cười Cao nhị xong, Hà Thắng Lợi cũng cười bản thân, trình độ hắn cũng có hơn Cao- Liễu là bao, cái đồng hồ đưa cho Đàm Quốc Tử xem cũng là nhờ người ta tìm cho. Nếu diễn kịch, thế nào cũng phải có đạo cụ ra hồn mới được.
Cho dù là đám phán, Hà đại thiếu gia và Đàm đại thiếu gia sao có thể giống như đám đại ca trên đường phố, mang theo một lũ đàn em, một câu không hợp là ra tay ngay? Mọi người đều có thân phận, làm việc không thể quá thô tục.
Đàm Quốc Tử rất khách khí, nghe thế nhận lấy cái đồng hồ, nói:
- Thứ Thắng Lợi kiếm được, khẳng định là đồ quý...
Lời này tất nhiên là chỉ tâng bốc Hà Thắng Lợi thôi, nói tới sưu tầm thường thức, hắn đúng là chưa đáng lọt vào mắt Đàm Quốc Tử.
- Ha ha, có phải đồ quý hay không thì tôi không rõ, cái thứ này tôi không hiểu ... Là một người bạn tặng cho, nó là đồng hồ Tourbillon của Breguet , có hơn trăm năm lịch sử rồi, tôi nghe cũng chỉ biết thôi, chẳng tin mấy.
Hà Thắng Lợi cười nói.
- A, Tourbillon của Breguet , đó là thứ nổi tiếng nhất rồi, Tourbillon chính do Louis Breguet phát minh ra.
***
Cái này mình chỉ biết dịch theo phiên âm, còn lại các bác tự tìm hiểu nhé.
Đàm Quốc Tử nói rồi liền nhìn tỉ mỉ chiếc đồng hồ trong tay.
Louis Bregue là thợ đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ ở thế kỷ 18, Tourbillon là loại thiết bị điều tốc đồng hồ ông ta phát minh ra năm 1785, có nghĩa là "dòng xoáy".
Đồng hồ Tourbillon là loại trình đồ cao nhất trong công nghệ chế tạo đồng hồ cơ học, do phương thức vận hành độc đáo, mang tính nghệ thuật của đồng hổ phát huy tới mức cực điểm, luôn được coi là vua đồng hồ.
Thời hiện đại, đồng hồ nổi tiếng đều xuất hiện dưới dạng đồng hồ đeo tay, đồng hồ quả quít thành một danh từ cổ xưa, đồng hồ do Breque chế tạo càng khó kiếm.
Nói thực Đàm Quốc Tử chẳng tin lời Hà Thắng Lợi nói, trong mắt hắn, trình độ giám định đồ cổ của Hà Thắng Lợi chẳng khác gì một kẻ đần độn. Đương nhiên, điều này không bài trừ khả năng hắn có đồng hồ tốt, dù sao thân phận Hà đại thiếu gia chẳng phải là đồ giả, người ta muốn tặng đồ cho Hà đại thiếu gia, hẳn không phải là đồ thường.
Đàm Quốc Tử chỉ xem liếc qua vài cái đã kinh ngạc thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Lúc này mấy nha nội ngồi nói chuyện bên cạnh Đàm Quốc Tử đều xúm đến.
Có thể làm cho Đàm thiếu gia phải kinh ngạc không phải đơn giản, chẳng lẽ gặp phải bảo bối thật?
Hà Thắng Lợi hỏi:
- Quốc Tử, sao thế? Có vấn đề à?
Đàm Quốc Tử xua ta ngăn Hà Thắng Lợi hỏi thêm, lại cẩn thận nhìn kỹ chiếc đồng hồ trong tay, vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng đậm.
- Thắng Lợi, cái đồng hồ này ở đâu ra đấy?
Một lúc sau Đàm Quốc Tử mới ngẩng đầu lên, nhìn Hà Thắng Lợi hỏi rất trịnh trọng.
Hà Thắng Lợi vốn chỉ lấy chiếc đồng hồ này ra làm đạo cụ, để có đề tài mà nói với Đàm Quốc Tử, sáng tạo ra không khí thoải mái một chút, sau đó mới nói tới chuyện chính, Hà Thắng Lợi cũng giật mình, nhíu mày tựa hồ nghĩ lại.
- Ừm, cái đồng hồ này do bạn tôi tìm được, y nói là do Bregue chế tác, làm quà tặng cho vương hậu Marie của vua Pháo Louis thứ 16. Nói riếng chế tác cái đồng hồ này đã mất hơn bốn mươi năm, các linh kiện đều là bằng vàng...
- Không thể nào...
Hà Thắng Lợi còn chưa nói hết, Đàm Quốc Tử đã cắt ngang.
Hà Thắng Lợi chẳng hề tỏ ra phật ý, chỉ nhìn Đàm Quốc Tử hi vọng hắn giải thích.
- Cái đồng hồ mà anh nói thì tôi biết, có người đặt của Bregue vào năm 1783, để tặng cho vương hậu Marie, tổng cộng chế tác tới 44 năm, tới năm 1827 mới hoàn thành. Nhưng cái đồng hồ đó đã bị lấy trộm mất trong viện bảo tàng Jerusalem vào năm 1983, hiện giờ không biết ở đâu, đây không thể là chiếc của Marie - Antoinette được...
Đàm Quốc Tử giải thích còn xen mấy cái tên nước ngoài xì xà xì xồ, làm Hà Thắng Lợi nghe mà nhức đầu, chẳng hiểu ra sao.
- Không phải chứ, một cái đồng hồ thôi mà tốn công như thế? Làm tới 44 năm thì đợi tới khi vương hâu Marie đã chết hơn 30 năm mới hoàn thành, người tặng quà kia cũng vui tính quá đấy,
- Ha ha, thế nó mới được gọi là đồ xa xỉ tột đỉnh, chiếc The Breguet NO°160 trở thành thần thoại, sự phức tạp cực hạn của nó, cùng câu chuyện như sử thi đã lưu truyền hơn hai trăm năm rồi, luôn là mộng tưởng của các nhà sưu tầm....
Đàm Quốc Tử cảm thán, lập tức lắc đầu:
- Nhưng thứ trong tay anh tuyệt đối không phải đồ thật, có khả năng là đồ giả.
Trên mặt Hà Thắng Lợi lộ ra chút thất vọng.
Hắn vốn không mấy hứng thú sưu tầm lắm, có điều nghe người bạn kia nói về lai lịch cực lớn của cái đồng hồ này không khỏi có chút động lòng.Vừa rồi Đàm Quốc Tử kinh ngạc càng làm Hà Thắng Lợi tò mò, hắn không thích sưu tầm là một chuyện, biết mình có báo bối tất nhiên không khỏi vui mừng.
Ai ngờ Đàm Quốc Tử đổi giọng, nói nó là đồ giả, Hà Thắng Lợi không khỏi thất vọng.
- Ha ha, không ngờ đồ của Hà đại thiếu gia là đồ giả, thật là buồn cười...
Không biết từ khi nào, Cao Tương Hoành cũng tới, mặt đầy vẻ châm chọc:
- Hà đại thiếu gia, món sưu tầm này không phải ai cũng chơi được đâu, cần có trình độ nghệ thuật rất cao, biết không hả?
Hà Thẳng Lợi túc giận, hung hăng trợn mắt lên, hừ một tiếng:
- Nói thế là Cao nhị thiếu gia có đồ thật rồi, lấy ra cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.
Cao Tương Hoành nhún vai:
- Đồ thật thì tôi không có, tôi tự biết mình, chẳng đi học đòi làm sang.
Hà Thắng Lợi tức tới tím mặt, nhất thời không nói ra lời, chỉ căm tức nhìn Cao Tương Hoành.
Cao nhị tỏ ra rất dửng dưng
/2140
|