Cuộc họp ban bí thư diễn ra rất nhanh, tiếp đó Trang Quốc Thắng liền đi đều động lực lượng.
Từ đó có thể thấy Trang Quốc Thắng còn thiếu kinh nghiệm, chuyện lớn thế này, trước khi xin chỉ thị bí thư tỉnh ủy đã phải bố trí lực lượng sẵn sàng tăng viện bất kỳ lúc nào, bây giờ mới chuẩn bị là chậm hơn một nhịp rồi.
Có điều không ai phát biểu gì, chỉ không tán thành ở trong lòng.
Liễu Tuấn rời khỏi trụ sở tỉnh ủy chuẩn bị gọi điện cho Sài Thiệu Cơ thì điện thoại đã vang lên trước, là do Vương Bác Siêu gọi tới, hiện giờ Vương Bác Siêu vẫn là đội trưởng tổng đội trị án sở công an.
- Liễu bí thư, tôi báo cáo một chuyện, Tống Đô xảy ra sự kiện ẩu đả quy mô lớn..
Hiển nhiên Vương Bác Siêu mới nhận được tin tức.
- Ừm tôi biết rồi, vừa xong ban bí thư tỉnh ủy đã họp thảo luận việc này, bí thư Trang Quốc Thắng sẽ đích thân dẫn đội tới Tống Đô tăng viện, đoán chừng sẽ điểm danh anh.
Liễu Tuấn nói.
Xảy ra sự kiện ẩu đả này là chính quản của Vương Bác Siêu, hơn nữa Vương Bác Siêu là truyền nhân của Trình Tân Kiến, tác phong mạnh mẽ, trận chiến khó khăn này, Trang Quốc Thắng không có lý gì không đưa hắn theo.
Vương Bác Siêu nói:
- Tôi đã điều động nhân thủ, sẽ tập trung xong ngay thôi... Tôi nên làm gì bây giờ?
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Một cảnh sát lâu năm như Vương Bác Siêu có tính cảnh giác rất cao, vừa nghe Tống Đô có chuyện nghiêm trọng, lập tức ý thức được tỉnh có thể cần chi viện, không đợi lệnh đã điều động nhân thủ, tất nhiên là vì tranh thủ thời gian.
Sự kiện đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn, từng giây từng phút đều có khả năng thêm người bị thương vong, tới hiện trường sớm một giây nào có khả năng cứu thêm một mạng người.
- Đồng chí Quốc Thắng đích thân dẫn đội, tất cả phải phục tùng sự chỉ huy của đồng chí ấy là được, không tỳ tiện ra mặt. Đương nhiên, nếu như tình huống khẩn cấp, anh có thể quyết định lâm thời. Đồng chí Quốc Thắng từ bộ ủy ban quốc gia xuóng, kinh nghiệm đối với loại chuyện này có lẽ có chút thiếu sót, anh phải tôn trọng lãnh đạo.
Liễu Tuấn dặn.
Còn về phần sự phối hợp của đám người Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn không hề nhiều lời, Vương Bác Siêu từng làm bí thư chính pháp ủy, cộng tác với Sài Thiệu Cơ, tình nghĩa không cạn.
- Vâng, tôi biết rồi.
Vương Bác Siêu cúp điện thoại.
Liễu Tuấn lập tức gọi điện cho Sài Thiệu Cơ, điện thoại vừa thông, bên kia có tiếng gió rất lớn, có điều nhỏ đi rất nhanh, đoán chừng Sài Thiệu Cơ vừa đóng cửa sổ.
Liễu Tuấn hỏi:
- Thiệu Cơ, chưa tới hiện trưởng sao?
- Sắp rồi, tôi đã vào khu mỏ.
Sài Thiệu Cơ giọng có chút gấp gáp lo lắng, Sài Thiệu Cơ là cán bộ có trách nhiệm, xảy ra sự kiện lớn như thế, lòng lo lắng ra sao không phải nói.
- Điều động bao nhiêu người? Đã liên hệ với Trần Đại Sơn chưa?
Liễu Tuấn biết tính Sài Thiệu Cơ hỏi ngay tới phương án đối phó.
- Đã liên hệ rồi, hắn ở sau xe tôi, ước chừng ba trăm người, vũ trang đầy đủ.
- Ừm, vừa rồi cuộc họp ban bí thư tỉnh ủy đã quyết định điều động cảnh sát tỉnh tới chi viện, do đồng chí Trang Quốc Thắng dẫn đội. Anh phải nhớ ký, vị trí của anh là tổng chỉ huy, không phải ở tuyến đầu, không được tùy tiện xông lên trên. Phải thận trọng không tùy tiện nổ súng, chủ yếu là uy hiếp, nhiệm vụ hàng đầu là ngăn chuyện mở rộng, phần tử chủ yếu có thể bắt sau, không được làm sai trình tự.
Vốn Sài Thiệu Cơ kinh nghiệm cơ sở còn phong phú hơn y, làm bí thư huyện ủy thời gian rất dài, nhưng chuyện quan hệ trọng đại, Liễu Tuân sợ Sài Thiệu Cơ nóng ruột lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tống Đô không thể loạn thêm nữa.
- Vâng tôi biết! Bí thư cũng đừng quá lo, tôi hiểu phải làm như thế nào.
Sài Thiệu Cơ an ủi ngược lại Liễu Tuấn.
- Ừ, anh chỉ xử lý cho tốt hiện trường, chuyện trên tỉnh anh không cần phải lo.
Liễu Tuấn cho Sài Thiệu Cơ một viên thuốc an thần.
Sau khi cúp điện thoại của Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn gọi điện cho Dương Nguyên Ích thông báo tình huống, Liễu Tuấn đoán chừng sẽ có kẻ lấy chuyện này ra để giờ trò. Sài Thiệu Cơ làm bí thư thành ủy Tống Đô vốn là kết quả của sự "giao dịch", có kẻ rất bất mãn chuyện Liễu Tuấn "chõ mũi" vào khắp nơi. Hiện giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, tất nhiên là sẽ có kẻ lợi dụng. Liễu Tuấn xin Dương Nguyên Ích khống chế động tĩnh của giới truyền thông, trong quá trình xử lý , đừng có đổ thêm dầu vào lửa.
Dương Nguyên Ích làm nghề tuyên truyền lâu năm tất nhiên lĩnh ngộ.
Cho dù đã an bài như thế, chuyện vẫn xảy ra điều nằm ngoài dự liệu.
Ước chừng tới năm giờ chiều, Sài Thiệu Cơ lại gọi điện tới, báo cáo với Liễu Tuấn chuyện cơ bản đã dẹp yên, Liễu Tuấn đã có nhận thức đại khái ngồn cơn của sự việc.
Buổi sáng Trang Quốc Thắng cũng vừa mới được biết tin, nên khi báo cáo với ban bí thư không được rõ lằm.
Căn cứ vào báo cáo của Sài Thiệu Cơ, sự kiện này nguyên nhân vì khai thác trộm, toàn quốc rất nhiều khu mỏ có tình hình này, Liễu Tuấn từng trải qua sự kiện tương tự ở huyện Ninh Bắc, Giang Thành.
Tống Đô vì bị Lý Chính Nho và Khương Quê Anh tham ô hối lộ, chủ mỏ than được thể ngông cuồng, chuyện khai thác trộm cực kỳ nghiêm trọng, gần như tràn lan khắp nơi. Rất nhiều mỏ quốc hữu có vấn đề sinh tồn lớn. Chủ mỏ có thế lực địa phương chống lưng, nuôi cả một đám tay sai, thường xuyên "xung đột vũ trang" tranh giành mỏ quốc hữu, thông thường các cuộc tranh đoạt này, các mỏ quốc hữu rất khó chiếm thượng phong.
Sài Thiệu Cơ sau khi nhậm chức, Liễu Tuấn chỉ thị hắn, là thu toàn bộ quyền khai thác vào nhà nước, trừ mỏ than quốc hữu và công ty khai kháng dân doanh đã được phê chuẩn, còn lại tất cả coi là khai thác trộm nghiêm khắc đả kích. Khi thời cơ chín muồi, thành lập một tập đoàn mỏ quốc hữu cỡ lớn, tiến hành thống nhất khai thác và tiêu thụ.
Tống Đô là thành phố tài nguyên truyền thống, thu nhập tài chính của nó tới từ mỏ than, vì đám khai thác trộm hoành hành ngang ngược, khiến cho tài nguyên quốc hữu thất thoát, hiệu quả kinh tế bị sụt giảm, lợi thuế sa sút, bằng với việc bóp chết nguồn thu tài chính chủ yếu của Tống Đô, cực kỳ bất lợi cho việc phát triển sau này, hơn nữa cùng với việc khai thác bừa bãi, tài nguyên cạn kiện, trong tương lai không xa, Tống Đô phải đối diện với chuyển hình kinh tế, ngay hiện giờ vì khai khác mà nhiều khu dân cư sụt lút, phải di dời. Việc bố trí lại cũng cần có một khoản tiền lớn.
Nếu như bỏ mặc cho chuyện khai thác trộm này tiếp tục lan tàn, tình hình Tống Đô sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Nhưng trong hành động thực tế, việc đả kích khai thác trộm ở Tống Đô không lý tưởng, nguyên nhân sâu xa là vì Trần Đại Sơn làm việc không đắc lực.
Trong lần đánh nhau bằng hung khí này, do hai tổ chức khai thác trộm, vì tranh đoạt một mạch khoáng phong phú, mà mỗi bên tập trung gần một trăm người, cầm súng ống, mã tấu, dao bầu dàn trận đánh nhau.
Phải nói chuyện đánh nhau bằng hung khí này có thể thấy khắp nơi trên khu mỏ chủ yếu của Tống Đô, vào thời điểm đỉnh cao, thậm chí cứ hai ngày lại sinh ra một vụ. Khi đó Lý Chính Nhi chấp chính, dùng thủ đoạn bưng bít áp chế, ra sức làm ra vẻ thái bình ổn định.
Sau khi Sài Thiệu Cơ chấp chính, tình hình tất nhiên là khác biệt.
Lâm Thanh Tuyền là người công bằng vô tư, năm ngoái được chọn là một trong mười cảnh sát ưu tú của tỉnh, được bầu làm đại biểu nhân dân toàn quốc, nghe nói trong địa phận của mình xảy ra sự kiện ác liệt như thế, gần như không kịp nghĩ nhiều, dẫn theo mười mấy người vội vàng chạy tới, kết quả trong lúc hỗn loạn, bị đám người đánh lộn đâm phải.
Sai Thiệu Cơ và Trần Đại Sơn dẫn hơn ba trăm cảnh sát tới nơi, thì hiện trưởng đã tan hoang.
- Bí thư, theo kết quả thống kê sơ bộ, 5 người bị chết 13 người bị thương, đều là trọng thương....
Ngữ khí Sài Thiệu Cơ hết sức trầm trọn.
Đánh nhau loạn xạ, súng nổ bừa bãi, đao chém lung tung, số người bị thương nhẹ khẳng định là vô số, chẳng ai đi để ý.
- Khi chúng tôi tới nơi thì như một bãi chiến trường, máu be bét khắp nơi... Đám lưu manh này thật quá hung tàn.
Sài Thiệu Cơ lại nói.
Liễu Tuấn im lặng một hồi, trầm giọng hỏi:
- Không có quần chúng vô tội bị thương chứ?
- Hiện trường rất loạn, tạm thời còn chưa rõ lắm, khi cảnh sát tới nơi hai bên đánh nhau đã tan tác hết, không bắt được phần tử chủ yếu, nhưng đoán chừng đều là người của hai bên đánh nhau, thấy cảnh nảy quần chúng tránh còn không kịp, ai tới gần làm gì?
Liễu Tuấn ừm một tiếng, hỏi:
- Tình hình của Lâm Thành Tuyền sao rồi?
Sài Thiệu Cơ im lặng, một lúc sau mới gian nan nói:
- Không cứu được, đã hi sinh rồi.
Liễu Tuấn sững sờ, trong lòng trào dâng sự chua xót, một đồng chí tốt trung thành với chức vụ, một lòng vì công việc như thế, trong lòng Liễu Tuấn mang sự kính trọng sâu sắc.
- Tình hình trong nhà đồng ý ấy ra sao?
Im lặng rất lâu, Liễu Tuấn mới hỏi.
- Cha đã qua đời, mẹ vẫn còn, có một cô con gái đang học cấp hai, vợ làm việc ở bệnh viện nhân dân khu Ứng Sơn...
Sài Thiệu Cơ giới thiệu sơ qua gia cảnh của Lâm Thanh Tuyền.
- Phải tới thăm hỏi, tới ngay lập tức.
- Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ tới ngay
Từ đó có thể thấy Trang Quốc Thắng còn thiếu kinh nghiệm, chuyện lớn thế này, trước khi xin chỉ thị bí thư tỉnh ủy đã phải bố trí lực lượng sẵn sàng tăng viện bất kỳ lúc nào, bây giờ mới chuẩn bị là chậm hơn một nhịp rồi.
Có điều không ai phát biểu gì, chỉ không tán thành ở trong lòng.
Liễu Tuấn rời khỏi trụ sở tỉnh ủy chuẩn bị gọi điện cho Sài Thiệu Cơ thì điện thoại đã vang lên trước, là do Vương Bác Siêu gọi tới, hiện giờ Vương Bác Siêu vẫn là đội trưởng tổng đội trị án sở công an.
- Liễu bí thư, tôi báo cáo một chuyện, Tống Đô xảy ra sự kiện ẩu đả quy mô lớn..
Hiển nhiên Vương Bác Siêu mới nhận được tin tức.
- Ừm tôi biết rồi, vừa xong ban bí thư tỉnh ủy đã họp thảo luận việc này, bí thư Trang Quốc Thắng sẽ đích thân dẫn đội tới Tống Đô tăng viện, đoán chừng sẽ điểm danh anh.
Liễu Tuấn nói.
Xảy ra sự kiện ẩu đả này là chính quản của Vương Bác Siêu, hơn nữa Vương Bác Siêu là truyền nhân của Trình Tân Kiến, tác phong mạnh mẽ, trận chiến khó khăn này, Trang Quốc Thắng không có lý gì không đưa hắn theo.
Vương Bác Siêu nói:
- Tôi đã điều động nhân thủ, sẽ tập trung xong ngay thôi... Tôi nên làm gì bây giờ?
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Một cảnh sát lâu năm như Vương Bác Siêu có tính cảnh giác rất cao, vừa nghe Tống Đô có chuyện nghiêm trọng, lập tức ý thức được tỉnh có thể cần chi viện, không đợi lệnh đã điều động nhân thủ, tất nhiên là vì tranh thủ thời gian.
Sự kiện đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn, từng giây từng phút đều có khả năng thêm người bị thương vong, tới hiện trường sớm một giây nào có khả năng cứu thêm một mạng người.
- Đồng chí Quốc Thắng đích thân dẫn đội, tất cả phải phục tùng sự chỉ huy của đồng chí ấy là được, không tỳ tiện ra mặt. Đương nhiên, nếu như tình huống khẩn cấp, anh có thể quyết định lâm thời. Đồng chí Quốc Thắng từ bộ ủy ban quốc gia xuóng, kinh nghiệm đối với loại chuyện này có lẽ có chút thiếu sót, anh phải tôn trọng lãnh đạo.
Liễu Tuấn dặn.
Còn về phần sự phối hợp của đám người Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn không hề nhiều lời, Vương Bác Siêu từng làm bí thư chính pháp ủy, cộng tác với Sài Thiệu Cơ, tình nghĩa không cạn.
- Vâng, tôi biết rồi.
Vương Bác Siêu cúp điện thoại.
Liễu Tuấn lập tức gọi điện cho Sài Thiệu Cơ, điện thoại vừa thông, bên kia có tiếng gió rất lớn, có điều nhỏ đi rất nhanh, đoán chừng Sài Thiệu Cơ vừa đóng cửa sổ.
Liễu Tuấn hỏi:
- Thiệu Cơ, chưa tới hiện trưởng sao?
- Sắp rồi, tôi đã vào khu mỏ.
Sài Thiệu Cơ giọng có chút gấp gáp lo lắng, Sài Thiệu Cơ là cán bộ có trách nhiệm, xảy ra sự kiện lớn như thế, lòng lo lắng ra sao không phải nói.
- Điều động bao nhiêu người? Đã liên hệ với Trần Đại Sơn chưa?
Liễu Tuấn biết tính Sài Thiệu Cơ hỏi ngay tới phương án đối phó.
- Đã liên hệ rồi, hắn ở sau xe tôi, ước chừng ba trăm người, vũ trang đầy đủ.
- Ừm, vừa rồi cuộc họp ban bí thư tỉnh ủy đã quyết định điều động cảnh sát tỉnh tới chi viện, do đồng chí Trang Quốc Thắng dẫn đội. Anh phải nhớ ký, vị trí của anh là tổng chỉ huy, không phải ở tuyến đầu, không được tùy tiện xông lên trên. Phải thận trọng không tùy tiện nổ súng, chủ yếu là uy hiếp, nhiệm vụ hàng đầu là ngăn chuyện mở rộng, phần tử chủ yếu có thể bắt sau, không được làm sai trình tự.
Vốn Sài Thiệu Cơ kinh nghiệm cơ sở còn phong phú hơn y, làm bí thư huyện ủy thời gian rất dài, nhưng chuyện quan hệ trọng đại, Liễu Tuân sợ Sài Thiệu Cơ nóng ruột lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tống Đô không thể loạn thêm nữa.
- Vâng tôi biết! Bí thư cũng đừng quá lo, tôi hiểu phải làm như thế nào.
Sài Thiệu Cơ an ủi ngược lại Liễu Tuấn.
- Ừ, anh chỉ xử lý cho tốt hiện trường, chuyện trên tỉnh anh không cần phải lo.
Liễu Tuấn cho Sài Thiệu Cơ một viên thuốc an thần.
Sau khi cúp điện thoại của Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn gọi điện cho Dương Nguyên Ích thông báo tình huống, Liễu Tuấn đoán chừng sẽ có kẻ lấy chuyện này ra để giờ trò. Sài Thiệu Cơ làm bí thư thành ủy Tống Đô vốn là kết quả của sự "giao dịch", có kẻ rất bất mãn chuyện Liễu Tuấn "chõ mũi" vào khắp nơi. Hiện giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, tất nhiên là sẽ có kẻ lợi dụng. Liễu Tuấn xin Dương Nguyên Ích khống chế động tĩnh của giới truyền thông, trong quá trình xử lý , đừng có đổ thêm dầu vào lửa.
Dương Nguyên Ích làm nghề tuyên truyền lâu năm tất nhiên lĩnh ngộ.
Cho dù đã an bài như thế, chuyện vẫn xảy ra điều nằm ngoài dự liệu.
Ước chừng tới năm giờ chiều, Sài Thiệu Cơ lại gọi điện tới, báo cáo với Liễu Tuấn chuyện cơ bản đã dẹp yên, Liễu Tuấn đã có nhận thức đại khái ngồn cơn của sự việc.
Buổi sáng Trang Quốc Thắng cũng vừa mới được biết tin, nên khi báo cáo với ban bí thư không được rõ lằm.
Căn cứ vào báo cáo của Sài Thiệu Cơ, sự kiện này nguyên nhân vì khai thác trộm, toàn quốc rất nhiều khu mỏ có tình hình này, Liễu Tuấn từng trải qua sự kiện tương tự ở huyện Ninh Bắc, Giang Thành.
Tống Đô vì bị Lý Chính Nho và Khương Quê Anh tham ô hối lộ, chủ mỏ than được thể ngông cuồng, chuyện khai thác trộm cực kỳ nghiêm trọng, gần như tràn lan khắp nơi. Rất nhiều mỏ quốc hữu có vấn đề sinh tồn lớn. Chủ mỏ có thế lực địa phương chống lưng, nuôi cả một đám tay sai, thường xuyên "xung đột vũ trang" tranh giành mỏ quốc hữu, thông thường các cuộc tranh đoạt này, các mỏ quốc hữu rất khó chiếm thượng phong.
Sài Thiệu Cơ sau khi nhậm chức, Liễu Tuấn chỉ thị hắn, là thu toàn bộ quyền khai thác vào nhà nước, trừ mỏ than quốc hữu và công ty khai kháng dân doanh đã được phê chuẩn, còn lại tất cả coi là khai thác trộm nghiêm khắc đả kích. Khi thời cơ chín muồi, thành lập một tập đoàn mỏ quốc hữu cỡ lớn, tiến hành thống nhất khai thác và tiêu thụ.
Tống Đô là thành phố tài nguyên truyền thống, thu nhập tài chính của nó tới từ mỏ than, vì đám khai thác trộm hoành hành ngang ngược, khiến cho tài nguyên quốc hữu thất thoát, hiệu quả kinh tế bị sụt giảm, lợi thuế sa sút, bằng với việc bóp chết nguồn thu tài chính chủ yếu của Tống Đô, cực kỳ bất lợi cho việc phát triển sau này, hơn nữa cùng với việc khai thác bừa bãi, tài nguyên cạn kiện, trong tương lai không xa, Tống Đô phải đối diện với chuyển hình kinh tế, ngay hiện giờ vì khai khác mà nhiều khu dân cư sụt lút, phải di dời. Việc bố trí lại cũng cần có một khoản tiền lớn.
Nếu như bỏ mặc cho chuyện khai thác trộm này tiếp tục lan tàn, tình hình Tống Đô sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Nhưng trong hành động thực tế, việc đả kích khai thác trộm ở Tống Đô không lý tưởng, nguyên nhân sâu xa là vì Trần Đại Sơn làm việc không đắc lực.
Trong lần đánh nhau bằng hung khí này, do hai tổ chức khai thác trộm, vì tranh đoạt một mạch khoáng phong phú, mà mỗi bên tập trung gần một trăm người, cầm súng ống, mã tấu, dao bầu dàn trận đánh nhau.
Phải nói chuyện đánh nhau bằng hung khí này có thể thấy khắp nơi trên khu mỏ chủ yếu của Tống Đô, vào thời điểm đỉnh cao, thậm chí cứ hai ngày lại sinh ra một vụ. Khi đó Lý Chính Nhi chấp chính, dùng thủ đoạn bưng bít áp chế, ra sức làm ra vẻ thái bình ổn định.
Sau khi Sài Thiệu Cơ chấp chính, tình hình tất nhiên là khác biệt.
Lâm Thanh Tuyền là người công bằng vô tư, năm ngoái được chọn là một trong mười cảnh sát ưu tú của tỉnh, được bầu làm đại biểu nhân dân toàn quốc, nghe nói trong địa phận của mình xảy ra sự kiện ác liệt như thế, gần như không kịp nghĩ nhiều, dẫn theo mười mấy người vội vàng chạy tới, kết quả trong lúc hỗn loạn, bị đám người đánh lộn đâm phải.
Sai Thiệu Cơ và Trần Đại Sơn dẫn hơn ba trăm cảnh sát tới nơi, thì hiện trưởng đã tan hoang.
- Bí thư, theo kết quả thống kê sơ bộ, 5 người bị chết 13 người bị thương, đều là trọng thương....
Ngữ khí Sài Thiệu Cơ hết sức trầm trọn.
Đánh nhau loạn xạ, súng nổ bừa bãi, đao chém lung tung, số người bị thương nhẹ khẳng định là vô số, chẳng ai đi để ý.
- Khi chúng tôi tới nơi thì như một bãi chiến trường, máu be bét khắp nơi... Đám lưu manh này thật quá hung tàn.
Sài Thiệu Cơ lại nói.
Liễu Tuấn im lặng một hồi, trầm giọng hỏi:
- Không có quần chúng vô tội bị thương chứ?
- Hiện trường rất loạn, tạm thời còn chưa rõ lắm, khi cảnh sát tới nơi hai bên đánh nhau đã tan tác hết, không bắt được phần tử chủ yếu, nhưng đoán chừng đều là người của hai bên đánh nhau, thấy cảnh nảy quần chúng tránh còn không kịp, ai tới gần làm gì?
Liễu Tuấn ừm một tiếng, hỏi:
- Tình hình của Lâm Thành Tuyền sao rồi?
Sài Thiệu Cơ im lặng, một lúc sau mới gian nan nói:
- Không cứu được, đã hi sinh rồi.
Liễu Tuấn sững sờ, trong lòng trào dâng sự chua xót, một đồng chí tốt trung thành với chức vụ, một lòng vì công việc như thế, trong lòng Liễu Tuấn mang sự kính trọng sâu sắc.
- Tình hình trong nhà đồng ý ấy ra sao?
Im lặng rất lâu, Liễu Tuấn mới hỏi.
- Cha đã qua đời, mẹ vẫn còn, có một cô con gái đang học cấp hai, vợ làm việc ở bệnh viện nhân dân khu Ứng Sơn...
Sài Thiệu Cơ giới thiệu sơ qua gia cảnh của Lâm Thanh Tuyền.
- Phải tới thăm hỏi, tới ngay lập tức.
- Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ tới ngay
/2140
|