Cuốn (Bí thư tỉnh ủy) này kiếp trước Liễu Tuấn đã xem qua, tính theo "lịch " của y, thì đã là hơn 30 năm trước rồi, y trọng sinh đã được 26 năm, thời gian đúng là xa xôi lắm rồi.
Vừa rồi khi tìm sách, Liễu bí thư nhìn thấy cuốn sách này, liền lấy xuống lật xem qua một lượt.
Vì Trầm Nhiêu kiên quyết không tin y là thị trưởng, hiện giờ Liễu bí thư không tranh luận với cô về đề tài này nữa, y không thể lấy giấy chứng nhận công tác ra mới cô giáo Trầm xem, thẩm tra "tư cách" của y.
Với cái tính phổi bò của cô giáo Trầm, Liễu bí thư vừa bực mình vừa buồn cười, cho dù tuổi của y thực sự chẳng thể liên hệ với một phó bí thư tỉnh ủy. Nhưng y đã nói rõ với Trầm Nhiêu, y là thị trưởng Ngọc Lan, nếu đổi lại là người khác, vì tò mò có lẽ sẽ chủ ý xem qua thông tin về thị trưởng Ngọc Lan, kiểm chứng xem có phải Liễu Tuấn đang khoác lác không.
Thế nhưng Trầm Nhiêu lại là ngoại lệ, hoàn toàn không thèm tin.
Một phó bí thư tỉnh ủy ù ù các cạc thành "bạn trai" của mình, đoán chừng chỉ nghĩ tới thôi, Trầm Nhiêu cũng thấy rất điên rồi.
Liễu Tuấn không bận tâm tới Trầm Nhiêu châm chọc, cười nói:
- Em xem của em, anh xem của của, anh vốn là người mê quan mà... Ừ, có điều trừ tiểu thuyết quan trường, anh còn thích xem sách phương diện vật lý học, như quyển này...
Nói rồi Liễu bí thư lấy dưới nách của mình ra một cuốn sách tên The Universe in a Nutshell. ( sách ở VN tên là Vũ Trụ trong vỏ hạt Dẻ)
Cuốn sách này viết bởi Stephen Hawking người được xem như là nhà vật lý học lý luận xuât sắc nhất sau Albert Einstein, vị trí giả ngồi xe lăn trên 20 năm này bằng tri tuệ siêu phàm của mình, đưa con người tiến hành một cuộc du hành thời không.
Sách lý luận vật lý luôn được Liễu Tuấn thích, dù có nhiều tri thức chuyên nghiệp, Liễu bí thư không hiểu lắm, nhưng không gây trở ngại cho y thích loại tri thư này. Đối với một viên quan lớn trong thể chế mà nói, đây thuần túy thuộc về sở thích cá nhân.
- The Universe in a Nutshell đưa chúng ta tới điểm đầu của nghiên cứu lý luận vật lý, ví dụ lý luận lượng tử, hố đen, big bang, du hành thời gian, đều rất thu hút người ta.
Liễu bí thư mỉm cười, tiến hành "tẩy não" cô giáo Trầm.
- Này này này, dừng lại, dừng lại, đừng nói lý luận vật lý với em, thứ này em đau đầu nhất, học không vào.
Thấy Liễu bí thư bày ra thể thuyết giảng, cô giáo Trầm "mặt hoa biến sắc", đưa tay ra xua loạn lên, mặt lộ ra vẻ đầy "đau khổ".
Đó là "bệnh chung" của các cô gái rồi, trong con mắt những người không có sở thích này, nhất là các cô gái, lý luận vật lý là thứ khô khan nhường nào.
- Ấy, anh còn cầm một quyển nữa? Quyển này là sách gì?
Trầm Nhiêu phát hiện Liễu Tuấn "lòng tham" chẳng kém cô, không ngờ cũng lấy liền một hơi ba cuốn sách.
- Phong cách tiểu tư sản -- Một kiểu sinh hoạt giai tầng dần hình thành.
Liễu bí thư đưa cuốn sách đó ra.
Trầm Nhiêu lấy làm lạ:
- Sao anh lại đọc loại sách này? Sở thích của anh rộng thật đấy.
Chẳng trách Trầm Nhiêu thấy lạ, là một nhân viên công tác cán bộ, khả năng còn là cán bộ nhỏ, có chút quyền lợi, thích xem (Bí thư tỉnh ủy) có thể hiểu, thích lý luận vật lý, dù hơi quái dị, vẫn trong phạm vi có thể giải thích. Đám đàn ông đôi khi rất kỳ quái, ngay cả xem sách cũng kỳ quái. Nhưng Liễu Tuấn thích cả (phong cách tiểu tư sản), thì thật hơi "tràn lan" một chút.
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao anh lại không thể xem quyển sách này? Em tưởng đây là quyền lợi riêng của các cô gái bọn em sao? Đây là một loại phong cách sinh hoạt, phương thức sinh hoạt, một lý giải và cảm nhận về cuộc sống và sinh mạng. Nói nói, nói đề cao tình thú lãng mạng, ha ha, có thừa tiền mới có lãng mạn mà .... "Tiểu tư sản" không thoát ly văn minh thành thị, không thoát ly tinh thần tự do của thành thị hiện đại. Là một nhà quản lý thành phố, quan tâm tới tư tưởng và tầng lớp mới nổi lên này, mới có thể phục vụ vì dân.
Trầm Nhiêu sắp ngất xỉu rồi.
Cái người này đúng là không lúc nào quên khoác lác, tự cho mình là thị trưởng.
- Được được được, em sợ anh rồi.. Được rồi, xem chọn xong sách rồi, qua bên kia đọc đi, đứng lâu tê hết cả chân...
Cô giáo Trầm vội vàng cắt ngăng "báo cáo đường lối chấp chính" của Liễu bí thư.
Cho dù cô nói rất nhỏ, nhưng bên cạnh vẫn có mấy người ngạc nhiên nhìn sang phía bọn họ.
Mấy người này thiếu văn minh lịch sự, đang ở trong thư viện đó.
Trầm Nhiêu cảm giác được ánh mắt "khinh bỉ" của người khác, không khỏi xấu hổ thè lưỡi ra.
- Em thích xem truyện tình càm hả? Thế này, anh tiến cử với em vài bộ, ừm, (Vô Tự) của Trương Khiết tạm được, nghe nói viết mất 20 năm, cá nhân anh thấy không tệ, mặc dù nhân vật nam trong bộ tiểu thuyết này hơi khắc bạc một chút, nhưng chỉ nói về giá trị văn học là được. Ngoài ra tác phẩm mới ( Hương khí mê người) của Vạn Phương và (Nước và Lửa triền miên) của Trì Lỵ cũng rất đáng xem, em mượn về thử nếu không thích thì không xem là được.
Liễu Tuấn liền tiến cử cho "bạn gái" mấy cuốn sách mà bản thân cho là hợp với các cô gái.
Trầm Nhiêu thầm giật mình, bên ngoài lại "thản nhiên như không", bĩu môi nói:
- Xí, còn cho rằng anh tiến cử cái gì hay, mấy quyển đó em xem từ năm ngoài rồi...
Liễu Tuấn chỉ biết cười:
- Đi nào, tới quán cà phê ngồi.
Thư viện này mới được thành lập, Liễu Tuấn khi làm thị trưởng đã cấp mấy chục triệu, chuyên môn xây dựng "vùng đất lành" giữa trung tâm thành phố, trang bị của thư viện hết sức hiện đại hóa, hoàn toàn mở cửa, giống như siêu thị, người thích đọc sách có thể tự chọn cho mình quyển sách yêu thích. Trong thư viện còn có rạp chiếu phim, quán cà phê, phong cảnh vô cùng ưu nhã, là một điểm đến tốt của Ngọc Lan vào những ngày cuối tuần.
Cùng Liễu Tuấn ngồi trong quán cà phê vừa xem sách vừa tán gẫu, thi thoảng xem một bộ phim, là chuyện Trầm Nhiêu thích nhất. Không khí yên tĩnh và ấp áp đó đủ làm cô giáo Trầm lâng lâng vài ngày.
Quả nhiên Trầm Nhiêu vừa nghe Liễu Tuấn đề nghị liền vô cùng vui vẻ, xem ra hôm nay anh ấy có thể ở bên mình cả buổi chiều rồi.
Quán cà phê trong thư viện mang tính thuần thương nghiệp, chỉ cần bỏ tiền là có một gian phòng riêng để ngồi, không aing không lớn lắm, chỉ mấy mấy mét vuông thôi, nhưng hai người ngồi đối diện xem sách tán gẫu đủ rồi, thậm chí còn có ghế sô pha, các đôi tình lữ có thể làm một số chuyện, đương nhiên không thể thái quá.
Ngồi trong phòng, Trầm Nhiêu thưởng thức cà phê, nghe tiếng ve kêu bên ngoài, tạm thời không xem sách.
- Này Liễu Tuấn, anh nói xem, nếu như anh là hiệu trưởng trường Thất Trung, anh sẽ cải cách giáo dục à?
Trầm Nhiêu hỏi, đôi mắt đen láy ánh lên.
Liễu Tuấn vẫn thói quen cũ, uống lục trà, nghe vậy ngẩng đầu lên cười hỏi:
- Sao, trường Thất Trung muốn giải cách giao dục à?
Trầm Nhiêu làm vẻ thở dài, nói:
- Đúng thế, trước kia em hơi thay đổi phương thức dạy trên lớp một chút thôi khiến cả đống người không vui, nói em thích chơi trò khác người, thích chơi trội. Hiện giờ ngay cả bọn họ cũng muốn cải cách giải dục... Thật làm người ta khó tin.
Liễu Tuấn cười:
- Anh thấy chắc là bị ép thôi.
Trầm Nhiêu ngạc nhiên:
- Làm sao anh biết được? Hi hi, thú vị lắm nhé... Cái ông Dịch cứng đầu kia thời gian qua hành hạ các hiệu trưởng Ngọc Lan đến thảm.
Dịch Hang sau khi tới nhậm chức, lập tức bắt đầu thực thi lý tưởng của mình, chuẩn làm một cuộc cải cách giáo dục oanh liệt ở Ngọc Lan, toàn bộ phương án của Dịch Hàn sớm đã báo lên chính phủ, đồng thời báo cáo tỉ mỉ với Liễu Tuấn. Trong phương án của Dịch Hàn, cải cách giáo dục ở Ngọc Lan, chủ yếu là bao gồm các phương diện : Học phí, học nghề, bình đằng giáo dục, giáo dục tương quan với nghiên cứu, quản lý trường học ..v...v..v.
Đó là một báo cáo dầy cộp, dài tới mấy chục nghìn chữ, do đích thân Dịch Hàn khởi thảo, nghe nói ngưng tụ toàn bộ tâm huyết cải cách giáo dục của Dịch Hàn những năm qua.
Liễu Tuấn đưa Dịch Hàn tới Ngọc Lan, vốn là để hắn tiến hành cải cách hiện trạng giáo dục ở Ngọc Lan. Có điều vấn đề này Liễu Tuấn chưa suy nghĩ toàn diện, chỉ có phương hướng đại khái.
Nhìn thấy báo cáo của Dịch Hàn, Liễu Tuấn có chút đau đầu.
Không ngờ cài cách giáo dục lại liên quan tới phạm vi rộng như thế, thực sự rất phức tạp, trong đó có một số vấn đề liên quan rất nhiều lĩnh vực, dù là Liễu Tuấn đầy khí phách, đối diện với phương án lớn của Dịch hàn cũng do dự.
Vấn đề khó khăn trước mắt hắn hiện nay không phải chỉ có một hai cái.
Qua cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Liễu Tuấn không đồng ý "phẫu thuật lớn", yêu cầu Dịch Hàn trước tiên bắt đầu cải cách dạy học và quản lý nội bộ trường học, tiền hành cải cách mang tính thăm dò. Theo thông lệ cải cách, Liễu Tuấn chỉ thị Dịch Hàn trước tiên tiến hành thí điểm mang tính đại biểu ở mấy trường học. Dịch Hàn tìm năm trường, trong đó có trường trường Thất Trung.
Thất Trung là một trong số trường trung học cao cấp nổi tiếng nhất của Ngọc Lan, tiếng tăm lớn trong giới giáo dục Ngọc Lan, chẳng trách Dịch Hàn lấy nó ra khai đao, nghe ý tứ của Trầm Nhiêu thì cấp quản lý Trường Học bị Dịch cục trưởng hành hạ đến thảm
Vừa rồi khi tìm sách, Liễu bí thư nhìn thấy cuốn sách này, liền lấy xuống lật xem qua một lượt.
Vì Trầm Nhiêu kiên quyết không tin y là thị trưởng, hiện giờ Liễu bí thư không tranh luận với cô về đề tài này nữa, y không thể lấy giấy chứng nhận công tác ra mới cô giáo Trầm xem, thẩm tra "tư cách" của y.
Với cái tính phổi bò của cô giáo Trầm, Liễu bí thư vừa bực mình vừa buồn cười, cho dù tuổi của y thực sự chẳng thể liên hệ với một phó bí thư tỉnh ủy. Nhưng y đã nói rõ với Trầm Nhiêu, y là thị trưởng Ngọc Lan, nếu đổi lại là người khác, vì tò mò có lẽ sẽ chủ ý xem qua thông tin về thị trưởng Ngọc Lan, kiểm chứng xem có phải Liễu Tuấn đang khoác lác không.
Thế nhưng Trầm Nhiêu lại là ngoại lệ, hoàn toàn không thèm tin.
Một phó bí thư tỉnh ủy ù ù các cạc thành "bạn trai" của mình, đoán chừng chỉ nghĩ tới thôi, Trầm Nhiêu cũng thấy rất điên rồi.
Liễu Tuấn không bận tâm tới Trầm Nhiêu châm chọc, cười nói:
- Em xem của em, anh xem của của, anh vốn là người mê quan mà... Ừ, có điều trừ tiểu thuyết quan trường, anh còn thích xem sách phương diện vật lý học, như quyển này...
Nói rồi Liễu bí thư lấy dưới nách của mình ra một cuốn sách tên The Universe in a Nutshell. ( sách ở VN tên là Vũ Trụ trong vỏ hạt Dẻ)
Cuốn sách này viết bởi Stephen Hawking người được xem như là nhà vật lý học lý luận xuât sắc nhất sau Albert Einstein, vị trí giả ngồi xe lăn trên 20 năm này bằng tri tuệ siêu phàm của mình, đưa con người tiến hành một cuộc du hành thời không.
Sách lý luận vật lý luôn được Liễu Tuấn thích, dù có nhiều tri thức chuyên nghiệp, Liễu bí thư không hiểu lắm, nhưng không gây trở ngại cho y thích loại tri thư này. Đối với một viên quan lớn trong thể chế mà nói, đây thuần túy thuộc về sở thích cá nhân.
- The Universe in a Nutshell đưa chúng ta tới điểm đầu của nghiên cứu lý luận vật lý, ví dụ lý luận lượng tử, hố đen, big bang, du hành thời gian, đều rất thu hút người ta.
Liễu bí thư mỉm cười, tiến hành "tẩy não" cô giáo Trầm.
- Này này này, dừng lại, dừng lại, đừng nói lý luận vật lý với em, thứ này em đau đầu nhất, học không vào.
Thấy Liễu bí thư bày ra thể thuyết giảng, cô giáo Trầm "mặt hoa biến sắc", đưa tay ra xua loạn lên, mặt lộ ra vẻ đầy "đau khổ".
Đó là "bệnh chung" của các cô gái rồi, trong con mắt những người không có sở thích này, nhất là các cô gái, lý luận vật lý là thứ khô khan nhường nào.
- Ấy, anh còn cầm một quyển nữa? Quyển này là sách gì?
Trầm Nhiêu phát hiện Liễu Tuấn "lòng tham" chẳng kém cô, không ngờ cũng lấy liền một hơi ba cuốn sách.
- Phong cách tiểu tư sản -- Một kiểu sinh hoạt giai tầng dần hình thành.
Liễu bí thư đưa cuốn sách đó ra.
Trầm Nhiêu lấy làm lạ:
- Sao anh lại đọc loại sách này? Sở thích của anh rộng thật đấy.
Chẳng trách Trầm Nhiêu thấy lạ, là một nhân viên công tác cán bộ, khả năng còn là cán bộ nhỏ, có chút quyền lợi, thích xem (Bí thư tỉnh ủy) có thể hiểu, thích lý luận vật lý, dù hơi quái dị, vẫn trong phạm vi có thể giải thích. Đám đàn ông đôi khi rất kỳ quái, ngay cả xem sách cũng kỳ quái. Nhưng Liễu Tuấn thích cả (phong cách tiểu tư sản), thì thật hơi "tràn lan" một chút.
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao anh lại không thể xem quyển sách này? Em tưởng đây là quyền lợi riêng của các cô gái bọn em sao? Đây là một loại phong cách sinh hoạt, phương thức sinh hoạt, một lý giải và cảm nhận về cuộc sống và sinh mạng. Nói nói, nói đề cao tình thú lãng mạng, ha ha, có thừa tiền mới có lãng mạn mà .... "Tiểu tư sản" không thoát ly văn minh thành thị, không thoát ly tinh thần tự do của thành thị hiện đại. Là một nhà quản lý thành phố, quan tâm tới tư tưởng và tầng lớp mới nổi lên này, mới có thể phục vụ vì dân.
Trầm Nhiêu sắp ngất xỉu rồi.
Cái người này đúng là không lúc nào quên khoác lác, tự cho mình là thị trưởng.
- Được được được, em sợ anh rồi.. Được rồi, xem chọn xong sách rồi, qua bên kia đọc đi, đứng lâu tê hết cả chân...
Cô giáo Trầm vội vàng cắt ngăng "báo cáo đường lối chấp chính" của Liễu bí thư.
Cho dù cô nói rất nhỏ, nhưng bên cạnh vẫn có mấy người ngạc nhiên nhìn sang phía bọn họ.
Mấy người này thiếu văn minh lịch sự, đang ở trong thư viện đó.
Trầm Nhiêu cảm giác được ánh mắt "khinh bỉ" của người khác, không khỏi xấu hổ thè lưỡi ra.
- Em thích xem truyện tình càm hả? Thế này, anh tiến cử với em vài bộ, ừm, (Vô Tự) của Trương Khiết tạm được, nghe nói viết mất 20 năm, cá nhân anh thấy không tệ, mặc dù nhân vật nam trong bộ tiểu thuyết này hơi khắc bạc một chút, nhưng chỉ nói về giá trị văn học là được. Ngoài ra tác phẩm mới ( Hương khí mê người) của Vạn Phương và (Nước và Lửa triền miên) của Trì Lỵ cũng rất đáng xem, em mượn về thử nếu không thích thì không xem là được.
Liễu Tuấn liền tiến cử cho "bạn gái" mấy cuốn sách mà bản thân cho là hợp với các cô gái.
Trầm Nhiêu thầm giật mình, bên ngoài lại "thản nhiên như không", bĩu môi nói:
- Xí, còn cho rằng anh tiến cử cái gì hay, mấy quyển đó em xem từ năm ngoài rồi...
Liễu Tuấn chỉ biết cười:
- Đi nào, tới quán cà phê ngồi.
Thư viện này mới được thành lập, Liễu Tuấn khi làm thị trưởng đã cấp mấy chục triệu, chuyên môn xây dựng "vùng đất lành" giữa trung tâm thành phố, trang bị của thư viện hết sức hiện đại hóa, hoàn toàn mở cửa, giống như siêu thị, người thích đọc sách có thể tự chọn cho mình quyển sách yêu thích. Trong thư viện còn có rạp chiếu phim, quán cà phê, phong cảnh vô cùng ưu nhã, là một điểm đến tốt của Ngọc Lan vào những ngày cuối tuần.
Cùng Liễu Tuấn ngồi trong quán cà phê vừa xem sách vừa tán gẫu, thi thoảng xem một bộ phim, là chuyện Trầm Nhiêu thích nhất. Không khí yên tĩnh và ấp áp đó đủ làm cô giáo Trầm lâng lâng vài ngày.
Quả nhiên Trầm Nhiêu vừa nghe Liễu Tuấn đề nghị liền vô cùng vui vẻ, xem ra hôm nay anh ấy có thể ở bên mình cả buổi chiều rồi.
Quán cà phê trong thư viện mang tính thuần thương nghiệp, chỉ cần bỏ tiền là có một gian phòng riêng để ngồi, không aing không lớn lắm, chỉ mấy mấy mét vuông thôi, nhưng hai người ngồi đối diện xem sách tán gẫu đủ rồi, thậm chí còn có ghế sô pha, các đôi tình lữ có thể làm một số chuyện, đương nhiên không thể thái quá.
Ngồi trong phòng, Trầm Nhiêu thưởng thức cà phê, nghe tiếng ve kêu bên ngoài, tạm thời không xem sách.
- Này Liễu Tuấn, anh nói xem, nếu như anh là hiệu trưởng trường Thất Trung, anh sẽ cải cách giáo dục à?
Trầm Nhiêu hỏi, đôi mắt đen láy ánh lên.
Liễu Tuấn vẫn thói quen cũ, uống lục trà, nghe vậy ngẩng đầu lên cười hỏi:
- Sao, trường Thất Trung muốn giải cách giao dục à?
Trầm Nhiêu làm vẻ thở dài, nói:
- Đúng thế, trước kia em hơi thay đổi phương thức dạy trên lớp một chút thôi khiến cả đống người không vui, nói em thích chơi trò khác người, thích chơi trội. Hiện giờ ngay cả bọn họ cũng muốn cải cách giải dục... Thật làm người ta khó tin.
Liễu Tuấn cười:
- Anh thấy chắc là bị ép thôi.
Trầm Nhiêu ngạc nhiên:
- Làm sao anh biết được? Hi hi, thú vị lắm nhé... Cái ông Dịch cứng đầu kia thời gian qua hành hạ các hiệu trưởng Ngọc Lan đến thảm.
Dịch Hang sau khi tới nhậm chức, lập tức bắt đầu thực thi lý tưởng của mình, chuẩn làm một cuộc cải cách giáo dục oanh liệt ở Ngọc Lan, toàn bộ phương án của Dịch Hàn sớm đã báo lên chính phủ, đồng thời báo cáo tỉ mỉ với Liễu Tuấn. Trong phương án của Dịch Hàn, cải cách giáo dục ở Ngọc Lan, chủ yếu là bao gồm các phương diện : Học phí, học nghề, bình đằng giáo dục, giáo dục tương quan với nghiên cứu, quản lý trường học ..v...v..v.
Đó là một báo cáo dầy cộp, dài tới mấy chục nghìn chữ, do đích thân Dịch Hàn khởi thảo, nghe nói ngưng tụ toàn bộ tâm huyết cải cách giáo dục của Dịch Hàn những năm qua.
Liễu Tuấn đưa Dịch Hàn tới Ngọc Lan, vốn là để hắn tiến hành cải cách hiện trạng giáo dục ở Ngọc Lan. Có điều vấn đề này Liễu Tuấn chưa suy nghĩ toàn diện, chỉ có phương hướng đại khái.
Nhìn thấy báo cáo của Dịch Hàn, Liễu Tuấn có chút đau đầu.
Không ngờ cài cách giáo dục lại liên quan tới phạm vi rộng như thế, thực sự rất phức tạp, trong đó có một số vấn đề liên quan rất nhiều lĩnh vực, dù là Liễu Tuấn đầy khí phách, đối diện với phương án lớn của Dịch hàn cũng do dự.
Vấn đề khó khăn trước mắt hắn hiện nay không phải chỉ có một hai cái.
Qua cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Liễu Tuấn không đồng ý "phẫu thuật lớn", yêu cầu Dịch Hàn trước tiên bắt đầu cải cách dạy học và quản lý nội bộ trường học, tiền hành cải cách mang tính thăm dò. Theo thông lệ cải cách, Liễu Tuấn chỉ thị Dịch Hàn trước tiên tiến hành thí điểm mang tính đại biểu ở mấy trường học. Dịch Hàn tìm năm trường, trong đó có trường trường Thất Trung.
Thất Trung là một trong số trường trung học cao cấp nổi tiếng nhất của Ngọc Lan, tiếng tăm lớn trong giới giáo dục Ngọc Lan, chẳng trách Dịch Hàn lấy nó ra khai đao, nghe ý tứ của Trầm Nhiêu thì cấp quản lý Trường Học bị Dịch cục trưởng hành hạ đến thảm
/2140
|