Kỳ thực lúc này đầu óc Trầm Nhiêu cũng mù mở kém gì Kiều Lương , Lữ Cao Vân. Đoán chừng là vì bạn của Liễu Tuấn, chuyện này cô cũng chỉ gọi điện cho Liễu Tuấn, nếu chẳng phải Liễu Tuấn thông báo, người khác làm sao vô duyên vô cớ chạy tới hỗ trợ? Nhưng Liễu Tuấn làm sao có thể diện lớn đến thế, quen được người bạn lợi hại như vậy?
Cận Hữu Vi quát tháo sai bảo cục trưởng cục vệ sinh chạy đi chạy lại, chẳng phải tầm thường.
Có điều hiện giờ không phải lúc làm rõ nội tình, nhân cơ hội xử lý đại sự rồi hẵng nói.
Trầm Nhiêu kinh nghiệm xã hội hơi ít một chút, nhưng rất thông minh, nói:
- Được rồi, Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, chuyện này để ba tôi nói cho hai vị, ba tôi hiểu rõ hơn.
Xã giao với những người ngoài xã hội hay nhân vật trên quan trường, tất nhiên giao cho Trầm Nguyệt Sơn kinh nghiệm phong phú ứng phó tốt hơn.
Cận Hữu Vi vừa nghe thế, vội đi tới, bắt tay Trầm Nguyệt Sơn:
- Chú Trầm phải không ạ? Tôi tên là Cận Hữu Vi.
Cận công tử củng cẩn thận, Liễu Tuấn gọi hắn tới mà không tự ra mặt, tất nhiên là cố kỵ ảnh hưởng, nên không cần thiết nói quan hệ của mình và Liễu Tuấn.
Lữ Cao Vân không khỏi kinh hãi.
Cận công tử lại gọi là "chú Trầm" điên đảo hết rồi.
Trầm Nguyệt Sơn tuổi cũng chỉ bốn mấy, chẳng nhiều hơn Cận công tử là bao, vậy mà Cận công tử hạ mình như thế, thật không hiểu rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì.
Nếu như Cận Hữu Vi và cô giáo xinh đẹp kia có "chuyện ám muội" thì còn có thể nói được, nhưng nhìn biểu hiện lời nói của Cận Hữu Vi, Lữ Cao Vân nghe rất rõ ràng, Cận Hữu Vi không nhận ra Trầm Nhiêu, chỉ có thể nói là được bạn nhờ vả.
Người bạn nào có thể sai Cận Hữu Vi ? Khắp tỉnh A nhân vật ghê gớm như thế chỉ đếm ở trên đầu ngón tay.
Nhưng những nhân vật đó lại có ai quan hệ gì với Trầm Nhiêu chứ?
Không hiểu!
Đau đầu.
Trầm Nguyệt Sơn lại càng kinh hãi, Cận Hữu Vi vừa vào oai phòng lừng lẫy hoàn toàn không coi đám Kiều khoa trưởng vào đâu, cục trưởng cục vệ sinh trong miệng hắn thành "rùa rụt đầu", không khỏi cũng biết là nhân vật cực lớn, đại nhân vật như thế gọi mình là "chú Trầm" thì làm sao dám nhận.
- Vâng vâng, tôi là Trầm Nguyệt Sơn, Cận tiên sinh khách khí quá, tôi không dám nhận cách xưng hô này..
Trầm Nguyệt Sơn luống cống chân tay, bắt tay Cận Hữu Vi, rối rít nói, vẻ mặt hết sức sợ hãi.
Cận Hữu Vi cười ha hả:
- Được chứ1 Lệnh ái là bạn của bạn tôi, chú tất nhiên là trưởng bối của tôi rồi.
Nói ra Cận công tử rất nghĩa khí bạn bè, chẳng những ra tay giải quyết rắc rối cho Liễu bí thư, mà còn nể mặt cha mẹ Trầm Nhiêu, bằng với cấp thể diện cho Liễu bí thư rồi.
Thân là nha nội quả nhiên chuyện thể diện phân rất rõ ràng.
- Ai chà, Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, mau mời ngồi đi, cứ đứng nói chuyện, ngại quá.
Trầm Nguyệt Sơn cũng được coi như người thấy nhiều hiểu rộng rồi, nhanh chóng tỉnh lại, biết rằng không phải lúc tra xét , vội vã mời Cận Hữu Vi và Lữ Cao Vân ngồi xuống, lại gọi cô phục vụ lấy thêm chén bán.
- Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, không biết các vị tới, thức ăn nguội cả rồi... Cô ơi, mau lấy thực đơn lại đây, chúng tôi gọi thêm vài món...
Trầm Nguyệt Sơn vội gọi phục vụ.
Cận Hữu Vi cười nói:
- Chú Trầm, không cần khách khí như thế, tôi ăn cơm rồi. Này cô phục vụ, mang chén lại đây, tôi uống vài chén là được. Lão lữ, ăn cơm chưa? Hay là làm vài chén.
Lữ Cao Vân vội cười bồi:
- Ăn rồi, ăn rồi.. Cận công tử có hứng, tôi phải tiếp chứ.
Trầm Nguyệt Sơn thế nào cũng không chịu dùng thức ăn thừa mời khách, hai bên nói mấy câu đưa đẩy, cuối cùng theo ý Trầm Nguyệt Sơn, gọi thêm ba món ăn , một bình Mao Đài, mọi người chạm cốc nhập tiệc.
Kiều Lương sớm đã tan hết rượu rồi, quy củ ngồi đó, không dám thở mạnh một tiếng, đầu óc chao đảo, nhìn Trầm Nguyệt Sơn cầu khẩn, chỉ mong ông hạ thủ lưu tình, đừng cáo trạng quá dữ trước mặt Lữ cục trưởng.
Kẻ mù cũng nhìn ra được Lữ cục trưởng kính sợ Cận Hữu Vi thế nào.
Chỉ cần Cận Hữu Vi nói một câu, đoán chừng Lữ Cao Vân sẽ không chút do dự xử lý mình.
Kiều Lương hiểu rất rõ cái ghế dưới mông mình bốn chân đã gãy ba rồi, có thể thoát hiểm hay không dều dựa vào Trầm Nguyệt Sơn nói như thế nào.
Trầm Nguyệt Sơn không thèm liếc hắn một cái.
Trầm Nguyệt Sơn hận Kiều Lương tận xương, không phải vì hắn bắt nạt người ta, mà vì ánh mắt tham lam hắn nhìn Trầm Nhiêu, làm ông ta thầm nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có điều hiện giờ không biết giữa Cận Hữu Vi và Trầm Nhiêu có quan hệ gì, cũng không rõ Cận Hữu Vi lai lịch ra sao, Trầm Nguyệt Sơn không dám lỗ mãng. Bất kể thế nào còn có 200 nghìn tiền hàng đang nắm trong tay người ta.
Đây mới là đại sự.
- Nào, Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, tôi mời hai vị một chén.
Trầm Nguyệt Sơn nâng chén rượu lên khách khí nói.
- Được, cạn chén.
Cận công tử cố ý nâng Trầm Nguyệt Sơn lên, nên nâng chén uống cạn.
- Chú Trầm, chú nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Chú yên tâm, nơi khác tôi không dám nói chứ ở Ngọc Lan này không vấn đề gì, chỉ cần không phải giết người phòng hỏa, thì tôi giúp được hết.
Cận Hữu Vi cười nói.
- Đúng thế, Cận bí thư ở tỉnh ta, uy vọng cao vời...
Lữ Cao Vân vội nịnh bợ.
Cận bí thư.
Kiều Lương đột nhiên toàn thân run lên, lạnh ngắt từ đầu tới chân.
Địa ốc Tinh Vũ chẳng phải do con trai Cận bí thư mở sao? Té ra vị trưởng mắt này là Cận nha nội lẫy lừng.
Hiểu ra điều này, Kiều Lương thiếu chút nữa ngất xỉu, đứng bật dậy, toàn thân run rẩy, nói:
- Cận công tử, xin ... Xin lỗi, tôi tôi tôi không biết giám đốc Trầm là.. Là là.. Bạn của công tử.
Kiều Lương vốn muốn nói "cô giáo Trầm", nhưng cuối cùng có chút nhanh trí, tới thời khắc quan trọng đổi lại.
Trời mới biết cô giáo kia có quan hệ gì với Cận công tử.
Người nhà quan lại rất chú ý ảnh hưởng này, không thể mở miệng nói bừa.
Cận Hữu Vi liếc hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Giờ mới biết à? Chó má! Mày là cái thá gì? Dám to gan lớn mật, ai cũng dám cắn càn, ngoan ngoãn ngồi xuống ngậm miệng chó lại cho lão tử, lát nữa tính sổ với mày.
Kiều Lương toàn thân run rẩy ngồi xuống, mông như nặng ngàn cân , ngồi như trên bàn trâm, đầu óc lùng bùng loạn hết cả lên.
Giáo huấn Kiều Lương xong, Cận Hữu Vi chuyển sang Trầm Nguyệt Sơn, tươi cười nói:
- Ha ha, chú Trầm, tôi nghe nói chỗ hàng của chú gặp chút phiền phức.
- À, vâng vâng, Kiều khoa trưởng nói, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn phải tịch thu toàn bộ, còn phải phạt 100 nghìn... Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, mặc dù tôi là người làm ăn, nhưng làm việc bằng lương tâm, thực phẩm không hợp cách, khẳng định sẽ không sản xuất, tôi nghĩ các đồng chí cục vệ sinh lúc lấy mẫu có chút sai lầm.
Trầm Nguyệt Sơn cẩn thận nói.
Lữ Cao Vân lập tức nói:
- Không sao, không sao, khẳng định là bọn họ sai sót rồi. Giám đốc Trầm, chỗ hàng của ông ở đâu, đợi lát nữa tôi an bài nhân viên chuyên nghiệp tới kiểm tra, chỉ cần kiểm nghiệp đủ tư cách là không có vấn đề gì.
Lời này nói rất đúng mực, Cận Hữu Vi liền gật đầu tỏ ý tán thưởng.
Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với Liễu Tuấn, thì nói khá đơn giản, Cận Hữu Vi cũng chỉ hiểu đại khái, nếu như chỗ hàng này có vấn đề chất lượng, không thể tùy tiện đem cho tiêu thụ. Cận Hữu Vi rất hiểu Liễu Tuấn, quyết không vì quan hệ bạn bè mà bao che.
Muốn bồi thường cho cha mẹ Trầm Nhiêu có cách khác.
Trầm Nguyệt Sơn nhìn Trương Thu, lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Trương, số hàng hóa đó ông để ở đâu?
Từ khi đám Cận Hữu Vi vào cửa, tất cả mọi người đều coi Trương Thu như không khí, với thân phận của hắn, đúng là không đáng lọt vào mắt người ta. Nhưng chuyện này lại là do hắn khơi lên. Trầm Nguyệt Sơn đối với Kiều Lương còn có chút kiêng kỵ, chứ với kẻ gọi là "bạn " này thì hận thấu xương tủy.
Qua lại bao năm không ngờ hắn lại chơi trò này hại người.
Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Lúc này Trương Thu cũng hiểu, mình nhất thời tham lam gây họa lớn rồi, vốn cho rằng Trầm Nguyệt Sơn là người ngoại tỉnh, không thể có quan hệ đáng kể ở Ngọc Lan, không ngờ nhảy ra một "con hổ lớn" như vậy.
Trương Thu cũng giống Kiều Lương, toàn thân run rẩy, lắm ba lắm bắp nói:
- Chuyện này, giám đốc Trầm, xin anh tha cho tôi. Tôi.. Cũng cũng bất đắc dĩ, người ta siết nợ quá dữ, tôi không trả tiền, người ta chém đứt tay chân tôi..
Cận Hữu Vi nghe thế là hiểu rồi, chuyện này mấu chốt là ở trên người Trương Thu, đoán chừng không biết vì nguyên nhân gì mà nợ tiền người ta, không trả nổi, liền nảy ra mưu đồ với bạn làm ăn, thông đồng với Kiều Lương, vũ oan hãm hãi Trầm Nguyệt Sơn, muốn nuốt chửng số hàng hóa của người ta. Nói không chừng số hàng kia đã bán đi hết rồi.
Trầm Nguyệt Sơn cả giận mắng:
- Trương Thu, ngươi làm người như thế à. Chúng ta cùng làm ăn cũng mười năm rồi phải không? Trầm Nguyệt Sơn ta đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi rõ. Nếu ngươi có khó khăn, có thể nói với ta, ta giúp được sẽ giúp, nhưng ngươi làm như thế thật không ra gì, ngươi hãm hại người khác! Ngươi... Ngươi là đồ khốn kiếp.
Trương Thu đầu đầy mồ hôi lạnh, lau thế nào cũng không sạch
Cận Hữu Vi quát tháo sai bảo cục trưởng cục vệ sinh chạy đi chạy lại, chẳng phải tầm thường.
Có điều hiện giờ không phải lúc làm rõ nội tình, nhân cơ hội xử lý đại sự rồi hẵng nói.
Trầm Nhiêu kinh nghiệm xã hội hơi ít một chút, nhưng rất thông minh, nói:
- Được rồi, Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, chuyện này để ba tôi nói cho hai vị, ba tôi hiểu rõ hơn.
Xã giao với những người ngoài xã hội hay nhân vật trên quan trường, tất nhiên giao cho Trầm Nguyệt Sơn kinh nghiệm phong phú ứng phó tốt hơn.
Cận Hữu Vi vừa nghe thế, vội đi tới, bắt tay Trầm Nguyệt Sơn:
- Chú Trầm phải không ạ? Tôi tên là Cận Hữu Vi.
Cận công tử củng cẩn thận, Liễu Tuấn gọi hắn tới mà không tự ra mặt, tất nhiên là cố kỵ ảnh hưởng, nên không cần thiết nói quan hệ của mình và Liễu Tuấn.
Lữ Cao Vân không khỏi kinh hãi.
Cận công tử lại gọi là "chú Trầm" điên đảo hết rồi.
Trầm Nguyệt Sơn tuổi cũng chỉ bốn mấy, chẳng nhiều hơn Cận công tử là bao, vậy mà Cận công tử hạ mình như thế, thật không hiểu rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì.
Nếu như Cận Hữu Vi và cô giáo xinh đẹp kia có "chuyện ám muội" thì còn có thể nói được, nhưng nhìn biểu hiện lời nói của Cận Hữu Vi, Lữ Cao Vân nghe rất rõ ràng, Cận Hữu Vi không nhận ra Trầm Nhiêu, chỉ có thể nói là được bạn nhờ vả.
Người bạn nào có thể sai Cận Hữu Vi ? Khắp tỉnh A nhân vật ghê gớm như thế chỉ đếm ở trên đầu ngón tay.
Nhưng những nhân vật đó lại có ai quan hệ gì với Trầm Nhiêu chứ?
Không hiểu!
Đau đầu.
Trầm Nguyệt Sơn lại càng kinh hãi, Cận Hữu Vi vừa vào oai phòng lừng lẫy hoàn toàn không coi đám Kiều khoa trưởng vào đâu, cục trưởng cục vệ sinh trong miệng hắn thành "rùa rụt đầu", không khỏi cũng biết là nhân vật cực lớn, đại nhân vật như thế gọi mình là "chú Trầm" thì làm sao dám nhận.
- Vâng vâng, tôi là Trầm Nguyệt Sơn, Cận tiên sinh khách khí quá, tôi không dám nhận cách xưng hô này..
Trầm Nguyệt Sơn luống cống chân tay, bắt tay Cận Hữu Vi, rối rít nói, vẻ mặt hết sức sợ hãi.
Cận Hữu Vi cười ha hả:
- Được chứ1 Lệnh ái là bạn của bạn tôi, chú tất nhiên là trưởng bối của tôi rồi.
Nói ra Cận công tử rất nghĩa khí bạn bè, chẳng những ra tay giải quyết rắc rối cho Liễu bí thư, mà còn nể mặt cha mẹ Trầm Nhiêu, bằng với cấp thể diện cho Liễu bí thư rồi.
Thân là nha nội quả nhiên chuyện thể diện phân rất rõ ràng.
- Ai chà, Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, mau mời ngồi đi, cứ đứng nói chuyện, ngại quá.
Trầm Nguyệt Sơn cũng được coi như người thấy nhiều hiểu rộng rồi, nhanh chóng tỉnh lại, biết rằng không phải lúc tra xét , vội vã mời Cận Hữu Vi và Lữ Cao Vân ngồi xuống, lại gọi cô phục vụ lấy thêm chén bán.
- Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, không biết các vị tới, thức ăn nguội cả rồi... Cô ơi, mau lấy thực đơn lại đây, chúng tôi gọi thêm vài món...
Trầm Nguyệt Sơn vội gọi phục vụ.
Cận Hữu Vi cười nói:
- Chú Trầm, không cần khách khí như thế, tôi ăn cơm rồi. Này cô phục vụ, mang chén lại đây, tôi uống vài chén là được. Lão lữ, ăn cơm chưa? Hay là làm vài chén.
Lữ Cao Vân vội cười bồi:
- Ăn rồi, ăn rồi.. Cận công tử có hứng, tôi phải tiếp chứ.
Trầm Nguyệt Sơn thế nào cũng không chịu dùng thức ăn thừa mời khách, hai bên nói mấy câu đưa đẩy, cuối cùng theo ý Trầm Nguyệt Sơn, gọi thêm ba món ăn , một bình Mao Đài, mọi người chạm cốc nhập tiệc.
Kiều Lương sớm đã tan hết rượu rồi, quy củ ngồi đó, không dám thở mạnh một tiếng, đầu óc chao đảo, nhìn Trầm Nguyệt Sơn cầu khẩn, chỉ mong ông hạ thủ lưu tình, đừng cáo trạng quá dữ trước mặt Lữ cục trưởng.
Kẻ mù cũng nhìn ra được Lữ cục trưởng kính sợ Cận Hữu Vi thế nào.
Chỉ cần Cận Hữu Vi nói một câu, đoán chừng Lữ Cao Vân sẽ không chút do dự xử lý mình.
Kiều Lương hiểu rất rõ cái ghế dưới mông mình bốn chân đã gãy ba rồi, có thể thoát hiểm hay không dều dựa vào Trầm Nguyệt Sơn nói như thế nào.
Trầm Nguyệt Sơn không thèm liếc hắn một cái.
Trầm Nguyệt Sơn hận Kiều Lương tận xương, không phải vì hắn bắt nạt người ta, mà vì ánh mắt tham lam hắn nhìn Trầm Nhiêu, làm ông ta thầm nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có điều hiện giờ không biết giữa Cận Hữu Vi và Trầm Nhiêu có quan hệ gì, cũng không rõ Cận Hữu Vi lai lịch ra sao, Trầm Nguyệt Sơn không dám lỗ mãng. Bất kể thế nào còn có 200 nghìn tiền hàng đang nắm trong tay người ta.
Đây mới là đại sự.
- Nào, Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, tôi mời hai vị một chén.
Trầm Nguyệt Sơn nâng chén rượu lên khách khí nói.
- Được, cạn chén.
Cận công tử cố ý nâng Trầm Nguyệt Sơn lên, nên nâng chén uống cạn.
- Chú Trầm, chú nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Chú yên tâm, nơi khác tôi không dám nói chứ ở Ngọc Lan này không vấn đề gì, chỉ cần không phải giết người phòng hỏa, thì tôi giúp được hết.
Cận Hữu Vi cười nói.
- Đúng thế, Cận bí thư ở tỉnh ta, uy vọng cao vời...
Lữ Cao Vân vội nịnh bợ.
Cận bí thư.
Kiều Lương đột nhiên toàn thân run lên, lạnh ngắt từ đầu tới chân.
Địa ốc Tinh Vũ chẳng phải do con trai Cận bí thư mở sao? Té ra vị trưởng mắt này là Cận nha nội lẫy lừng.
Hiểu ra điều này, Kiều Lương thiếu chút nữa ngất xỉu, đứng bật dậy, toàn thân run rẩy, nói:
- Cận công tử, xin ... Xin lỗi, tôi tôi tôi không biết giám đốc Trầm là.. Là là.. Bạn của công tử.
Kiều Lương vốn muốn nói "cô giáo Trầm", nhưng cuối cùng có chút nhanh trí, tới thời khắc quan trọng đổi lại.
Trời mới biết cô giáo kia có quan hệ gì với Cận công tử.
Người nhà quan lại rất chú ý ảnh hưởng này, không thể mở miệng nói bừa.
Cận Hữu Vi liếc hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Giờ mới biết à? Chó má! Mày là cái thá gì? Dám to gan lớn mật, ai cũng dám cắn càn, ngoan ngoãn ngồi xuống ngậm miệng chó lại cho lão tử, lát nữa tính sổ với mày.
Kiều Lương toàn thân run rẩy ngồi xuống, mông như nặng ngàn cân , ngồi như trên bàn trâm, đầu óc lùng bùng loạn hết cả lên.
Giáo huấn Kiều Lương xong, Cận Hữu Vi chuyển sang Trầm Nguyệt Sơn, tươi cười nói:
- Ha ha, chú Trầm, tôi nghe nói chỗ hàng của chú gặp chút phiền phức.
- À, vâng vâng, Kiều khoa trưởng nói, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn phải tịch thu toàn bộ, còn phải phạt 100 nghìn... Cận tiên sinh, Lữ cục trưởng, mặc dù tôi là người làm ăn, nhưng làm việc bằng lương tâm, thực phẩm không hợp cách, khẳng định sẽ không sản xuất, tôi nghĩ các đồng chí cục vệ sinh lúc lấy mẫu có chút sai lầm.
Trầm Nguyệt Sơn cẩn thận nói.
Lữ Cao Vân lập tức nói:
- Không sao, không sao, khẳng định là bọn họ sai sót rồi. Giám đốc Trầm, chỗ hàng của ông ở đâu, đợi lát nữa tôi an bài nhân viên chuyên nghiệp tới kiểm tra, chỉ cần kiểm nghiệp đủ tư cách là không có vấn đề gì.
Lời này nói rất đúng mực, Cận Hữu Vi liền gật đầu tỏ ý tán thưởng.
Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với Liễu Tuấn, thì nói khá đơn giản, Cận Hữu Vi cũng chỉ hiểu đại khái, nếu như chỗ hàng này có vấn đề chất lượng, không thể tùy tiện đem cho tiêu thụ. Cận Hữu Vi rất hiểu Liễu Tuấn, quyết không vì quan hệ bạn bè mà bao che.
Muốn bồi thường cho cha mẹ Trầm Nhiêu có cách khác.
Trầm Nguyệt Sơn nhìn Trương Thu, lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Trương, số hàng hóa đó ông để ở đâu?
Từ khi đám Cận Hữu Vi vào cửa, tất cả mọi người đều coi Trương Thu như không khí, với thân phận của hắn, đúng là không đáng lọt vào mắt người ta. Nhưng chuyện này lại là do hắn khơi lên. Trầm Nguyệt Sơn đối với Kiều Lương còn có chút kiêng kỵ, chứ với kẻ gọi là "bạn " này thì hận thấu xương tủy.
Qua lại bao năm không ngờ hắn lại chơi trò này hại người.
Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Lúc này Trương Thu cũng hiểu, mình nhất thời tham lam gây họa lớn rồi, vốn cho rằng Trầm Nguyệt Sơn là người ngoại tỉnh, không thể có quan hệ đáng kể ở Ngọc Lan, không ngờ nhảy ra một "con hổ lớn" như vậy.
Trương Thu cũng giống Kiều Lương, toàn thân run rẩy, lắm ba lắm bắp nói:
- Chuyện này, giám đốc Trầm, xin anh tha cho tôi. Tôi.. Cũng cũng bất đắc dĩ, người ta siết nợ quá dữ, tôi không trả tiền, người ta chém đứt tay chân tôi..
Cận Hữu Vi nghe thế là hiểu rồi, chuyện này mấu chốt là ở trên người Trương Thu, đoán chừng không biết vì nguyên nhân gì mà nợ tiền người ta, không trả nổi, liền nảy ra mưu đồ với bạn làm ăn, thông đồng với Kiều Lương, vũ oan hãm hãi Trầm Nguyệt Sơn, muốn nuốt chửng số hàng hóa của người ta. Nói không chừng số hàng kia đã bán đi hết rồi.
Trầm Nguyệt Sơn cả giận mắng:
- Trương Thu, ngươi làm người như thế à. Chúng ta cùng làm ăn cũng mười năm rồi phải không? Trầm Nguyệt Sơn ta đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi rõ. Nếu ngươi có khó khăn, có thể nói với ta, ta giúp được sẽ giúp, nhưng ngươi làm như thế thật không ra gì, ngươi hãm hại người khác! Ngươi... Ngươi là đồ khốn kiếp.
Trương Thu đầu đầy mồ hôi lạnh, lau thế nào cũng không sạch
/2140
|