Đảo mắt trường học đã hết kỳ nghỉ hè và chính thức khai giảng. Dịch Hàn đã tuyển chọn năm trường học thí điểm trong phạm vi toàn thành phố, cũng chuẩn bị bắt đầu tiến hành thử nghiệm cải cách giáo dục.
Trước đó, Dịch Hàn đặc biệt đến phòng làm việc của Liễu Tuấn, báo cáo qua với y.
Theo lý, Dịch Hàn hẳn là báo cáo với phó thị trưởng phân công quản lý giáo dục trước, sau đó mới do phó thị trưởng báo cáo với Liễu Tuấn. Tuy nhiên Dịch Hàn không có theo lệ cũ này, Liễu Tuấn hình như cũng không có yêu cầu hắn đi tuân thủ.
Liễu Tuấn tuân thủ quy tắc quan trường, nhưng cũng là người rất rộng rãi. Những quy củ nhỏ nhặt này hoặc là nói những "Lễ nghi phiền phức" trong miệng Liễu Tuấn cũng không nhất định phải tính toán. Toàn bộ quan viên của thành phố Ngọc Lan cũng biết cục trưởng giáo dục Dịch Hàn là bạn học đại học với Liễu bí thư, Liễu bí thư đặc biệt mời tới chuyên gia từ bộ giáo dục, có thể thấy được trình độ coi trọng của Liễu bí thư đối với cải cách giáo dục.
Đương nhiên cũng không người nào đi chỉ trích sự "ương ngạnh" của Dịch Hàn.
Huống chi Dịch Hàn vốn có một biệt hiệu là "Dịch lão cường"(lão cường= cứng đầu), phó thị trưởng phân công quản lý giáo dục muốn thật "truy cứu" Dịch Hàn đã đi quá giới hạn, chỉ sợ trái lại sẽ bị hắn làm cho lâm vào thế bí, không bằng buồn bực 'muộn thanh đại phát tài'(*) mới tốt hơn.
(*)có đôi khi không nói lời nào, không đường hoàng có thể giữ gìn đảm bảo lợi ích của mình
"Bí thư, cái cô Trầm Nhiêu ở Thất Trung thật đúng là một nhân tài!"
Dịch Hàn ngồi đối diện với Liễu Tuấn, vừa cười vừa nói. Tư thế ngồi của hắn tương đối tùy ý, thần thái cũng rất thoải mái, cho thấy ở trước mặt bí thư Thành ủy cũng không có áp lực tâm lý bao nhiêu.
Kha Khải Phàm âm thầm kinh ngạc.
Thân tín tâm phúc của Liễu Tuấn tại Ngọc Lan cũng không ít, nhưng ở trước mặt Liễu Tuấn lại buông lơi như vậy, Dịch Hàn tuyệt đối là độc nhất vô nhị, cho dù Phàn Chí Vĩ có tiếng là hay sinh sự ở trước mặt Liễu Tuấn cũng phải ngồi nghiêm chỉnh.
Dịch Hàn này thật là có phần không thông đạo lí đối nhân xử thế, anh có là bạn học với Liễu bí thư, nhưng đang ở quan trường thì phải theo quy củ quan trường. Tuy nhiên cũng thật lạ, Liễu bí thư hàng ngày có thể dễ dàng tha thứ hắn, không chỉ dễ dàng tha thứ mà là còn trọng dụng, giống như Chu Vinh Sinh của Cục tài chính vậy. Xem ra chủ yếu vẫn là lòng dạ của Liễu bí thư đủ rộng lớn. Lại nói, đã đến tầng lớp như Liễu Tuấn, quan uy quan thể cũng không hiện ra trên người ở những chuyện như thế này.
Liễu Tuấn liền mỉm cười.
"Phương án cải cách đó của cô ta rất tốt, trên cơ bản có thể xem như là bản gốc của quản lý cải cách nội bộ tiểu học trong Ngọc Lan. Tôi đã xem ba lần, vẫn yêu thích không buông tay!"
Dịch Hàn tấm tắc tán dương.
Hắn cũng biết Trầm Nhiêu là người Liễu Tuấn muốn hắn chào hỏi qua, chỉ là không rõ lắm giao tình giữa Trầm Nhiêu và Liễu Tuấn là cái dạng gì, hoặc là gia đình của hai bên có qua lại gì đó cũng nên. Quê của Trầm Nhiêu có thể ở thành phố Đại Ninh, đương nhiên Dịch Hàn có ngay thẳng mấy cũng sẽ không đi tìm hiểu, bạn học thì bạn học, bằng hữu thì bằng hữu, một số điểm mấu chốt là không phá bỏ được.
Liễu Tuấn cười nói: "Phương án đó của cổ tôi đã xem qua, cũng đã đưa ra một vài ý kiến."
Dịch Hàn như bừng tỉnh: "Thảo nào, tôi nói một tiểu cô nương sao có thể lợi hại như vậy, thì ra phía sau có cao nhân chỉ điểm, ha ha. . ."
Liễu Tuấn cũng cười: "Cao nhân là cao nhân, nhưng mà việc chỉ điểm này có thể mang đến cho cổ vận may hay không thì vẫn rất khó nói."
Dịch Hàn liền gật đầu: "Đúng vậy, các lãnh đạo của Thất Trung có phản ứng rất mạnh, nghe nói tối muốn chọn phương án của Trầm Nhiêu thì suýt nữa muốn nổ tung, đều chạy đến giáo dục nêu ý kiến, nói cái gì đều có. . . Nói chung nếu như dựa theo phương án của Trầm Nhiêu đi cải cách, Thất Trung không chỉ lộn xộn còn có thể bị đình chỉ. . .đây là họ đang uy hiếp tôi còn gì!"
Xưa nay Dịch Hàn vẫn nghĩ gì nói đó, cho dù trước mặt Liễu Tuấn cũng không chút nào che giấu quan điểm của mình. Tuy nhiên lời hắn nói cũng là tình hình thực tế, ngay cả hắn đường đường là cục trưởng giáo dục, người lảnh đạo trực tiếp của các hiệu trưởng mà cũng bị "Uy hiếp", người khởi xướng việc này chỉ vì cô Trầm Nhiêu, tình cảnh sau này có thể nghĩ, rất là không ổn, có thể trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Việc này không lo, bất kể một hạng mục cải cách nào cũng luôn có trở lực thật lớn đi theo. Đương nhiên,Trầm Nhiêu chỉ là một cô giáo bình thường, tuổi lại còn trẻ, cổ không nên gánh chịu áp lực lớn như vậy. Loại áp lực này hẳn là do những cán bộ như chúng ta tới gánh chịu. Cho nên, cậu phải chú ý, cải cách giáo dục là do Chính phủ chủ đạo."
Dịch Hàn liền gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, việc này tôi sẽ chú ý, sẽ không để cho cô ta phải đi đấu tranh."
Tạm thời chưa quản đến quan hệ giữa Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu ra sao, cho dù cô ta chỉ là một cô giáo bình thường thì Dịch Hàn cũng có trách nhiệm bảo vệ cô ta, không thể khiến cho cô ta bởi vì thế bị chịu tội được.
"Dịch Hàn, cải cách giáo dục cậu cũng đã chuẩn bị lâu như vậy, có thể bắt đầu thí điểm. Không cần quá lo lắng đến những cản trở, chỉ cần cố định dựa theo phương thức đúng đắn đi tiến hành, luôn luôn sẽ thành công."
Liễu Tuấn bơm hơi cho Dịch Hàn.
"Vâng, tôi biết."
"Mặt khác còn có một chuyện, trong phương án cải cách giáo dục của cậu không có nói đến, tôi cho rằng cần phải đưa thêm vào, hơn nữa hẳn là xem như trọng điểm."
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.
Dịch Hàn vội vã ưỡn thẳng người, thần sắc ngưng trọng, nói: "Mời bí thư chỉ thị!"
"Ừ, chính là phí phụ gia cho giáo dục, nhất là phí mở rộng nhằm vào những người đến từ bên ngoài, việc này thật không tốt, ảnh hưởng đến một số lớn học sinh từ bên ngoài đến trường. Coi như là trường tiểu học thông thường không có tiếng tăm gì, lực lượng giáo viên cũng không hùng hậu, học sinh bên ngoài đến đây học cũng phải nộp 2000 đồng, trường trung học nổi tiếng như Thất Trung thì càng không cần phải nói, phí mở rộng thu mỗi lần cũng gần cả vạn đồng, năm ngoái mức thu nhập của công nhân viên chức tại thành phố Ngọc Lan chúng ta cũng chỉ hơn 8000 đồng, đây còn chưa tính đến những công nhân viên ở bên ngoài, phỏng chừng thu nhập của họ càng thấp hơn. Như vậy một người bên ngoài làm việc một năm, thậm chí còn chưa đủ nộp phí mở rộng cho con mình, như vậy rất không hợp lý!"
Liễu Tuấn nói xong, lông mày cũng nhíu lại.
"Không có tiền nộp khoản phí này thì làm thế nào? Vậy thì chỉ có thể bỏ học. Trầm Nhiêu có một học sinh tên là Khâu Uyển, là một tiểu cô nương 15,16 tuổi, cha mẹ chính là công nhân từ bên ngoài, mỗi tuần thứ bảy chủ nhật nó đều phải đi làm việc ngoài giờ để kiếm tiền sinh hoạt cho mình, đây coi như còn tốt, chí ít cha mẹ của nó có thể nộp được khoản phí đó. Còn có rất nhiều đứa trẻ khác, tuổi còn nhỏ đã phải rời khỏi trường học, rời khỏi lớp học theo cha mẹ làm công. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả đời chúng nó, Dịch Hàn, đó là một vấn đề chúng ta phải giải quyết!"
Sắc mặt Dịch Hàn tương đối kích động: "Đúng vậy, bí thư, đó là một vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn, ngày hôm nay tôi cũng muốn báo cáo chuyện này với bí thư."
"Ừ, nếu khoản phí này không hợp lý thì chúng ta phải xoá bỏ nó! Để cho các đứa trẻ có cơ hội được hưởng giáo dục bình đẳng! Quốc gia chúng ta muốn cường thịnh không thể chỉ dựa vào các đứa trẻ xuất thân từ thành phố, nếu nói cao hơn thì không thể chỉ dựa vào các đứa trẻ gia đình giàu có. Một quốc gia 1,2 tỷ dân muốn cường thịnh thì phải dựa vào đại đa số người. Cách chọn tinh anh không thích hợp cho tình hình trong nước chúng ta."
Liễu Tuấn cảm khái nói.
Theo địa vị của Liễu Tuấn từ từ đề cao, y đã rất ít khi tại trước mặt người khác nhất là trước mặt cấp dưới nói lời cảm khái như vậy. Rất nhiều khi làm như vậy sẽ bị người lên án là "không thích hợp" . Cũng chỉ ngay tại trước mặt Dịch Hàn Liễu Tuấn mới không lo lắng.
Đừng thấy tuổi tác của Dịch Hàn lớn hơn cả Liễu Tuấn, kỳ thực còn giữ nguyên một con tim hồn nhiên, đây cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn vẫn ủng hộ Dịch Hàn.
Con người như Dịch Hàn đáng giá để tôn trọng!
"Bí thư nói rất đúng, tôi hoàn toàn tán thành, tuy nhiên. . ."
Dịch Hàn muốn nói lại thôi.
"Sao vậy? Ở trước mặt tôi còn có gì không thể nói hả? Đây đâu có giống với tính cách của Dịch lão cường đâu!"
Nghe Liễu Tuấn nhắc tới biệt hiệu của mình, Dịch Hàn không khỏi nở nụ cười. Ngoại trừ Trương Hiểu Mạn, Liễu Tuấn là người thứ hai ngay mặt gọi hắn là Dịch lão cường.
"Khoản phí này là có văn kiện, văn kiện do Phủ thị chính phát, chỉ sợ tôi không có quyền lực để đi hủy nó."
Dịch Hàn nói, vẻ mặt có chút khổ não. Lẽ ra, trước mặt hắn ngồi chính là bí thư Thành ủy, sự tồn tại vô thượng nhất ngôn cửu đỉnh chân chính của thành phố Ngọc Lan, muốn phế trừ hoặc là nói sửa chữa văn kiện này là chuyện dễ dàng, nhưng Dịch Hàn biết Liễu Tuấn gần đây đang bắt tay vào làm tiến trình đẩy mạnh "hành chính theo nếp". Hành chính theo nếp này không chỉ có chỉ pháp luật pháp quy, cũng bao quát cả các loại văn kiện hình thành của Phủ thị chính Thành ủy. Muốn "hành chính theo nếp" thì đầu tiên nhất định phải bảo đảm tính nghiêm túc của "Pháp". Nếu như "Pháp" cũng bị sửa đổi, như vậy muốn "hành chính theo nếp" thì hình như có chút không thích hợp.
Đây là ngọn nguồn xảy ra vấn đề mà!
Chung quy Liễu bí thư anh cũng không thể có ý nghĩ nông nỗi, muốn sửa thì sửa.
Quy tắc sở dĩ được mọi nguời tuân thủ, quan trọng nhất chính là chế định người ra quy tắc phải đi tuân thủ nó!
Liễu Tuấn cũng hơi nhíu mày, vươn hai ngón tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lâm vào trầm tư. Dịch Hàn vốn đang chuẩn bị bưng lên cái chén uống nước, thấy thế vội vàng đặt chén xuống, nín hơi tĩnh khí, không dám quấy rối tâm tư của Liễu Tuấn.
"Như vậy đi, Dịch Hàn, chúng ta xài chút thủ đoạn!"
Chỉ khoảnh khắc Liễu Tuấn mới đình chỉ gõ, ngẩng đầu lên nói, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt.
"Thủ đoạn?"
Dịch Hàn không khỏi chóng mặt.
Người khác giở thủ đoạn thì cũng không đáng nói, nhưng ngay cả bí thư Thành ủy cũng muốn xài thủ đoạn?
"Đúng, chính là thủ đoạn, cậu đấy, đi tổ chức một số đại biểu của công nhân viên đến từ bên ngoài, tôi sẽ gặp mặt với họ, tổ chức một hội toạ đàm để cho họ nếu ý kiến của mình, cậu cảm thấy thế nào?"
Liễu Tuấn mỉm cười, trưng cầu ý kiến của Dịch Hàn.
Kỳ thực thân là bí thư Thành ủy, y nếu nói như vậy trên thực tế chính là quyết định. Hơn nữa câu này "cậu cảm thấy thế nào" đơn giản là vì biểu thị tôn trọng đối với Dịch Hàn.
Có thể thấy được người có địa vị cao không chỉ có trí tuệ mà cũng có thông minh. Cái này chính là biểu hiện nhân tình thạo đời.
Ánh mắt Dịch Hàn sáng lên, liên tục gật đầu: "Tôi thấy như vậy rất hay, như vậy có thể được! Sư xuất hữu danh!"
Liễu Tuấn liền nở nụ cười.
Sư xuất hữu danh!(làm việc có lý do chính đáng)
Lời Dịch Hàn nói không sai, nếu Liễu Tuấn không muốn mang tiếng xấu, tùy ý thay đổi văn kiện Chính phủ thì nên thông qua danh nghĩa lấy phương thức điều tra, tập hợp ý kiến của các công nhân từ ngoại thành, nói không chừng không đợi Liễu bí thư mở miệng, bên kia Phủ thị chính sẽ chủ động đề xuất sửa chữa một số văn kiện liên quan rồi.
Cho dù Lý Đào thận trọng, Chung Vĩnh Minh khẳng định có thể tiếp thu ý đồ của hắn.
"Được bí thư, tôi sẽ đi tổ chức, đợi xác định được thời gian rồi tôi sẽ báo cáo với bí thư sau."
Dịch Hàn hưng phấn nói.
"Được!"
Trước đó, Dịch Hàn đặc biệt đến phòng làm việc của Liễu Tuấn, báo cáo qua với y.
Theo lý, Dịch Hàn hẳn là báo cáo với phó thị trưởng phân công quản lý giáo dục trước, sau đó mới do phó thị trưởng báo cáo với Liễu Tuấn. Tuy nhiên Dịch Hàn không có theo lệ cũ này, Liễu Tuấn hình như cũng không có yêu cầu hắn đi tuân thủ.
Liễu Tuấn tuân thủ quy tắc quan trường, nhưng cũng là người rất rộng rãi. Những quy củ nhỏ nhặt này hoặc là nói những "Lễ nghi phiền phức" trong miệng Liễu Tuấn cũng không nhất định phải tính toán. Toàn bộ quan viên của thành phố Ngọc Lan cũng biết cục trưởng giáo dục Dịch Hàn là bạn học đại học với Liễu bí thư, Liễu bí thư đặc biệt mời tới chuyên gia từ bộ giáo dục, có thể thấy được trình độ coi trọng của Liễu bí thư đối với cải cách giáo dục.
Đương nhiên cũng không người nào đi chỉ trích sự "ương ngạnh" của Dịch Hàn.
Huống chi Dịch Hàn vốn có một biệt hiệu là "Dịch lão cường"(lão cường= cứng đầu), phó thị trưởng phân công quản lý giáo dục muốn thật "truy cứu" Dịch Hàn đã đi quá giới hạn, chỉ sợ trái lại sẽ bị hắn làm cho lâm vào thế bí, không bằng buồn bực 'muộn thanh đại phát tài'(*) mới tốt hơn.
(*)có đôi khi không nói lời nào, không đường hoàng có thể giữ gìn đảm bảo lợi ích của mình
"Bí thư, cái cô Trầm Nhiêu ở Thất Trung thật đúng là một nhân tài!"
Dịch Hàn ngồi đối diện với Liễu Tuấn, vừa cười vừa nói. Tư thế ngồi của hắn tương đối tùy ý, thần thái cũng rất thoải mái, cho thấy ở trước mặt bí thư Thành ủy cũng không có áp lực tâm lý bao nhiêu.
Kha Khải Phàm âm thầm kinh ngạc.
Thân tín tâm phúc của Liễu Tuấn tại Ngọc Lan cũng không ít, nhưng ở trước mặt Liễu Tuấn lại buông lơi như vậy, Dịch Hàn tuyệt đối là độc nhất vô nhị, cho dù Phàn Chí Vĩ có tiếng là hay sinh sự ở trước mặt Liễu Tuấn cũng phải ngồi nghiêm chỉnh.
Dịch Hàn này thật là có phần không thông đạo lí đối nhân xử thế, anh có là bạn học với Liễu bí thư, nhưng đang ở quan trường thì phải theo quy củ quan trường. Tuy nhiên cũng thật lạ, Liễu bí thư hàng ngày có thể dễ dàng tha thứ hắn, không chỉ dễ dàng tha thứ mà là còn trọng dụng, giống như Chu Vinh Sinh của Cục tài chính vậy. Xem ra chủ yếu vẫn là lòng dạ của Liễu bí thư đủ rộng lớn. Lại nói, đã đến tầng lớp như Liễu Tuấn, quan uy quan thể cũng không hiện ra trên người ở những chuyện như thế này.
Liễu Tuấn liền mỉm cười.
"Phương án cải cách đó của cô ta rất tốt, trên cơ bản có thể xem như là bản gốc của quản lý cải cách nội bộ tiểu học trong Ngọc Lan. Tôi đã xem ba lần, vẫn yêu thích không buông tay!"
Dịch Hàn tấm tắc tán dương.
Hắn cũng biết Trầm Nhiêu là người Liễu Tuấn muốn hắn chào hỏi qua, chỉ là không rõ lắm giao tình giữa Trầm Nhiêu và Liễu Tuấn là cái dạng gì, hoặc là gia đình của hai bên có qua lại gì đó cũng nên. Quê của Trầm Nhiêu có thể ở thành phố Đại Ninh, đương nhiên Dịch Hàn có ngay thẳng mấy cũng sẽ không đi tìm hiểu, bạn học thì bạn học, bằng hữu thì bằng hữu, một số điểm mấu chốt là không phá bỏ được.
Liễu Tuấn cười nói: "Phương án đó của cổ tôi đã xem qua, cũng đã đưa ra một vài ý kiến."
Dịch Hàn như bừng tỉnh: "Thảo nào, tôi nói một tiểu cô nương sao có thể lợi hại như vậy, thì ra phía sau có cao nhân chỉ điểm, ha ha. . ."
Liễu Tuấn cũng cười: "Cao nhân là cao nhân, nhưng mà việc chỉ điểm này có thể mang đến cho cổ vận may hay không thì vẫn rất khó nói."
Dịch Hàn liền gật đầu: "Đúng vậy, các lãnh đạo của Thất Trung có phản ứng rất mạnh, nghe nói tối muốn chọn phương án của Trầm Nhiêu thì suýt nữa muốn nổ tung, đều chạy đến giáo dục nêu ý kiến, nói cái gì đều có. . . Nói chung nếu như dựa theo phương án của Trầm Nhiêu đi cải cách, Thất Trung không chỉ lộn xộn còn có thể bị đình chỉ. . .đây là họ đang uy hiếp tôi còn gì!"
Xưa nay Dịch Hàn vẫn nghĩ gì nói đó, cho dù trước mặt Liễu Tuấn cũng không chút nào che giấu quan điểm của mình. Tuy nhiên lời hắn nói cũng là tình hình thực tế, ngay cả hắn đường đường là cục trưởng giáo dục, người lảnh đạo trực tiếp của các hiệu trưởng mà cũng bị "Uy hiếp", người khởi xướng việc này chỉ vì cô Trầm Nhiêu, tình cảnh sau này có thể nghĩ, rất là không ổn, có thể trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Việc này không lo, bất kể một hạng mục cải cách nào cũng luôn có trở lực thật lớn đi theo. Đương nhiên,Trầm Nhiêu chỉ là một cô giáo bình thường, tuổi lại còn trẻ, cổ không nên gánh chịu áp lực lớn như vậy. Loại áp lực này hẳn là do những cán bộ như chúng ta tới gánh chịu. Cho nên, cậu phải chú ý, cải cách giáo dục là do Chính phủ chủ đạo."
Dịch Hàn liền gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, việc này tôi sẽ chú ý, sẽ không để cho cô ta phải đi đấu tranh."
Tạm thời chưa quản đến quan hệ giữa Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu ra sao, cho dù cô ta chỉ là một cô giáo bình thường thì Dịch Hàn cũng có trách nhiệm bảo vệ cô ta, không thể khiến cho cô ta bởi vì thế bị chịu tội được.
"Dịch Hàn, cải cách giáo dục cậu cũng đã chuẩn bị lâu như vậy, có thể bắt đầu thí điểm. Không cần quá lo lắng đến những cản trở, chỉ cần cố định dựa theo phương thức đúng đắn đi tiến hành, luôn luôn sẽ thành công."
Liễu Tuấn bơm hơi cho Dịch Hàn.
"Vâng, tôi biết."
"Mặt khác còn có một chuyện, trong phương án cải cách giáo dục của cậu không có nói đến, tôi cho rằng cần phải đưa thêm vào, hơn nữa hẳn là xem như trọng điểm."
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.
Dịch Hàn vội vã ưỡn thẳng người, thần sắc ngưng trọng, nói: "Mời bí thư chỉ thị!"
"Ừ, chính là phí phụ gia cho giáo dục, nhất là phí mở rộng nhằm vào những người đến từ bên ngoài, việc này thật không tốt, ảnh hưởng đến một số lớn học sinh từ bên ngoài đến trường. Coi như là trường tiểu học thông thường không có tiếng tăm gì, lực lượng giáo viên cũng không hùng hậu, học sinh bên ngoài đến đây học cũng phải nộp 2000 đồng, trường trung học nổi tiếng như Thất Trung thì càng không cần phải nói, phí mở rộng thu mỗi lần cũng gần cả vạn đồng, năm ngoái mức thu nhập của công nhân viên chức tại thành phố Ngọc Lan chúng ta cũng chỉ hơn 8000 đồng, đây còn chưa tính đến những công nhân viên ở bên ngoài, phỏng chừng thu nhập của họ càng thấp hơn. Như vậy một người bên ngoài làm việc một năm, thậm chí còn chưa đủ nộp phí mở rộng cho con mình, như vậy rất không hợp lý!"
Liễu Tuấn nói xong, lông mày cũng nhíu lại.
"Không có tiền nộp khoản phí này thì làm thế nào? Vậy thì chỉ có thể bỏ học. Trầm Nhiêu có một học sinh tên là Khâu Uyển, là một tiểu cô nương 15,16 tuổi, cha mẹ chính là công nhân từ bên ngoài, mỗi tuần thứ bảy chủ nhật nó đều phải đi làm việc ngoài giờ để kiếm tiền sinh hoạt cho mình, đây coi như còn tốt, chí ít cha mẹ của nó có thể nộp được khoản phí đó. Còn có rất nhiều đứa trẻ khác, tuổi còn nhỏ đã phải rời khỏi trường học, rời khỏi lớp học theo cha mẹ làm công. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả đời chúng nó, Dịch Hàn, đó là một vấn đề chúng ta phải giải quyết!"
Sắc mặt Dịch Hàn tương đối kích động: "Đúng vậy, bí thư, đó là một vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn, ngày hôm nay tôi cũng muốn báo cáo chuyện này với bí thư."
"Ừ, nếu khoản phí này không hợp lý thì chúng ta phải xoá bỏ nó! Để cho các đứa trẻ có cơ hội được hưởng giáo dục bình đẳng! Quốc gia chúng ta muốn cường thịnh không thể chỉ dựa vào các đứa trẻ xuất thân từ thành phố, nếu nói cao hơn thì không thể chỉ dựa vào các đứa trẻ gia đình giàu có. Một quốc gia 1,2 tỷ dân muốn cường thịnh thì phải dựa vào đại đa số người. Cách chọn tinh anh không thích hợp cho tình hình trong nước chúng ta."
Liễu Tuấn cảm khái nói.
Theo địa vị của Liễu Tuấn từ từ đề cao, y đã rất ít khi tại trước mặt người khác nhất là trước mặt cấp dưới nói lời cảm khái như vậy. Rất nhiều khi làm như vậy sẽ bị người lên án là "không thích hợp" . Cũng chỉ ngay tại trước mặt Dịch Hàn Liễu Tuấn mới không lo lắng.
Đừng thấy tuổi tác của Dịch Hàn lớn hơn cả Liễu Tuấn, kỳ thực còn giữ nguyên một con tim hồn nhiên, đây cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn vẫn ủng hộ Dịch Hàn.
Con người như Dịch Hàn đáng giá để tôn trọng!
"Bí thư nói rất đúng, tôi hoàn toàn tán thành, tuy nhiên. . ."
Dịch Hàn muốn nói lại thôi.
"Sao vậy? Ở trước mặt tôi còn có gì không thể nói hả? Đây đâu có giống với tính cách của Dịch lão cường đâu!"
Nghe Liễu Tuấn nhắc tới biệt hiệu của mình, Dịch Hàn không khỏi nở nụ cười. Ngoại trừ Trương Hiểu Mạn, Liễu Tuấn là người thứ hai ngay mặt gọi hắn là Dịch lão cường.
"Khoản phí này là có văn kiện, văn kiện do Phủ thị chính phát, chỉ sợ tôi không có quyền lực để đi hủy nó."
Dịch Hàn nói, vẻ mặt có chút khổ não. Lẽ ra, trước mặt hắn ngồi chính là bí thư Thành ủy, sự tồn tại vô thượng nhất ngôn cửu đỉnh chân chính của thành phố Ngọc Lan, muốn phế trừ hoặc là nói sửa chữa văn kiện này là chuyện dễ dàng, nhưng Dịch Hàn biết Liễu Tuấn gần đây đang bắt tay vào làm tiến trình đẩy mạnh "hành chính theo nếp". Hành chính theo nếp này không chỉ có chỉ pháp luật pháp quy, cũng bao quát cả các loại văn kiện hình thành của Phủ thị chính Thành ủy. Muốn "hành chính theo nếp" thì đầu tiên nhất định phải bảo đảm tính nghiêm túc của "Pháp". Nếu như "Pháp" cũng bị sửa đổi, như vậy muốn "hành chính theo nếp" thì hình như có chút không thích hợp.
Đây là ngọn nguồn xảy ra vấn đề mà!
Chung quy Liễu bí thư anh cũng không thể có ý nghĩ nông nỗi, muốn sửa thì sửa.
Quy tắc sở dĩ được mọi nguời tuân thủ, quan trọng nhất chính là chế định người ra quy tắc phải đi tuân thủ nó!
Liễu Tuấn cũng hơi nhíu mày, vươn hai ngón tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lâm vào trầm tư. Dịch Hàn vốn đang chuẩn bị bưng lên cái chén uống nước, thấy thế vội vàng đặt chén xuống, nín hơi tĩnh khí, không dám quấy rối tâm tư của Liễu Tuấn.
"Như vậy đi, Dịch Hàn, chúng ta xài chút thủ đoạn!"
Chỉ khoảnh khắc Liễu Tuấn mới đình chỉ gõ, ngẩng đầu lên nói, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt.
"Thủ đoạn?"
Dịch Hàn không khỏi chóng mặt.
Người khác giở thủ đoạn thì cũng không đáng nói, nhưng ngay cả bí thư Thành ủy cũng muốn xài thủ đoạn?
"Đúng, chính là thủ đoạn, cậu đấy, đi tổ chức một số đại biểu của công nhân viên đến từ bên ngoài, tôi sẽ gặp mặt với họ, tổ chức một hội toạ đàm để cho họ nếu ý kiến của mình, cậu cảm thấy thế nào?"
Liễu Tuấn mỉm cười, trưng cầu ý kiến của Dịch Hàn.
Kỳ thực thân là bí thư Thành ủy, y nếu nói như vậy trên thực tế chính là quyết định. Hơn nữa câu này "cậu cảm thấy thế nào" đơn giản là vì biểu thị tôn trọng đối với Dịch Hàn.
Có thể thấy được người có địa vị cao không chỉ có trí tuệ mà cũng có thông minh. Cái này chính là biểu hiện nhân tình thạo đời.
Ánh mắt Dịch Hàn sáng lên, liên tục gật đầu: "Tôi thấy như vậy rất hay, như vậy có thể được! Sư xuất hữu danh!"
Liễu Tuấn liền nở nụ cười.
Sư xuất hữu danh!(làm việc có lý do chính đáng)
Lời Dịch Hàn nói không sai, nếu Liễu Tuấn không muốn mang tiếng xấu, tùy ý thay đổi văn kiện Chính phủ thì nên thông qua danh nghĩa lấy phương thức điều tra, tập hợp ý kiến của các công nhân từ ngoại thành, nói không chừng không đợi Liễu bí thư mở miệng, bên kia Phủ thị chính sẽ chủ động đề xuất sửa chữa một số văn kiện liên quan rồi.
Cho dù Lý Đào thận trọng, Chung Vĩnh Minh khẳng định có thể tiếp thu ý đồ của hắn.
"Được bí thư, tôi sẽ đi tổ chức, đợi xác định được thời gian rồi tôi sẽ báo cáo với bí thư sau."
Dịch Hàn hưng phấn nói.
"Được!"
/2140
|