Liễu Tuấn kinh hãi.
Trước đây y đã gặp qua Phương Trung Hạ rất nhiều lần, là một vị đại tá tuổi chừng 40, đặc biệt thận trọng. Thế nhưng song phương vẫn chưa có giao lưu qua nhiều, lấy quan hệ giữa y và lão Hà gia cùng với sự coi trọng của Hà Trường Chinh đối với y, dưới tình hình chung, nếu như Hà Trường Chinh muốn gặp y thì trực tiếp gọi điện thoại qua là được, hôm nay lại để cho thư ký điện thoại thông tri, có vẻ rất theo chính quy.
Lần triệu kiến này của Hà Trường Chinh quả thực là bởi vì việc công sao?
Tuy nhiên Liễu bí thư vẫn chưa nghĩ ra, Hà chủ tịch Quân ủy có việc công gì mà cần thương nghị với y, có vẻ như cái chức vụ đệ nhất bí thư đảng uỷ khu cảnh bị Ngọc Lan này chỉ là một chức suông mà thôi. Đương nhiên, nếu như thực sự xuất hiện tình hình khẩn cấp, quân đội khu cảnh bị phải phục tòng điều khiển của y.
Trừ lần đó ra, Liễu bí thư và quân đội không có liên hệ nhiều.
Suy nghĩ một lúc, Liễu Tuấn liền nghĩ tới vụ án "xung đột quân địa" tại thành phố Nam Minh.
Việc này đã qua gần một tháng, tất cả tiến triển đều trong dự liệu của Liễu Tuấn. Căn cứ theo phương thức thương định của họ, Lương Kinh Vĩ áp dụng thái độ giữ kín, vẫn chưa gây áp lực quá lớn cho địa phương. Tư lệnh viên quân khu đông nam Tiêu Đông Chiến cũng tiếp Phó Tùng Lâm, lời nói cũng rất khách khí, cũng chưa hề biểu thị giận không thể nhịn.
Kết quả, rất nhiều người đã ló mặt để cầu tình giải vây cho Trang Hải Long.
Ngoài ý muốn chính là cục thành phố Nam Minh lại tóm chặt lấy án này không bỏ, nhất là phó cục trưởng Công Tôn Hữu, càng bày ra điệu bộ thiết diện vô tư, dù cho ai tới cầu tình cũng không chấp thuận, quyết tâm muốn tra tới cùng cái án này.
Vì vậy càng có nhiều người ló mặt, trong đó bao quát cả mấy vị thành viên trong Nam Minh.
Tuy nhiên Phó Tùng Lâm vẫn chưa từng công khai tỏ thái độ, vẫn duy trì im miệng không nói.
Phỏng chừng Phó Tùng Lâm còn đang chờ con cá lớn hơn nữa mắc câu.
Từ đầu chí cuối, không có bất cứ lời đồn bất lợi nào nhằm vào Liễu bí thư. Trên thực tế, tại đại sảnh câu lạc bộ của "Thiên Long Bát Bộ" có gắn thiết bị camera, tuy nhiên băng ghi hình trong ngày đó đã bị công an cục thành phố Nam Minh cho rằng vật chứng thu đi, bảo quản ổn thoả, không phải là đại lãnh đạo của hệ thống chính pháp thì ai cũng không được xem qua băng ghi hình này.
Đương nhiên, cũng không có nhiều người yêu cầu được xem.
Bởi vì hoàn toàn sẽ không có người nghĩ đến, phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh A Liễu Tuấn sẽ là một trong những người có liên quan. Chiếu theo lý giải thông thường, Liễu Tuấn đã đến tỉnh F thì bất kể như thế nào cũng phải thông báo một chút hành tung với Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy địa phương.
Nguyên nhân xảy ra chuyện này cũng đã điều tra rõ ràng, cuối cùng Trang Hải Long có thể thoát hay không cũng không phải bởi vì án này. Án xung đột chỉ là ngòi nổ, cục thành phố Nam Minh sau đó đến điều tra mới là trọng điểm, nói trắng ra là so đấu "thực lực" của Trang Hải Long, những đại nhân vật mà hắn kết giao càng lợi hại thì khả năng thoát của Trang Hải Long càng lớn hơn.
Cho nên, có nhìn băng ghi hình hay không thì không có gì đáng kể.
Vừa nghĩ đến điểm này Liễu Tuấn liền lắc đầu, phủ quyết suy đoán của mình.
Sẽ không bởi vì "xung đột Nam Minh".
Như vậy thì bởi vì chuyện gì?
Phương Trung Hạ chưa nói, Liễu Tuấn cũng sẽ không hỏi. Vội vã gọi điện thoại báo cáo một chút tình huống với Thai Duy Thanh, chỉ nói mình muốn tới thủ đô bàn chuyện, vẫn chưa để lộ ra việc Hà Trường Chinh triệu kiến.
Trên thực tế, trên vấn đề an bài thời gian cho phó bí thư Tỉnh ủy tương đối tự do. Liễu Tuấn báo cáo cho Thai Duy Thanh chỉ là căn cứ vào yêu cầu lễ tiết, dù sao cũng phải hỏi qua một tiếng với bí thư Tỉnh ủy mà.
Sau đó, Liễu Tuấn liền phân phó Tiết Tử Dịch chuẩn bị xe để chạy tới sân bay.
Ở trên xe, Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Hà Mộng Oánh: "Ừ, anh sắp đến thủ đô, Phương Trung Hạ gọi điện thoại qua đây nói là ba em có chuyện quan trọng muốn thương nghị với anh."
Liễu bí thư gọi cú điện này thứ nhất là thông báo hành tung, thứ hai cũng là muốn thám thính chút tin tức.
Không ngờ sau khi Hà đại tiểu thư nghe xong thì càng kinh ngạc hơn cả Liễu bí thư: "Ba em có việc tìm anh, bảo Phương Trung Hạ gọi điện thoại?"
Liễu bí thư không nói gì, y chỉ cho là mình đã giải thích rất rõ ràng.
Người này từ trước đến nay vẫn là có tật như thế, Hà đại tiểu thư cũng thấy nhưng không thể trách: "Không rõ, nhưng khẳng định là việc công."
Liễu Tuấn đạm nhiên nói: "Nói mấy câu hữu dụng đi."
Hà đại tiểu thư bẹp miệng, nói: "Được, điều hữu dụng chính là con trai sẽ gọi ba ba, anh có cần nó nghe điện thoại không?"
Trên mặt Liễu bí thư lập tức nở nụ cười, tâm tình sung sướng đáp: "Đương nhiên rồi, nhanh lên nhanh lên. . ."
"Hì hì, anh tưởng dễ hả, nó đang ngủ rồi, mặc kệ anh!"
Hà đại tiểu thư liền "đả kích" Liễu bí thư một cú thật đau.
Liễu bí thư cũng không tức giận, dù sao thì lập tức sẽ đến thủ đô, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe con trai gọi ba ba. Cho dù Hà đại tiểu thư "giáo dục con" như thế nào, Hà Nam Phương đã được cố định sẵn con đường trưởng thành của mình, sau khi đầy một tuổi đã biết gọi ba ba, khiến cho kế hoạch nuông chiều cho hư của Hà Mộng Oánh hoàn toàn bị thất bại.
Buổi chiều 3h, Liễu bí thư đã tới sân bay thủ đô.
Đại tá Phương Trung Hạ tự mình lái xe đến tiếp. Các hành khách đều vô cùng kinh ngạc khi thấy rõ một đại tá 40t hướng Liễu Tuấn nhấc tay cúi chào, nói "chào thủ trưởng", tất cả đều nhìn qua Liễu bí thư.
"Ha ha, Liễu bí thư tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh. . ."
Bên trong phòng làm việc trang nghiêm của Hà Trường Chinh, sớm đã có hai vị tướng quân đang chờ, một vị trong đó là tư lệnh viên hải quân thượng tướng Hà Đông Tiến, một vị khác là phó tổng tham mưu trưởng trung tướng Hải Hướng Quân.
Hải Hướng Quân vừa thấy Liễu Tuấn thì cười ha ha, tặng cho Liễu Tuấn một cái ôm mạnh mẽ, cho thấy tâm tình rất hớn hở.
Liễu Tuấn cũng cười.
Xem ra mặc dù là là việc công nhưng không cần thiết phải quá nghiêm trọng.
"Liễu bí thư, phó bí thư Tỉnh ủy cũng làm được gần 1 năm rồi chứ? Tửu lượng có phải đã tiến bộ rồi không? Đêm nay chúng ta thử xem?"
Hải Hướng Quân biết rõ uống rượu là thế yếu của Liễu bí thư, mỗi lần vừa thấy mặt đã mượn chuyện này để "uy hiếp" y, thực sự năng lực của cậu này cũng quá chán, phương diện khác thật đúng là không có gì làm cho người ta bắt chẹt, cũng chỉ tóm được cái "bím tóc" này thôi.
Liễu Tuấn cười nói: "Được, tuy nhiên có một điều kiện, tôi một ly, anh 3 ly, là Mao Đài, không uống rượu xái đâu."
"Đây là hiệp ước không bình đẳng, kiên quyết không thể ký, ha ha. . ."
Hải Hướng Quân cười ha ha.
Liễu Tuấn liền chào hỏi với Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến. Hà Trường Chinh xưa nay uy nghiêm cũng hiếm khi nở nụ cười: "Bảo cậu tới khẩn cấp như thế cũng vất vả cho cậu!"
Liễu Tuấn khoa trương nói: "Hà chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy, ngài như vậy làm cho trong lòng tôi rất không kiên định!"
Hà Trường Chinh kinh ngạc nói: "Không kiên định?"
Liễu Tuấn làm ra hình dạng rất nghiêm túc: "Đúng, sao tôi cảm thấy được giống như bị người khác tính kế?"
Tất cả mọi người bật cười, Hà Trường Chinh cười đến sang sảng, Hải Hướng Quân thì vươn ngón tay cái với Liễu Tuấn.
Trong lòng Liễu bí thư "lộp cộp", xem ra thật có khả năng bị tính kế rồi!
"Ngồi đi!"
Hà Trường Chinh nói.
Nơi tiếp khách trong phòng làm việc của Hà Trường Chinh là một hàng ghế sofa hình nửa cung tròn, vật liệu chế tác đều rất bình thường, không xa hoa chút nào. Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện với Hà Trường Chinh, vẻ mặt rất chăm chú nhìn sang Hà Trường Chinh.
Hà Trường Chinh nói: "Liễu Tuấn a, lần này gọi cậu tới đây chính là việc nước Nga."
Liễu Tuấn hơi giương mày: " Nga?"
Hà Trường Chinh gật đầu: "Ừ, chủ yếu là phương diện nhập khẩu vũ khí. . . tình huống này mời lão Hải nói với cậu đi!"
Hiện giờ Hải Hướng Quân đã là phó tổng trưởng công tác phân công quản lý quân tình, tiếp vào vị trí của Vũ Thu Hàn. Công việc xuất nhập khẩu vũ khí mặc dù không thuộc hắn quản nhưng cũng xếp vào phạm vi giám thị của cục quân tình.
Từ khi Liên Xô giải thế, chiến tranh lạnh kết thúc, chính trị thế giới xảy ra biến hóa rất lớn, trong đó chịu ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên là các nước đã gia nhập liên minh cộng hoà Liên Xô, mà xem như cận lân với Liên Xô, chính trị của nước ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tại thời kì cuối, xét thấy yêu cầu thực tế, nước ta và Nga hướng về chiến lược hợp tác phát triển quan hệ, kế hoạch kinh tế mà Liên Xô đã thực hiện cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi nước gia nhập liên minh cũng đều có trọng điểm kinh tế phát triển, kết hợp thành một chỉnh thể, vận chuyển tương đối thông thuận. Bởi vì Liên Xô đột nhiên giải thể, mọi người vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý cùng chuẩn bị thực tế nên nền công nghiệp của mỗi nước cộng hoà phân bố rất không đều, Boris Yeltsin thực thi kế hoạch cấp tiến kinh tế, trong khoảng thời gian ngắn, thế cục kinh tế của Nga và các nước đã gia nhập liên minh cộng hoà trở nên đặc biệt gay go. Giữa những năm 90, kinh tế của Nga thậm chí thụt lùi, tạo thành tổn thất rất lớn, kinh tế cực kỳ trắc trở, yêu cầu đại lượng ngoại hối và hàng hiện có để chống đỡ.
Lúc này, nơi phát ra ngoại hối lớn nhất của Nga chính là dầu mỏ và xuất khẩu vũ khí.
Xét thấy trình độ hiện đại hoá trên trang bị quân sự của nước ta còn chưa đủ, nhất là trang bị kỹ thuật tại không hải quân, so với các nước tiên tiến có cự ly rất xa. Vì thế, chúng ta rất cần phải vũ khí kiểu mới của Nga, mà Nga lại cần đồng tiền mạnh ngoại tệ mạnh và sản phẩm công nghiệp nhẹ của chúng ta.
Song phương từng có một đoạn thời gian hợp tác rất vui vẻ.
Chúng ta đã nhập khẩu từ Nga một số vũ khí tiên tiến.
Hải Hướng Quân đơn giản báo cáo qua các hạng mục đã hợp tác với nước láng giềng phương bắc trong mấy năm nay, trong đó có một vài hạng mục toàn thế giới cũng biết, thí dụ như đưa vào phi cơ chiến đấu kiểu mới, tàu ngầm kiểu mới, những thứ này không thể giấu người khác được, trước khi trùng sinh Liễu Tuấn đã nghe nói qua. Nhưng Hải Hướng Quân còn nói một số tình huống Liễu bí thư vẫn còn chưa rõ ràng.
Căn cứ vào giới thiệu của Hải Hướng Quân, tại lĩnh vực quân sự chúng ta cùng nước láng giềng phương bắc, nhất là hợp tác trên phương diện nghiên cứu vũ khí, một số thứ bên ngoài không thể biết được, có rất nhiều hạng mục hợp tác tuyệt mật, chưa bao giờ công bố với bên ngoài.
"Trước đó không lâu, chúng ta đưa ra yêu cầu phỏng chế mô hình máy bay trong nước, nhưng bên kia không chịu đáp ứng, trước mắt ở trong nước họ có rất nhiều người lên tiếng phản đối, cho rằng hợp tác tại phương diện quân sự với chúng ta, nếu như quá phổ biến hoặc là thâm nhập sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự an toàn quốc gia của họ. Cho nên, hiện tại tổng thống Putin cũng chần chờ không quyết, tạm thời gián đoạn đàm phán tương quan với chúng ta. . ."
Hải Hướng Quân không nhanh không chậm giới thiệu với Liễu Tuấn. Hắn vốn nổi danh là "Hải đại pháo", cho tới bây giờ đều là nói như pháo nổ, không một chút quanh co lòng vòng. Hôm nay làm phó tổng trưởng, công phu dưỡng khí rất có tiến bộ, khi nói đến việc này lại rất bình tĩnh, không mang theo một chút tâm tình và quan điểm của cá nhân.
Liễu Tuấn vừa nghe thì đã hiểu
Trước đây y đã gặp qua Phương Trung Hạ rất nhiều lần, là một vị đại tá tuổi chừng 40, đặc biệt thận trọng. Thế nhưng song phương vẫn chưa có giao lưu qua nhiều, lấy quan hệ giữa y và lão Hà gia cùng với sự coi trọng của Hà Trường Chinh đối với y, dưới tình hình chung, nếu như Hà Trường Chinh muốn gặp y thì trực tiếp gọi điện thoại qua là được, hôm nay lại để cho thư ký điện thoại thông tri, có vẻ rất theo chính quy.
Lần triệu kiến này của Hà Trường Chinh quả thực là bởi vì việc công sao?
Tuy nhiên Liễu bí thư vẫn chưa nghĩ ra, Hà chủ tịch Quân ủy có việc công gì mà cần thương nghị với y, có vẻ như cái chức vụ đệ nhất bí thư đảng uỷ khu cảnh bị Ngọc Lan này chỉ là một chức suông mà thôi. Đương nhiên, nếu như thực sự xuất hiện tình hình khẩn cấp, quân đội khu cảnh bị phải phục tòng điều khiển của y.
Trừ lần đó ra, Liễu bí thư và quân đội không có liên hệ nhiều.
Suy nghĩ một lúc, Liễu Tuấn liền nghĩ tới vụ án "xung đột quân địa" tại thành phố Nam Minh.
Việc này đã qua gần một tháng, tất cả tiến triển đều trong dự liệu của Liễu Tuấn. Căn cứ theo phương thức thương định của họ, Lương Kinh Vĩ áp dụng thái độ giữ kín, vẫn chưa gây áp lực quá lớn cho địa phương. Tư lệnh viên quân khu đông nam Tiêu Đông Chiến cũng tiếp Phó Tùng Lâm, lời nói cũng rất khách khí, cũng chưa hề biểu thị giận không thể nhịn.
Kết quả, rất nhiều người đã ló mặt để cầu tình giải vây cho Trang Hải Long.
Ngoài ý muốn chính là cục thành phố Nam Minh lại tóm chặt lấy án này không bỏ, nhất là phó cục trưởng Công Tôn Hữu, càng bày ra điệu bộ thiết diện vô tư, dù cho ai tới cầu tình cũng không chấp thuận, quyết tâm muốn tra tới cùng cái án này.
Vì vậy càng có nhiều người ló mặt, trong đó bao quát cả mấy vị thành viên trong Nam Minh.
Tuy nhiên Phó Tùng Lâm vẫn chưa từng công khai tỏ thái độ, vẫn duy trì im miệng không nói.
Phỏng chừng Phó Tùng Lâm còn đang chờ con cá lớn hơn nữa mắc câu.
Từ đầu chí cuối, không có bất cứ lời đồn bất lợi nào nhằm vào Liễu bí thư. Trên thực tế, tại đại sảnh câu lạc bộ của "Thiên Long Bát Bộ" có gắn thiết bị camera, tuy nhiên băng ghi hình trong ngày đó đã bị công an cục thành phố Nam Minh cho rằng vật chứng thu đi, bảo quản ổn thoả, không phải là đại lãnh đạo của hệ thống chính pháp thì ai cũng không được xem qua băng ghi hình này.
Đương nhiên, cũng không có nhiều người yêu cầu được xem.
Bởi vì hoàn toàn sẽ không có người nghĩ đến, phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh A Liễu Tuấn sẽ là một trong những người có liên quan. Chiếu theo lý giải thông thường, Liễu Tuấn đã đến tỉnh F thì bất kể như thế nào cũng phải thông báo một chút hành tung với Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy địa phương.
Nguyên nhân xảy ra chuyện này cũng đã điều tra rõ ràng, cuối cùng Trang Hải Long có thể thoát hay không cũng không phải bởi vì án này. Án xung đột chỉ là ngòi nổ, cục thành phố Nam Minh sau đó đến điều tra mới là trọng điểm, nói trắng ra là so đấu "thực lực" của Trang Hải Long, những đại nhân vật mà hắn kết giao càng lợi hại thì khả năng thoát của Trang Hải Long càng lớn hơn.
Cho nên, có nhìn băng ghi hình hay không thì không có gì đáng kể.
Vừa nghĩ đến điểm này Liễu Tuấn liền lắc đầu, phủ quyết suy đoán của mình.
Sẽ không bởi vì "xung đột Nam Minh".
Như vậy thì bởi vì chuyện gì?
Phương Trung Hạ chưa nói, Liễu Tuấn cũng sẽ không hỏi. Vội vã gọi điện thoại báo cáo một chút tình huống với Thai Duy Thanh, chỉ nói mình muốn tới thủ đô bàn chuyện, vẫn chưa để lộ ra việc Hà Trường Chinh triệu kiến.
Trên thực tế, trên vấn đề an bài thời gian cho phó bí thư Tỉnh ủy tương đối tự do. Liễu Tuấn báo cáo cho Thai Duy Thanh chỉ là căn cứ vào yêu cầu lễ tiết, dù sao cũng phải hỏi qua một tiếng với bí thư Tỉnh ủy mà.
Sau đó, Liễu Tuấn liền phân phó Tiết Tử Dịch chuẩn bị xe để chạy tới sân bay.
Ở trên xe, Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Hà Mộng Oánh: "Ừ, anh sắp đến thủ đô, Phương Trung Hạ gọi điện thoại qua đây nói là ba em có chuyện quan trọng muốn thương nghị với anh."
Liễu bí thư gọi cú điện này thứ nhất là thông báo hành tung, thứ hai cũng là muốn thám thính chút tin tức.
Không ngờ sau khi Hà đại tiểu thư nghe xong thì càng kinh ngạc hơn cả Liễu bí thư: "Ba em có việc tìm anh, bảo Phương Trung Hạ gọi điện thoại?"
Liễu bí thư không nói gì, y chỉ cho là mình đã giải thích rất rõ ràng.
Người này từ trước đến nay vẫn là có tật như thế, Hà đại tiểu thư cũng thấy nhưng không thể trách: "Không rõ, nhưng khẳng định là việc công."
Liễu Tuấn đạm nhiên nói: "Nói mấy câu hữu dụng đi."
Hà đại tiểu thư bẹp miệng, nói: "Được, điều hữu dụng chính là con trai sẽ gọi ba ba, anh có cần nó nghe điện thoại không?"
Trên mặt Liễu bí thư lập tức nở nụ cười, tâm tình sung sướng đáp: "Đương nhiên rồi, nhanh lên nhanh lên. . ."
"Hì hì, anh tưởng dễ hả, nó đang ngủ rồi, mặc kệ anh!"
Hà đại tiểu thư liền "đả kích" Liễu bí thư một cú thật đau.
Liễu bí thư cũng không tức giận, dù sao thì lập tức sẽ đến thủ đô, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe con trai gọi ba ba. Cho dù Hà đại tiểu thư "giáo dục con" như thế nào, Hà Nam Phương đã được cố định sẵn con đường trưởng thành của mình, sau khi đầy một tuổi đã biết gọi ba ba, khiến cho kế hoạch nuông chiều cho hư của Hà Mộng Oánh hoàn toàn bị thất bại.
Buổi chiều 3h, Liễu bí thư đã tới sân bay thủ đô.
Đại tá Phương Trung Hạ tự mình lái xe đến tiếp. Các hành khách đều vô cùng kinh ngạc khi thấy rõ một đại tá 40t hướng Liễu Tuấn nhấc tay cúi chào, nói "chào thủ trưởng", tất cả đều nhìn qua Liễu bí thư.
"Ha ha, Liễu bí thư tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh. . ."
Bên trong phòng làm việc trang nghiêm của Hà Trường Chinh, sớm đã có hai vị tướng quân đang chờ, một vị trong đó là tư lệnh viên hải quân thượng tướng Hà Đông Tiến, một vị khác là phó tổng tham mưu trưởng trung tướng Hải Hướng Quân.
Hải Hướng Quân vừa thấy Liễu Tuấn thì cười ha ha, tặng cho Liễu Tuấn một cái ôm mạnh mẽ, cho thấy tâm tình rất hớn hở.
Liễu Tuấn cũng cười.
Xem ra mặc dù là là việc công nhưng không cần thiết phải quá nghiêm trọng.
"Liễu bí thư, phó bí thư Tỉnh ủy cũng làm được gần 1 năm rồi chứ? Tửu lượng có phải đã tiến bộ rồi không? Đêm nay chúng ta thử xem?"
Hải Hướng Quân biết rõ uống rượu là thế yếu của Liễu bí thư, mỗi lần vừa thấy mặt đã mượn chuyện này để "uy hiếp" y, thực sự năng lực của cậu này cũng quá chán, phương diện khác thật đúng là không có gì làm cho người ta bắt chẹt, cũng chỉ tóm được cái "bím tóc" này thôi.
Liễu Tuấn cười nói: "Được, tuy nhiên có một điều kiện, tôi một ly, anh 3 ly, là Mao Đài, không uống rượu xái đâu."
"Đây là hiệp ước không bình đẳng, kiên quyết không thể ký, ha ha. . ."
Hải Hướng Quân cười ha ha.
Liễu Tuấn liền chào hỏi với Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến. Hà Trường Chinh xưa nay uy nghiêm cũng hiếm khi nở nụ cười: "Bảo cậu tới khẩn cấp như thế cũng vất vả cho cậu!"
Liễu Tuấn khoa trương nói: "Hà chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy, ngài như vậy làm cho trong lòng tôi rất không kiên định!"
Hà Trường Chinh kinh ngạc nói: "Không kiên định?"
Liễu Tuấn làm ra hình dạng rất nghiêm túc: "Đúng, sao tôi cảm thấy được giống như bị người khác tính kế?"
Tất cả mọi người bật cười, Hà Trường Chinh cười đến sang sảng, Hải Hướng Quân thì vươn ngón tay cái với Liễu Tuấn.
Trong lòng Liễu bí thư "lộp cộp", xem ra thật có khả năng bị tính kế rồi!
"Ngồi đi!"
Hà Trường Chinh nói.
Nơi tiếp khách trong phòng làm việc của Hà Trường Chinh là một hàng ghế sofa hình nửa cung tròn, vật liệu chế tác đều rất bình thường, không xa hoa chút nào. Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện với Hà Trường Chinh, vẻ mặt rất chăm chú nhìn sang Hà Trường Chinh.
Hà Trường Chinh nói: "Liễu Tuấn a, lần này gọi cậu tới đây chính là việc nước Nga."
Liễu Tuấn hơi giương mày: " Nga?"
Hà Trường Chinh gật đầu: "Ừ, chủ yếu là phương diện nhập khẩu vũ khí. . . tình huống này mời lão Hải nói với cậu đi!"
Hiện giờ Hải Hướng Quân đã là phó tổng trưởng công tác phân công quản lý quân tình, tiếp vào vị trí của Vũ Thu Hàn. Công việc xuất nhập khẩu vũ khí mặc dù không thuộc hắn quản nhưng cũng xếp vào phạm vi giám thị của cục quân tình.
Từ khi Liên Xô giải thế, chiến tranh lạnh kết thúc, chính trị thế giới xảy ra biến hóa rất lớn, trong đó chịu ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên là các nước đã gia nhập liên minh cộng hoà Liên Xô, mà xem như cận lân với Liên Xô, chính trị của nước ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tại thời kì cuối, xét thấy yêu cầu thực tế, nước ta và Nga hướng về chiến lược hợp tác phát triển quan hệ, kế hoạch kinh tế mà Liên Xô đã thực hiện cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi nước gia nhập liên minh cũng đều có trọng điểm kinh tế phát triển, kết hợp thành một chỉnh thể, vận chuyển tương đối thông thuận. Bởi vì Liên Xô đột nhiên giải thể, mọi người vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý cùng chuẩn bị thực tế nên nền công nghiệp của mỗi nước cộng hoà phân bố rất không đều, Boris Yeltsin thực thi kế hoạch cấp tiến kinh tế, trong khoảng thời gian ngắn, thế cục kinh tế của Nga và các nước đã gia nhập liên minh cộng hoà trở nên đặc biệt gay go. Giữa những năm 90, kinh tế của Nga thậm chí thụt lùi, tạo thành tổn thất rất lớn, kinh tế cực kỳ trắc trở, yêu cầu đại lượng ngoại hối và hàng hiện có để chống đỡ.
Lúc này, nơi phát ra ngoại hối lớn nhất của Nga chính là dầu mỏ và xuất khẩu vũ khí.
Xét thấy trình độ hiện đại hoá trên trang bị quân sự của nước ta còn chưa đủ, nhất là trang bị kỹ thuật tại không hải quân, so với các nước tiên tiến có cự ly rất xa. Vì thế, chúng ta rất cần phải vũ khí kiểu mới của Nga, mà Nga lại cần đồng tiền mạnh ngoại tệ mạnh và sản phẩm công nghiệp nhẹ của chúng ta.
Song phương từng có một đoạn thời gian hợp tác rất vui vẻ.
Chúng ta đã nhập khẩu từ Nga một số vũ khí tiên tiến.
Hải Hướng Quân đơn giản báo cáo qua các hạng mục đã hợp tác với nước láng giềng phương bắc trong mấy năm nay, trong đó có một vài hạng mục toàn thế giới cũng biết, thí dụ như đưa vào phi cơ chiến đấu kiểu mới, tàu ngầm kiểu mới, những thứ này không thể giấu người khác được, trước khi trùng sinh Liễu Tuấn đã nghe nói qua. Nhưng Hải Hướng Quân còn nói một số tình huống Liễu bí thư vẫn còn chưa rõ ràng.
Căn cứ vào giới thiệu của Hải Hướng Quân, tại lĩnh vực quân sự chúng ta cùng nước láng giềng phương bắc, nhất là hợp tác trên phương diện nghiên cứu vũ khí, một số thứ bên ngoài không thể biết được, có rất nhiều hạng mục hợp tác tuyệt mật, chưa bao giờ công bố với bên ngoài.
"Trước đó không lâu, chúng ta đưa ra yêu cầu phỏng chế mô hình máy bay trong nước, nhưng bên kia không chịu đáp ứng, trước mắt ở trong nước họ có rất nhiều người lên tiếng phản đối, cho rằng hợp tác tại phương diện quân sự với chúng ta, nếu như quá phổ biến hoặc là thâm nhập sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự an toàn quốc gia của họ. Cho nên, hiện tại tổng thống Putin cũng chần chờ không quyết, tạm thời gián đoạn đàm phán tương quan với chúng ta. . ."
Hải Hướng Quân không nhanh không chậm giới thiệu với Liễu Tuấn. Hắn vốn nổi danh là "Hải đại pháo", cho tới bây giờ đều là nói như pháo nổ, không một chút quanh co lòng vòng. Hôm nay làm phó tổng trưởng, công phu dưỡng khí rất có tiến bộ, khi nói đến việc này lại rất bình tĩnh, không mang theo một chút tâm tình và quan điểm của cá nhân.
Liễu Tuấn vừa nghe thì đã hiểu
/2140
|