Hàn huyên một hồi, lại nói đến vấn đề bình ổn giá nhà đang được tiến hành tại TP Giang Châu.
Tạ Ý Tường nói: "Liễu bí thư, bản dự thảo lập pháp của Uỷ ban công tác pháp chế, tôi đã tổ chức nhân viên thảo luận qua, tất cả mọi người cho là phương án này rất tốt, rất hoàn thiện rất toàn diện, chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo."
Vì phối hợp với hoạt động chỉnh đốn của Liễu Tuấn tại tỉnh A, trải qua suy nghĩ cẩn thận, cao tầng Nghiêm Liễu hệ quyết định để Tạ Ý Tường và Trầm Quân phân biệt tại TP Giang Châu của tỉnh J và TP Bảo Châu của tỉnh N tiến hành thử nghiệm bình ổn giá nhà.
Quyết định này cũng trải qua nhiều lần suy nghĩ mới làm được.
TP Giang Châu là cửa ngõ bắc bộ tại tỉnh J, xưa nay là một trong những thành phố có kinh tế phát triển nhất tỉnh J, tổng giá trị GDP và tốc độ phát triển của thành phố đều tương xứng với TP Hồng Châu của tỉnh J. Trong tỉnh J, giá nhà tại TP Giang Châu cũng tương đối cao. Lựa chọn TP Giang Châu làm thí điểm, tại tỉnh J cũng có tính đại biểu nhất định.
Sau khi Liễu Tấn Tài rời khỏi tỉnh J, Tạ Ý Tường liền đến TP Giang Châu nhậm chức, từ phó thị trưởng Thường vụ đến thị trưởng, từ thị trưởng đến bí thư Thành ủy, có thể coi là từng bước đi lên, tại Giang Châu có uy vọng cực cao, đối với đội ngũ cán bộ nắm trong tay cũng rất đầy đủ. Để hắn tại Giang Châu chủ đạo bình ổn giá nhà, hoàn toàn có đủ lợi về cơ sở cán bộ và cơ sở quần chúng.
Về phần TP Bảo Châu, hoàn toàn là đại bản doanh của Nghiêm Liễu hệ, là một pháo đài kiên cố nhất. Bí thư Thành ủy Trầm Quân từng là một trong những cán bộ trẻ tuổi được Liễu Tấn Tài coi trọng nhất khi còn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Bảo Châu, sự trung thành đối với Liễu Tấn Tài không thể hoài nghi. Năng lực công tác của Trầm Quân rất mạnh, TP Bảo Châu là thành phố có kinh tế phát triển nhất tại tỉnh N, mỗi hạng mục điều kiện thậm chí còn tốt hơn cả TP Giang Châu.
Hai thành phố này làm thí điểm bình ổn giá nhà chí ít sẽ không nhận được can thiệp mạnh mẽ đến từ trong tỉnh, có không gian tự chủ rất lớn, cho dù không thành công, ít nhất sẽ không xảy ra đại loạn gì. Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cao tầng Nghiêm Liễu hệ chỉ định hai thành phố này làm thí điểm.
Tạ Ý Tường đi theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, tác phong công tác chịu ảnh hưởng rất nhiều của Liễu Tấn Tài, làm đến nơi đến chốn. Sau khi tiếp thu nhiệm vụ thí điểm, Tạ Ý Tường rất là cẩn thận, trước tiên làm thí điểm tại một huyện, hình thức hoàn toàn là dựa theo hình thức của Liễu Tuấn làm tại TP Ngọc Lan, thậm chí văn kiện Chính phủ huyện phát xuống đều là phiên bản văn kiện số 028 của Phủ thị chính Ngọc Lan. Bên Liễu Tuấn làm động tác gì, Tạ Ý Tường tại TP Giang Châu cũng "nguyên văn trích dẫn", chính là muốn nhìn xem, hình thức này có phải tại bất cứ thành phố nào cũng có thể được thông suốt.
Đương nhiên, bí thư giữa ba thành phố bình thường cũng điện thoại liên hệ, cùng nhau tham thảo vấn đề mới gặp phải trong quá trình thí điểm.
Sau khi Liễu Tuấn và La Tái Nghĩa thương nghị, dựa theo nội dung sửa chữa bắt đầu khởi thảo bản dự thảo lập pháp, tình huống như vậy, Liễu Tuấn đương nhiên phải đạt được liên hệ trước với Tạ Ý Tường và Trầm Quân. Hai người cũng là tay già đời có kinh nghiệm phong phú trên lĩnh vực thống trị địa phương. Vừa nghe liền cảm thấy phương án này tương đối toàn diện, càng thỏa đáng hơn so với phương thức trước đây, không chút do dự liền tiếp thu phương thức mới.
Tạ Ý Tường nói: "Chúng tôi dự định sau năm tới ngay tại toàn thành phố tiến hành công tác thí điểm, cứ dựa theo bản dự thảo lập pháp mà mọi người đã làm bên đó."
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Ừ, tôi thấy có thể được, chúng tôi đã quyết định trên hội nghị Hội đồng nhân dân toàn thành phố tổ chức tại tháng 2 sẽ thông qua điều lệ này, xem như là pháp quy địa phương chính thức để ban bố chấp hành."
Liễu Hoa đột nhiên ngắt lời: "Tiểu Tuấn, vì sao em nhất định phải lập pháp? Cứ lấy hình thức văn kiện của Phủ thị chính Thành ủy rồi phát xuống, không phải cũng có thể tạo được tác dụng như nhau sao?"
Hiện nay Liễu Hoa đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tại ngân hàng Nhân Dân tỉnh J. Trong ba người chị của Liễu Tuấn chỉ có Liễu Hoa đảm nhiệm chức quan tại thể chế nội, cũng xem như là nhân sĩ quan trường, vì vậy chị đối với chính trị cũng có chút trình tự, tương đối quen thuộc. Nếu là Liễu Diệp và Liễu Yên thì sẽ không hỏi câu này.
Liễu Tuấn cười giải thích: "Nếu như em vẫn ở lại TP Ngọc Lan, văn kiện và điều khoản pháp luật như vậy, hiệu lực thực tế đương nhiên là như nhau. Nhưng quan viên chúng ta nhậm chức có tính chất lưu động. Bình ổn giá nhà là một quá trình trường kỳ, trong 2,3 năm sẽ không thấy được tác dụng căn bản, chí ít phải kiên trì 8,10 năm mới có thể được thị trường và đông đảo thị dân tán thành, nếu nói từ ý nghĩa này, tác dụng pháp luật và tác dụng văn kiện nó sẽ khác. Người kế nhiệm của em có thể bãi bỏ văn kiện trước đây, điều này rất dễ, nhưng sửa đổi pháp luật thì phải qua trình tự nhất định, không phải đơn giản. Theo quan niệm pháp chế của quần chúng cán bộ được tăng cường, tính nghiêm túc của văn kiện pháp luật cũng càng có thể được giữ gìn."
Liễu Tấn Tài nãy giờ vẫn chỉ nghe, lúc này gật đầu, nói: "Y pháp hành chính là tiến trình cần thiết, phương diện này con làm thử nghiệm rất tốt."
Liễu Tuấn vội cười đáp: "Vâng thưa ba, con cũng có ý này."
Giang Hữu Tín nói: "Bất kể là văn kiện Chính phủ hay là điều khoản pháp luật, giám sát hữu hiệu mới là sự bảo đảm chấp hành."
Liễu Tuấn không khỏi cười khổ.
Đây kỳ thực không chỉ là một vấn đề giám sát mà là một vấn đề thể chế. Dưới thể chế hiện hành, giám sát hữu hiệu đã trở thành một khâu yếu kém nhất. Mặc dù Liễu Tuấn là tái thế làm người, sở hữu trí tuệ của hậu thế, tại vấn đề này cũng nghĩ không ra biện pháp tốt đặc biệt hữu hiệu. Chuyển biến từ nhân trị đến pháp trị, dù nặng mà xa.
Mọi người đều là quan lớn tại thể chế nội, biết rõ điểm khó của giám sát nên cũng không tiếp tục tham thảo vấn đề này.
Rất dễ đi vào ngõ cụt!
Liễu Tuấn tiếp tục nói đến vấn đề giá nhà: "Anh Tường, quần chúng bên Giang Châu đối với bình ổn giá nhà có phản ứng gì không?"
Tạ Ý Tường cười nói: "Đương nhiên là biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh, ngoại trừ một bộ phận người đã mua nhà và đang chờ tăng giá, người dân khác đâu có hi vọng giá nhà tăng đâu?"
Liễu Tuấn gật đầu, cảm thán: "Chấp chính vì dân, kỳ thực nội hàm rất đơn giản. Điều mà quần chúng hy vọng chúng ta đi làm, chúng ta nên gắng sức đi làm tốt, không có bí quyết gì khác."
Tất cả mọi người gật đầu tán thành.
Nguyễn Bích Tú cười nói: "Được rồi được rồi, năm mới mọi người đừng có chỉ nói vấn đề chính trị này, nói chuyện khác vui vẻ một chút đi nào. . . Toa Toa, bộ quần áo của con rất đẹp, mua ở đâu vậy?"
Mục Toa Toa là vợ của Tạ Ý Tường, đang làm tại công an cục TP Giang Châu, chức vụ là phó chính ủy, ở bên ngoài cũng là loại hình nữ cường nhân. Tuy nhiên khi đã đến Liễu phủ vẫn phải sắm vai hình tượng hiền thê lương mẫu, có quan hệ rất tốt với Nguyễn Bích Tú và mấy người Liễu Hoa. Nghe Nguyễn Bích Tú hỏi, vội vàng đáp: "Dì Nguyễn, y phục này con mua tại TP Giang Châu, năm nay lưu hành kiểu dáng này, hay là để lần tới con sẽ dẫn dì đi mua một bộ?"
Nguyễn Bích Tú cười nói: "Không nên không nên, đó chỉ dành cho đám thanh niên các con mặc, dì già rồi sao có thể mặc loại này? Không phải khiến người chê cười sao?"
Mục Toa Toa cười nói: "Dì Nguyễn, có ai nói dì già đâu? Con thấy so với khi còn tại Hồng Châu dì còn trẻ hơn vài tuổi nữa đấy. Thương lượng rồi đấy, lát nữa con sẽ đi mua rồi mang tới cho dì. . ."
Liễu Hoa cũng nói: "Mẹ, Toa Toa nói không sai, con thấy mẹ còn trẻ hơn cả trước đây nữa đấy, y phục đó mẹ có thể mặc được."
Tính cách Nguyễn Bích Tú rất lạc quan, không có tâm cơ có, nghe vậy thì rất là vui mừng. Cười nói: "Thật chứ, vậy thì mẹ cũng thử xem."
Liễu Yên, Liễu Tuấn cũng tăng cường vuốt mông ngựa cho mẹ, khiến Nguyễn Bích Tú vui lòng cười ha ha.
Ăn xong cơm trưa tại Liễu gia, đoàn người do Giang Hữu Tín dẫn đầu, đi bộ tới phủ đệ của Nghiêm Ngọc Thành cách đó không xa để chúc tết. Mùng 1 tết ngày hôm qua Giang Hữu Tín đã đến chúc tết Nghiêm Ngọc Thành, lúc này có thêm hai vợ chồng Tạ Ý Tường, vợ chồng Liễu Yên và vợ chồng Liễu Tuấn đi cùng, cũng không ngại đi thêm một chuyến.
Nghiêm Minh đích thân đón khách tại cửa.
Lẽ ra hắn là con rể của Liễu gia, mùng 2 tết phải đến nhà cha vợ chúc tết. Chỉ là Nghiêm Ngọc Thành rất quy củ, mặc dù là năm mới, cán bộ tới cửa coi như là thân tín chi chính của Nghiêm Liễu hệ, tại trước mặt Nghiêm Ngọc Thành cũng đều dè dặt, ăn nói rất chú ý. Nghiêm Minh là con trai nên đành phải ở bên cạnh phụ cha, trò chuyện với khách chút việc nhà để đỡ phải "tẻ nhạt".
Cũng may Liễu bí thư không sợ quy củ của Nghiêm bí thư, vừa vào cửa đã cười ha ha vấn an chúc tết cha vợ.
Nghiêm bí thư cũng không cho Liễu bí thư mặt mũi, vẫn ngồi tại chỗ khẽ gật đầu, xem như là đáp lễ. Tuy nhiên điều này cũng không có gì, Liễu bí thư còn có "đòn sát thủ", Liễu Dương từ phía sau chui ra, cười hì hì vấn an chúc tết ông ngoại, lần này, Nghiêm bí thư bất kể như thế nào cũng không "nghiêm" nổi nữa, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
"Tới đây, tới đây, Dương Dương cho ông ngoại xem đã lớn hay chưa nào?"
Đối với đứa cháu ngoại này, Nghiêm Ngọc Thành không phải là yêu thích thông thường, luôn luôn khích lệ Dương Dương thông minh, được di truyền gien tốt của Nghiêm gia lão, cũng không thèm để ý chút nào đến sự thực khuôn mặt Liễu Dương càng lúc càng giống Liễu Tuấn.
Chẳng qua Nghiêm bí thư cũng không ôm cháu ngoại vui vẻ bao lâu, Nghiêm Hạo rất nhanh đã "đoạt" đi cậu em họ trong lòng ông nội, cùng Vũ Mục Dã chạy đi chơi, bỏ mặc Nghiêm bí thư ở một bên, mặt buồn rười rượi!
Giải Anh chỉ để ý đến trò truyện với con gái, cũng mặc kệ lão già.
"Ba hút thuốc, hôm nay là năm mới, chúng ta cứ hút thỏa thích, mặc kệ mấy điều cấm đó."
Liễu bí thư móc ra bao gấu mèo vàng rồi cười ha ha mời Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành cũng không nói gì mà nhận lấy, Liễu bí thư rất nhanh tay châm thuốc cho ông già vợ.
Không ngờ Giải Anh mặc dù ở bên cạnh nói chuyện với Nghiêm Phỉ, nhưng là "mắt nhìn bốn hướng tai nghe tám phương", đối với lời nói "vô nguyên tắc" như vậy của Liễu bí thư thì nghe rất rõ ràng, lập tức không hài lòng nói: "Tiểu Tuấn, cho dù năm mới cũng không thể phá quy củ. Con phải tự giác giám sát ba con, sao lại còn dụ dỗ ông ấy phạm sai lầm hả? Con rể thế hả. . ."
Nghiêm bí thư nhất thời xấu hổ, Liễu bí thư lại chỉ cười lờ đi.
Những người khác thì cười ha ha.
Liễu Diệp nói: "Mẹ, không sao đâu, bác sĩ đã nói sức khỏe của ba rất tốt, hút hai ba điếu không sao cả."
Nghiêm Phỉ cũng cười nói: "Đúng vậy, mẹ à, năm mới mẹ cũng đừng quản nhiều, để cho ba hút đi, cơ hội hiếm có mà."
Giải Anh trừng hai mắt: "Sao hả, mấy đứa chỉ biết ba không biết người mẹ này rồi phải không? Giờ lại coi mẹ như là ác nhân?"
Trong căn nhà cổ kính nhất thời tiếng cười không dứt.
Tạ Ý Tường nói: "Liễu bí thư, bản dự thảo lập pháp của Uỷ ban công tác pháp chế, tôi đã tổ chức nhân viên thảo luận qua, tất cả mọi người cho là phương án này rất tốt, rất hoàn thiện rất toàn diện, chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo."
Vì phối hợp với hoạt động chỉnh đốn của Liễu Tuấn tại tỉnh A, trải qua suy nghĩ cẩn thận, cao tầng Nghiêm Liễu hệ quyết định để Tạ Ý Tường và Trầm Quân phân biệt tại TP Giang Châu của tỉnh J và TP Bảo Châu của tỉnh N tiến hành thử nghiệm bình ổn giá nhà.
Quyết định này cũng trải qua nhiều lần suy nghĩ mới làm được.
TP Giang Châu là cửa ngõ bắc bộ tại tỉnh J, xưa nay là một trong những thành phố có kinh tế phát triển nhất tỉnh J, tổng giá trị GDP và tốc độ phát triển của thành phố đều tương xứng với TP Hồng Châu của tỉnh J. Trong tỉnh J, giá nhà tại TP Giang Châu cũng tương đối cao. Lựa chọn TP Giang Châu làm thí điểm, tại tỉnh J cũng có tính đại biểu nhất định.
Sau khi Liễu Tấn Tài rời khỏi tỉnh J, Tạ Ý Tường liền đến TP Giang Châu nhậm chức, từ phó thị trưởng Thường vụ đến thị trưởng, từ thị trưởng đến bí thư Thành ủy, có thể coi là từng bước đi lên, tại Giang Châu có uy vọng cực cao, đối với đội ngũ cán bộ nắm trong tay cũng rất đầy đủ. Để hắn tại Giang Châu chủ đạo bình ổn giá nhà, hoàn toàn có đủ lợi về cơ sở cán bộ và cơ sở quần chúng.
Về phần TP Bảo Châu, hoàn toàn là đại bản doanh của Nghiêm Liễu hệ, là một pháo đài kiên cố nhất. Bí thư Thành ủy Trầm Quân từng là một trong những cán bộ trẻ tuổi được Liễu Tấn Tài coi trọng nhất khi còn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Bảo Châu, sự trung thành đối với Liễu Tấn Tài không thể hoài nghi. Năng lực công tác của Trầm Quân rất mạnh, TP Bảo Châu là thành phố có kinh tế phát triển nhất tại tỉnh N, mỗi hạng mục điều kiện thậm chí còn tốt hơn cả TP Giang Châu.
Hai thành phố này làm thí điểm bình ổn giá nhà chí ít sẽ không nhận được can thiệp mạnh mẽ đến từ trong tỉnh, có không gian tự chủ rất lớn, cho dù không thành công, ít nhất sẽ không xảy ra đại loạn gì. Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cao tầng Nghiêm Liễu hệ chỉ định hai thành phố này làm thí điểm.
Tạ Ý Tường đi theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, tác phong công tác chịu ảnh hưởng rất nhiều của Liễu Tấn Tài, làm đến nơi đến chốn. Sau khi tiếp thu nhiệm vụ thí điểm, Tạ Ý Tường rất là cẩn thận, trước tiên làm thí điểm tại một huyện, hình thức hoàn toàn là dựa theo hình thức của Liễu Tuấn làm tại TP Ngọc Lan, thậm chí văn kiện Chính phủ huyện phát xuống đều là phiên bản văn kiện số 028 của Phủ thị chính Ngọc Lan. Bên Liễu Tuấn làm động tác gì, Tạ Ý Tường tại TP Giang Châu cũng "nguyên văn trích dẫn", chính là muốn nhìn xem, hình thức này có phải tại bất cứ thành phố nào cũng có thể được thông suốt.
Đương nhiên, bí thư giữa ba thành phố bình thường cũng điện thoại liên hệ, cùng nhau tham thảo vấn đề mới gặp phải trong quá trình thí điểm.
Sau khi Liễu Tuấn và La Tái Nghĩa thương nghị, dựa theo nội dung sửa chữa bắt đầu khởi thảo bản dự thảo lập pháp, tình huống như vậy, Liễu Tuấn đương nhiên phải đạt được liên hệ trước với Tạ Ý Tường và Trầm Quân. Hai người cũng là tay già đời có kinh nghiệm phong phú trên lĩnh vực thống trị địa phương. Vừa nghe liền cảm thấy phương án này tương đối toàn diện, càng thỏa đáng hơn so với phương thức trước đây, không chút do dự liền tiếp thu phương thức mới.
Tạ Ý Tường nói: "Chúng tôi dự định sau năm tới ngay tại toàn thành phố tiến hành công tác thí điểm, cứ dựa theo bản dự thảo lập pháp mà mọi người đã làm bên đó."
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Ừ, tôi thấy có thể được, chúng tôi đã quyết định trên hội nghị Hội đồng nhân dân toàn thành phố tổ chức tại tháng 2 sẽ thông qua điều lệ này, xem như là pháp quy địa phương chính thức để ban bố chấp hành."
Liễu Hoa đột nhiên ngắt lời: "Tiểu Tuấn, vì sao em nhất định phải lập pháp? Cứ lấy hình thức văn kiện của Phủ thị chính Thành ủy rồi phát xuống, không phải cũng có thể tạo được tác dụng như nhau sao?"
Hiện nay Liễu Hoa đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tại ngân hàng Nhân Dân tỉnh J. Trong ba người chị của Liễu Tuấn chỉ có Liễu Hoa đảm nhiệm chức quan tại thể chế nội, cũng xem như là nhân sĩ quan trường, vì vậy chị đối với chính trị cũng có chút trình tự, tương đối quen thuộc. Nếu là Liễu Diệp và Liễu Yên thì sẽ không hỏi câu này.
Liễu Tuấn cười giải thích: "Nếu như em vẫn ở lại TP Ngọc Lan, văn kiện và điều khoản pháp luật như vậy, hiệu lực thực tế đương nhiên là như nhau. Nhưng quan viên chúng ta nhậm chức có tính chất lưu động. Bình ổn giá nhà là một quá trình trường kỳ, trong 2,3 năm sẽ không thấy được tác dụng căn bản, chí ít phải kiên trì 8,10 năm mới có thể được thị trường và đông đảo thị dân tán thành, nếu nói từ ý nghĩa này, tác dụng pháp luật và tác dụng văn kiện nó sẽ khác. Người kế nhiệm của em có thể bãi bỏ văn kiện trước đây, điều này rất dễ, nhưng sửa đổi pháp luật thì phải qua trình tự nhất định, không phải đơn giản. Theo quan niệm pháp chế của quần chúng cán bộ được tăng cường, tính nghiêm túc của văn kiện pháp luật cũng càng có thể được giữ gìn."
Liễu Tấn Tài nãy giờ vẫn chỉ nghe, lúc này gật đầu, nói: "Y pháp hành chính là tiến trình cần thiết, phương diện này con làm thử nghiệm rất tốt."
Liễu Tuấn vội cười đáp: "Vâng thưa ba, con cũng có ý này."
Giang Hữu Tín nói: "Bất kể là văn kiện Chính phủ hay là điều khoản pháp luật, giám sát hữu hiệu mới là sự bảo đảm chấp hành."
Liễu Tuấn không khỏi cười khổ.
Đây kỳ thực không chỉ là một vấn đề giám sát mà là một vấn đề thể chế. Dưới thể chế hiện hành, giám sát hữu hiệu đã trở thành một khâu yếu kém nhất. Mặc dù Liễu Tuấn là tái thế làm người, sở hữu trí tuệ của hậu thế, tại vấn đề này cũng nghĩ không ra biện pháp tốt đặc biệt hữu hiệu. Chuyển biến từ nhân trị đến pháp trị, dù nặng mà xa.
Mọi người đều là quan lớn tại thể chế nội, biết rõ điểm khó của giám sát nên cũng không tiếp tục tham thảo vấn đề này.
Rất dễ đi vào ngõ cụt!
Liễu Tuấn tiếp tục nói đến vấn đề giá nhà: "Anh Tường, quần chúng bên Giang Châu đối với bình ổn giá nhà có phản ứng gì không?"
Tạ Ý Tường cười nói: "Đương nhiên là biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh, ngoại trừ một bộ phận người đã mua nhà và đang chờ tăng giá, người dân khác đâu có hi vọng giá nhà tăng đâu?"
Liễu Tuấn gật đầu, cảm thán: "Chấp chính vì dân, kỳ thực nội hàm rất đơn giản. Điều mà quần chúng hy vọng chúng ta đi làm, chúng ta nên gắng sức đi làm tốt, không có bí quyết gì khác."
Tất cả mọi người gật đầu tán thành.
Nguyễn Bích Tú cười nói: "Được rồi được rồi, năm mới mọi người đừng có chỉ nói vấn đề chính trị này, nói chuyện khác vui vẻ một chút đi nào. . . Toa Toa, bộ quần áo của con rất đẹp, mua ở đâu vậy?"
Mục Toa Toa là vợ của Tạ Ý Tường, đang làm tại công an cục TP Giang Châu, chức vụ là phó chính ủy, ở bên ngoài cũng là loại hình nữ cường nhân. Tuy nhiên khi đã đến Liễu phủ vẫn phải sắm vai hình tượng hiền thê lương mẫu, có quan hệ rất tốt với Nguyễn Bích Tú và mấy người Liễu Hoa. Nghe Nguyễn Bích Tú hỏi, vội vàng đáp: "Dì Nguyễn, y phục này con mua tại TP Giang Châu, năm nay lưu hành kiểu dáng này, hay là để lần tới con sẽ dẫn dì đi mua một bộ?"
Nguyễn Bích Tú cười nói: "Không nên không nên, đó chỉ dành cho đám thanh niên các con mặc, dì già rồi sao có thể mặc loại này? Không phải khiến người chê cười sao?"
Mục Toa Toa cười nói: "Dì Nguyễn, có ai nói dì già đâu? Con thấy so với khi còn tại Hồng Châu dì còn trẻ hơn vài tuổi nữa đấy. Thương lượng rồi đấy, lát nữa con sẽ đi mua rồi mang tới cho dì. . ."
Liễu Hoa cũng nói: "Mẹ, Toa Toa nói không sai, con thấy mẹ còn trẻ hơn cả trước đây nữa đấy, y phục đó mẹ có thể mặc được."
Tính cách Nguyễn Bích Tú rất lạc quan, không có tâm cơ có, nghe vậy thì rất là vui mừng. Cười nói: "Thật chứ, vậy thì mẹ cũng thử xem."
Liễu Yên, Liễu Tuấn cũng tăng cường vuốt mông ngựa cho mẹ, khiến Nguyễn Bích Tú vui lòng cười ha ha.
Ăn xong cơm trưa tại Liễu gia, đoàn người do Giang Hữu Tín dẫn đầu, đi bộ tới phủ đệ của Nghiêm Ngọc Thành cách đó không xa để chúc tết. Mùng 1 tết ngày hôm qua Giang Hữu Tín đã đến chúc tết Nghiêm Ngọc Thành, lúc này có thêm hai vợ chồng Tạ Ý Tường, vợ chồng Liễu Yên và vợ chồng Liễu Tuấn đi cùng, cũng không ngại đi thêm một chuyến.
Nghiêm Minh đích thân đón khách tại cửa.
Lẽ ra hắn là con rể của Liễu gia, mùng 2 tết phải đến nhà cha vợ chúc tết. Chỉ là Nghiêm Ngọc Thành rất quy củ, mặc dù là năm mới, cán bộ tới cửa coi như là thân tín chi chính của Nghiêm Liễu hệ, tại trước mặt Nghiêm Ngọc Thành cũng đều dè dặt, ăn nói rất chú ý. Nghiêm Minh là con trai nên đành phải ở bên cạnh phụ cha, trò chuyện với khách chút việc nhà để đỡ phải "tẻ nhạt".
Cũng may Liễu bí thư không sợ quy củ của Nghiêm bí thư, vừa vào cửa đã cười ha ha vấn an chúc tết cha vợ.
Nghiêm bí thư cũng không cho Liễu bí thư mặt mũi, vẫn ngồi tại chỗ khẽ gật đầu, xem như là đáp lễ. Tuy nhiên điều này cũng không có gì, Liễu bí thư còn có "đòn sát thủ", Liễu Dương từ phía sau chui ra, cười hì hì vấn an chúc tết ông ngoại, lần này, Nghiêm bí thư bất kể như thế nào cũng không "nghiêm" nổi nữa, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
"Tới đây, tới đây, Dương Dương cho ông ngoại xem đã lớn hay chưa nào?"
Đối với đứa cháu ngoại này, Nghiêm Ngọc Thành không phải là yêu thích thông thường, luôn luôn khích lệ Dương Dương thông minh, được di truyền gien tốt của Nghiêm gia lão, cũng không thèm để ý chút nào đến sự thực khuôn mặt Liễu Dương càng lúc càng giống Liễu Tuấn.
Chẳng qua Nghiêm bí thư cũng không ôm cháu ngoại vui vẻ bao lâu, Nghiêm Hạo rất nhanh đã "đoạt" đi cậu em họ trong lòng ông nội, cùng Vũ Mục Dã chạy đi chơi, bỏ mặc Nghiêm bí thư ở một bên, mặt buồn rười rượi!
Giải Anh chỉ để ý đến trò truyện với con gái, cũng mặc kệ lão già.
"Ba hút thuốc, hôm nay là năm mới, chúng ta cứ hút thỏa thích, mặc kệ mấy điều cấm đó."
Liễu bí thư móc ra bao gấu mèo vàng rồi cười ha ha mời Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành cũng không nói gì mà nhận lấy, Liễu bí thư rất nhanh tay châm thuốc cho ông già vợ.
Không ngờ Giải Anh mặc dù ở bên cạnh nói chuyện với Nghiêm Phỉ, nhưng là "mắt nhìn bốn hướng tai nghe tám phương", đối với lời nói "vô nguyên tắc" như vậy của Liễu bí thư thì nghe rất rõ ràng, lập tức không hài lòng nói: "Tiểu Tuấn, cho dù năm mới cũng không thể phá quy củ. Con phải tự giác giám sát ba con, sao lại còn dụ dỗ ông ấy phạm sai lầm hả? Con rể thế hả. . ."
Nghiêm bí thư nhất thời xấu hổ, Liễu bí thư lại chỉ cười lờ đi.
Những người khác thì cười ha ha.
Liễu Diệp nói: "Mẹ, không sao đâu, bác sĩ đã nói sức khỏe của ba rất tốt, hút hai ba điếu không sao cả."
Nghiêm Phỉ cũng cười nói: "Đúng vậy, mẹ à, năm mới mẹ cũng đừng quản nhiều, để cho ba hút đi, cơ hội hiếm có mà."
Giải Anh trừng hai mắt: "Sao hả, mấy đứa chỉ biết ba không biết người mẹ này rồi phải không? Giờ lại coi mẹ như là ác nhân?"
Trong căn nhà cổ kính nhất thời tiếng cười không dứt.
/2140
|