Đối với Liễu Tấn Tài mà nói, tết âm lịch là thời gian khó có được để nghỉ ngơi, mà đối với Liễu Tuấn thì tết âm lịch lại là thời gian bận rộn nhất nhất. Có rất nhiều chú bác cần phải Liễu bí thư đến thăm hỏi.
Mỗi khi đến lúc này, Liễu bí thư liền tự mình lái xe, phóng trên con đường vòng quanh thủ đô.
Cái này gọi là nhân tại quan trường, thân bất do kỷ.
"Ba nuôi, chúc mừng năm mới. . ."
Trong biệt thự tinh xảo của Bạch tổng tài, đồng chí Liễu Tuấn gặp được Tiểu Tiểu lanh lợi.
Tiểu Tiểu mới vừa đầy 4 tuổi, mặc bộ áo đầm màu hồng thật đẹp, chân đi đôi giày da dê ống cao cũng màu hồng, trên tóc buộc hai nơ con bướm, khả ái như một tiểu thiên sứ. Đương nhiên, dưới bộ áo đầm vẫn mặc y phục dày để giữ ấm.
Liễu bí thư vừa thấy con gái liền vui mừng quá đỗi, vội ném cái bao giấy tờ trong tay xuống ghế sofa, khom lưng ôm lấy con gái rồi hôn liền lên đôi má mũm mĩm mấy cái, cười đến híp cả mắt.
Tiểu Tiểu liền ôm lấy cái cổ của y, cũng hôn lên mặt y một cái, lưu lại một vết son môi nhàn nhạt.
Bạch Dương vểnh miệng cười: "Lát nữa cậu phải nhớ kỹ xóa sạch dấu son ấy đi, đừng có mà sơ suất đấy. . ."
Đây là việc mà Liễu Tuấn và Bạch Dương đã hẹn trước, gặp nhau ở trong biệt thự của Bạch Dương, tạm thời không đến Tứ Hợp Viện để gặp Bạch Kiến Minh. Mặc dù Bạch Kiến Minh đã về hưu, dù sao giữ địa vị cao cũng đã lâu, bạn cũ vẫn khắp thiên hạ, hơn nữa Bạch Tú Khôn và Bạch Dương đều giữ chức vị quan trọng, mỗi dịp tết âm lịch, cán bộ cũ đến chúc tết cũng không ít, Liễu bí thư ngang nhiên ở đó cùng Tiểu Tiểu thân thiết thì sẽ khiến một số người có ý nghĩ sâu xa nhìn ra manh mối gì.
Trên quan trường có rất nhiều người tinh.
Bạch Dương thân là tổng tài Cty đầu tư Cửu Châu, cũng là quyền cao chức trọng, cả đám thủ hạ đang ngóng mắt để chờ đăng môn bái kiến. Tuy nhiên vì nghênh tiếp Tiểu Tuấn, Bạch tổng tài cũng đành từ chối hết những người đó.
"Không sao không sao, con gái của ba ai có ý kiến gì? Họ có ý kiến thì cứ bảo họ sinh một đứa con gái khả ái như thiên sứ thế này để cho ba xem? Hừ hừ, ba cũng không tin trên thế giới này còn có tiểu cô nương nào khả ái hơn cả Tiểu Tiểu của chúng ta nữa đâu. . . Tiểu Tiểu, con nói có phải không nào?"
Liễu bí thư ôm con gái ngồi xuống ghế sofa, cười hì hì "vỗ mông ngựa".
Tiểu Tiểu thì liên tục gật đầu, ngọt ngào nói: "Đúng vậy, mẹ nói Tiểu Tiểu là tiểu cô nương đẹp nhất, ba nuôi cũng nói như vậy. . . ba nuôi. Tiểu Tiểu có phải thực sự rất đẹp không?"
"Đẹp đẹp, Tiểu Tiểu là đẹp nhất, ba nuôi có thể làm chứng!"
Liễu bí thư cười ha ha nói.
Tiểu Tiểu hết sức hài lòng, hỏi: "Ba nuôi, lần trước ba nói năm mới sẽ tặng cho con một món quà thật lớn, ở đâu? Ba có mang tới không?"
Bạch Dương biết Liễu Tuấn trong khoảng thời gian này bận rộn nhất, vội nói: "Tiểu Tiểu, ba nuôi bề bộn nhiều việc, quà của con phải qua vài ngày nữa mới có, có được không?"
"Dạ. . ."
Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện gật đầu, quả nhiên không hề truy hỏi, chỉ nhìn qua có vài phần thất vọng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Hì hì, việc ba đã đáp ứng với con gái thì nhất định sẽ làm được, ba không phải là người thất tín với con gái. . . Tới đây, Tiểu Tiểu, ba nuôi sẽ tặng con quà."
"Ba nuôi, quà ở đâu?"
Tiểu Tiểu trừng to mắt, có chút khó hiểu hỏi. Mặc dù nó còn nhỏ tuổi nhưng nó vẫn nhìn ra được ba nuôi không có mang quà theo, lẽ nào ba biết ảo thuật?
Không chỉ Tiểu Tiểu hiếu kỳ, ngay cả Bạch Dương cũng vậy. Bạch Dương pha cho Liễu Tuấn một ly trà rồi cười ngồi ở một bên, chờ xem Liễu Tuấn làm sao giao nhiệm vụ với con gái.
Liễu bí thư thần bí mỉm cười, đưa tay cầm lấy bao giấy tờ, từ bên trong lấy ra một bản vẽ đã được gấp lại rồi mở ra trước mặt Tiểu Tiểu, nhưng đó chỉ là một hình vẽ rất đẹp, nhìn qua giống như là một tòa thành huyền ảo ở trong thế giới cổ tích, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
"Ba nuôi, đây là cái gì vậy?"
Tiểu Tiểu nghiêng đầu, rất kinh ngạc hỏi.
Liễu Tuấn cười, nói: "Đây là nhà của công chúa Bạch Tuyết, Tiểu Tiểu có biết công chúa Bạch Tuyết không?"
Tiểu Tiểu gật đầu vài cái, nói: "Biết, con biết công chúa Bạch Tuyết. . .mẹ đã kể cho con nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết và 7 chú lùn, nghe rất hay. . . Ba nuôi, đây thực sự là nhà của công chúa Bạch Tuyết ư? Thật đẹp!"
Liễu Tuấn cười tủm tỉm nói: "Đây đương nhiên là nhà của công chúa Bạch Tuyết rồi, Tiểu Tiểu có muốn đi vào không?"
"Muốn muốn, con rất muốn đi vào. . ."
Tiểu Tiểu liên thanh nói.
"Thật sao?"
"Dạ, là thật!"
Tiểu Tiểu rất chăm chú gật đầu.
"Được rồi, đây là món quà ba tặng cho Tiểu Tiểu. Ba nuôi đã nói với Cty người ta rồi, qua vài ngày nữa sẽ chuyển cung điện của công chúa Bạch Tuyết đến phòng của Tiểu Tiểu, ừ, sẽ xây trong phòng ngủ của Tiểu Tiểu, biến phòng ngủ của Tiểu Tiểu thành cung điện của công chúa Bạch Tuyết, nó cũng sẽ đẹp như căn nhà ở trên này vậy! Tiểu Tiểu có muốn không nào?"
Liễu bí thư nhìn con gái, cười ha ha hỏi.
"Thật chứ ạ?"
Tiểu Tiểu nhất thời mở to hai mắt, hình như không thể tin được, vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng, bị niềm kinh hỉ ngoài ý muốn này làm cho "sợ hãi"!
"Đương nhiên là thật, vài ngày nữa các chú của Cty lắp đặt sẽ tới đây xây cung điện này cho Tiểu Tiểu!"
"Thật tốt quá thật tốt quá. . ." Tiểu Tiểu vui vẻ liên tục vỗ tay, lại chuyển qua Bạch Dương nói: "Mẹ, Tiểu Tiểu muốn vào trong cung điện của công chúa Bạch Tuyết, Tiểu Tiểu cũng là công chúa Bạch Tuyết, có đúng không mẹ?"
Bạch Dương cười gật đầu, cũng ghé qua hôn lên mặt của Tiểu Tiểu, nhưng không phòng bị bên hông, thì ra đã bị Liễu bí thư lén đưa tay qua gạt ánh mắt của Tiểu Tiểu để ăn vụng "đậu hũ" của Bạch tổng tài!
Bạch Dương không khỏi trừng mắt với Liễu Tuấn, mang theo ý hờn dỗi rõ ràng.
Tiểu ngoan đồng này đã là phó bí thư Tỉnh ủy rồi mà vẫn thích càn quấy như thế, cái tật "động tay động chân" vẫn không thay đổi được.
"Tiểu Tuấn, chủ ý này sao cậu nghĩ ra được?"
Sau khi Bạch tổng tài trừng mắt mới chuyển ánh mắt xuống bản vẽ thiết kế, mỉm cười hỏi.
Chị Bạch Dương đối với tiểu ngoan đồng thủy chung vẫn tràn đầy tình "cưng chiều".
Liễu Tuấn cười nói: "Chỉ cần trong lòng nghĩ đến con gái, vậy thì chủ ý gì cũng có thể nghĩ ra được."
Lời này có phần châm biếm khiến Bạch tổng tài nhất thời mất hứng, lại trừng mắt với Liễu Tuấn, cả giận nói: "Theo cậu nói như vậy là chỉ có cậu trong lòng mới có con gái thôi hả, còn chị thì không quan tâm đến Tiểu Tiểu chút nào? Năm nay Tiểu Tiểu đã 4t rồi, cậu đã từng mang quà cho nó được mấy lần?"
Lại nói tiếp, Bạch tổng tài tức giận cũng không phải không có đạo lý.
Có vẻ như đại sự như sinh con đẻ cái theo người này ngoại trừ trên giường tốn một chút sức lực, biểu hiện trên các phương diện khác thật đúng là thiếu cố gắng. Bây giờ lại ở chỗ này làm ra vẻ, phê bình Bạch tổng tài không quan tâm con gái, quả thật là buồn cười!
Nhưng chiêu này của Bạch tổng tài đối với Liễu bí thư không có hiệu quả rõ rệt. Đồng chí Liễu Tuấn có một sở trường cực lớn đó là da mặt dày, nhất là tại trước mặt chị Bạch Dương, da mặt dày đến nỗi có thể làm xe tăng. Nghe được Bạch tổng tài đích "chỉ trích" những vẫn không thèm để ý, chỉ lo đùa với con gái, hai cha con tại phòng khách nháo với nhau, Bạch Dương thì hoàn toàn bị bỏ rơi ở một bên.
Bạch tổng tài cũng thật là bất đắc dĩ.
Vui đùa cho đến tận 4,5 giờ chiều, mí mắt của Tiểu Tiểu đã cái trên đánh cái dưới, ngáp liên tục, cũng kiên trì không nổi nữa, ngủ ngay trong lòng cha mình. Nhớ tới lời "phê bình" vừa rồi của Bạch Dương, Liễu bí thư lúc này tận tâm tận lực ôm con gái đến phòng ngủ, cẩn thận cởi bỏ áo đầm và giày, vớ, đặt lên giường rồi đắp chăn lại.
Bạch Dương cười nhìn Liễu Tuấn làm tất cả, cũng không đến giúp đỡ, trên khuôn mặt tràn đầy ý ấm áp.
"Dương Dương, tới đây, ôm một cái!"
Ai ngờ Liễu bí thư mới vừa sắp xếp cho con gái xong, bật người "bệnh cũ tái phát", cợt nhả mở rộng hai tay lao tới Bạch tổng tài. Bởi vì là tết âm lịch, Bạch Dương cũng không mặc váy chức nghiệp mà mặc bộ áo ở nhà màu đen, phủ lên bộ áo lông màu hồng, vóc người vẫn hết sức ngạo nhân.
"Cậu đấy. . đã lớn rồi còn cứ thích hồ đồ. . . a. . ."
Bạch tổng tài mới vừa "giáo huấn" Liễu bí thư được phân nửa liền la hoảng lên, đã bị hai cánh tay hữu lực của Liễu Tuấn ôm chặt lấy, mở miệng hôn tới. Bạch Dương nhịn không được xô y hai cái, nhưng người này lực lớn như trâu, sao một phụ nữ yếu đuối như Bạch Dương có thể lay động được?
Liễu bí thư bất chấp tất cả, không chỉ hôn mà một tay còn ôm chặt lấy eo Bạch Dương, tay kia cũng rất không đứng đắn chạy loạn khắp người, Bạch Dương vừa phòng bị không được đã bị tay y chui vào từ dưới áo lông, quen đường mà chạy, rất nhanh đã tóm được một ngọn núi trắng mịn, ở trong tay "tàn sát bừa bãi".
"A a. . . đừng. . . đừng ở chỗ này. . . chúng ta đến phòng ngủ. . . cẩn thận bị Tiểu Tiểu thấy. . ."
Bạch Dương rất nhanh đã không đỡ được, thân thể mềm mại nhanh chóng mềm nhũn, nằm ở bên tai Liễu Tuấn, thở gấp rên rỉ.
"Được! Mới vừa ôm con gái, hiện tại thì ôm bà xã!"
Liễu bí thư cười ha ha, quát một tiếng, hai tay giơ lên, nhất thời ôm ngang lấy Bạch Dương, trực tiếp vào phòng ngủ sát bên, hai tay Bạch Dương ôm lấy cái cổ y, mang theo một tia e thẹn tựa đầu sát vào cằm Liễu Tuấn.
Phòng ngủ của Bạch Dương vẫn thanh lịch, đệm chăn trên giường là màu trắng, không có một chút dáng dấp nào của một cán bộ cao cấp cấp phó bộ và mỹ nữ của thành phố lớn.
"Chị Dương, phòng ngủ này thật giống như căn hộ số 1 ở khách sạn Thiên Nga huyện Ninh Bắc. . ."
Liễu bí thư đặt Bạch Dương lên giường, vừa đè người tới đã ngậm lấy vành tai mềm mại của Bạch Dương, bên tai chị nói lời cười đùa.
Có vẻ như sau khi Bạch Dương đã "rơi vào tay giặc", Liễu Tuấn bình thường sẽ mượn lý do báo cáo công tác chạy tới căn hộ số 1 của khách sạn Thiên Nga, lấy việc công làm việc tư tùy ý khiêu khích đồng chí Bạch Dương bí thư Huyện ủy, không cần vài phút, công tác nói chuyện đã thành nói ở trên giường.
"Khi đó, cậu chính là một tiểu sắc lang nóng vội. . ."
Nghe Liễu Tuấn "lời cũ nhắc lại", trong lòng Bạch Dương ào ào nhu tình, trong miệng lại nói hung tợn.
"Ha ha, tiểu sắc lang thì tiểu sắc lang, có quan hệ gì đâu? Tục ngữ nói rất đúng, con trai không xấu con gái không yêu. . ."
Trong tiếng nói xằng của Liễu bí thư, Bạch tổng tài rất nhanh đã bị giải trừ "vũ trang", lại một lần nữa "rơi vào tay giặc ".
Mỗi khi đến lúc này, Liễu bí thư liền tự mình lái xe, phóng trên con đường vòng quanh thủ đô.
Cái này gọi là nhân tại quan trường, thân bất do kỷ.
"Ba nuôi, chúc mừng năm mới. . ."
Trong biệt thự tinh xảo của Bạch tổng tài, đồng chí Liễu Tuấn gặp được Tiểu Tiểu lanh lợi.
Tiểu Tiểu mới vừa đầy 4 tuổi, mặc bộ áo đầm màu hồng thật đẹp, chân đi đôi giày da dê ống cao cũng màu hồng, trên tóc buộc hai nơ con bướm, khả ái như một tiểu thiên sứ. Đương nhiên, dưới bộ áo đầm vẫn mặc y phục dày để giữ ấm.
Liễu bí thư vừa thấy con gái liền vui mừng quá đỗi, vội ném cái bao giấy tờ trong tay xuống ghế sofa, khom lưng ôm lấy con gái rồi hôn liền lên đôi má mũm mĩm mấy cái, cười đến híp cả mắt.
Tiểu Tiểu liền ôm lấy cái cổ của y, cũng hôn lên mặt y một cái, lưu lại một vết son môi nhàn nhạt.
Bạch Dương vểnh miệng cười: "Lát nữa cậu phải nhớ kỹ xóa sạch dấu son ấy đi, đừng có mà sơ suất đấy. . ."
Đây là việc mà Liễu Tuấn và Bạch Dương đã hẹn trước, gặp nhau ở trong biệt thự của Bạch Dương, tạm thời không đến Tứ Hợp Viện để gặp Bạch Kiến Minh. Mặc dù Bạch Kiến Minh đã về hưu, dù sao giữ địa vị cao cũng đã lâu, bạn cũ vẫn khắp thiên hạ, hơn nữa Bạch Tú Khôn và Bạch Dương đều giữ chức vị quan trọng, mỗi dịp tết âm lịch, cán bộ cũ đến chúc tết cũng không ít, Liễu bí thư ngang nhiên ở đó cùng Tiểu Tiểu thân thiết thì sẽ khiến một số người có ý nghĩ sâu xa nhìn ra manh mối gì.
Trên quan trường có rất nhiều người tinh.
Bạch Dương thân là tổng tài Cty đầu tư Cửu Châu, cũng là quyền cao chức trọng, cả đám thủ hạ đang ngóng mắt để chờ đăng môn bái kiến. Tuy nhiên vì nghênh tiếp Tiểu Tuấn, Bạch tổng tài cũng đành từ chối hết những người đó.
"Không sao không sao, con gái của ba ai có ý kiến gì? Họ có ý kiến thì cứ bảo họ sinh một đứa con gái khả ái như thiên sứ thế này để cho ba xem? Hừ hừ, ba cũng không tin trên thế giới này còn có tiểu cô nương nào khả ái hơn cả Tiểu Tiểu của chúng ta nữa đâu. . . Tiểu Tiểu, con nói có phải không nào?"
Liễu bí thư ôm con gái ngồi xuống ghế sofa, cười hì hì "vỗ mông ngựa".
Tiểu Tiểu thì liên tục gật đầu, ngọt ngào nói: "Đúng vậy, mẹ nói Tiểu Tiểu là tiểu cô nương đẹp nhất, ba nuôi cũng nói như vậy. . . ba nuôi. Tiểu Tiểu có phải thực sự rất đẹp không?"
"Đẹp đẹp, Tiểu Tiểu là đẹp nhất, ba nuôi có thể làm chứng!"
Liễu bí thư cười ha ha nói.
Tiểu Tiểu hết sức hài lòng, hỏi: "Ba nuôi, lần trước ba nói năm mới sẽ tặng cho con một món quà thật lớn, ở đâu? Ba có mang tới không?"
Bạch Dương biết Liễu Tuấn trong khoảng thời gian này bận rộn nhất, vội nói: "Tiểu Tiểu, ba nuôi bề bộn nhiều việc, quà của con phải qua vài ngày nữa mới có, có được không?"
"Dạ. . ."
Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện gật đầu, quả nhiên không hề truy hỏi, chỉ nhìn qua có vài phần thất vọng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Hì hì, việc ba đã đáp ứng với con gái thì nhất định sẽ làm được, ba không phải là người thất tín với con gái. . . Tới đây, Tiểu Tiểu, ba nuôi sẽ tặng con quà."
"Ba nuôi, quà ở đâu?"
Tiểu Tiểu trừng to mắt, có chút khó hiểu hỏi. Mặc dù nó còn nhỏ tuổi nhưng nó vẫn nhìn ra được ba nuôi không có mang quà theo, lẽ nào ba biết ảo thuật?
Không chỉ Tiểu Tiểu hiếu kỳ, ngay cả Bạch Dương cũng vậy. Bạch Dương pha cho Liễu Tuấn một ly trà rồi cười ngồi ở một bên, chờ xem Liễu Tuấn làm sao giao nhiệm vụ với con gái.
Liễu bí thư thần bí mỉm cười, đưa tay cầm lấy bao giấy tờ, từ bên trong lấy ra một bản vẽ đã được gấp lại rồi mở ra trước mặt Tiểu Tiểu, nhưng đó chỉ là một hình vẽ rất đẹp, nhìn qua giống như là một tòa thành huyền ảo ở trong thế giới cổ tích, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
"Ba nuôi, đây là cái gì vậy?"
Tiểu Tiểu nghiêng đầu, rất kinh ngạc hỏi.
Liễu Tuấn cười, nói: "Đây là nhà của công chúa Bạch Tuyết, Tiểu Tiểu có biết công chúa Bạch Tuyết không?"
Tiểu Tiểu gật đầu vài cái, nói: "Biết, con biết công chúa Bạch Tuyết. . .mẹ đã kể cho con nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết và 7 chú lùn, nghe rất hay. . . Ba nuôi, đây thực sự là nhà của công chúa Bạch Tuyết ư? Thật đẹp!"
Liễu Tuấn cười tủm tỉm nói: "Đây đương nhiên là nhà của công chúa Bạch Tuyết rồi, Tiểu Tiểu có muốn đi vào không?"
"Muốn muốn, con rất muốn đi vào. . ."
Tiểu Tiểu liên thanh nói.
"Thật sao?"
"Dạ, là thật!"
Tiểu Tiểu rất chăm chú gật đầu.
"Được rồi, đây là món quà ba tặng cho Tiểu Tiểu. Ba nuôi đã nói với Cty người ta rồi, qua vài ngày nữa sẽ chuyển cung điện của công chúa Bạch Tuyết đến phòng của Tiểu Tiểu, ừ, sẽ xây trong phòng ngủ của Tiểu Tiểu, biến phòng ngủ của Tiểu Tiểu thành cung điện của công chúa Bạch Tuyết, nó cũng sẽ đẹp như căn nhà ở trên này vậy! Tiểu Tiểu có muốn không nào?"
Liễu bí thư nhìn con gái, cười ha ha hỏi.
"Thật chứ ạ?"
Tiểu Tiểu nhất thời mở to hai mắt, hình như không thể tin được, vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng, bị niềm kinh hỉ ngoài ý muốn này làm cho "sợ hãi"!
"Đương nhiên là thật, vài ngày nữa các chú của Cty lắp đặt sẽ tới đây xây cung điện này cho Tiểu Tiểu!"
"Thật tốt quá thật tốt quá. . ." Tiểu Tiểu vui vẻ liên tục vỗ tay, lại chuyển qua Bạch Dương nói: "Mẹ, Tiểu Tiểu muốn vào trong cung điện của công chúa Bạch Tuyết, Tiểu Tiểu cũng là công chúa Bạch Tuyết, có đúng không mẹ?"
Bạch Dương cười gật đầu, cũng ghé qua hôn lên mặt của Tiểu Tiểu, nhưng không phòng bị bên hông, thì ra đã bị Liễu bí thư lén đưa tay qua gạt ánh mắt của Tiểu Tiểu để ăn vụng "đậu hũ" của Bạch tổng tài!
Bạch Dương không khỏi trừng mắt với Liễu Tuấn, mang theo ý hờn dỗi rõ ràng.
Tiểu ngoan đồng này đã là phó bí thư Tỉnh ủy rồi mà vẫn thích càn quấy như thế, cái tật "động tay động chân" vẫn không thay đổi được.
"Tiểu Tuấn, chủ ý này sao cậu nghĩ ra được?"
Sau khi Bạch tổng tài trừng mắt mới chuyển ánh mắt xuống bản vẽ thiết kế, mỉm cười hỏi.
Chị Bạch Dương đối với tiểu ngoan đồng thủy chung vẫn tràn đầy tình "cưng chiều".
Liễu Tuấn cười nói: "Chỉ cần trong lòng nghĩ đến con gái, vậy thì chủ ý gì cũng có thể nghĩ ra được."
Lời này có phần châm biếm khiến Bạch tổng tài nhất thời mất hứng, lại trừng mắt với Liễu Tuấn, cả giận nói: "Theo cậu nói như vậy là chỉ có cậu trong lòng mới có con gái thôi hả, còn chị thì không quan tâm đến Tiểu Tiểu chút nào? Năm nay Tiểu Tiểu đã 4t rồi, cậu đã từng mang quà cho nó được mấy lần?"
Lại nói tiếp, Bạch tổng tài tức giận cũng không phải không có đạo lý.
Có vẻ như đại sự như sinh con đẻ cái theo người này ngoại trừ trên giường tốn một chút sức lực, biểu hiện trên các phương diện khác thật đúng là thiếu cố gắng. Bây giờ lại ở chỗ này làm ra vẻ, phê bình Bạch tổng tài không quan tâm con gái, quả thật là buồn cười!
Nhưng chiêu này của Bạch tổng tài đối với Liễu bí thư không có hiệu quả rõ rệt. Đồng chí Liễu Tuấn có một sở trường cực lớn đó là da mặt dày, nhất là tại trước mặt chị Bạch Dương, da mặt dày đến nỗi có thể làm xe tăng. Nghe được Bạch tổng tài đích "chỉ trích" những vẫn không thèm để ý, chỉ lo đùa với con gái, hai cha con tại phòng khách nháo với nhau, Bạch Dương thì hoàn toàn bị bỏ rơi ở một bên.
Bạch tổng tài cũng thật là bất đắc dĩ.
Vui đùa cho đến tận 4,5 giờ chiều, mí mắt của Tiểu Tiểu đã cái trên đánh cái dưới, ngáp liên tục, cũng kiên trì không nổi nữa, ngủ ngay trong lòng cha mình. Nhớ tới lời "phê bình" vừa rồi của Bạch Dương, Liễu bí thư lúc này tận tâm tận lực ôm con gái đến phòng ngủ, cẩn thận cởi bỏ áo đầm và giày, vớ, đặt lên giường rồi đắp chăn lại.
Bạch Dương cười nhìn Liễu Tuấn làm tất cả, cũng không đến giúp đỡ, trên khuôn mặt tràn đầy ý ấm áp.
"Dương Dương, tới đây, ôm một cái!"
Ai ngờ Liễu bí thư mới vừa sắp xếp cho con gái xong, bật người "bệnh cũ tái phát", cợt nhả mở rộng hai tay lao tới Bạch tổng tài. Bởi vì là tết âm lịch, Bạch Dương cũng không mặc váy chức nghiệp mà mặc bộ áo ở nhà màu đen, phủ lên bộ áo lông màu hồng, vóc người vẫn hết sức ngạo nhân.
"Cậu đấy. . đã lớn rồi còn cứ thích hồ đồ. . . a. . ."
Bạch tổng tài mới vừa "giáo huấn" Liễu bí thư được phân nửa liền la hoảng lên, đã bị hai cánh tay hữu lực của Liễu Tuấn ôm chặt lấy, mở miệng hôn tới. Bạch Dương nhịn không được xô y hai cái, nhưng người này lực lớn như trâu, sao một phụ nữ yếu đuối như Bạch Dương có thể lay động được?
Liễu bí thư bất chấp tất cả, không chỉ hôn mà một tay còn ôm chặt lấy eo Bạch Dương, tay kia cũng rất không đứng đắn chạy loạn khắp người, Bạch Dương vừa phòng bị không được đã bị tay y chui vào từ dưới áo lông, quen đường mà chạy, rất nhanh đã tóm được một ngọn núi trắng mịn, ở trong tay "tàn sát bừa bãi".
"A a. . . đừng. . . đừng ở chỗ này. . . chúng ta đến phòng ngủ. . . cẩn thận bị Tiểu Tiểu thấy. . ."
Bạch Dương rất nhanh đã không đỡ được, thân thể mềm mại nhanh chóng mềm nhũn, nằm ở bên tai Liễu Tuấn, thở gấp rên rỉ.
"Được! Mới vừa ôm con gái, hiện tại thì ôm bà xã!"
Liễu bí thư cười ha ha, quát một tiếng, hai tay giơ lên, nhất thời ôm ngang lấy Bạch Dương, trực tiếp vào phòng ngủ sát bên, hai tay Bạch Dương ôm lấy cái cổ y, mang theo một tia e thẹn tựa đầu sát vào cằm Liễu Tuấn.
Phòng ngủ của Bạch Dương vẫn thanh lịch, đệm chăn trên giường là màu trắng, không có một chút dáng dấp nào của một cán bộ cao cấp cấp phó bộ và mỹ nữ của thành phố lớn.
"Chị Dương, phòng ngủ này thật giống như căn hộ số 1 ở khách sạn Thiên Nga huyện Ninh Bắc. . ."
Liễu bí thư đặt Bạch Dương lên giường, vừa đè người tới đã ngậm lấy vành tai mềm mại của Bạch Dương, bên tai chị nói lời cười đùa.
Có vẻ như sau khi Bạch Dương đã "rơi vào tay giặc", Liễu Tuấn bình thường sẽ mượn lý do báo cáo công tác chạy tới căn hộ số 1 của khách sạn Thiên Nga, lấy việc công làm việc tư tùy ý khiêu khích đồng chí Bạch Dương bí thư Huyện ủy, không cần vài phút, công tác nói chuyện đã thành nói ở trên giường.
"Khi đó, cậu chính là một tiểu sắc lang nóng vội. . ."
Nghe Liễu Tuấn "lời cũ nhắc lại", trong lòng Bạch Dương ào ào nhu tình, trong miệng lại nói hung tợn.
"Ha ha, tiểu sắc lang thì tiểu sắc lang, có quan hệ gì đâu? Tục ngữ nói rất đúng, con trai không xấu con gái không yêu. . ."
Trong tiếng nói xằng của Liễu bí thư, Bạch tổng tài rất nhanh đã bị giải trừ "vũ trang", lại một lần nữa "rơi vào tay giặc ".
/2140
|