Đương nhiên, chủ ý mà Lý Đào tìm Tạ Viện nói việc này cũng không phải muốn oán trách với bà ta. Mặc dù Tạ Viện xuất thân là nhà báo, trình độ văn hóa bản thân cũng rất cao, được xem là một người phụ nữ tri thức, bởi vậy từ suy đoán cái loại quan hệ giữa bà ta và Thai Duy Thanh cùng với biểu hiện hơi ương ngạnh trong công tác hằng ngày khiến trong lòng Lý Đào cũng không ưa thích gì.
Đường đường thị trưởng đến "kể khổ" với Tạ Viện, nói lên cũng chỉ để chê cười.
Ý của Lý Đào là hy vọng Tạ Viện phản ánh một chút với Thai Duy Thanh để cho Thai Duy Thanh ngăn cản chuyện này.
Sử dụng cán bộ cấp Phó phòng thì phải cần trong tỉnh gật đầu, Liễu Tuấn không thể chuyên quyền. Cho dù bản thân La Tái Nghĩa đã là cán bộ cấp phó phòng nhưng từ phó chủ nhiệm "nhị tuyến" chuyển nhậm tới phó thị trưởng Chính phủ "nhất tuyến" cũng không thể không trải qua Tỉnh ủy thảo luận.
Lý Đào ngăn không được, không có nghĩa là Thai Duy Thanh cũng ngăn không được.
Mặc dù Tạ Viện cũng không phải rất coi trọng Lý Đào, tuy nhiên nếu tất cả mọi người đã là chiến hữu cùng một chiến hào, Tạ Viện cảm thấy nan đề này của Lý Đào cần phải tận khả năng giải quyết cho hắn mới được. Dù sao trong ban Phủ thị chính xuất hiện hai tên cứng đầu như vậy đối với Tạ Viện cũng không có chỗ tốt gì. Nhiều cán bộ do một tay bà ta đề bạt lên cũng đều phân bố ở trong bộ môn sau này La Tái Nghĩa và Dịch Hàn sẽ quản lý. Đức hạnh của những cán bộ này trong lòng Tạ Viện cũng phần nào đoán được sớm muộn gì cũng bị La Tái Nghĩa và Dịch Hàn nắm được chứng cứ phạm pháp, đến lúc đó họ đến Tạ Viện cầu viện, Tạ Viện có nói gì cũng không có hiệu nghiệm, phương diện uy tín sẽ bị giảm mạnh.
Chỉ là tin tức Tạ Viện thổi cho Thai Duy Thanh hình như không có tác dụng gì.
Cũng không phải Thai Duy Thanh không hề "sủng ái" Tạ Viện, mà là bản thân Thai bí thư cũng gặp nan đề. Ngoài dự đoán mọi người Liễu Tuấn ủng hộ Uông Quốc Chiêu làm cho Thai Duy Thanh trăm mối khó giải. Việc này đã ảnh hưởng đến gốc rễ cơ cấu quyền lực của Thai Duy Thanh tại tỉnh A. Giả sử Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn thực sự tạm thời kết thành đồng minh, không lâu sau, Thai Duy Thanh ở thế tất phải không khống chế được cục diện của tỉnh A. Một bí thư Tỉnh ủy khống chế không được cục diện khẳng định là phải bị gây khó dễ. Nếu như Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn chỉ trợ thủ trên ý nghĩa thông thường, Thai Duy Thanh có thể còn có thể thông qua lão Cao gia cầu viện, để cho cao tầng thay mặt hắn "thanh lý môn hộ", vấn đề ở chỗ, bất kể Lưu Phi Bằng hay là Liễu Tuấn đều là loại nhân vật cường thế, rất có địa vị, dù cho lão Cao gia cũng đâu có thể đơn giản lay động được?
Lão Cao gia ủng hộ Thai Duy Thanh, là hy vọng hắn có thể thu tỉnh A quy "dưới trướng", hiện giờ lại muốn lúc nào cũng vì hắn đứng ra đỡ lưng, chỉ sợ lão Cao gia cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Thai Duy Thanh trải qua nghe ngóng tỉ mỉ, tựa hồ là không có phát hiện dấu hiệu Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn "kết minh", hơi yên lòng. Tuy nhiên cũng không dám sơ suất, bởi vì hắn thủy chung đoán không ra nguyên nhân Liễu Tuấn ủng hộ Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam. Vấn đề này một ngày chưa làm cho rõ thì một ngày không được sống yên ổn.
Vì thế, đối với đề xuất của Liễu Tuấn thay thế hai phó thị trưởng. Thai Duy Thanh hầu như không suy nghĩ đã đáp ứng.
Hai người không phải phó thị trưởng Thường ủy, coi như là phó thị trưởng của thành phố tỉnh lị, trong mắt Thai Duy Thanh cũng không tính là một món ăn nghiêm chỉnh gì, nếu Liễu Tuấn muốn thì cứ để cho hắn đi. Vì chút chuyện như thế lại đi chọc giận Liễu Tuấn, khiến hắn thực sự hợp tác cùng Lưu Phi Bằng, chính là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Kết quả này, đã sớm nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn.
Y ngoài ý muốn của mọi người ủng hộ Uông Quốc Chiêu, đã thu được hiệu quả như mong muốn. Đó chính là Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng đều coi trọng y hơn, vốn tưởng rằng suy đoán Liễu nha nội tự động buông tha cạnh tranh trong tỉnh, thật nực cười. Mặc kệ ván cờ của cao tầng kịch liệt cỡ nào, Liễu Tuấn cũng không phải một người chủ động rời khỏi "vòng chiến". Tại tỉnh A, nhất là tại TP Ngọc Lan, y đã muốn gì thì nhất định phải đạt được.
Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng đang còn chưa rõ tình hình, thường đều sẽ lựa chọn "thiện chí giúp người", rất sợ đắc tội Liễu Tuấn để rồi đẩy y về trận doanh của phe khác.
Đương nhiên, nhìn qua hình như Liễu Tuấn mọi việc đều thuận lợi, chiếm hết tiện nghi. Kỳ thực Liễu Tuấn cũng có chỗ khó xử của Liễu Tuấn, y có được Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng coi trọng nhưng quyền chủ đạo cũng không thay đổi, vẫn trong tầm tay của bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng. Thai, Lưu hai người bày tỏ với y chỉ đơn giản là vì lung lạc mà thôi, vị trí chủ thứ vẫn là như nhau. Liễu Tuấn muốn chủ động đi can thiệp vào việc tại phương diện khác, Thai Duy Thanh cũng được, Lưu Phi Bằng cũng được, đều sẽ không cho phép ta cần ta cứ lấy.
Cũng may hiện tại Liễu Tuấn vẫn chưa có ý "mở rộng bản đồ", chỉ cần vững vàng bảo vệ một mẫu ba phân đất của mình là đủ rồi.
Hiện tại, còn chưa đến lúc để mở rộng khắp nơi.
Tam đại phe phái trong tỉnh lại đạt thành một loại cân đối thú vị, tất cả mọi người dè dặt, tránh sao cho dẫn phát ra mâu thuẫn lớn hơn.
Bầu cử phụ phó thị trưởng lần này thực hành chính là đẳng ngạch tuyển cử(*). Lại nói tiếp, điều này cũng có phần không hợp quy củ, tuyển cử phó thị trưởng thông thường đều áp dụng hình thức soa ngạch tuyển cử, cho dù là đi kèm cũng phải kéo theo hai người để làm hình dạng. Tuy nhiên Liễu Tuấn phủ quyết, dù sao không phải là tuyển cử nhiệm kỳ mới chính quy, chỉ là tăng thêm hai phó thị trưởng mà thôi, không nhất định phải tiến hành soa ngạch tuyển cử.
(*) đẳng ngạch tuyển cử (phương pháp tuyển cử mà số người được đề cử bằng số người trúng cử) # soa ngạch tuyển cử.
Nếu Liễu bí thư đã nói như thế, đương nhiên cũng không có người phản đối.
Như vậy La Tái Nghĩa và Dịch Hàn được tuyển phó thị trưởng, hầu như thành kết cục đã định.
nhưng Liễu bí thư vẫn dựa theo "quy tắc ngầm" dẫn hai thị trưởng được ứng cử đi thăm hỏi các bộ phận đại biểu. Ngoại trừ "kéo phiếu" còn muốn tiện thể lý giải một chút, để xem các đại biểu có các kiến nghị hoặc ý kiến tốt muốn đề xuất hay không.
Các đại biểu thống nhất ở tại nhà khách đệ nhất, bên ngoài gọi là "Khách sạn Dương Xuyên". Trong đó một gian phòng đôi, bởi vì có lãnh đạo Liễu Tuấn và La Tái Nghĩa, Dịch Hàn đến mà có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Các đại biểu trong mấy gian phòng bên cạnh đều chạy qua, trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, tranh nhau nói chuyện với Liễu bí thư.
Liễu Tuấn bất kể là khi đảm nhiệm thị trưởng hay là đảm nhiệm bí thư, rất nhiều đại biểu đều rất thân cận với y, cũng không sợ hãi vị này trong đội ngũ tại cán bộ lấy cường thế nổi danh số 1 Thành ủy.
"Liễu bí thư, buổi trưa anh không nghỉ ngơi à?"
Một vị đại biểu nông thôn lớn tiếng hỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Bí thư chi bộ Ứng Quốc cũng không không nghỉ ngơi sao?"
Vị đại biểu nông thôn này chính là một bí thư chi bộ của huyện Ngọc Đông, tên là Đỗ Ứng Quốc, ngoài 40t. Nghe Liễu Tuấn gọi ra tên của mình, hắn không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, liên thanh nói: "Liễu bí thư, anh còn nhớ rõ tên của tôi sao?"
Liễu Tuấn cười nói: "Đương nhiên, anh là bí thư chi bộ trong mười thôn tốt nhất toàn thành phố năm ngoái, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, nói chuyện với nhau, sao lại không nhớ rõ chứ?"
"Ôi chao, trí nhớ của Liễu bí thư thật là tốt, tấm giấy chứng nhận vinh dự và giấy khen đó cũng là do bí thư tự tay phát cho đấy, thật vinh quang. . ."
Đỗ Ứng Quốc cảm thán không ngớt.
Liễu Tuấn ngồi xuống ghế, cười hỏi: "Bí thư chi bộ Ứng Quốc, anh đối với báo cáo công tác Chính phủ vào buổi sáng của Lý thị trưởng có ý kiến gì không?"
Đỗ Ứng Quốc vội đáp: "Rất tốt, Liễu bí thư, Lý thị trưởng nói năm nay muốn gia tăng đầu tư vốn vào nông thôn, trọng điểm là phát triển nông thôn, chúng tôi đều rất vui. Trong thành phố càng lúc càng quan tâm tới những người nông dân chúng tôi."
"Ha ha, bí thư chi bộ Ứng Quốc , nông nghiệp là gốc rễ của quốc gia, coi trọng công tác nông thôn, quan tâm cuộc sống của nông dân là việc chúng ta đương nhiên phải làm. Nếu như nhiệm vụ thuế thu năm nay có thể đúng hạn hoàn thành, trong thành phố kế hoạch bắt đầu từ sang năm sẽ miễn trừ thuế nông nghiệp trong phạm vi toàn thành phố, đây cũng là yêu cầu của Trung ương."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"Miễn trừ thuế nông nghiệp? Vậy thật tốt quá. . . Liễu bí thư, điều này có thể thông qua được không?"
Đầu tiên là Đỗ Ứng Quốc luôn mồm trầm trồ khen ngợi, ngừng lại một chút, sau đó mới thấp giọng hỏi nói. Trăm nghìn năm qua, trồng trọt nộp thuế hiến lương đã trở thành một hình thức truyền thống, cũng khó trách Đỗ Ứng Quốc lại hỏi như vậy. Hiện nay toàn bộ tỉnh A, cũng chỉ có TP Tiềm Châu được miễn trừ thuế nông nghiệp toàn bộ, cũng là Liễu Tuấn phổ biến khi còn chủ chính Tiềm Châu.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đương nhiên sẽ được thông qua. Chỉ cần chúng ta phát triển kinh tế đi tới, Chính phủ có tài lực thì có thể làm tốt chuyện này. Trước đây chúng ta vì phát triển công nghiệp, đã làm cho nông nghiệp gánh chịu nhiều nghĩa vụ, hiện tại đã đến lúc nên hồi báo cho nông nghiệp! Yên tâm, bí thư chi bộ Ứng Quốc, tôi đoán chừng vấn đề không lớn!"
Đỗ Ứng Quốc đặc biệt tín nhiệm Liễu Tuấn, nghe y nói chắc chắc như thế lập tức tin ngay.
"Liễu bí thư, Lý thị trưởng đang thảo luận báo cáo công tác Chính phủ, năm nay toàn bộ trường trung tiểu học trong thành phố đều phải thực hành chế độ một phí, mặc kệ là h/s có hộ khẩu bản địa hay là hộ khẩu bên ngoài, chỉ cần có cha hay mẹ đang làm việc tại TP Ngọc Lan thì con cái có thể nhập học bình đẳng, không còn phải nộp phí mở rộng nữa, việc này có thể làm được không?"
Một vị đại biểu trung niên khác lên tiếng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi.
"Chỉ cần là điều Lý thị trưởng hứa hẹn trong báo cáo công tác Chính phủ thì nhất định có thể làm được. Bên người tôi chính là đồng chí phó thị trưởng Dịch Hàn Cục trưởng Giáo dục thành phố, chuẩn bị trên Đại hội lần này sẽ bổ sung thêm làm nhân viên chủ quản công tác giáo dục. Cải cách giáo dục lần này chính là do đồng chí Dịch Hàn chủ đạo, nếu như đến lúc đó không có chứng thực chính sách tốt thì anh cứ đi mắng anh ta."
Liễu Tuấn cười rồi chỉ vào Dịch Hàn.
Những lời này khiến các đại biểu đều nở nụ cười.
"Tuy nhiên, có một tiền đề điều kiện, chính là thời gian tuyển cử, nếu đồng chí Dịch Hàn có thể đạt được sự ủng hộ của mọi người, được tuyển phó thị trưởng thì mới có thể phụ trách công tác này, bằng không thì sẽ không tìm được anh ta, mọi người nói có đúng không?"
Liễu Tuấn cười ha ha nói.
Các đại biểu lại cười to một trận.
"Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi nhất định bỏ phiếu cho Dịch thị trưởng, giúp anh ấy được tuyển!"
Đại biểu kia lớn tiếng nói, những đại biểu khác cũng phụ hoạ theo.
Đỗ Ứng Quốc nói: "Liễu bí thư, mặc dù tôi chưa có qua lại với Dịch thị trưởng, nhưng cán bộ do anh đề cử vậy thì nhất định có thể đáng tin, chúng tôi tin tưởng anh và cũng tin Dịch thị trưởng!"
***
Bốn ngày sau, Hội nghị lần thứ hai Đại Hội đại biểu nhân dân TP Ngọc Lan khóa 13 thắng lợi bế mạc.
Đại hội nhất trí thông qua [Quy định quản lý kiến thiết nhà ở cùng chuyển nhượng ruộng đất của thành phố Ngọc Lan], đại biểu cho chính sách bình ổn giá nhà của TP Ngọc Lan chính thức bước vào thời đại pháp chế.
Dựa vào đề cử của Thành ủy Ngọc Lan, các đại biểu đầu phiếu tuyển cử, đồng chí La Tái Nghĩa và đồng chí Dịch Hàn được tuyển làm phó thị trưởng chính phủ nhân dân TP Ngọc Lan.
La Tái Nghĩa đồng thời từ chức phó chủ nhiệm hội Thường ủy TP Ngọc Lan và chức vụ Ủy viên chủ nhiệm Uỷ ban công tác pháp chế..
Đường đường thị trưởng đến "kể khổ" với Tạ Viện, nói lên cũng chỉ để chê cười.
Ý của Lý Đào là hy vọng Tạ Viện phản ánh một chút với Thai Duy Thanh để cho Thai Duy Thanh ngăn cản chuyện này.
Sử dụng cán bộ cấp Phó phòng thì phải cần trong tỉnh gật đầu, Liễu Tuấn không thể chuyên quyền. Cho dù bản thân La Tái Nghĩa đã là cán bộ cấp phó phòng nhưng từ phó chủ nhiệm "nhị tuyến" chuyển nhậm tới phó thị trưởng Chính phủ "nhất tuyến" cũng không thể không trải qua Tỉnh ủy thảo luận.
Lý Đào ngăn không được, không có nghĩa là Thai Duy Thanh cũng ngăn không được.
Mặc dù Tạ Viện cũng không phải rất coi trọng Lý Đào, tuy nhiên nếu tất cả mọi người đã là chiến hữu cùng một chiến hào, Tạ Viện cảm thấy nan đề này của Lý Đào cần phải tận khả năng giải quyết cho hắn mới được. Dù sao trong ban Phủ thị chính xuất hiện hai tên cứng đầu như vậy đối với Tạ Viện cũng không có chỗ tốt gì. Nhiều cán bộ do một tay bà ta đề bạt lên cũng đều phân bố ở trong bộ môn sau này La Tái Nghĩa và Dịch Hàn sẽ quản lý. Đức hạnh của những cán bộ này trong lòng Tạ Viện cũng phần nào đoán được sớm muộn gì cũng bị La Tái Nghĩa và Dịch Hàn nắm được chứng cứ phạm pháp, đến lúc đó họ đến Tạ Viện cầu viện, Tạ Viện có nói gì cũng không có hiệu nghiệm, phương diện uy tín sẽ bị giảm mạnh.
Chỉ là tin tức Tạ Viện thổi cho Thai Duy Thanh hình như không có tác dụng gì.
Cũng không phải Thai Duy Thanh không hề "sủng ái" Tạ Viện, mà là bản thân Thai bí thư cũng gặp nan đề. Ngoài dự đoán mọi người Liễu Tuấn ủng hộ Uông Quốc Chiêu làm cho Thai Duy Thanh trăm mối khó giải. Việc này đã ảnh hưởng đến gốc rễ cơ cấu quyền lực của Thai Duy Thanh tại tỉnh A. Giả sử Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn thực sự tạm thời kết thành đồng minh, không lâu sau, Thai Duy Thanh ở thế tất phải không khống chế được cục diện của tỉnh A. Một bí thư Tỉnh ủy khống chế không được cục diện khẳng định là phải bị gây khó dễ. Nếu như Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn chỉ trợ thủ trên ý nghĩa thông thường, Thai Duy Thanh có thể còn có thể thông qua lão Cao gia cầu viện, để cho cao tầng thay mặt hắn "thanh lý môn hộ", vấn đề ở chỗ, bất kể Lưu Phi Bằng hay là Liễu Tuấn đều là loại nhân vật cường thế, rất có địa vị, dù cho lão Cao gia cũng đâu có thể đơn giản lay động được?
Lão Cao gia ủng hộ Thai Duy Thanh, là hy vọng hắn có thể thu tỉnh A quy "dưới trướng", hiện giờ lại muốn lúc nào cũng vì hắn đứng ra đỡ lưng, chỉ sợ lão Cao gia cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Thai Duy Thanh trải qua nghe ngóng tỉ mỉ, tựa hồ là không có phát hiện dấu hiệu Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn "kết minh", hơi yên lòng. Tuy nhiên cũng không dám sơ suất, bởi vì hắn thủy chung đoán không ra nguyên nhân Liễu Tuấn ủng hộ Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam. Vấn đề này một ngày chưa làm cho rõ thì một ngày không được sống yên ổn.
Vì thế, đối với đề xuất của Liễu Tuấn thay thế hai phó thị trưởng. Thai Duy Thanh hầu như không suy nghĩ đã đáp ứng.
Hai người không phải phó thị trưởng Thường ủy, coi như là phó thị trưởng của thành phố tỉnh lị, trong mắt Thai Duy Thanh cũng không tính là một món ăn nghiêm chỉnh gì, nếu Liễu Tuấn muốn thì cứ để cho hắn đi. Vì chút chuyện như thế lại đi chọc giận Liễu Tuấn, khiến hắn thực sự hợp tác cùng Lưu Phi Bằng, chính là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Kết quả này, đã sớm nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn.
Y ngoài ý muốn của mọi người ủng hộ Uông Quốc Chiêu, đã thu được hiệu quả như mong muốn. Đó chính là Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng đều coi trọng y hơn, vốn tưởng rằng suy đoán Liễu nha nội tự động buông tha cạnh tranh trong tỉnh, thật nực cười. Mặc kệ ván cờ của cao tầng kịch liệt cỡ nào, Liễu Tuấn cũng không phải một người chủ động rời khỏi "vòng chiến". Tại tỉnh A, nhất là tại TP Ngọc Lan, y đã muốn gì thì nhất định phải đạt được.
Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng đang còn chưa rõ tình hình, thường đều sẽ lựa chọn "thiện chí giúp người", rất sợ đắc tội Liễu Tuấn để rồi đẩy y về trận doanh của phe khác.
Đương nhiên, nhìn qua hình như Liễu Tuấn mọi việc đều thuận lợi, chiếm hết tiện nghi. Kỳ thực Liễu Tuấn cũng có chỗ khó xử của Liễu Tuấn, y có được Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng coi trọng nhưng quyền chủ đạo cũng không thay đổi, vẫn trong tầm tay của bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng. Thai, Lưu hai người bày tỏ với y chỉ đơn giản là vì lung lạc mà thôi, vị trí chủ thứ vẫn là như nhau. Liễu Tuấn muốn chủ động đi can thiệp vào việc tại phương diện khác, Thai Duy Thanh cũng được, Lưu Phi Bằng cũng được, đều sẽ không cho phép ta cần ta cứ lấy.
Cũng may hiện tại Liễu Tuấn vẫn chưa có ý "mở rộng bản đồ", chỉ cần vững vàng bảo vệ một mẫu ba phân đất của mình là đủ rồi.
Hiện tại, còn chưa đến lúc để mở rộng khắp nơi.
Tam đại phe phái trong tỉnh lại đạt thành một loại cân đối thú vị, tất cả mọi người dè dặt, tránh sao cho dẫn phát ra mâu thuẫn lớn hơn.
Bầu cử phụ phó thị trưởng lần này thực hành chính là đẳng ngạch tuyển cử(*). Lại nói tiếp, điều này cũng có phần không hợp quy củ, tuyển cử phó thị trưởng thông thường đều áp dụng hình thức soa ngạch tuyển cử, cho dù là đi kèm cũng phải kéo theo hai người để làm hình dạng. Tuy nhiên Liễu Tuấn phủ quyết, dù sao không phải là tuyển cử nhiệm kỳ mới chính quy, chỉ là tăng thêm hai phó thị trưởng mà thôi, không nhất định phải tiến hành soa ngạch tuyển cử.
(*) đẳng ngạch tuyển cử (phương pháp tuyển cử mà số người được đề cử bằng số người trúng cử) # soa ngạch tuyển cử.
Nếu Liễu bí thư đã nói như thế, đương nhiên cũng không có người phản đối.
Như vậy La Tái Nghĩa và Dịch Hàn được tuyển phó thị trưởng, hầu như thành kết cục đã định.
nhưng Liễu bí thư vẫn dựa theo "quy tắc ngầm" dẫn hai thị trưởng được ứng cử đi thăm hỏi các bộ phận đại biểu. Ngoại trừ "kéo phiếu" còn muốn tiện thể lý giải một chút, để xem các đại biểu có các kiến nghị hoặc ý kiến tốt muốn đề xuất hay không.
Các đại biểu thống nhất ở tại nhà khách đệ nhất, bên ngoài gọi là "Khách sạn Dương Xuyên". Trong đó một gian phòng đôi, bởi vì có lãnh đạo Liễu Tuấn và La Tái Nghĩa, Dịch Hàn đến mà có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Các đại biểu trong mấy gian phòng bên cạnh đều chạy qua, trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, tranh nhau nói chuyện với Liễu bí thư.
Liễu Tuấn bất kể là khi đảm nhiệm thị trưởng hay là đảm nhiệm bí thư, rất nhiều đại biểu đều rất thân cận với y, cũng không sợ hãi vị này trong đội ngũ tại cán bộ lấy cường thế nổi danh số 1 Thành ủy.
"Liễu bí thư, buổi trưa anh không nghỉ ngơi à?"
Một vị đại biểu nông thôn lớn tiếng hỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Bí thư chi bộ Ứng Quốc cũng không không nghỉ ngơi sao?"
Vị đại biểu nông thôn này chính là một bí thư chi bộ của huyện Ngọc Đông, tên là Đỗ Ứng Quốc, ngoài 40t. Nghe Liễu Tuấn gọi ra tên của mình, hắn không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, liên thanh nói: "Liễu bí thư, anh còn nhớ rõ tên của tôi sao?"
Liễu Tuấn cười nói: "Đương nhiên, anh là bí thư chi bộ trong mười thôn tốt nhất toàn thành phố năm ngoái, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, nói chuyện với nhau, sao lại không nhớ rõ chứ?"
"Ôi chao, trí nhớ của Liễu bí thư thật là tốt, tấm giấy chứng nhận vinh dự và giấy khen đó cũng là do bí thư tự tay phát cho đấy, thật vinh quang. . ."
Đỗ Ứng Quốc cảm thán không ngớt.
Liễu Tuấn ngồi xuống ghế, cười hỏi: "Bí thư chi bộ Ứng Quốc, anh đối với báo cáo công tác Chính phủ vào buổi sáng của Lý thị trưởng có ý kiến gì không?"
Đỗ Ứng Quốc vội đáp: "Rất tốt, Liễu bí thư, Lý thị trưởng nói năm nay muốn gia tăng đầu tư vốn vào nông thôn, trọng điểm là phát triển nông thôn, chúng tôi đều rất vui. Trong thành phố càng lúc càng quan tâm tới những người nông dân chúng tôi."
"Ha ha, bí thư chi bộ Ứng Quốc , nông nghiệp là gốc rễ của quốc gia, coi trọng công tác nông thôn, quan tâm cuộc sống của nông dân là việc chúng ta đương nhiên phải làm. Nếu như nhiệm vụ thuế thu năm nay có thể đúng hạn hoàn thành, trong thành phố kế hoạch bắt đầu từ sang năm sẽ miễn trừ thuế nông nghiệp trong phạm vi toàn thành phố, đây cũng là yêu cầu của Trung ương."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"Miễn trừ thuế nông nghiệp? Vậy thật tốt quá. . . Liễu bí thư, điều này có thể thông qua được không?"
Đầu tiên là Đỗ Ứng Quốc luôn mồm trầm trồ khen ngợi, ngừng lại một chút, sau đó mới thấp giọng hỏi nói. Trăm nghìn năm qua, trồng trọt nộp thuế hiến lương đã trở thành một hình thức truyền thống, cũng khó trách Đỗ Ứng Quốc lại hỏi như vậy. Hiện nay toàn bộ tỉnh A, cũng chỉ có TP Tiềm Châu được miễn trừ thuế nông nghiệp toàn bộ, cũng là Liễu Tuấn phổ biến khi còn chủ chính Tiềm Châu.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đương nhiên sẽ được thông qua. Chỉ cần chúng ta phát triển kinh tế đi tới, Chính phủ có tài lực thì có thể làm tốt chuyện này. Trước đây chúng ta vì phát triển công nghiệp, đã làm cho nông nghiệp gánh chịu nhiều nghĩa vụ, hiện tại đã đến lúc nên hồi báo cho nông nghiệp! Yên tâm, bí thư chi bộ Ứng Quốc, tôi đoán chừng vấn đề không lớn!"
Đỗ Ứng Quốc đặc biệt tín nhiệm Liễu Tuấn, nghe y nói chắc chắc như thế lập tức tin ngay.
"Liễu bí thư, Lý thị trưởng đang thảo luận báo cáo công tác Chính phủ, năm nay toàn bộ trường trung tiểu học trong thành phố đều phải thực hành chế độ một phí, mặc kệ là h/s có hộ khẩu bản địa hay là hộ khẩu bên ngoài, chỉ cần có cha hay mẹ đang làm việc tại TP Ngọc Lan thì con cái có thể nhập học bình đẳng, không còn phải nộp phí mở rộng nữa, việc này có thể làm được không?"
Một vị đại biểu trung niên khác lên tiếng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi.
"Chỉ cần là điều Lý thị trưởng hứa hẹn trong báo cáo công tác Chính phủ thì nhất định có thể làm được. Bên người tôi chính là đồng chí phó thị trưởng Dịch Hàn Cục trưởng Giáo dục thành phố, chuẩn bị trên Đại hội lần này sẽ bổ sung thêm làm nhân viên chủ quản công tác giáo dục. Cải cách giáo dục lần này chính là do đồng chí Dịch Hàn chủ đạo, nếu như đến lúc đó không có chứng thực chính sách tốt thì anh cứ đi mắng anh ta."
Liễu Tuấn cười rồi chỉ vào Dịch Hàn.
Những lời này khiến các đại biểu đều nở nụ cười.
"Tuy nhiên, có một tiền đề điều kiện, chính là thời gian tuyển cử, nếu đồng chí Dịch Hàn có thể đạt được sự ủng hộ của mọi người, được tuyển phó thị trưởng thì mới có thể phụ trách công tác này, bằng không thì sẽ không tìm được anh ta, mọi người nói có đúng không?"
Liễu Tuấn cười ha ha nói.
Các đại biểu lại cười to một trận.
"Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi nhất định bỏ phiếu cho Dịch thị trưởng, giúp anh ấy được tuyển!"
Đại biểu kia lớn tiếng nói, những đại biểu khác cũng phụ hoạ theo.
Đỗ Ứng Quốc nói: "Liễu bí thư, mặc dù tôi chưa có qua lại với Dịch thị trưởng, nhưng cán bộ do anh đề cử vậy thì nhất định có thể đáng tin, chúng tôi tin tưởng anh và cũng tin Dịch thị trưởng!"
***
Bốn ngày sau, Hội nghị lần thứ hai Đại Hội đại biểu nhân dân TP Ngọc Lan khóa 13 thắng lợi bế mạc.
Đại hội nhất trí thông qua [Quy định quản lý kiến thiết nhà ở cùng chuyển nhượng ruộng đất của thành phố Ngọc Lan], đại biểu cho chính sách bình ổn giá nhà của TP Ngọc Lan chính thức bước vào thời đại pháp chế.
Dựa vào đề cử của Thành ủy Ngọc Lan, các đại biểu đầu phiếu tuyển cử, đồng chí La Tái Nghĩa và đồng chí Dịch Hàn được tuyển làm phó thị trưởng chính phủ nhân dân TP Ngọc Lan.
La Tái Nghĩa đồng thời từ chức phó chủ nhiệm hội Thường ủy TP Ngọc Lan và chức vụ Ủy viên chủ nhiệm Uỷ ban công tác pháp chế..
/2140
|