Thượng tuần tháng 3 năm 2004, đoàn đại biểu Tỉnh A tiến về kinh thành, tham gia Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ hai. Liễu Tuấn là một thành viên của đoàn đại biểu.
Hội nghị toàn quốc lần này thu hút sự quan tâm nhất rất có thể chính là báo cáo công tác Chính phủ. Mà trong báo cáo công tác Chính phủ được quan tâm nhất chính là xác định "sản nghiệp trụ cột". Đương nhiên, đại biểu bình thường sẽ không quan tâm vấn đề này. Chân chính quan tâm chuyện này là cán bộ lãnh đạo trong đoàn đại biểu, nghiêm ngặt mà nói, chủ yếu là các chính phó đoàn trưởng.
Thí dụ như tỉnh A đội trưởng đoàn đại biểu chính là Thai Duy Thanh, phó đoàn trưởng là Lưu Phi Bằng, Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không chỉ quan tâm, hơn nữa còn đích thân tham dự toàn bộ ván cờ.
Hiện tại tâm tình của Liễu bí thư tương đối bình tĩnh.
Bởi vì y biết, đánh cờ đã tạm thời đến giai đoạn kết thúc, Liễu Tấn Tài thành công ngăn cản áp lực, trong báo cáo công tác Chính phủ năm nay, phòng điền sản sẽ không được xếp vào danh sách "sản nghiệp trụ cột".
Điều này đã báo hiệu, trong ván cờ lần này quan hệ đến đại cục kinh tế thậm chí tiền đồ quốc gia, cha con Liễu gia đã đạt được thắng lợi tính giai đoạn. Sở dĩ là thắng lợi tính giai đoạn bởi vì Liễu Tuấn rất tỉnh táo biết được, tranh thủ xếp điền sản nhà đất vào "sản nghiệp trụ cột" của nền kinh tế quốc gia chỉ là lời kêu gọi của người lãnh đạo một vài tỉnh thành phố nào đó. Có thể do Chính phủ TW xác định đương nhiên là tốt nhất, khi thao tác chính là sư xuất hữu danh, không cần lo lắng mạo hiểm phiêu lưu chính trị. Một khi dẫn phát hậu quả xấu, người đầu tiên chịu trùng kích cũng là Chính phủ Trung ương và Liễu Tấn Tài người đã chế định chính sách này. Hiện tại mặc dù không thể như mong muốn nhưng không có nghĩa là họ sẽ tự động buông tha miếng thịt béo chuyển nhượng đất đai.
Rất nhiều tỉnh thành phố vẫn cứ làm theo ý mình, dùng các loại phương thức để thúc đẩy ngành điền sản nổi bão giá, đồng thời kéo giá đất tăng vọt, cũng kéo theo các ngành nghề khác tăng trưởng nhanh, lấy điều này để thực hiện tăng trưởng GDP trên diện rộng, thu hoạch tư bản chính trị.
Nhưng đây cũng là việc không thể tránh được, có thể thành công ngăn cản "sản nghiệp trụ cột" ra sân khấu, Liễu Tuấn đã dốc hết sức. Chí ít y và các đồng chí cùng chung chí hướng khác, tại phương diện bình ổn giá nhà cũng có chỗ mà thở.
Hình thức phát triển kinh tế các nơi không như nhau, các anh có thể dùng hình thức "bán đất" của các anh, chúng tôi cũng có thể dùng hình thức "thu hút tiền" của chúng tôi, tất cả mọi người đều có đạo lý, chưa nói tới ai đúng ai sai. Kể từ đó, áp lực mà gia tăng lên Liễu Tuấn thậm chí với TP Ngọc Lan, Tiềm Châu sẽ giảm đi nhiều. Liễu Tuấn không phải là "lấy lực một nơi đối kháng đại thế thiên hạ" ! Có tiền đề này, Liễu Tuấn vá các đồng chí khác mới có thể khai sáng một mảnh thiên địa mới, để mà ngăn chặn thế cục điền sản nỗi bảo giá mấy năm sau có thể xuất hiện.
Rất nhiều khi, cấp tiến hay là hoãn tiến, khác nhau là tính chất căn bản.
Ngày đầu tiên vào kinh thành, Liễu Tuấn liền nhận được điện thoại của Thôi Phúc Thành, hẹn y và Khâu Tình Xuyên, còn có Lưu Quang Hưng cùng nhau tụ hội.
Hôm nay đám người Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên, Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ đều là ngoại quan, Thôi Phúc Thành ngược lại thành địa chủ, bạn tốt vào kinh, đương nhiên phải tận tình địa chủ.
Liễu Tuấn cười nhận lời.
Cái hẹn này của Thôi Phúc Thành kỳ thực trước khi Liễu Tuấn chưa vào kinh cũng đã định ra. Bằng không thì, Liễu bí thư vừa đến thủ đô, người muốn hẹn với y không biết có bao nhiêu, cũng không tới phiên Thôi Phúc Thành.
Thôi Phúc Thành mời khách cũng không có đến khách sạn lớn. Vài người mà hắn mời ai mà không phải đại nhân vật kiến thức rộng rãi, xa hoa trần thế, với họ thì thấy không có gì lạ. Nếu là bạn bè họp mặt, cùng nhau tâm sự, vậy thì phải tận khả năng tìm hoàn cảnh thanh tĩnh, nơi náo nhiệt ngược lại không được tốt. Đại hội lần này hầu như các thủ lĩnh Đảng của các tỉnh thành phố tất cả đều đến kinh thành, trong thời gian mấy ngày họp này chính là lúc các khách sạn, câu lạc bộ tại thủ đô kín người hết chỗ.
Các quan viên đã đến tầng cấp này ai mà không rất nhiều nhân mạch quan hệ tại thủ đô, vừa lúc mượn khoảng thời gian rảnh hội nghị 10 ngày này để mọi người tiện thể gặp nhau, liên hệ cảm tình.
Quan trường, không phải thành lập trên mạng lưới quan hệ dựa vào nhau sao?
Lần này Thôi Phúc Thành mời khách, địa điểm tại một hội sở cá nhân nhỏ, nhìn qua chỉ là một tòa biệt thự nhỏ bốn tầng khó mà để mắt tới, có một khu vườn không lớn. Đương nhiên, lấy vị trí của tòa biệt thự này thì tổng giá trị cũng ngoài 500 vạn. Trong ký ức của Liễu Tuấn, tại một thế giới song song khác, qua mấy năm nữa, nhà như vậy chí ít giá cũng ngoài 5000 vạn.
Hiện giờ điền sản không được xếp vào "sản nghiệp trụ cột", có thể trong tương lai giá của tòa biệt thự này có tăng lên cũng không lớn như vậy, nhưng qua mấy năm, 2000,3000 vạn khẳng định là có.
Vào lúc hoàng hôn tứ hợp, đèn hoa rực rỡ, 2 chiếc Audi xuất hiện trước cửa hội sở.
Lại nói tiếp, 2 chiếc Audi này đều là xe riêng, cho nên hai vị quan to cấp phó bộ tự mình làm tài xế cũng không khó hiểu.
"Xin chào xin chào, Liễu bí thư. . . Ha ha, Khâu thị trưởng, xin chào. . . Quang Hưng, Thiệu Cơ đều tới rồi à. . ."
Thôi Phúc Thành cười ha ha tiến lên, cùng đồng chí tài xế Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên còn có đồng chí hành khách Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ nắm tay hàn huyên với từng người, bên người hắn đứng một phụ nữ vóc người đẫy đà, gợi cảm xinh đẹp, chính là Trần Khiết, cùng Thôi Phúc Thành đứng ở cửa đón khách.
"Trần tổng, làm ăn càng làm càng lớn."
Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay cùng Trần Khiết
Hội sở cá nhân thế này Liễu Tuấn đã tới 2 lần, chủ chính là Trần Khiết. Không lâu sau khi Thôi Phúc Thành điều nhiệm đến Ủy ban Cải cách và Phát triển, Trần Khiết bàn giao lại quán trà Thiên Hương cho người khác, một mình vào kinh thành, không cần thời gian lâu đã tạo nên một hội sở cá nhân nho nhỏ này. Tại nơi trọng địa như kinh sư câu lạc bộ xa hoa san sát, một hội sở nhỏ như vậy đương nhiên không đáng để mắt tới, nhưng đối với Trần Khiết mà nói, không quá phô trương là được.
Theo Liễu Tuấn biết, khách của hội sở này hơn phân nửa là do Thôi Phúc Thành dẫn tới, nhưng toàn bộ phí dụng, bao gồm cả tiền mua tòa biệt thự này đều là Trần Khiết trả, người đàn bà này cũng xem như có bản lĩnh.
Trần Khiết thản nhiên cười: "Liễu bí thư chê cười, làm ăn nhỏ nào dám nhắc tới trước mặt Liễu bí thư."
Liễu bí thư có tiền, là người rất rộng rãi, tại thể chế nội từ lâu đã không còn là bí mật. Trong nhà một vị thiết kế sư, hàng năm kiếm hơn nghìn vạn, còn phải là khách đến cầu, có bản lĩnh như vậy thật khiến Trần Khiết ước ao không ngớt.
Điều này tất cả mọi người đều biết, Liễu bí thư là con rể của Nghiêm bí thư Trung kỷ ủy, nghe qua người ta nói về Nghiêm Phỉ, vị phu nhân này của Liễu bí thư đã không thể dùng từ xinh đẹp mỹ lệ để hình dung, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, đẹp như không nhiễm khói lửa nhân gian. Một số cán bộ đăng môn bái phỏng, khi nhìn thấy Nghiêm Phỉ, không ngờ còn khẩn trương hơn khi nhìn thấy Liễu bí thư.
Phụ nữ cực phẩm như vậy cũng chỉ một thiên tài như Liễu Tuấn mới có thể lấy về nhà được!
Mọi người tại cửa hàn huyên một lúc, Thôi Phúc Thành dẫn khách vào một phòng tinh xảo, trên bàn đã dọng sẵn thức ăn, cũng không phải quý báu nhưng đặc biệt tinh xảo, sắc hương vị đủ cả, ngay cả người không thèm để ý ăn uống như Khâu Tình Xuyên cũng bị hấp dẫn. Về phần Liễu bí thư vậy thì càng đúng sở thích.
Hội sở của Trần Khiết tuy nhỏ nhưng vẫn có chỗ hơn người.
Lúc này mới không khiến Thôi Phúc Thành mất mặt.
Trần Khiết rất hiểu chuyện, sau khi dẫn khách nhập tọa mới tự mình kính một ly rượu, vừa cười vừa nói: "Đề tài của chư vị đại lão gia, phụ nữ chúng tôi nghe không hiểu, sẽ không ở chỗ này quấy rầy, mấy vị từ từ dùng, có gì phân phó thì cứ ấn nút là được, tiểu muội lập tức sẽ qua ngay!"
Mọi người đều mỉm cười gật đầu.
"Liễu bí thư, trước tiên tôi kính cậu một ly, thật không dễ dàng!"
Thôi Phúc Thành nâng ly rượu nói với Liễu Tuấn.
Ý này mọi người đang ngồi đều có thể hiểu rõ. Thời gian Liễu Tuấn dứt khoát khai chiến với giá nhà, bao gồm cả thuộc hạ đáng tin nhất như Sài Thiệu Cơ đều cho rằng kết cục sẽ đáng lo. Trong mắt rất nhiều người, Liễu Tuấn đang tiến hành một lần công kích cùng loại với tự sát, không chỉ không thể chống đối với đại thế toàn quốc, còn rất có khả năng bị mất tiền đồ chính trị của mình.
Hiện tại, mọi người cũng từ các loại con đường mà dò xét được một bộ phận nội dung của báo cáo công tác Chính phủ, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Liễu Tuấn cũng không khách khí, nâng ly rượu cạn với Thôi Phúc Thành, uống một hơi cạn sạch.
"Khâu thị trưởng, tôi lại kính anh một ly, có gan có thức, rất giỏi!"
Thôi Phúc Thành lại nâng ly rượu hướng về Khâu Tình Xuyên.
Lời này cũng không phải tận lực nịnh hót Khâu Tình Xuyên. Xem như bạn bè, hoặc là xem như minh hữu chính trị của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên tại trong hoàn cảnh phức tạp như TP Giang Khẩu, tại thời gian thế cục rõ ràng bất lợi, dứt khoát phủ quyết đề nghị tương quan của Lê bí thư, thành công ngăn cản "sản nghiệp trụ cột" tiến công, biểu hiện ra là một chính trị gia có can đảm có trách nhiệm, chắc chắn cũng là một người rất giỏi.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười nâng lên ly rượu, cũng uống một hơi cạn sạch.
"Liễu bí thư, tôi rất bội phục, thực sự! Cũng chỉ có cậu mới có thể kết giao được người bạn như vậy."
Thôi Phúc Thành cảm thán nói.
Hôm nay 5 người ngồi trong căn phòng này, trước đây không có liên hệ nhiều, hiện tại lại thành bạn tốt, các nút quan hệ trong đó, ngay cả Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành cũng không tự coi nhẹ mình, hắn cho rằng bao gồm cả mình ở bên trong, năm vị quan lớn trong phòng đều là loại người có hoài bão chính trị rộng lớn, trên ý nghĩa bản chất khác với quan liêu. Ưu quốc ưu dân không dám nói, ít nhất trong lòng đều treo dân chúng.
Đổi lại một người ở vào hoàn cảnh bất lợi như Khâu Tình Xuyên, cho dù quan hệ cá nhân với Liễu Tuấn cho dù tốt, cũng chưa hẳn dám liều lĩnh cùng Liễu Tuấn "nhảy hố lửa". Từ điểm này, cũng có thể biểu hiện ra Liễu Tuấn không giống bình thường.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Xưa nay Khâu thị trưởng chính là người nên xuất thủ thì xuất thủ, ý chí uyên bác, nhân tài kiệt xuất!"
Khâu Tình Xuyên nhìn Liễu Tuấn, cười lắc đầu.
Cũng không biết Liễu Tuấn là thật tâm thành ý khích lệ hắn hay là đang trêu chọc. Tuy nhiên nói theo sự thật, chính là bởi vì Khâu Tình Xuyên dẫn đầu tại TP Giang Khẩu chặn đứng tiến công, đối với Liễu Tuấn có tác dụng ủng hộ rất lớn. Dù sao địa vị của TP Giang Khẩu tại quốc nội vô cùng nổi trội, nói là trào lưu dẫn dắt kinh tế quốc nội kiến thiết cũng không quá đáng. Khâu Tình Xuyên tại TP Giang Khẩu dựng thẳng lá cờ, tác dụng của nó vượt xa TP Ngọc Lan. Cũng chính nguyên nhân này mới thúc đẩy cao tầng Nghiêm Liễu hệ thống nhất ý kiến, toàn lực "ứng chiến" !
Nếu nói từ ý nghĩa này, nhận xét "nhân tài kiệt xuất" về Khâu Tình Xuyên quả thực là rất hợp!
Hội nghị toàn quốc lần này thu hút sự quan tâm nhất rất có thể chính là báo cáo công tác Chính phủ. Mà trong báo cáo công tác Chính phủ được quan tâm nhất chính là xác định "sản nghiệp trụ cột". Đương nhiên, đại biểu bình thường sẽ không quan tâm vấn đề này. Chân chính quan tâm chuyện này là cán bộ lãnh đạo trong đoàn đại biểu, nghiêm ngặt mà nói, chủ yếu là các chính phó đoàn trưởng.
Thí dụ như tỉnh A đội trưởng đoàn đại biểu chính là Thai Duy Thanh, phó đoàn trưởng là Lưu Phi Bằng, Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không chỉ quan tâm, hơn nữa còn đích thân tham dự toàn bộ ván cờ.
Hiện tại tâm tình của Liễu bí thư tương đối bình tĩnh.
Bởi vì y biết, đánh cờ đã tạm thời đến giai đoạn kết thúc, Liễu Tấn Tài thành công ngăn cản áp lực, trong báo cáo công tác Chính phủ năm nay, phòng điền sản sẽ không được xếp vào danh sách "sản nghiệp trụ cột".
Điều này đã báo hiệu, trong ván cờ lần này quan hệ đến đại cục kinh tế thậm chí tiền đồ quốc gia, cha con Liễu gia đã đạt được thắng lợi tính giai đoạn. Sở dĩ là thắng lợi tính giai đoạn bởi vì Liễu Tuấn rất tỉnh táo biết được, tranh thủ xếp điền sản nhà đất vào "sản nghiệp trụ cột" của nền kinh tế quốc gia chỉ là lời kêu gọi của người lãnh đạo một vài tỉnh thành phố nào đó. Có thể do Chính phủ TW xác định đương nhiên là tốt nhất, khi thao tác chính là sư xuất hữu danh, không cần lo lắng mạo hiểm phiêu lưu chính trị. Một khi dẫn phát hậu quả xấu, người đầu tiên chịu trùng kích cũng là Chính phủ Trung ương và Liễu Tấn Tài người đã chế định chính sách này. Hiện tại mặc dù không thể như mong muốn nhưng không có nghĩa là họ sẽ tự động buông tha miếng thịt béo chuyển nhượng đất đai.
Rất nhiều tỉnh thành phố vẫn cứ làm theo ý mình, dùng các loại phương thức để thúc đẩy ngành điền sản nổi bão giá, đồng thời kéo giá đất tăng vọt, cũng kéo theo các ngành nghề khác tăng trưởng nhanh, lấy điều này để thực hiện tăng trưởng GDP trên diện rộng, thu hoạch tư bản chính trị.
Nhưng đây cũng là việc không thể tránh được, có thể thành công ngăn cản "sản nghiệp trụ cột" ra sân khấu, Liễu Tuấn đã dốc hết sức. Chí ít y và các đồng chí cùng chung chí hướng khác, tại phương diện bình ổn giá nhà cũng có chỗ mà thở.
Hình thức phát triển kinh tế các nơi không như nhau, các anh có thể dùng hình thức "bán đất" của các anh, chúng tôi cũng có thể dùng hình thức "thu hút tiền" của chúng tôi, tất cả mọi người đều có đạo lý, chưa nói tới ai đúng ai sai. Kể từ đó, áp lực mà gia tăng lên Liễu Tuấn thậm chí với TP Ngọc Lan, Tiềm Châu sẽ giảm đi nhiều. Liễu Tuấn không phải là "lấy lực một nơi đối kháng đại thế thiên hạ" ! Có tiền đề này, Liễu Tuấn vá các đồng chí khác mới có thể khai sáng một mảnh thiên địa mới, để mà ngăn chặn thế cục điền sản nỗi bảo giá mấy năm sau có thể xuất hiện.
Rất nhiều khi, cấp tiến hay là hoãn tiến, khác nhau là tính chất căn bản.
Ngày đầu tiên vào kinh thành, Liễu Tuấn liền nhận được điện thoại của Thôi Phúc Thành, hẹn y và Khâu Tình Xuyên, còn có Lưu Quang Hưng cùng nhau tụ hội.
Hôm nay đám người Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên, Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ đều là ngoại quan, Thôi Phúc Thành ngược lại thành địa chủ, bạn tốt vào kinh, đương nhiên phải tận tình địa chủ.
Liễu Tuấn cười nhận lời.
Cái hẹn này của Thôi Phúc Thành kỳ thực trước khi Liễu Tuấn chưa vào kinh cũng đã định ra. Bằng không thì, Liễu bí thư vừa đến thủ đô, người muốn hẹn với y không biết có bao nhiêu, cũng không tới phiên Thôi Phúc Thành.
Thôi Phúc Thành mời khách cũng không có đến khách sạn lớn. Vài người mà hắn mời ai mà không phải đại nhân vật kiến thức rộng rãi, xa hoa trần thế, với họ thì thấy không có gì lạ. Nếu là bạn bè họp mặt, cùng nhau tâm sự, vậy thì phải tận khả năng tìm hoàn cảnh thanh tĩnh, nơi náo nhiệt ngược lại không được tốt. Đại hội lần này hầu như các thủ lĩnh Đảng của các tỉnh thành phố tất cả đều đến kinh thành, trong thời gian mấy ngày họp này chính là lúc các khách sạn, câu lạc bộ tại thủ đô kín người hết chỗ.
Các quan viên đã đến tầng cấp này ai mà không rất nhiều nhân mạch quan hệ tại thủ đô, vừa lúc mượn khoảng thời gian rảnh hội nghị 10 ngày này để mọi người tiện thể gặp nhau, liên hệ cảm tình.
Quan trường, không phải thành lập trên mạng lưới quan hệ dựa vào nhau sao?
Lần này Thôi Phúc Thành mời khách, địa điểm tại một hội sở cá nhân nhỏ, nhìn qua chỉ là một tòa biệt thự nhỏ bốn tầng khó mà để mắt tới, có một khu vườn không lớn. Đương nhiên, lấy vị trí của tòa biệt thự này thì tổng giá trị cũng ngoài 500 vạn. Trong ký ức của Liễu Tuấn, tại một thế giới song song khác, qua mấy năm nữa, nhà như vậy chí ít giá cũng ngoài 5000 vạn.
Hiện giờ điền sản không được xếp vào "sản nghiệp trụ cột", có thể trong tương lai giá của tòa biệt thự này có tăng lên cũng không lớn như vậy, nhưng qua mấy năm, 2000,3000 vạn khẳng định là có.
Vào lúc hoàng hôn tứ hợp, đèn hoa rực rỡ, 2 chiếc Audi xuất hiện trước cửa hội sở.
Lại nói tiếp, 2 chiếc Audi này đều là xe riêng, cho nên hai vị quan to cấp phó bộ tự mình làm tài xế cũng không khó hiểu.
"Xin chào xin chào, Liễu bí thư. . . Ha ha, Khâu thị trưởng, xin chào. . . Quang Hưng, Thiệu Cơ đều tới rồi à. . ."
Thôi Phúc Thành cười ha ha tiến lên, cùng đồng chí tài xế Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên còn có đồng chí hành khách Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ nắm tay hàn huyên với từng người, bên người hắn đứng một phụ nữ vóc người đẫy đà, gợi cảm xinh đẹp, chính là Trần Khiết, cùng Thôi Phúc Thành đứng ở cửa đón khách.
"Trần tổng, làm ăn càng làm càng lớn."
Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay cùng Trần Khiết
Hội sở cá nhân thế này Liễu Tuấn đã tới 2 lần, chủ chính là Trần Khiết. Không lâu sau khi Thôi Phúc Thành điều nhiệm đến Ủy ban Cải cách và Phát triển, Trần Khiết bàn giao lại quán trà Thiên Hương cho người khác, một mình vào kinh thành, không cần thời gian lâu đã tạo nên một hội sở cá nhân nho nhỏ này. Tại nơi trọng địa như kinh sư câu lạc bộ xa hoa san sát, một hội sở nhỏ như vậy đương nhiên không đáng để mắt tới, nhưng đối với Trần Khiết mà nói, không quá phô trương là được.
Theo Liễu Tuấn biết, khách của hội sở này hơn phân nửa là do Thôi Phúc Thành dẫn tới, nhưng toàn bộ phí dụng, bao gồm cả tiền mua tòa biệt thự này đều là Trần Khiết trả, người đàn bà này cũng xem như có bản lĩnh.
Trần Khiết thản nhiên cười: "Liễu bí thư chê cười, làm ăn nhỏ nào dám nhắc tới trước mặt Liễu bí thư."
Liễu bí thư có tiền, là người rất rộng rãi, tại thể chế nội từ lâu đã không còn là bí mật. Trong nhà một vị thiết kế sư, hàng năm kiếm hơn nghìn vạn, còn phải là khách đến cầu, có bản lĩnh như vậy thật khiến Trần Khiết ước ao không ngớt.
Điều này tất cả mọi người đều biết, Liễu bí thư là con rể của Nghiêm bí thư Trung kỷ ủy, nghe qua người ta nói về Nghiêm Phỉ, vị phu nhân này của Liễu bí thư đã không thể dùng từ xinh đẹp mỹ lệ để hình dung, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, đẹp như không nhiễm khói lửa nhân gian. Một số cán bộ đăng môn bái phỏng, khi nhìn thấy Nghiêm Phỉ, không ngờ còn khẩn trương hơn khi nhìn thấy Liễu bí thư.
Phụ nữ cực phẩm như vậy cũng chỉ một thiên tài như Liễu Tuấn mới có thể lấy về nhà được!
Mọi người tại cửa hàn huyên một lúc, Thôi Phúc Thành dẫn khách vào một phòng tinh xảo, trên bàn đã dọng sẵn thức ăn, cũng không phải quý báu nhưng đặc biệt tinh xảo, sắc hương vị đủ cả, ngay cả người không thèm để ý ăn uống như Khâu Tình Xuyên cũng bị hấp dẫn. Về phần Liễu bí thư vậy thì càng đúng sở thích.
Hội sở của Trần Khiết tuy nhỏ nhưng vẫn có chỗ hơn người.
Lúc này mới không khiến Thôi Phúc Thành mất mặt.
Trần Khiết rất hiểu chuyện, sau khi dẫn khách nhập tọa mới tự mình kính một ly rượu, vừa cười vừa nói: "Đề tài của chư vị đại lão gia, phụ nữ chúng tôi nghe không hiểu, sẽ không ở chỗ này quấy rầy, mấy vị từ từ dùng, có gì phân phó thì cứ ấn nút là được, tiểu muội lập tức sẽ qua ngay!"
Mọi người đều mỉm cười gật đầu.
"Liễu bí thư, trước tiên tôi kính cậu một ly, thật không dễ dàng!"
Thôi Phúc Thành nâng ly rượu nói với Liễu Tuấn.
Ý này mọi người đang ngồi đều có thể hiểu rõ. Thời gian Liễu Tuấn dứt khoát khai chiến với giá nhà, bao gồm cả thuộc hạ đáng tin nhất như Sài Thiệu Cơ đều cho rằng kết cục sẽ đáng lo. Trong mắt rất nhiều người, Liễu Tuấn đang tiến hành một lần công kích cùng loại với tự sát, không chỉ không thể chống đối với đại thế toàn quốc, còn rất có khả năng bị mất tiền đồ chính trị của mình.
Hiện tại, mọi người cũng từ các loại con đường mà dò xét được một bộ phận nội dung của báo cáo công tác Chính phủ, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Liễu Tuấn cũng không khách khí, nâng ly rượu cạn với Thôi Phúc Thành, uống một hơi cạn sạch.
"Khâu thị trưởng, tôi lại kính anh một ly, có gan có thức, rất giỏi!"
Thôi Phúc Thành lại nâng ly rượu hướng về Khâu Tình Xuyên.
Lời này cũng không phải tận lực nịnh hót Khâu Tình Xuyên. Xem như bạn bè, hoặc là xem như minh hữu chính trị của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên tại trong hoàn cảnh phức tạp như TP Giang Khẩu, tại thời gian thế cục rõ ràng bất lợi, dứt khoát phủ quyết đề nghị tương quan của Lê bí thư, thành công ngăn cản "sản nghiệp trụ cột" tiến công, biểu hiện ra là một chính trị gia có can đảm có trách nhiệm, chắc chắn cũng là một người rất giỏi.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười nâng lên ly rượu, cũng uống một hơi cạn sạch.
"Liễu bí thư, tôi rất bội phục, thực sự! Cũng chỉ có cậu mới có thể kết giao được người bạn như vậy."
Thôi Phúc Thành cảm thán nói.
Hôm nay 5 người ngồi trong căn phòng này, trước đây không có liên hệ nhiều, hiện tại lại thành bạn tốt, các nút quan hệ trong đó, ngay cả Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành cũng không tự coi nhẹ mình, hắn cho rằng bao gồm cả mình ở bên trong, năm vị quan lớn trong phòng đều là loại người có hoài bão chính trị rộng lớn, trên ý nghĩa bản chất khác với quan liêu. Ưu quốc ưu dân không dám nói, ít nhất trong lòng đều treo dân chúng.
Đổi lại một người ở vào hoàn cảnh bất lợi như Khâu Tình Xuyên, cho dù quan hệ cá nhân với Liễu Tuấn cho dù tốt, cũng chưa hẳn dám liều lĩnh cùng Liễu Tuấn "nhảy hố lửa". Từ điểm này, cũng có thể biểu hiện ra Liễu Tuấn không giống bình thường.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Xưa nay Khâu thị trưởng chính là người nên xuất thủ thì xuất thủ, ý chí uyên bác, nhân tài kiệt xuất!"
Khâu Tình Xuyên nhìn Liễu Tuấn, cười lắc đầu.
Cũng không biết Liễu Tuấn là thật tâm thành ý khích lệ hắn hay là đang trêu chọc. Tuy nhiên nói theo sự thật, chính là bởi vì Khâu Tình Xuyên dẫn đầu tại TP Giang Khẩu chặn đứng tiến công, đối với Liễu Tuấn có tác dụng ủng hộ rất lớn. Dù sao địa vị của TP Giang Khẩu tại quốc nội vô cùng nổi trội, nói là trào lưu dẫn dắt kinh tế quốc nội kiến thiết cũng không quá đáng. Khâu Tình Xuyên tại TP Giang Khẩu dựng thẳng lá cờ, tác dụng của nó vượt xa TP Ngọc Lan. Cũng chính nguyên nhân này mới thúc đẩy cao tầng Nghiêm Liễu hệ thống nhất ý kiến, toàn lực "ứng chiến" !
Nếu nói từ ý nghĩa này, nhận xét "nhân tài kiệt xuất" về Khâu Tình Xuyên quả thực là rất hợp!
/2140
|