Ngày hôm sau, Long Hằng Hoa giống như mọi ngày, đi tới văn phòng phó Cty đầu tư Hằng Viễn để làm việc.
Từ sau lần cạnh tranh tổng giám đốc không thành, thời gian sau đó Long Hằng Hoa cũng không được sống dễ chịu. Long Hằng Hoa biết, đây đều là bởi vì nguyên nhân mình cạnh tranh tổng giám đốc.
Đúng như Lương Quốc Cường đã khích lệ, Long Hằng Hoa là một người rất có năng lực, mặc dù không có bối cảnh gì, chỉ xuất thân từ gia đình nông dân, chỉ dựa vào năng lực của mình, rốt cuộc tại thủ đô có một chỗ đứng vững, làm đến phó tổng của đơn vị cấp Chính xử, còn cưới được con gái của phó bộ trưởng Bộ công an làm vợ, trong cảm nhận của những người thân tại quê nhà, Long Hằng Hoa chính là đại danh từ "có tiền đồ". Người ở quê nếu như muốn cổ vũ giới trẻ vươn lên, nhất định phải lấy Long Hằng Hoa làm tấm gương. Nói nếu có thể như Long Hằng Hoa, tìm được một công việc có thể diện tại thủ đô, cưới con gái của đại quan làm vợ, vậy thì sống không uổng kiếp này.
Mỗi khi Long Hằng Hoa nghe được thân thích bạn bè ở quê trong điện thoại khen ngợi hắn như vậy, chỉ có cười khổ lắc đầu.
Người trong núi chất phác, nào biết đâu rằng sự cạnh tranh kịch liệt tại đơn vị.
Nói đến lần cạnh tranh lần trước, Long Hằng Hoa cảm thấy mình quả thực giống như bị người ta đùa giỡn vậy. Vốn tưởng rằng tổng công ty có văn kiện, kiên quyết cải cách, là một cơ hội khó có được. Xưa nay vốn trầm ổn, Long Hằng Hoa cũng "hùng dũng lên". Nào ngờ kết quả lại trớ trêu như vậy.
Đối thủ cạnh tranh của Long Hằng Hoa cũng là tổng của Cty, sau khi lên làm tổng giám đốc bởi vì kiêng kỵ năng lực của Long Hằng Hoa, cho nên đối với hắn nơi chốn bố trí phòng vệ, không ngừng lấy các loại lý do để cướp đoạt quyền lực trong tay Long Hằng Hoa. Phỏng chừng không cần bao lâu, Long Hằng Hoa sẽ bị triệt để cho ra rìa.
Đơn vị Quốc gia chính là hiện thực như thế. Mặc dù nhân mạch của Long Hằng Hoa tại Cty cũng được, nhưng mọi người đều nhận rõ tình thế, biết lúc này nếu ai dựa vào Long Hằng Hoa, nhất định sẽ trở thành đối tượng tiến công của tân nhậm tổng giám đốc, nên đều rất tự giác đưa ra lựa chọn chính xác.
Không có biện pháp, ai bảo bảo người ta có chỗ dựa vững chắc chứ!
Kỳ thực nói về chỗ dựa, cái núi của Long Hằng Hoa mới gọi là chắc, con rể của phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an, cũng không phải là địa vị thông thường. Tiếc rằng Lương Quốc Cường hoàn toàn không nhúng tay vào những chuyện như vậy, ngay cả con trai thân sinh cũng không để ý đến, càng đừng nói giúp Long Hằng Hoa đứng ra đi cửa sau gì gì đó, mà chuyện này cũng đừng có mà nhắc tới trước mặt Lương Quốc Cường, đỡ phải bị răn dạy.
Mỗi khi Long Hằng Hoa nhớ tới cũng là bất đắc dĩ.
Đương nhiên, cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, còn oán hận thì không. Ngoại trừ Lương Quốc Cường không giúp hắn đi cửa sau, thường ngày đối với mấy đứa con đều rất quan tâm. Long Hằng Hoa và Lương Tuyết Kiều cũng là phu thê ân ái, làm sao có thể bởi vì cha vợ không giúp mình đi cửa sau thì oán hận trong lòng?
Tối hôm qua Lương Tuyết Kiều rất hưng phấn, về đến nhà còn rất chủ động chủ động hai vợ chồng cũng ân ái một phen.
Long Hằng Hoa rất rõ, vợ mình là vui cho đứa em trai.
Cũng quả thực đáng để vui mừng.
Mỗi lần nhìn thấy hình dạng sợ hãi rụt rè của Lương Tuyết Bình trước mặt ông cụ, vợ chồng Long Hằng Hoa cũng cảm thán không ngớt. Hôm nay cuối cùng cũng là ánh bình minh phía trước. Liễu Tuấn chính miệng đề nghị sau này còn có thể quan tâm tới Lương Tuyết Bình đó sao?
Hai vợ chồng đều trong thể chế nên rất rõ đã đến địa phương, chi chính của phó bí thư Tỉnh ủy có ý nghĩa thế nào.
"Tuyết Kiều, anh nghe nói Liễu bí thư là một người rất nặng tình nghĩa, lần này cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt, danh bất hư truyền. . ."
Hai vợ chồng ân ái qua đi, ý vẫn còn chưa hết, tại trên giường ôm nhau thủ thỉ.
"Đúng vậy, tiểu sư huynh từ nhỏ đã nói nghĩa khí, rất tốt đối với bạn bè. Mấy người Trình thúc đều là anh ấy chiếu cố. . . Lần này nếu không phải có anh ấy, chuyện của Tuyết Bình đâu có dễ giải quyết như vậy? Tổng bí thư cũng lên tiếng. . ."
Lương Tuyết Kiều liên tục gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Long Hằng Hoa muốn mở miệng, nhưng muốn nói lại thôi.
Lương Tuyết Kiều hiểu dụng ý của chồng, ôm hắn thấp giọng nói: "Chúng ta cứ dựa vào bản thân mình đi, đừng có phiền phức người ta, không tốt đâu. Nếu như để cho ba biết được nhất định ông ấy sẽ tức giận."
Long Hằng Hoa gật đầu, quả nhiên không nói thêm nữa.
Bây giờ tại phòng làm việc hồi tưởng lại những lời nói ngày hôm qua của vợ, Long Hằng Hoa nhịn không được hiện ra ý cười ấm áp. Mặc kệ nói như thế nào, phu thê ân ái, gia đình hòa thuận là tốt rồi, còn tiến bước trên quan trường không thể cưỡng cầu. Một đứa trẻ nông thôn, có thể có được thành tựu ngày hôm nay còn chưa đủ sao?
Long Hằng Hoa lắc đầu, mở ra văn kiện trước mặt, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lúc này điện thoại vang lên, Long Hằng Hoa cầm lên điện thoại nghe, là giọng của tổng giám đốc Đặng Chấn Thản. Ông Đặng Chấn Thản này, công phu mặt ngoài vẫn là làm rất khá, đây cũng là điểm đặc sắc của đơn vị ở kinh thành, rất ít khi thấy các sếp ngang ngược.
Nguyên nhân không có gì, quan viên cấp Chính xử ở trên đất kinh sư này thật sự là quá nhiều.
"Ha ha, Hằng Hoa rảnh không? Rảnh thì mời anh qua đây một chuyến, chúng ta nói chuyện về an bài công tác một chút."
Đặng Chấn Thản cười nói, hình như hắn và Long Hằng Hoa là tri giao nhiều năm, đang muốn phó thác trọng trách cho Long Hằng Hoa.
Long Hằng Hoa cười đáp ứng, buông điện thoại xuống, hơi trố mắt, thở dài, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra phòng làm việc.
Tuy nói hắn và Đặng Chấn Thản một người là phó tổng, một người là tổng giám đốc, văn phòng của song phương cũng không ở chung một tầng. Đặng Chấn Thản một mình chiếm một tầng, ngoại trừ phòng làm việc của tổng giám đốc thì chỉ có một phòng hội nghị và một phòng hoạt động của đảng viên, ngoài ra không có phòng làm việc nào khác. Đây cũng là một thủ đoạn nhỏ của Đặng Chấn Thản, lấy điều này để biểu lộ địa vị cao nhất của tổng giám đốc.
Lần này cái gọi là an bài công tác, phỏng chừng lại là muốn đoạt quyền từ trong tay hắn.
Biết rõ nhưng khó có thể chống cự.
Bi ai của tiểu nhân vật nói chung là như vậy.
Long Hằng Hoa đi tới trước phòng làm việc của Đặng Chấn Thản, hít một hơi thật sâu mới ngẩng đầu lên đi vào. Thư ký của Đặng Chấn Thản là một ả đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp lả lơi, cười dài tiếp đãi Long Hằng Hoa. Mặc dù trên mặt bôi rất nhiều phấn, nhưng Long Hằng Hoa vẫn từ bên trong lớp phấn thấy được ý châm chọc nào đó của ả.
Ả đàn bà này đã từng theo đuổi Long Hằng Hoa nhưng bị Long Hằng Hoa cự tuyệt, hiện tại có lẽ trong đáy lòng ả khẳng định cực kỳ hả giận.
Ngon lắm sao?
Tưởng là leo lên cao, cưới con gái của phó bộ trưởng Bộ công an thì rất giỏi? Còn không phải cũng bị người bắt bí!
Long Hằng Hoa đi theo phía sau thư ký, đi vào phòng làm việc của Đặng Chấn Thản.
"Ha ha, Hằng Hoa tới rồi à, mời ngồi mời ngồi!"
Đặng Chấn Thản cũng mặt đầy tươi cười, nhưng không đứng dậy nắm tay, chỉ ra hiệu cho Long Hằng Hoa ngồi xuống cái ghế đối diện bàn công tác của hắn, rõ ràng là mang theo ý từ trên cao nhìn xuống.
Long Hằng Hoa cũng không thèm để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Ả thư ký bưng qua một ly trà, lễ phép cơ bản nhất vẫn không thể thiếu. Mặc kệ nói như thế nào, phía sau Long Hằng Hoa vẫn chèn một phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an, vạn nhất ngày nào đó lão già thông suốt, dự định nhúng tay quan tâm đến tiền đồ của con rể, tất cả mọi người chắc không đỡ nổi.
"Hằng Hoa này, ngày hôm nay mời anh tới đây là muốn trao đổi với anh vấn đề có quan hệ đến phân công. Tất cả mọi người chúng ta đều biết anh rất có năng lực, là một người đa tài. Anh thấy đấy, lúc này đơn vị chúng ta tại phương diện nghiệp vụ cũng không tệ lắm, trước đó không lâu tổng công ty còn biểu dương chúng ta mà. . . Ha ha, nhưng mà hiện nay công tác công hội xây dựng Đảng của chúng ta làm còn chưa đủ, tổng công ty đã vài lần tổ chức hoạt động thi đấu cho công nhân viên chức, tất cả chúng ta đều ăn trứng vịt, việc này thật không tốt chút nào, đơn vị chúng ta tuy nhỏ nhưng tốt xấu cũng là cấp Chính xử mà, mười mấy người lại hơn 100 người, mỗi lần đều xếp chót, thật không thể nào nói nổi. Anh nói có đúng không Hằng Hoa. . ."
Đặng Chấn Thản cười dài nói, vẻ mặt và ngữ khí đều cực kỳ thành khẩn.
Long Hằng Hoa khẽ giương mày lên, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta là Cty đầu tư, chủ yếu vẫn phải quan tâm đến vấn đề nghiệp vụ. Công tác công hội này mặc dù cũng quan trọng nhưng vẫn không bằng nghiệp vụ. Hoạt động thi đấu của công nhân nói đến cũng chỉ là một hoạt động nghiệp dư, đâu cần phải coi trọng như vậy?"
"Ai. . . Hằng Hoa, tôi không muốn phê bình anh, anh cũng là đảng viên sao có thể nói như vậy? Quan tâm đến cuộc sống của công nhân viên chức cũng là chức trách của lãnh đạo chúng ta mà! Chúng ta là quốc gia XHCN, nhất định phải chú ý một đại gia đình hài hòa, có đúng không nào? Hằng Hoa, những lời vừa rồi anh nói ở đây cũng không sao, nhưng nhất thiết đừng có mà nói ra bên ngoài, bằng không thì sẽ phạm sai lầm."
Đặng Chấn Thản giọng điệu hơi nặng thêm, ngoài cười nhưng trong không cười.
Long Hằng Hoa lặng lẽ không nói.
Không hề nghi ngờ, mục đích của Đặng Chấn Thản đã lộ ra không thể nghi ngờ, muốn hắn đi làm việc phân công quản lý xây dựng Đảng và công hội, triệt để đẩy hắn ra rìa. Mặc dù Long Hằng Hoa đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy, Đặng Chấn Thản đã gấp đến không đợi nổi.
Long Hằng Hoa rất trầm ổn, lúc này cũng không thể tươi cười nổi nữa.
Đặng Chấn Thản không thèm để ý đến nét mặt không vui của Long Hằng Hoa, nói tiếp: "Hằng Hoa, công tác xây dựng Đảng cũng rất quan trọng. Dù sao quốc gia chúng ta là do Đảng lãnh đạo tất cả mà. . . Ha ha, tôi biết khi còn học sinh anh chính là đảng viên và còn rất giỏi, tuổi đảng còn vượt trên cả tôi. Cho nên, tôi muốn anh chịu khó giúp cho, công việc này phải nhờ anh đi nắm bắt lại hai mặt công tác này."
Long Hằng Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Đặng tổng, công tác phân công có đúng là cần thông qua hội nghị Đảng uỷ thảo luận không? Giống như anh đã nói, Đảng lãnh đạo tất cả mà!"
Long Hằng Hoa đang làm nỗ lực cuối cùng, chuẩn bị tại trên hội nghị Đảng uỷ hùng hồn khiếu nại, hy vọng có thể vãn hồi. Mặc dù hắn cũng biết, nỗ lực như vậy hơn phân nửa không có kết quả gì, nhưng cũng phải giãy dụa một chút, tối thiểu cũng không thể để Đặng Chấn Thản đắc ý như vậy.
Đặng Chấn Thản hơi híp mắt lại, trên mặt không còn dáng tươi cười, lãnh đạm nói: "Việc này thì không cần? Chúng ta liên hệ với nhau là được rồi!"
"Đặng tổng, đây là vấn đề trình tự tổ chức, tôi kiên trì!"
Long Hằng Hoa không nhượng bộ chút nào.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta sẽ thảo luận trên hội nghị Đảng uỷ vậy."
Giọng Đặng Chấn Thản đã hoàn toàn lạnh nhạt.
Đúng lúc này, "Phanh" một tiếng, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, ả thư ký xông vào, không ngừng thở dốc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hình như rất sợ hãi điều gì!
Đặng Chấn Thản tức giận: "Chuyện gì vậy?"
"Đặng tổng, Bạch. . . Bạch tổng tài của tổng công ty đã đến. . ."
Từ sau lần cạnh tranh tổng giám đốc không thành, thời gian sau đó Long Hằng Hoa cũng không được sống dễ chịu. Long Hằng Hoa biết, đây đều là bởi vì nguyên nhân mình cạnh tranh tổng giám đốc.
Đúng như Lương Quốc Cường đã khích lệ, Long Hằng Hoa là một người rất có năng lực, mặc dù không có bối cảnh gì, chỉ xuất thân từ gia đình nông dân, chỉ dựa vào năng lực của mình, rốt cuộc tại thủ đô có một chỗ đứng vững, làm đến phó tổng của đơn vị cấp Chính xử, còn cưới được con gái của phó bộ trưởng Bộ công an làm vợ, trong cảm nhận của những người thân tại quê nhà, Long Hằng Hoa chính là đại danh từ "có tiền đồ". Người ở quê nếu như muốn cổ vũ giới trẻ vươn lên, nhất định phải lấy Long Hằng Hoa làm tấm gương. Nói nếu có thể như Long Hằng Hoa, tìm được một công việc có thể diện tại thủ đô, cưới con gái của đại quan làm vợ, vậy thì sống không uổng kiếp này.
Mỗi khi Long Hằng Hoa nghe được thân thích bạn bè ở quê trong điện thoại khen ngợi hắn như vậy, chỉ có cười khổ lắc đầu.
Người trong núi chất phác, nào biết đâu rằng sự cạnh tranh kịch liệt tại đơn vị.
Nói đến lần cạnh tranh lần trước, Long Hằng Hoa cảm thấy mình quả thực giống như bị người ta đùa giỡn vậy. Vốn tưởng rằng tổng công ty có văn kiện, kiên quyết cải cách, là một cơ hội khó có được. Xưa nay vốn trầm ổn, Long Hằng Hoa cũng "hùng dũng lên". Nào ngờ kết quả lại trớ trêu như vậy.
Đối thủ cạnh tranh của Long Hằng Hoa cũng là tổng của Cty, sau khi lên làm tổng giám đốc bởi vì kiêng kỵ năng lực của Long Hằng Hoa, cho nên đối với hắn nơi chốn bố trí phòng vệ, không ngừng lấy các loại lý do để cướp đoạt quyền lực trong tay Long Hằng Hoa. Phỏng chừng không cần bao lâu, Long Hằng Hoa sẽ bị triệt để cho ra rìa.
Đơn vị Quốc gia chính là hiện thực như thế. Mặc dù nhân mạch của Long Hằng Hoa tại Cty cũng được, nhưng mọi người đều nhận rõ tình thế, biết lúc này nếu ai dựa vào Long Hằng Hoa, nhất định sẽ trở thành đối tượng tiến công của tân nhậm tổng giám đốc, nên đều rất tự giác đưa ra lựa chọn chính xác.
Không có biện pháp, ai bảo bảo người ta có chỗ dựa vững chắc chứ!
Kỳ thực nói về chỗ dựa, cái núi của Long Hằng Hoa mới gọi là chắc, con rể của phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an, cũng không phải là địa vị thông thường. Tiếc rằng Lương Quốc Cường hoàn toàn không nhúng tay vào những chuyện như vậy, ngay cả con trai thân sinh cũng không để ý đến, càng đừng nói giúp Long Hằng Hoa đứng ra đi cửa sau gì gì đó, mà chuyện này cũng đừng có mà nhắc tới trước mặt Lương Quốc Cường, đỡ phải bị răn dạy.
Mỗi khi Long Hằng Hoa nhớ tới cũng là bất đắc dĩ.
Đương nhiên, cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, còn oán hận thì không. Ngoại trừ Lương Quốc Cường không giúp hắn đi cửa sau, thường ngày đối với mấy đứa con đều rất quan tâm. Long Hằng Hoa và Lương Tuyết Kiều cũng là phu thê ân ái, làm sao có thể bởi vì cha vợ không giúp mình đi cửa sau thì oán hận trong lòng?
Tối hôm qua Lương Tuyết Kiều rất hưng phấn, về đến nhà còn rất chủ động chủ động hai vợ chồng cũng ân ái một phen.
Long Hằng Hoa rất rõ, vợ mình là vui cho đứa em trai.
Cũng quả thực đáng để vui mừng.
Mỗi lần nhìn thấy hình dạng sợ hãi rụt rè của Lương Tuyết Bình trước mặt ông cụ, vợ chồng Long Hằng Hoa cũng cảm thán không ngớt. Hôm nay cuối cùng cũng là ánh bình minh phía trước. Liễu Tuấn chính miệng đề nghị sau này còn có thể quan tâm tới Lương Tuyết Bình đó sao?
Hai vợ chồng đều trong thể chế nên rất rõ đã đến địa phương, chi chính của phó bí thư Tỉnh ủy có ý nghĩa thế nào.
"Tuyết Kiều, anh nghe nói Liễu bí thư là một người rất nặng tình nghĩa, lần này cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt, danh bất hư truyền. . ."
Hai vợ chồng ân ái qua đi, ý vẫn còn chưa hết, tại trên giường ôm nhau thủ thỉ.
"Đúng vậy, tiểu sư huynh từ nhỏ đã nói nghĩa khí, rất tốt đối với bạn bè. Mấy người Trình thúc đều là anh ấy chiếu cố. . . Lần này nếu không phải có anh ấy, chuyện của Tuyết Bình đâu có dễ giải quyết như vậy? Tổng bí thư cũng lên tiếng. . ."
Lương Tuyết Kiều liên tục gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Long Hằng Hoa muốn mở miệng, nhưng muốn nói lại thôi.
Lương Tuyết Kiều hiểu dụng ý của chồng, ôm hắn thấp giọng nói: "Chúng ta cứ dựa vào bản thân mình đi, đừng có phiền phức người ta, không tốt đâu. Nếu như để cho ba biết được nhất định ông ấy sẽ tức giận."
Long Hằng Hoa gật đầu, quả nhiên không nói thêm nữa.
Bây giờ tại phòng làm việc hồi tưởng lại những lời nói ngày hôm qua của vợ, Long Hằng Hoa nhịn không được hiện ra ý cười ấm áp. Mặc kệ nói như thế nào, phu thê ân ái, gia đình hòa thuận là tốt rồi, còn tiến bước trên quan trường không thể cưỡng cầu. Một đứa trẻ nông thôn, có thể có được thành tựu ngày hôm nay còn chưa đủ sao?
Long Hằng Hoa lắc đầu, mở ra văn kiện trước mặt, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lúc này điện thoại vang lên, Long Hằng Hoa cầm lên điện thoại nghe, là giọng của tổng giám đốc Đặng Chấn Thản. Ông Đặng Chấn Thản này, công phu mặt ngoài vẫn là làm rất khá, đây cũng là điểm đặc sắc của đơn vị ở kinh thành, rất ít khi thấy các sếp ngang ngược.
Nguyên nhân không có gì, quan viên cấp Chính xử ở trên đất kinh sư này thật sự là quá nhiều.
"Ha ha, Hằng Hoa rảnh không? Rảnh thì mời anh qua đây một chuyến, chúng ta nói chuyện về an bài công tác một chút."
Đặng Chấn Thản cười nói, hình như hắn và Long Hằng Hoa là tri giao nhiều năm, đang muốn phó thác trọng trách cho Long Hằng Hoa.
Long Hằng Hoa cười đáp ứng, buông điện thoại xuống, hơi trố mắt, thở dài, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra phòng làm việc.
Tuy nói hắn và Đặng Chấn Thản một người là phó tổng, một người là tổng giám đốc, văn phòng của song phương cũng không ở chung một tầng. Đặng Chấn Thản một mình chiếm một tầng, ngoại trừ phòng làm việc của tổng giám đốc thì chỉ có một phòng hội nghị và một phòng hoạt động của đảng viên, ngoài ra không có phòng làm việc nào khác. Đây cũng là một thủ đoạn nhỏ của Đặng Chấn Thản, lấy điều này để biểu lộ địa vị cao nhất của tổng giám đốc.
Lần này cái gọi là an bài công tác, phỏng chừng lại là muốn đoạt quyền từ trong tay hắn.
Biết rõ nhưng khó có thể chống cự.
Bi ai của tiểu nhân vật nói chung là như vậy.
Long Hằng Hoa đi tới trước phòng làm việc của Đặng Chấn Thản, hít một hơi thật sâu mới ngẩng đầu lên đi vào. Thư ký của Đặng Chấn Thản là một ả đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp lả lơi, cười dài tiếp đãi Long Hằng Hoa. Mặc dù trên mặt bôi rất nhiều phấn, nhưng Long Hằng Hoa vẫn từ bên trong lớp phấn thấy được ý châm chọc nào đó của ả.
Ả đàn bà này đã từng theo đuổi Long Hằng Hoa nhưng bị Long Hằng Hoa cự tuyệt, hiện tại có lẽ trong đáy lòng ả khẳng định cực kỳ hả giận.
Ngon lắm sao?
Tưởng là leo lên cao, cưới con gái của phó bộ trưởng Bộ công an thì rất giỏi? Còn không phải cũng bị người bắt bí!
Long Hằng Hoa đi theo phía sau thư ký, đi vào phòng làm việc của Đặng Chấn Thản.
"Ha ha, Hằng Hoa tới rồi à, mời ngồi mời ngồi!"
Đặng Chấn Thản cũng mặt đầy tươi cười, nhưng không đứng dậy nắm tay, chỉ ra hiệu cho Long Hằng Hoa ngồi xuống cái ghế đối diện bàn công tác của hắn, rõ ràng là mang theo ý từ trên cao nhìn xuống.
Long Hằng Hoa cũng không thèm để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Ả thư ký bưng qua một ly trà, lễ phép cơ bản nhất vẫn không thể thiếu. Mặc kệ nói như thế nào, phía sau Long Hằng Hoa vẫn chèn một phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an, vạn nhất ngày nào đó lão già thông suốt, dự định nhúng tay quan tâm đến tiền đồ của con rể, tất cả mọi người chắc không đỡ nổi.
"Hằng Hoa này, ngày hôm nay mời anh tới đây là muốn trao đổi với anh vấn đề có quan hệ đến phân công. Tất cả mọi người chúng ta đều biết anh rất có năng lực, là một người đa tài. Anh thấy đấy, lúc này đơn vị chúng ta tại phương diện nghiệp vụ cũng không tệ lắm, trước đó không lâu tổng công ty còn biểu dương chúng ta mà. . . Ha ha, nhưng mà hiện nay công tác công hội xây dựng Đảng của chúng ta làm còn chưa đủ, tổng công ty đã vài lần tổ chức hoạt động thi đấu cho công nhân viên chức, tất cả chúng ta đều ăn trứng vịt, việc này thật không tốt chút nào, đơn vị chúng ta tuy nhỏ nhưng tốt xấu cũng là cấp Chính xử mà, mười mấy người lại hơn 100 người, mỗi lần đều xếp chót, thật không thể nào nói nổi. Anh nói có đúng không Hằng Hoa. . ."
Đặng Chấn Thản cười dài nói, vẻ mặt và ngữ khí đều cực kỳ thành khẩn.
Long Hằng Hoa khẽ giương mày lên, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta là Cty đầu tư, chủ yếu vẫn phải quan tâm đến vấn đề nghiệp vụ. Công tác công hội này mặc dù cũng quan trọng nhưng vẫn không bằng nghiệp vụ. Hoạt động thi đấu của công nhân nói đến cũng chỉ là một hoạt động nghiệp dư, đâu cần phải coi trọng như vậy?"
"Ai. . . Hằng Hoa, tôi không muốn phê bình anh, anh cũng là đảng viên sao có thể nói như vậy? Quan tâm đến cuộc sống của công nhân viên chức cũng là chức trách của lãnh đạo chúng ta mà! Chúng ta là quốc gia XHCN, nhất định phải chú ý một đại gia đình hài hòa, có đúng không nào? Hằng Hoa, những lời vừa rồi anh nói ở đây cũng không sao, nhưng nhất thiết đừng có mà nói ra bên ngoài, bằng không thì sẽ phạm sai lầm."
Đặng Chấn Thản giọng điệu hơi nặng thêm, ngoài cười nhưng trong không cười.
Long Hằng Hoa lặng lẽ không nói.
Không hề nghi ngờ, mục đích của Đặng Chấn Thản đã lộ ra không thể nghi ngờ, muốn hắn đi làm việc phân công quản lý xây dựng Đảng và công hội, triệt để đẩy hắn ra rìa. Mặc dù Long Hằng Hoa đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy, Đặng Chấn Thản đã gấp đến không đợi nổi.
Long Hằng Hoa rất trầm ổn, lúc này cũng không thể tươi cười nổi nữa.
Đặng Chấn Thản không thèm để ý đến nét mặt không vui của Long Hằng Hoa, nói tiếp: "Hằng Hoa, công tác xây dựng Đảng cũng rất quan trọng. Dù sao quốc gia chúng ta là do Đảng lãnh đạo tất cả mà. . . Ha ha, tôi biết khi còn học sinh anh chính là đảng viên và còn rất giỏi, tuổi đảng còn vượt trên cả tôi. Cho nên, tôi muốn anh chịu khó giúp cho, công việc này phải nhờ anh đi nắm bắt lại hai mặt công tác này."
Long Hằng Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Đặng tổng, công tác phân công có đúng là cần thông qua hội nghị Đảng uỷ thảo luận không? Giống như anh đã nói, Đảng lãnh đạo tất cả mà!"
Long Hằng Hoa đang làm nỗ lực cuối cùng, chuẩn bị tại trên hội nghị Đảng uỷ hùng hồn khiếu nại, hy vọng có thể vãn hồi. Mặc dù hắn cũng biết, nỗ lực như vậy hơn phân nửa không có kết quả gì, nhưng cũng phải giãy dụa một chút, tối thiểu cũng không thể để Đặng Chấn Thản đắc ý như vậy.
Đặng Chấn Thản hơi híp mắt lại, trên mặt không còn dáng tươi cười, lãnh đạm nói: "Việc này thì không cần? Chúng ta liên hệ với nhau là được rồi!"
"Đặng tổng, đây là vấn đề trình tự tổ chức, tôi kiên trì!"
Long Hằng Hoa không nhượng bộ chút nào.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta sẽ thảo luận trên hội nghị Đảng uỷ vậy."
Giọng Đặng Chấn Thản đã hoàn toàn lạnh nhạt.
Đúng lúc này, "Phanh" một tiếng, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, ả thư ký xông vào, không ngừng thở dốc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hình như rất sợ hãi điều gì!
Đặng Chấn Thản tức giận: "Chuyện gì vậy?"
"Đặng tổng, Bạch. . . Bạch tổng tài của tổng công ty đã đến. . ."
/2140
|