Liễu Tuấn nhất thời giận tái mặt, không hài lòng nói: "Khả Tuệ, uống thêm đi, ít nói thôi!"
Cam Khả Tuệ hình như cũng ý thức được mình đã lỡ mồm, ngượng ngùng cười: "Đúng đúng đúng, uống rượu uống rượu!"
Kỳ thực, Cam Khả Tuệ nói Vu Hướng Hoành khẩu khí rất lớn, Liễu Tuấn cũng rất rõ. Trước đó không lâu một lần liên hệ trên hội nghị tại Phủ thị chính Thành ủy Minh Châu, bí thư Thành ủy Minh Châu Vu Hướng Hoành đã công khai rõ: nói cái gì toàn quốc đều xuất hiện khuynh hướng kinh tế quá nhiệt, tình huống của Minh Châu vẫn như thường. Vấn đề kinh tế quá nhiệt xuất hiện trên người đồng chí lãnh đạo chính là vấn đề nguyên tắc.
Lời này của Vu Hướng Hoành chẳng khác nào như một tín hiệu.
Bên kia muốn ngang nhiên làm trái lại với chính sách điều tiết vĩ mô của Liễu Tấn Tài.
Đúng là kinh tế toàn quốc quá nhiệt, nhưng bên này chúng tôi không có. Anh muốn điều tiết khống chế, vậy anh đi điều tiết các tỉnh thành phố khác đi, đừng có chủ ý với bên này của tôi!
Vu Hướng Hoành nói như thế, tuyệt đối đại biểu không chỉ có một TP Minh Châu, những người lãnh đạo tỉnh thành phố đồng khí liền nhánh với Vu Hướng Hoành khẳng định có thể hiểu hàm nghĩa nội tại trong lời ấy của Vu Hướng Hoành. Tình hình câu kết thành một chống lại Liễu Tấn Tài và Chính phủ ông lãnh đạo hầu như đã không thể tránh được.
Cũng ý nghĩa cho ván cờ càng thêm kịch liệt, phạm vi càng rộng khắp, đã chính thức kéo ra tấm màn che.
Mặc dù Liễu Tuấn chấp chính tại TP Ngọc Lan, nhưng ván cờ này khẳng định y tránh không thoát. Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân cha y hay là bởi vì phương lược thi chính, y đều không thể không đếm xỉa đến.
Đương nhiên, bản thân Liễu Tuấn cũng không dự định không đếm xỉa đến.
Trải qua tranh đấu nhiều năm như vậy, từ lâu Liễu Tuấn là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đấu tranh cựu kỳ phong phú, đối mặt với va chạm đại quy mô như vậy cũng quả thực đã đến giờ phút nguy cấp, song phương chuẩn bị nhất quyết thắng bại!
Có thể nói, kết quả của ván cờ này đối với bố cục chính trị cùng với hướng đi chính trị của quốc gia mấy năm thậm chí hơn mười năm sau này, ảnh hưởng mà nó phát sinh đều sâu xa nhất.
Bất kể là bản thân Liễu Tuấn hay là Nghiêm Liễu hệ đều không thể bại trận trong ván cờ này.
Bằng không thì không còn cơ hội xoay người!
Đại sự như vậy đám người Cam Khả Tuệ, Lương Tuyết Bình cho dù có thân cận nhưng làm sao có thể đàm luận trên bàn rượu.
Thấy Liễu Tuấn biểu thị không hài lòng, mọi người liền chú ý, không dám đàm luận đến việc trên quan trường nữa. Long Hằng Hoa vốn muốn tìm cơ hội báo cáo cho Liễu Tuấn một chút tình huống của Cty Hằng Viễn, lúc này cũng đành bỏ ý định.
Khi Bạch Dương nói chuyện với Long Hằng Hoa đã nói rõ cho hắn biết, đồng chí Liễu Tuấn rất thưởng thức năng lực của hắn. Bạch Dương nói, căn cứ vào kinh nghiệm hợp tác nhiều năm của mình với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nhìn người vẫn rất chuẩn. Cho nên, Bạch Dương quyết định trọng dụng Long Hằng Hoa.
Lại nói tiếp, Bạch Dương làm như thế cũng có phần trẻ con.
Nhưng chị Bạch Dương chính là như vậy, sự cưng chiều đối với "tiểu ngoan đồng" đã tới cực điểm. Tình nguyện muốn tất cả mọi người đều mang ơn Liễu Tuấn, nhớ kỹ điểm tốt của Liễu Tuấn. Về phần bản thân chị có sao cũng chẳng hề gì.
Bạch Dương một lòng muốn ủng hộ Liễu Tuấn đi lên đỉnh núi huy hoàng!
Tiểu ngoan đồng đáng được mọi người đi nỗ lực như vậy.
Tuy nhiên Long Hằng Hoa không đề cập tới nhưng Liễu Tuấn lại chủ động hỏi, Long Hằng Hoa vừa mừng vừa sợ, vội vàng ổn định tinh thần, biểu diễn một chút cách nghĩ của mình cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Hằng Hoa, thầy đã nhìn người luôn rất chuẩn, thầy nói anh rất có năng lực, phẩm đức cũng tốt, xem ra thầy không có nhìn lầm người. Anh cứ cố gắng làm việc, tương lai nhất định có sân khấu lớn hơn nữa."
"Vâng, đa tạ Liễu bí thư, tôi nhất định nhớ kỹ lời chỉ bảo của anh."
Long Hằng Hoa kính cẩn nói.
Lúc này hắn chẳng qua là cán bộ xí nghiệp cấp Chính xử mới toanh, Liễu Tuấn lại là phó bí thư Tỉnh ủy có thâm niên. Mặc dù hai người tuổi tác tương đương, nhưng không gây trở ngại chút nào đến Long Hằng Hoa lấy tâm tính của một cấp dưới đi kính trọng Liễu Tuấn.
Huống hồ từ sự quan tâm của Liễu Tuấn đối với hắn và Lương Tuyết Bình, mấy tin đồn nói Liễu Tuấn nhớ tình bạn cũ, bao che khuyết điểm, hiển nhiên là có căn cứ. Đi theo một người như vậy, không thể nghi ngờ là một việc vui mừng của nhân sinh.
"Tuyết Bình, cậu tạm thời ở tại văn phòng Thành ủy, trước tiên làm quen một chút tình huống. Trước đây khi Khả Tuệ mới đến địa phương công tác cũng được an bài như vậy, cứ đi nhìn nhiều một chút, có chỗ nào không rõ thì cứ thỉnh giáo Khả Tuệ ấy, cũng có thể trực tiếp hỏi tôi. Chờ sau khi cậu quen thuộc tình huống rồi mới an bài công tác cụ thể. Làm công tác địa phương then chốt là phải làm đến nơi đến chốn, không thể chạy ngang, phải từng bước từng bước đi lên cho kiên cố!"
Liễu Tuấn lại phân phó cho Lương Tuyết Bình.
"Vâng, Liễu bí thư, em nhớ rồi!"
Lương Tuyết Bình thấp giọng đáp.
***
Thời gian nghỉ 1-5, Liễu Tuấn đi một chuyến đến TP Giang Khẩu. Lý do cá nhân là dẫn theo Lăng Nhã cùng đi.
Nói là dẫn Lăng Nhã đi cùng cũng không phải rất xác thực, bởi vì Lăng Nhã đến Giang Khẩu sớm hơn y một ngày. Lăng Nhã nói là đã lâu chưa có gặp mặt với Văn Văn nên rất nhớ.
Liễu bí thư cười đáp ứng, ngày kế khởi hành bay đến TP Giang Khẩu, hội hợp cùng Lăng Nhã. Tại một quán trà ở TP Giang Khẩu đã gặp được Khâu Tình Xuyên và Văn Văn.
Quán trà này là do Văn Văn mở, cái tên không có gọi là Ngữ Hậu Thiêm Tình nữa, gọi là Thư Hương Minh Để, luận quy mô, thậm chí so với còn nhỏ hơn cả Ngữ Hậu Thiêm Tình, sinh ý cũng rất kém, hầu như nhìn không thấy mấy người khách.
Thật sự là vị trí quá hẻo lánh, thiết bị lại cổ xưa, ngoại trừ phẩm trà cùng với tiêu khiển cầm kỳ thì không có hạng mục phục vụ nào khác. Giang Khẩu là một thành phố mới phát, kinh tế phát triển rất nhanh, nhưng văn hóa bên trong đương nhiên cản không nổi thiên niên cổ thành. Thành phố này xưa nay tôn sùng hiệu suất cao tiết tấu nhanh, thầm thì phẩm trà trong tiếng đàn ưu nhã đối với đại bộ phận thị dân TP Giang Khẩu cũng không phải là phương thức tiêu khiển hợp ý.
Tuy nhiên vấn đề này không hề gì, Khâu Tình Xuyên cũng hoàn toàn không trông cậy vào quán trà này để mang đến cho Văn Văn bao nhiêu thu nhập. Đối với người đã từng nhậm chức tại hệ thống ngân hàng như Khâu bí thư thì tiền không là vấn đề. Hắn cùng với cậu em vợ Lý Kiến An hợp tác, nghe theo phân tích của Liễu Tuấn đối với thị trường ngoại hối nên cũng kiếm được không ít. Theo Liễu Tuấn dự tính, tài sản của Khâu Tình Xuyên chí ít cũng là trên 100tr, đã là một triệu phú.
Quán trà này mục đích là để cho Văn Văn tiêu khiển khi thời gian, không đến mức quá tịch mịch buồn chán.
Trong một gian phòng trà cổ kính, trên mặt bàn chạm khắc gỗ đặt mấy món ăn nhẹ, một đĩa gà luộc và một đĩa heo quay xem như là món ăn mặn, tất cả đều bày trước mặt Liễu bí thư, ba vị khác đều là động vật ăn chay.
Chỉ có rượu nhất thành bất biến, trần nhưỡng Mao Đài.
Phàm là bạn tốt tri giao của Liễu Tuấn đều thủ sẵn mấy bình rượu như vậy. Đợi khi Liễu Tuấn qua làm khách sẽ lấy ra đãi.
"Khâu bí thư, chúc mừng!"
Lăng Nhã giơ lên ly rượu, cười hì hì nói với Khâu Tình Xuyên.
Sau khi kết thúc Đại hội Đảng toàn quốc, nhân sự tại TP Giang Khẩu đã tiến hành điều chỉnh đại quy mô, Lê bí thư hồi nhiệm trong tỉnh, Khâu Tình Xuyên chính vị là bí thư Thành ủy TP Giang Khẩu, kiêm nhiệm thị trưởng.
Biến hóa nhân sự này là tiến hành đột nhiên, khiến rất nhiều người giật mình. Chiếu theo sự phân tích của mọi người, sang năm Lê bí thư đã đầy 60t, còn chưa đến tuổi lui xuống tuyến 2. Cho nên, cho dù muốn xê dịch vị trí cũng là việc sang năm, không ngờ lại nhanh như vậy đã bị Khâu Tình Xuyên đẩy đi rồi.
Nói đẩy đi cũng đã rất là hình tượng.
Căn cứ theo một số tin tức, lần này Lê bí thư quả thực là bị Khâu Tình Xuyên ép đẩy đi. Đại lão phe phái sở tại của Khâu Tình Xuyên đột nhiên phát lực, ủng hộ Khâu Tình Xuyên chính vị bí thư. Điều kiện rất đơn giản, lúc này Lê bí thư thoái vị có thể bảo chứng chỗ đứng cuối cùng tại con đường làm quan, đi lên vị trí cấp Chính bộ. Nếu như nhất định ở đến sang năm, cũng không ai bảo đảm được Lê bí thư có thể như nguyện dĩ thường.
Có thể lực lượng phía sau Khâu Tình Xuyên không đủ để dìu Lê bí thư lên địa vị cao như cấp Chính bộ, nhưng muốn phá hư chuyện của bà thì quá đơn giản. Trên quan trường, bắc cầu cho người độ khó rất lớn, nhưng muốn hủy cầu lại không khó. Mấy vị đại lão của Nghiêm Liễu hệ đã tỏ rõ đứng ở bên Khâu Tình Xuyên, rốt cuộc thúc đẩy màn giao nhận này hoàn thành.
Đương nhiên, loại tin tức đánh cờ tại cao tầng này cán bộ thông thường rất khó biết được rõ, mọi người đều chỉ suy đoán mà thôi. Trên thực tế, Lê bí thư đi như thế nào đã không quan trọng, quan trọng là Khâu Tình Xuyên đã chính vị, đã cầm quyền. Các cán bộ to nhỏ của TP Giang Khẩu sau này đều phải cẩn thận, phải tận khả năng bảo trì nhất trí với tân bí thư.
Chỉ là thường ngày Khâu thị trưởng rất kín đáo, trong lòng suy nghĩ cái gì rất khó nắm được.
Khiến cho các cán bộ của TP Giang Khẩu sa sút tinh thần rất nhiều.
Lăng Nhã cũng không rõ lắm tin tức Khâu Tình Xuyên thượng vị, tuy nhiên không sao, chỉ cần Lăng Nhã chân thành chúc mừng là được.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười, uống cạn ly rồi nói: "Tiểu Nhã càng lúc càng đẹp, xem ra có đồng chí vẫn rất biết chăm sóc phụ nữ."
"Anh ấy?"
Lăng Nhã liếc nhìn Liễu bí thư đang chuyên tâm ăn, miệng thì chu lên.
"Khâu bí thư hiểu lầm rồi, có đồng chí chủ nghĩa đại nam tử hán đặc biệt nghiêm trọng, đâu có biết chăm sóc người khác, em chiếu cố anh ta thì đúng hơn. Khâu bí thư, anh và anh ấy bạn bè nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tính cách của anh ấy sao? Một chữ -- lười!"
Khâu Tình Xuyên cười ha ha, thần sắc thật là vui.
Liễu bí thư ăn xong heo quay, lại ăn gà luộc, đôi khi nhấp chút nước trà, đối với đối thoại giữa Lăng chủ nhiệm và Khâu bí thư thì không có hứng thú, dường như không nghe thấy.
Văn Văn ở một bên đánh giá Lăng Nhã, vừa cười vừa nói: "Tiểu Nhã, là thật đấy, bồ càng lúc càng đẹp, da càng lúc càng trắng, càng lúc càng mịn, à, còn có, có mấy bộ vị. . . Hì hì. . ."
Con mắt Văn Văn đảo tới trên vòng 1 cao vót của Lăng Nhã, cười gian giống như một "sắc nữ".
Lăng Nhã không khỏi xấu hổ, khẽ đánh Văn Văn một cái, cười mắng: "Muốn chết hả con nhỏ này, bồ mới càng lúc càng. . . cái kia. . ."
Hai cô gái náo loạn với nhau.
Tuy nhiên lại nói, Lăng chủ nhiệm vẫn phong thái như trước, thật phải cảm tạ Liễu bí thư. Người này không chỉ tư nhuận ái tình cho nàng, đặc biệt là xài tiền không bủn xỉn, phàm là vật phẩm bảo dưỡng nổi danh thế giới, chỉ cần thành phần thuần tự nhiên, mặc kệ quý cỡ nào, Liễu Tuấn đều kiệt lực ủng hộ Lăng Nhã mua dùng. Dù sao thì tiền không thiếu, tài sản cả vạn ức, xài một chút vì phụ nữ của mình cũng là điều cần thiết.
Liễu bí thư tiêu diệt 2 đĩa thức ăn trên bàn được phân nửa mới lau miệng, giơ lên ly rượu, nói: "Nào, Khâu bí thư tôi cũng kính anh một ly, chúc anh tiền đồ như gấm, bay xa vạn dặm!"
Khâu Tình Xuyên liếc mắt nhìn y, hoàn toàn không có ý muốn cạn ly với Liễu Tuấn, thản nhiên nói: "Bất kể người nào nói như vậy đều được nhưng chỉ cậu thì không thể. Đây chính là cậu đang cất khôn ngoan, giả hồ đồ, là không có suy nghĩ!"
Cam Khả Tuệ hình như cũng ý thức được mình đã lỡ mồm, ngượng ngùng cười: "Đúng đúng đúng, uống rượu uống rượu!"
Kỳ thực, Cam Khả Tuệ nói Vu Hướng Hoành khẩu khí rất lớn, Liễu Tuấn cũng rất rõ. Trước đó không lâu một lần liên hệ trên hội nghị tại Phủ thị chính Thành ủy Minh Châu, bí thư Thành ủy Minh Châu Vu Hướng Hoành đã công khai rõ: nói cái gì toàn quốc đều xuất hiện khuynh hướng kinh tế quá nhiệt, tình huống của Minh Châu vẫn như thường. Vấn đề kinh tế quá nhiệt xuất hiện trên người đồng chí lãnh đạo chính là vấn đề nguyên tắc.
Lời này của Vu Hướng Hoành chẳng khác nào như một tín hiệu.
Bên kia muốn ngang nhiên làm trái lại với chính sách điều tiết vĩ mô của Liễu Tấn Tài.
Đúng là kinh tế toàn quốc quá nhiệt, nhưng bên này chúng tôi không có. Anh muốn điều tiết khống chế, vậy anh đi điều tiết các tỉnh thành phố khác đi, đừng có chủ ý với bên này của tôi!
Vu Hướng Hoành nói như thế, tuyệt đối đại biểu không chỉ có một TP Minh Châu, những người lãnh đạo tỉnh thành phố đồng khí liền nhánh với Vu Hướng Hoành khẳng định có thể hiểu hàm nghĩa nội tại trong lời ấy của Vu Hướng Hoành. Tình hình câu kết thành một chống lại Liễu Tấn Tài và Chính phủ ông lãnh đạo hầu như đã không thể tránh được.
Cũng ý nghĩa cho ván cờ càng thêm kịch liệt, phạm vi càng rộng khắp, đã chính thức kéo ra tấm màn che.
Mặc dù Liễu Tuấn chấp chính tại TP Ngọc Lan, nhưng ván cờ này khẳng định y tránh không thoát. Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân cha y hay là bởi vì phương lược thi chính, y đều không thể không đếm xỉa đến.
Đương nhiên, bản thân Liễu Tuấn cũng không dự định không đếm xỉa đến.
Trải qua tranh đấu nhiều năm như vậy, từ lâu Liễu Tuấn là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đấu tranh cựu kỳ phong phú, đối mặt với va chạm đại quy mô như vậy cũng quả thực đã đến giờ phút nguy cấp, song phương chuẩn bị nhất quyết thắng bại!
Có thể nói, kết quả của ván cờ này đối với bố cục chính trị cùng với hướng đi chính trị của quốc gia mấy năm thậm chí hơn mười năm sau này, ảnh hưởng mà nó phát sinh đều sâu xa nhất.
Bất kể là bản thân Liễu Tuấn hay là Nghiêm Liễu hệ đều không thể bại trận trong ván cờ này.
Bằng không thì không còn cơ hội xoay người!
Đại sự như vậy đám người Cam Khả Tuệ, Lương Tuyết Bình cho dù có thân cận nhưng làm sao có thể đàm luận trên bàn rượu.
Thấy Liễu Tuấn biểu thị không hài lòng, mọi người liền chú ý, không dám đàm luận đến việc trên quan trường nữa. Long Hằng Hoa vốn muốn tìm cơ hội báo cáo cho Liễu Tuấn một chút tình huống của Cty Hằng Viễn, lúc này cũng đành bỏ ý định.
Khi Bạch Dương nói chuyện với Long Hằng Hoa đã nói rõ cho hắn biết, đồng chí Liễu Tuấn rất thưởng thức năng lực của hắn. Bạch Dương nói, căn cứ vào kinh nghiệm hợp tác nhiều năm của mình với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nhìn người vẫn rất chuẩn. Cho nên, Bạch Dương quyết định trọng dụng Long Hằng Hoa.
Lại nói tiếp, Bạch Dương làm như thế cũng có phần trẻ con.
Nhưng chị Bạch Dương chính là như vậy, sự cưng chiều đối với "tiểu ngoan đồng" đã tới cực điểm. Tình nguyện muốn tất cả mọi người đều mang ơn Liễu Tuấn, nhớ kỹ điểm tốt của Liễu Tuấn. Về phần bản thân chị có sao cũng chẳng hề gì.
Bạch Dương một lòng muốn ủng hộ Liễu Tuấn đi lên đỉnh núi huy hoàng!
Tiểu ngoan đồng đáng được mọi người đi nỗ lực như vậy.
Tuy nhiên Long Hằng Hoa không đề cập tới nhưng Liễu Tuấn lại chủ động hỏi, Long Hằng Hoa vừa mừng vừa sợ, vội vàng ổn định tinh thần, biểu diễn một chút cách nghĩ của mình cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Hằng Hoa, thầy đã nhìn người luôn rất chuẩn, thầy nói anh rất có năng lực, phẩm đức cũng tốt, xem ra thầy không có nhìn lầm người. Anh cứ cố gắng làm việc, tương lai nhất định có sân khấu lớn hơn nữa."
"Vâng, đa tạ Liễu bí thư, tôi nhất định nhớ kỹ lời chỉ bảo của anh."
Long Hằng Hoa kính cẩn nói.
Lúc này hắn chẳng qua là cán bộ xí nghiệp cấp Chính xử mới toanh, Liễu Tuấn lại là phó bí thư Tỉnh ủy có thâm niên. Mặc dù hai người tuổi tác tương đương, nhưng không gây trở ngại chút nào đến Long Hằng Hoa lấy tâm tính của một cấp dưới đi kính trọng Liễu Tuấn.
Huống hồ từ sự quan tâm của Liễu Tuấn đối với hắn và Lương Tuyết Bình, mấy tin đồn nói Liễu Tuấn nhớ tình bạn cũ, bao che khuyết điểm, hiển nhiên là có căn cứ. Đi theo một người như vậy, không thể nghi ngờ là một việc vui mừng của nhân sinh.
"Tuyết Bình, cậu tạm thời ở tại văn phòng Thành ủy, trước tiên làm quen một chút tình huống. Trước đây khi Khả Tuệ mới đến địa phương công tác cũng được an bài như vậy, cứ đi nhìn nhiều một chút, có chỗ nào không rõ thì cứ thỉnh giáo Khả Tuệ ấy, cũng có thể trực tiếp hỏi tôi. Chờ sau khi cậu quen thuộc tình huống rồi mới an bài công tác cụ thể. Làm công tác địa phương then chốt là phải làm đến nơi đến chốn, không thể chạy ngang, phải từng bước từng bước đi lên cho kiên cố!"
Liễu Tuấn lại phân phó cho Lương Tuyết Bình.
"Vâng, Liễu bí thư, em nhớ rồi!"
Lương Tuyết Bình thấp giọng đáp.
***
Thời gian nghỉ 1-5, Liễu Tuấn đi một chuyến đến TP Giang Khẩu. Lý do cá nhân là dẫn theo Lăng Nhã cùng đi.
Nói là dẫn Lăng Nhã đi cùng cũng không phải rất xác thực, bởi vì Lăng Nhã đến Giang Khẩu sớm hơn y một ngày. Lăng Nhã nói là đã lâu chưa có gặp mặt với Văn Văn nên rất nhớ.
Liễu bí thư cười đáp ứng, ngày kế khởi hành bay đến TP Giang Khẩu, hội hợp cùng Lăng Nhã. Tại một quán trà ở TP Giang Khẩu đã gặp được Khâu Tình Xuyên và Văn Văn.
Quán trà này là do Văn Văn mở, cái tên không có gọi là Ngữ Hậu Thiêm Tình nữa, gọi là Thư Hương Minh Để, luận quy mô, thậm chí so với còn nhỏ hơn cả Ngữ Hậu Thiêm Tình, sinh ý cũng rất kém, hầu như nhìn không thấy mấy người khách.
Thật sự là vị trí quá hẻo lánh, thiết bị lại cổ xưa, ngoại trừ phẩm trà cùng với tiêu khiển cầm kỳ thì không có hạng mục phục vụ nào khác. Giang Khẩu là một thành phố mới phát, kinh tế phát triển rất nhanh, nhưng văn hóa bên trong đương nhiên cản không nổi thiên niên cổ thành. Thành phố này xưa nay tôn sùng hiệu suất cao tiết tấu nhanh, thầm thì phẩm trà trong tiếng đàn ưu nhã đối với đại bộ phận thị dân TP Giang Khẩu cũng không phải là phương thức tiêu khiển hợp ý.
Tuy nhiên vấn đề này không hề gì, Khâu Tình Xuyên cũng hoàn toàn không trông cậy vào quán trà này để mang đến cho Văn Văn bao nhiêu thu nhập. Đối với người đã từng nhậm chức tại hệ thống ngân hàng như Khâu bí thư thì tiền không là vấn đề. Hắn cùng với cậu em vợ Lý Kiến An hợp tác, nghe theo phân tích của Liễu Tuấn đối với thị trường ngoại hối nên cũng kiếm được không ít. Theo Liễu Tuấn dự tính, tài sản của Khâu Tình Xuyên chí ít cũng là trên 100tr, đã là một triệu phú.
Quán trà này mục đích là để cho Văn Văn tiêu khiển khi thời gian, không đến mức quá tịch mịch buồn chán.
Trong một gian phòng trà cổ kính, trên mặt bàn chạm khắc gỗ đặt mấy món ăn nhẹ, một đĩa gà luộc và một đĩa heo quay xem như là món ăn mặn, tất cả đều bày trước mặt Liễu bí thư, ba vị khác đều là động vật ăn chay.
Chỉ có rượu nhất thành bất biến, trần nhưỡng Mao Đài.
Phàm là bạn tốt tri giao của Liễu Tuấn đều thủ sẵn mấy bình rượu như vậy. Đợi khi Liễu Tuấn qua làm khách sẽ lấy ra đãi.
"Khâu bí thư, chúc mừng!"
Lăng Nhã giơ lên ly rượu, cười hì hì nói với Khâu Tình Xuyên.
Sau khi kết thúc Đại hội Đảng toàn quốc, nhân sự tại TP Giang Khẩu đã tiến hành điều chỉnh đại quy mô, Lê bí thư hồi nhiệm trong tỉnh, Khâu Tình Xuyên chính vị là bí thư Thành ủy TP Giang Khẩu, kiêm nhiệm thị trưởng.
Biến hóa nhân sự này là tiến hành đột nhiên, khiến rất nhiều người giật mình. Chiếu theo sự phân tích của mọi người, sang năm Lê bí thư đã đầy 60t, còn chưa đến tuổi lui xuống tuyến 2. Cho nên, cho dù muốn xê dịch vị trí cũng là việc sang năm, không ngờ lại nhanh như vậy đã bị Khâu Tình Xuyên đẩy đi rồi.
Nói đẩy đi cũng đã rất là hình tượng.
Căn cứ theo một số tin tức, lần này Lê bí thư quả thực là bị Khâu Tình Xuyên ép đẩy đi. Đại lão phe phái sở tại của Khâu Tình Xuyên đột nhiên phát lực, ủng hộ Khâu Tình Xuyên chính vị bí thư. Điều kiện rất đơn giản, lúc này Lê bí thư thoái vị có thể bảo chứng chỗ đứng cuối cùng tại con đường làm quan, đi lên vị trí cấp Chính bộ. Nếu như nhất định ở đến sang năm, cũng không ai bảo đảm được Lê bí thư có thể như nguyện dĩ thường.
Có thể lực lượng phía sau Khâu Tình Xuyên không đủ để dìu Lê bí thư lên địa vị cao như cấp Chính bộ, nhưng muốn phá hư chuyện của bà thì quá đơn giản. Trên quan trường, bắc cầu cho người độ khó rất lớn, nhưng muốn hủy cầu lại không khó. Mấy vị đại lão của Nghiêm Liễu hệ đã tỏ rõ đứng ở bên Khâu Tình Xuyên, rốt cuộc thúc đẩy màn giao nhận này hoàn thành.
Đương nhiên, loại tin tức đánh cờ tại cao tầng này cán bộ thông thường rất khó biết được rõ, mọi người đều chỉ suy đoán mà thôi. Trên thực tế, Lê bí thư đi như thế nào đã không quan trọng, quan trọng là Khâu Tình Xuyên đã chính vị, đã cầm quyền. Các cán bộ to nhỏ của TP Giang Khẩu sau này đều phải cẩn thận, phải tận khả năng bảo trì nhất trí với tân bí thư.
Chỉ là thường ngày Khâu thị trưởng rất kín đáo, trong lòng suy nghĩ cái gì rất khó nắm được.
Khiến cho các cán bộ của TP Giang Khẩu sa sút tinh thần rất nhiều.
Lăng Nhã cũng không rõ lắm tin tức Khâu Tình Xuyên thượng vị, tuy nhiên không sao, chỉ cần Lăng Nhã chân thành chúc mừng là được.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười, uống cạn ly rồi nói: "Tiểu Nhã càng lúc càng đẹp, xem ra có đồng chí vẫn rất biết chăm sóc phụ nữ."
"Anh ấy?"
Lăng Nhã liếc nhìn Liễu bí thư đang chuyên tâm ăn, miệng thì chu lên.
"Khâu bí thư hiểu lầm rồi, có đồng chí chủ nghĩa đại nam tử hán đặc biệt nghiêm trọng, đâu có biết chăm sóc người khác, em chiếu cố anh ta thì đúng hơn. Khâu bí thư, anh và anh ấy bạn bè nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tính cách của anh ấy sao? Một chữ -- lười!"
Khâu Tình Xuyên cười ha ha, thần sắc thật là vui.
Liễu bí thư ăn xong heo quay, lại ăn gà luộc, đôi khi nhấp chút nước trà, đối với đối thoại giữa Lăng chủ nhiệm và Khâu bí thư thì không có hứng thú, dường như không nghe thấy.
Văn Văn ở một bên đánh giá Lăng Nhã, vừa cười vừa nói: "Tiểu Nhã, là thật đấy, bồ càng lúc càng đẹp, da càng lúc càng trắng, càng lúc càng mịn, à, còn có, có mấy bộ vị. . . Hì hì. . ."
Con mắt Văn Văn đảo tới trên vòng 1 cao vót của Lăng Nhã, cười gian giống như một "sắc nữ".
Lăng Nhã không khỏi xấu hổ, khẽ đánh Văn Văn một cái, cười mắng: "Muốn chết hả con nhỏ này, bồ mới càng lúc càng. . . cái kia. . ."
Hai cô gái náo loạn với nhau.
Tuy nhiên lại nói, Lăng chủ nhiệm vẫn phong thái như trước, thật phải cảm tạ Liễu bí thư. Người này không chỉ tư nhuận ái tình cho nàng, đặc biệt là xài tiền không bủn xỉn, phàm là vật phẩm bảo dưỡng nổi danh thế giới, chỉ cần thành phần thuần tự nhiên, mặc kệ quý cỡ nào, Liễu Tuấn đều kiệt lực ủng hộ Lăng Nhã mua dùng. Dù sao thì tiền không thiếu, tài sản cả vạn ức, xài một chút vì phụ nữ của mình cũng là điều cần thiết.
Liễu bí thư tiêu diệt 2 đĩa thức ăn trên bàn được phân nửa mới lau miệng, giơ lên ly rượu, nói: "Nào, Khâu bí thư tôi cũng kính anh một ly, chúc anh tiền đồ như gấm, bay xa vạn dặm!"
Khâu Tình Xuyên liếc mắt nhìn y, hoàn toàn không có ý muốn cạn ly với Liễu Tuấn, thản nhiên nói: "Bất kể người nào nói như vậy đều được nhưng chỉ cậu thì không thể. Đây chính là cậu đang cất khôn ngoan, giả hồ đồ, là không có suy nghĩ!"
/2140
|