Sau khi Liễu bí thư tan tầm thì từ chối toàn bộ xã giao, đúng giờ về nhà ăn cơm.
Trong giai đoạn đấu tranh như gió to mưa rào như lúc này, Liễu Tuấn cần phải đặc biệt cẩn thận hơn, không thể để cho đối thủ nắm lấy nhược điểm gì. Đấu tranh lần này khác với bất cứ một lần nào trước đây, lần này mục tiêu của y rất rõ ràng chính là lật đổ bí thư Tỉnh ủy Thai Duy Thanh, để tẩy trừ thêm một lần cục diện chính trị của tỉnh A. Những cuộc tranh đấu trước đây không có mục tiêu rõ ràng như vậy, càng không có bạo tay như thế này!
Tại quốc nội, quyền uy của bí thư Tỉnh ủy cùng với phân lượng tại cao tầng là không thể nghi ngờ. Mỗi bí thư Đảng uỷ của tỉnh thành phố cộng thêm mấy người đứng đầu bộ môn quan trọng nhất của bộ uỷ quốc gia có thể nói là đội ngũ đệ nhất trong số các cán bộ cấp Chính bộ, là vị trí tất tranh của các tập đoàn chính trị lớn.
Một hàm nghĩa khác của "tất tranh" chính là tất bảo!
Bất kể tập đoàn chính trị nào cũng sẽ không đơn giản buông tha vị trí này. Cũng đồng thời cũng đầy kiêng kỵ mỗi khi tranh đoạt vị trí này. Nếu như tuỳ tiện thay thế bí thư Tỉnh ủy trở một một thông lệ, vậy thì bất kỳ người nào cũng có thể tùy thời mà đẩy đi bí thư Tỉnh ủy, đặc biệt là đẩy từ dưới lên trên, toàn bộ nền cơ sở của chính quyền sẽ xảy ra dao động, đây là tình hình mà mỗi tập đoàn chính trị lớn đều không muốn thấy.
Cho nên, nói từ một ý nghĩa nào đó, lần này Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn xem như là đã phạm vào điều kiêng kị nhất. Nếu như phía sau họ không có tập đoàn lớn làm chỗ dựa, cách làm này có thể coi như là đang xung phong tự sát.
Đang ngày Tam phục nên khí trời rất nóng.
Liễu bí thư mới vừa đến cửa biệt thự đã nghe được tiếng la của Nghiêm Phỉ ở bên kia hồ bơi.
"Dương Dương, đã nửa giờ rồi nhanh lên đi, ở trong nước lâu không tốt đâu."
Gần đây Liễu Dương rất thích "cuộc sống trong nước", chỉ cần có được cơ hội là cu cậu liền cởi sạch quần áo rồi "ùm" ngã vào nước, sau đó lại ở trong nước không chịu lên, cứ "đấu trí đấu dũng" với mẹ.
Kỳ thực cu cậu còn chưa biết bơi đâu.
Liễu bí thư vừa nghe thế liền bật cười, bước nhanh đi tới bên hồ.
Kiến trúc của căn lầu số 1 Thành ủy rất đầy đủ phương tiện, ngoài hồ bơi còn có một sân cầu lông. Liễu Dương đang ở trong nước, Nghiêm Phỉ thì lo lắng đứng ở bên bờ hồ.
Liễu bí thư từ phía sau nhìn chăm chú vợ mình trong bộ áo đầm màu trắng, chỉ cảm thấy bóng lưng thật quá tuyệt vời, không khỏi giở tính trẻ con, lặng lẽ bước qua rồi đột nhiên ôm lấy cổ Nghiêm Phỉ.
"A. . ."
Nghiêm Phỉ bất ngờ không kịp phòng bị, nhịn không được la hoảng lên, khuôn mặt nhất thời trắng bệch.
Liễu Dương ở trong nước đã sớm phát hiện ra "âm mưu" của ba, chỉ là Liễu bí thư đã liên tục chớp mắt, cu cậu biết ba đang đùa với mẹ nên nhẫn mà không phát, lúc này nhịn không được cười ha ha, ở trong nước vui vẻ hoa chân múa tay.
"Tiểu Tuấn. . .anh. . .anh bại hoại. . .làm em sợ. . ."
Đợi đến khi Nghiêm Phỉ thấy rõ là Liễu Tuấn thì không khỏi hờn dỗi, nắm tay như mưa nện lên bờ vai rắn chắc của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ôm thê lấy eo vợ, cười tủm tỉm hôn lên má Nghiêm Phỉ một cái.
"Được rồi, em không quản con trai của anh nữa, tự anh gọi nó lên đi!"
Nghiêm Phỉ hờn dỗi xong mới sang nhượng lại nan đề cho chồng. Đây cũng là "sở trường" của Nghiêm Phỉ, xưa nay cô không thích khiêu chiến với việc có độ khó cao, điều này đã phá lệ rất nhiều lần trên người Liễu Dương, ai bảo đây là con trai thân sinh của mình chứ? không thể mặc kệ được mà!
Ai ngờ Liễu bí thư lại quá khó ưa, cười nói: "Dương Dương, ngoan ngoãn ở đó đi, để ba đi thay đồ bơi rồi sẽ qua dạy con bơi."
Vốn Liễu Dương đang lo ba và mẹ sẽ "thông đồng" để đối phó mình, vừa nghe thế thì quá đỗi vui vẻ. Trong hồ bơi cu cậu hoan hô nhảy nhót, hài lòng không ngớt.
"Này, anh làm ba như thế hả? Dương Dương đã ngâm mình trong nước cả nữa giờ rồi mà anh còn muốn nó chơi tiếp?"
Nghiêm Phỉ la to.
Liễu bí thư cười ha ha: "Bà xã à, để anh sửa lại cho đúng, không phải là Dương Dương chơi một mình mà là hai cha con chơi chung. Nếu em cũng thấy hứng thú thì xuống cùng đi, anh cũng dạy em bơi!"
Nghiêm Phỉ chỉ đành bất đắc dỉ thở dài một hơi.
Cô rất hiểu tính nết của chồng mình nên biết ngăn không được. Có đôi khi Liễu Tuấn rất giống như một đứa trẻ con, rất hay tùy hứng. Đương nhiên, thông thường loại tình hình này chỉ xảy ra trên người bạn bè và người thân, khi ra bên ngoài thì lại hồi phục một phó bí thư Tỉnh ủy bình tĩnh nghiêm túc.
Liễu bí thư thay đồ bơi rồi bơi cùng con trai trong hồ hết hơn nửa giờ, hai cha con chơi rất hào hứng. Còn Nghiêm Phỉ thì cố kiềm chế, hiển nhiên mặt trời đã ngã về tây mà hai cha con còn chưa có ý muốn lên, không khỏi giận dữ đi tới bên hồ, trợn hai mắt, nổi giận nói: "Tiểu Tuấn, có phải anh cố ý chọc em giận phải không, mau lên đây!"
Liễu bí thư và con trai liếc nhau, hai cha con đồng thời thè lưỡi rồi lại cười ha ha một trận.
"Lên thôi Dương Dương, nếu không lên tối nay sẽ phạt con phải đứng!"
Liễu bí thư cười nói.
"Ba, ngày mai dạy con bơi nữa được không? Con sẽ học được nhanh thôi."
Liễu Dương vẫn còn không nỡ.
"Được, mai sẽ dạy thêm một ngày, chắc cũng chỉ cần 2,3 ngày là có thể biết bơi thôi. Đây chính là kỹ năng cần thiết để sinh tồn, không học không được. Nam tử hán tương lai sẽ phải vào Nam ra Bắc."
Liễu bí thư tiện thể dạy bảo cho con trai thêm một khóa.
Hai cha con đi lên, lau khô người sau đó thay quần áo, cơm nước xong thì đã qua bản tin thời sự trong tỉnh. Liễu bí thư cũng không để ý, ngồi ở phòng khách xem xong [Tin thời sự tiếp âm] của đài Trung ương mới đứng dậy vào thư phòng.
Đây cũng là chương trình vẫn giữ nguyên của Liễu bí thư, Nghiêm Phỉ thấy cũng không lạ gì. Bên ngoài mặc dù đã ầm ĩ đến long trời lở đất, dư luận xôn xao, nhưng trong căn lầu số 1 Thành ủy vẫn gió êm sóng lặng. Nghiêm Phỉ cũng không rõ Liễu Tuấn đã tự tay khơi mào một cơn lốc chính trị lớn nhất tại tỉnh A trong mấy năm gần đây.
Việc trên chính trị thực sự không phải là việc Nghiêm Phỉ muốn quan tâm.
Liễu Tuấn vào thư phòng cũng không nóng lòng xử lý công văn, cũng không xem sách mà cấm lấy điện thoại.
"Ừ, ba đây!"
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.
Liễu bí thư "liệu sự như thần", rất rõ lúc này cha vợ cũng đang ở thư phòng, còn đang xử lý công vụ hay là đọc sách thì lại không dễ đoán.
"Thưa ba, bên này của con có một phó bí thư Thành ủy xảy ra chút vấn đề. . ."
Liễu Tuấn lựa chọn tìm từ rồi mới thong thả nói.
Nghiêm Ngọc Thành "Ừ" một tiếng, biết Liễu Tuấn vẫn còn lời tiếp theo. Bằng không thì, chỉ một phó bí thư Thành ủy xảy ra vấn đề cũng không cần phải báo cáo với bí thư Trung kỷ ủy.
Theo báo cáo của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành đã nhíu mày.
Cừ thật, lá gan thật không nhỏ!
Đây là phản ứng đầu tiên của Nghiêm Ngọc Thành.
Đã sớm biết đứa con rể này không phải là cây đèn cạn dầu, nhưng mà trực tiếp nhắm lưỡi đao ngay bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm, tuy Nghiêm Ngọc Thành đã trải qua vô số mưa gió nhưng vẫn nhịn không được khẽ giật mình. Chính bởi vì bây giờ Nghiêm Ngọc Thành ngồi trên vị trí cao nên mới càng lĩnh hội sự phiêu lưu ẩn chứa trong hành động này của Liễu Tuấn.
"Ừ, nếu như tình huống là thật, như vậy Thai Duy Thanh thật sẽ phải gánh chịu trách nhiệm."
Lẳng lặng nghe xong báo cáo của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành cũng đưa ra một nhận định.
"Trước mắt, Tạ Viện phạm tội là sự thật đã quá rõ, nhưng Thai Duy Thanh liên lụy vào bao nhiêu thì con cũng không rõ mấy."
Liễu Tuấn ăn ngay nói thật, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà y gọi điện thoại cho Nghiêm Ngọc Thành. Hành động này của Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng chẳng khác nào như "chơi mất xác", mặc kệ kết quả thế nào, tam phương đang quần đấu cũng không có bất cứ một đường lui nào đáng nói. Nếu như Tạ Viện vượt qua được áp lực, liều chết bảo vệ Thai Duy Thanh, hoặc là Thai Duy Thanh vốn không nhúng vào sâu, như vậy kết quả của lần đấu tranh này thật sự rất khó nói ngay.
Đương nhiên, bất kể một cuộc đấu tranh nào thì ai cũng không thể có 100% phần thắng.
Chỉ cần Thai Duy Thanh giữ được vị trí bí thư Tỉnh ủy, kế tiếp sẽ đến phiên Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn bị lôi khỏi tổ. Trung ương cũng không thể ngồi xem tỉnh trưởng, phó bí thư Tỉnh ủy và bí thư Tỉnh ủy của tỉnh A ở trên thế như nước với lửa. Có chính trị thì có đấu tranh, đây là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, nhưng đấu tranh phải có mức độ, bằng không thì sẽ ảnh hưởng đến công tác. Cao tầng không thể để một tỉnh cho họ chơi đùa làm hao tổn hết máy móc.
Thai Duy Thanh bất động, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn nhất định phải động.
Vốn bên kia đã dự định xê dịch vị trí của Liễu Tuấn, hiện tại vừa lúc lời cũ nhắc lại. Tuy nhiên không đấu thắng mà động thí ít nhiều cũng có vẻ chán nản. Điều quan trọng nhất là một khi Liễu Tuấn chán nản rời khỏi tỉnh A, số lượng thuộc hạ trung tâm của y ở lại tỉnh A sẽ bị nguy hiểm đến tiền đồ. Thai Duy Thanh có khoan hồng độ lượng mấy cũng không thể thôi không truy cứu. Huống chi Thai Duy Thanh vốn là một người không phải rộng lượng gì, có được cơ hội tốt này đâu có thể không nhân cơ hội nhất thống giang sơn?
Vì vậy trong tràng tranh đấu này, Liễu Tuấn chỉ được phép thắng không được bại.
Nghe Liễu Tuấn nói "không rõ mấy", Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu trầm mặc, một lúc mới nói: "Một khi đã giương cung thì không thể hồi đầu tiễn, đã động thủ thì phải toàn lực giành thắng lợi!"
"Vâng, con hiểu rồi."
Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi nói: "Nếu như lực lượng ở Kỷ ủy tỉnh các con không đủ, có thể nghĩ đến cầu viện Trung kỷ ủy."
Liễu Tuấn suy nghĩ một lát, nói: "Tạm thời còn chưa cần thiết phải kinh động Trung kỷ ủy, chuyện này cũng không phải một Kỷ ủy tỉnh có thể quyết định được, then chốt vẫn đang nằm ở trên người Tạ Viện, là cánh cửa để mà đột phá."
Nghiêm Ngọc Thành rất tán thành cái nhìn của Liễu Tuấn. Còn làm thế nào để mở cánh cửa Tạ Viện để đột phá là chuyện của Liễu Tuấn. Nghiêm Ngọc Thành không biết tình huống nên cũng không đưa ra được ý kiến tham khảo nào. Huống hồ Nghiêm Ngọc Thành là dạng người ra sao, đâu có thể ở trên những vấn đề có tính kỹ thuật này má tiến hành thảo luận với Liễu Tuấn được?
Nếu Thai Duy Thanh quả thật liên lụy vào sâu, Liễu Tuấn dù vẫn chưa mở ra được cánh cửa để đột phá cũng chỉ có thể chứng minh sự vô năng của hắn.
Điểm này thì Nghiêm Ngọc Thành cũng không lo lắng nhiều.
"Ba, nếu như Thai Duy Thanh thật có chuyện, con muốn lấy được vị trí vốn thuộc về con."
Liễu Tuấn nói thẳng với Nghiêm Ngọc Thành.
Giữa cha vợ và con rể cũng không cần nói khách sáo làm gì. Không phải là Liễu Tuấn gấp gáp muốn lên thêm một tầng, mà thực sự thế cục của tỉnh A và đại cục chính trị trước mắt không phải để cho y đợi thêm được nữa. Bên kia đã phát động toàn diện tiến công vào cha y, Liễu Tuấn tại tỉnh A đã tổ chức gần đến 9 năm, nếu như vẫn không thể tại tỉnh A ngăn chặn được thế tiến công của Lưu Phi Bằng thì quả là thẹn với các hương thân phụ lão!
Có thể nói không chút khiêm tốn thì trong ván cờ ngày hôm nay, tỉnh A đã trở thành một trong những "người chủ chiến trường".
Lần này Nghiêm Ngọc Thành cũng không do dự nhiều, thản nhiên trả lời ngay: "Con cứ làm tốt việc của mình đi."
"Vâng, con biết rồi!"
Trong giai đoạn đấu tranh như gió to mưa rào như lúc này, Liễu Tuấn cần phải đặc biệt cẩn thận hơn, không thể để cho đối thủ nắm lấy nhược điểm gì. Đấu tranh lần này khác với bất cứ một lần nào trước đây, lần này mục tiêu của y rất rõ ràng chính là lật đổ bí thư Tỉnh ủy Thai Duy Thanh, để tẩy trừ thêm một lần cục diện chính trị của tỉnh A. Những cuộc tranh đấu trước đây không có mục tiêu rõ ràng như vậy, càng không có bạo tay như thế này!
Tại quốc nội, quyền uy của bí thư Tỉnh ủy cùng với phân lượng tại cao tầng là không thể nghi ngờ. Mỗi bí thư Đảng uỷ của tỉnh thành phố cộng thêm mấy người đứng đầu bộ môn quan trọng nhất của bộ uỷ quốc gia có thể nói là đội ngũ đệ nhất trong số các cán bộ cấp Chính bộ, là vị trí tất tranh của các tập đoàn chính trị lớn.
Một hàm nghĩa khác của "tất tranh" chính là tất bảo!
Bất kể tập đoàn chính trị nào cũng sẽ không đơn giản buông tha vị trí này. Cũng đồng thời cũng đầy kiêng kỵ mỗi khi tranh đoạt vị trí này. Nếu như tuỳ tiện thay thế bí thư Tỉnh ủy trở một một thông lệ, vậy thì bất kỳ người nào cũng có thể tùy thời mà đẩy đi bí thư Tỉnh ủy, đặc biệt là đẩy từ dưới lên trên, toàn bộ nền cơ sở của chính quyền sẽ xảy ra dao động, đây là tình hình mà mỗi tập đoàn chính trị lớn đều không muốn thấy.
Cho nên, nói từ một ý nghĩa nào đó, lần này Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn xem như là đã phạm vào điều kiêng kị nhất. Nếu như phía sau họ không có tập đoàn lớn làm chỗ dựa, cách làm này có thể coi như là đang xung phong tự sát.
Đang ngày Tam phục nên khí trời rất nóng.
Liễu bí thư mới vừa đến cửa biệt thự đã nghe được tiếng la của Nghiêm Phỉ ở bên kia hồ bơi.
"Dương Dương, đã nửa giờ rồi nhanh lên đi, ở trong nước lâu không tốt đâu."
Gần đây Liễu Dương rất thích "cuộc sống trong nước", chỉ cần có được cơ hội là cu cậu liền cởi sạch quần áo rồi "ùm" ngã vào nước, sau đó lại ở trong nước không chịu lên, cứ "đấu trí đấu dũng" với mẹ.
Kỳ thực cu cậu còn chưa biết bơi đâu.
Liễu bí thư vừa nghe thế liền bật cười, bước nhanh đi tới bên hồ.
Kiến trúc của căn lầu số 1 Thành ủy rất đầy đủ phương tiện, ngoài hồ bơi còn có một sân cầu lông. Liễu Dương đang ở trong nước, Nghiêm Phỉ thì lo lắng đứng ở bên bờ hồ.
Liễu bí thư từ phía sau nhìn chăm chú vợ mình trong bộ áo đầm màu trắng, chỉ cảm thấy bóng lưng thật quá tuyệt vời, không khỏi giở tính trẻ con, lặng lẽ bước qua rồi đột nhiên ôm lấy cổ Nghiêm Phỉ.
"A. . ."
Nghiêm Phỉ bất ngờ không kịp phòng bị, nhịn không được la hoảng lên, khuôn mặt nhất thời trắng bệch.
Liễu Dương ở trong nước đã sớm phát hiện ra "âm mưu" của ba, chỉ là Liễu bí thư đã liên tục chớp mắt, cu cậu biết ba đang đùa với mẹ nên nhẫn mà không phát, lúc này nhịn không được cười ha ha, ở trong nước vui vẻ hoa chân múa tay.
"Tiểu Tuấn. . .anh. . .anh bại hoại. . .làm em sợ. . ."
Đợi đến khi Nghiêm Phỉ thấy rõ là Liễu Tuấn thì không khỏi hờn dỗi, nắm tay như mưa nện lên bờ vai rắn chắc của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ôm thê lấy eo vợ, cười tủm tỉm hôn lên má Nghiêm Phỉ một cái.
"Được rồi, em không quản con trai của anh nữa, tự anh gọi nó lên đi!"
Nghiêm Phỉ hờn dỗi xong mới sang nhượng lại nan đề cho chồng. Đây cũng là "sở trường" của Nghiêm Phỉ, xưa nay cô không thích khiêu chiến với việc có độ khó cao, điều này đã phá lệ rất nhiều lần trên người Liễu Dương, ai bảo đây là con trai thân sinh của mình chứ? không thể mặc kệ được mà!
Ai ngờ Liễu bí thư lại quá khó ưa, cười nói: "Dương Dương, ngoan ngoãn ở đó đi, để ba đi thay đồ bơi rồi sẽ qua dạy con bơi."
Vốn Liễu Dương đang lo ba và mẹ sẽ "thông đồng" để đối phó mình, vừa nghe thế thì quá đỗi vui vẻ. Trong hồ bơi cu cậu hoan hô nhảy nhót, hài lòng không ngớt.
"Này, anh làm ba như thế hả? Dương Dương đã ngâm mình trong nước cả nữa giờ rồi mà anh còn muốn nó chơi tiếp?"
Nghiêm Phỉ la to.
Liễu bí thư cười ha ha: "Bà xã à, để anh sửa lại cho đúng, không phải là Dương Dương chơi một mình mà là hai cha con chơi chung. Nếu em cũng thấy hứng thú thì xuống cùng đi, anh cũng dạy em bơi!"
Nghiêm Phỉ chỉ đành bất đắc dỉ thở dài một hơi.
Cô rất hiểu tính nết của chồng mình nên biết ngăn không được. Có đôi khi Liễu Tuấn rất giống như một đứa trẻ con, rất hay tùy hứng. Đương nhiên, thông thường loại tình hình này chỉ xảy ra trên người bạn bè và người thân, khi ra bên ngoài thì lại hồi phục một phó bí thư Tỉnh ủy bình tĩnh nghiêm túc.
Liễu bí thư thay đồ bơi rồi bơi cùng con trai trong hồ hết hơn nửa giờ, hai cha con chơi rất hào hứng. Còn Nghiêm Phỉ thì cố kiềm chế, hiển nhiên mặt trời đã ngã về tây mà hai cha con còn chưa có ý muốn lên, không khỏi giận dữ đi tới bên hồ, trợn hai mắt, nổi giận nói: "Tiểu Tuấn, có phải anh cố ý chọc em giận phải không, mau lên đây!"
Liễu bí thư và con trai liếc nhau, hai cha con đồng thời thè lưỡi rồi lại cười ha ha một trận.
"Lên thôi Dương Dương, nếu không lên tối nay sẽ phạt con phải đứng!"
Liễu bí thư cười nói.
"Ba, ngày mai dạy con bơi nữa được không? Con sẽ học được nhanh thôi."
Liễu Dương vẫn còn không nỡ.
"Được, mai sẽ dạy thêm một ngày, chắc cũng chỉ cần 2,3 ngày là có thể biết bơi thôi. Đây chính là kỹ năng cần thiết để sinh tồn, không học không được. Nam tử hán tương lai sẽ phải vào Nam ra Bắc."
Liễu bí thư tiện thể dạy bảo cho con trai thêm một khóa.
Hai cha con đi lên, lau khô người sau đó thay quần áo, cơm nước xong thì đã qua bản tin thời sự trong tỉnh. Liễu bí thư cũng không để ý, ngồi ở phòng khách xem xong [Tin thời sự tiếp âm] của đài Trung ương mới đứng dậy vào thư phòng.
Đây cũng là chương trình vẫn giữ nguyên của Liễu bí thư, Nghiêm Phỉ thấy cũng không lạ gì. Bên ngoài mặc dù đã ầm ĩ đến long trời lở đất, dư luận xôn xao, nhưng trong căn lầu số 1 Thành ủy vẫn gió êm sóng lặng. Nghiêm Phỉ cũng không rõ Liễu Tuấn đã tự tay khơi mào một cơn lốc chính trị lớn nhất tại tỉnh A trong mấy năm gần đây.
Việc trên chính trị thực sự không phải là việc Nghiêm Phỉ muốn quan tâm.
Liễu Tuấn vào thư phòng cũng không nóng lòng xử lý công văn, cũng không xem sách mà cấm lấy điện thoại.
"Ừ, ba đây!"
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.
Liễu bí thư "liệu sự như thần", rất rõ lúc này cha vợ cũng đang ở thư phòng, còn đang xử lý công vụ hay là đọc sách thì lại không dễ đoán.
"Thưa ba, bên này của con có một phó bí thư Thành ủy xảy ra chút vấn đề. . ."
Liễu Tuấn lựa chọn tìm từ rồi mới thong thả nói.
Nghiêm Ngọc Thành "Ừ" một tiếng, biết Liễu Tuấn vẫn còn lời tiếp theo. Bằng không thì, chỉ một phó bí thư Thành ủy xảy ra vấn đề cũng không cần phải báo cáo với bí thư Trung kỷ ủy.
Theo báo cáo của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành đã nhíu mày.
Cừ thật, lá gan thật không nhỏ!
Đây là phản ứng đầu tiên của Nghiêm Ngọc Thành.
Đã sớm biết đứa con rể này không phải là cây đèn cạn dầu, nhưng mà trực tiếp nhắm lưỡi đao ngay bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm, tuy Nghiêm Ngọc Thành đã trải qua vô số mưa gió nhưng vẫn nhịn không được khẽ giật mình. Chính bởi vì bây giờ Nghiêm Ngọc Thành ngồi trên vị trí cao nên mới càng lĩnh hội sự phiêu lưu ẩn chứa trong hành động này của Liễu Tuấn.
"Ừ, nếu như tình huống là thật, như vậy Thai Duy Thanh thật sẽ phải gánh chịu trách nhiệm."
Lẳng lặng nghe xong báo cáo của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành cũng đưa ra một nhận định.
"Trước mắt, Tạ Viện phạm tội là sự thật đã quá rõ, nhưng Thai Duy Thanh liên lụy vào bao nhiêu thì con cũng không rõ mấy."
Liễu Tuấn ăn ngay nói thật, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà y gọi điện thoại cho Nghiêm Ngọc Thành. Hành động này của Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng chẳng khác nào như "chơi mất xác", mặc kệ kết quả thế nào, tam phương đang quần đấu cũng không có bất cứ một đường lui nào đáng nói. Nếu như Tạ Viện vượt qua được áp lực, liều chết bảo vệ Thai Duy Thanh, hoặc là Thai Duy Thanh vốn không nhúng vào sâu, như vậy kết quả của lần đấu tranh này thật sự rất khó nói ngay.
Đương nhiên, bất kể một cuộc đấu tranh nào thì ai cũng không thể có 100% phần thắng.
Chỉ cần Thai Duy Thanh giữ được vị trí bí thư Tỉnh ủy, kế tiếp sẽ đến phiên Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn bị lôi khỏi tổ. Trung ương cũng không thể ngồi xem tỉnh trưởng, phó bí thư Tỉnh ủy và bí thư Tỉnh ủy của tỉnh A ở trên thế như nước với lửa. Có chính trị thì có đấu tranh, đây là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, nhưng đấu tranh phải có mức độ, bằng không thì sẽ ảnh hưởng đến công tác. Cao tầng không thể để một tỉnh cho họ chơi đùa làm hao tổn hết máy móc.
Thai Duy Thanh bất động, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn nhất định phải động.
Vốn bên kia đã dự định xê dịch vị trí của Liễu Tuấn, hiện tại vừa lúc lời cũ nhắc lại. Tuy nhiên không đấu thắng mà động thí ít nhiều cũng có vẻ chán nản. Điều quan trọng nhất là một khi Liễu Tuấn chán nản rời khỏi tỉnh A, số lượng thuộc hạ trung tâm của y ở lại tỉnh A sẽ bị nguy hiểm đến tiền đồ. Thai Duy Thanh có khoan hồng độ lượng mấy cũng không thể thôi không truy cứu. Huống chi Thai Duy Thanh vốn là một người không phải rộng lượng gì, có được cơ hội tốt này đâu có thể không nhân cơ hội nhất thống giang sơn?
Vì vậy trong tràng tranh đấu này, Liễu Tuấn chỉ được phép thắng không được bại.
Nghe Liễu Tuấn nói "không rõ mấy", Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu trầm mặc, một lúc mới nói: "Một khi đã giương cung thì không thể hồi đầu tiễn, đã động thủ thì phải toàn lực giành thắng lợi!"
"Vâng, con hiểu rồi."
Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi nói: "Nếu như lực lượng ở Kỷ ủy tỉnh các con không đủ, có thể nghĩ đến cầu viện Trung kỷ ủy."
Liễu Tuấn suy nghĩ một lát, nói: "Tạm thời còn chưa cần thiết phải kinh động Trung kỷ ủy, chuyện này cũng không phải một Kỷ ủy tỉnh có thể quyết định được, then chốt vẫn đang nằm ở trên người Tạ Viện, là cánh cửa để mà đột phá."
Nghiêm Ngọc Thành rất tán thành cái nhìn của Liễu Tuấn. Còn làm thế nào để mở cánh cửa Tạ Viện để đột phá là chuyện của Liễu Tuấn. Nghiêm Ngọc Thành không biết tình huống nên cũng không đưa ra được ý kiến tham khảo nào. Huống hồ Nghiêm Ngọc Thành là dạng người ra sao, đâu có thể ở trên những vấn đề có tính kỹ thuật này má tiến hành thảo luận với Liễu Tuấn được?
Nếu Thai Duy Thanh quả thật liên lụy vào sâu, Liễu Tuấn dù vẫn chưa mở ra được cánh cửa để đột phá cũng chỉ có thể chứng minh sự vô năng của hắn.
Điểm này thì Nghiêm Ngọc Thành cũng không lo lắng nhiều.
"Ba, nếu như Thai Duy Thanh thật có chuyện, con muốn lấy được vị trí vốn thuộc về con."
Liễu Tuấn nói thẳng với Nghiêm Ngọc Thành.
Giữa cha vợ và con rể cũng không cần nói khách sáo làm gì. Không phải là Liễu Tuấn gấp gáp muốn lên thêm một tầng, mà thực sự thế cục của tỉnh A và đại cục chính trị trước mắt không phải để cho y đợi thêm được nữa. Bên kia đã phát động toàn diện tiến công vào cha y, Liễu Tuấn tại tỉnh A đã tổ chức gần đến 9 năm, nếu như vẫn không thể tại tỉnh A ngăn chặn được thế tiến công của Lưu Phi Bằng thì quả là thẹn với các hương thân phụ lão!
Có thể nói không chút khiêm tốn thì trong ván cờ ngày hôm nay, tỉnh A đã trở thành một trong những "người chủ chiến trường".
Lần này Nghiêm Ngọc Thành cũng không do dự nhiều, thản nhiên trả lời ngay: "Con cứ làm tốt việc của mình đi."
"Vâng, con biết rồi!"
/2140
|