Lần đầu tiên trên Hội nghị xử lý Thường vụ tỉnh trưởng Trần Kỳ Mưu bị nghẹn đến muốn ngộp.
Vốn kế hoạch của hắn là ở trên hội nghĩ sẽ tiếp tục đề xuất mấy vấn đề kiến thiết hạng mục lần trước, nhưng Liễu Tuấn hoàn toàn chưa cho hắn cơ hội này. Khi mấy trợ lý tỉnh trưởng báo cáo, Liễu Tuấn lại tiến hành hỏi thêm ở một số vấn đề cụ thể, lý giải tình huống. Đến phiên chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh Ngô Thừa Quân làm xong báo cáo xong, thời gian cũng đã gần 12h rồi.
Liễu Tuấn nghiêng cổ tay xem đồng hồ, cũng không trưng cầu ý kiến của mọi người, trực tiếp tuyên bố tan họp.
Mọi người chú ý thấy khi Trần Kỳ Mưu rời khỏi phòng họp sắc mặt rất là âm trầm.
Chẳng qua Liễu Tuấn là tỉnh trưởng, nắm chặt quyền chủ đạo khống chế hội nghị. Trần Kỳ Mưu có ý kiến cũng chỉ có thể nghẹn, không thể tránh được.
Sau bữa cơm tối cùng ngày, Liễu tỉnh trường xem xong [ Bản tin thời sự] liền đi bộ ra khỏi căn lầu số 18 ở viện Thường ủy Tỉnh ủy. Căn số 1 ở viện Thường ủy Tỉnh ủy vẫn do bí thư Tỉnh ủy Cận Tú Thực ở, người kế nhiệm sau Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh cũng không ở căn số 2 mà ở chỗ khác. Thí dụ như bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm Lưu Phi Bằng đang ở căn số 12.
Các căn biệt thự ở đây trên đại thể không khác nhau mấy, cái gọi là số 1, số 2 các loại cũng là bên ngoài suy đoán, cho rằng chỗ ở của các Thường ủy Tỉnh ủy cũng nghiêm ngặt dựa theo bài danh, kỳ thực lầm to.
Thậm chí có thể nói, trước đây mấy căn biệt thự này đều dành cho lãnh đạo Tỉnh ủy tiền nhiệm đã về hưu hoặc là đã lui xuống tuyến 2.
Từ căn số 1 đến căn số 18 cách cự ly khoảng chừng hơn 1000m. Giữa tháng 8, mặt trời lặn tương đối chậm hơn, sau 7h30 trời vẫn còn chưa tối đen, tuy nhiên hai bên con đường mòn tĩnh mịch ở viện Thường ủy đã tỏa ra ánh sáng êm dịu từ những ngọn đèn đường.
Hai bên đường mòn hoa cỏ sum suê, trong cơn gió nhẹ khẽ chập chờn, khiến cho người có cảm giác rất dễ chịu.
Liễu Tuấn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi dạo bước về phía trước.
Một chàng trai trẻ tuổi vẫn không nhanh không chậm bám theo sát phía sau Liễu Tuấn. Người này tên là Hồ Hạo Nhiên vừa mới từ thủ đô tới TP.Ngọc Lan vào buổi chiều ngày hôm nay, chính là viên cảnh vệ chính miệng Hà Trường Chinh đề cử cho Liễu Tuấn.
Cậu ta khoảng chừng 24, 25 tuổi, thân phận chính thức là Thượng úy quan quân của cục Cảnh vệ Trung ương. Vóc người cũng không quá cao to, mi thanh mục tú, còn thấp hơn Liễu Tuấn mấy cm, vóc người rất cân xứng, điển hình là loại tay vượn eo ong, khi nhìn kỹ hình như trên mặt còn chưa hết tính trẻ con, còn mang theo vài phần đáng yêu.
Theo Hà Mộng Oánh giới thiệu, cha của Hồ Hạo Nhiên cũng là quan quân đang tại ngũ, quân hàm Thiếu tướng, lúc này là quân trưởng tập đoàn quân một quân khu ở Đông Bắc, ông nội là thuộc hạ cũ của Hà lão gia, trong một cuộc náo động đã hàm oan qua đời. Hà lão gia là người rất trọng cảm tình, là một người nặng tình nghĩa nhất trong số các nguyên lão thế hệ trước, luôn tận lực chiếu cố hậu nhân của thuộc hạ.
Trong Hội nghị thượng đỉnh của Hà Vũ hệ cử hành định kỳ hàng năm, Liễu Tuấn cũng nghe mấy người Hà Trường Chinh nhắc tới tên của cha Hồ Hạo Nhiên, một thiếu quan quân rất được cao tầng của Hà Vũ hệ coi trọng, sắp tới có thể đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng một quân khu lớn.
Hồ Hạo Nhiên là trưởng tử trong nhà, chịu gia giáo rất sâu, thuở nhỏ tập võ nên thân thủ rất cao. Khi tốt nghiệp cao trung thi vào trường Quân đội, sau khi tốt nghiệp trường Quân đội thì trực tiếp trúng cử vào đại đội đặc chiến của quân khu thủ đô, một năm trước điều nhiệm đến cục Cảnh vệ Trung ương, tố chất quân sự và chính trị đều là nhất lưu.
Sở dĩ Hà Trường Chinh chính miệng đề cử Hồ Hạo Nhiên cho Liễu Tuấn, ngoại trừ bản thân Hồ Hạo Nhiên điều kiện tốt cũng có ý bồi dưỡng cậu ta. Rất hiển nhiên, sĩ đồ của Liễu Tuấn sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí hiện nay, để Hồ Hạo Nhiên đi theo Liễu Tuấn một đoạn thời gian, sẽ rất có lợi đối với bước tiến sau này của cậu ta.
Liễu Tuấn nổi tiếng là người không quên cũ và bao che khuyết điểm.
"Hạo Nhiên, Cao Đức Thắng có khỏe không?"
Liễu Tuấn chậm rãi dạo bước rồi thuận miệng nói chuyện với Hồ Hạo Nhiên.
Hồ Hạo Nhiên hơi ngẩn ra, không ngờ Liễu Tuấn sẽ trò chuyện với mình. Thành thật mà nói, đến bây giờ Hồ Hạo Nhiên còn có chút kinh ngạc đối với việc mình tiếp thu mệnh lệnh này. Nói giống như, quan quân của cục Cảnh vệ Trung ương nếu như phái ra ngoài đều là đảm nhiệm vệ sĩ của lãnh đạo Trung ương, cảnh vệ viên cho lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh, đại thể là giải quyết ngay tại chỗ. Đột nhiên cậu ta nghe nói muốn mình đến TP.Ngọc Lan báo danh, đảm nhiệm cảnh vệ viên cho tân nhiệm tỉnh trưởng Liễu Tuấn, Hồ Hạo Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, song vẫn không chút do dự chấp hành mệnh lệnh.
Sau khi đến bộ môn bảo vệ của Chính phủ tỉnh tỉnh A báo danh, Hồ Hạo Nhiên lập tức được dẫn đến phòng làm việc của Liễu Tuấn, lần đầu tiên mặt đối mặt với vị tỉnh trưởng trẻ tuổi như truyền kỳ này, khuôn mặt Liễu Tuấn nhìn qua thậm chí còn trẻ hơn so với tuổi tác thực tế của anh ta.
Hồ Hạo Nhiên vẫn ở bộ đội suốt, hiểu biết đối với Liễu Tuấn rất có hạn, chỉ biết anh ta là con trai của thủ tướng, tỉnh trưởng trẻ nhất toàn quốc, trừ điều đó ra hoàn toàn không biết gì cả. Quan hệ sâu xa giữa Liễu Tuấn và Hà gia thì cậu ta càng không rõ.
Vì vậy bây giờ Hồ Hạo Nhiên còn có chút câu nệ.
Có là tinh anh trong quân, trên bản chất cậu ta vẫn là một thanh niên mới hơn 20t, quan lớn như Liễu Tuấn dù cho trẻ tuổi, nhưng trong cảm nhận của Hồ Hạo Nhiên cũng là tồn tại giống như một trưởng bối.
Không ngờ Liễu Tuấn vừa mở miệng thì đã hỏi tới thượng cấp trước đây của cậu ta, đại đội trưởng đại đội đặc chiến quân khu thủ đô Cao Đức Thắng.
"A. . . thủ trưởng, Cao đại đội rất khỏe ạ. . ."
Hồ Hạo Nhiên vội đáp.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Tính tình của anh ta vẫn còn nóng nảy hay sao?"
Đối với vấn đề này, Hồ Hạo Nhiên có chút kỳ quái: "Thủ trưởng, tính tình của Cao đại đội trưởng vẫn rất tốt ạ."
Lần này đến phiên Liễu Tuấn giật mình, thậm chí dừng bước rồi quay đầu kinh ngạc nhìn Hồ Hạo Nhiên: "Tính tình của Cao Đức Thắng vẫn còn tốt? Thế tính tình thế nào mới gọi là nóng nảy?"
Theo Liễu Tuấn thấy, Cao Đức Thắng không khác gì một cái bật lửa, dùng đầu ngón tay khẽ hẩy thôi cũng sẽ lập tức phát hỏa.
Hồ Hạo Nhiên gãi đầu: "Dạ, cái này em cũng không biết nói sao, nhưng em cảm giác tính tình của Cao đại đội trưởng tốt hơn nhiều so với ba em, ôn hòa hơn!"
Liễu tỉnh trường nhất thời trong mắt nổi sao.
Tính tình của Cao Đức Thắng khi so với cha của Hồ Hạo Nhiên không ngờ còn có thể cho là "ôn hòa", vậy ông già của Hồ Hạo Nhiên sẽ là người nóng nảy thế nào đây? Lý Quỳ hay là Trương Phi chuyển thế?
Thấy Liễu Tuấn hình như không tin, Hồ Hạo Nhiên liền nói nghiêm túc: "Thật đó thủ trưởng ạ, tính tình của ba em còn nóng nảy hơn cả Cao đại đội trưởng, chúng em đều rất sợ ông ấy!"
Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu rồi cười nói: "Ha ha, thì ra Hồ tướng quân là người mạnh mẽ như vậy, lần sau gặp nhất định phải thảo luận với ông ấy về vấn đề này mới được."
Hồ Hạo Nhiên cũng không nói tiếp với những lời này, chỉ cười chất phác.
Liễu Tuấn cũng không hỏi nhiều, chắp tay sau lưng và bước đi tiếp.
Chậm rãi đi tới căn lầu số 1, Liễu Tuấn cũng không dừng lại mà trực tiếp đi vào ấn chuông cửa.
"Ha ha, Liễu tỉnh trường? Thực sự là khách quý a!"
Đi ra mở cửa đón khách Chính là Cận công tử Hữu Vi tiên sinh, vừa thấy Liễu Tuấn liền khoa trương nói, trên mặt đầy vẻ bất ngờ.
Liễu Tuấn trừng mắt với cậu ta.
"Được được được, đừng có nhìn tôi như vậy, biết ngài làm quan càng lúc càng lớn, quy củ cũng càng lúc càng lớn, tôi sợ rồi, được chưa? Tỉnh trưởng đại nhân, mời vào nhà uống trà!"
Cận Hữu Vi không để ý tới "ánh mắt sắc bén" của Liễu tỉnh trường, rối rít nói.
Lúc này vang lên tiếng giày da gõ vào sàn nhà, Chung Hải Vận cũng đi tới, vừa nhìn thấy Liễu Tuấn liền kinh hỉ vạn phần: "Ôi, là Liễu tỉnh trường à. . . Mau mau, mời Liễu tỉnh trường vào trong phòng ngồi. . . Cận Hữu Vi, anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau mời Liễu tỉnh trường vào nhà?"
Cận Hữu Vi nhất thời cảm thấy đau đầu.
Đối với Chung Hải Vận Liễu Tuấn cũng không nghiêm gì, mỉm cười nói: "Chung đổng" .
Chung Hải Vận càng vui vẻ, lại luôn miệng mời Liễu Tuấn vào nhà.
Đi vào trong nhà, Cận Tú Thực đang ngồi trên ghế sofa đọc báom thấy Liễu Tuấn vào liền mỉm cười đứng dậy và vươn tay ra.
"Ha ha, Liễu tỉnh trường!"
"Chào ngài Cận bí thư!"
Liễu Tuấn bước nhanh tới nắm tay với Cận Tú Thực.
"Liễu tỉnh trường, mời ngồi!"
Cận Tú Thực vẫn không chút hoang mang, mời Liễu Tuấn nhập tọa.
Sau khi chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Chung Hải Vận vội tự mình dâng nước trà và trái cây. Cận Hữu Vi thì không để ý tới Chung Hải Vận, trực tiếp bày ra tư thế trà đạo trên bàn trà.
Từ khi Liễu Tuấn đảm nhiệm đại tỉnh trưởng, Chung Hải Vận đã rất nhiều lần nhặng xị với Cận Hữu Vi, giục cậu ta lập tức hẹn Liễu Tuấn đến nhà dùng cơm. Vốn theo ý của Chung Hải Vận là muốn đích thân đăng môn bái phỏng, như vậy thì càng có vẻ thành ý hơn.
Chưa nói tới Chung Hải Vận đối với Liễu Tuấn có bao nhiêu thiện cảm, nhưng với Cận Hữu Vi thì cũng có dù cũng không phải rất đủ. Nhưng điều này không trở ngại đến việc Chung Hải Vận giục chồng làm tốt quan hệ với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn không làm tốt quan hệ không được, chỉ chớp mắt thôi đã tới tỉnh trưởng rồi! Ai biết qua hai năm nữa Liễu Tuấn sẽ tới địa vị nào đây?
Cận Hữu Vi cũng không để ý tới lời của Chung Hải Vận.
Cận Hữu Vi biết rõ tính tình của Liễu Tuấn nên sẽ không nông cạn đến mức người ta mới làm tỉnh trưởng thì vội vàng thiết yến để khen ngợi, khoe khoang. Đương nhiên, là bạn tốt thì cũng phải chúc mừng một chút, nhưng cũng không vội tại nhất thời. Liễu Tuấn mới vừa lên làm tỉnh trưởng thì đã không dằn nổi mà tới tiếp cận, có mất thì cũng là thể diện của Cận công tử.
Chỗ khó xử ở đây rất là vi diệu, Chung Hải Vận vĩnh viễn cũng không biết được.
"Liễu tỉnh trường, hiện tại thân kiêm vài chức, bận thế mà còn qua đây được sao?"
Cận Tú Thực dựa vào ghế sofa, dùng tay khẽ vuốt mái tóc bạc, ngậm cười hỏi, có thể thấy Cận Tú Thực rất hài lòng. Sau khi Liễu Tuấn trở thành tỉnh trưởng, người thứ nhất gặp là hắn, lễ tiết quả nhiên rất chu đáo.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Hai ngày này tôi chủ yếu là ở Chính phủ tỉnh để gặp mặt các đồng chí bên kia, liên hệ để lý giải tiến độ của các hạng mục công tác. Bên TP.Ngọc Lan có đồng chí Lý Đào và đồng chí Hàn Kình Vũ chủ trì công tác, vấn đề không phải rất lớn."
Cận Tú Thực gật đầu: "Lý Đào và Hàn Kình Vũ đều là cán bộ rất có năng lực. . . có điều, phân phối đội ngũ cán bộ hiện nay ở TP.Ngọc Lan không phải là đầy đủ hết, vận chuyển trong khoảng thời gian ngắn thì không có vấn đề, nhưng thời gian dài sẽ không dễ nói đâu. Công tác bên Chính phủ tỉnh lại rất nặng nề, cậu phải luôn chạy hai bên, mặc dù trẻ tuổi sức khỏe tốt nhưng lâu dài cũng không phải một biện pháp."
Liễu Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng đang lo lắng điều này."
"Ừ, cần phải nhanh chóng mời Trung ương định ra nhân tuyển cho vị trí bí thư Thành ủy Ngọc Lan đi."
Cận Tú Thực nói và mắt nhìn Liễu Tuấn, trong ánh mắt đầy thâm ý.
Vốn kế hoạch của hắn là ở trên hội nghĩ sẽ tiếp tục đề xuất mấy vấn đề kiến thiết hạng mục lần trước, nhưng Liễu Tuấn hoàn toàn chưa cho hắn cơ hội này. Khi mấy trợ lý tỉnh trưởng báo cáo, Liễu Tuấn lại tiến hành hỏi thêm ở một số vấn đề cụ thể, lý giải tình huống. Đến phiên chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh Ngô Thừa Quân làm xong báo cáo xong, thời gian cũng đã gần 12h rồi.
Liễu Tuấn nghiêng cổ tay xem đồng hồ, cũng không trưng cầu ý kiến của mọi người, trực tiếp tuyên bố tan họp.
Mọi người chú ý thấy khi Trần Kỳ Mưu rời khỏi phòng họp sắc mặt rất là âm trầm.
Chẳng qua Liễu Tuấn là tỉnh trưởng, nắm chặt quyền chủ đạo khống chế hội nghị. Trần Kỳ Mưu có ý kiến cũng chỉ có thể nghẹn, không thể tránh được.
Sau bữa cơm tối cùng ngày, Liễu tỉnh trường xem xong [ Bản tin thời sự] liền đi bộ ra khỏi căn lầu số 18 ở viện Thường ủy Tỉnh ủy. Căn số 1 ở viện Thường ủy Tỉnh ủy vẫn do bí thư Tỉnh ủy Cận Tú Thực ở, người kế nhiệm sau Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh cũng không ở căn số 2 mà ở chỗ khác. Thí dụ như bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm Lưu Phi Bằng đang ở căn số 12.
Các căn biệt thự ở đây trên đại thể không khác nhau mấy, cái gọi là số 1, số 2 các loại cũng là bên ngoài suy đoán, cho rằng chỗ ở của các Thường ủy Tỉnh ủy cũng nghiêm ngặt dựa theo bài danh, kỳ thực lầm to.
Thậm chí có thể nói, trước đây mấy căn biệt thự này đều dành cho lãnh đạo Tỉnh ủy tiền nhiệm đã về hưu hoặc là đã lui xuống tuyến 2.
Từ căn số 1 đến căn số 18 cách cự ly khoảng chừng hơn 1000m. Giữa tháng 8, mặt trời lặn tương đối chậm hơn, sau 7h30 trời vẫn còn chưa tối đen, tuy nhiên hai bên con đường mòn tĩnh mịch ở viện Thường ủy đã tỏa ra ánh sáng êm dịu từ những ngọn đèn đường.
Hai bên đường mòn hoa cỏ sum suê, trong cơn gió nhẹ khẽ chập chờn, khiến cho người có cảm giác rất dễ chịu.
Liễu Tuấn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi dạo bước về phía trước.
Một chàng trai trẻ tuổi vẫn không nhanh không chậm bám theo sát phía sau Liễu Tuấn. Người này tên là Hồ Hạo Nhiên vừa mới từ thủ đô tới TP.Ngọc Lan vào buổi chiều ngày hôm nay, chính là viên cảnh vệ chính miệng Hà Trường Chinh đề cử cho Liễu Tuấn.
Cậu ta khoảng chừng 24, 25 tuổi, thân phận chính thức là Thượng úy quan quân của cục Cảnh vệ Trung ương. Vóc người cũng không quá cao to, mi thanh mục tú, còn thấp hơn Liễu Tuấn mấy cm, vóc người rất cân xứng, điển hình là loại tay vượn eo ong, khi nhìn kỹ hình như trên mặt còn chưa hết tính trẻ con, còn mang theo vài phần đáng yêu.
Theo Hà Mộng Oánh giới thiệu, cha của Hồ Hạo Nhiên cũng là quan quân đang tại ngũ, quân hàm Thiếu tướng, lúc này là quân trưởng tập đoàn quân một quân khu ở Đông Bắc, ông nội là thuộc hạ cũ của Hà lão gia, trong một cuộc náo động đã hàm oan qua đời. Hà lão gia là người rất trọng cảm tình, là một người nặng tình nghĩa nhất trong số các nguyên lão thế hệ trước, luôn tận lực chiếu cố hậu nhân của thuộc hạ.
Trong Hội nghị thượng đỉnh của Hà Vũ hệ cử hành định kỳ hàng năm, Liễu Tuấn cũng nghe mấy người Hà Trường Chinh nhắc tới tên của cha Hồ Hạo Nhiên, một thiếu quan quân rất được cao tầng của Hà Vũ hệ coi trọng, sắp tới có thể đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng một quân khu lớn.
Hồ Hạo Nhiên là trưởng tử trong nhà, chịu gia giáo rất sâu, thuở nhỏ tập võ nên thân thủ rất cao. Khi tốt nghiệp cao trung thi vào trường Quân đội, sau khi tốt nghiệp trường Quân đội thì trực tiếp trúng cử vào đại đội đặc chiến của quân khu thủ đô, một năm trước điều nhiệm đến cục Cảnh vệ Trung ương, tố chất quân sự và chính trị đều là nhất lưu.
Sở dĩ Hà Trường Chinh chính miệng đề cử Hồ Hạo Nhiên cho Liễu Tuấn, ngoại trừ bản thân Hồ Hạo Nhiên điều kiện tốt cũng có ý bồi dưỡng cậu ta. Rất hiển nhiên, sĩ đồ của Liễu Tuấn sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí hiện nay, để Hồ Hạo Nhiên đi theo Liễu Tuấn một đoạn thời gian, sẽ rất có lợi đối với bước tiến sau này của cậu ta.
Liễu Tuấn nổi tiếng là người không quên cũ và bao che khuyết điểm.
"Hạo Nhiên, Cao Đức Thắng có khỏe không?"
Liễu Tuấn chậm rãi dạo bước rồi thuận miệng nói chuyện với Hồ Hạo Nhiên.
Hồ Hạo Nhiên hơi ngẩn ra, không ngờ Liễu Tuấn sẽ trò chuyện với mình. Thành thật mà nói, đến bây giờ Hồ Hạo Nhiên còn có chút kinh ngạc đối với việc mình tiếp thu mệnh lệnh này. Nói giống như, quan quân của cục Cảnh vệ Trung ương nếu như phái ra ngoài đều là đảm nhiệm vệ sĩ của lãnh đạo Trung ương, cảnh vệ viên cho lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh, đại thể là giải quyết ngay tại chỗ. Đột nhiên cậu ta nghe nói muốn mình đến TP.Ngọc Lan báo danh, đảm nhiệm cảnh vệ viên cho tân nhiệm tỉnh trưởng Liễu Tuấn, Hồ Hạo Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, song vẫn không chút do dự chấp hành mệnh lệnh.
Sau khi đến bộ môn bảo vệ của Chính phủ tỉnh tỉnh A báo danh, Hồ Hạo Nhiên lập tức được dẫn đến phòng làm việc của Liễu Tuấn, lần đầu tiên mặt đối mặt với vị tỉnh trưởng trẻ tuổi như truyền kỳ này, khuôn mặt Liễu Tuấn nhìn qua thậm chí còn trẻ hơn so với tuổi tác thực tế của anh ta.
Hồ Hạo Nhiên vẫn ở bộ đội suốt, hiểu biết đối với Liễu Tuấn rất có hạn, chỉ biết anh ta là con trai của thủ tướng, tỉnh trưởng trẻ nhất toàn quốc, trừ điều đó ra hoàn toàn không biết gì cả. Quan hệ sâu xa giữa Liễu Tuấn và Hà gia thì cậu ta càng không rõ.
Vì vậy bây giờ Hồ Hạo Nhiên còn có chút câu nệ.
Có là tinh anh trong quân, trên bản chất cậu ta vẫn là một thanh niên mới hơn 20t, quan lớn như Liễu Tuấn dù cho trẻ tuổi, nhưng trong cảm nhận của Hồ Hạo Nhiên cũng là tồn tại giống như một trưởng bối.
Không ngờ Liễu Tuấn vừa mở miệng thì đã hỏi tới thượng cấp trước đây của cậu ta, đại đội trưởng đại đội đặc chiến quân khu thủ đô Cao Đức Thắng.
"A. . . thủ trưởng, Cao đại đội rất khỏe ạ. . ."
Hồ Hạo Nhiên vội đáp.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Tính tình của anh ta vẫn còn nóng nảy hay sao?"
Đối với vấn đề này, Hồ Hạo Nhiên có chút kỳ quái: "Thủ trưởng, tính tình của Cao đại đội trưởng vẫn rất tốt ạ."
Lần này đến phiên Liễu Tuấn giật mình, thậm chí dừng bước rồi quay đầu kinh ngạc nhìn Hồ Hạo Nhiên: "Tính tình của Cao Đức Thắng vẫn còn tốt? Thế tính tình thế nào mới gọi là nóng nảy?"
Theo Liễu Tuấn thấy, Cao Đức Thắng không khác gì một cái bật lửa, dùng đầu ngón tay khẽ hẩy thôi cũng sẽ lập tức phát hỏa.
Hồ Hạo Nhiên gãi đầu: "Dạ, cái này em cũng không biết nói sao, nhưng em cảm giác tính tình của Cao đại đội trưởng tốt hơn nhiều so với ba em, ôn hòa hơn!"
Liễu tỉnh trường nhất thời trong mắt nổi sao.
Tính tình của Cao Đức Thắng khi so với cha của Hồ Hạo Nhiên không ngờ còn có thể cho là "ôn hòa", vậy ông già của Hồ Hạo Nhiên sẽ là người nóng nảy thế nào đây? Lý Quỳ hay là Trương Phi chuyển thế?
Thấy Liễu Tuấn hình như không tin, Hồ Hạo Nhiên liền nói nghiêm túc: "Thật đó thủ trưởng ạ, tính tình của ba em còn nóng nảy hơn cả Cao đại đội trưởng, chúng em đều rất sợ ông ấy!"
Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu rồi cười nói: "Ha ha, thì ra Hồ tướng quân là người mạnh mẽ như vậy, lần sau gặp nhất định phải thảo luận với ông ấy về vấn đề này mới được."
Hồ Hạo Nhiên cũng không nói tiếp với những lời này, chỉ cười chất phác.
Liễu Tuấn cũng không hỏi nhiều, chắp tay sau lưng và bước đi tiếp.
Chậm rãi đi tới căn lầu số 1, Liễu Tuấn cũng không dừng lại mà trực tiếp đi vào ấn chuông cửa.
"Ha ha, Liễu tỉnh trường? Thực sự là khách quý a!"
Đi ra mở cửa đón khách Chính là Cận công tử Hữu Vi tiên sinh, vừa thấy Liễu Tuấn liền khoa trương nói, trên mặt đầy vẻ bất ngờ.
Liễu Tuấn trừng mắt với cậu ta.
"Được được được, đừng có nhìn tôi như vậy, biết ngài làm quan càng lúc càng lớn, quy củ cũng càng lúc càng lớn, tôi sợ rồi, được chưa? Tỉnh trưởng đại nhân, mời vào nhà uống trà!"
Cận Hữu Vi không để ý tới "ánh mắt sắc bén" của Liễu tỉnh trường, rối rít nói.
Lúc này vang lên tiếng giày da gõ vào sàn nhà, Chung Hải Vận cũng đi tới, vừa nhìn thấy Liễu Tuấn liền kinh hỉ vạn phần: "Ôi, là Liễu tỉnh trường à. . . Mau mau, mời Liễu tỉnh trường vào trong phòng ngồi. . . Cận Hữu Vi, anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau mời Liễu tỉnh trường vào nhà?"
Cận Hữu Vi nhất thời cảm thấy đau đầu.
Đối với Chung Hải Vận Liễu Tuấn cũng không nghiêm gì, mỉm cười nói: "Chung đổng" .
Chung Hải Vận càng vui vẻ, lại luôn miệng mời Liễu Tuấn vào nhà.
Đi vào trong nhà, Cận Tú Thực đang ngồi trên ghế sofa đọc báom thấy Liễu Tuấn vào liền mỉm cười đứng dậy và vươn tay ra.
"Ha ha, Liễu tỉnh trường!"
"Chào ngài Cận bí thư!"
Liễu Tuấn bước nhanh tới nắm tay với Cận Tú Thực.
"Liễu tỉnh trường, mời ngồi!"
Cận Tú Thực vẫn không chút hoang mang, mời Liễu Tuấn nhập tọa.
Sau khi chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Chung Hải Vận vội tự mình dâng nước trà và trái cây. Cận Hữu Vi thì không để ý tới Chung Hải Vận, trực tiếp bày ra tư thế trà đạo trên bàn trà.
Từ khi Liễu Tuấn đảm nhiệm đại tỉnh trưởng, Chung Hải Vận đã rất nhiều lần nhặng xị với Cận Hữu Vi, giục cậu ta lập tức hẹn Liễu Tuấn đến nhà dùng cơm. Vốn theo ý của Chung Hải Vận là muốn đích thân đăng môn bái phỏng, như vậy thì càng có vẻ thành ý hơn.
Chưa nói tới Chung Hải Vận đối với Liễu Tuấn có bao nhiêu thiện cảm, nhưng với Cận Hữu Vi thì cũng có dù cũng không phải rất đủ. Nhưng điều này không trở ngại đến việc Chung Hải Vận giục chồng làm tốt quan hệ với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn không làm tốt quan hệ không được, chỉ chớp mắt thôi đã tới tỉnh trưởng rồi! Ai biết qua hai năm nữa Liễu Tuấn sẽ tới địa vị nào đây?
Cận Hữu Vi cũng không để ý tới lời của Chung Hải Vận.
Cận Hữu Vi biết rõ tính tình của Liễu Tuấn nên sẽ không nông cạn đến mức người ta mới làm tỉnh trưởng thì vội vàng thiết yến để khen ngợi, khoe khoang. Đương nhiên, là bạn tốt thì cũng phải chúc mừng một chút, nhưng cũng không vội tại nhất thời. Liễu Tuấn mới vừa lên làm tỉnh trưởng thì đã không dằn nổi mà tới tiếp cận, có mất thì cũng là thể diện của Cận công tử.
Chỗ khó xử ở đây rất là vi diệu, Chung Hải Vận vĩnh viễn cũng không biết được.
"Liễu tỉnh trường, hiện tại thân kiêm vài chức, bận thế mà còn qua đây được sao?"
Cận Tú Thực dựa vào ghế sofa, dùng tay khẽ vuốt mái tóc bạc, ngậm cười hỏi, có thể thấy Cận Tú Thực rất hài lòng. Sau khi Liễu Tuấn trở thành tỉnh trưởng, người thứ nhất gặp là hắn, lễ tiết quả nhiên rất chu đáo.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Hai ngày này tôi chủ yếu là ở Chính phủ tỉnh để gặp mặt các đồng chí bên kia, liên hệ để lý giải tiến độ của các hạng mục công tác. Bên TP.Ngọc Lan có đồng chí Lý Đào và đồng chí Hàn Kình Vũ chủ trì công tác, vấn đề không phải rất lớn."
Cận Tú Thực gật đầu: "Lý Đào và Hàn Kình Vũ đều là cán bộ rất có năng lực. . . có điều, phân phối đội ngũ cán bộ hiện nay ở TP.Ngọc Lan không phải là đầy đủ hết, vận chuyển trong khoảng thời gian ngắn thì không có vấn đề, nhưng thời gian dài sẽ không dễ nói đâu. Công tác bên Chính phủ tỉnh lại rất nặng nề, cậu phải luôn chạy hai bên, mặc dù trẻ tuổi sức khỏe tốt nhưng lâu dài cũng không phải một biện pháp."
Liễu Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng đang lo lắng điều này."
"Ừ, cần phải nhanh chóng mời Trung ương định ra nhân tuyển cho vị trí bí thư Thành ủy Ngọc Lan đi."
Cận Tú Thực nói và mắt nhìn Liễu Tuấn, trong ánh mắt đầy thâm ý.
/2140
|