Nếu đã quyết định trừng trị Đào Tư Thanh, Liễu Tuấn liền đi qua một bên gọi điện thoại cho Trình Tân Kiến.
"Trình ca, các anh dự định lúc nào động thủ?"
Trình Tân Kiến hơi kinh ngạc, sau khi lập kế hoạch Liễu Tuấn thông thường đều không hỏi lại, rất tin đám lão huynh đệ bọn họ, và mấy người Trình Tân Kiến cũng quả thực chưa bao giờ khiến Tuấn thiếu gia thất vọng qua. Bây giờ ở kinh sư đã lâu, lại giữ chức vị quan trọng tại Bộ công an, khi nghiêm túc đối phó một tụ điểm chỗ ăn chơi thì thật không có lý do để thất thủ, không biết Tuấn thiếu gia có chỉ thị gì khác không?
Trình Tân Kiến nói: "Ừ, định đêm nay động thủ, nhân thủ tất cả đều triệu tập đủ rồi, hiện tại đã bắt đầu bố trí, nội tuyến cũng đều khởi động, có phải là có biến hóa gì không?"
"Cũng trùng hợp thôi, vừa rồi ở trên đường đụng phải Đào Tư Thanh, mà cách hành sự của Đào tổng quả thật là không theo lẽ thường. . ."
Trình Tân Kiến nghe xong Liễu Tuấn nói lại tình huống, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng nói: "Tiểu tử này lại dám kiêu ngạo như vậy? Phải cho hắn biết mặt!"
Trong điện thoại Liễu tỉnh trưởng nghe được tiếng "rầm rầm", tựa hồ là Trình cục trưởng đang vỗ bàn, mặc dù cách điện thoại nhưng Liễu tỉnh trưởng cũng có thể suy đoán được tình hình phẫn nộ của Trình cục trưởng.
Đào Tư Thanh lá thứ gì mà cũng dám chính diện khiêu chiến với quyền uy của Tuấn thiếu gia!
Cũng khó trách Trình Tân Kiến muốn nổi cơn thịnh nộ.
"Tiểu Tuấn, không cần phải nói nữa, đêm nay phải thu thập hắn, nhổ gốc cái động của hắn!"
Trình Tân Kiến nổi giận hét lớn.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Nhổ một cái động thì tính là gì?"
"Vậy Tuấn thiếu gia nói muốn thu thập như thế nào?"
"Người như vậy thì phải để cho cơ quan chuyên chính quản giáo hắn, có thể sau này còn có cơ hội làm người lần nữa!"
"Được, cậu yên tâm đi, tiểu tử này hắn chạy không được. Chuyện này, Lương bộ trưởng đã đích thân an bài xong tất cả, bảo đảm hoàn thành án này, Thiên Vương lão tử cũng không cứu được hắn!"
"Vậy là tốt rồi, cứ lo liệu như thế đi!"
"Được!"
Liễu Tuấn nói điện thoại xong lại chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nói chuyện với hai bà mẹ, giống như tất cả vừa rồi cũng chưa từng xảy ra.
Biết con trai đã về nhà, Liễu Tấn Tài cũng rất đúng giờ về nhà ăn cơm tối. Sau khi ăn xong hai cha con lại cùng nhau xem thời sự. Nguyễn Bích Tú thì mấy lần muốn nói với Liễu Tấn Tài chuyện Đào Đức Trân cáo trạng, nhưng cuối cùng nhịn xuống, nếu Tiểu Tuấn đã nói không cần kinh động thì không nói cũng được.
Bây giờ Con trai đã là một tỉnh trưởng, mặt mũi cũng rất quan trọng.
"Ba, hội toạ đàm ngày mai con nghĩ cũng khó mà đạt được hiệu quả rõ rệt gì, những người đó trên cơ bản đều đã quyết tâm."
Xem xong tin thời sự, theo thường lệ Liễu Tuấn và Liễu Tấn Tài vào thư phòng. Liễu Tuấn châm một điếu thuốc rồi mới chậm rãi nói.
Liễu Tấn Tài khẽ cau mày.
Những lời này Liễu Tuấn cũng không phải bắn tên không đích. Liễu Tấn Tài vì thôi động chính sách điều tiết vĩ mô đã đích thân không ngừng câu thông một lần với những cán bộ chi chính bên kia, mỗi lần nhận được gì đều chỉ là có lệ, điều này khiến Liễu Tấn Tài rất là không hài lòng và cũng rất lo lắng. Tính tình của thủ tướng cho dù tốt cũng khó chịu được mấy người này cứ khiêu khích lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nhưng không nhẫn thì có thể làm được gì?
Còn phải kiềm nén tính tình và tiếp tục làm công tác tư tưởng cho họ. Cũng may Liễu Tuấn thành công leo lên vị trí tỉnh trưởng tỉnh A, mấy tỉnh Đông Nam chung quy không phải là bền chắc như thép. Tuy nhiên Lưu Phi Bằng vẫn còn ở tỉnh A, hơn nữa còn thăng chức bí thư Tỉnh ủy, tại trong tỉnh Liễu Tuấn còn xa mới đạt được uy vọng nhất ngôn cửu đỉnh. Thậm chí nếu nói ở một mức độ nào đó, tỉnh A chính là bản rút gọn của cục diện chính trị toàn quốc hiện nay, mặc dù tỉnh trưởng chủ quản kiến thiết kinh tế, nhưng có không ít người đứng đầu mấy khu, thành phố sẽ đối với Liễu tỉnh trưởng bằng mặt không bằng lòng, y theo chỉ lệnh của Lưu Phi Bằng, vẫn đại kiền khoái thượng*.
(*)Dùng lực lượng lớn nhất để mau chóng khởi công công trình mới.
"Con ở trong tỉnh áp lực cũng không nhỏ phải không?"
Liễu Tấn Tài bỏ qua nan đề của mình rồi hỏi, trong ánh mắt của ông nhìn sang Liễu Tuấn tràn ngập ý thân thiết. Người bên ngoài chỉ thấy được hai người họ một người thủ tướng một người tỉnh trưởng là uy phong hiển hách cỡ nào, một tiếng hô trăm người vâng dạ, nhưng đó là vì họ chưa tự mình lĩnh hội. Liễu Tấn Tài tòng chính nhiều năm, biết rõ địa vị càng cao thì áp lực càng lớn.
Cái gọi là cao xử bất thắng hàn!(chỗ cao không chịu nổi lạnh)
Liễu Tuấn rất thành khẩn nói: "So với ba thì vẫn nhỏ hơn, ít nhất không ai dám ngang nhiên gây sự với con, nếu ai dám ngang nhiên nhảy ra, khẳng định con sẽ thu thập hắn!"
Đây là Liễu tỉnh trưởng ăn ngay nói thật, dù sao cục diện chính trị của một tỉnh còn xa mới phức tạp như toàn quốc. Liễu Tuấn tại tỉnh A tổ chức đã nhiều năm, thủ hạ tâm phúc thân tín trải rộng toàn tỉnh, hơn nữa lực lượng tại Tỉnh ủy cũng khá cường đại, nếu muốn thu thập mấy người ngang nhiên "phản đối" thì chưa hẳn Lưu Phi Bằng có bảo vệ được họ.
"Ừ, mấy ngày hôm trước bác Chu có đến nhà làm khách, đã nói chuyện với ba về tình huống của con. Bác ấy lo con hay thích thể hiện quá, gần đây biểu hiện của con thật quá chói mắt, bác ấy còn nói bây giờ địa vị của con đã khác xưa, phải dĩ thế vô tranh, chú ý thu mình một chút."
Liễu Tấn Tài nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói chậm rãi.
Liễu Tuấn chỉ cười khổ.
Sao y lại không hiểu đạo lý này? Trên thực tế, hiện tại y cường thế, hùng hổ như vậy, mọi việc không chịu nhượng bộ nửa bước, chính là vì bản thân y tương lai "sử bán tử*". Một khi y ở trong mắt các đại lão phe phái khác hình thành ấn tượng "cứng đầu", như vậy nhiều năm sau đó, cho dù Nghiêm Liễu hệ lớn mạnh đến trình độ độc tôn, y muốn leo lên vị trí thần thánh vạn chúng chú mục cũng sẽ gặp phải trở lực rất mạnh.
(*):Tỉ dụ dùng thủ đoạn không chính đoán ám hại người khác.
Chung quy người có thể ngồi vào vị trí này thì phải đạt được sự tán thành của toàn bộ phe phái.
Nói khó nghe một chút, một người "vô hại", hoặc chí ít nhìn qua "vô hại" mới có thể được mọi người tiếp nhận. Có ai mong muốn trên đầu mình lúc nào cũng treo một thanh "Damocles chi kiếm"?
Thế nhưng thế cục hiện tại lại khiến y lui không thể lui.
Nếu như y chỉ thầm nghĩ làm một quan liêu, hoặc là nói cha của y cũng chỉ muốn làm một quan liêu thì mọi việc sẽ rất dễ xử lý. Trên quan trường, xưa nay không thiếu thủ đoạn "chiết trung". Nhưng muốn làm một vị quan chân chính phụ trách với tiền đồ quốc gia, phụ trách với quần chúng nhân dân thì y và cha của y không thể lui bước, phải đứng vững.
"Ba, con hiểu ý của bác Chu, nhưng thế cục 20 năm sau ai có thể dự kiến được đây? 20 năm trước, thủ trưởng quyết định làm cải cách mở cửa, ông ấy cũng chưa hẳn là có thể dự kiến cho tới hôm nay, quốc gia chúng ta có thể lớn mạnh đến như vậy!"
Liễu Tấn Tài trầm tư, hơi gật đầu.
Lời của con trai nói cũng có đạo lý, thế cục 20 năm sau quả thực không người có thể dự kiến. Có thể cho đến lúc này, quan niệm tư tưởng của mọi người thậm chí của cao tầng chính giới đều đã bắt đầu biến hóa bản chất. Hoặc là, thế cục đã đến bước ngoặt tương đối quan trọng, yêu cầu một vị lãnh tụ cường thế tới ngăn cơn sóng dữ, trụ đá giữa dòng!
"Ba chỉ lo Lưu Phi Bằng cũng là một người có tính cách cường thế, thành thật mà nói Trung ương không thể yên tâm được khi hai người ở cùng một ban, lúc trước khi thảo luận chuyện này đã có một vài đồng chí đưa ra nỗi lo lắng này, thậm chí có đồng chí đề nghị để con đến một tỉnh nào đó ở Đông Bắc đảm nhiệm tỉnh trưởng, mặt khác điều một cán bộ lão luyện thành thục đến tỉnh A kết hợp với Lưu Phi Bằng."
Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà, nói.
Trên mặt Liễu Tuấn hơi lộ vẻ kinh ngạc. Liễu Tuấn vốn cũng biết vì để cho y lên được vị trí tỉnh trưởng này, phe phái đã phải nỗ lực rất lớn, dù sao y vẫn còn quá trẻ, đây là một lý do lớn nhất khiến người khác phản đối. Thế nhưng tình huống Liễu Tấn Tài nói, trước đây Liễu Tuấn không rõ lắm. Có thể thấy được đây là tình hình xảy ra tại trên hội nghị những đầu sỏ.
Ngoại trừ hội nghị đầu sỏ, thành thật mà nói, nội dung hội nghị đẳng cấp khác, thậm chí bao gồm cả nội dung hội nghị nòng cốt thật sự chưa hẳn có thể giữ được bí mật với Liễu Tuấn. Trên quan trường tin tức linh thông chính là yếu vụ đầu tiên. Giả sử anh có thể luôn biết được tin tức chuẩn xác trước người ta một bước thì có thể sớm suy nghĩ kế sách ứng đối kĩ càng, tiện nghi này chiếm được không nhỏ.
Liễu Tuấn biết rõ tầm quan trọng trong đó, vì vậy y đã lập một mạng lưới quan hệ cực lớn đến mức khiến người khác kinh sợ. Một số việc người khác thấy cực độ cơ mật, tại trước mặt Liễu Tuấn thì không có gì bí mật hết.
Trên hội nghị đầu sỏ không ngờ lại có kiến nghị như vậy, có thể thấy được ban tỉnh A hiện nay vẫn chưa chân chính ổn định, bất cứ lúc nào Trung ương cũng có thể tiến hành điều chỉnh mới.
"Ba, nếu nói chuyện này thì con thật có một thỉnh cầu."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"Con nói đi."
"Hiện tại có hai trận địa con phải nắm giữ, không thể buông tha. Một là TP.Ngọc Lan, còn một chính là Chính phủ tỉnh, con cần sự trợ giúp nhiều hơn."
Liễu Tuấn thản nhiên đưa ra yêu cầu.
Liễu Tấn Tài nói: "Lưu Quang Hưng không phải đang ở Chính phủ tỉnh sao?"
Giờ đây Liễu Tuấn là tỉnh trưởng, Lưu Quang Hưng là phó tỉnh trưởng Thường ủy, có tranh thủ thêm hai ba phó tỉnh trưởng phi Thường ủy thì vấn đề không phải là rất lớn. Lấy đội hình như vậy cộng thêm quan hàm tỉnh trưởng của Liễu Tuấn, nắm trong tay Chính phủ tỉnh không phải là việc khó.
Liễu Tuấn cười nói: "Lưu Quang Hưng tiếp tục đặt ở Chính phủ tỉnh có lẽ là một loại lãng phí."
Liễu Tấn Tài lập tức đã hiểu ý của con trai, cũng không có lập tức đáp lại, trầm tư một lúc mới hỏi: "Nếu như Lưu Quang Hưng rời khỏi, ai có thể thế vị trí của cậu ta? Có cần bộ uỷ quốc gia phái người xuống hiệp trợ con không?"
Liễu Tuấn hỏi ngược lại: "Ba cảm thấy phái ai xuống thì thích hợp hơn?"
Liễu Tấn Tài mỉm cười nói: "Nhân tuyển thích hợp không ít, có điều thích hợp nhất cần phải là Bạch Dương."
Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười. Nếu như thật sự đưa Bạch Dương tới tỉnh A làm trợ thủ cho Liễu Tuấn, chiêu này của ông già cũng đủ cay độc. Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, dù Bạch Kiến Minh đã về hưu nhưng thân phận đại lão của Minh Châu hệ vẫn không thay đổi. Bạch Dương công khai là người của tuyến bên kia, trên thực tế lại xác định trăm phần trăm hướng về Liễu Tuấn.
"Bỏ đi, cũng đừng làm khó chị ấy quá. Hiện tại cuộc sống của chị Dương rất tốt, Cty Cửu Châu cũng kinh doanh thuận lợi, thế là tốt rồi."
Mặc dù chiêu này cay độc nhưng Liễu Tuấn vẫn lập tức phủ quyết ngay, y cũng không muốn để Bạch Dương lại bị cuốn vào trong tràng tranh đấu chính trị của địa phương, vì hiện tại Bạch Dương đã là mẹ của Tiểu Tiểu.
Liễu Tấn Tài cũng không miễn cưỡng: "Nếu như không muốn người từ chỗ ba thì tự con cứ đề xuất nhân tuyển thích hợp của mình, ba sẽ làm hết sức."
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
"Trình ca, các anh dự định lúc nào động thủ?"
Trình Tân Kiến hơi kinh ngạc, sau khi lập kế hoạch Liễu Tuấn thông thường đều không hỏi lại, rất tin đám lão huynh đệ bọn họ, và mấy người Trình Tân Kiến cũng quả thực chưa bao giờ khiến Tuấn thiếu gia thất vọng qua. Bây giờ ở kinh sư đã lâu, lại giữ chức vị quan trọng tại Bộ công an, khi nghiêm túc đối phó một tụ điểm chỗ ăn chơi thì thật không có lý do để thất thủ, không biết Tuấn thiếu gia có chỉ thị gì khác không?
Trình Tân Kiến nói: "Ừ, định đêm nay động thủ, nhân thủ tất cả đều triệu tập đủ rồi, hiện tại đã bắt đầu bố trí, nội tuyến cũng đều khởi động, có phải là có biến hóa gì không?"
"Cũng trùng hợp thôi, vừa rồi ở trên đường đụng phải Đào Tư Thanh, mà cách hành sự của Đào tổng quả thật là không theo lẽ thường. . ."
Trình Tân Kiến nghe xong Liễu Tuấn nói lại tình huống, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng nói: "Tiểu tử này lại dám kiêu ngạo như vậy? Phải cho hắn biết mặt!"
Trong điện thoại Liễu tỉnh trưởng nghe được tiếng "rầm rầm", tựa hồ là Trình cục trưởng đang vỗ bàn, mặc dù cách điện thoại nhưng Liễu tỉnh trưởng cũng có thể suy đoán được tình hình phẫn nộ của Trình cục trưởng.
Đào Tư Thanh lá thứ gì mà cũng dám chính diện khiêu chiến với quyền uy của Tuấn thiếu gia!
Cũng khó trách Trình Tân Kiến muốn nổi cơn thịnh nộ.
"Tiểu Tuấn, không cần phải nói nữa, đêm nay phải thu thập hắn, nhổ gốc cái động của hắn!"
Trình Tân Kiến nổi giận hét lớn.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Nhổ một cái động thì tính là gì?"
"Vậy Tuấn thiếu gia nói muốn thu thập như thế nào?"
"Người như vậy thì phải để cho cơ quan chuyên chính quản giáo hắn, có thể sau này còn có cơ hội làm người lần nữa!"
"Được, cậu yên tâm đi, tiểu tử này hắn chạy không được. Chuyện này, Lương bộ trưởng đã đích thân an bài xong tất cả, bảo đảm hoàn thành án này, Thiên Vương lão tử cũng không cứu được hắn!"
"Vậy là tốt rồi, cứ lo liệu như thế đi!"
"Được!"
Liễu Tuấn nói điện thoại xong lại chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nói chuyện với hai bà mẹ, giống như tất cả vừa rồi cũng chưa từng xảy ra.
Biết con trai đã về nhà, Liễu Tấn Tài cũng rất đúng giờ về nhà ăn cơm tối. Sau khi ăn xong hai cha con lại cùng nhau xem thời sự. Nguyễn Bích Tú thì mấy lần muốn nói với Liễu Tấn Tài chuyện Đào Đức Trân cáo trạng, nhưng cuối cùng nhịn xuống, nếu Tiểu Tuấn đã nói không cần kinh động thì không nói cũng được.
Bây giờ Con trai đã là một tỉnh trưởng, mặt mũi cũng rất quan trọng.
"Ba, hội toạ đàm ngày mai con nghĩ cũng khó mà đạt được hiệu quả rõ rệt gì, những người đó trên cơ bản đều đã quyết tâm."
Xem xong tin thời sự, theo thường lệ Liễu Tuấn và Liễu Tấn Tài vào thư phòng. Liễu Tuấn châm một điếu thuốc rồi mới chậm rãi nói.
Liễu Tấn Tài khẽ cau mày.
Những lời này Liễu Tuấn cũng không phải bắn tên không đích. Liễu Tấn Tài vì thôi động chính sách điều tiết vĩ mô đã đích thân không ngừng câu thông một lần với những cán bộ chi chính bên kia, mỗi lần nhận được gì đều chỉ là có lệ, điều này khiến Liễu Tấn Tài rất là không hài lòng và cũng rất lo lắng. Tính tình của thủ tướng cho dù tốt cũng khó chịu được mấy người này cứ khiêu khích lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nhưng không nhẫn thì có thể làm được gì?
Còn phải kiềm nén tính tình và tiếp tục làm công tác tư tưởng cho họ. Cũng may Liễu Tuấn thành công leo lên vị trí tỉnh trưởng tỉnh A, mấy tỉnh Đông Nam chung quy không phải là bền chắc như thép. Tuy nhiên Lưu Phi Bằng vẫn còn ở tỉnh A, hơn nữa còn thăng chức bí thư Tỉnh ủy, tại trong tỉnh Liễu Tuấn còn xa mới đạt được uy vọng nhất ngôn cửu đỉnh. Thậm chí nếu nói ở một mức độ nào đó, tỉnh A chính là bản rút gọn của cục diện chính trị toàn quốc hiện nay, mặc dù tỉnh trưởng chủ quản kiến thiết kinh tế, nhưng có không ít người đứng đầu mấy khu, thành phố sẽ đối với Liễu tỉnh trưởng bằng mặt không bằng lòng, y theo chỉ lệnh của Lưu Phi Bằng, vẫn đại kiền khoái thượng*.
(*)Dùng lực lượng lớn nhất để mau chóng khởi công công trình mới.
"Con ở trong tỉnh áp lực cũng không nhỏ phải không?"
Liễu Tấn Tài bỏ qua nan đề của mình rồi hỏi, trong ánh mắt của ông nhìn sang Liễu Tuấn tràn ngập ý thân thiết. Người bên ngoài chỉ thấy được hai người họ một người thủ tướng một người tỉnh trưởng là uy phong hiển hách cỡ nào, một tiếng hô trăm người vâng dạ, nhưng đó là vì họ chưa tự mình lĩnh hội. Liễu Tấn Tài tòng chính nhiều năm, biết rõ địa vị càng cao thì áp lực càng lớn.
Cái gọi là cao xử bất thắng hàn!(chỗ cao không chịu nổi lạnh)
Liễu Tuấn rất thành khẩn nói: "So với ba thì vẫn nhỏ hơn, ít nhất không ai dám ngang nhiên gây sự với con, nếu ai dám ngang nhiên nhảy ra, khẳng định con sẽ thu thập hắn!"
Đây là Liễu tỉnh trưởng ăn ngay nói thật, dù sao cục diện chính trị của một tỉnh còn xa mới phức tạp như toàn quốc. Liễu Tuấn tại tỉnh A tổ chức đã nhiều năm, thủ hạ tâm phúc thân tín trải rộng toàn tỉnh, hơn nữa lực lượng tại Tỉnh ủy cũng khá cường đại, nếu muốn thu thập mấy người ngang nhiên "phản đối" thì chưa hẳn Lưu Phi Bằng có bảo vệ được họ.
"Ừ, mấy ngày hôm trước bác Chu có đến nhà làm khách, đã nói chuyện với ba về tình huống của con. Bác ấy lo con hay thích thể hiện quá, gần đây biểu hiện của con thật quá chói mắt, bác ấy còn nói bây giờ địa vị của con đã khác xưa, phải dĩ thế vô tranh, chú ý thu mình một chút."
Liễu Tấn Tài nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói chậm rãi.
Liễu Tuấn chỉ cười khổ.
Sao y lại không hiểu đạo lý này? Trên thực tế, hiện tại y cường thế, hùng hổ như vậy, mọi việc không chịu nhượng bộ nửa bước, chính là vì bản thân y tương lai "sử bán tử*". Một khi y ở trong mắt các đại lão phe phái khác hình thành ấn tượng "cứng đầu", như vậy nhiều năm sau đó, cho dù Nghiêm Liễu hệ lớn mạnh đến trình độ độc tôn, y muốn leo lên vị trí thần thánh vạn chúng chú mục cũng sẽ gặp phải trở lực rất mạnh.
(*):Tỉ dụ dùng thủ đoạn không chính đoán ám hại người khác.
Chung quy người có thể ngồi vào vị trí này thì phải đạt được sự tán thành của toàn bộ phe phái.
Nói khó nghe một chút, một người "vô hại", hoặc chí ít nhìn qua "vô hại" mới có thể được mọi người tiếp nhận. Có ai mong muốn trên đầu mình lúc nào cũng treo một thanh "Damocles chi kiếm"?
Thế nhưng thế cục hiện tại lại khiến y lui không thể lui.
Nếu như y chỉ thầm nghĩ làm một quan liêu, hoặc là nói cha của y cũng chỉ muốn làm một quan liêu thì mọi việc sẽ rất dễ xử lý. Trên quan trường, xưa nay không thiếu thủ đoạn "chiết trung". Nhưng muốn làm một vị quan chân chính phụ trách với tiền đồ quốc gia, phụ trách với quần chúng nhân dân thì y và cha của y không thể lui bước, phải đứng vững.
"Ba, con hiểu ý của bác Chu, nhưng thế cục 20 năm sau ai có thể dự kiến được đây? 20 năm trước, thủ trưởng quyết định làm cải cách mở cửa, ông ấy cũng chưa hẳn là có thể dự kiến cho tới hôm nay, quốc gia chúng ta có thể lớn mạnh đến như vậy!"
Liễu Tấn Tài trầm tư, hơi gật đầu.
Lời của con trai nói cũng có đạo lý, thế cục 20 năm sau quả thực không người có thể dự kiến. Có thể cho đến lúc này, quan niệm tư tưởng của mọi người thậm chí của cao tầng chính giới đều đã bắt đầu biến hóa bản chất. Hoặc là, thế cục đã đến bước ngoặt tương đối quan trọng, yêu cầu một vị lãnh tụ cường thế tới ngăn cơn sóng dữ, trụ đá giữa dòng!
"Ba chỉ lo Lưu Phi Bằng cũng là một người có tính cách cường thế, thành thật mà nói Trung ương không thể yên tâm được khi hai người ở cùng một ban, lúc trước khi thảo luận chuyện này đã có một vài đồng chí đưa ra nỗi lo lắng này, thậm chí có đồng chí đề nghị để con đến một tỉnh nào đó ở Đông Bắc đảm nhiệm tỉnh trưởng, mặt khác điều một cán bộ lão luyện thành thục đến tỉnh A kết hợp với Lưu Phi Bằng."
Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà, nói.
Trên mặt Liễu Tuấn hơi lộ vẻ kinh ngạc. Liễu Tuấn vốn cũng biết vì để cho y lên được vị trí tỉnh trưởng này, phe phái đã phải nỗ lực rất lớn, dù sao y vẫn còn quá trẻ, đây là một lý do lớn nhất khiến người khác phản đối. Thế nhưng tình huống Liễu Tấn Tài nói, trước đây Liễu Tuấn không rõ lắm. Có thể thấy được đây là tình hình xảy ra tại trên hội nghị những đầu sỏ.
Ngoại trừ hội nghị đầu sỏ, thành thật mà nói, nội dung hội nghị đẳng cấp khác, thậm chí bao gồm cả nội dung hội nghị nòng cốt thật sự chưa hẳn có thể giữ được bí mật với Liễu Tuấn. Trên quan trường tin tức linh thông chính là yếu vụ đầu tiên. Giả sử anh có thể luôn biết được tin tức chuẩn xác trước người ta một bước thì có thể sớm suy nghĩ kế sách ứng đối kĩ càng, tiện nghi này chiếm được không nhỏ.
Liễu Tuấn biết rõ tầm quan trọng trong đó, vì vậy y đã lập một mạng lưới quan hệ cực lớn đến mức khiến người khác kinh sợ. Một số việc người khác thấy cực độ cơ mật, tại trước mặt Liễu Tuấn thì không có gì bí mật hết.
Trên hội nghị đầu sỏ không ngờ lại có kiến nghị như vậy, có thể thấy được ban tỉnh A hiện nay vẫn chưa chân chính ổn định, bất cứ lúc nào Trung ương cũng có thể tiến hành điều chỉnh mới.
"Ba, nếu nói chuyện này thì con thật có một thỉnh cầu."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"Con nói đi."
"Hiện tại có hai trận địa con phải nắm giữ, không thể buông tha. Một là TP.Ngọc Lan, còn một chính là Chính phủ tỉnh, con cần sự trợ giúp nhiều hơn."
Liễu Tuấn thản nhiên đưa ra yêu cầu.
Liễu Tấn Tài nói: "Lưu Quang Hưng không phải đang ở Chính phủ tỉnh sao?"
Giờ đây Liễu Tuấn là tỉnh trưởng, Lưu Quang Hưng là phó tỉnh trưởng Thường ủy, có tranh thủ thêm hai ba phó tỉnh trưởng phi Thường ủy thì vấn đề không phải là rất lớn. Lấy đội hình như vậy cộng thêm quan hàm tỉnh trưởng của Liễu Tuấn, nắm trong tay Chính phủ tỉnh không phải là việc khó.
Liễu Tuấn cười nói: "Lưu Quang Hưng tiếp tục đặt ở Chính phủ tỉnh có lẽ là một loại lãng phí."
Liễu Tấn Tài lập tức đã hiểu ý của con trai, cũng không có lập tức đáp lại, trầm tư một lúc mới hỏi: "Nếu như Lưu Quang Hưng rời khỏi, ai có thể thế vị trí của cậu ta? Có cần bộ uỷ quốc gia phái người xuống hiệp trợ con không?"
Liễu Tuấn hỏi ngược lại: "Ba cảm thấy phái ai xuống thì thích hợp hơn?"
Liễu Tấn Tài mỉm cười nói: "Nhân tuyển thích hợp không ít, có điều thích hợp nhất cần phải là Bạch Dương."
Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười. Nếu như thật sự đưa Bạch Dương tới tỉnh A làm trợ thủ cho Liễu Tuấn, chiêu này của ông già cũng đủ cay độc. Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, dù Bạch Kiến Minh đã về hưu nhưng thân phận đại lão của Minh Châu hệ vẫn không thay đổi. Bạch Dương công khai là người của tuyến bên kia, trên thực tế lại xác định trăm phần trăm hướng về Liễu Tuấn.
"Bỏ đi, cũng đừng làm khó chị ấy quá. Hiện tại cuộc sống của chị Dương rất tốt, Cty Cửu Châu cũng kinh doanh thuận lợi, thế là tốt rồi."
Mặc dù chiêu này cay độc nhưng Liễu Tuấn vẫn lập tức phủ quyết ngay, y cũng không muốn để Bạch Dương lại bị cuốn vào trong tràng tranh đấu chính trị của địa phương, vì hiện tại Bạch Dương đã là mẹ của Tiểu Tiểu.
Liễu Tấn Tài cũng không miễn cưỡng: "Nếu như không muốn người từ chỗ ba thì tự con cứ đề xuất nhân tuyển thích hợp của mình, ba sẽ làm hết sức."
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
/2140
|