Nghe nói Dương phó tổng của Đài truyền hình Phượng Hoàng muốn triệu kiến mình, Chu Hiểu Tuệ rất là khẩn trương.
Chu Hiểu Tuệ hai mươi mấy tuổi, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh từ học viện Sân khấu Trung ương. Chu Hiểu Tuệ mặc dù là một phụ nữ, ngoại hình cũng được, mà ngành cô học cũng không phải là biểu diễn mà là đạo diễn chuyên nghiệp. Ý của bản thân Chu Hiểu Tuệ cũng rất muốn làm học diễn viên chuyên nghiệp, nếu như có cơ hội, không phải có thể làm đại minh tinh sao?
Nhưng cha mẹ Chu Hiểu Tuệ lại kiên quyết phản đối cô học diễn viên, thậm chí hoàn toàn phản đối cô vào học viện sân khấu Trung ương. Bây giờ giới giải trí thực sự quá phức tạp, chướng khí mù mịt, để một cô nương tốt đi vào, rất nhanh sẽ biến chất.
Cha của Chu Hiểu Tuệ là quan lớn của thể chế nội nên không muốn con gái mình xuất đầu lộ diện, nhưng bản thân Chu Hiểu Tuệ vẫn rất kiên trì, vẫn theo đuổi ngành biểu diễn, một lòng muốn trở thành danh nhân. Trải qua "đàm phán gian nan", cuối cùng song phương đều lui một bước, Chu Hiểu Tuệ liền học làm đạo diễn.
Trước khi chưa nhập học, Chu Hiểu Tuệ cho rằng học đạo diễn và biểu diễn khác biệt không lớn, dù sao thì đều là đóng phim truyền hình. Lại nói tiếp, đạo diễn không phải là có quyền lực hơn cả diễn viên hay sao? Chỉ cần mình có thể trở thành một đạo diễn nổi tiếng, khẳng định cũng có thể nổi danh.
Hiện tại nhìn chung giới điện ảnh và truyền hình ở quốc nội, diễn viên thành danh như cá diếc bơi qua sông, không là số ít. Một số trong đó tất nhiên vinh quang lừng lẫy, một số khác cũng chỉ như sao băng, chợt lóe rồi trôi đi, mặc dù để lại một màn huy hoàng rực rỡ nhưng cũng rất nhanh bị người quên lãng. Nhưng đạo diễn nổi tiếng lại chỉ có vài người, dẫn dắt trào lưu của giới nghệ thuật quốc nội, ngôi sao nổi tiếng, tất cả đều là họ nâng lên.
Sau khi học đạo diễn, Chu Hiểu Tuệ mới biết ý nghĩ của mình là buồn cười cỡ nào. Một cô gái trẻ học biểu diễn chuyên nghiệp tại học viện sân khấu Trung ương, chỉ cần xinh đẹp, vóc người tốt, lại có giác ngộ "hiến thân" vì nghệ thuật thì có thể còn có nhiều cơ hội, nhưng mà làm đạo diễn thì hơi khó. Thử nghĩ một công ty điện ảnh nào, một nhà sản xuất nào sẽ giao một bộ phim, kịch bản tốt cho một tiểu cô nương mới tốt nghiệp, không tên tuổi đi đạo diễn chứ?
Chu Hiểu Tuệ rơi vào đường cùng, sau khi tốt nghiệp liền chủ động dấn thân vào một công ty tư nhân --Đài truyền hình Phượng Hoàng làm trợ lý đạo diễn, nói là trợ lý đạo diễn, kỳ thực chỉ là một người phụ việc vặt. Ngay thời gian đầu, bởi vì cô là người mới, lại là con gái nên tổ làm film còn hơi chiếu cố tới cô, không để cô làm việc quá nặng, song thời gian về sau thì không còn như thế nữa, hoàn toàn coi cô trở thành "tạp dịch". Không chỉ bị đạo diễn quát bảo, ngay cả minh tinh cũng không coi một trợ ký dạo diễn như cô ra gì, lời nghiêm chỉnh cũng không biết đã nói được mấy câu với cô.
Đối với loại lạnh nhạt này, có lúc Chu Hiểu Tuệ khó có thể chịu được, dưới giận dữ chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, nhưng trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chu Hiểu Tuệ rất rõ mình chỉ cần rời khỏi Cty Phượng Hoàng, trở lại bên cạnh cha mẹ thì đương nhiên bố sẽ an bài cho cô một công việc có thể diện, từ đó sáng 9 chiều 5 nhàn hạ như bao người, sẽ không còn bị người khác hô to gọi nhỏ, sau đó yêu đương, kết hôn, sinh con, cũng như bao phụ nữ bình thường khác, đi trên một con đường nhân sinh an ổn mà lại bình thản.
Cha mẹ cô vẫn luôn mong chờ cô làm ra "lựa chọn chính xác" này.
Nhưng Chu Hiểu Tuệ không muốn dễ dàng đầu hàng, cứ như vậy mà vứt bỏ nhân sinh lý tưởng hơn 20 năm của mình. Chu Hiểu Tuệ tin, chỉ cần mình kiên trì, cánh cửa cơ hội sớm muộn sẽ có một ngày mở rộng trước mặt mình.
Sau một năm kiên trì tại Cty Phượng Hoàng, cơ hội đã đột nhiên phủ xuống.
Dương phó tổng không ngờ chỉ đích danh muốn triệu kiến một trợ lý đạo diễn không tên không tuổi là Chu Hiểu Tuệ.
Điều này dưới ánh mắt mọi người xem quả thực khó tin nổi. Quy mô của Cty Phượng Hoàng to lớn cỡ nào, tại quốc nội hoàn toàn xứng với tên gọi long đầu lão đại của các công ty điện ảnh và truyền hình tư nhân. Dương phó tổng sơ lược tiểu sử là một trong những phó tổng có quyền thế nhất tổng công ty, rất nhiều đạo diễn vang danh khi nhìn thấy Dương phó tổng đều tất cung tất kính, về phần những diễn viên minh tinh thì hoàn toàn giống như một tùy tùng, đã triệu là phải đến ngay.
Một lão tổng như vậy không ngờ muốn đích thân triệu kiến Chu Hiểu Tuệ!
Quá điên đảo rồi.
Địa điểm Dương phó tổng triệu kiến Chu Hiểu Tuệ là ở trong căn hộ xa hoa thuộc khách sạn Thu Thủy ở kinh thành. Chu Hiểu Tuệ đang theo tổ làm film chụp ngoại cảnh ở thủ đô, mà Dương phó tổng lại tự mình từ TP.Ngọc Lan chạy tới thủ đô triệu kiến Chu Hiểu Tuệ, lễ ngộ không thể không dày.
Cơ mà loại tình huống khác thường này cũng khiến Chu Hiểu Tuệ cảm thấy bất an, người bạn tốt Đại Nhi duy nhất của Chu Hiểu Tuệ tại tổ làm film cũng nhắc nhở cô, trên trời vô duyên vô cớ rớt xuống cái bánh thì phải đề cao cảnh giác.
Ở đâu cũng không có bữa cơm trưa miễn phí.
Đại Nhi là nhân viên tạp vụ của tổ làm film, tên rất êm tai, nhưng tướng mạo cũng thường, so với Chu Hiểu Tuệ thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Kỳ thực nếu luận về vóc người và tướng mạo, Chu Hiểu Tuệ so với đại đa số cái gọi là minh tinh thì đẹp hơn nhiều, nhất là vẻ thanh thuần tự nhiên, những minh tinh này lại càng không thể so bì.
Đại Nhi cảnh cáo Chu Hiểu Tuệ là, danh tiếng của Dương phó tổng cũng không tốt đẹp mấy!
Đại nhân vật của một công ty điện ảnh, danh tiếng trên vấn đề quan hệ nam nữ đâu có thể mà tốt được?
Ý của Đại Nhi rất rõ, nói không chừng Dương phó tổng là nhìn trúng vẻ thanh thuần mỹ lệ của Chu Hiểu Tuệ, muốn làm một giao dịch gì đó với cô. Chuyện như vậy, trên giới giải trí thực sự bình thường như cân đường hộp sữa, đâu đâu cũng có.
Chu Hiểu Tuệ cũng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không bỏ qua cơ hội lần này, đối với lời nói của Đại Nhi thì mình sẽ tùy cơ mà hành sự. Nếu Dương phó tổng thật sự có ý nghĩ khác, Chu Hiểu Tuệ cũng không phải để mặc cho người nhào nặn. Nếu gặp ngay lúc nguy cấp thì cũng chỉ đành phải tung ra chiêu bài lão nhân nhà mình, tin tưởng Dương phó tổng tại TP.Ngọc Lan cũng nhất định nghe nói qua đại danh lão nhân nhà mình, không dám lỗ mãng.
Có thêm cơ sở này, Chu Hiểu Tuệ cùng đi với Đại Nhi tới khách sạn Thu Thủy.
Dương phó tổng không triệu kiến Đại Nhi nên Đại Nhi phải chờ ở đại sảnh, còn Chu Hiểu Tuệ thì một mình lên tới căn phòng xa hoa tầng thứ 18. Vừa mới tới cửa phòng Chu Hiểu Tuệ đã giật mình, trước cửa là hai nữ bảo tiêu vẻ mặt dũng mãnh lạnh lùng nhìn Chu Hiểu Tuệ từ trên xuống dưới.
Đối với hai nữ bảo tiêu này, Chu Hiểu Tuệ hình như có cảm giác đã từng quen biết, nhưng trong nhất thời lại nhớ không nổi đã từng gặp qua ở đâu.
"Cô là Chu Hiểu Tuệ hả?"
Một nữ bảo tiêu mở miệng hỏi, giọng nói cũng bình tĩnh như khuôn mặp của cô ta.
Chu Hiểu Tuệ ổn định tâm trạng, đáp: "Đúng vậy, tôi là Chu Hiểu Tuệ, tôi tới để gặp Dương phó tổng."
"Ừ, cô có thể vào. Tuy nhiên tôi nói cho cô biết, người hẹn gặp cô không phải là Dương phó tổng mà là Sở tổng giám đốc!"
Chu Hiểu Tuệ thất kinh, ngay tại chỗ có cảm giác như muốn bất tỉnh.
Nếu như nói Dương phó tổng đã là cao cao tại thượng, đại nhân vật chỉ nhìn không thể gần, như vậy tổng giám đốc Sở Vũ của Cty Phượng Hoàng đó là một sự tồn tại truyền kỳ như thần thoại. Vị Sở tổng giám đốc này suất đạo không bao lâu thì đã trở thành đại minh tinh chiếu rọi cả nữa bầu trời, sau đó giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, ngoài dự đoán mọi người đảm nhiệm phó tổng của Cty Phượng Hoàng, hôm nay đã trở thành người cầm lái của một đại tập đoàn cả mấy chục tỷ. Tiền đồ sự nghiệp của vô số đạo diễn và diễn viên đều nằm ở trong bàn tay nho nhỏ của cô ta, là tiền đồ vô lượng hay là ảm đạm không ánh sáng, toàn do Sở tổng một lời mà quyết.
Có người nói, năm nay Sở tổng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Chu Hiểu Tuệ hít sâu một hơi, làm cho tâm tình đang kích động không ngớt thoáng bình phục xuống, sau đó chậm rãi đi vào căn phòng vô cùng xa hoa.
Trên ghế sofa mạ vàng mang phong vị Nga, ngồi một phụ nữ tươi đẹp vô bì, mái tóc dài hơi uốn cong như gợn sóng xỏa xuống, che phủ trên hai vờ vai tròn, trắng mịn, hai khuyên tai sáng long lanh ở giữa mái tóc đen thui như ẩn như hiện, một bộ váy đầm màu trắng bạc bao quanh thân hình đầy đặn gợi cảm, tất cả như tô điểm thêm cho khuôn mặt kiều diễm đến cực điểm của cô càng thêm quyến rũ, mà đôi giày xăng-̣đan thủy tinh trong suốt trên hai bàn chân cùng màu sơn móng chân năm màu như một sự kết hợp hoàn hảo khiến cả người cô tản ra một hào quang và phong vận mê người.
Không sai, chính là cô ấy!
Chu Hiểu Tuệ liếc mắt đã nhận ra Sở Vũ, lập tức cũng đã hiểu vì sao khi thấy hai nữ bảo tiêu ở trước cửa mình lại có cảm giác giống như đã từng quen biết. Nửa năm trước, khi Sở tổng thỉnh thoảng thị sát tổ làm film của họ, bên người có đi theo hai nữ bảo tiêu này.
"Chào Sở tổng!"
Chu Hiểu Tuệ bước nhanh vài bước tới trước mặt Sở Vũ không xa, hơi khom lưng chào.
"Hiểu Tuệ tới rồi à, ngồi đi!"
Sở Vũ cũng không đứng dậy nắm tay với Chu Hiểu Tuệ, chỉ mỉm cười gật đầu hỏi, thanh âm rất êm tai dễ nghe.
"Vâng, Sở tổng!"
Chu Hiểu Tuệ kính cẩn đáp lời, dè dặt ngồi xuống ghế sofa đối diện với Sở Vũ, hai tay đặt trên đầu gối, ưỡn thẳng thắt lưng, hai mắt nhìn chăm chú vào Sở Vũ, vẻ mặt hết sức chăm chú.
Sở Vũ mỉm cười: "Hiểu Tuệ, không cần phải khẩn trương như vậy. Ngày hôm nay tôi mời cô tới đây chính là muốn nghe cô nói chuyện, cô đối với bộ phim đang quay hiện tại có cái nhìn gì khác không, tôi nghe họ phản ánh, cô là một đạo diễn rất có ý nghĩ."
Chu Hiểu Tuệ lại có chút mơ hồ.
Sở tổng sao lại nghe nói qua "ý nghĩ" của mình? Hơn nữa là "rất có ý nghĩ"?
"Sở tổng, tôi. . .còn chưa phải là đạo diễn, chỉ là. . . chỉ là trợ lý đạo diễn. . .bình thường tôi cũng tùy tiện đưa ra một số kiến nghị với tổ làm film, dạ, rất không thích hợp. . ."
Nhất thời Chu Hiểu Tuệ có phần lúng túng, nói năng cũng lắp bắp.
Sở Vũ mỉm cười, nói: "Không việc gì, cô cứ nói cách nghĩ của mình đi, nghĩ gì thì nói vậy."
"Vâng, Sở tổng!"
Chu Hiểu Tuệ lại hít thở thật sâu, cố gắng làm theo cách nghĩ của mình, bắt đầu báo cáo cho Sở Vũ về cách nghĩ của mình. Chu Hiểu Tuệ không hổ là nghiên cứu sinh về đạo diễn chuyên nghiệp, mặc dù trên năng lực thực tiễn vẫn còn thua kém, nhưng bản lĩnh lý luận vẫn rất vững vàng, một khi bắt đầu báo cáo thì rất nhanh hoàn toàn theo mạch suy nghĩ, khi nói đã bắt đầu rõ ràng mạch lạc.
Sở Vũ vẫn rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng cũng xen vào một hai câu và đều hỏi ở trên những điểm quan trọng, Chu Hiểu Tuệ liền giải thích rõ thêm.
"Rất tốt, Hiểu Tuệ. Xem ra tình huống họ phản ánh cơ bản chuẩn xác, cô là một đạo diễn rất có tiềm lực, tôi quyết định cho cô một cơ hội để biểu diễn tài hoa của mình. Trong hai bộ film công ty mới triển khai, một bộ sẽ do cô đi đạo diễn, do cô làm chủ thành lập đoàn đạo diễn. Đương nhiên, cô cũng phải ký kết một hiệp nghị với công ty, trong mười năm phải toàn tâm toàn ý phục vụ cho công ty, thế nào?"
Nghe xong báo cáo của Chu Hiểu Tuệ, Sở Vũ vung tay làm quyết định.
Lần này, Chu Hiểu Tuệ thật sự triệt để bị hôn mê!
Chu Hiểu Tuệ hai mươi mấy tuổi, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh từ học viện Sân khấu Trung ương. Chu Hiểu Tuệ mặc dù là một phụ nữ, ngoại hình cũng được, mà ngành cô học cũng không phải là biểu diễn mà là đạo diễn chuyên nghiệp. Ý của bản thân Chu Hiểu Tuệ cũng rất muốn làm học diễn viên chuyên nghiệp, nếu như có cơ hội, không phải có thể làm đại minh tinh sao?
Nhưng cha mẹ Chu Hiểu Tuệ lại kiên quyết phản đối cô học diễn viên, thậm chí hoàn toàn phản đối cô vào học viện sân khấu Trung ương. Bây giờ giới giải trí thực sự quá phức tạp, chướng khí mù mịt, để một cô nương tốt đi vào, rất nhanh sẽ biến chất.
Cha của Chu Hiểu Tuệ là quan lớn của thể chế nội nên không muốn con gái mình xuất đầu lộ diện, nhưng bản thân Chu Hiểu Tuệ vẫn rất kiên trì, vẫn theo đuổi ngành biểu diễn, một lòng muốn trở thành danh nhân. Trải qua "đàm phán gian nan", cuối cùng song phương đều lui một bước, Chu Hiểu Tuệ liền học làm đạo diễn.
Trước khi chưa nhập học, Chu Hiểu Tuệ cho rằng học đạo diễn và biểu diễn khác biệt không lớn, dù sao thì đều là đóng phim truyền hình. Lại nói tiếp, đạo diễn không phải là có quyền lực hơn cả diễn viên hay sao? Chỉ cần mình có thể trở thành một đạo diễn nổi tiếng, khẳng định cũng có thể nổi danh.
Hiện tại nhìn chung giới điện ảnh và truyền hình ở quốc nội, diễn viên thành danh như cá diếc bơi qua sông, không là số ít. Một số trong đó tất nhiên vinh quang lừng lẫy, một số khác cũng chỉ như sao băng, chợt lóe rồi trôi đi, mặc dù để lại một màn huy hoàng rực rỡ nhưng cũng rất nhanh bị người quên lãng. Nhưng đạo diễn nổi tiếng lại chỉ có vài người, dẫn dắt trào lưu của giới nghệ thuật quốc nội, ngôi sao nổi tiếng, tất cả đều là họ nâng lên.
Sau khi học đạo diễn, Chu Hiểu Tuệ mới biết ý nghĩ của mình là buồn cười cỡ nào. Một cô gái trẻ học biểu diễn chuyên nghiệp tại học viện sân khấu Trung ương, chỉ cần xinh đẹp, vóc người tốt, lại có giác ngộ "hiến thân" vì nghệ thuật thì có thể còn có nhiều cơ hội, nhưng mà làm đạo diễn thì hơi khó. Thử nghĩ một công ty điện ảnh nào, một nhà sản xuất nào sẽ giao một bộ phim, kịch bản tốt cho một tiểu cô nương mới tốt nghiệp, không tên tuổi đi đạo diễn chứ?
Chu Hiểu Tuệ rơi vào đường cùng, sau khi tốt nghiệp liền chủ động dấn thân vào một công ty tư nhân --Đài truyền hình Phượng Hoàng làm trợ lý đạo diễn, nói là trợ lý đạo diễn, kỳ thực chỉ là một người phụ việc vặt. Ngay thời gian đầu, bởi vì cô là người mới, lại là con gái nên tổ làm film còn hơi chiếu cố tới cô, không để cô làm việc quá nặng, song thời gian về sau thì không còn như thế nữa, hoàn toàn coi cô trở thành "tạp dịch". Không chỉ bị đạo diễn quát bảo, ngay cả minh tinh cũng không coi một trợ ký dạo diễn như cô ra gì, lời nghiêm chỉnh cũng không biết đã nói được mấy câu với cô.
Đối với loại lạnh nhạt này, có lúc Chu Hiểu Tuệ khó có thể chịu được, dưới giận dữ chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, nhưng trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chu Hiểu Tuệ rất rõ mình chỉ cần rời khỏi Cty Phượng Hoàng, trở lại bên cạnh cha mẹ thì đương nhiên bố sẽ an bài cho cô một công việc có thể diện, từ đó sáng 9 chiều 5 nhàn hạ như bao người, sẽ không còn bị người khác hô to gọi nhỏ, sau đó yêu đương, kết hôn, sinh con, cũng như bao phụ nữ bình thường khác, đi trên một con đường nhân sinh an ổn mà lại bình thản.
Cha mẹ cô vẫn luôn mong chờ cô làm ra "lựa chọn chính xác" này.
Nhưng Chu Hiểu Tuệ không muốn dễ dàng đầu hàng, cứ như vậy mà vứt bỏ nhân sinh lý tưởng hơn 20 năm của mình. Chu Hiểu Tuệ tin, chỉ cần mình kiên trì, cánh cửa cơ hội sớm muộn sẽ có một ngày mở rộng trước mặt mình.
Sau một năm kiên trì tại Cty Phượng Hoàng, cơ hội đã đột nhiên phủ xuống.
Dương phó tổng không ngờ chỉ đích danh muốn triệu kiến một trợ lý đạo diễn không tên không tuổi là Chu Hiểu Tuệ.
Điều này dưới ánh mắt mọi người xem quả thực khó tin nổi. Quy mô của Cty Phượng Hoàng to lớn cỡ nào, tại quốc nội hoàn toàn xứng với tên gọi long đầu lão đại của các công ty điện ảnh và truyền hình tư nhân. Dương phó tổng sơ lược tiểu sử là một trong những phó tổng có quyền thế nhất tổng công ty, rất nhiều đạo diễn vang danh khi nhìn thấy Dương phó tổng đều tất cung tất kính, về phần những diễn viên minh tinh thì hoàn toàn giống như một tùy tùng, đã triệu là phải đến ngay.
Một lão tổng như vậy không ngờ muốn đích thân triệu kiến Chu Hiểu Tuệ!
Quá điên đảo rồi.
Địa điểm Dương phó tổng triệu kiến Chu Hiểu Tuệ là ở trong căn hộ xa hoa thuộc khách sạn Thu Thủy ở kinh thành. Chu Hiểu Tuệ đang theo tổ làm film chụp ngoại cảnh ở thủ đô, mà Dương phó tổng lại tự mình từ TP.Ngọc Lan chạy tới thủ đô triệu kiến Chu Hiểu Tuệ, lễ ngộ không thể không dày.
Cơ mà loại tình huống khác thường này cũng khiến Chu Hiểu Tuệ cảm thấy bất an, người bạn tốt Đại Nhi duy nhất của Chu Hiểu Tuệ tại tổ làm film cũng nhắc nhở cô, trên trời vô duyên vô cớ rớt xuống cái bánh thì phải đề cao cảnh giác.
Ở đâu cũng không có bữa cơm trưa miễn phí.
Đại Nhi là nhân viên tạp vụ của tổ làm film, tên rất êm tai, nhưng tướng mạo cũng thường, so với Chu Hiểu Tuệ thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Kỳ thực nếu luận về vóc người và tướng mạo, Chu Hiểu Tuệ so với đại đa số cái gọi là minh tinh thì đẹp hơn nhiều, nhất là vẻ thanh thuần tự nhiên, những minh tinh này lại càng không thể so bì.
Đại Nhi cảnh cáo Chu Hiểu Tuệ là, danh tiếng của Dương phó tổng cũng không tốt đẹp mấy!
Đại nhân vật của một công ty điện ảnh, danh tiếng trên vấn đề quan hệ nam nữ đâu có thể mà tốt được?
Ý của Đại Nhi rất rõ, nói không chừng Dương phó tổng là nhìn trúng vẻ thanh thuần mỹ lệ của Chu Hiểu Tuệ, muốn làm một giao dịch gì đó với cô. Chuyện như vậy, trên giới giải trí thực sự bình thường như cân đường hộp sữa, đâu đâu cũng có.
Chu Hiểu Tuệ cũng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không bỏ qua cơ hội lần này, đối với lời nói của Đại Nhi thì mình sẽ tùy cơ mà hành sự. Nếu Dương phó tổng thật sự có ý nghĩ khác, Chu Hiểu Tuệ cũng không phải để mặc cho người nhào nặn. Nếu gặp ngay lúc nguy cấp thì cũng chỉ đành phải tung ra chiêu bài lão nhân nhà mình, tin tưởng Dương phó tổng tại TP.Ngọc Lan cũng nhất định nghe nói qua đại danh lão nhân nhà mình, không dám lỗ mãng.
Có thêm cơ sở này, Chu Hiểu Tuệ cùng đi với Đại Nhi tới khách sạn Thu Thủy.
Dương phó tổng không triệu kiến Đại Nhi nên Đại Nhi phải chờ ở đại sảnh, còn Chu Hiểu Tuệ thì một mình lên tới căn phòng xa hoa tầng thứ 18. Vừa mới tới cửa phòng Chu Hiểu Tuệ đã giật mình, trước cửa là hai nữ bảo tiêu vẻ mặt dũng mãnh lạnh lùng nhìn Chu Hiểu Tuệ từ trên xuống dưới.
Đối với hai nữ bảo tiêu này, Chu Hiểu Tuệ hình như có cảm giác đã từng quen biết, nhưng trong nhất thời lại nhớ không nổi đã từng gặp qua ở đâu.
"Cô là Chu Hiểu Tuệ hả?"
Một nữ bảo tiêu mở miệng hỏi, giọng nói cũng bình tĩnh như khuôn mặp của cô ta.
Chu Hiểu Tuệ ổn định tâm trạng, đáp: "Đúng vậy, tôi là Chu Hiểu Tuệ, tôi tới để gặp Dương phó tổng."
"Ừ, cô có thể vào. Tuy nhiên tôi nói cho cô biết, người hẹn gặp cô không phải là Dương phó tổng mà là Sở tổng giám đốc!"
Chu Hiểu Tuệ thất kinh, ngay tại chỗ có cảm giác như muốn bất tỉnh.
Nếu như nói Dương phó tổng đã là cao cao tại thượng, đại nhân vật chỉ nhìn không thể gần, như vậy tổng giám đốc Sở Vũ của Cty Phượng Hoàng đó là một sự tồn tại truyền kỳ như thần thoại. Vị Sở tổng giám đốc này suất đạo không bao lâu thì đã trở thành đại minh tinh chiếu rọi cả nữa bầu trời, sau đó giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, ngoài dự đoán mọi người đảm nhiệm phó tổng của Cty Phượng Hoàng, hôm nay đã trở thành người cầm lái của một đại tập đoàn cả mấy chục tỷ. Tiền đồ sự nghiệp của vô số đạo diễn và diễn viên đều nằm ở trong bàn tay nho nhỏ của cô ta, là tiền đồ vô lượng hay là ảm đạm không ánh sáng, toàn do Sở tổng một lời mà quyết.
Có người nói, năm nay Sở tổng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Chu Hiểu Tuệ hít sâu một hơi, làm cho tâm tình đang kích động không ngớt thoáng bình phục xuống, sau đó chậm rãi đi vào căn phòng vô cùng xa hoa.
Trên ghế sofa mạ vàng mang phong vị Nga, ngồi một phụ nữ tươi đẹp vô bì, mái tóc dài hơi uốn cong như gợn sóng xỏa xuống, che phủ trên hai vờ vai tròn, trắng mịn, hai khuyên tai sáng long lanh ở giữa mái tóc đen thui như ẩn như hiện, một bộ váy đầm màu trắng bạc bao quanh thân hình đầy đặn gợi cảm, tất cả như tô điểm thêm cho khuôn mặt kiều diễm đến cực điểm của cô càng thêm quyến rũ, mà đôi giày xăng-̣đan thủy tinh trong suốt trên hai bàn chân cùng màu sơn móng chân năm màu như một sự kết hợp hoàn hảo khiến cả người cô tản ra một hào quang và phong vận mê người.
Không sai, chính là cô ấy!
Chu Hiểu Tuệ liếc mắt đã nhận ra Sở Vũ, lập tức cũng đã hiểu vì sao khi thấy hai nữ bảo tiêu ở trước cửa mình lại có cảm giác giống như đã từng quen biết. Nửa năm trước, khi Sở tổng thỉnh thoảng thị sát tổ làm film của họ, bên người có đi theo hai nữ bảo tiêu này.
"Chào Sở tổng!"
Chu Hiểu Tuệ bước nhanh vài bước tới trước mặt Sở Vũ không xa, hơi khom lưng chào.
"Hiểu Tuệ tới rồi à, ngồi đi!"
Sở Vũ cũng không đứng dậy nắm tay với Chu Hiểu Tuệ, chỉ mỉm cười gật đầu hỏi, thanh âm rất êm tai dễ nghe.
"Vâng, Sở tổng!"
Chu Hiểu Tuệ kính cẩn đáp lời, dè dặt ngồi xuống ghế sofa đối diện với Sở Vũ, hai tay đặt trên đầu gối, ưỡn thẳng thắt lưng, hai mắt nhìn chăm chú vào Sở Vũ, vẻ mặt hết sức chăm chú.
Sở Vũ mỉm cười: "Hiểu Tuệ, không cần phải khẩn trương như vậy. Ngày hôm nay tôi mời cô tới đây chính là muốn nghe cô nói chuyện, cô đối với bộ phim đang quay hiện tại có cái nhìn gì khác không, tôi nghe họ phản ánh, cô là một đạo diễn rất có ý nghĩ."
Chu Hiểu Tuệ lại có chút mơ hồ.
Sở tổng sao lại nghe nói qua "ý nghĩ" của mình? Hơn nữa là "rất có ý nghĩ"?
"Sở tổng, tôi. . .còn chưa phải là đạo diễn, chỉ là. . . chỉ là trợ lý đạo diễn. . .bình thường tôi cũng tùy tiện đưa ra một số kiến nghị với tổ làm film, dạ, rất không thích hợp. . ."
Nhất thời Chu Hiểu Tuệ có phần lúng túng, nói năng cũng lắp bắp.
Sở Vũ mỉm cười, nói: "Không việc gì, cô cứ nói cách nghĩ của mình đi, nghĩ gì thì nói vậy."
"Vâng, Sở tổng!"
Chu Hiểu Tuệ lại hít thở thật sâu, cố gắng làm theo cách nghĩ của mình, bắt đầu báo cáo cho Sở Vũ về cách nghĩ của mình. Chu Hiểu Tuệ không hổ là nghiên cứu sinh về đạo diễn chuyên nghiệp, mặc dù trên năng lực thực tiễn vẫn còn thua kém, nhưng bản lĩnh lý luận vẫn rất vững vàng, một khi bắt đầu báo cáo thì rất nhanh hoàn toàn theo mạch suy nghĩ, khi nói đã bắt đầu rõ ràng mạch lạc.
Sở Vũ vẫn rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng cũng xen vào một hai câu và đều hỏi ở trên những điểm quan trọng, Chu Hiểu Tuệ liền giải thích rõ thêm.
"Rất tốt, Hiểu Tuệ. Xem ra tình huống họ phản ánh cơ bản chuẩn xác, cô là một đạo diễn rất có tiềm lực, tôi quyết định cho cô một cơ hội để biểu diễn tài hoa của mình. Trong hai bộ film công ty mới triển khai, một bộ sẽ do cô đi đạo diễn, do cô làm chủ thành lập đoàn đạo diễn. Đương nhiên, cô cũng phải ký kết một hiệp nghị với công ty, trong mười năm phải toàn tâm toàn ý phục vụ cho công ty, thế nào?"
Nghe xong báo cáo của Chu Hiểu Tuệ, Sở Vũ vung tay làm quyết định.
Lần này, Chu Hiểu Tuệ thật sự triệt để bị hôn mê!
/2140
|