Xe tắc xi của An Phong thống nhất mang màu hòa trộn xanh và trắng, nghe nói là để kiến thiết thành phố xanh. Từ sau khi Liễu Tuấn đưa ra tư tướng kiến thiết thành phố xanh ở Ngọc Lan đã mau chóng được nhiều thành phố khác học theo, trong đó tất nhiêu có một số thành phố khác đem thành phố kiến thiết càng thêm đẹp đẽ, nhưng cũng không bài trừ một số người chấp chính chỉ vì muốn kiếm lợi trong đó.
Kiến thiết thành phố xanh là một công trình cực lớn, động chút là tốn cả tỷ, hơn nữa cơ bản là do ban ngành chính phủ làm, mối lợi trong chuyện này có thể thấy quá rõ ràng. Liễu Tuấn khi kiến thiết thành phố xanh ở Ngọc Lan vô cùng coi trọng vấn đề này, thành lập cơ cấu chuyên môn giám sát tài chính, do Chung Vinh Sinh đúng đầu, tiến hành giám sát, kiếm toàn toàn bộ các công trình chủ yếu.
Chu Vinh Sinh là cực ít cán bộ trung tầng ở Ngọc Lan dám công khai chống đối Liễu Tuấn, xếp hạng "cứng đầu số một", do ông ta giám sát là hợp lý nhấp.
Nhà khách Liễu Tuấn nghỉ chân cấp bậc không thấp, xe tắc xi thuê được cũng khá mới, không có mùi vị khác thường. Du Dũng đi theo dẫn đường, Hồ Hạo Nhiên và Liễu Tuấn ngồi sau, Kha Khải Phàm và Ngô Vĩ Hàng đi một chiếc xe khác theo sau.
Mặc dù không ở thủ đô, nhưng Liễu tỉnh trưởng vẫn vinh hạnh gặp phải một anh tài xế dẻo miệng.
Anh tài này tuổi chừng 40, vóc người gầy gò, đám Liễu Tuấn vừa mới lên xe, Du Dũng liền nói với hắn địa chỉ, tài xế liền cười sung sướng, lộ trình này không ngắn, thu hoạch không nhỏ rồi.
- Các vị tôi hỏi nhé, tới đó làm gì thế? Các vị đâu có giống ở bên đó.
Lái xe có chút nghi hoặc hỏi.
Liễu Tuấn hứng thú cười hỏi:
- Vì sao chúng tôi lại không thể ở đó?
- À, cái này có gì mà khó đoán? Nhìn mấy vị quần áo chỉnh tề, khí độ bất phàm là biết ngay ông chủ lớn, chẳng dính dáng gì tới khu ổ chuột đó! Người có thể ở nổi nhà khách thế này, sao có thể là người của khu ổ chuột chứ.
Cái nghề lái xe định sẵn bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người tầng cấp khác nhau, bản lĩnh quan sát tất nhiều rất tài, hơn nữa có thể nghe ngóng được nhiều tin tức bên lề, Liễu tỉnh trưởng thi thoảng còn đặt biệt làm vài chuyến tắc xi, nghe những tài xế kia "giáo dục chính trị vỡ lòng", đề từ đó biết được một số dân ý.
Khu ổ chuột mà Liễu Tuấn muốn tới là khu thành phố cũ của An Phong, nhiều năm trước nơi này từng là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất của An Phong, công nhân mỏ và người nhà, còn có cả một số hộ bên ngoài tụ cư ở đây, náo nhiệt vô cùng.
Thời gian trôi đi, nơi từng phồn hoa năm xưa đã trở thành chỗ bẩn thỉu lạc hậu, được cư dân gọi là khu ổ chuột, đó là chuyện bất đắc dĩ của khu thành phố cũ, cũng cho thấy kinh tế trong nước mấy năm qua phát triển thay đổi từng ngày.
- Không phải chứ, nơi đó hẳn cũng phải có người có tiền chứ.
Liễu Tuấn nói.
Tài xế nhìn Liễu Tuấn qua gương chiếu hậu, thấy y khí độ trầm ổn,, hai người còn lại thì hết sức cung kính với y, khẳng định là nhân vật lớn, liền nói:
- Tiên sinh hẳn không phải là người bản địa phải không? Nghe khẩu âu của tiên sinh là biết rồi, nói tiếng phố thông rất chuẩn. Xem ra không hiểu tình hình của khu ổ chuột. Phàm là người có chút tiền ai lại ở nơi đó? Tùy tiện kiếm một cái nhà lán ở bên rìa thành phố cũng hơn ở khu ổ chuột nhiều rồi ... Nói thế chắc tiên sinh là người ngoại tỉnh tới đây làm ăn? Tôi không hiểu các vị tới khu ổ chuột làm gì? Nơi đó ngoài rác rưởi chất đống thì chẳng có cái gì khiến một ông chủ lớn thấy hứng thú... Hay là các vị đi thăm người thân.
Tài xế bắt đầu suy luận.
Liễu Tuấn hỏi:
- Anh tài, vậy anh có thể kể tôi nghe vì sao khu thành phố cũ đó lại gọi là khu ổ chuột không?
- Chuyện này chẳng phải đơn giản sao? Toàn là người dân không tiền không thế cùng khổ ở nơi đó. Thành phố nói muốn di dời, để mọi người ở trong nhà mới, còn nói có trợ cấp, mọi người mừng phát điên. Ai ngờ là mừng hút, chính phủ lừa mọi người... Mua một cái nhà mới tới 4,5 trăm nghìn, chính phủ trợ cấo 30 nghìn, đây chẳng phải là trò đùa à? Không mua được nhà cũng chẳng sao, chính phủ xây nhà trong núi rồi, hai mấy mét vuông thì 30 nghìn là đủ... Có điều đó chẳng phải là chỗ cho người ở... Ài, chính phủ kỳ thực chỉ muốn nghĩ cách đuổi người dân đi, lấy đất xây dựng nhà thương phẩm cao cấp thôi, nghe nói giá nhà đất ở Ngọc Lan hơn hai nghìn một mét vuông... Đúng là Liễu bí thư của Ngọc Lan người ta tốt, quan tâm tới dân, là Liễu Thanh Thiên. Nghe nói Liễu Thanh Thiên hiện giờ làm tỉnh trưởng rồi... Không biết có quan tâm tới chuyện An Phong chúng tôi không. Nói thật sự, đám quan lại chỗ chúng tôi *** cực kỳ khốn nạn, cả ngày chỉ biết chơi gái.
Tài xe nói một hồi đột nhiên lạc đề, tức tối chửi bới lãnh đạo An Phong.
Du Dũng nghe lời của tài xế mặt lộ vẻ cổ quái, còn Hồ Hạo Nhiên thì hoản toàn chẳng mảy may động lòng, chỉ cảnh giác chú ý tình huống bên ngoài.
Được "biểu dương", Liễu tỉnh trưởng cũng vẫn bình thản, cười nói:
- Hẳn là sẽ quan tâm tới thôi, tỉnh trưởng phải quản chuyện của cả tỉnh mà.
- Được thế thì tốt quá, chẳng dấu gì anh, người của khu ổ chuột đó thật đáng thương, cả nhà ba đời chui rúc ở trong lán gỗ mười mấy mét vuông, thời tiết thế này người lớn tuổi không dám ra đường... Mà thực ra thì nhà bọn họ ở trong hay ngoài thì có gì khác nhau đâu.
Tài xế lắc đầu.
Tâm tình Liễu Tuấn càng trở nên nặng nề, xem ra tình hình đám Du Dũng phản ánh, tới 7, 8 phần là sự thực rồi.
Chiếc tắc xi đi trong khu thành phố mới thì tình trạng đường xa khá tốt, hai bên đường xanh hóa không tệ, chỉnh thể mà nói làm người ta vô cùng thoải mái, ít ra thì việc kiết thiến thành phố xanh trong khu vực chủ yếu của thành phố, Hồng Thiên Kính bỏ không ít công sức, làm cho vẻ ngoài rực rỡ.
Phải nói chuyện này cũng thường, tài lực vật lực mỗi thành phố đều có hạn, phải dùng vào chỗ thích hợp, để thu hút đầu tư, làm đẹp khu vực chủ yếu của thành phố là cần thiết, không thể vì khu ổ chuột ở thành phố cũ mà phủ định đầu tư kiến thiết thành phố mới của họ được. Quan trọng là tỉ lệ phải thỏa đáng, không thể hoàn toàn mặc kệ thành phố cũ không cải tạo gì được.
Chiếc tắc xi sau khi tiến vào khu thành phố cũ thì đường xá liền tệ hơn rất nhiều, dòng xe chật ních, tốc độ giảm xuống rõ ràng. Tài xế suốt cả dọc đường thao thao bất tuyệt nói những chuyện "khốn nạn" của lãnh đạo An Phong, trong đó có một số là tình huống chân thực, cũng có một số khẳng định là nghe đồn, như một đêm vị cục trưởng nào đó thua bạc mấy trăm nghìn v..v..v..
Liễu Tuấn là thính giả không tệ, thi thoảng lại hỏi vào một hai câu, làm tài xế tăng thêm động lực "diễn thuyết".
Cuối cùng xe cũng dừng lại, tài xế nói với chút áy náy:
- Xe chỉ có thể đi tới đây thôi, tiếp theo đường quá hẹp, xe không vào được, vất vả các vị một đoạn vậy.
Du Dũng đã tới đây rồi nên biết tài xế nói thật, vội trả tiền xuống xe, mở cửa cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước là những căn nhà nhấp nhô lởm chởm, đủ các loại nhà kiểu cũ kề sát sát với nhau. Du Dũng nói nhỏ:
- Tỉnh trưởng, mời đi bên này, khu ổ chuột ở bên trọng.
Lần đầu tiên cũng tỉnh trưởng chấp hành "nhiệm vụ bí mật', Du Dũng có chút căng thẳng, bọn họ tới nơi này nhiều lần, biết An Phong khống chế nơi gọi là "khu ổ chuột" này rất nghiêm ngặt. Bốn xung quanh đều bố chí đồn công an, biên chế gần như bằng một cục của huyện nhỏ rồi, không vì lý do gì khác ngoài việc không để cho "phần tử khả nghi" bên ngoài tới đây cho đăng tình hình chân thực, Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng lần trước thiếu chút nữa bị bắt, may bọn họ làm cảnh sát lâu năm, thấy tình thế không ổn là né tranh ngay mới không bị lộ tẩy.
Nếu không công an Tống Đô ngầm điều tra khu ổ chuột là sự kiện chính trị không phải là nhỏ.
Liễu Tuấn cả kinh thốt lên:
- Nơi này còn chưa phải là khu ổ chuột à?
Du Dũng cười khổ nói:
- Nơi này so với khu ổ chuột thực sự là thiên đường rồi, nghe nói cô gái của khu dân ổ chuột được gả tới nơi này đều không cần đồ sính lễ.
Mặt Liễu Tuấn hoàn toàn trầm xuống, trong thành phố lớn dưới sự quản lý của y, không ngờ còn tồn tại chỗ nhữ thế này.
Đoàn người đi qua con đường chật hẹp lầy lội, tới "khu ổ chuột" thực sự, cho dù được Du Dũng cảnh báo trước, Liễu Tuấn vẫn bị cảnh tưởng trước mặt làm há hốc mồm.
Hiện ra trước mắt y là là một loạt căn nhà rách nát thấp bé, chen chúc chật chội, không có một căn nhà nào ra hồn, toàn là do gạch gỗ tạm thời lắp ghép với nhau, mái bằng tôn, bên ngoài vách tường sập sễ là giấy dầu màu vàng hoặc màu đen dùng để che gió chắn mưa.
Giữa các căn nhà đơn giản này là các lọa đường dây điện đủ quy cách khác nhau, chằng chịt như dây diện, thi thoảng có thể nhìn thấy một hai cột ăng ten bằng tre gỗ ở trên nóc nhà.
Còn cái gọi là đường càng vô cùng chật hẹp, chỉ có thể cho hai người sóng vai đi qua, cho dù là xe ba gác cũng chẳng thể đi qua nổi con đường đầy sình lầy nước bẩn này.
Cảnh tượng không khác gì khu ổ chuột ở Mỹ mà rất lâu trước kia y từng xem trên phim ảnh.
Kiến thiết thành phố xanh là một công trình cực lớn, động chút là tốn cả tỷ, hơn nữa cơ bản là do ban ngành chính phủ làm, mối lợi trong chuyện này có thể thấy quá rõ ràng. Liễu Tuấn khi kiến thiết thành phố xanh ở Ngọc Lan vô cùng coi trọng vấn đề này, thành lập cơ cấu chuyên môn giám sát tài chính, do Chung Vinh Sinh đúng đầu, tiến hành giám sát, kiếm toàn toàn bộ các công trình chủ yếu.
Chu Vinh Sinh là cực ít cán bộ trung tầng ở Ngọc Lan dám công khai chống đối Liễu Tuấn, xếp hạng "cứng đầu số một", do ông ta giám sát là hợp lý nhấp.
Nhà khách Liễu Tuấn nghỉ chân cấp bậc không thấp, xe tắc xi thuê được cũng khá mới, không có mùi vị khác thường. Du Dũng đi theo dẫn đường, Hồ Hạo Nhiên và Liễu Tuấn ngồi sau, Kha Khải Phàm và Ngô Vĩ Hàng đi một chiếc xe khác theo sau.
Mặc dù không ở thủ đô, nhưng Liễu tỉnh trưởng vẫn vinh hạnh gặp phải một anh tài xế dẻo miệng.
Anh tài này tuổi chừng 40, vóc người gầy gò, đám Liễu Tuấn vừa mới lên xe, Du Dũng liền nói với hắn địa chỉ, tài xế liền cười sung sướng, lộ trình này không ngắn, thu hoạch không nhỏ rồi.
- Các vị tôi hỏi nhé, tới đó làm gì thế? Các vị đâu có giống ở bên đó.
Lái xe có chút nghi hoặc hỏi.
Liễu Tuấn hứng thú cười hỏi:
- Vì sao chúng tôi lại không thể ở đó?
- À, cái này có gì mà khó đoán? Nhìn mấy vị quần áo chỉnh tề, khí độ bất phàm là biết ngay ông chủ lớn, chẳng dính dáng gì tới khu ổ chuột đó! Người có thể ở nổi nhà khách thế này, sao có thể là người của khu ổ chuột chứ.
Cái nghề lái xe định sẵn bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người tầng cấp khác nhau, bản lĩnh quan sát tất nhiều rất tài, hơn nữa có thể nghe ngóng được nhiều tin tức bên lề, Liễu tỉnh trưởng thi thoảng còn đặt biệt làm vài chuyến tắc xi, nghe những tài xế kia "giáo dục chính trị vỡ lòng", đề từ đó biết được một số dân ý.
Khu ổ chuột mà Liễu Tuấn muốn tới là khu thành phố cũ của An Phong, nhiều năm trước nơi này từng là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất của An Phong, công nhân mỏ và người nhà, còn có cả một số hộ bên ngoài tụ cư ở đây, náo nhiệt vô cùng.
Thời gian trôi đi, nơi từng phồn hoa năm xưa đã trở thành chỗ bẩn thỉu lạc hậu, được cư dân gọi là khu ổ chuột, đó là chuyện bất đắc dĩ của khu thành phố cũ, cũng cho thấy kinh tế trong nước mấy năm qua phát triển thay đổi từng ngày.
- Không phải chứ, nơi đó hẳn cũng phải có người có tiền chứ.
Liễu Tuấn nói.
Tài xế nhìn Liễu Tuấn qua gương chiếu hậu, thấy y khí độ trầm ổn,, hai người còn lại thì hết sức cung kính với y, khẳng định là nhân vật lớn, liền nói:
- Tiên sinh hẳn không phải là người bản địa phải không? Nghe khẩu âu của tiên sinh là biết rồi, nói tiếng phố thông rất chuẩn. Xem ra không hiểu tình hình của khu ổ chuột. Phàm là người có chút tiền ai lại ở nơi đó? Tùy tiện kiếm một cái nhà lán ở bên rìa thành phố cũng hơn ở khu ổ chuột nhiều rồi ... Nói thế chắc tiên sinh là người ngoại tỉnh tới đây làm ăn? Tôi không hiểu các vị tới khu ổ chuột làm gì? Nơi đó ngoài rác rưởi chất đống thì chẳng có cái gì khiến một ông chủ lớn thấy hứng thú... Hay là các vị đi thăm người thân.
Tài xế bắt đầu suy luận.
Liễu Tuấn hỏi:
- Anh tài, vậy anh có thể kể tôi nghe vì sao khu thành phố cũ đó lại gọi là khu ổ chuột không?
- Chuyện này chẳng phải đơn giản sao? Toàn là người dân không tiền không thế cùng khổ ở nơi đó. Thành phố nói muốn di dời, để mọi người ở trong nhà mới, còn nói có trợ cấp, mọi người mừng phát điên. Ai ngờ là mừng hút, chính phủ lừa mọi người... Mua một cái nhà mới tới 4,5 trăm nghìn, chính phủ trợ cấo 30 nghìn, đây chẳng phải là trò đùa à? Không mua được nhà cũng chẳng sao, chính phủ xây nhà trong núi rồi, hai mấy mét vuông thì 30 nghìn là đủ... Có điều đó chẳng phải là chỗ cho người ở... Ài, chính phủ kỳ thực chỉ muốn nghĩ cách đuổi người dân đi, lấy đất xây dựng nhà thương phẩm cao cấp thôi, nghe nói giá nhà đất ở Ngọc Lan hơn hai nghìn một mét vuông... Đúng là Liễu bí thư của Ngọc Lan người ta tốt, quan tâm tới dân, là Liễu Thanh Thiên. Nghe nói Liễu Thanh Thiên hiện giờ làm tỉnh trưởng rồi... Không biết có quan tâm tới chuyện An Phong chúng tôi không. Nói thật sự, đám quan lại chỗ chúng tôi *** cực kỳ khốn nạn, cả ngày chỉ biết chơi gái.
Tài xe nói một hồi đột nhiên lạc đề, tức tối chửi bới lãnh đạo An Phong.
Du Dũng nghe lời của tài xế mặt lộ vẻ cổ quái, còn Hồ Hạo Nhiên thì hoản toàn chẳng mảy may động lòng, chỉ cảnh giác chú ý tình huống bên ngoài.
Được "biểu dương", Liễu tỉnh trưởng cũng vẫn bình thản, cười nói:
- Hẳn là sẽ quan tâm tới thôi, tỉnh trưởng phải quản chuyện của cả tỉnh mà.
- Được thế thì tốt quá, chẳng dấu gì anh, người của khu ổ chuột đó thật đáng thương, cả nhà ba đời chui rúc ở trong lán gỗ mười mấy mét vuông, thời tiết thế này người lớn tuổi không dám ra đường... Mà thực ra thì nhà bọn họ ở trong hay ngoài thì có gì khác nhau đâu.
Tài xế lắc đầu.
Tâm tình Liễu Tuấn càng trở nên nặng nề, xem ra tình hình đám Du Dũng phản ánh, tới 7, 8 phần là sự thực rồi.
Chiếc tắc xi đi trong khu thành phố mới thì tình trạng đường xa khá tốt, hai bên đường xanh hóa không tệ, chỉnh thể mà nói làm người ta vô cùng thoải mái, ít ra thì việc kiết thiến thành phố xanh trong khu vực chủ yếu của thành phố, Hồng Thiên Kính bỏ không ít công sức, làm cho vẻ ngoài rực rỡ.
Phải nói chuyện này cũng thường, tài lực vật lực mỗi thành phố đều có hạn, phải dùng vào chỗ thích hợp, để thu hút đầu tư, làm đẹp khu vực chủ yếu của thành phố là cần thiết, không thể vì khu ổ chuột ở thành phố cũ mà phủ định đầu tư kiến thiết thành phố mới của họ được. Quan trọng là tỉ lệ phải thỏa đáng, không thể hoàn toàn mặc kệ thành phố cũ không cải tạo gì được.
Chiếc tắc xi sau khi tiến vào khu thành phố cũ thì đường xá liền tệ hơn rất nhiều, dòng xe chật ních, tốc độ giảm xuống rõ ràng. Tài xế suốt cả dọc đường thao thao bất tuyệt nói những chuyện "khốn nạn" của lãnh đạo An Phong, trong đó có một số là tình huống chân thực, cũng có một số khẳng định là nghe đồn, như một đêm vị cục trưởng nào đó thua bạc mấy trăm nghìn v..v..v..
Liễu Tuấn là thính giả không tệ, thi thoảng lại hỏi vào một hai câu, làm tài xế tăng thêm động lực "diễn thuyết".
Cuối cùng xe cũng dừng lại, tài xế nói với chút áy náy:
- Xe chỉ có thể đi tới đây thôi, tiếp theo đường quá hẹp, xe không vào được, vất vả các vị một đoạn vậy.
Du Dũng đã tới đây rồi nên biết tài xế nói thật, vội trả tiền xuống xe, mở cửa cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước là những căn nhà nhấp nhô lởm chởm, đủ các loại nhà kiểu cũ kề sát sát với nhau. Du Dũng nói nhỏ:
- Tỉnh trưởng, mời đi bên này, khu ổ chuột ở bên trọng.
Lần đầu tiên cũng tỉnh trưởng chấp hành "nhiệm vụ bí mật', Du Dũng có chút căng thẳng, bọn họ tới nơi này nhiều lần, biết An Phong khống chế nơi gọi là "khu ổ chuột" này rất nghiêm ngặt. Bốn xung quanh đều bố chí đồn công an, biên chế gần như bằng một cục của huyện nhỏ rồi, không vì lý do gì khác ngoài việc không để cho "phần tử khả nghi" bên ngoài tới đây cho đăng tình hình chân thực, Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng lần trước thiếu chút nữa bị bắt, may bọn họ làm cảnh sát lâu năm, thấy tình thế không ổn là né tranh ngay mới không bị lộ tẩy.
Nếu không công an Tống Đô ngầm điều tra khu ổ chuột là sự kiện chính trị không phải là nhỏ.
Liễu Tuấn cả kinh thốt lên:
- Nơi này còn chưa phải là khu ổ chuột à?
Du Dũng cười khổ nói:
- Nơi này so với khu ổ chuột thực sự là thiên đường rồi, nghe nói cô gái của khu dân ổ chuột được gả tới nơi này đều không cần đồ sính lễ.
Mặt Liễu Tuấn hoàn toàn trầm xuống, trong thành phố lớn dưới sự quản lý của y, không ngờ còn tồn tại chỗ nhữ thế này.
Đoàn người đi qua con đường chật hẹp lầy lội, tới "khu ổ chuột" thực sự, cho dù được Du Dũng cảnh báo trước, Liễu Tuấn vẫn bị cảnh tưởng trước mặt làm há hốc mồm.
Hiện ra trước mắt y là là một loạt căn nhà rách nát thấp bé, chen chúc chật chội, không có một căn nhà nào ra hồn, toàn là do gạch gỗ tạm thời lắp ghép với nhau, mái bằng tôn, bên ngoài vách tường sập sễ là giấy dầu màu vàng hoặc màu đen dùng để che gió chắn mưa.
Giữa các căn nhà đơn giản này là các lọa đường dây điện đủ quy cách khác nhau, chằng chịt như dây diện, thi thoảng có thể nhìn thấy một hai cột ăng ten bằng tre gỗ ở trên nóc nhà.
Còn cái gọi là đường càng vô cùng chật hẹp, chỉ có thể cho hai người sóng vai đi qua, cho dù là xe ba gác cũng chẳng thể đi qua nổi con đường đầy sình lầy nước bẩn này.
Cảnh tượng không khác gì khu ổ chuột ở Mỹ mà rất lâu trước kia y từng xem trên phim ảnh.
/2140
|