Sân của đồn công an không lớn, chỉ có thể đỗ ba bốn cỗ xe, nhưng đủ các loại xe con tới đây phải tới hai chục chiếc, trừ xe của thành ủy được đi vào, các chiếc xe khác chỉ đành dừng ở bên đường, các cảnh sát sớm đã dọn một khoảng đường cho các lánh đạo dùng tạm.
Từ chiếc xe số một của thành ủy An Phong, một nam nhân trung niên trên bốn mươi béo tròn chui ra, mặt vuông vức, nhìn một cái là biết ngay loại người rất có quyền thế, đó chính là Hồng Thiên Kính.
Trên xe thứ hai đi xuống một người tương đối gầy gò, chừng 50 tuổi, đeo kính gọng đen, trong nho nhã lịch thiệp, đó là thị trưởng Vương Cam.
Tiếp ngay sau đó đều là thành viên chủ yếu của chính phủ và thành ủy an Phong cùng với những nhân vật trọng yếu trong chính giới. Hồng Thiên Kinh vừa xuống xe, khuôn mặt đã như phủ sương băng giá rét.
Một phó đồn trưởng khác sớm đã đứng đợi sẵn, đứng nghiêm chào Hồng Thiên Kính.
- Liễu tỉnh trưởng ở đâu?
Hồng Thiên Kính trầm giọng hỏi.
- Bào cáo Hồng bí thư, Liễu tỉnh trưởng ở phòng hội nghị.
- Dẫn đường.
- Vâng.
Hồng Thiên Kính mặt băng giá, Vương Cam và các lãnh đạo khác mặt mày nghiêm trọng, bọn họ được thông báo của Hồng Thiên Kính, nói Liễu tỉnh trưởng đột nhiên tới An Phong, xuất hiện ở đồn cảnh sát gần khu ổ chuột, là lập tức ý thức được chuyện không hay, Liễu Tuấn nhắm vào khu ổ chuột mà tới.
Sớm đã nghe nói Liễu tỉnh trưởng và Lưu bí thư không cùng đường, Hồng Thiên Kính do một tay Cù Hạo Cẩm đề bạt lên, chắc chắn là thân tín của Lưu Phi Bằng. Liễu Tuấn thường phục vi hành, ý đồ kiếm chuyện quá rõ ràng, hiện giờ đâu phải xã hội cũ nữa, tỉnh trưởng chơi trò "thường phục vi hành" đúng là hiếm có.
Nhưng Liễu Tuấn nổi danh "tàn nhẫn", đả kích đối thủ chính trị không chút thương xót, ngay cả Thai Duy Thanh còn bị y đuổi đi, mọi người ai chẳng thấp thỏm.
Hồng Thiên Kính mặt đen như đít nổi, tới cửa phòng hội nghị chớp mắt đã tươi cười sáng chói, miệng ngoạc ra hết cỡ rồi.
- Xin chào tỉnh trưởng.
Hồng Thiên Kính vừa nhìn thấy Liễu Tuấn, lập tức đi nhanh tới hai tay béo múp vươn ra từ rất xa, lớn tiếng chào hỏi.
Lãnh đạo đồn cảnh sát mông như gắp lò xo, bật dậy chào bí thư thành ủy, nhưng Hồng Thiên Kính lúc này còn chú ý gì tới bọn họ chứ?
- Chào Hồng bí thư.
Đợi tới khi Hồng Thiên Kính tới trước mặt Liễu Tuấn mới chậm rãi đứng dậy đưa một tay ra cho Hồng Thiên Kính bắt lấy, nói rất lãnh đạm, mặt chẳng thấy nụ cười. Nhìn cảnh này tim Hồng Thiên Kính trầm xuống, Liễu nha nội quả nhiên tới gây sự.
Kỳ thực nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm, Hồng Thiên Kính đã biết Liễu Tuấn chẳng có "ý đồ tốt đẹp" gì rồi, hôm qua còn ở Tống Đô, sáng sớm hôm nay đã xuất hiện ở An Phong rồi.
Nói thực trong số lãnh đạo hiện nhiệm của tỉnh, Hồng Thiên Kính sợ nhất là Liễu Tuấn, vì tất cả thủ pháp quan trường không dùng được với Liễu Tuấn, bất kể hắn nỗ lực ra sao đều không thể kéo gần quan hệ với Liễu Tuấn thêm một chút nào.
Hiện giờ Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng đang đấu tranh, An Phong là tiên phong cho Lưu Phi Bằng, chưa đợi chính phủ tỉnh phê duyệt đã tự tiện lập nên hai khu khai phát mới, Liễu Tuấn có đầy đủ lý do tìm hắn kiếm chuyện.
Nhưng Hồng Thiên Kinh không ngờ tới Liễu Tuấn đích thân ra trận, tự mình tới An Phong "kiếm chuyện"! Hồng Thiên Kính thực sự không biết nên sợ hãi hay vinh hạnh.
Ít nhất trong mắt Liễu Tuấn, Hồng Thiên Kính hắn coi như một nhân vật để Liễu Tuấn nghiêm túc đối phó, thế nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trước khi cho thấy, nhân vật nào được Liễu Tuấn liệt vào danh sách "đối tượng đả kích" thì người đó tốt nhất là mau đi tìm chỗ mà "treo cổ", để Liễu nha nội đỡ đích thân ra tay, kết cục càng tồi tệ hơn. Nhưng chuyện tới nước này, rút lui hiển nhiên không phải là biện pháp.
Hồng Thiên Kính tự nhận rằng năng lực khống chế An Phong của mình là phim phàm, chỉ cần ứng phó qua được cục diện trước mắt, Liễu Tuấn muốn đối phó với hắn cũng không phải đơn giản. Hồng Thiên Kính 20 năm kinh nghiệm quan trường cùng mạng lưới quan hệ khổ công gây dựng không phải là đùa.
- Tỉnh trưởng đại giá quang lâm, chúng tôi không đón tiếp từ xa được, xin tỉnh trưởng thứ tội.
Hồng Thiên Kinh tươi cười không nhìn ra được chút sợ hãi nào.
- Hồng bí thư, tôi là khách không mời, không quấy rầy công tác các đồng chí chứ?
- Đâu có đâu có, tỉnh trưởng khách khí quá. Làm tỉnh trưởng hài lòng, chính phủ tỉnh hài lòng, vồn là công tác của chúng tôi! Tỉnh trưởng đích thân thị sát An Phong, là sự cổ vũ khích lệ to lớn với cán bộ quân chúng An Phong chúng tôi.
Hồng Thiên Kính miệng đầy lời hay ý đẹp, cứ như Liễu Tuấn mới là "số 1" của tỉnh A, hai chữ "tỉnh ủy" hoàn toàn biến mất khỏi miệng Hồ bí thư.
Người ta nói không ai đánh vào khuôn mặt tươi cười, chỉ cần mình nói thật nhiều lời hay, thái độ thật cung kính, Liễu Tuấn thế nào cũng phải nương nhẹ một chút chứ?
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, rút tay khỏi bàn tay béo mép của Hồng Thiên Kinh, vươn ra với Vương Cam:
- Chào đồng chí Vương Cam.
- Chào tỉnh trưởng! Hoan nghênh tỉnh trưởng tới an phong chúng tôi thị sát.
Biểu hiện của Vương Cam không thân thiết như Hông Thiên Kính, giữ chừng mực của người đọc sách. Theo Liễu Tuấn biết, tư cách Vương Cam còn lão thành hơn cả Hồng Thiên Kính. Khi Hồng Thiên Kính là phó thị trưởng thường vụ của An Phong, Vương Cam đã đứng đầu một cơ quan chức năng của tỉnh, cán bộ cấp chính ở. Sau khi Hồng Thiên Kính chen chân lên chức bí thư thành ủy, Lưu Phi Băng đưa Vương Cam tới An Phong làm thị trưởng, chủ yếu vì tính cách điểm đạm giữ lễ tiết của Vương Cam, sẽ không tranh quyền đoạt lợi với Hồng Thiên Kính.
Đương nhiên đó chỉ là lý do bề nổi, thực tế là Lưu Phi Bằng không muốn nội bộ An Phong mất kiểm soát, ảnh hưởng tới việc nắm giữ An Phong cả hắn. Giống như Tiềm Châu và Ngọc Lan là hậu hoa viên của Liễu Tuấn, Lưu Phi Bằng cũng muốn gây dựng An Phong thành hậu hoa viên của mình, nên gần như Hồng Thiên Kính có yêu cầu gì gần như đáp ứng hết.
Vương Cam rất rõ địa vị của mình chỉ là "vợ bé", cho nên sau khi tới nhậm chức luốn thận trọng, nhẫn nhịn, rấtít khi có xung đột gì với Hồng Thiên Kính. Thấy Vương Cam phối hợp như thế, Hồng Thiên Kinh cũng "đáp lễ", Vương Cam muốn an bài thân tín hay làm công trình gì, Hồng Thiên Kính đều tương đối ủng hộ.
Hồng Thiên Kính uy thế, Vương Ca phối hợp, như thế là rất tốt, nếu người như Vương Cam mà hắn còn không chấp nhận được, không lung lạc được, vậy thì đó là do hắn không phải, sẽ bị người ta lên án chỉ biết "ăn một mình".
Cảm quan của Liễu Tuấn với Vương Cam cũng không tốt, nhưng thế nào cũng tốt hơn Hồng Thiên Kính một chút, còn tươi cời có chút thân thiết với Vương Cam. Tiếp theo đó Liễu Tuấn lần lượt bắt tay các thành viên khác.
Những cán bộ cấp phó sở này có mấy người Liễu Tuấn nhận ra, đa phần thì không quen, Hồng Thiên Kinh ở bên giới thiệu. Phải mất mấy phút mới bắt tay xong.
Hồng Thiên Kính liền xin chỉ thị:
- Tỉnh trưởng, chúng tôi báo cáo công tác ở đây với tỉnh trưởng, hay tới trụ sở thành ủy rồi báo cáo chi tiết.
Lời này của Hồng Thiên Kính nhìn thì như xin chỉ thị, thực chất là vượt quyền. Có nghe báo cáo hay không là do lãnh đạo quyết định, vậy mà Hồng Thiên Kính mở miệng ra đã tự ý quyết định, bày ra thế chủ nhà.
Liễu Tuấn khoát tay lạnh nhạt nói:
- Hồng bí thư, Vương thị trưởng, tôi vừa mới từ khu dân nghèo qua đây. Căn cứ và tình hình tôi tìm hiểu được, tình hình ở khu dân nghèo rất nghiêm trọng. Báo cáo khác không cần nói, trước tiên chúng ta phải thảo luận làm sao xử lý vấn đề này.
- Vâng, xin tỉnh trưởng chỉ thị.
Hồng Thiên Kính bình tĩnh đáp, Liễu Tuấn đã đánh tới tận cửa, nếu khiếp sợ né tránh là không được, cần đối diện với nó.
- Tôi thấy chúng ta không cần ngồi ở phòng hội nghị nói chuyện nữa, trực tiếp tới hiện trường xem đi. Như thế mọi người có nhận thức khách quan, mới dễ thảo luận cách giải quyết.
Đó là tác phong nhất quán của Liễu tỉnh trưởng, làm việc ở hiện trường, trước mặt sự thực, những chiêu thức sở trưởng của quan viên như "che trời vượt biển", "thay kèo đổi cột" đều không thể thi triển được.
Tn rằng trước mặt những căn nhà sập xệ, gạch nói xếp tạm lên kia, Hồng Thiên Kính có giỏi bốc phét tới đâu cũng không thể nói đây là "thành quả kiến thiết của An Phong được!".
Các quan viên của An Phong đều lộ vẻ xấu hổ, len lén nhìn vẻ mặt "ông chủ Hồng".
Hồng An Phong mắt hơi nheo lại một chút, nụ cười trên khuôn mặt phì nộn héo đi vài phần, nói:
- Vâng, mời tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn đã kiên trì như thế, cản trở rõ ràng là không ổn, Hồng Thiên Kính cũng rất quyết đoán, đi trước mở đưởng, thể là cả đoan quan viên đồ tây chỉnh tề, xúm quanh Liễu tỉnh trưởng quay về khu ổ chuột.
Nhìn thấy tình hình khu ổ chuột, có một số quan viên lộ vẻ kinh ngạc, có thế thấy tình hình nơi này tồi tệ đến thế cho dù là quan viên bản địa cũng không ngờ tới.
Cũng may là Liễu Tuấn đi trước, vẻ kinh ngạc của bọn họ không lọt vào mắt Liễu tỉnh trưởng, nếu không sợ rằng lưu lại ấn tượng xấu "chủ nghĩa quan liêu" trong lòng Liễu tỉnh trưởng rồi.
Tuy nói Hồng Thiên Kính là đại tướng tâm phúc được Lưu Phi Bằng cực kỳ coi trọng, An Phong cũng là hậu hoa viên của Liễu bí thư, nhưng không có nghĩa là Liễu Tuấn không thể làm gì được những cán bộ An Phong, giả sử Liễu Tuấn chọn An Phong làm chỗ đột phá, chỉ sợ rất nhiều cán bộ sẽ xui xẻo.
Một cơn gió thổi tới, thậm chí có cán bộ rùng mình, toàn thân ớn lạnh.
Từ chiếc xe số một của thành ủy An Phong, một nam nhân trung niên trên bốn mươi béo tròn chui ra, mặt vuông vức, nhìn một cái là biết ngay loại người rất có quyền thế, đó chính là Hồng Thiên Kính.
Trên xe thứ hai đi xuống một người tương đối gầy gò, chừng 50 tuổi, đeo kính gọng đen, trong nho nhã lịch thiệp, đó là thị trưởng Vương Cam.
Tiếp ngay sau đó đều là thành viên chủ yếu của chính phủ và thành ủy an Phong cùng với những nhân vật trọng yếu trong chính giới. Hồng Thiên Kinh vừa xuống xe, khuôn mặt đã như phủ sương băng giá rét.
Một phó đồn trưởng khác sớm đã đứng đợi sẵn, đứng nghiêm chào Hồng Thiên Kính.
- Liễu tỉnh trưởng ở đâu?
Hồng Thiên Kính trầm giọng hỏi.
- Bào cáo Hồng bí thư, Liễu tỉnh trưởng ở phòng hội nghị.
- Dẫn đường.
- Vâng.
Hồng Thiên Kính mặt băng giá, Vương Cam và các lãnh đạo khác mặt mày nghiêm trọng, bọn họ được thông báo của Hồng Thiên Kính, nói Liễu tỉnh trưởng đột nhiên tới An Phong, xuất hiện ở đồn cảnh sát gần khu ổ chuột, là lập tức ý thức được chuyện không hay, Liễu Tuấn nhắm vào khu ổ chuột mà tới.
Sớm đã nghe nói Liễu tỉnh trưởng và Lưu bí thư không cùng đường, Hồng Thiên Kính do một tay Cù Hạo Cẩm đề bạt lên, chắc chắn là thân tín của Lưu Phi Bằng. Liễu Tuấn thường phục vi hành, ý đồ kiếm chuyện quá rõ ràng, hiện giờ đâu phải xã hội cũ nữa, tỉnh trưởng chơi trò "thường phục vi hành" đúng là hiếm có.
Nhưng Liễu Tuấn nổi danh "tàn nhẫn", đả kích đối thủ chính trị không chút thương xót, ngay cả Thai Duy Thanh còn bị y đuổi đi, mọi người ai chẳng thấp thỏm.
Hồng Thiên Kính mặt đen như đít nổi, tới cửa phòng hội nghị chớp mắt đã tươi cười sáng chói, miệng ngoạc ra hết cỡ rồi.
- Xin chào tỉnh trưởng.
Hồng Thiên Kính vừa nhìn thấy Liễu Tuấn, lập tức đi nhanh tới hai tay béo múp vươn ra từ rất xa, lớn tiếng chào hỏi.
Lãnh đạo đồn cảnh sát mông như gắp lò xo, bật dậy chào bí thư thành ủy, nhưng Hồng Thiên Kính lúc này còn chú ý gì tới bọn họ chứ?
- Chào Hồng bí thư.
Đợi tới khi Hồng Thiên Kính tới trước mặt Liễu Tuấn mới chậm rãi đứng dậy đưa một tay ra cho Hồng Thiên Kính bắt lấy, nói rất lãnh đạm, mặt chẳng thấy nụ cười. Nhìn cảnh này tim Hồng Thiên Kính trầm xuống, Liễu nha nội quả nhiên tới gây sự.
Kỳ thực nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm, Hồng Thiên Kính đã biết Liễu Tuấn chẳng có "ý đồ tốt đẹp" gì rồi, hôm qua còn ở Tống Đô, sáng sớm hôm nay đã xuất hiện ở An Phong rồi.
Nói thực trong số lãnh đạo hiện nhiệm của tỉnh, Hồng Thiên Kính sợ nhất là Liễu Tuấn, vì tất cả thủ pháp quan trường không dùng được với Liễu Tuấn, bất kể hắn nỗ lực ra sao đều không thể kéo gần quan hệ với Liễu Tuấn thêm một chút nào.
Hiện giờ Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng đang đấu tranh, An Phong là tiên phong cho Lưu Phi Bằng, chưa đợi chính phủ tỉnh phê duyệt đã tự tiện lập nên hai khu khai phát mới, Liễu Tuấn có đầy đủ lý do tìm hắn kiếm chuyện.
Nhưng Hồng Thiên Kinh không ngờ tới Liễu Tuấn đích thân ra trận, tự mình tới An Phong "kiếm chuyện"! Hồng Thiên Kính thực sự không biết nên sợ hãi hay vinh hạnh.
Ít nhất trong mắt Liễu Tuấn, Hồng Thiên Kính hắn coi như một nhân vật để Liễu Tuấn nghiêm túc đối phó, thế nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trước khi cho thấy, nhân vật nào được Liễu Tuấn liệt vào danh sách "đối tượng đả kích" thì người đó tốt nhất là mau đi tìm chỗ mà "treo cổ", để Liễu nha nội đỡ đích thân ra tay, kết cục càng tồi tệ hơn. Nhưng chuyện tới nước này, rút lui hiển nhiên không phải là biện pháp.
Hồng Thiên Kính tự nhận rằng năng lực khống chế An Phong của mình là phim phàm, chỉ cần ứng phó qua được cục diện trước mắt, Liễu Tuấn muốn đối phó với hắn cũng không phải đơn giản. Hồng Thiên Kính 20 năm kinh nghiệm quan trường cùng mạng lưới quan hệ khổ công gây dựng không phải là đùa.
- Tỉnh trưởng đại giá quang lâm, chúng tôi không đón tiếp từ xa được, xin tỉnh trưởng thứ tội.
Hồng Thiên Kinh tươi cười không nhìn ra được chút sợ hãi nào.
- Hồng bí thư, tôi là khách không mời, không quấy rầy công tác các đồng chí chứ?
- Đâu có đâu có, tỉnh trưởng khách khí quá. Làm tỉnh trưởng hài lòng, chính phủ tỉnh hài lòng, vồn là công tác của chúng tôi! Tỉnh trưởng đích thân thị sát An Phong, là sự cổ vũ khích lệ to lớn với cán bộ quân chúng An Phong chúng tôi.
Hồng Thiên Kính miệng đầy lời hay ý đẹp, cứ như Liễu Tuấn mới là "số 1" của tỉnh A, hai chữ "tỉnh ủy" hoàn toàn biến mất khỏi miệng Hồ bí thư.
Người ta nói không ai đánh vào khuôn mặt tươi cười, chỉ cần mình nói thật nhiều lời hay, thái độ thật cung kính, Liễu Tuấn thế nào cũng phải nương nhẹ một chút chứ?
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, rút tay khỏi bàn tay béo mép của Hồng Thiên Kinh, vươn ra với Vương Cam:
- Chào đồng chí Vương Cam.
- Chào tỉnh trưởng! Hoan nghênh tỉnh trưởng tới an phong chúng tôi thị sát.
Biểu hiện của Vương Cam không thân thiết như Hông Thiên Kính, giữ chừng mực của người đọc sách. Theo Liễu Tuấn biết, tư cách Vương Cam còn lão thành hơn cả Hồng Thiên Kính. Khi Hồng Thiên Kính là phó thị trưởng thường vụ của An Phong, Vương Cam đã đứng đầu một cơ quan chức năng của tỉnh, cán bộ cấp chính ở. Sau khi Hồng Thiên Kính chen chân lên chức bí thư thành ủy, Lưu Phi Băng đưa Vương Cam tới An Phong làm thị trưởng, chủ yếu vì tính cách điểm đạm giữ lễ tiết của Vương Cam, sẽ không tranh quyền đoạt lợi với Hồng Thiên Kính.
Đương nhiên đó chỉ là lý do bề nổi, thực tế là Lưu Phi Bằng không muốn nội bộ An Phong mất kiểm soát, ảnh hưởng tới việc nắm giữ An Phong cả hắn. Giống như Tiềm Châu và Ngọc Lan là hậu hoa viên của Liễu Tuấn, Lưu Phi Bằng cũng muốn gây dựng An Phong thành hậu hoa viên của mình, nên gần như Hồng Thiên Kính có yêu cầu gì gần như đáp ứng hết.
Vương Cam rất rõ địa vị của mình chỉ là "vợ bé", cho nên sau khi tới nhậm chức luốn thận trọng, nhẫn nhịn, rấtít khi có xung đột gì với Hồng Thiên Kính. Thấy Vương Cam phối hợp như thế, Hồng Thiên Kinh cũng "đáp lễ", Vương Cam muốn an bài thân tín hay làm công trình gì, Hồng Thiên Kính đều tương đối ủng hộ.
Hồng Thiên Kính uy thế, Vương Ca phối hợp, như thế là rất tốt, nếu người như Vương Cam mà hắn còn không chấp nhận được, không lung lạc được, vậy thì đó là do hắn không phải, sẽ bị người ta lên án chỉ biết "ăn một mình".
Cảm quan của Liễu Tuấn với Vương Cam cũng không tốt, nhưng thế nào cũng tốt hơn Hồng Thiên Kính một chút, còn tươi cời có chút thân thiết với Vương Cam. Tiếp theo đó Liễu Tuấn lần lượt bắt tay các thành viên khác.
Những cán bộ cấp phó sở này có mấy người Liễu Tuấn nhận ra, đa phần thì không quen, Hồng Thiên Kinh ở bên giới thiệu. Phải mất mấy phút mới bắt tay xong.
Hồng Thiên Kính liền xin chỉ thị:
- Tỉnh trưởng, chúng tôi báo cáo công tác ở đây với tỉnh trưởng, hay tới trụ sở thành ủy rồi báo cáo chi tiết.
Lời này của Hồng Thiên Kính nhìn thì như xin chỉ thị, thực chất là vượt quyền. Có nghe báo cáo hay không là do lãnh đạo quyết định, vậy mà Hồng Thiên Kính mở miệng ra đã tự ý quyết định, bày ra thế chủ nhà.
Liễu Tuấn khoát tay lạnh nhạt nói:
- Hồng bí thư, Vương thị trưởng, tôi vừa mới từ khu dân nghèo qua đây. Căn cứ và tình hình tôi tìm hiểu được, tình hình ở khu dân nghèo rất nghiêm trọng. Báo cáo khác không cần nói, trước tiên chúng ta phải thảo luận làm sao xử lý vấn đề này.
- Vâng, xin tỉnh trưởng chỉ thị.
Hồng Thiên Kính bình tĩnh đáp, Liễu Tuấn đã đánh tới tận cửa, nếu khiếp sợ né tránh là không được, cần đối diện với nó.
- Tôi thấy chúng ta không cần ngồi ở phòng hội nghị nói chuyện nữa, trực tiếp tới hiện trường xem đi. Như thế mọi người có nhận thức khách quan, mới dễ thảo luận cách giải quyết.
Đó là tác phong nhất quán của Liễu tỉnh trưởng, làm việc ở hiện trường, trước mặt sự thực, những chiêu thức sở trưởng của quan viên như "che trời vượt biển", "thay kèo đổi cột" đều không thể thi triển được.
Tn rằng trước mặt những căn nhà sập xệ, gạch nói xếp tạm lên kia, Hồng Thiên Kính có giỏi bốc phét tới đâu cũng không thể nói đây là "thành quả kiến thiết của An Phong được!".
Các quan viên của An Phong đều lộ vẻ xấu hổ, len lén nhìn vẻ mặt "ông chủ Hồng".
Hồng An Phong mắt hơi nheo lại một chút, nụ cười trên khuôn mặt phì nộn héo đi vài phần, nói:
- Vâng, mời tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn đã kiên trì như thế, cản trở rõ ràng là không ổn, Hồng Thiên Kính cũng rất quyết đoán, đi trước mở đưởng, thể là cả đoan quan viên đồ tây chỉnh tề, xúm quanh Liễu tỉnh trưởng quay về khu ổ chuột.
Nhìn thấy tình hình khu ổ chuột, có một số quan viên lộ vẻ kinh ngạc, có thế thấy tình hình nơi này tồi tệ đến thế cho dù là quan viên bản địa cũng không ngờ tới.
Cũng may là Liễu Tuấn đi trước, vẻ kinh ngạc của bọn họ không lọt vào mắt Liễu tỉnh trưởng, nếu không sợ rằng lưu lại ấn tượng xấu "chủ nghĩa quan liêu" trong lòng Liễu tỉnh trưởng rồi.
Tuy nói Hồng Thiên Kính là đại tướng tâm phúc được Lưu Phi Bằng cực kỳ coi trọng, An Phong cũng là hậu hoa viên của Liễu bí thư, nhưng không có nghĩa là Liễu Tuấn không thể làm gì được những cán bộ An Phong, giả sử Liễu Tuấn chọn An Phong làm chỗ đột phá, chỉ sợ rất nhiều cán bộ sẽ xui xẻo.
Một cơn gió thổi tới, thậm chí có cán bộ rùng mình, toàn thân ớn lạnh.
/2140
|