Khu thực phẩm của siêu thị Ngân Hải là một khu vực rất rộng chiếm trọn một tầng, đủ các loại thực phẩm đồ khô hay là đồ tươi đều có hết, tầng này cũng có nhiều khách nhất.
Liễu Tuấn đi dọc qua khu bán thịt, khu thủy sản, khu đồ khô, đích thân lật xem độ tươi của thực phẩm, hỏi thăm giá cả rất tỉ mỉ. Nghe nói vào thời mới lập nước, thủ tướng thường xuyên nghe đầu bếp trong nhà báo cáo, nghe thấy giá dầu muối tăng thêm một chút là lập tức cảnh giác, đích thân gọi điện cho ban nghành liên quan hỏi nguyên nhân. Cha con họ Liễu cũng thừa hưởng ý chí của thủ tưởng lập nước, hết sức quan tâm tới vấn đề dân sinh.
Khi Liễu tỉnh trưởng thị sát, bên khu hàng khô, có một đôi vợ chồng đang sắp xếp quầy hàng, bên cạnh có một bóng dáng thon thả xinh đẹp giúp đỡ, chính là vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn, Diệp Ninh và cô con gái bảo bối Trầm Nhiêu.
Hàng của Trầm Nguyệt Sơn sau khi đưa vào siêu thị Ngân Hải, vì làm ăn đứng đắn, khẩu vị không tệ, nên được người tiêu dùng đánh giá tốt, làm ăn phát đạt, đã được bày tới tất cả các siêu thị của Ngân Hải. Đương nhiên bên Nga thì chưa được bán tới, dù sao thời hạn bảo quản của thực phẩm này không dài lắm, bán tới Châu Âu không tiện.
Thêm vào sự quan tâm của Khang Kính Ái, việc kính doanh ở tỉnh A đã chiếm tới trên 70% thu nhập doanh nghiệp của Trầm Nguyệt Sơn, trở thành chủ lực thực sự. Thậm chí Trầm Nguyệt Sơn suy tính tới năm sau thành lập xưởng gia công ở Ngọc Lan sản xuất cho gần, bớt được chi phí vận chuyển. Đối với loại hàng thực phẩm mà nói, giảm được 1 km vận chuyện thôi, cũng là một con số đáng kể.
Chính vì như thế thời gian qua Trầm Nguyệt Sơn tới Ngọc Lan khá nhiều, gần cuối năm, có rất nhiều chuyện phải làm, như bổ xung hàng, tính toán sổ sách v..v..v.. Đều cần ông đích thân tới. Thêm vào Trầm Nhiêu ở bên này, nên hai vợ chồng cùng tới, cũng để thăm con gái.
Đương nhiên chuyến đi này của hai vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn còn có một nhiệm vụ trọng yếu, chính là đốc thúc "chung thân đại sự" của Trầm Nhiêu, tiểu nha đầu đã 24, 25 tuổi đầu rồi mà còn chưa có người yêu nghiêm chỉnh. Cả hai vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn đều suốt ruột, không ngờ cứ nhắc tới chuyện này Trầm Nhiêu lại cười đùa lảng tránh, làm hai vợ chồng hết sức nóng nảy, nhưng con gái vẫn ngây thơ như thế, lại cười tươi như hoa, không sao nghiêm mặt giáo huấn được.
Ngày hôm nay vừa khéo buổi chiều Trầm Nhiêu không có tiết, liền cùng cha mẹ tới siêu thị dọn hàng, công việc này với cô giáo Trầm mà nói đúng là mới mẻ thủ vị, nên hứng thú làm việc hăng hái hơn cả người bán hàng thật sự.
- Này, Nhiêu Nhiêu, rốt cuộc con có bạn trai hay chưa? Nếu có không được giấu, đưa vệ cho ba mẹ xem, mẹ tham mưu cho con...
Vừa xếp hàng Diệp Ninh vừa nói với con gái.
Trầm Nhiêm lườm mẹ một cái, cong môi lên:
- Mẹ, lại thế nữa rồi, không phải là con nói chưa có hay sao?
- Không được, Nhiêu Nhiêu, qua năm nay con 24 rồi, còn chưa có bạn trai, sắp thành bà cô già không ai cần nữa...
Trầm Nhiêu cười hì hì:
- Không ai cần thì thôi, con độc thân cả đời, không phải là không nuôi được bản thân.
Diệp Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:
- Nha đầu ngốc, nói cái gì thế? Độc thân cả đời? Nữ nhân thế nào cũng phải lập gia đình, sinh con đẻ cái mới được, nếu không già rồi, con sẽ biết...
Diệp Ninh thực sự lo lắng nha đầu này ương lên, học theo những người nước ngoài, làm "quý tộc độc thân hạnh phúc" gì đó gì gay go to.
Trầm Nhiêu cười:
- Mẹ, coi mẹ sốt ruột kìa, hiện giờ phụ nữ 30 mới kết hôn nhiều lắm, mẹ vội cái gì? Nếu sốt ruột muốn có cháu ngoại không phải còn có Trầm Nhàn sao? Mẹ bảo nó sau khi tốt nghiệp mau chóng gả cho người ta, thế là được làm bà ngoại rồi.
Diệp Ninh dở khóc dở cười:
- Em con được mấy tuổi? Mới 19, con không gả lại đẩy cho nó, làm chị kiểu gì thế?
Trầm Nhiêu đặt hàng trong tay xuống, ôm lấy vai mẹ, cười nói:
- Mẹ, còn thấy mẹ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, mẹ yên tâm, con tất nhiên có người cần, hơn nữa còn là nam nhân rất lợi hại.
Diệp Ninh giật mình, lập tức nghiêm mặt nói:
- Nhiêu Nhiêu, con đùa cái gì thế? Nam nhân lợi hại cái gì? Con...
Diệp Ninh nói tới đó, bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh Liễu Tuấn ba năm trước ở thủ đô, hình như con gái và y có chút không bình thường. Có điều mấy năm qua không thấy con gái nhắc tới, hẳn là không liên hệ gì nữa. Nếu như Liễu Tuấn chưa kết hôn là nhân tuyển không tệ, tuy hơn Trầm Nhiêu khá nhiều tuổi, nhưng cao lớn đẹp trai, là người trầm ổn, lại làm việc ở cơ quan nhà nước, coi như rể vàng rồi. Chẳng lẽ Trầm Nhiêu lại dính vào người này?
Trầm Nguyệt Sơn nghe hai mẹ con nói chuyện đi tới nói:
- Nhiêu Nhiêu, ba và mẹ thực sự lo lắng cho con đó, con đừng có cứ mãi dửng dưng như thế. Ba mẹ vất vả kiếm tiền là vì cái gì? Còn không phải vì con và Nhàn Nhàn à, chẳng lẽ sau này ba mẹ còn mang xuống đất được? Thế nào cũng giao cho các con, các con phải kiếm lấy một bạn trai đáng tin cậy, sau này ba mẹ già rồi, sự nghiệp giao lại cho các con kế thừa.
Trầm Nguyệt Sơn hiện giờ là ông chủ có bạc triệu, trong con mắt người dân bình thường, là nhà phú quý rồi. Tiếc nuối duy nhất là không có con trai, may là hai cô con gái đều tài giỏi, đều trúng tuyển vào đại học có tiếng, làm ông rất có thể diện, tiếc nuối mờ đi vài phần, chỉ hi vọng con gái có thể tìm được con rể tốt, chẳng cần tài giỏi gì, chỉ cần thành thật giữ mình là được, tới khi đó giao tài sản cho cũng yên tâm.
- Ba, sao ba cũng như mẹ thế, phiền chết đi. Ba là nam tử hán đó.
Trầm Nhiêu phụng phịu nói, bất giác lại nhớ tới người đó, y đúng là rất lợi hại, đã thành tỉnh trưởng rồi. Cho dù Trầm Nhiêu không ở trong thể chế, cũng không bận tâm tới quan chức của Liễu Tuấn, nhưng tuổi trẻ như thế làm tới tỉnh trưởng, nói tới bản lĩnh đúng là rất tài.
Trầm Nhiêu bất tri bất giác bị Liễu Tuấn ảnh hưởng ất lớn, cảm thấy nam nhân phải như y, sát phạt quyết đoán, nói một câu là quyết. Người này đúng là bá đạo, bảo người ta làm người thứ ba mà như hết sức hiển nhiên, không cho cự tuyệt.
Trầm Nguyệt Sơn dở khóc dở cười, không tiện tranh cãi với con gái ở nơi đông người, chỉ đành lắc đầu.
- Này, mọi người nhìn kìa, có nhân vật lớn...
Người bán hàng đang dọn dẹp đột nhiên chỉ tay nói.
- Nhân vật lớn gì chứ..
Vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn và Trầm Nhiêu nhìn theo tiếng nói, bên kia chẳng phải là Liễu Tuấn được đám đông vây quanh đi tới sao?
- Cậu... Cậu ta... Nhiêu Nhiêu, đó chẳng phải là Liễu Tuấn sao?
Diệp Ninh lắp bắp nói.
Trầm Nhiêu cũng rất kinh ngạc, thực sự không ngờ gặp Liễu Tuấn ở siêu thị, nhìn cảnh này th tỉnh trưởng đại nhân đi thị sát dân sinh rồi, nghe mẹ hỏi, cô cũng lắp bắp nói:
- Dạ, là Liễu Tuấn.
Trầm Nguyệt Sơn và Liễu Tuấn tiếp xúc không nhiều, lúc này mới chợt nhớ ra đó là cán bộ trẻ làm việc ở cơ quan nhà nước đã chiếu cố cho con gái mình khi bị thương năm ở bệnh viện. Nhưng nhìn cảnh này, rõ ràng là nhân vật lớn...
- Nhiêu Nhiêu, cậu ta...
Trầm Nguyệt Sơn cũng nghi hoặc nói.
Tiếng địa phương của Đại Ninh không khó hiểu lắm, người bán hàng tuy là người Ngọc Lan nhưng cũng hiểu được, không khỏi lấy làm lạ:
- Mọi người quen anh ấy à? Anh ấy là tỉnh trưởng của tỉnh A chúng tôi.
- Tỉnh trưởng.
Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh há hốc miệng, không sao tin nổi.
Người trẻ tuổi này lại là tỉnh trưởng thật sao?
Đang kinh ngạc thì Liễu Tuấn đã đi tới, vừa vặn nhìn thấy Trầm Nhiêu và cha mẹ cô. Nói thật Liễu tỉnh trưởng cũng hoàn toàn không ngờ được, thế giới tuy rất lớn, nhưng chuyện trùng hợp thế này không phải thường xảy ra.
Trầm Nhiêu trơ mắt nhìn y, hoàn toàn bấn loạn, không biết phải xử lý chuyện trước mắt ra sao. Nói ra dù sao cô cũng chỉ là một tiểu cô nương mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, kinh nghiệm ít. Liễu Tuấn thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, mỉm cười đi tới.
Khang Kính Ái đột nhiên nhớ ra nguyên quán của Liễu tỉnh trưởng là ở tỉnh N, ở đây gặp phải thức ăn hương vị tỉnh N, coi như là "tha hương gặp người quen" rồi, vội tươi cười giới thiệu:
- Tỉnh trưởng, số hàng này đều là đồ ăn của tỉnh N, ngài xem đi...
Liễu Tuấn đi tới, không vội xem hàng mà lên tiếng chào:
- Chào chú Trầm, dì Diệp.... Chào cô giáo Trầm.
Lần này thì chú Trầm và dì Diệp hoàn toàn choáng váng rồi.
Tiếng "tỉnh trưởng" mà Khang Kính Ái vừa mới gọi truyền tới tai bọn họ rõ ràng. Cũng không ngờ rằng Liễu Tuấn vẫn giữ cách xưng hô với họ ở thủ đô. Đừng nói là chú Trầm và dì Diệp, ngay cả Khang Kính Ái và những người đi cùng cũng choáng.
Không ngờ Liễu tỉnh trưởng đi thị sát lại gặp phải trưởng bối, nhưng hai vị này tuổi không lớn lắm, hẳn là chưa tới 50, được tỉnh trưởng gọi là "chú, dì" đúng là kinh thế hãi tục rồi.
- À, à.. Chào.. Chào tỉnh trưởng.
Trong lúc trấn kinh, Trầm Nguyệt Sơn đưa tay ra bắt tay Liễu Tuấn theo bản năng, liên tục gật đầu.
Liễu Tuấn ôn hòa nói:
- Thực phẩm của chú Trầm bán ở đây được hưởng ứng ra sao?
Khang Kính Ái vội đáp thay:
- Rất được hoan nghênh, tháng nào cũng tiêu thụ tăng liên tục... Đồ ăn tỉnh N rất ngon, lại giá rẻ, người tiêu dùng rất thích ạ.
Bất kể Liễu tỉnh trưởng và Trầm Nguyệt Sơn có quan hệ ra sao, lời tâng bốc này nhất định phải nói, chẳng lẽ lại nói thức ăn ở quê tỉnh trưởng tồi tệ khó nuốt à? Hơn nữa đúng là tiêu thụ không tệ.
- Thế thì tốt, tiếp tục phát huy.
Liễu Tuấn mỉm cười khích lệ.
Liễu Tuấn đi dọc qua khu bán thịt, khu thủy sản, khu đồ khô, đích thân lật xem độ tươi của thực phẩm, hỏi thăm giá cả rất tỉ mỉ. Nghe nói vào thời mới lập nước, thủ tướng thường xuyên nghe đầu bếp trong nhà báo cáo, nghe thấy giá dầu muối tăng thêm một chút là lập tức cảnh giác, đích thân gọi điện cho ban nghành liên quan hỏi nguyên nhân. Cha con họ Liễu cũng thừa hưởng ý chí của thủ tưởng lập nước, hết sức quan tâm tới vấn đề dân sinh.
Khi Liễu tỉnh trưởng thị sát, bên khu hàng khô, có một đôi vợ chồng đang sắp xếp quầy hàng, bên cạnh có một bóng dáng thon thả xinh đẹp giúp đỡ, chính là vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn, Diệp Ninh và cô con gái bảo bối Trầm Nhiêu.
Hàng của Trầm Nguyệt Sơn sau khi đưa vào siêu thị Ngân Hải, vì làm ăn đứng đắn, khẩu vị không tệ, nên được người tiêu dùng đánh giá tốt, làm ăn phát đạt, đã được bày tới tất cả các siêu thị của Ngân Hải. Đương nhiên bên Nga thì chưa được bán tới, dù sao thời hạn bảo quản của thực phẩm này không dài lắm, bán tới Châu Âu không tiện.
Thêm vào sự quan tâm của Khang Kính Ái, việc kính doanh ở tỉnh A đã chiếm tới trên 70% thu nhập doanh nghiệp của Trầm Nguyệt Sơn, trở thành chủ lực thực sự. Thậm chí Trầm Nguyệt Sơn suy tính tới năm sau thành lập xưởng gia công ở Ngọc Lan sản xuất cho gần, bớt được chi phí vận chuyển. Đối với loại hàng thực phẩm mà nói, giảm được 1 km vận chuyện thôi, cũng là một con số đáng kể.
Chính vì như thế thời gian qua Trầm Nguyệt Sơn tới Ngọc Lan khá nhiều, gần cuối năm, có rất nhiều chuyện phải làm, như bổ xung hàng, tính toán sổ sách v..v..v.. Đều cần ông đích thân tới. Thêm vào Trầm Nhiêu ở bên này, nên hai vợ chồng cùng tới, cũng để thăm con gái.
Đương nhiên chuyến đi này của hai vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn còn có một nhiệm vụ trọng yếu, chính là đốc thúc "chung thân đại sự" của Trầm Nhiêu, tiểu nha đầu đã 24, 25 tuổi đầu rồi mà còn chưa có người yêu nghiêm chỉnh. Cả hai vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn đều suốt ruột, không ngờ cứ nhắc tới chuyện này Trầm Nhiêu lại cười đùa lảng tránh, làm hai vợ chồng hết sức nóng nảy, nhưng con gái vẫn ngây thơ như thế, lại cười tươi như hoa, không sao nghiêm mặt giáo huấn được.
Ngày hôm nay vừa khéo buổi chiều Trầm Nhiêu không có tiết, liền cùng cha mẹ tới siêu thị dọn hàng, công việc này với cô giáo Trầm mà nói đúng là mới mẻ thủ vị, nên hứng thú làm việc hăng hái hơn cả người bán hàng thật sự.
- Này, Nhiêu Nhiêu, rốt cuộc con có bạn trai hay chưa? Nếu có không được giấu, đưa vệ cho ba mẹ xem, mẹ tham mưu cho con...
Vừa xếp hàng Diệp Ninh vừa nói với con gái.
Trầm Nhiêm lườm mẹ một cái, cong môi lên:
- Mẹ, lại thế nữa rồi, không phải là con nói chưa có hay sao?
- Không được, Nhiêu Nhiêu, qua năm nay con 24 rồi, còn chưa có bạn trai, sắp thành bà cô già không ai cần nữa...
Trầm Nhiêu cười hì hì:
- Không ai cần thì thôi, con độc thân cả đời, không phải là không nuôi được bản thân.
Diệp Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:
- Nha đầu ngốc, nói cái gì thế? Độc thân cả đời? Nữ nhân thế nào cũng phải lập gia đình, sinh con đẻ cái mới được, nếu không già rồi, con sẽ biết...
Diệp Ninh thực sự lo lắng nha đầu này ương lên, học theo những người nước ngoài, làm "quý tộc độc thân hạnh phúc" gì đó gì gay go to.
Trầm Nhiêu cười:
- Mẹ, coi mẹ sốt ruột kìa, hiện giờ phụ nữ 30 mới kết hôn nhiều lắm, mẹ vội cái gì? Nếu sốt ruột muốn có cháu ngoại không phải còn có Trầm Nhàn sao? Mẹ bảo nó sau khi tốt nghiệp mau chóng gả cho người ta, thế là được làm bà ngoại rồi.
Diệp Ninh dở khóc dở cười:
- Em con được mấy tuổi? Mới 19, con không gả lại đẩy cho nó, làm chị kiểu gì thế?
Trầm Nhiêu đặt hàng trong tay xuống, ôm lấy vai mẹ, cười nói:
- Mẹ, còn thấy mẹ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, mẹ yên tâm, con tất nhiên có người cần, hơn nữa còn là nam nhân rất lợi hại.
Diệp Ninh giật mình, lập tức nghiêm mặt nói:
- Nhiêu Nhiêu, con đùa cái gì thế? Nam nhân lợi hại cái gì? Con...
Diệp Ninh nói tới đó, bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh Liễu Tuấn ba năm trước ở thủ đô, hình như con gái và y có chút không bình thường. Có điều mấy năm qua không thấy con gái nhắc tới, hẳn là không liên hệ gì nữa. Nếu như Liễu Tuấn chưa kết hôn là nhân tuyển không tệ, tuy hơn Trầm Nhiêu khá nhiều tuổi, nhưng cao lớn đẹp trai, là người trầm ổn, lại làm việc ở cơ quan nhà nước, coi như rể vàng rồi. Chẳng lẽ Trầm Nhiêu lại dính vào người này?
Trầm Nguyệt Sơn nghe hai mẹ con nói chuyện đi tới nói:
- Nhiêu Nhiêu, ba và mẹ thực sự lo lắng cho con đó, con đừng có cứ mãi dửng dưng như thế. Ba mẹ vất vả kiếm tiền là vì cái gì? Còn không phải vì con và Nhàn Nhàn à, chẳng lẽ sau này ba mẹ còn mang xuống đất được? Thế nào cũng giao cho các con, các con phải kiếm lấy một bạn trai đáng tin cậy, sau này ba mẹ già rồi, sự nghiệp giao lại cho các con kế thừa.
Trầm Nguyệt Sơn hiện giờ là ông chủ có bạc triệu, trong con mắt người dân bình thường, là nhà phú quý rồi. Tiếc nuối duy nhất là không có con trai, may là hai cô con gái đều tài giỏi, đều trúng tuyển vào đại học có tiếng, làm ông rất có thể diện, tiếc nuối mờ đi vài phần, chỉ hi vọng con gái có thể tìm được con rể tốt, chẳng cần tài giỏi gì, chỉ cần thành thật giữ mình là được, tới khi đó giao tài sản cho cũng yên tâm.
- Ba, sao ba cũng như mẹ thế, phiền chết đi. Ba là nam tử hán đó.
Trầm Nhiêu phụng phịu nói, bất giác lại nhớ tới người đó, y đúng là rất lợi hại, đã thành tỉnh trưởng rồi. Cho dù Trầm Nhiêu không ở trong thể chế, cũng không bận tâm tới quan chức của Liễu Tuấn, nhưng tuổi trẻ như thế làm tới tỉnh trưởng, nói tới bản lĩnh đúng là rất tài.
Trầm Nhiêu bất tri bất giác bị Liễu Tuấn ảnh hưởng ất lớn, cảm thấy nam nhân phải như y, sát phạt quyết đoán, nói một câu là quyết. Người này đúng là bá đạo, bảo người ta làm người thứ ba mà như hết sức hiển nhiên, không cho cự tuyệt.
Trầm Nguyệt Sơn dở khóc dở cười, không tiện tranh cãi với con gái ở nơi đông người, chỉ đành lắc đầu.
- Này, mọi người nhìn kìa, có nhân vật lớn...
Người bán hàng đang dọn dẹp đột nhiên chỉ tay nói.
- Nhân vật lớn gì chứ..
Vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn và Trầm Nhiêu nhìn theo tiếng nói, bên kia chẳng phải là Liễu Tuấn được đám đông vây quanh đi tới sao?
- Cậu... Cậu ta... Nhiêu Nhiêu, đó chẳng phải là Liễu Tuấn sao?
Diệp Ninh lắp bắp nói.
Trầm Nhiêu cũng rất kinh ngạc, thực sự không ngờ gặp Liễu Tuấn ở siêu thị, nhìn cảnh này th tỉnh trưởng đại nhân đi thị sát dân sinh rồi, nghe mẹ hỏi, cô cũng lắp bắp nói:
- Dạ, là Liễu Tuấn.
Trầm Nguyệt Sơn và Liễu Tuấn tiếp xúc không nhiều, lúc này mới chợt nhớ ra đó là cán bộ trẻ làm việc ở cơ quan nhà nước đã chiếu cố cho con gái mình khi bị thương năm ở bệnh viện. Nhưng nhìn cảnh này, rõ ràng là nhân vật lớn...
- Nhiêu Nhiêu, cậu ta...
Trầm Nguyệt Sơn cũng nghi hoặc nói.
Tiếng địa phương của Đại Ninh không khó hiểu lắm, người bán hàng tuy là người Ngọc Lan nhưng cũng hiểu được, không khỏi lấy làm lạ:
- Mọi người quen anh ấy à? Anh ấy là tỉnh trưởng của tỉnh A chúng tôi.
- Tỉnh trưởng.
Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh há hốc miệng, không sao tin nổi.
Người trẻ tuổi này lại là tỉnh trưởng thật sao?
Đang kinh ngạc thì Liễu Tuấn đã đi tới, vừa vặn nhìn thấy Trầm Nhiêu và cha mẹ cô. Nói thật Liễu tỉnh trưởng cũng hoàn toàn không ngờ được, thế giới tuy rất lớn, nhưng chuyện trùng hợp thế này không phải thường xảy ra.
Trầm Nhiêu trơ mắt nhìn y, hoàn toàn bấn loạn, không biết phải xử lý chuyện trước mắt ra sao. Nói ra dù sao cô cũng chỉ là một tiểu cô nương mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, kinh nghiệm ít. Liễu Tuấn thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, mỉm cười đi tới.
Khang Kính Ái đột nhiên nhớ ra nguyên quán của Liễu tỉnh trưởng là ở tỉnh N, ở đây gặp phải thức ăn hương vị tỉnh N, coi như là "tha hương gặp người quen" rồi, vội tươi cười giới thiệu:
- Tỉnh trưởng, số hàng này đều là đồ ăn của tỉnh N, ngài xem đi...
Liễu Tuấn đi tới, không vội xem hàng mà lên tiếng chào:
- Chào chú Trầm, dì Diệp.... Chào cô giáo Trầm.
Lần này thì chú Trầm và dì Diệp hoàn toàn choáng váng rồi.
Tiếng "tỉnh trưởng" mà Khang Kính Ái vừa mới gọi truyền tới tai bọn họ rõ ràng. Cũng không ngờ rằng Liễu Tuấn vẫn giữ cách xưng hô với họ ở thủ đô. Đừng nói là chú Trầm và dì Diệp, ngay cả Khang Kính Ái và những người đi cùng cũng choáng.
Không ngờ Liễu tỉnh trưởng đi thị sát lại gặp phải trưởng bối, nhưng hai vị này tuổi không lớn lắm, hẳn là chưa tới 50, được tỉnh trưởng gọi là "chú, dì" đúng là kinh thế hãi tục rồi.
- À, à.. Chào.. Chào tỉnh trưởng.
Trong lúc trấn kinh, Trầm Nguyệt Sơn đưa tay ra bắt tay Liễu Tuấn theo bản năng, liên tục gật đầu.
Liễu Tuấn ôn hòa nói:
- Thực phẩm của chú Trầm bán ở đây được hưởng ứng ra sao?
Khang Kính Ái vội đáp thay:
- Rất được hoan nghênh, tháng nào cũng tiêu thụ tăng liên tục... Đồ ăn tỉnh N rất ngon, lại giá rẻ, người tiêu dùng rất thích ạ.
Bất kể Liễu tỉnh trưởng và Trầm Nguyệt Sơn có quan hệ ra sao, lời tâng bốc này nhất định phải nói, chẳng lẽ lại nói thức ăn ở quê tỉnh trưởng tồi tệ khó nuốt à? Hơn nữa đúng là tiêu thụ không tệ.
- Thế thì tốt, tiếp tục phát huy.
Liễu Tuấn mỉm cười khích lệ.
/2140
|