Mùa xuân hoa nở, đứng trên đài phượng hoàng dõi mắt phương xa, mặt hồ sương khói mênh mang, Chu tiên sinh không uống rượu cũng thấy lòng lâng lâng.
Lần này dẫn đội tới tỉnh A khảo sát, đoàn của Chu tiên sinh được tỉnh ủy chính phủ tinh A hoan nghênh nhiệt liệt, đồng chí Liễu Tuấn cùng cán bộ phụ trách liên quan tới tận sân bay xếp hàng nghênh đón.
Chu tiên sinh xuống máy bay tới trước mặt Liễu tỉnh trưởng, y cung kính khom người 90 độ, đúng lễ tiết của học trò, với mấy vị viện sĩ đằng sau Chu tiên sinh, Liễu tỉnh trưởng cũng cung kính cúi chào theo lễ vãn bối.
Bỏ qua tất cả thân phận, Liễu Tuấn hết sức sùng kính những vị đại nho của giới học thuật này.
Lần này Chu tiên sinh đưa tới một đoán khảo sát rất lớn, trừ sáu vị viện sĩ, còn có mấy chục trợ thủ, chuẩn bị tiến hành khảo sát kết hợp với tình hình thực tế của tỉnh, định ra hương án phát triển chi tiết.
Các viện sĩ tuổi đã cao, trong đó có hai vị tuổi gần 80, mấy vị đại nho này chỉ có tác dụng tọa trấn, công tác thực sự đương nhiên do các trợ thủ hoàn thành.
Nói ra những trợ thủ này không phải tầm thường, trong đó có mười mấy người cấp bậc giáo sư và nghiên cứu viên, đều được hưởng thụ lương bổng đặc thù của quốc vụ viện, trong lĩnh vực của mình là nhân vật lớn, có thành quả học tập to lớn, thanh danh hiển hách, môn sinh khắp thiên hạ. Nếu như chẳng phải đi theo các vị lão phu tử, thì bất kỳ vị nào cũng đáng được tỉnh A tiếp đãi long trọng.
Ai không hiểu nội tình còn tưởng tỉnh muốn cử hành hội nghị nghiên cứu học thuật.
Cùng một lúc tập trung nhiều chuyên gia nhân văn và kinh tế như thế không phải trò đùa.
Vì hỗ trợ cho người học trò nhỏ này, Chu tiên sinh đúng là không tiếc công sức.
Lưu Phi Bằng dù biết mục đích của họ, nhưng không thể làm gì, chỉ đành lấy tinh thần đích thần khoản đãi, trọn tình chủ nhà.
Các viện sĩ kỳ thực không phải giỏi xã giao, sau bưa tiệc khi hội đàm với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, nói rõ ràng lần này tới chủ yếu là khảo sát nghiên cứu, cám ơn tỉnh ủy chính phủ chiêu đãi, sau này không làm phiền tới lãnh đạo nữa, đoàn khảo sát sẽ an bài tất cả, chỉ cần chính phủ địa phương phối hợp là được.
Ý tứ là tiệc tùng một lần là đủ rồi.
Các viện sĩ không có nhiều thời gian xã giao các quan viên, nói những lời quan cách ê răng đó.
Nếu các lão phu tử đã nói thế, Lưu bí thư và Liễu tỉnh trưởng cung kính tuân lệnh. Những lão phu tử này nói được làm được, bảo không tới tiệc tùng là không tới, chả lẽ có ai dám miễn cưỡng.
Cho dù trong giới học thuật chủ nghĩ đồng tiền và chủ nghĩa thực dụng dần dần thịnh hành, nhưng cố cách văn nhân, vẫn có thể thấy được trên người những vị thái sơn bắc đầu này.
Hôm nay là thứ bảy, Liễu tỉnh trưởng mời Chu tiên sinh du lãm phong cảnh Đại Hồ.
Chu tiên sinh không chối từ.
Là thầy của Nghiêm Ngọc Thành, Chu tiên sinh là người cực kỳ quy củ, công tác và nghỉ ngơi đều có chừng mực, đặc điểm này Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều bị ảnh hưởng.
- Khí thôn Ngô Sở thiên phàm lạc, ảnh động tinh hà ngũ dạ lai. Thiên hạ đệ nhất hồ, quả nhiên là danh bất như truyền.
Chu tiên sinh thong thả đi lên tầng ba tàng kinh các , tay vịn lan can gõ, nhìn mặt hồ sóng nước mênh mông, liên tục gật đầu, khẽ thở dài nói.
Liễu Tuấn nói:
- Giang Hoài vạn dặm, Đại Hồ đẹp nhất, không phải chỉ có hư danh.
Chu tiên sinh gật đầu:
- Ừ, thành phố Đại Hồ kỳ thực có thể dựa vào Đại Hồ ra sức đẩy mạnh nghề du lịch làm thành phố du lịch.
- Đúng vậy ạ, bọn họ đang chuẩn bị đầu tư 3 tỷ làm một công viên nước siêu lớn, lấy tên là Phiêu diêu chi lữ, kế hoạch này được cháu phê chuẩn rồi. Tỉnh sẽ cấp kinh phí, tranh thủ thực thi. Căn cứ vào tiền đồ phát triển đất nước mà xét, du lịch sẽ ngày càng trở thành nhu cầu bắt buộc, sẽ là nghành nghề đầy hứa hẹn.
- Tiểu Tuấn, kỳ thực nói tới phương sách kiến thiết kinh tế cụ thể cháu giỏi hơn đám lão gia bọn ta, bọn ta tới đây chẳng qua lấy thanh thế cho cháu thôi.
Chu tiên sinh gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đầy vẻ sủng ái, Chu tiên sinh yêu thích học trò nhỏ này không phải chỉ vì tài hoa của y, vì ở y tìm được tình thân và tôn nghiêm sư đạo trong thời gian khốn khó. Khi Liễu Tuấn bái sư quy củ vái ông ba cái. Chưa từng có một người học trò nào đánh động trái tim của ông như thế.
Với Liễu Tuấn, Chu tinh sinh sớm coi y hơn cả học trò là hậu duệ của mình.
Vì thế lần này Liễu Tuấn thỉnh cầu, Chu tiên sinh đồng ý không hề do dự, còn cổ động mấy vị viện sĩ tới trợ uy.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Bác quá khen rồi, cháu chủ yếu dựa vào kinh nghiệm thôi. Nhưng quản lý một tỉnh không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm ở huyện ở thành phố nữa, cần phải tính toán toàn diện. Ở mặt này tác dụng của các chuyên gia rất rõ rang.f
- Ha ha ha, làm tỉnh trưởng quả nhiên khác biệt, biết khiêm tốn rồi.
Chu tiên sinh dù là thầy giáo, nhưng không cổ hủ, là người hài hước hóm hỉnh, thi thoảng trêu chọc học trò vãn bối. Theo học Chu tiên sinh, ngoài không thể chểnh mảng, còn là chuyện rất thú vị.
Liễu Tuấn cười lớn:
- Bác, cháu thấy bác rất có phong phạm Đại Thành Chí Thánh tiên sư, Khổng lão phu tử cũng hóm hỉnh như thế.
Trong hai vị thánh nhân nho gia, Liễu tỉnh trưởng rất sùng bái Khổng lão phu tử, xem kỹ Luân ngữ, thấy Khổng thánh nhân là người rất thú vị, Diêu Tưởng thánh nhân n ăm xưa theo ông học tập hẳn là chuyện rất thích ý. Còn về Mạnh á thánh, Liễu tỉnh trưởng không dám khen ngợi, ai không cùng quan điểm với ông ta là "cầm thú dã"!
*** Mạnh Tử là ông tổ thứ hai của nho gia, được tôn làm Á Thánh Mạnh Tử, chỉ đứng sau Khổng Tử.
Chu tiên sinh mỉm cười:
- Tiểu Tuấn không được khinh nhờn thánh nhân, bác tuy không xem thường mình, nhưng không dám so với thánh nhân.
- Tài đứng kiêm toàn là thánh nhân, bác có thể xứng với xưng hô này.
- Tiểu Tuấn cháu đừng làm hư các sư đệ, chỉ biết dẻo miệng.
Chu tiên sinh liếc nhìn hai người học trò đi theo bên cạnh nói, hiện giờ ông là giáo viên trường Đảng, thầy hướng dẫn tiến sĩ, khi rảnh rỗi dạy bảo vài tiến sĩ, đều là nhân tài trẻ tuổi. Lần này tới tỉnh A, dẫn theo hai người học trò kiêm luôn trợ thủ. Liễu tỉnh trưởng đưa tiên sinh đi du lãm Đại Hồ, hai học trò này tất nhiên phải theo ở bên.
Thấy thầy giáo nhìn qua, cả hai đều mỉm cười.
Cả hai vị tiến sĩ này đều đã nghe danh sư huynh Liễu Tuấn đã lâu, Chu tiên sinh thường ngày hay nói chuyện mình bị coi là phái đối lập, trọng điểm là thời Liễu Tuấn bài sư. Nên các học trò của ông đều biết, nhưng chú nhóc năm xưa đã là tỉnh trưởng, còn một học trò khác càng ở vị trí cao hơn, khiến người ta ngưỡng mộ.
Làm thầy dạy ra được học trò như thế, coi như công đức viên mãn rồi.
Liễu Tuấn cười, xem đồng hồ, nói:
- Đi thôi bác, chưa tới giờ cơm, chúng ta xem mấy cảnh nữa. Đại Hồ tám trăm dặm, hôm nay đã tới phải xem cho hết.
Chu tiên sinh mỉm cười gật đầu.
Ông không có con, sau khi nghỉ hưu, hoạt động giải trí trừ dạy học, chỉ có du lãm danh lam thắng cảnh. Rất nhiều nơi trong nước ghi lại dấu chân của ông, Liễu Tuấn từng kiến nghị ông viết lại điều tâm đắc khi du lãm bốn phương.
Chu tiên sinh lắc đầu, ông đi chơi là hứng thú, còn bài viết kia thì đúng là dùng bút danh viết không ít trên một số bài báo.
Đại Hồ sơn thanh thủy tú, phong cảnh mê người, nước và núi làm nổi bật lẫn nhau, giữa xây trung tâm giải trì và khu nghỉ mát, rất đáng tới một chuyến.
Mấy thầy trò vui cười không ngớt.
Thấy tiên sinh vui vẻ như thế, Liễu Tuấn cũng hết sức cao hứng.
- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu là tỉnh trưởng rồi, bác biết thời gian của cháu rất eo hẹp, nhưng chuyện học tập không thể bỏ bê.
Chu tiên sinh vừa đi vừa nói.
- Vâng, mỗi ngày cháu cũng bỏ chút thời gian xem sách, có điều sách chuyên nghành xem khá ít, còn sách giải trí lại xem không ít.
- Ha ha, cháu học nhạc phụ của cháu đó hả? Kỳ thực đó chỉ là để thay đổi đầu óc. Bác thấy cháu tốt nghiệp đã được mười mấy năm, thời đại tiến bộ, tri thức đổi mới, cháu nên bỏ thời gian ra tiến hành hệ thống lại kiến thức. Nhất là phương diện học tập tư tưởng lý luận phải tăng cường.
Chu tiên sinh trịnh trọng nói.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Cháu cũng đang có suy nghĩ này, muốn lại làm môn hạ của bác để được nghe giáo huấn. Cháu muốn học triết học chủ nghĩa Mác, chính là chuyên ngành bác đang dạy.
Thân là tỉnh trưởng, học vị tiến sĩ triết học chủ nghĩa Mác là rất thích hợp, theo học Chu tiên sinh là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Chu tiên sinh gật đầu mỉm cười, tỏ ra rất vui sướng.
Lần này dẫn đội tới tỉnh A khảo sát, đoàn của Chu tiên sinh được tỉnh ủy chính phủ tinh A hoan nghênh nhiệt liệt, đồng chí Liễu Tuấn cùng cán bộ phụ trách liên quan tới tận sân bay xếp hàng nghênh đón.
Chu tiên sinh xuống máy bay tới trước mặt Liễu tỉnh trưởng, y cung kính khom người 90 độ, đúng lễ tiết của học trò, với mấy vị viện sĩ đằng sau Chu tiên sinh, Liễu tỉnh trưởng cũng cung kính cúi chào theo lễ vãn bối.
Bỏ qua tất cả thân phận, Liễu Tuấn hết sức sùng kính những vị đại nho của giới học thuật này.
Lần này Chu tiên sinh đưa tới một đoán khảo sát rất lớn, trừ sáu vị viện sĩ, còn có mấy chục trợ thủ, chuẩn bị tiến hành khảo sát kết hợp với tình hình thực tế của tỉnh, định ra hương án phát triển chi tiết.
Các viện sĩ tuổi đã cao, trong đó có hai vị tuổi gần 80, mấy vị đại nho này chỉ có tác dụng tọa trấn, công tác thực sự đương nhiên do các trợ thủ hoàn thành.
Nói ra những trợ thủ này không phải tầm thường, trong đó có mười mấy người cấp bậc giáo sư và nghiên cứu viên, đều được hưởng thụ lương bổng đặc thù của quốc vụ viện, trong lĩnh vực của mình là nhân vật lớn, có thành quả học tập to lớn, thanh danh hiển hách, môn sinh khắp thiên hạ. Nếu như chẳng phải đi theo các vị lão phu tử, thì bất kỳ vị nào cũng đáng được tỉnh A tiếp đãi long trọng.
Ai không hiểu nội tình còn tưởng tỉnh muốn cử hành hội nghị nghiên cứu học thuật.
Cùng một lúc tập trung nhiều chuyên gia nhân văn và kinh tế như thế không phải trò đùa.
Vì hỗ trợ cho người học trò nhỏ này, Chu tiên sinh đúng là không tiếc công sức.
Lưu Phi Bằng dù biết mục đích của họ, nhưng không thể làm gì, chỉ đành lấy tinh thần đích thần khoản đãi, trọn tình chủ nhà.
Các viện sĩ kỳ thực không phải giỏi xã giao, sau bưa tiệc khi hội đàm với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, nói rõ ràng lần này tới chủ yếu là khảo sát nghiên cứu, cám ơn tỉnh ủy chính phủ chiêu đãi, sau này không làm phiền tới lãnh đạo nữa, đoàn khảo sát sẽ an bài tất cả, chỉ cần chính phủ địa phương phối hợp là được.
Ý tứ là tiệc tùng một lần là đủ rồi.
Các viện sĩ không có nhiều thời gian xã giao các quan viên, nói những lời quan cách ê răng đó.
Nếu các lão phu tử đã nói thế, Lưu bí thư và Liễu tỉnh trưởng cung kính tuân lệnh. Những lão phu tử này nói được làm được, bảo không tới tiệc tùng là không tới, chả lẽ có ai dám miễn cưỡng.
Cho dù trong giới học thuật chủ nghĩ đồng tiền và chủ nghĩa thực dụng dần dần thịnh hành, nhưng cố cách văn nhân, vẫn có thể thấy được trên người những vị thái sơn bắc đầu này.
Hôm nay là thứ bảy, Liễu tỉnh trưởng mời Chu tiên sinh du lãm phong cảnh Đại Hồ.
Chu tiên sinh không chối từ.
Là thầy của Nghiêm Ngọc Thành, Chu tiên sinh là người cực kỳ quy củ, công tác và nghỉ ngơi đều có chừng mực, đặc điểm này Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều bị ảnh hưởng.
- Khí thôn Ngô Sở thiên phàm lạc, ảnh động tinh hà ngũ dạ lai. Thiên hạ đệ nhất hồ, quả nhiên là danh bất như truyền.
Chu tiên sinh thong thả đi lên tầng ba tàng kinh các , tay vịn lan can gõ, nhìn mặt hồ sóng nước mênh mông, liên tục gật đầu, khẽ thở dài nói.
Liễu Tuấn nói:
- Giang Hoài vạn dặm, Đại Hồ đẹp nhất, không phải chỉ có hư danh.
Chu tiên sinh gật đầu:
- Ừ, thành phố Đại Hồ kỳ thực có thể dựa vào Đại Hồ ra sức đẩy mạnh nghề du lịch làm thành phố du lịch.
- Đúng vậy ạ, bọn họ đang chuẩn bị đầu tư 3 tỷ làm một công viên nước siêu lớn, lấy tên là Phiêu diêu chi lữ, kế hoạch này được cháu phê chuẩn rồi. Tỉnh sẽ cấp kinh phí, tranh thủ thực thi. Căn cứ vào tiền đồ phát triển đất nước mà xét, du lịch sẽ ngày càng trở thành nhu cầu bắt buộc, sẽ là nghành nghề đầy hứa hẹn.
- Tiểu Tuấn, kỳ thực nói tới phương sách kiến thiết kinh tế cụ thể cháu giỏi hơn đám lão gia bọn ta, bọn ta tới đây chẳng qua lấy thanh thế cho cháu thôi.
Chu tiên sinh gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đầy vẻ sủng ái, Chu tiên sinh yêu thích học trò nhỏ này không phải chỉ vì tài hoa của y, vì ở y tìm được tình thân và tôn nghiêm sư đạo trong thời gian khốn khó. Khi Liễu Tuấn bái sư quy củ vái ông ba cái. Chưa từng có một người học trò nào đánh động trái tim của ông như thế.
Với Liễu Tuấn, Chu tinh sinh sớm coi y hơn cả học trò là hậu duệ của mình.
Vì thế lần này Liễu Tuấn thỉnh cầu, Chu tiên sinh đồng ý không hề do dự, còn cổ động mấy vị viện sĩ tới trợ uy.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Bác quá khen rồi, cháu chủ yếu dựa vào kinh nghiệm thôi. Nhưng quản lý một tỉnh không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm ở huyện ở thành phố nữa, cần phải tính toán toàn diện. Ở mặt này tác dụng của các chuyên gia rất rõ rang.f
- Ha ha ha, làm tỉnh trưởng quả nhiên khác biệt, biết khiêm tốn rồi.
Chu tiên sinh dù là thầy giáo, nhưng không cổ hủ, là người hài hước hóm hỉnh, thi thoảng trêu chọc học trò vãn bối. Theo học Chu tiên sinh, ngoài không thể chểnh mảng, còn là chuyện rất thú vị.
Liễu Tuấn cười lớn:
- Bác, cháu thấy bác rất có phong phạm Đại Thành Chí Thánh tiên sư, Khổng lão phu tử cũng hóm hỉnh như thế.
Trong hai vị thánh nhân nho gia, Liễu tỉnh trưởng rất sùng bái Khổng lão phu tử, xem kỹ Luân ngữ, thấy Khổng thánh nhân là người rất thú vị, Diêu Tưởng thánh nhân n ăm xưa theo ông học tập hẳn là chuyện rất thích ý. Còn về Mạnh á thánh, Liễu tỉnh trưởng không dám khen ngợi, ai không cùng quan điểm với ông ta là "cầm thú dã"!
*** Mạnh Tử là ông tổ thứ hai của nho gia, được tôn làm Á Thánh Mạnh Tử, chỉ đứng sau Khổng Tử.
Chu tiên sinh mỉm cười:
- Tiểu Tuấn không được khinh nhờn thánh nhân, bác tuy không xem thường mình, nhưng không dám so với thánh nhân.
- Tài đứng kiêm toàn là thánh nhân, bác có thể xứng với xưng hô này.
- Tiểu Tuấn cháu đừng làm hư các sư đệ, chỉ biết dẻo miệng.
Chu tiên sinh liếc nhìn hai người học trò đi theo bên cạnh nói, hiện giờ ông là giáo viên trường Đảng, thầy hướng dẫn tiến sĩ, khi rảnh rỗi dạy bảo vài tiến sĩ, đều là nhân tài trẻ tuổi. Lần này tới tỉnh A, dẫn theo hai người học trò kiêm luôn trợ thủ. Liễu tỉnh trưởng đưa tiên sinh đi du lãm Đại Hồ, hai học trò này tất nhiên phải theo ở bên.
Thấy thầy giáo nhìn qua, cả hai đều mỉm cười.
Cả hai vị tiến sĩ này đều đã nghe danh sư huynh Liễu Tuấn đã lâu, Chu tiên sinh thường ngày hay nói chuyện mình bị coi là phái đối lập, trọng điểm là thời Liễu Tuấn bài sư. Nên các học trò của ông đều biết, nhưng chú nhóc năm xưa đã là tỉnh trưởng, còn một học trò khác càng ở vị trí cao hơn, khiến người ta ngưỡng mộ.
Làm thầy dạy ra được học trò như thế, coi như công đức viên mãn rồi.
Liễu Tuấn cười, xem đồng hồ, nói:
- Đi thôi bác, chưa tới giờ cơm, chúng ta xem mấy cảnh nữa. Đại Hồ tám trăm dặm, hôm nay đã tới phải xem cho hết.
Chu tiên sinh mỉm cười gật đầu.
Ông không có con, sau khi nghỉ hưu, hoạt động giải trí trừ dạy học, chỉ có du lãm danh lam thắng cảnh. Rất nhiều nơi trong nước ghi lại dấu chân của ông, Liễu Tuấn từng kiến nghị ông viết lại điều tâm đắc khi du lãm bốn phương.
Chu tiên sinh lắc đầu, ông đi chơi là hứng thú, còn bài viết kia thì đúng là dùng bút danh viết không ít trên một số bài báo.
Đại Hồ sơn thanh thủy tú, phong cảnh mê người, nước và núi làm nổi bật lẫn nhau, giữa xây trung tâm giải trì và khu nghỉ mát, rất đáng tới một chuyến.
Mấy thầy trò vui cười không ngớt.
Thấy tiên sinh vui vẻ như thế, Liễu Tuấn cũng hết sức cao hứng.
- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu là tỉnh trưởng rồi, bác biết thời gian của cháu rất eo hẹp, nhưng chuyện học tập không thể bỏ bê.
Chu tiên sinh vừa đi vừa nói.
- Vâng, mỗi ngày cháu cũng bỏ chút thời gian xem sách, có điều sách chuyên nghành xem khá ít, còn sách giải trí lại xem không ít.
- Ha ha, cháu học nhạc phụ của cháu đó hả? Kỳ thực đó chỉ là để thay đổi đầu óc. Bác thấy cháu tốt nghiệp đã được mười mấy năm, thời đại tiến bộ, tri thức đổi mới, cháu nên bỏ thời gian ra tiến hành hệ thống lại kiến thức. Nhất là phương diện học tập tư tưởng lý luận phải tăng cường.
Chu tiên sinh trịnh trọng nói.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Cháu cũng đang có suy nghĩ này, muốn lại làm môn hạ của bác để được nghe giáo huấn. Cháu muốn học triết học chủ nghĩa Mác, chính là chuyên ngành bác đang dạy.
Thân là tỉnh trưởng, học vị tiến sĩ triết học chủ nghĩa Mác là rất thích hợp, theo học Chu tiên sinh là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Chu tiên sinh gật đầu mỉm cười, tỏ ra rất vui sướng.
/2140
|