Tống Tiểu Lôi lần đầu tiên tới thủ đô, may là có Lương Tuyết Bình, nếu không thì đúng là chẳng tìm được đường.
Lương Tuyết Bình kiến nghị trước tiên tìm chỗ để ở.
Điều này Tống Tiểu Lôi không phản đối.
Vốn là khách của Liễu tỉnh trưởng, Lương Tuyết Bình có thể an bài cô ở trong văn phòng tỉnh A đặt tại thủ đô, ở đó điều kiện tốt đảm bảo an toàn. Có điều Lương Tuyết Bình biết chuyện này sẽ gây nên sóng gió lớn, để Tiểu Lôi ở đó sẽ bị người ta kiếm cớ.
Lương Tuyết Bình đưa cô tới một khu chiêu đãi cấp dưới của chính pháp ủy khu Đông Thành, nơi này quy môt không lớn, điều kiến tạm được. Chủ yếu là suy tính tới vấn đề an toàn. Ít nhất nơi đây không có những kẻ tạp nham tới quấy rối, trước kia Lương Tuyết Bình làm công tác chính pháp, khá hiểu tình hình ở nơi này.
- Lương cục, anh không ở đây sao?
Thấy Lương Tuyết Bình chỉ đăng ký một gian phòng, Tống Tiểu Lôi lấy làm lạ. Dù hắn bảo cô gọi bằng tên, nhưng Tống Tiểu Lôi không tiếp thụ, bản thân hắn chẳng phải vẫn luôn miệng gọi luật sư Tống sao?
Lương Tuyết Bình đáp:
- Trước kia tôi công tác ở thủ đô, tôi có chỗ ở...
Tống Tiểu Lôi đáp lại một tiếng, lấy hành lý cùng Lương Tuyết Bình vào phòng, nhịn không được hỏi một câu:
- Lương cục, vợ anh công tác ở thủ đô hay Ngọc Lan?
Lương Tuyết Bình đỏ mặt nói:
- Không... Tôi chưa kết hôn...
Vốn hắn muốn nói mình chưa có bạn gái, sợ Tống Tiểu Lôi hiểu lầm không dám nói ra.
Ai ngờ Tống Tiểu Lôi tự hỏi:
- Hi hi, vậy bạn gái của anh thì sao? Cô ấy làm ở đâu?
Mặt Lương Tuyết Bình càng đỏ, lí nhí đáp:
- Tôi cũng chưa có bạn gái.
Tống Tiểu Lôi liền lấy làm lạ, có điều không truy hỏi, cô nghĩ, cán bộ trẻ như hắn, lại là cán bộ có thực quyền, là nhân tài rồi, sao chưa có bọn gái. Nhưng bọn họ mới quen biết, không tiện hỏi vấn đề này.
- Thế này đi luật sư Tống, giờ tôi đưa cô đi gặp lãnh đạo bộ công an.
Sắp xếp hành lý, hai người rửa ráy qua một chút, Lương Tuyết Bình nói.
Tống Tiểu Lôi xem đồng hồ, nói:
- Sắp hết giờ làm rồi, liệu có gặp được không?
- Chúng ta tới nhà gặp.
- Tới nhà?
Tống Tiểu Lôi cả kinh, câu này nói hơi mạnh miệng rồi, nhà của lãnh đạo bộ công an nói tới là tới được sao? Dù cô chưa tới cơ quan quốc gia làm việc, nhưng rất rõ lãnh đạo bộ công an chức quyền lớn ra sao, trước kia cô làm luật sư, gặp một quan tòa của viện kiểm sát cũng phải nhờ mấy người chuyển lời mời, chưa chắc đã thàn công.
Lương Tuyết Bình gật đầu, vốn muốn nói gì nhưng lại thôi.
Thấy hắn nói chắc chắn, Tống Tiểu Lôi không nói nhiều, nghe hắn an bài.
Lương Tuyết Bình gọi tắc xi, nói địa chỉ, tài xế có vẻ khẩn trương, không ngừng đánh giá hai người.
Lên xe, Lương Tuyết Bình lấy di động ra gọi điện:
- Mẹ, con là Tuyết Bình, con tới thủ đô rồi... Dạ, vâng, vừa xuống xe, về nhà ngay. Con chưa ăn cơm, còn có một người bạn nữa đi cùng.. Dạ, vâng, sắp tới rồi ạ... Chị và anh rể cũng ở đó ạ, hay quá... Dạ dạ, mẹ, ba có nhà không? Có ạ... Vâng con có chuyện báo cáo với ba... Chuyện công, Liễu tỉnh trưởng phái con về.. Đúng , mẹ đợi một chút. Mẹ nhớ nhé, con và một người bạn về ăn cơm... Vâng, lát nữa gặp mẹ.
Nghe cú điện thoại này của Lương Tuyết Bình, Tống Tiểu Lôi đầy nghingờ.
Lương Tuyết Bình về nhà, nhưng lại nói với cô là gặp lãnh đạo bộ công an, chẳng lẽ cha hắn là lãnh đạo bộ công an?
Xe đi rất nhanh, chừng 20 phút sau là tới khu biệt thự Lương Quốc Cường ở, thấy cánh sát vũ trang cầm súng tuần tra. Tống Tiểu Lôi càng cả kinh, khẳng định đây là nơi ở cán bộ cao cấp.
Lương Tuyết Bình trước kia ở đây, nhưng vẫn bị kiểm tra nghiêm ngặt, lại liên hệ với nhà Lương Quốc Cường, xác nhận chính xác, chiến sĩ cảnh sát mới cho qua.
Xe đi tới biệt thự số 20, hai người xuống xe.
- Luạt sư Tống, mới!
Tống Tiểu Lôi đứng ở đó không chịu dời bước, nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, hỏi:
- Lương cục, anh có chuyện gì giấu tôi phải không?
Lương Tuyết Bình gãi đầu:
- Không... Tôi không cố ý...
- Không phải cố ý? Nói như thế là anh có chuyện giấu tôi thật rồi, có thể nói rõ ở đây rồi mới vào không?
Lương Tuyết Bình xấu hổ nói:
- À, là thế này, ba tôi là Lương Quốc Cường, phó bộ trưởng thường vụ bộ công an, đây là nhà tôi.. Cho nên tối mới nói đưa cô đi gặp lãnh đạo bộ công an.
Tống Tiểu Lôi hơi váng vất.
Người này trông hiền lành trung thực, thì ra cũng biết chơi trò phục kích.
Chẳng trách mà chú Liễu lại bảo Lương cục trưởng này làm dẫn đường cho mình, cái gì chưa nói chứ những nha môn lớn kia là dễ vào rồi, công tử phó bộ trưởng thường vụ bộ công an thì phải nể mặt.
Thấy Tống Tiểu Lôi mặt lúc đỏ lúc trắng, Lương Tuyết Bình như làm sai chuyện gì, lắp bắp nói:
- Xin lỗi luật sư Tống, tôi... Tôi thực sự không có ý... Chỉ nghĩ tới đây mới giải thích cho cô... Nếu không trên đường không thể nói chuyện rồi.
Lương Tuyết Bình không thích nói, nhưng bên trong rất thông minh. Nếu lộ ra thân phận nha nội của mình trên tàu, khẳng định giữa hai người có khoảng cách, đi cùng nhau thiếu tự nhiên.
Kỳ thực Lương Tuyết Bình rất thích nói chuyện với Tống Tiểu Lôi, cô dung mạo tú lệ, giọng êm ái, được nghe cô nói là một sự hưởng thụ.
Tống Tiểu Lôi ngẩn ra một chút, lờm y, nói:
- Lương cục, anh cũng chẳng phải người hiền lành...
Lương Tuyết Bình gãi đầu, không biết đáp ra sao, chỉ cười ngượng. Với hắn mà nói, bị người ta bảo là không hiền lành đúng là lần đầu.
Thấy bắt nạt hắn đã đủ, Tống Tiểu Lôi cười:
- Lương cục , mời anh đưa tôi đi gặp lãnh đạo bộ công an.
- À... Mời luật sư Tống.
Lương Tuyết Bình như được đại xá, vội mới Tống Tiểu Lôi vào nhà.
- Mẹ ơi, con về rồi.
Vừa qua cửa, Lương Tuyết Bình lớn tiếng gọi, giọng rất vui vẻ.
Nói trắng ra Lương phó cục trưởng vẫn là đứa bé lớn xác, vì trước kia luôn bị Lương Quốc Cường "áp chế", nên tuy tuổi hắn hơn Cam Khả Tuệ, nhưng nói tới am hiểu chuyện đời, nhất là thủ đoạn chính trị và khí phách, Lương Tuyết Bình kém xa Cam Khả Tuệ. Chính vì thế Liễu Tuấn không đưa hắn tới khu huyện làm việc.
Ở phương diện dùng người, mỗi người một khác, ủy nhiệm theo khả năng là nguyên tắc Liễu Tuấn kiên trì.
Rèn luyện ở cơ quản quản lý một thời gian, có kính nghiệm làm việc thực tế nhất định, thông thuộc thủ pháp thao tác của cơ quan, Liễu Tuấn mới nghĩ tới việc đưa hắn tới cương vị công tác quan trọng hơn để rèn luyện.
Đương nhiên thắng tiến trên sĩ đồ rất đa dạng, cũng không nhất định phải chấp chính một phương mới thành tài. Ví như Lăng Quân Khánh luôn làm việc ở cơ quan quốc gia, rất ít xuống địa phương rèn luyện, cũng lên được cấp chính bộ.
Nếu sự thực chứng minh Lương Tuyết Bình không thích hợp chấp chính một phương, Liễu Tuấn cũng sẽ không cưỡng ép.
Làm quan phụ mẫu, là phải tạo phúc một phương.
Điều này không thể lấy ra làm ân tình.
- Chà, Tuyết Bình về rồi, nào mau mau qua đây để mẹ xem gầy hay béo...
Viên Hiểu Mai nghe vậy chạy tới, cũng chẳng để ý xem có khách hay không, kéo lấy tay con trai, nhìn khắp lượt, tặc lưới nói:
- Ừ, không tệ, rắn chắc hơn trước rồi, xem ra anh Liễu con chiếu cho cho con không tệ..
- Đương nhiên rồi, anh Liễu là ai chứ, nếu để Tuyết Bình tới tỉnh A, tiểu sư huynh khẳng định là không để nó thiệt...
Lương Tuyết Kiều cũng chạy tới, nhìn em trai, cười rất vui vẻ.
- Mẹ, chị, con không phải là trẻ con nữa...
Lương Tuyết Bình xấu hổ lắm...
- Á à, sí diện với chị rồi, cũng phải thôi, chị quên, Tuyết Bình nhà ta hiện giờ là phó cục trưởng đàng hoàng rồi, là cán bộ lãnh đạo rôi, có quan uy lắm...
Lương Tuyết Kiều trêu em trai.
Lương Tuyết Bình càng xấu hổ, vội giới thiệu Tống Tiểu Lôi:
- Mẹ, chị, đây là bạn con, luật sư Tống Tiểu Lôi, nhà ở tỉnh N, là người Đại Ninh. Luật sư Tống, đây là mẹ tôi, đây là chị tôi Lương Tuyết Kiều.
Viên Hiểu Mai không biết cô gái mà con trai đưa về là người đi "tố cáo", coi Tống Tiểu Lôi thành bạn gái của Lương Tuyết Bình, tức thì nắm tay cô nhìn ngó nói:
- Chà, là Tiểu Tống... Luật sư? Một luật sư như vậy thật hiếm thấy.
Xem ra bà rất hài lòng với Tống Tiểu Lôi.
Chỉ riếng bề ngoài cô gái này rất xinh xắn, khí chất cũng tốt.
Tống Tiểu Lôi đỏ mặt, khách khí chào:
- Chào dì, chào chị Tuyết Kiều.
Đối diện với cô là vợ phó bộ trưởng bộ công an, không thể không khẩn trương
Lương Tuyết Bình kiến nghị trước tiên tìm chỗ để ở.
Điều này Tống Tiểu Lôi không phản đối.
Vốn là khách của Liễu tỉnh trưởng, Lương Tuyết Bình có thể an bài cô ở trong văn phòng tỉnh A đặt tại thủ đô, ở đó điều kiện tốt đảm bảo an toàn. Có điều Lương Tuyết Bình biết chuyện này sẽ gây nên sóng gió lớn, để Tiểu Lôi ở đó sẽ bị người ta kiếm cớ.
Lương Tuyết Bình đưa cô tới một khu chiêu đãi cấp dưới của chính pháp ủy khu Đông Thành, nơi này quy môt không lớn, điều kiến tạm được. Chủ yếu là suy tính tới vấn đề an toàn. Ít nhất nơi đây không có những kẻ tạp nham tới quấy rối, trước kia Lương Tuyết Bình làm công tác chính pháp, khá hiểu tình hình ở nơi này.
- Lương cục, anh không ở đây sao?
Thấy Lương Tuyết Bình chỉ đăng ký một gian phòng, Tống Tiểu Lôi lấy làm lạ. Dù hắn bảo cô gọi bằng tên, nhưng Tống Tiểu Lôi không tiếp thụ, bản thân hắn chẳng phải vẫn luôn miệng gọi luật sư Tống sao?
Lương Tuyết Bình đáp:
- Trước kia tôi công tác ở thủ đô, tôi có chỗ ở...
Tống Tiểu Lôi đáp lại một tiếng, lấy hành lý cùng Lương Tuyết Bình vào phòng, nhịn không được hỏi một câu:
- Lương cục, vợ anh công tác ở thủ đô hay Ngọc Lan?
Lương Tuyết Bình đỏ mặt nói:
- Không... Tôi chưa kết hôn...
Vốn hắn muốn nói mình chưa có bạn gái, sợ Tống Tiểu Lôi hiểu lầm không dám nói ra.
Ai ngờ Tống Tiểu Lôi tự hỏi:
- Hi hi, vậy bạn gái của anh thì sao? Cô ấy làm ở đâu?
Mặt Lương Tuyết Bình càng đỏ, lí nhí đáp:
- Tôi cũng chưa có bạn gái.
Tống Tiểu Lôi liền lấy làm lạ, có điều không truy hỏi, cô nghĩ, cán bộ trẻ như hắn, lại là cán bộ có thực quyền, là nhân tài rồi, sao chưa có bọn gái. Nhưng bọn họ mới quen biết, không tiện hỏi vấn đề này.
- Thế này đi luật sư Tống, giờ tôi đưa cô đi gặp lãnh đạo bộ công an.
Sắp xếp hành lý, hai người rửa ráy qua một chút, Lương Tuyết Bình nói.
Tống Tiểu Lôi xem đồng hồ, nói:
- Sắp hết giờ làm rồi, liệu có gặp được không?
- Chúng ta tới nhà gặp.
- Tới nhà?
Tống Tiểu Lôi cả kinh, câu này nói hơi mạnh miệng rồi, nhà của lãnh đạo bộ công an nói tới là tới được sao? Dù cô chưa tới cơ quan quốc gia làm việc, nhưng rất rõ lãnh đạo bộ công an chức quyền lớn ra sao, trước kia cô làm luật sư, gặp một quan tòa của viện kiểm sát cũng phải nhờ mấy người chuyển lời mời, chưa chắc đã thàn công.
Lương Tuyết Bình gật đầu, vốn muốn nói gì nhưng lại thôi.
Thấy hắn nói chắc chắn, Tống Tiểu Lôi không nói nhiều, nghe hắn an bài.
Lương Tuyết Bình gọi tắc xi, nói địa chỉ, tài xế có vẻ khẩn trương, không ngừng đánh giá hai người.
Lên xe, Lương Tuyết Bình lấy di động ra gọi điện:
- Mẹ, con là Tuyết Bình, con tới thủ đô rồi... Dạ, vâng, vừa xuống xe, về nhà ngay. Con chưa ăn cơm, còn có một người bạn nữa đi cùng.. Dạ, vâng, sắp tới rồi ạ... Chị và anh rể cũng ở đó ạ, hay quá... Dạ dạ, mẹ, ba có nhà không? Có ạ... Vâng con có chuyện báo cáo với ba... Chuyện công, Liễu tỉnh trưởng phái con về.. Đúng , mẹ đợi một chút. Mẹ nhớ nhé, con và một người bạn về ăn cơm... Vâng, lát nữa gặp mẹ.
Nghe cú điện thoại này của Lương Tuyết Bình, Tống Tiểu Lôi đầy nghingờ.
Lương Tuyết Bình về nhà, nhưng lại nói với cô là gặp lãnh đạo bộ công an, chẳng lẽ cha hắn là lãnh đạo bộ công an?
Xe đi rất nhanh, chừng 20 phút sau là tới khu biệt thự Lương Quốc Cường ở, thấy cánh sát vũ trang cầm súng tuần tra. Tống Tiểu Lôi càng cả kinh, khẳng định đây là nơi ở cán bộ cao cấp.
Lương Tuyết Bình trước kia ở đây, nhưng vẫn bị kiểm tra nghiêm ngặt, lại liên hệ với nhà Lương Quốc Cường, xác nhận chính xác, chiến sĩ cảnh sát mới cho qua.
Xe đi tới biệt thự số 20, hai người xuống xe.
- Luạt sư Tống, mới!
Tống Tiểu Lôi đứng ở đó không chịu dời bước, nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, hỏi:
- Lương cục, anh có chuyện gì giấu tôi phải không?
Lương Tuyết Bình gãi đầu:
- Không... Tôi không cố ý...
- Không phải cố ý? Nói như thế là anh có chuyện giấu tôi thật rồi, có thể nói rõ ở đây rồi mới vào không?
Lương Tuyết Bình xấu hổ nói:
- À, là thế này, ba tôi là Lương Quốc Cường, phó bộ trưởng thường vụ bộ công an, đây là nhà tôi.. Cho nên tối mới nói đưa cô đi gặp lãnh đạo bộ công an.
Tống Tiểu Lôi hơi váng vất.
Người này trông hiền lành trung thực, thì ra cũng biết chơi trò phục kích.
Chẳng trách mà chú Liễu lại bảo Lương cục trưởng này làm dẫn đường cho mình, cái gì chưa nói chứ những nha môn lớn kia là dễ vào rồi, công tử phó bộ trưởng thường vụ bộ công an thì phải nể mặt.
Thấy Tống Tiểu Lôi mặt lúc đỏ lúc trắng, Lương Tuyết Bình như làm sai chuyện gì, lắp bắp nói:
- Xin lỗi luật sư Tống, tôi... Tôi thực sự không có ý... Chỉ nghĩ tới đây mới giải thích cho cô... Nếu không trên đường không thể nói chuyện rồi.
Lương Tuyết Bình không thích nói, nhưng bên trong rất thông minh. Nếu lộ ra thân phận nha nội của mình trên tàu, khẳng định giữa hai người có khoảng cách, đi cùng nhau thiếu tự nhiên.
Kỳ thực Lương Tuyết Bình rất thích nói chuyện với Tống Tiểu Lôi, cô dung mạo tú lệ, giọng êm ái, được nghe cô nói là một sự hưởng thụ.
Tống Tiểu Lôi ngẩn ra một chút, lờm y, nói:
- Lương cục, anh cũng chẳng phải người hiền lành...
Lương Tuyết Bình gãi đầu, không biết đáp ra sao, chỉ cười ngượng. Với hắn mà nói, bị người ta bảo là không hiền lành đúng là lần đầu.
Thấy bắt nạt hắn đã đủ, Tống Tiểu Lôi cười:
- Lương cục , mời anh đưa tôi đi gặp lãnh đạo bộ công an.
- À... Mời luật sư Tống.
Lương Tuyết Bình như được đại xá, vội mới Tống Tiểu Lôi vào nhà.
- Mẹ ơi, con về rồi.
Vừa qua cửa, Lương Tuyết Bình lớn tiếng gọi, giọng rất vui vẻ.
Nói trắng ra Lương phó cục trưởng vẫn là đứa bé lớn xác, vì trước kia luôn bị Lương Quốc Cường "áp chế", nên tuy tuổi hắn hơn Cam Khả Tuệ, nhưng nói tới am hiểu chuyện đời, nhất là thủ đoạn chính trị và khí phách, Lương Tuyết Bình kém xa Cam Khả Tuệ. Chính vì thế Liễu Tuấn không đưa hắn tới khu huyện làm việc.
Ở phương diện dùng người, mỗi người một khác, ủy nhiệm theo khả năng là nguyên tắc Liễu Tuấn kiên trì.
Rèn luyện ở cơ quản quản lý một thời gian, có kính nghiệm làm việc thực tế nhất định, thông thuộc thủ pháp thao tác của cơ quan, Liễu Tuấn mới nghĩ tới việc đưa hắn tới cương vị công tác quan trọng hơn để rèn luyện.
Đương nhiên thắng tiến trên sĩ đồ rất đa dạng, cũng không nhất định phải chấp chính một phương mới thành tài. Ví như Lăng Quân Khánh luôn làm việc ở cơ quan quốc gia, rất ít xuống địa phương rèn luyện, cũng lên được cấp chính bộ.
Nếu sự thực chứng minh Lương Tuyết Bình không thích hợp chấp chính một phương, Liễu Tuấn cũng sẽ không cưỡng ép.
Làm quan phụ mẫu, là phải tạo phúc một phương.
Điều này không thể lấy ra làm ân tình.
- Chà, Tuyết Bình về rồi, nào mau mau qua đây để mẹ xem gầy hay béo...
Viên Hiểu Mai nghe vậy chạy tới, cũng chẳng để ý xem có khách hay không, kéo lấy tay con trai, nhìn khắp lượt, tặc lưới nói:
- Ừ, không tệ, rắn chắc hơn trước rồi, xem ra anh Liễu con chiếu cho cho con không tệ..
- Đương nhiên rồi, anh Liễu là ai chứ, nếu để Tuyết Bình tới tỉnh A, tiểu sư huynh khẳng định là không để nó thiệt...
Lương Tuyết Kiều cũng chạy tới, nhìn em trai, cười rất vui vẻ.
- Mẹ, chị, con không phải là trẻ con nữa...
Lương Tuyết Bình xấu hổ lắm...
- Á à, sí diện với chị rồi, cũng phải thôi, chị quên, Tuyết Bình nhà ta hiện giờ là phó cục trưởng đàng hoàng rồi, là cán bộ lãnh đạo rôi, có quan uy lắm...
Lương Tuyết Kiều trêu em trai.
Lương Tuyết Bình càng xấu hổ, vội giới thiệu Tống Tiểu Lôi:
- Mẹ, chị, đây là bạn con, luật sư Tống Tiểu Lôi, nhà ở tỉnh N, là người Đại Ninh. Luật sư Tống, đây là mẹ tôi, đây là chị tôi Lương Tuyết Kiều.
Viên Hiểu Mai không biết cô gái mà con trai đưa về là người đi "tố cáo", coi Tống Tiểu Lôi thành bạn gái của Lương Tuyết Bình, tức thì nắm tay cô nhìn ngó nói:
- Chà, là Tiểu Tống... Luật sư? Một luật sư như vậy thật hiếm thấy.
Xem ra bà rất hài lòng với Tống Tiểu Lôi.
Chỉ riếng bề ngoài cô gái này rất xinh xắn, khí chất cũng tốt.
Tống Tiểu Lôi đỏ mặt, khách khí chào:
- Chào dì, chào chị Tuyết Kiều.
Đối diện với cô là vợ phó bộ trưởng bộ công an, không thể không khẩn trương
/2140
|