Trên bữa tiệc long trọng, Trịnh Hạo và Liễu Tuấn lần lượt có phát biểu ngắn gọn.
Rất nhiều cán bộ Minh Châu đã nghe danh vị trỉnh trưởng truyền kỳ này, trong lòng đầy tò mò, khí độ ung dung trầm ổn, cùng tướng mạo trẻ trung đẹp trai của Liễu Tuấn, thi thoảng khiến người ta sinh cảm giác quái dị.
Thường nghe vị Liễu tỉnh trưởng này là một "mũi gai", trong đấu tranh chính trị thường dùng thủ đoạn lôi đình, đánh đối thủ ngã nháo ngã nhào. Lưu Phi Bằng trước kia nổi danh mạnh mẽ ở Minh Châu, tiếp chiêu với Liễu Tuấn bị mất hết mặt mũi, càng làm cán bộ Minh Châu ngạc nhiên không thôi.
Chỉ nhìn bề ngoài, Liễu nha nội đâu phải hạng hủng hổ ép người.
Có lẽ đó là nhìn người không thể nhìn dung mạo.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trịnh Hạo cáo từ rời đi.
Liễu tỉnh trưởng và đoàn khách tỉnh A về phòng nghỉ ngơi, trước khi chính thức mở hội nghị, còn có một số công tác chuẩn bị phải làm.
Liễu Tuấn về phòng, Ngô Thừa Quân theo sát đằng sau, định báo cáo an bài hành trình mấy ngày nữa với Liễu tỉnh trưởng. Mặc dù hành trình này đã được Liễu Tuấn thẩm định, nhưng anh không thể trông cậy vào tỉnh trưởng nhớ kỹ, khi cần nhắc nhở vẫn phải nhắc.
Thấy Ngô Thừa Quân cung kính đứng đó, Liễu Tuấn cười nói:
- Thừa Quân, ngồi đi, vất vả cả ngày, anh cũng mệt rồi.
Ngô Thừa Quân được tôn trọng đâm sợ, vội đáp:
- Tỉnh trưởng không vất vả đâu ạ.
Liễu Tuấn gật đầu.
Ngô Thừa Quân thận trọng ngồi xuống một bên, lưng ưỡn thẳng, thường chỉ chủ nhiệm văn phong chính phủ là thân tín của tỉnh trưởng, không cận dè dặt như thế. Nhưng Ngô Thừa Quân biết mình đang ở thời kỳ khảo sát, không thể quá đắc ý.
Kha Khải Phàm liền mang trà nước lên.
- Tỉnh trưởng, tôi muốn báo cáo hành trình ngày mai.
Liễu Tuấn gật đầu cầm cốc trà lên uống, khách sạn Thu Thủy chuẩn bị lục trà Minh Tiền cực phẩm, vị thuần, mùi thơm.
Trước khi chính thực dự hội, Liễu tình trưởng phải tiền hành gặp gỡ các vị tỉnh trưởng khác, còn phải khảo sát vài hạng mục trọng điểm của Minh Châu, lịch trình an bài rất chặt chẽ.
- Thời gian bí thư Vu Hướng Hoành tới bái phỏng tỉnh trưởng được định vào 8 giờ tối mai.
Ngô Thừa Quân nói, đây là an bài duy nhất vào buổi tối trong cả hành trình. Khi trao đổi với văn phòng thành ủy Minh Châu, Ngô Thừa Quân cũng khéo léo bày tỏ dị nghị, ban ngày lịch trình an bài rất kín, buổi tối phải để Liễu tỉnh trưởng nghỉ ngơi.
Có điều bên văn phòng thành ủy Minh Châu đáp, thời gian Vu chính cục càng eo hẹp hơn.
Vị phó chủ nhiệm bên đó khi nói câu này ngôn từ rất ngạo mạn, có ý nhắc Ngô Thừa Quân, anh đừng có nhầm, Vu chính cục là lãnh đạo đảng và quốc gia, ngồi ngang hàng với Liễu Tấn Tài. Khi nào hội kiến, không phải là một tỉnh trưởng mới thăng chức có thể quyết được.
Ngô Thừa Quân thấy người ta kiên trì như thế, cũng không tiện nói gì.
Hắn cũng nghe đồn, Vu Hướng Hoành rất "khác người" dám đối đầu với Liễu Tấn Tài trên hội nghị hạch tâm, nghe nói còn vỗ bàn lớn tiếng, đối với thủ tướng còn có thái độ ấy, nói gì tới Liễu Tuấn.
Ngô Thừa Quân phát hiện, khi mình báo cáo việc này, Liễu tỉnh trưởng hơi cau mày, mặt thoáng vẻ không vui. Ngô Thừa Quân không khỏi sợ hãi, Liễu tỉnh trưởng không vui là nhắm vào ai?
Chẳng lẽ là nhắm vào Vu Hướng Hoành.
Ừm, rất có khả năng, Vu Hướng Hoành không nể mặt cha người ta, Liễu tỉnh trưởng khẳng định là không vui. Phải biết rằng Liễu tỉnh trưởng nổi tiếng mạnh mẽ, tất cả những kẻ dám đối đầu với Liễu tỉnh trưởng, trên từ bí thư tỉnh ủy, dưới tới lãnh đạo thành phố, không ai có kết cục tốt.
Vu Hướng Hoành có quyền cao chức trọng hơn nữa, chỉ sợ cũng chả là gì trong mắt Liễu nha nội.
Ngô Thừa Quân không khỏi lo lắng, hai vị này chạm trán, đừng để nảy ra xung đột gì.
Chính đang báo cáo thì điện thoại của Ngô Thừa Quân vang lên, hắn vội dùng ánh mắt xin chỉ thị, Liễu Tuấn khẽ gật đầu. Ngô Thừa Quân nhìn số điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ấn nút nghe.
- Chào Hạ chủ nhiệm.
Hạ chủ nhiệm chính pà phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy Minh Châu kiêm xử trưởng ban thư ký của bí thư thành ủy. Kỳ thực hắn chính là đệ nhất thư ký của thành ủy Minh Châu.
- Chào Ngô chủ nhiệm, xin hỏi hiện giờ Liễu tỉnh trưởng có ở khách sạn không?
Trong điện thoại truyền tới giọng nói cao ngạo của Hạ chủ nhiệm, mang theo vẻ cấp trên. Nói ra Hạ chủ nhiệm là cán bộ cấp phó sở, Ngô Thừa Quân là cấp chính sở 100%, nhưng người ta dựa lưng vào Vu Hướng Hoành, lại công tác ở đô thị lớn như Minh Châu, xưa nay luôn có cáo giác hơn người, kiêu ngạo là hiển nhiên.
Ngô Thừa Quân cẩn thận đáp:
- Hạ chủ nhiệm, Liễu tỉnh trưởng có ở khách sạn.
- Vậy thì tốt, Ngô chủ nhiệm, mời chuyển cho Liễu tỉnh trưởng biết, Vu chính cục sẽ lập tức tới thăm, mời Liễu tỉnh trưởng đợi ở khách sạn.
Ngô Thừa Quân đang muốn gật đầu đồng ý, đầu óc đột sáng lên, nói:
- Xin Hạ chủ nhiệm đợi một chút, tôi phải xin chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng xem có an bài khác không.
Phải nói Ngô Thừa Quân đáp như thế không phải thất lễ, vốn thời gian định vào tối mai, Vu Hướng Hoành đột nhiên thay đổi, Ngô Thừa Quân tất nhiên phải xin chỉ thị. Chẳng may Liễu tỉnh trưởng có an bài khác thì sao?
Hơn nữa lời nói của Hạ chủ nhiệm rất khó nghe, anh nói Vu Hướng Hoành muốn tới thăm Liễu Tuấn là được, cần gì vẽ rắn thêm chân, nói "mời Lễu tỉnh trưởng đợi ở khách sạn"? Chẳng lẽ Liễu tỉnh trưởng là cấp dưới của Vu bí thư hay sao?
Từ xa tới là khách cơ mà.
- Được, anh lập tức xin chỉ thị đi.
Hạ chủ nhiệm hiển nhiên không ngờ Ngô Thừa Quân trả lời như thế, do dự một lúc mới khó chịu nói.
Ngô Thừa Quân vội che chỗ nói của di động, cẩn thận nói với Liễu Tuấn:
- Tỉnh trưởng, Hạ chủ nhiệm bên Vu bí thư gọi điện thoại tới nói Vu bí thư sắp tới thăm tỉnh trưởng, xin hỏi tỉnh trưởng có an bài khác không.
Kỳ thực Ngô Thừa Quân không nói câu này Liễu Tuấn cũng đã đoán được rồi, rất hài lòng với câu trả lời của hắn, Ngô Thừa Quân đầu óc linh hoạt, hiện giờ xem ra lập trường cũng kiên định.
- Được, hoan nghênh Vu bí thư.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Ngô Thừa Quân lập tức chuyển lời cho Hạ chủ nhiệm.
Hạ chủ nhiệm không nói gì, cúp điện thoại ngay.
Theo lý ủy viên cục chính trị tới thăm, Liễu Tuấn với ra đại sảnh đón, có điều Liễu tỉnh trưởng vẫn cứ ngồi đó uống trà, chẳng có ý đứng dậy, Ngô Thừa Quân và Kha Khải Phảm không ai nhắc tới chuyện đó.
Xem ra lời đồn không phải là không có cơ sở, Liễu tỉnh trưởng chẳng ưa gì Vu chính cục.
Ngô Thừa Quân thậm chí còn nghĩ, Vu Hướng Hoành đột nhiên thay đổi chủ ý, đoán chừng là muốn lập uy, tôi muốn nói chuyện với cậu lúc nào là do tôi quyết.
Ước chừng 20 phút sau, điện thoại Ngô Thừa Quân lại vang lên, vẫn là điện thoại của Hạ chủ nhiệm.
- Chào Ngô chủ nhiệm, Vu chính cục sắp tới khách sạn rồi.
Lời này ý là nhắc Ngô Thừa Quân, Liễu Tuấn có thể xuống đại sảnh đợi rồi.
Ngô Thừa Quân liếc nhìn Liễu Tuấn, y vẫn cứ ung dung uống trà, đáp:
- Tôi biết, Hạ chủ nhiệm, Liễu tỉnh trưởng đợi Vu bí thư trong phòng.
- ...
Điện thoại bên kia im lặng một hồi rồi mới có tiếng cúp máy.
Hẳn là Hạ chủ nhiệm cũng không ngờ tới Liễu Tuấn lại làm cao như thế, quan viên tới Minh Châu khảo sát chẳng phải chỉ có một hai người, thậm chí ủy viên cục chính trị cũng có không ít, lần nào Vu Hướng Hoành tới bái phỏng, ai chẳng khách khí đợi ở đại sảnh? Trong ký ức của Hạ chủ nhiệm, chỉ có một ngoại lệ.
Đó chính là khi Cù Hạo Cẩm tới Minh Châu dự hội nghị, Cù Hạo Cẩm ngồi đợi Vu Hướng Hoành tới bái phỏng ở trong phòng.
Chỉ có điều chức vụ lẫn tư cách của Cù Hạo Cẩm đều không thấp hơn Vu Hướng Hoành, thậm chí khi Vu Hướng Hoành còn là phó bí thư thành ủy Minh Châu, Cù Hạo Cẩm đã là bí thư tỉnh ủy rồi, lên mặt một chút cũng không quá.
Tiểu Liễu quá ngông cuồng.
Hạ chủ nhiệm cẩn thận báo cáo với Vu Hướng Hoành, khuôn mặt nghiêm nghị của Vu Hướng Hoành trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, tỏ ra rất khó chịu.
Hạ chủ nhiệm đợi chỉ thị tiếp theo của Vu Hướng Hoành, hắn đi theo Vu Hường Hoành nhiều năm, biết rất rõ tính cách Vu chính cục, ngay cả Liễu Tấn Tài, Vu chính cục còn dám "tiếu ngạo", đừng nói tới hạng hậu bối ít tuổi như Liễu Tuấn. Nói không chừng Vu chính cục nổi giận bảo lái xe quay về cũng rất có khả năng.
Tiểu Liễu là cái thá gì chứ.
Có điều Vu Hướng Hoành chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Vì thế Hạ chủ nhiệm biết Vu chính cục không muốn thất lễ, bất kể Tiểu Liễu "không hiểu chyện" ra sao, là địa chủ, lại là bề trên Vu Hướng Hoành không thể so đo với Liễu Tuấn. Tryền ra ngoài tất nhiên Liễu Tuấn bị nói ngông cuồng, Vu chính cục cũng chẳng được đánh giá tốt hơn. Người ta còn trẻ lại nổi tiếng kiêu ngạo ngang ngược rồi, một bí thư trung kỷ ủy đã đánh giá như thế mà. Không hiểu chuyên có thể tha thứ, Vu Hướng Hoành anh gần 60 lại là lãnh đạo đảng và quốc gia, sao lại chấp nhặt hậu bối.
Ủy viên cục chính trị phải có khí độ của mình, sao có thể đánh đồng với với người trẻ tuổi.
Xem ra Tiểu Liễu không đơn giản, biết lên mặt đúng lúc.
Còn chưa gặp mặt, Vu Chính Cục đã ăn một trái đắng nho nhỏ.
Rất nhiều cán bộ Minh Châu đã nghe danh vị trỉnh trưởng truyền kỳ này, trong lòng đầy tò mò, khí độ ung dung trầm ổn, cùng tướng mạo trẻ trung đẹp trai của Liễu Tuấn, thi thoảng khiến người ta sinh cảm giác quái dị.
Thường nghe vị Liễu tỉnh trưởng này là một "mũi gai", trong đấu tranh chính trị thường dùng thủ đoạn lôi đình, đánh đối thủ ngã nháo ngã nhào. Lưu Phi Bằng trước kia nổi danh mạnh mẽ ở Minh Châu, tiếp chiêu với Liễu Tuấn bị mất hết mặt mũi, càng làm cán bộ Minh Châu ngạc nhiên không thôi.
Chỉ nhìn bề ngoài, Liễu nha nội đâu phải hạng hủng hổ ép người.
Có lẽ đó là nhìn người không thể nhìn dung mạo.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trịnh Hạo cáo từ rời đi.
Liễu tỉnh trưởng và đoàn khách tỉnh A về phòng nghỉ ngơi, trước khi chính thức mở hội nghị, còn có một số công tác chuẩn bị phải làm.
Liễu Tuấn về phòng, Ngô Thừa Quân theo sát đằng sau, định báo cáo an bài hành trình mấy ngày nữa với Liễu tỉnh trưởng. Mặc dù hành trình này đã được Liễu Tuấn thẩm định, nhưng anh không thể trông cậy vào tỉnh trưởng nhớ kỹ, khi cần nhắc nhở vẫn phải nhắc.
Thấy Ngô Thừa Quân cung kính đứng đó, Liễu Tuấn cười nói:
- Thừa Quân, ngồi đi, vất vả cả ngày, anh cũng mệt rồi.
Ngô Thừa Quân được tôn trọng đâm sợ, vội đáp:
- Tỉnh trưởng không vất vả đâu ạ.
Liễu Tuấn gật đầu.
Ngô Thừa Quân thận trọng ngồi xuống một bên, lưng ưỡn thẳng, thường chỉ chủ nhiệm văn phong chính phủ là thân tín của tỉnh trưởng, không cận dè dặt như thế. Nhưng Ngô Thừa Quân biết mình đang ở thời kỳ khảo sát, không thể quá đắc ý.
Kha Khải Phàm liền mang trà nước lên.
- Tỉnh trưởng, tôi muốn báo cáo hành trình ngày mai.
Liễu Tuấn gật đầu cầm cốc trà lên uống, khách sạn Thu Thủy chuẩn bị lục trà Minh Tiền cực phẩm, vị thuần, mùi thơm.
Trước khi chính thực dự hội, Liễu tình trưởng phải tiền hành gặp gỡ các vị tỉnh trưởng khác, còn phải khảo sát vài hạng mục trọng điểm của Minh Châu, lịch trình an bài rất chặt chẽ.
- Thời gian bí thư Vu Hướng Hoành tới bái phỏng tỉnh trưởng được định vào 8 giờ tối mai.
Ngô Thừa Quân nói, đây là an bài duy nhất vào buổi tối trong cả hành trình. Khi trao đổi với văn phòng thành ủy Minh Châu, Ngô Thừa Quân cũng khéo léo bày tỏ dị nghị, ban ngày lịch trình an bài rất kín, buổi tối phải để Liễu tỉnh trưởng nghỉ ngơi.
Có điều bên văn phòng thành ủy Minh Châu đáp, thời gian Vu chính cục càng eo hẹp hơn.
Vị phó chủ nhiệm bên đó khi nói câu này ngôn từ rất ngạo mạn, có ý nhắc Ngô Thừa Quân, anh đừng có nhầm, Vu chính cục là lãnh đạo đảng và quốc gia, ngồi ngang hàng với Liễu Tấn Tài. Khi nào hội kiến, không phải là một tỉnh trưởng mới thăng chức có thể quyết được.
Ngô Thừa Quân thấy người ta kiên trì như thế, cũng không tiện nói gì.
Hắn cũng nghe đồn, Vu Hướng Hoành rất "khác người" dám đối đầu với Liễu Tấn Tài trên hội nghị hạch tâm, nghe nói còn vỗ bàn lớn tiếng, đối với thủ tướng còn có thái độ ấy, nói gì tới Liễu Tuấn.
Ngô Thừa Quân phát hiện, khi mình báo cáo việc này, Liễu tỉnh trưởng hơi cau mày, mặt thoáng vẻ không vui. Ngô Thừa Quân không khỏi sợ hãi, Liễu tỉnh trưởng không vui là nhắm vào ai?
Chẳng lẽ là nhắm vào Vu Hướng Hoành.
Ừm, rất có khả năng, Vu Hướng Hoành không nể mặt cha người ta, Liễu tỉnh trưởng khẳng định là không vui. Phải biết rằng Liễu tỉnh trưởng nổi tiếng mạnh mẽ, tất cả những kẻ dám đối đầu với Liễu tỉnh trưởng, trên từ bí thư tỉnh ủy, dưới tới lãnh đạo thành phố, không ai có kết cục tốt.
Vu Hướng Hoành có quyền cao chức trọng hơn nữa, chỉ sợ cũng chả là gì trong mắt Liễu nha nội.
Ngô Thừa Quân không khỏi lo lắng, hai vị này chạm trán, đừng để nảy ra xung đột gì.
Chính đang báo cáo thì điện thoại của Ngô Thừa Quân vang lên, hắn vội dùng ánh mắt xin chỉ thị, Liễu Tuấn khẽ gật đầu. Ngô Thừa Quân nhìn số điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ấn nút nghe.
- Chào Hạ chủ nhiệm.
Hạ chủ nhiệm chính pà phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy Minh Châu kiêm xử trưởng ban thư ký của bí thư thành ủy. Kỳ thực hắn chính là đệ nhất thư ký của thành ủy Minh Châu.
- Chào Ngô chủ nhiệm, xin hỏi hiện giờ Liễu tỉnh trưởng có ở khách sạn không?
Trong điện thoại truyền tới giọng nói cao ngạo của Hạ chủ nhiệm, mang theo vẻ cấp trên. Nói ra Hạ chủ nhiệm là cán bộ cấp phó sở, Ngô Thừa Quân là cấp chính sở 100%, nhưng người ta dựa lưng vào Vu Hướng Hoành, lại công tác ở đô thị lớn như Minh Châu, xưa nay luôn có cáo giác hơn người, kiêu ngạo là hiển nhiên.
Ngô Thừa Quân cẩn thận đáp:
- Hạ chủ nhiệm, Liễu tỉnh trưởng có ở khách sạn.
- Vậy thì tốt, Ngô chủ nhiệm, mời chuyển cho Liễu tỉnh trưởng biết, Vu chính cục sẽ lập tức tới thăm, mời Liễu tỉnh trưởng đợi ở khách sạn.
Ngô Thừa Quân đang muốn gật đầu đồng ý, đầu óc đột sáng lên, nói:
- Xin Hạ chủ nhiệm đợi một chút, tôi phải xin chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng xem có an bài khác không.
Phải nói Ngô Thừa Quân đáp như thế không phải thất lễ, vốn thời gian định vào tối mai, Vu Hướng Hoành đột nhiên thay đổi, Ngô Thừa Quân tất nhiên phải xin chỉ thị. Chẳng may Liễu tỉnh trưởng có an bài khác thì sao?
Hơn nữa lời nói của Hạ chủ nhiệm rất khó nghe, anh nói Vu Hướng Hoành muốn tới thăm Liễu Tuấn là được, cần gì vẽ rắn thêm chân, nói "mời Lễu tỉnh trưởng đợi ở khách sạn"? Chẳng lẽ Liễu tỉnh trưởng là cấp dưới của Vu bí thư hay sao?
Từ xa tới là khách cơ mà.
- Được, anh lập tức xin chỉ thị đi.
Hạ chủ nhiệm hiển nhiên không ngờ Ngô Thừa Quân trả lời như thế, do dự một lúc mới khó chịu nói.
Ngô Thừa Quân vội che chỗ nói của di động, cẩn thận nói với Liễu Tuấn:
- Tỉnh trưởng, Hạ chủ nhiệm bên Vu bí thư gọi điện thoại tới nói Vu bí thư sắp tới thăm tỉnh trưởng, xin hỏi tỉnh trưởng có an bài khác không.
Kỳ thực Ngô Thừa Quân không nói câu này Liễu Tuấn cũng đã đoán được rồi, rất hài lòng với câu trả lời của hắn, Ngô Thừa Quân đầu óc linh hoạt, hiện giờ xem ra lập trường cũng kiên định.
- Được, hoan nghênh Vu bí thư.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Ngô Thừa Quân lập tức chuyển lời cho Hạ chủ nhiệm.
Hạ chủ nhiệm không nói gì, cúp điện thoại ngay.
Theo lý ủy viên cục chính trị tới thăm, Liễu Tuấn với ra đại sảnh đón, có điều Liễu tỉnh trưởng vẫn cứ ngồi đó uống trà, chẳng có ý đứng dậy, Ngô Thừa Quân và Kha Khải Phảm không ai nhắc tới chuyện đó.
Xem ra lời đồn không phải là không có cơ sở, Liễu tỉnh trưởng chẳng ưa gì Vu chính cục.
Ngô Thừa Quân thậm chí còn nghĩ, Vu Hướng Hoành đột nhiên thay đổi chủ ý, đoán chừng là muốn lập uy, tôi muốn nói chuyện với cậu lúc nào là do tôi quyết.
Ước chừng 20 phút sau, điện thoại Ngô Thừa Quân lại vang lên, vẫn là điện thoại của Hạ chủ nhiệm.
- Chào Ngô chủ nhiệm, Vu chính cục sắp tới khách sạn rồi.
Lời này ý là nhắc Ngô Thừa Quân, Liễu Tuấn có thể xuống đại sảnh đợi rồi.
Ngô Thừa Quân liếc nhìn Liễu Tuấn, y vẫn cứ ung dung uống trà, đáp:
- Tôi biết, Hạ chủ nhiệm, Liễu tỉnh trưởng đợi Vu bí thư trong phòng.
- ...
Điện thoại bên kia im lặng một hồi rồi mới có tiếng cúp máy.
Hẳn là Hạ chủ nhiệm cũng không ngờ tới Liễu Tuấn lại làm cao như thế, quan viên tới Minh Châu khảo sát chẳng phải chỉ có một hai người, thậm chí ủy viên cục chính trị cũng có không ít, lần nào Vu Hướng Hoành tới bái phỏng, ai chẳng khách khí đợi ở đại sảnh? Trong ký ức của Hạ chủ nhiệm, chỉ có một ngoại lệ.
Đó chính là khi Cù Hạo Cẩm tới Minh Châu dự hội nghị, Cù Hạo Cẩm ngồi đợi Vu Hướng Hoành tới bái phỏng ở trong phòng.
Chỉ có điều chức vụ lẫn tư cách của Cù Hạo Cẩm đều không thấp hơn Vu Hướng Hoành, thậm chí khi Vu Hướng Hoành còn là phó bí thư thành ủy Minh Châu, Cù Hạo Cẩm đã là bí thư tỉnh ủy rồi, lên mặt một chút cũng không quá.
Tiểu Liễu quá ngông cuồng.
Hạ chủ nhiệm cẩn thận báo cáo với Vu Hướng Hoành, khuôn mặt nghiêm nghị của Vu Hướng Hoành trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, tỏ ra rất khó chịu.
Hạ chủ nhiệm đợi chỉ thị tiếp theo của Vu Hướng Hoành, hắn đi theo Vu Hường Hoành nhiều năm, biết rất rõ tính cách Vu chính cục, ngay cả Liễu Tấn Tài, Vu chính cục còn dám "tiếu ngạo", đừng nói tới hạng hậu bối ít tuổi như Liễu Tuấn. Nói không chừng Vu chính cục nổi giận bảo lái xe quay về cũng rất có khả năng.
Tiểu Liễu là cái thá gì chứ.
Có điều Vu Hướng Hoành chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Vì thế Hạ chủ nhiệm biết Vu chính cục không muốn thất lễ, bất kể Tiểu Liễu "không hiểu chyện" ra sao, là địa chủ, lại là bề trên Vu Hướng Hoành không thể so đo với Liễu Tuấn. Tryền ra ngoài tất nhiên Liễu Tuấn bị nói ngông cuồng, Vu chính cục cũng chẳng được đánh giá tốt hơn. Người ta còn trẻ lại nổi tiếng kiêu ngạo ngang ngược rồi, một bí thư trung kỷ ủy đã đánh giá như thế mà. Không hiểu chuyên có thể tha thứ, Vu Hướng Hoành anh gần 60 lại là lãnh đạo đảng và quốc gia, sao lại chấp nhặt hậu bối.
Ủy viên cục chính trị phải có khí độ của mình, sao có thể đánh đồng với với người trẻ tuổi.
Xem ra Tiểu Liễu không đơn giản, biết lên mặt đúng lúc.
Còn chưa gặp mặt, Vu Chính Cục đã ăn một trái đắng nho nhỏ.
/2140
|