Liễu Tuấn phát biểu ở Hoa Đông làm rất nhiều người bất mãn.
Vì địa vị đặc thù của Minh Châu, tuy đây chỉ là một hội nghị không chính thức, nhưng khiến rất nhiều người chú ý, nhất là nhân vật quan trọng trong chính đàn cả trong nước vả ngoài nước.
Hai diễn đàn Hoa Đông trước đó, tất cả đều đồng thanh đẩy mạnh phát triển.
Kết quả năm nay Liễu Tuấn lại phát ra một tiếng nói khác rất chướng tai, trong những tiếng hô hào đẩy mạnh phát triển, Liễu Tuấn nói "phát triển trật tự" trở thành vô cùng dị loại. Hơn nữa trong phát biểu Liễu Tuấn còn lấy ví dụ, dù chỉ là hạng mục ở thành phố A tỉnh B, nhưng ai chả biết A, B đó là gì. Liễu Tuấn chẳng khác gì chỉ mặt hai vị tỉnh trưởng ngồi đó, "trách cứ" các người lá mặt lá trái, cố ý đối đầu với chính sách Quốc vụ viện là có ý đồ gì?
Vu Hường Hoành tranh luận hùng hổ với Liễu Tấn Tài trong hội nghị hạch tâm.
Liễu nha nội liền tới Minh Châu, chỉ trích hắn ngoài nghe trong chống.
Liễu Tuấn này chẳng dễ bắt nạt đâu.
Liễu Tấn phát ngôn xong, Trình Tử Thanh bất mãn lập tức gọi điện thoại cho Vu Hướng Hoành:
- Chuyện này là sao? Vì sao để Liễu Tuấn tới Minh Châu ăn nói ngông cuồng.
Đây là truyền hình trực tiếp, Trình Tử Thanh cũng đang xem.
- Anh đâu phải không biết tên nhóc con nhà họ Liễu, nó là một cái gai? Biết rõ rồi sao còn để cho nó tới?
Trình Tử Thanh rất phật ý hỏi.
Vu Hướng Hoành do Trình Tử Thanh và Kính Thủ Nhân đề bạt lên, ông ta là "ân chủ" của Vu Hướng Hoành. Người thân thiết với ông ta đều biết, ông ta nói chuyện với người thân cận, chưa bao giờ chú ý tới ngữ khí , cho dù Vu Hướng Hoành đã là Vu chính cục, ông ta vẫn nói như chất vấn.
Kỳ thực Vu Hướng Hoành cũng ức chế lắm, tối hôm đó nếm trái đắng chỗ Liễu Tuấn, đã dự liệu được Liễu nha nội sẽ chẳng có điều tốt đẹp gì để nói.
Nhưng không ngờ Liễu Tuấn lấy ví dụ, chỉ thẳng mặt mà mắng.
Sớm biết như thế đã không nên để cho y tới, mời cái gì mà mời chứ?
Nhưng lời này Vu Hướng Hoành không tiện nói với Trình Tử Thanh, chỉ đành kiềm điểm sai lầm của mình, rồi bắt đầu đưa đẩy.
- Đồng chí Tử Thanh chuyện này đúng là tôi suy nghĩ không chu toàn, khi ấy Trình Hạo nói muốn mời Liễu Tuấn, tôi nói không cần thiết. Nhưng Trịnh Hạo nói, hai lần trước đều mời tỉnh trưởng tỉnh A, lần này không mời khó ăn nói.
Vu Hướng Hoành là một ngoại lệ, hắn không bao giờ gọi là "lãnh đạo cũ", mà gọi là "đồng chí Tử Thanh", một số người cho rằng Vu Hướng Hành thành bí thư, trở nên kiêu ngạo, muốn ngồi ngang hàng với Trình Tử Thanh rồi, nhưng lạ cái là Trình Tử Thành không những không phản cảm, còn thấy rất hài lòng.
Nói trắng ra là Vu Hướng Hoành nắm rõ tính cách của Trình Tử Thanh, biết ông ta rất bận tâm tới tuổi tác của mình, không thích người ta gọi là "lãnh đạo cũ", Trình Tử Thanh khi chấp chính Minh Châu cũng rất làm cao.
- Trịnh Hạo hồ đồ, anh cũng hồ đồ hả? Hừ, còn có tên Lưu Phi Bằng nữa, trước kia còn cho rằng hắn cũng được, giờ xem ra không làm nổi việc lớn.
Trình Tử Thanh tựa hồ rất giận, lạnh lùng nói.
Vu Hướng Hoành cười bồi:
- Đồng chí Tử Thanh, anh giận làm gì, chỉ là lời nói thôi, chẳng thay đổi được gì cả.
Trình Tử Thanh hừ một tiếng:
- Dù sao cũng phải chú ý, tên Liễu Tuấn là một cái gai.
Vu Hướng Hoành cười lạnh:
- Miệng y có lợi hại tới đâu cũng chỉ dọa được đàn bà trẻ con! Y là cái gai thì chúng ta tìm cơ hôi mài cụt nó.
Vu Hướng Hoành muốn mài cụt mũi gai của Liễu Tuấn, nhưng Liễu tỉnh trưởng không nể mặt, kiếm cớ trong tỉnh có chuyện, phát biểu xong là lên máy bay, bay thẳng về tỉnh A.
Liễu Tuấn trở về chưa được mấy ngày thì Trình Tân Kiến gọi điện tới.
Trước kia Trình Tân Kiến gọi điện cho Liễu Tuấn toàn là tán gẫu, nếu không thì hẹn đi chơi. hỏi Tiểu Tuấn khi nào tới thủ đô mọi người tụ tập. Đó là điều Trình Tân Kiến thích nhất. Đời này Trình Tân Kiến có ba sở thích, một là rượu Mao Đài, hai là bạn bè tụ hội, ba là tát người khác. Đào Thanh Tư đại thiếu gia cũng ăn hai cái tát nổ đom đóm, còn khuyến mãi thêm mấy cái cốc.
Chưa từng có cục trưởng cục ba bộ công an nào uy phong như Trình Tân Kiến.
Có điều lần này Trình cục trưởng có chuyện nghiêm túc muốn nói với Liễu Tuấn.
- Tiểu Tuấn, cái Hoa Đông gì đó kia tôi xem rồi, con mẹ nó thật là sướng. Nhìn cái mặt cá chết của bọn chúng, nhất là Vu Hướng Hoành, đúng lả hả hê.
Trình cục trưởng cười như sấm, Liễu tỉnh trưởng phải đem ống nghe cách xa ra một chút, tránh ảnh hưởng tới thính lực.
- Tiểu Tuấn, cái chuyện kia, cái vụ án Lộc Môn ấy, khó chơi lắm.
Cười một hồi Trình cục trưởng cuối cùng cũng nói chuyện nghiêm chỉnh, giọng hơi do dự, áy náy. Vì chuyện Liễu Tuấn giao làm, Trình cục trưởng chưa bao giờ làm hỏng, chưa bao giờ kêu khổ. Nhưng lần này gặp phải chuyện khó, Trình Tân Kiến cảm thấy phụ sự ủy thác của Tiểu Tuấn.
Liễu Tuấn im lặng đợi nghe tiếp.
- Chuyện này Bộ bộ trưởng, Hàn viện trưởng đều phê duyệt, phải nghiêm túc điều tra.
Cao bộ trưởng là bộ trưởng bộ công an, phó bí thư chính pháp ủy TW; còn Hàn viện trưởng là, viện trưởng viện kiểm sát nhân dân tối cao.
Lương Tuyết Bình nhận lệnh của Liễu Tuấn, làm việc hết sức có trách nhiệm, đưa Tống Tiểu Lôi tới nha môn lớn ở thủ đô, trình đơn khiếu kiện. Hắn tuy hiền lành, nhưng là con trai Lương Quốc Cường, bất kỳ đơn vị nào cả chính pháp ủy TW cũng phải nể mặt, không tới mức ngăn hắn ngoài cửa.
Thêm vào chỉ thị rõ ràng của Lương Quốc Cường, đám Trình Tân Kiến ra sức hỗ trợ, mới ban đầu chuyện rất thuận lợi, thư khiếu nại được đưa lên bàn làm việc của Bộ bộ trưởng, và Hàn viện trưởng.
Nhưng sau khi được phê duyệt, chuyện này lại xảy ra rất nhiều vấn đề.
Nhưng công an, viện kiểm sát, tòa án Lộc Môn đồng thanh không thừa nhận chuyện này. Bọn họ nhận định Cố Nhâm Hùng mới là hung thủ thực sự của vụ án mười năm trước, đồng thời lấy một đống hồ sơ chứng minh. Căn cứ vào ghi chép trong hồ sơ, Cố Nhâm Hùng thú nhận mình là hung thủ, hơn nữa lời khai phù hợp hiện trưởng vù án. Vì thế cơ quan tư pháp Lộc Môn phán Cố Nhâm Hùng là hung thủ, sau đó khởi tố, phán quyết, tử hình.
Nghe nói, vì anh chóng phá án, cục công an Lộc Môn được thành ủy chính phủ Lộc Môn biiểu dương, cục trưởng cục công an Lộc Môn là Bành Dũng Học thành công lên làm bí thư chính pháp ủy, thường ủy thành phố, tiếp đó được mây rộng bước, thành bí thư chính pháp ủy kiêm sở trưởng sở công an tỉnh, quyền cao chức trọng như hiện nay.
Trước đó không lâu, trong hội nghị công tác chính pháp toàn quốc, Bành Dũng Học ở chốn riêng tư bảy tỏ bất mãn cực độ, cho rằng có kẻ muốn giở trò, cố ý muốn chơi Bành Dũng Học hắn. Trong lời nói chĩa mũi giáo vào Lương Quốc Cường, còn mập mờ nói tới Liễu Tuấn, nói đó là dấu hiệu Nghiêm Liễu hệ muốn xen vào chính cục của tỉnh Giang Hán.
- Tiểu Tuấn, Bành Dũng Học và vợ của hắn chuyên môn bái phỏng Cao bí thư, nói ra sự bất mãn của mình. Cao bí thư tỏ ý quan tâm tới chuyện này.
Trình Tân Kiến cẩn thận nói.
Hiện giờ Cao Kính Chương là một trong các cự đầu, ông ta quan tâm tới chuyện này là không tầm thường, có thể nói thái độ của ông ta quyết định vụ án này có thể tra tới cùng hay không.
Từ ngữ khí của Trình Tân Kiến có thể đại khái đoán ra thái độ của Cao Kính Chương, đó không phải điều Liễu Tuấn hi vọng
- Chân tướng vụ án này thế nào?
Liễu Tuấn hỏi.
Y hiểu rõ nếu mình đã bày tỏ quan tâm tới vụ án này, hơn nữa bảo Lương Tuyết Bình đích thân đưa Tống Tiểu Lôi tới thủ đô, Lương Quốc Cường sẽ có hành động, ít nhất tra lại lời khai của Vương Mãnh.
Trình Tân Kiến đáp:
- Chúng tôi so sánh lời khai của Vương Mãnh với lời khai của Cố Nhâm Hùng, phát hiện hai lời khai cơ bản nhất trí. Nếu như không có ai sai phái Vương Mãnh, thì khả năng hắn là hung thủ rất lớn. Trong chuyện này có mấy nghi vấn, thứ nhất lời khai của Cố Nhâm Hùng khác biệt rất lớn, ban đầu Cố Nhâm Hùng kiên quyết không thừa nhận, về sau lại nhận, không bài trừ khả năng tra tấn bức cung. Thứ hai lời khai của Cố Nhâm Hùng, so với miêu tả trong quá trình phá án có vấn đề gợi ý.
Nói trắng ra là nhân viên phá án chủ động miêu tả quá trình phá án, "giúp đỡ" cho hiềm nghi tội phạm nhớ lại chi tiết vụ án. Người phạm tội chỉ cần đáp phải hay không phải, cuối cùng ký tên đóng dấu, coi như tự khai nhận. Rất nhiều vụ án oan có tình hình tương tự.
Kẻ hiềm nghi phạm tội thực sự, nhất là kiểu vụ án cưỡng hiếp giết người, sao không nhớ nổi chi tiết mà cần gợi ý.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Chính là mớm cung rồi.
Vì địa vị đặc thù của Minh Châu, tuy đây chỉ là một hội nghị không chính thức, nhưng khiến rất nhiều người chú ý, nhất là nhân vật quan trọng trong chính đàn cả trong nước vả ngoài nước.
Hai diễn đàn Hoa Đông trước đó, tất cả đều đồng thanh đẩy mạnh phát triển.
Kết quả năm nay Liễu Tuấn lại phát ra một tiếng nói khác rất chướng tai, trong những tiếng hô hào đẩy mạnh phát triển, Liễu Tuấn nói "phát triển trật tự" trở thành vô cùng dị loại. Hơn nữa trong phát biểu Liễu Tuấn còn lấy ví dụ, dù chỉ là hạng mục ở thành phố A tỉnh B, nhưng ai chả biết A, B đó là gì. Liễu Tuấn chẳng khác gì chỉ mặt hai vị tỉnh trưởng ngồi đó, "trách cứ" các người lá mặt lá trái, cố ý đối đầu với chính sách Quốc vụ viện là có ý đồ gì?
Vu Hường Hoành tranh luận hùng hổ với Liễu Tấn Tài trong hội nghị hạch tâm.
Liễu nha nội liền tới Minh Châu, chỉ trích hắn ngoài nghe trong chống.
Liễu Tuấn này chẳng dễ bắt nạt đâu.
Liễu Tấn phát ngôn xong, Trình Tử Thanh bất mãn lập tức gọi điện thoại cho Vu Hướng Hoành:
- Chuyện này là sao? Vì sao để Liễu Tuấn tới Minh Châu ăn nói ngông cuồng.
Đây là truyền hình trực tiếp, Trình Tử Thanh cũng đang xem.
- Anh đâu phải không biết tên nhóc con nhà họ Liễu, nó là một cái gai? Biết rõ rồi sao còn để cho nó tới?
Trình Tử Thanh rất phật ý hỏi.
Vu Hướng Hoành do Trình Tử Thanh và Kính Thủ Nhân đề bạt lên, ông ta là "ân chủ" của Vu Hướng Hoành. Người thân thiết với ông ta đều biết, ông ta nói chuyện với người thân cận, chưa bao giờ chú ý tới ngữ khí , cho dù Vu Hướng Hoành đã là Vu chính cục, ông ta vẫn nói như chất vấn.
Kỳ thực Vu Hướng Hoành cũng ức chế lắm, tối hôm đó nếm trái đắng chỗ Liễu Tuấn, đã dự liệu được Liễu nha nội sẽ chẳng có điều tốt đẹp gì để nói.
Nhưng không ngờ Liễu Tuấn lấy ví dụ, chỉ thẳng mặt mà mắng.
Sớm biết như thế đã không nên để cho y tới, mời cái gì mà mời chứ?
Nhưng lời này Vu Hướng Hoành không tiện nói với Trình Tử Thanh, chỉ đành kiềm điểm sai lầm của mình, rồi bắt đầu đưa đẩy.
- Đồng chí Tử Thanh chuyện này đúng là tôi suy nghĩ không chu toàn, khi ấy Trình Hạo nói muốn mời Liễu Tuấn, tôi nói không cần thiết. Nhưng Trịnh Hạo nói, hai lần trước đều mời tỉnh trưởng tỉnh A, lần này không mời khó ăn nói.
Vu Hướng Hoành là một ngoại lệ, hắn không bao giờ gọi là "lãnh đạo cũ", mà gọi là "đồng chí Tử Thanh", một số người cho rằng Vu Hướng Hành thành bí thư, trở nên kiêu ngạo, muốn ngồi ngang hàng với Trình Tử Thanh rồi, nhưng lạ cái là Trình Tử Thành không những không phản cảm, còn thấy rất hài lòng.
Nói trắng ra là Vu Hướng Hoành nắm rõ tính cách của Trình Tử Thanh, biết ông ta rất bận tâm tới tuổi tác của mình, không thích người ta gọi là "lãnh đạo cũ", Trình Tử Thanh khi chấp chính Minh Châu cũng rất làm cao.
- Trịnh Hạo hồ đồ, anh cũng hồ đồ hả? Hừ, còn có tên Lưu Phi Bằng nữa, trước kia còn cho rằng hắn cũng được, giờ xem ra không làm nổi việc lớn.
Trình Tử Thanh tựa hồ rất giận, lạnh lùng nói.
Vu Hướng Hoành cười bồi:
- Đồng chí Tử Thanh, anh giận làm gì, chỉ là lời nói thôi, chẳng thay đổi được gì cả.
Trình Tử Thanh hừ một tiếng:
- Dù sao cũng phải chú ý, tên Liễu Tuấn là một cái gai.
Vu Hướng Hoành cười lạnh:
- Miệng y có lợi hại tới đâu cũng chỉ dọa được đàn bà trẻ con! Y là cái gai thì chúng ta tìm cơ hôi mài cụt nó.
Vu Hướng Hoành muốn mài cụt mũi gai của Liễu Tuấn, nhưng Liễu tỉnh trưởng không nể mặt, kiếm cớ trong tỉnh có chuyện, phát biểu xong là lên máy bay, bay thẳng về tỉnh A.
Liễu Tuấn trở về chưa được mấy ngày thì Trình Tân Kiến gọi điện tới.
Trước kia Trình Tân Kiến gọi điện cho Liễu Tuấn toàn là tán gẫu, nếu không thì hẹn đi chơi. hỏi Tiểu Tuấn khi nào tới thủ đô mọi người tụ tập. Đó là điều Trình Tân Kiến thích nhất. Đời này Trình Tân Kiến có ba sở thích, một là rượu Mao Đài, hai là bạn bè tụ hội, ba là tát người khác. Đào Thanh Tư đại thiếu gia cũng ăn hai cái tát nổ đom đóm, còn khuyến mãi thêm mấy cái cốc.
Chưa từng có cục trưởng cục ba bộ công an nào uy phong như Trình Tân Kiến.
Có điều lần này Trình cục trưởng có chuyện nghiêm túc muốn nói với Liễu Tuấn.
- Tiểu Tuấn, cái Hoa Đông gì đó kia tôi xem rồi, con mẹ nó thật là sướng. Nhìn cái mặt cá chết của bọn chúng, nhất là Vu Hướng Hoành, đúng lả hả hê.
Trình cục trưởng cười như sấm, Liễu tỉnh trưởng phải đem ống nghe cách xa ra một chút, tránh ảnh hưởng tới thính lực.
- Tiểu Tuấn, cái chuyện kia, cái vụ án Lộc Môn ấy, khó chơi lắm.
Cười một hồi Trình cục trưởng cuối cùng cũng nói chuyện nghiêm chỉnh, giọng hơi do dự, áy náy. Vì chuyện Liễu Tuấn giao làm, Trình cục trưởng chưa bao giờ làm hỏng, chưa bao giờ kêu khổ. Nhưng lần này gặp phải chuyện khó, Trình Tân Kiến cảm thấy phụ sự ủy thác của Tiểu Tuấn.
Liễu Tuấn im lặng đợi nghe tiếp.
- Chuyện này Bộ bộ trưởng, Hàn viện trưởng đều phê duyệt, phải nghiêm túc điều tra.
Cao bộ trưởng là bộ trưởng bộ công an, phó bí thư chính pháp ủy TW; còn Hàn viện trưởng là, viện trưởng viện kiểm sát nhân dân tối cao.
Lương Tuyết Bình nhận lệnh của Liễu Tuấn, làm việc hết sức có trách nhiệm, đưa Tống Tiểu Lôi tới nha môn lớn ở thủ đô, trình đơn khiếu kiện. Hắn tuy hiền lành, nhưng là con trai Lương Quốc Cường, bất kỳ đơn vị nào cả chính pháp ủy TW cũng phải nể mặt, không tới mức ngăn hắn ngoài cửa.
Thêm vào chỉ thị rõ ràng của Lương Quốc Cường, đám Trình Tân Kiến ra sức hỗ trợ, mới ban đầu chuyện rất thuận lợi, thư khiếu nại được đưa lên bàn làm việc của Bộ bộ trưởng, và Hàn viện trưởng.
Nhưng sau khi được phê duyệt, chuyện này lại xảy ra rất nhiều vấn đề.
Nhưng công an, viện kiểm sát, tòa án Lộc Môn đồng thanh không thừa nhận chuyện này. Bọn họ nhận định Cố Nhâm Hùng mới là hung thủ thực sự của vụ án mười năm trước, đồng thời lấy một đống hồ sơ chứng minh. Căn cứ vào ghi chép trong hồ sơ, Cố Nhâm Hùng thú nhận mình là hung thủ, hơn nữa lời khai phù hợp hiện trưởng vù án. Vì thế cơ quan tư pháp Lộc Môn phán Cố Nhâm Hùng là hung thủ, sau đó khởi tố, phán quyết, tử hình.
Nghe nói, vì anh chóng phá án, cục công an Lộc Môn được thành ủy chính phủ Lộc Môn biiểu dương, cục trưởng cục công an Lộc Môn là Bành Dũng Học thành công lên làm bí thư chính pháp ủy, thường ủy thành phố, tiếp đó được mây rộng bước, thành bí thư chính pháp ủy kiêm sở trưởng sở công an tỉnh, quyền cao chức trọng như hiện nay.
Trước đó không lâu, trong hội nghị công tác chính pháp toàn quốc, Bành Dũng Học ở chốn riêng tư bảy tỏ bất mãn cực độ, cho rằng có kẻ muốn giở trò, cố ý muốn chơi Bành Dũng Học hắn. Trong lời nói chĩa mũi giáo vào Lương Quốc Cường, còn mập mờ nói tới Liễu Tuấn, nói đó là dấu hiệu Nghiêm Liễu hệ muốn xen vào chính cục của tỉnh Giang Hán.
- Tiểu Tuấn, Bành Dũng Học và vợ của hắn chuyên môn bái phỏng Cao bí thư, nói ra sự bất mãn của mình. Cao bí thư tỏ ý quan tâm tới chuyện này.
Trình Tân Kiến cẩn thận nói.
Hiện giờ Cao Kính Chương là một trong các cự đầu, ông ta quan tâm tới chuyện này là không tầm thường, có thể nói thái độ của ông ta quyết định vụ án này có thể tra tới cùng hay không.
Từ ngữ khí của Trình Tân Kiến có thể đại khái đoán ra thái độ của Cao Kính Chương, đó không phải điều Liễu Tuấn hi vọng
- Chân tướng vụ án này thế nào?
Liễu Tuấn hỏi.
Y hiểu rõ nếu mình đã bày tỏ quan tâm tới vụ án này, hơn nữa bảo Lương Tuyết Bình đích thân đưa Tống Tiểu Lôi tới thủ đô, Lương Quốc Cường sẽ có hành động, ít nhất tra lại lời khai của Vương Mãnh.
Trình Tân Kiến đáp:
- Chúng tôi so sánh lời khai của Vương Mãnh với lời khai của Cố Nhâm Hùng, phát hiện hai lời khai cơ bản nhất trí. Nếu như không có ai sai phái Vương Mãnh, thì khả năng hắn là hung thủ rất lớn. Trong chuyện này có mấy nghi vấn, thứ nhất lời khai của Cố Nhâm Hùng khác biệt rất lớn, ban đầu Cố Nhâm Hùng kiên quyết không thừa nhận, về sau lại nhận, không bài trừ khả năng tra tấn bức cung. Thứ hai lời khai của Cố Nhâm Hùng, so với miêu tả trong quá trình phá án có vấn đề gợi ý.
Nói trắng ra là nhân viên phá án chủ động miêu tả quá trình phá án, "giúp đỡ" cho hiềm nghi tội phạm nhớ lại chi tiết vụ án. Người phạm tội chỉ cần đáp phải hay không phải, cuối cùng ký tên đóng dấu, coi như tự khai nhận. Rất nhiều vụ án oan có tình hình tương tự.
Kẻ hiềm nghi phạm tội thực sự, nhất là kiểu vụ án cưỡng hiếp giết người, sao không nhớ nổi chi tiết mà cần gợi ý.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Chính là mớm cung rồi.
/2140
|