Liễu Tuấn từ đầu tới cuối không nói gì, Bạch Vô Hà ngây ra một lúc mới nhớ ra trước mặt mình còn có một vị tỉnh trưởng.
- Xin lỗi Liễu tỉnh trưởng...
Bạch Vô Hà lí nhí nói, miệng gượng cười, vẻ mặt rất ủ rũ.
Liễu Tuấn xua tay, nói:
- Có cần tôi giúp không?
Bạch Vô Hà lắc đầu, không biết là không cần Liễu Tuấn giúp, hay là đang giễu cợt mình, lại thẫn thờ một lúc mới thở dài nói:
- Thật xấu hổ... Ba tôi, ông ấy sao mãi không thay đổi được cái thói ham cờ bạc, lần nào cũng bị Cổ Chấn Quốc lừa...
- Tên Cổ Chấn Quốc đó rốt cuộc là người thế nào?
Liễu Tuấn có chút tò mò, Liễu tỉnh trưởng vốn không phải người lắm chuyện, hôm nay hơi đặc biệt.
Bạch Vô Hà thở ra một tiếng nói:
- Cổ Chấn Quốc là vị hôn phu của tôi.. Nghiêm khắc mà nói là vị hôn phu trước kia. Khi ấy tôi mới tới thủ đô chưa lâu, tới cùng ba tôi, ông ấy ham cờ bạc, bao năm qua không chịu sửa...
Thấy Liễu Tuấn không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, Bạch Vô Hà như tìm được tri kỷ, ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn, bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Kỳ thực câu chuyện này chẳng có gì mới mẻ nữa, thấy quá nhiều rồi. Bạch Vô Hà tới thủ đô mưu sinh, vì mẹ cô qua đời nhiều năm trước, để cha ở lại Tô Châu một mình không yên tâm, liền đưa cả cha tới kinh thành. Khi mới tới, cuộc sống rất khó khăn, bận rộn diễn xuất, thời gian ở cạnh cha ít, mà cha cô lại có cái tật cờ bạc, rảnh rỗi ở nhà, bệnh cũ lại tái phát.
Ông Bạch biết con gái rất ghét mình đánh bạc, nên mới đầu cẩn thận giấu Bạch Vô Hà, cũng không biết ông ta không may hay do bị người ta giở trò, mà luôn xui xẻo , thua thảm. Mới đầu còn cố duy trì được, về sau thì không chống đỡ nổi nữa.
Nợ tiền bài bạc đâu dễ quịt, không phải là kẻ có chút thế lực, cũng chẳng dám cho người ta nợ tiền đánh bạc.
Đợi tới khi Ông Bạch không giấu nổi nữa, phải khai báo với Bạch Vô Hà, thì đã nợ một món tiền lớn.
- Gần 100.000 nghìn, khi ấy chúng tôi vừa mới giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, nhà vẫn đi thuê.. Món tiền lớn như thế bất kể thế nào cũng không trả nổi, chẳng còn cách nào, đành phải nhận sự giúp đỡ của Cổ Chấn Quốc...
Bạch Vô Hà nói tới đó lại vén mái tóc, cười buồn.
- Cổ Chấn Quốc là kẻ thất nghiệp, bình thường làm những gì tôi không biết, ba tôi nói là bạn đánh bài của ông ấy, đoán chừng chẳng phải là hạng đàng hoàng gì, nếu không lấy đâu ra một lúc 100.000 cho ba tôi trả nợ? Nhưng người đó tôi không thích, nằm mơ cũng không muốn sống cùng một kẻ như thế...
Bạch Vô Hà thở dài.
Liễu Tuấn gật đầu, y cũng khó tưởng tượng ra hai người đó có thể sống với nhau, nhưng hạng lưu manh đó lại có số tiền lớn, cởi bỏ nguy cấp cho Bạch Vô Hà.
- Quan hệ bạn bè của chúng tôi cũng chẳng được bao lâu, về sau chúng tôi diễn xuất tương đối chính quy rồi, thu nhập cũng đủ, tôi lập tức gom tiền trả cho hắn.
Liễu Tuấn hỏi:
- Vậy hôm nay hắn còn tìm cô đòi tiền là sao?
Bạch Vô Hà đỏ mặt:
- Ôi, chẳng phải vì tôi không có kinh nghiệm sao? Tôi đâu có biết trên đời có loại người như thế, rõ ràng cầm tiền của người ta, chớp mắt một cái lại chối ngay được.
Liễu Tuấn không nói được gì.
Nói ra cũng chẳng trách được Bạch Vô Hà, người làm nghệ thuật, trong chuyện thường ngày đôi khi tỏ ra khá đơn thuẩn, nói là thiểu năng cũng không phải quá.
Thấy vẻ mặt đó của Liễu Tuấn, Bạch Vô Hà có chút xấu hổ, cười áy náy nói:
- Xin lỗi Liễu tỉnh trưởng, mời ngài tới làm khách, không chiêu đãi cho tốt, lại cứ nói chuyện phiền lòng.. Bất quá thực sự cám ơn ngài, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện này với người khác, trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi.
Liễu Tuấn cười nói:
- Có bạn vẫn tốt hơn, vị dụ có vài người bạn thân trong khuê phòng, thì có thể trò chuyện rồi.
- Ban thân? Chuyện này giữa bạn bè với nhau không tiện nói.
Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu, bạn bè thân thiết đôi khi có thể nói tất cả, đôi khi có lời không thể nói. Phải xem tính cách từng người.
Đang nói chuyện, bên ngoài tựa hồ có tiếng động.
Bạch Vô Hà mặt tái đi, đứng dậy cuống lên:
- Có thể là Cổ Chấn Quốc tìm tới nơi rồi.
Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Không sao, đừng lo.
Bạch Vô Hà gật đầu, đi nhanh ra cửa, nhìn qua lỗ cửa, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, nhìn Liễu Tuấn, muốn nói lại thôi.
Liễu Tuấn nói:
- Mở cửa đi, có gì muốn nói cứ bảo họ vào nói.
Bạch Vô Hà do dự một chút, nghe lời mở cửa.
Tình hình bên ngoài rất náo nhiệt, ước chừng có năm sáu người, trong đó có hai kẻ đang rên rỉ trên mặt đất, tựa hồ bị ăn đòn, không bò dậy nổi, hai người còn lại bị hai người Lý Sam mỗi người ấn người lên tường.
Một người trong đó không ngờ là Cổ Chấn Quốc, người còn lại tuổi khá lớn, chừng năm mấy.
Liễu Tuấn vào nhà Bạch Vô Hà, hai người Lý Sam cảnh giới ở bên ngoài, Cố Chấn Quốc không rõ tình hình xông thẳng vào, va ngay phải họng súng, đám Lý Sam chẳng phải quan quân cục cảnh vệ, ra tay càng chẳng cần cố kỵ gì.
- Ba!
Bạch Vô Hà nhìn nam nhân trên 50 kia thét lên. Đoán chừng ông ta bị Cổ Chấn Quốc uy hiếp tới đây, nhưng lại bị vạ lây.
May Lý Sam thấy ông ta cao tuổi, không ra tay, nếu không phải nếm mùi đau khổ rồi.
Liễu Tuấn chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa liếc một cái nói:
- Để cho bọn họ vào.
Hai người Lý Sam buôn tay, Cổ Chấn Quốc xoa cổ, vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn Lý Sam, đứng ở đó không biết phải làm sao.
Liễu Tuấn nói xong câu kia là lập tức đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra dùng một giọng địa phương mà chẳng ai hiểu nổi nói mấy câu, chẳng hiểu gọi điện cho ai.
- Vào đi.
Lý Sam đưa tay đẩy Cổ Chấn Quốc một cái, hắn loạng choảng vào phòng, ông Bạch cũng theo vào. Trước đó Cổ Chấn Quốc muốn vào Lý Sam cũng chẳng cho, giờ có lệnh của Liễu Tuấn, hắn không muốn vào cũng không được.
Con hai tên đàn em đang rên rỉ ở dưới đất thì không cần phải vào, cứ việc nằm đó mà rên.
Lý Sam cũng theo vào, đứng ở một bên đề phòng Cổ Chấn Quốc có hành động lạ, thật ra Lý Sam cũng biết chuyện này là dư thừa, nhưng thân là vệ sĩ chuyện trong chức trách không thể hàm hồ, nếu để Liễu Tuấn phải ra tay thì thật mất mặt.
Cổ Chấn Quốc nằm mơ cũng không ngờ Liễu Tuấn còn ở nơi này, liền len lén nhìn y, càng nhìn càng nổi giận, kẻ này mặt trắng, đi xe Audi, mang hai tên vệ si, có thể thấy lai lịch không nhỏ, đoán chừng là hạng nhị thế tổ ở thủ đô. Bất kể thế nào mình cũng kém quá xa, nhìn tình hình này, đoán chừng y có ý với Bạch Vô Hà, thế cũng đành nam nhân nào thấy Bạch Vô Hà tim chẳng đập rộn lên. Quan trọng là không ngờ Bạch Vô Hà lại giữ Liễu Tuấn lại làm khách, có thể thấy ả lẳng lơ này động tình rồi. Nếu hai người này tới với nhau thật, sau này hắn chẳng còn liên quan gì nữa.
Không đấu nổi người ta mà.
Vậy là tâm huyết bao năm trôi theo dòng nước, tốn bao công sức mới kiếm được cái "danh diệu" vị hôn phu, đãi ngộ tốt nhất chỉ là nắm tay, môi chẳng được chạm vào. Nghĩ tới đây Cổ Chấn Quốc hối hận vô cùng, sớm biết như thế mình giả vờ lịch sự gì chứ, cứ đè ngửa ra, không phải hối hận như hiện giờ.
Mẹ nó phải trách cô ta quá giỏi lừa người ta, mỗi lần muốn có hành động, là bị cô ta nũng nịu lừa mất, phải cắn răng nhịn. Bạch Vô Hà thấy ủy khuất, Cổ Chấn Quốc càng thấy ủy khuất.
Có điều Liễu Tuấn hiển hiên không hiểu được sự "ủy khuất" của hắn, lạnh nhạt hỏi:
- Cổ Chấn Quốc, chuyện này là sao?
- Mày ... Tiên sinh, đây là chuyện riêng của nhà họ Bạch chúng tôi.
Thấy Liễu Tuấn làm ra vẻ, trong lòng Cổ Chấn Quốc càng khó chịu câu "mày là cái chó gì?" Thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng, còn may nhớ tới sự lợi hại của Lý Sam, liền nuốt lại. Nhưng ý "nước sông không phạm nước giếng" vẫn biểu đạt rõ ràng.
Loại nhân vật giang hồ như Cổ Chấn Quốc là thế, anh có mạnh, nhưng hắn không rõ thân thế của anh thì trong lòng không phục. Lần này tao không phòng bị, nên mày được thể thôi, lần sau gặp lại, mày còn chiếm được thượng phong hay không thì phải đợi.
Liễu Tuấn nhíu mày, không hỏi hắn nữa mà quay sang Bạch Vô Hà:
- Bạch tiểu thư, lệnh tôn bị sợ hãi, cô an bài chút đi.
Thực sự ông Bạch bị hoảng sợ không nhỏ, mặt vẫn lúc trắng lúc đỏ, nhìn kỹ thì ông ta không xấu, khá tuấn lãng, không có dung mạo như thế, cũng chẳng sinh ra được mỹ nữ như Bạch Vô Hà. Nhưng hiện giờ ánh mắt ngây dại, toàn thân run rẩy, tới nhà mình vẫn đứng ngây ra đó không dám ngồi xuống.
Bạch Vô Hà khẽ thở dài, nói với cha:
- Ba ngồi đi, con pha trà cho ba.
Ông Bạch có không phải thế nào, chung quy cũng là ba cô.
- Ừ ừ...
Ông Bạch đáp lời, ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn, len lén nhìn y, nhưng chạm ngay phải ánh mắt Liễu Tuấn, vội quay mặt đi, không dám nhìn y nữa.
Ông ta chẳng ra gì, nhưng mấy chục năm sống trên đời cũng không phải là vứt đi, nhìn một cái là nhận ra ngay ra khí thế của y
- Xin lỗi Liễu tỉnh trưởng...
Bạch Vô Hà lí nhí nói, miệng gượng cười, vẻ mặt rất ủ rũ.
Liễu Tuấn xua tay, nói:
- Có cần tôi giúp không?
Bạch Vô Hà lắc đầu, không biết là không cần Liễu Tuấn giúp, hay là đang giễu cợt mình, lại thẫn thờ một lúc mới thở dài nói:
- Thật xấu hổ... Ba tôi, ông ấy sao mãi không thay đổi được cái thói ham cờ bạc, lần nào cũng bị Cổ Chấn Quốc lừa...
- Tên Cổ Chấn Quốc đó rốt cuộc là người thế nào?
Liễu Tuấn có chút tò mò, Liễu tỉnh trưởng vốn không phải người lắm chuyện, hôm nay hơi đặc biệt.
Bạch Vô Hà thở ra một tiếng nói:
- Cổ Chấn Quốc là vị hôn phu của tôi.. Nghiêm khắc mà nói là vị hôn phu trước kia. Khi ấy tôi mới tới thủ đô chưa lâu, tới cùng ba tôi, ông ấy ham cờ bạc, bao năm qua không chịu sửa...
Thấy Liễu Tuấn không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, Bạch Vô Hà như tìm được tri kỷ, ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn, bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Kỳ thực câu chuyện này chẳng có gì mới mẻ nữa, thấy quá nhiều rồi. Bạch Vô Hà tới thủ đô mưu sinh, vì mẹ cô qua đời nhiều năm trước, để cha ở lại Tô Châu một mình không yên tâm, liền đưa cả cha tới kinh thành. Khi mới tới, cuộc sống rất khó khăn, bận rộn diễn xuất, thời gian ở cạnh cha ít, mà cha cô lại có cái tật cờ bạc, rảnh rỗi ở nhà, bệnh cũ lại tái phát.
Ông Bạch biết con gái rất ghét mình đánh bạc, nên mới đầu cẩn thận giấu Bạch Vô Hà, cũng không biết ông ta không may hay do bị người ta giở trò, mà luôn xui xẻo , thua thảm. Mới đầu còn cố duy trì được, về sau thì không chống đỡ nổi nữa.
Nợ tiền bài bạc đâu dễ quịt, không phải là kẻ có chút thế lực, cũng chẳng dám cho người ta nợ tiền đánh bạc.
Đợi tới khi Ông Bạch không giấu nổi nữa, phải khai báo với Bạch Vô Hà, thì đã nợ một món tiền lớn.
- Gần 100.000 nghìn, khi ấy chúng tôi vừa mới giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, nhà vẫn đi thuê.. Món tiền lớn như thế bất kể thế nào cũng không trả nổi, chẳng còn cách nào, đành phải nhận sự giúp đỡ của Cổ Chấn Quốc...
Bạch Vô Hà nói tới đó lại vén mái tóc, cười buồn.
- Cổ Chấn Quốc là kẻ thất nghiệp, bình thường làm những gì tôi không biết, ba tôi nói là bạn đánh bài của ông ấy, đoán chừng chẳng phải là hạng đàng hoàng gì, nếu không lấy đâu ra một lúc 100.000 cho ba tôi trả nợ? Nhưng người đó tôi không thích, nằm mơ cũng không muốn sống cùng một kẻ như thế...
Bạch Vô Hà thở dài.
Liễu Tuấn gật đầu, y cũng khó tưởng tượng ra hai người đó có thể sống với nhau, nhưng hạng lưu manh đó lại có số tiền lớn, cởi bỏ nguy cấp cho Bạch Vô Hà.
- Quan hệ bạn bè của chúng tôi cũng chẳng được bao lâu, về sau chúng tôi diễn xuất tương đối chính quy rồi, thu nhập cũng đủ, tôi lập tức gom tiền trả cho hắn.
Liễu Tuấn hỏi:
- Vậy hôm nay hắn còn tìm cô đòi tiền là sao?
Bạch Vô Hà đỏ mặt:
- Ôi, chẳng phải vì tôi không có kinh nghiệm sao? Tôi đâu có biết trên đời có loại người như thế, rõ ràng cầm tiền của người ta, chớp mắt một cái lại chối ngay được.
Liễu Tuấn không nói được gì.
Nói ra cũng chẳng trách được Bạch Vô Hà, người làm nghệ thuật, trong chuyện thường ngày đôi khi tỏ ra khá đơn thuẩn, nói là thiểu năng cũng không phải quá.
Thấy vẻ mặt đó của Liễu Tuấn, Bạch Vô Hà có chút xấu hổ, cười áy náy nói:
- Xin lỗi Liễu tỉnh trưởng, mời ngài tới làm khách, không chiêu đãi cho tốt, lại cứ nói chuyện phiền lòng.. Bất quá thực sự cám ơn ngài, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện này với người khác, trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi.
Liễu Tuấn cười nói:
- Có bạn vẫn tốt hơn, vị dụ có vài người bạn thân trong khuê phòng, thì có thể trò chuyện rồi.
- Ban thân? Chuyện này giữa bạn bè với nhau không tiện nói.
Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu, bạn bè thân thiết đôi khi có thể nói tất cả, đôi khi có lời không thể nói. Phải xem tính cách từng người.
Đang nói chuyện, bên ngoài tựa hồ có tiếng động.
Bạch Vô Hà mặt tái đi, đứng dậy cuống lên:
- Có thể là Cổ Chấn Quốc tìm tới nơi rồi.
Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Không sao, đừng lo.
Bạch Vô Hà gật đầu, đi nhanh ra cửa, nhìn qua lỗ cửa, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, nhìn Liễu Tuấn, muốn nói lại thôi.
Liễu Tuấn nói:
- Mở cửa đi, có gì muốn nói cứ bảo họ vào nói.
Bạch Vô Hà do dự một chút, nghe lời mở cửa.
Tình hình bên ngoài rất náo nhiệt, ước chừng có năm sáu người, trong đó có hai kẻ đang rên rỉ trên mặt đất, tựa hồ bị ăn đòn, không bò dậy nổi, hai người còn lại bị hai người Lý Sam mỗi người ấn người lên tường.
Một người trong đó không ngờ là Cổ Chấn Quốc, người còn lại tuổi khá lớn, chừng năm mấy.
Liễu Tuấn vào nhà Bạch Vô Hà, hai người Lý Sam cảnh giới ở bên ngoài, Cố Chấn Quốc không rõ tình hình xông thẳng vào, va ngay phải họng súng, đám Lý Sam chẳng phải quan quân cục cảnh vệ, ra tay càng chẳng cần cố kỵ gì.
- Ba!
Bạch Vô Hà nhìn nam nhân trên 50 kia thét lên. Đoán chừng ông ta bị Cổ Chấn Quốc uy hiếp tới đây, nhưng lại bị vạ lây.
May Lý Sam thấy ông ta cao tuổi, không ra tay, nếu không phải nếm mùi đau khổ rồi.
Liễu Tuấn chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa liếc một cái nói:
- Để cho bọn họ vào.
Hai người Lý Sam buôn tay, Cổ Chấn Quốc xoa cổ, vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn Lý Sam, đứng ở đó không biết phải làm sao.
Liễu Tuấn nói xong câu kia là lập tức đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra dùng một giọng địa phương mà chẳng ai hiểu nổi nói mấy câu, chẳng hiểu gọi điện cho ai.
- Vào đi.
Lý Sam đưa tay đẩy Cổ Chấn Quốc một cái, hắn loạng choảng vào phòng, ông Bạch cũng theo vào. Trước đó Cổ Chấn Quốc muốn vào Lý Sam cũng chẳng cho, giờ có lệnh của Liễu Tuấn, hắn không muốn vào cũng không được.
Con hai tên đàn em đang rên rỉ ở dưới đất thì không cần phải vào, cứ việc nằm đó mà rên.
Lý Sam cũng theo vào, đứng ở một bên đề phòng Cổ Chấn Quốc có hành động lạ, thật ra Lý Sam cũng biết chuyện này là dư thừa, nhưng thân là vệ sĩ chuyện trong chức trách không thể hàm hồ, nếu để Liễu Tuấn phải ra tay thì thật mất mặt.
Cổ Chấn Quốc nằm mơ cũng không ngờ Liễu Tuấn còn ở nơi này, liền len lén nhìn y, càng nhìn càng nổi giận, kẻ này mặt trắng, đi xe Audi, mang hai tên vệ si, có thể thấy lai lịch không nhỏ, đoán chừng là hạng nhị thế tổ ở thủ đô. Bất kể thế nào mình cũng kém quá xa, nhìn tình hình này, đoán chừng y có ý với Bạch Vô Hà, thế cũng đành nam nhân nào thấy Bạch Vô Hà tim chẳng đập rộn lên. Quan trọng là không ngờ Bạch Vô Hà lại giữ Liễu Tuấn lại làm khách, có thể thấy ả lẳng lơ này động tình rồi. Nếu hai người này tới với nhau thật, sau này hắn chẳng còn liên quan gì nữa.
Không đấu nổi người ta mà.
Vậy là tâm huyết bao năm trôi theo dòng nước, tốn bao công sức mới kiếm được cái "danh diệu" vị hôn phu, đãi ngộ tốt nhất chỉ là nắm tay, môi chẳng được chạm vào. Nghĩ tới đây Cổ Chấn Quốc hối hận vô cùng, sớm biết như thế mình giả vờ lịch sự gì chứ, cứ đè ngửa ra, không phải hối hận như hiện giờ.
Mẹ nó phải trách cô ta quá giỏi lừa người ta, mỗi lần muốn có hành động, là bị cô ta nũng nịu lừa mất, phải cắn răng nhịn. Bạch Vô Hà thấy ủy khuất, Cổ Chấn Quốc càng thấy ủy khuất.
Có điều Liễu Tuấn hiển hiên không hiểu được sự "ủy khuất" của hắn, lạnh nhạt hỏi:
- Cổ Chấn Quốc, chuyện này là sao?
- Mày ... Tiên sinh, đây là chuyện riêng của nhà họ Bạch chúng tôi.
Thấy Liễu Tuấn làm ra vẻ, trong lòng Cổ Chấn Quốc càng khó chịu câu "mày là cái chó gì?" Thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng, còn may nhớ tới sự lợi hại của Lý Sam, liền nuốt lại. Nhưng ý "nước sông không phạm nước giếng" vẫn biểu đạt rõ ràng.
Loại nhân vật giang hồ như Cổ Chấn Quốc là thế, anh có mạnh, nhưng hắn không rõ thân thế của anh thì trong lòng không phục. Lần này tao không phòng bị, nên mày được thể thôi, lần sau gặp lại, mày còn chiếm được thượng phong hay không thì phải đợi.
Liễu Tuấn nhíu mày, không hỏi hắn nữa mà quay sang Bạch Vô Hà:
- Bạch tiểu thư, lệnh tôn bị sợ hãi, cô an bài chút đi.
Thực sự ông Bạch bị hoảng sợ không nhỏ, mặt vẫn lúc trắng lúc đỏ, nhìn kỹ thì ông ta không xấu, khá tuấn lãng, không có dung mạo như thế, cũng chẳng sinh ra được mỹ nữ như Bạch Vô Hà. Nhưng hiện giờ ánh mắt ngây dại, toàn thân run rẩy, tới nhà mình vẫn đứng ngây ra đó không dám ngồi xuống.
Bạch Vô Hà khẽ thở dài, nói với cha:
- Ba ngồi đi, con pha trà cho ba.
Ông Bạch có không phải thế nào, chung quy cũng là ba cô.
- Ừ ừ...
Ông Bạch đáp lời, ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn, len lén nhìn y, nhưng chạm ngay phải ánh mắt Liễu Tuấn, vội quay mặt đi, không dám nhìn y nữa.
Ông ta chẳng ra gì, nhưng mấy chục năm sống trên đời cũng không phải là vứt đi, nhìn một cái là nhận ra ngay ra khí thế của y
/2140
|