- Khổng Học Hải bảo cô làm thế phải không?
Câu nói này lập tức làm Bạch Vô Hà sững sờ, Liễu Tuấn nói thẳng thắn như thế, dù Bạch Vô Hà thông minh hơn gấp trăm lần, trong lúc bất ngờ, cũng không thể giải thích hợp lý.
Liễu Tuấn đứng dậy, chậm rãi đi đi tới, điều chỉnh đèn phòng khách sáng lên, nhìn Bạch Vô Hà đang ngồi ngây ra trên mặt đất, ánh mắt rất bình tĩnh.
- Làm... Làm sao anh biết.
Một lúc sau, Bạch Vô Hà hơi bình tĩnh lại, lắp bắp nói.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Cô không nên tin loại người như Cổ Chấn Quốc.
- Cổ Chấn Quốc? Hắn bán đứng chúng tôi?
Liẫu Tuấn thản nhiên nói:
- Không thể nói là bán đứng, cô và hắn đâu phải là bạn bè gì, chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Món đạo cụ này không được tốt lắm.
Bạch Vô Hà nhìn Liễu Tuấn trân trân, nói không ra lời.
Trong phòng khách xuất hiện im lặng ngắn ngủi.
Qua một hồi, Bạch Vô Hà đứng dậy, suy sụp ngồi xuống ghế sô pha, cổ áo ngủ vốn kéo trễ được thặt chặt, khoanh tay trước ngực, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, vừa chạm vào ánh mắt của y liền quay đầu đi.
Liễu Tuấn khẽ thở dài.
Chuyện này y cũng rất buồn.
- Tôi đã sớm nói với anh ta, chuyện n ày không thực hiện được đâu, anh ta không tin, nhất định muốn thử...
Bạch Vô Hà lẩm bẩm nói:
Hắn không thử càng không có đường sống.
Có điều câu này Liễu Tuấn không nói ra.
Bạch Vô Hà là tình nhân của Khổng Học Hải, chuyện này Liễu Tuấn cũng mới biết cách đây không lâu. Nói ra thực sự là may mắn, Bạch Vô Hà diễn xuất quá thật, khiến Liễu Tuấn thương cảm. Để tiếp cận với Liễu Tuấn, đã bịa ra câu chuyện bị người ta ức hiếp, Cổ Chấn Quốc chính là đạo cụ.
Không ngờ Cổ Chấn Quốc vừa bị bắt lại khai hết sạch ra.
Điều này làm Bạch Vô Hà không ngờ.
Vốn cho rằng Liễu Tuấn chỉ giáo huấn Cổ Chấn Quốc một chút, vì "anh hùng cứu mỹ nhân", không ngờ lại mạnh tay với Cổ Chấn Quốc.
Chẳng lẽ anh ấy sớm đã phát hiện ra chuyện này có vấn đề?
Bạch Vô Hà bất giác nhìn Liễu Tuấn, mắt đầy sợ hãi.
Kỳ thực Bạch Vô Hà đề cao Liễu Tuấn quá rồi, y tất nhiên cơ trí, nhưng không phải thần tiên, làm sao nhìn ra trong chuyện này có vấn đề, quan trọng là ở Trình Tân Kiến.
Trình Tân Kiến nghĩa khí với Liễu tuấn khỏi phải nói, hôm đó nửa đêm canh ba, Tuấn thiếu gia gọi điện bảo hắn tới xử lý một tên khốn mù mắt, Trình Tân Kiến liền để ý ngay, thấy vẻ đoan trang quyến rũ của Bạch Vô Hà, Trình chục liền cho rằng mình hiểu ngọn nguồn rồi.
Té ra là một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Tên khốn này sao lại đen đủi thế? Ai không chọc lại đi chọc vào nữ nhân của Liễu Tuấn.
Chuyện này Trình Tân Kiến ngứa mắt nhất.
Dám tranh hàng của Tuấn thiếu gia, phản rồi!
Nếu như Cổ Chấn Quốc tạo thành uy hiếp với "nữ nhân" của Tuấn thiếu gia, Trình Tân Kiến không thể qua loa đươc, sai Lưu Tiên Bảo chăm sóc Cổ Chấn Quốc kỹ càng, đem chuyện thối tha mà tổ tiên 18 đời nhà hắn khai ra rõ ràng. Chỉ cần hắn có tư cách phán hình án, thì cho hắn đi ăn cơm tù hãy nói. Ít nhất trong mấy năm đó hắn không thể đụng vào nữ nhân của Liễu Tuấn.
Có mệnh lệnh chính xác, Lưu Tiên Bảo còn do dự gì nữa, vừa đem Cổ Chấn Quốc về cục, lập tức dùng thủ đoạn, quyết tâm tra tới cùng. Loại lưu manh như Cổ Chấn Quốc, đít toàn phân, bình thường không thèm chấp, vấn đề không lớn. Một khi nghiêm túc tra, chỉnh đốn tài liệu, phán hắn năm bảy năm chẳng khó gì.
Cổ Chấn Quốc ban đầu chẳng thèm để ý.
Dù sao mình chỉ diễn kịch, không làm gì Bạch Vô Hà cả, vào đồn thì như cơm bữa rồi.
Nhưng hắn lập tức thấy tình thế không ổn, Lưu Tiên Bào muốn dồn hắn vào đường cùng, Cổ Chấn Quốc kinh hoàng, ý thức được người ta coi mình đụng vào của riêng của nhân vật lớn, không định tha cho hắn.
Loại người như hắn, cái gì thì tệ chứ trở mặt thì cực nhanh, vừa thấy tình hình không ổn, lập tức ngoan ngoãn khai hết mình được người ta thuê diễn trò mà thôi, hơn nữa người phó thác hắn, là Bạch Vô Hà.
Lưu Tiên Bảo không ngở thẩm vấn ra kết quả này, không khỏi dở khóc dở cười, có điều không dám chậm trễ, lập tức bào cáo cho Trình Tân Kiến.
Trình Tân Kiến vừa nghe lập tức trở nên cảnh giác.
Thì ra mình đoán sai, không phải Tiểu Tuấn tán gái, mà là gái muốn tán Tiểu Tuấn, lại còn bày ra khổ nhục kế. Nữ nhân này mưu tính kỹ càng muốn tiếp cận với Liễu Tuấn, khẳng định không đơn giản, nếu như tham quyền thế của Liễu Tuấn muốn "đào mỏ" thì cũng đành, chẳng may có âm mưu khác.
Không thể xem thường.
Hiện giờ những âm mưu quỷ kế nhắm vào Liễu Tuấn không ít.
Trình Tân Kiến lầm tức cùng đám Tiêu Kiếm tới chi cục Bắc Hoàn, thẩm vấn lại Cổ Chấn Quốc. Tuy hắn đúng là chỉ biết một số chuyện không chi tiết lắm, nhưng đối với Trình Tân Kiến mà nói, thế là đủ rồi.
Cổ Chấn Quốc khai, Bạch Vô Hà là tình nhân của một ông chủ nào đó bao, nghe nói là giám đốc nghân hàng gì đó, luôn có qua lại. Cổ Chấn Quốc còn gặp hai lần, lần này lại nhìn trúng một ông chủ khác, bảo hắn diễn kịch. Còn cái khác thì Cổ Chấn Quốc không biết, càng không biết lần này ông chủ mà Bạch Vô Hà nhìn trúng là thần thánh phương nào.
Có đều mối này thì dễ tra thôi.
Quê Bạch Vô Hà ở đó, tra rất dễ, Trình Tân Kiến đem tất cả ảnh giám đốc ngân hàng tỉnh S ra bày trước mặt Cổ Chấn Quốc bảo hắn nhận diện, Cổ Chấn Quốc chỉ ra Khổng Học Hải.
Chân tướng sáng tỏ.
Là Khổng Học Hải sai Bạch Vô Hà tiếp cận Liễu Tuấn.
Còn về mục đích cũng rõ.
Hiện giờ Khâu Tình Xuyên đã giơ đồ đao lên, một mục tiêu chủ yếu trong đó là Khổng Học Hải, điều này Trình Tân Kiến biết rõ.
Là đại tướng đắc lực của Nghiêm Liễu hệ, hắn trắng phải là thiểu năng chính trị.
Đoán chừng Khổng Học Hải bị ép vào đường cùng rồi, không thể không dùng chiêu này.
Đối với Khổng Học Hải, làm như thế không có nguy hiểm gì, ngược lại hắn không liều thì chết là cái chắc, liền tối đa cũng chết. Nếu kế hoạch thực thi thuận lợi còn có một tia hi vọng.
Tóm lấy điểm yếu của Liễu Tuấn, còn đường mà mặc cả.
- Nếu như anh đã biết, vì sao còn muốn tới?
Bạch Vô Hà ngây ra một hồi đột nhiên hỏi, ánh mắt hoang mang.
Liễu Tuấn cau mày.
Câu này của Bạch Vô Hà không dễ trả lời, bản thân y cũng không xác định được, nói là do tò mò, muốn xem Bạch Vô Hà diễn xuất thế nào cũng đúng. Có lẽ đa phần nguyên nhân ở chỗ, y không phản cảm với Bạch Vô Hà.
Bạch Vô Hà vì Khổng Học Hải làm chuyện này, nói rõ cô là một cô gái si tình, cô gãi hãm vào lưỡi tình không thoát ra được như thế, kỳ thực bên cạnh Liễu Tuấn không ít.
Không thể nói là đáng kính, nhưng ít nhất không đáng hận.
Riêng nhìn bề ngoài Khổng Học Hải phong độ lỗi lạc, lại ở vị trí cao, chính là loại người mà Bạch Vô Hà thích, bất kể là xuất phát vì lý do tình cảm hay là nhu cầu hiện thực, Bạch Vô Hà yêu Khổng Học Hải, cam tâm làm bất kỳ việc gì cho hắn, cũng có thể hiểu được.
- Xin anh tha cho anh ấy.
Thấy Liễu Tuấn hồi lâu không nói, Bạch Vô Hà cầu khẩn hết sức đáng thương.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Đây không phải là vấn đề tôi có tha cho hắn không, tôi không quản tới được. Nhưng hắn ta phạm pháp, thì phải bị trừng phạt.
Bạch Vô Hà cười nhạt, tâm tình rõ ràng bị kích thích, nhìn y trừng trừng nói:
- Anh đừng nói với tôi những lời này, tôi còn không rõ những người làm quan sao? Có được mấy người tốt? Còn chẳng phải phải là anh có quyền lớn, chỗ dựa mạnh, cho nên anh mới nói lời này? Anh làm tỉnh trưởng, chuyện gì cũng quy củ sao? Cũng đúng với lương tâm sao? Cũng đúng luật pháp sao?
Liễu Tuấn im lặng không nói.
Bạch Vô Hà kích động, nói lý với cô là không cần thiết nữa.
- Cầu xin anh, Liễu Tuấn, hãy giúp anh ấy... Anh ấy là người tốt, đối xử với tôi rất tốt... Có lẽ anh ấy phạm sai lầm thật, nhưng phạm sai lầm có thể sửa mà, không phải các anh thường luôn nói, chỉ cần sửa sai thì vẫn là đồng chí tốt sao? Anh ấy rất giỏi, rất có năng lực.. Lần này anh giúp anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ bán mạng vì anh...
Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.
Bạch Vô Hà đứng dậy, cắn răng, tay cầm lấy dây lưng, chầm chậm cởi ra, chiếc váy ngủ trên người cô rơi xuống, lộ ra tấm thân hoàn mỹ.
Bên trong áo ngủ không hề có gì.
- Tôi biết hôm nay anh tới, như vạy căn phòng này anh cho người đã tra xét , không có vấn đề gì. Chỉ cần anh giúp anh ấy, tôi là của anh, anh muốn làm gì cũng được. Hơn nữa từ nay trở đi, tùy anh sai bảo.
Bạch Vô Hà nhìn Liễu Tuấn, nói rất bình tĩnh.
Thế nhưng Bạch Vô Hò mau chóng thất vọng, Liễu Tuấn cũng đang nhìn cô, không hề né tránh, có điều ánh mắt còn bình tĩnh hơn cô, cứ như đối diện không phải là tấm thân câu hồn nhiếp phách, mà là không khí.
Liễu Tuấn nói:
- Hôm nay tôi tới không phải muốn giúp hắn, mà là muốn giúp cô. Khổng Học Hải vi phạm luật pháp, nhất định phải bị trừng phạt, không ai giúp được. Nhưng cô thì khác, cô có tài hoa, có thiên thú hơn người, nếu như sau này cô một lòng phát triển theo đường âm nhạc sẽ có tiền đồ. Khổng Học Hải là Khổng Học Hải, Bạch Vô Hà là Bạch Vô Hà, cô không cần phải chế cùng hắn. Mười năm có thể có một trạng nguyên, nhưng mười năm chưa chắc có một nghệ sĩ tài ba... Cô tự xem mà làm đi.
Câu nói này lập tức làm Bạch Vô Hà sững sờ, Liễu Tuấn nói thẳng thắn như thế, dù Bạch Vô Hà thông minh hơn gấp trăm lần, trong lúc bất ngờ, cũng không thể giải thích hợp lý.
Liễu Tuấn đứng dậy, chậm rãi đi đi tới, điều chỉnh đèn phòng khách sáng lên, nhìn Bạch Vô Hà đang ngồi ngây ra trên mặt đất, ánh mắt rất bình tĩnh.
- Làm... Làm sao anh biết.
Một lúc sau, Bạch Vô Hà hơi bình tĩnh lại, lắp bắp nói.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Cô không nên tin loại người như Cổ Chấn Quốc.
- Cổ Chấn Quốc? Hắn bán đứng chúng tôi?
Liẫu Tuấn thản nhiên nói:
- Không thể nói là bán đứng, cô và hắn đâu phải là bạn bè gì, chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Món đạo cụ này không được tốt lắm.
Bạch Vô Hà nhìn Liễu Tuấn trân trân, nói không ra lời.
Trong phòng khách xuất hiện im lặng ngắn ngủi.
Qua một hồi, Bạch Vô Hà đứng dậy, suy sụp ngồi xuống ghế sô pha, cổ áo ngủ vốn kéo trễ được thặt chặt, khoanh tay trước ngực, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, vừa chạm vào ánh mắt của y liền quay đầu đi.
Liễu Tuấn khẽ thở dài.
Chuyện này y cũng rất buồn.
- Tôi đã sớm nói với anh ta, chuyện n ày không thực hiện được đâu, anh ta không tin, nhất định muốn thử...
Bạch Vô Hà lẩm bẩm nói:
Hắn không thử càng không có đường sống.
Có điều câu này Liễu Tuấn không nói ra.
Bạch Vô Hà là tình nhân của Khổng Học Hải, chuyện này Liễu Tuấn cũng mới biết cách đây không lâu. Nói ra thực sự là may mắn, Bạch Vô Hà diễn xuất quá thật, khiến Liễu Tuấn thương cảm. Để tiếp cận với Liễu Tuấn, đã bịa ra câu chuyện bị người ta ức hiếp, Cổ Chấn Quốc chính là đạo cụ.
Không ngờ Cổ Chấn Quốc vừa bị bắt lại khai hết sạch ra.
Điều này làm Bạch Vô Hà không ngờ.
Vốn cho rằng Liễu Tuấn chỉ giáo huấn Cổ Chấn Quốc một chút, vì "anh hùng cứu mỹ nhân", không ngờ lại mạnh tay với Cổ Chấn Quốc.
Chẳng lẽ anh ấy sớm đã phát hiện ra chuyện này có vấn đề?
Bạch Vô Hà bất giác nhìn Liễu Tuấn, mắt đầy sợ hãi.
Kỳ thực Bạch Vô Hà đề cao Liễu Tuấn quá rồi, y tất nhiên cơ trí, nhưng không phải thần tiên, làm sao nhìn ra trong chuyện này có vấn đề, quan trọng là ở Trình Tân Kiến.
Trình Tân Kiến nghĩa khí với Liễu tuấn khỏi phải nói, hôm đó nửa đêm canh ba, Tuấn thiếu gia gọi điện bảo hắn tới xử lý một tên khốn mù mắt, Trình Tân Kiến liền để ý ngay, thấy vẻ đoan trang quyến rũ của Bạch Vô Hà, Trình chục liền cho rằng mình hiểu ngọn nguồn rồi.
Té ra là một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Tên khốn này sao lại đen đủi thế? Ai không chọc lại đi chọc vào nữ nhân của Liễu Tuấn.
Chuyện này Trình Tân Kiến ngứa mắt nhất.
Dám tranh hàng của Tuấn thiếu gia, phản rồi!
Nếu như Cổ Chấn Quốc tạo thành uy hiếp với "nữ nhân" của Tuấn thiếu gia, Trình Tân Kiến không thể qua loa đươc, sai Lưu Tiên Bảo chăm sóc Cổ Chấn Quốc kỹ càng, đem chuyện thối tha mà tổ tiên 18 đời nhà hắn khai ra rõ ràng. Chỉ cần hắn có tư cách phán hình án, thì cho hắn đi ăn cơm tù hãy nói. Ít nhất trong mấy năm đó hắn không thể đụng vào nữ nhân của Liễu Tuấn.
Có mệnh lệnh chính xác, Lưu Tiên Bảo còn do dự gì nữa, vừa đem Cổ Chấn Quốc về cục, lập tức dùng thủ đoạn, quyết tâm tra tới cùng. Loại lưu manh như Cổ Chấn Quốc, đít toàn phân, bình thường không thèm chấp, vấn đề không lớn. Một khi nghiêm túc tra, chỉnh đốn tài liệu, phán hắn năm bảy năm chẳng khó gì.
Cổ Chấn Quốc ban đầu chẳng thèm để ý.
Dù sao mình chỉ diễn kịch, không làm gì Bạch Vô Hà cả, vào đồn thì như cơm bữa rồi.
Nhưng hắn lập tức thấy tình thế không ổn, Lưu Tiên Bào muốn dồn hắn vào đường cùng, Cổ Chấn Quốc kinh hoàng, ý thức được người ta coi mình đụng vào của riêng của nhân vật lớn, không định tha cho hắn.
Loại người như hắn, cái gì thì tệ chứ trở mặt thì cực nhanh, vừa thấy tình hình không ổn, lập tức ngoan ngoãn khai hết mình được người ta thuê diễn trò mà thôi, hơn nữa người phó thác hắn, là Bạch Vô Hà.
Lưu Tiên Bảo không ngở thẩm vấn ra kết quả này, không khỏi dở khóc dở cười, có điều không dám chậm trễ, lập tức bào cáo cho Trình Tân Kiến.
Trình Tân Kiến vừa nghe lập tức trở nên cảnh giác.
Thì ra mình đoán sai, không phải Tiểu Tuấn tán gái, mà là gái muốn tán Tiểu Tuấn, lại còn bày ra khổ nhục kế. Nữ nhân này mưu tính kỹ càng muốn tiếp cận với Liễu Tuấn, khẳng định không đơn giản, nếu như tham quyền thế của Liễu Tuấn muốn "đào mỏ" thì cũng đành, chẳng may có âm mưu khác.
Không thể xem thường.
Hiện giờ những âm mưu quỷ kế nhắm vào Liễu Tuấn không ít.
Trình Tân Kiến lầm tức cùng đám Tiêu Kiếm tới chi cục Bắc Hoàn, thẩm vấn lại Cổ Chấn Quốc. Tuy hắn đúng là chỉ biết một số chuyện không chi tiết lắm, nhưng đối với Trình Tân Kiến mà nói, thế là đủ rồi.
Cổ Chấn Quốc khai, Bạch Vô Hà là tình nhân của một ông chủ nào đó bao, nghe nói là giám đốc nghân hàng gì đó, luôn có qua lại. Cổ Chấn Quốc còn gặp hai lần, lần này lại nhìn trúng một ông chủ khác, bảo hắn diễn kịch. Còn cái khác thì Cổ Chấn Quốc không biết, càng không biết lần này ông chủ mà Bạch Vô Hà nhìn trúng là thần thánh phương nào.
Có đều mối này thì dễ tra thôi.
Quê Bạch Vô Hà ở đó, tra rất dễ, Trình Tân Kiến đem tất cả ảnh giám đốc ngân hàng tỉnh S ra bày trước mặt Cổ Chấn Quốc bảo hắn nhận diện, Cổ Chấn Quốc chỉ ra Khổng Học Hải.
Chân tướng sáng tỏ.
Là Khổng Học Hải sai Bạch Vô Hà tiếp cận Liễu Tuấn.
Còn về mục đích cũng rõ.
Hiện giờ Khâu Tình Xuyên đã giơ đồ đao lên, một mục tiêu chủ yếu trong đó là Khổng Học Hải, điều này Trình Tân Kiến biết rõ.
Là đại tướng đắc lực của Nghiêm Liễu hệ, hắn trắng phải là thiểu năng chính trị.
Đoán chừng Khổng Học Hải bị ép vào đường cùng rồi, không thể không dùng chiêu này.
Đối với Khổng Học Hải, làm như thế không có nguy hiểm gì, ngược lại hắn không liều thì chết là cái chắc, liền tối đa cũng chết. Nếu kế hoạch thực thi thuận lợi còn có một tia hi vọng.
Tóm lấy điểm yếu của Liễu Tuấn, còn đường mà mặc cả.
- Nếu như anh đã biết, vì sao còn muốn tới?
Bạch Vô Hà ngây ra một hồi đột nhiên hỏi, ánh mắt hoang mang.
Liễu Tuấn cau mày.
Câu này của Bạch Vô Hà không dễ trả lời, bản thân y cũng không xác định được, nói là do tò mò, muốn xem Bạch Vô Hà diễn xuất thế nào cũng đúng. Có lẽ đa phần nguyên nhân ở chỗ, y không phản cảm với Bạch Vô Hà.
Bạch Vô Hà vì Khổng Học Hải làm chuyện này, nói rõ cô là một cô gái si tình, cô gãi hãm vào lưỡi tình không thoát ra được như thế, kỳ thực bên cạnh Liễu Tuấn không ít.
Không thể nói là đáng kính, nhưng ít nhất không đáng hận.
Riêng nhìn bề ngoài Khổng Học Hải phong độ lỗi lạc, lại ở vị trí cao, chính là loại người mà Bạch Vô Hà thích, bất kể là xuất phát vì lý do tình cảm hay là nhu cầu hiện thực, Bạch Vô Hà yêu Khổng Học Hải, cam tâm làm bất kỳ việc gì cho hắn, cũng có thể hiểu được.
- Xin anh tha cho anh ấy.
Thấy Liễu Tuấn hồi lâu không nói, Bạch Vô Hà cầu khẩn hết sức đáng thương.
Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Đây không phải là vấn đề tôi có tha cho hắn không, tôi không quản tới được. Nhưng hắn ta phạm pháp, thì phải bị trừng phạt.
Bạch Vô Hà cười nhạt, tâm tình rõ ràng bị kích thích, nhìn y trừng trừng nói:
- Anh đừng nói với tôi những lời này, tôi còn không rõ những người làm quan sao? Có được mấy người tốt? Còn chẳng phải phải là anh có quyền lớn, chỗ dựa mạnh, cho nên anh mới nói lời này? Anh làm tỉnh trưởng, chuyện gì cũng quy củ sao? Cũng đúng với lương tâm sao? Cũng đúng luật pháp sao?
Liễu Tuấn im lặng không nói.
Bạch Vô Hà kích động, nói lý với cô là không cần thiết nữa.
- Cầu xin anh, Liễu Tuấn, hãy giúp anh ấy... Anh ấy là người tốt, đối xử với tôi rất tốt... Có lẽ anh ấy phạm sai lầm thật, nhưng phạm sai lầm có thể sửa mà, không phải các anh thường luôn nói, chỉ cần sửa sai thì vẫn là đồng chí tốt sao? Anh ấy rất giỏi, rất có năng lực.. Lần này anh giúp anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ bán mạng vì anh...
Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.
Bạch Vô Hà đứng dậy, cắn răng, tay cầm lấy dây lưng, chầm chậm cởi ra, chiếc váy ngủ trên người cô rơi xuống, lộ ra tấm thân hoàn mỹ.
Bên trong áo ngủ không hề có gì.
- Tôi biết hôm nay anh tới, như vạy căn phòng này anh cho người đã tra xét , không có vấn đề gì. Chỉ cần anh giúp anh ấy, tôi là của anh, anh muốn làm gì cũng được. Hơn nữa từ nay trở đi, tùy anh sai bảo.
Bạch Vô Hà nhìn Liễu Tuấn, nói rất bình tĩnh.
Thế nhưng Bạch Vô Hò mau chóng thất vọng, Liễu Tuấn cũng đang nhìn cô, không hề né tránh, có điều ánh mắt còn bình tĩnh hơn cô, cứ như đối diện không phải là tấm thân câu hồn nhiếp phách, mà là không khí.
Liễu Tuấn nói:
- Hôm nay tôi tới không phải muốn giúp hắn, mà là muốn giúp cô. Khổng Học Hải vi phạm luật pháp, nhất định phải bị trừng phạt, không ai giúp được. Nhưng cô thì khác, cô có tài hoa, có thiên thú hơn người, nếu như sau này cô một lòng phát triển theo đường âm nhạc sẽ có tiền đồ. Khổng Học Hải là Khổng Học Hải, Bạch Vô Hà là Bạch Vô Hà, cô không cần phải chế cùng hắn. Mười năm có thể có một trạng nguyên, nhưng mười năm chưa chắc có một nghệ sĩ tài ba... Cô tự xem mà làm đi.
/2140
|