Bốn người bắn súng rất vui, có điều Mai Ngạo Hàn tựa hồ khá bận, bắn được vài lượt thì có điện thoại gọi tới, nhận điện xong liền cáo từ rời đi.
Mao Ngạo Hàn tính cách hướng ngoại vừa đi, Tào Hiểu Quốc càng thêm áp lực, Dung Bách Xuyên nhìn rất ôn hòa, đứng đó là với người không rõ chức vụ trong đảng của ông mà thôi, còn với Tào Hiểu Quốc thì thấy áp lực vô cùng. Thêm vào có Liễu Tuấn ở đây, mỗi một câu nói Tào Hiểu Quốc đúng là phải uốn lưỡi bảy lần, chỉ sợ ý tứ nào đó biểu đạt sai, dẫn tới hiểu lầm.
Liễu Tuấn tựau hồ nhìn ra Tào Hiểu Quốc rất "vất vả", mỉm cười nói:
- Hiểu Quốc, nếu anh có chuyện thì đi trước đi, tôi tiếp Dung bí thư.
Tào Hiểu Quốc cầu câu này của Liễu Tuấn mà không được, tức thì không kiềm chế được, liền từ biệt Liễu Tuấn và Dung Bách Xuyên.
Nhìn theo bong lưng của hắn, Dung Bách Xuyên trầm tư:
- Liễu tỉnh trưởng, nghe nói đồng chí Tào Hiểu Quốc và đồng chí Lưu Phi Bằng qua lại rất mật thiết?
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Đùng, trước kia là như thế.
Không ngờ Dung Bách Xuyên ở tận tây bắc mà hiểu rõ chính cục của tỉnh A như thế, có điều Liễu Tuấn nghĩ ngay tới Duyên Nguyên Ích, hai người đó là bạn đại học, giao tình thân thiết, Dương Nguyên Ích thi thoảng nói chuyện chính trị tỉnh A với Dung Bách Xuyên là đương nhiên. Hơn nữa Dung Bách Xuyên cũng luôn quan tâm tới sự trưởng thành của y, có khả năng do ông chủ động hỏi tới.
Trước kia là thế.
Dung Bách Xuyên cười đầy thâm ý.
Chỉ an bài một cuộc gặp gỡ, đã đem một cán bộ của Lưu Phi Bằng "phản bội" rồi, ít nhất thì cũng có ngăn cách, trước kia chỉ nghe thấy Liễu Tuấn đấu tranh, lần này đích thân nhìn thấy rồi.
Thủ tướng ôn hòa lịch thiệp như thế, sao lại nuôi dạy lên đứa con "giỏi đấu đá" như vậy?
Trường bắn Bắc Sơn không thể có phục vụ đầy đủ thoải mái như ở CLB, nhưng hơn khách sạn ba sao không ít, Liễu Tuấn mời Dung Bách Xuyên vào quán cà phê.
Tuy vào quán cà phê, nhưng hai vị quan lớn lại uống trà.
Trò chuyện riêng, nụ cười trên mặt Dung Bách Xuyên nhạt đi, khuôn mặt gầy gò trở nên nghiêm tục:
- Đại hội lần này có khả năng không yên bình.
Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Hai lãnh tụ phía bên kia thời gian qua liên tục triệu kiến đại tướng cốt cán trong hệ phái bố trí, đây không còn là bí mật nữa. Vu Hướng Hoành càng hung hăng, ý đồ gây động tĩnh lớn trong đại hội lần này.
Nghe nói đã có lãnh đạo chủ yếu của mấy tỉnh đã tỏ thái độ, chuẩn bị chất vấn Liễu Tấn Tài về các phương án chính sách cải cách kinh tế trong nước từ khi nhậm chức tới nay.
Mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, nhắm vào vị trí của ông.
Có lẽ mưu đồ của bọn chúng không nhất định được thành hiện thực trong đại hội này, nhưng ít nhất loại thủ đoạn này có thể đả kích hữu hiệu uy vọng của Liễu Tấn Tài, làm lung lay quyền lực của ông. Là người lèo lái kinh tế cả nước, một khi uy quyền lung lay, sẽ gây ảnh hưởng sâu sắc, chính lệnh không được thực thi, đại cục kinh tế toàn quốc càng mất kiểm soát.
Một khi ổn định vĩ mô thất bại, Liễu Tuấn Tài có khả năng phải thực hiện lời hứa của mình.
Ông từng công khai tuyên bố trên hội nghị hạch tâm, một khi ổn định vĩ mô thất bại, ông sẽ thoái vị nhượng hiền.
Thấy Liễu Tuấn mặt bình tĩnh, Dung Bách Xuyên gật đầu, không nói tới đề tài này nữa. Hẳn cha con họ sớm đã nghe nói tới chuyện này, chắc đã có dối sạch rồi. Gần đây một loạn biện pháp của ngân hàng TW và ủy ban ngân giám, đoán chừng là một phần những đối sách đó. Ngoài ra bộ tuyên truyền rõ ràng tăng cường tuyên truyền dư luận về ổn định vĩ mô, cố gắng chiếm vị trí chủ động trên dư luận.
Đây có thể xem như một tín hiệu.
Bên phía Tiễn Kiến Quân coi như có thái độ khá rõ ràng, đương nhiên không đại biểu cho ông ta và cả hệ phái của ông ta sẽ toàn lực ủng hộ cha con họ Liễu, chỉ có thể nói là hữu hảo ở một chừng mực nào đó.
Thế là tốt lắm rồi, trong cuộc đấu tranh lớn này, Tiễn Kiến Quân có thái độ đó là sự ủng hộ rất lớn với Liễu Tấn Tài, Cao hệ vẫn giữ trung lập, hệ phái Khâu Tình Xuyên vì biểu hiện cứng rắn của hắn, dù muốn hay không, tình thế bắt phải đứng về cùng phía với Nghiêm Liễu hệ đối địch. Thêm vào trong tin đồ Hà Vũ hệ ủng hộ Liễu Tuấn, lực lượng hai bên không quá mức chênh lệch.
.... .....
Liễu Tuấn không ăn tối cùng Dung Bách Xuyên, thời gian của ông rất quý, quan hệ bọn họ, quý ở cái lòng, có ăn cơm cùng nhau hay không không quan trọng.
Có điều so với bữa trưa thịnh soạn của Liễu Tuấn ở khách sạn Thu Thủy, bữa tối này đúng là hơi "xấu hổ" một chút.
Chỉ có một bát mỳ thịt.
Nhìn Liễu tỉnh trưởng ăn mà mặt mày méo mó, Bạch Dương cũng biết, chắc là cho hơi nhiều muối một chút rồi.
Tài nấu nướng của giám đốc Bạch đúng là làm người ta chẳng dám khen ngợi, nói trắng ra cho tới giờ Bạch Dương cũng chỉ biết nấu mỳ, rán trứng. Hơn nữa mỳ toàn cho thừa muối, trứng cũng toàn rán cháy.
Bạch Dương vốn định cùng Liễu Tuấn ra ngoài ăn cơm, kết quả người này vừa mới tới đã ôm lấy cô làm bậy, chị Bạch Dương có đoan trang tới đâu, bị tiểu ngoan đồng ôm hôm, "sờ xoạng" một hồi cũng chẳng kháng cự được, đành cười khổ chiều theo y.
Không ngờ làm chuyện này thời gian trôi qua như thoi đưa, đợi tới khi hai người cảm thấy đói, thì trời đã tối thui rồi. Bạch Dương muốn gọi mang thức ăn tới, kết quả Liễu Tuấn nói ăn chút mỳ cũng được, Bạch Dương liền đích thân xuống bếp.
Trong tủ lạnh thì có rất nhiều thức ăn, nhưng Bạch Dương chỉ biết làm hai món đó, có nhiều đồ tới đâu cũng vô ích.
Thường ngày đều do cô Thái nấu nướng, hôm nay là cuối tuần, Tiểu Tiểu được bà ngoài đưa tới tứ hợp viện, làm bạn với đôi vợ chồng già, thêm vào tiểu ngoan đồng muốn tới, Bạch Dương tất nhiên cho cô Thái nghỉ phép.
Giờ "việc cấp bách" giám đốc Bạch đành đeo tạp dề xuống bếp nấu ăn.
Kết quả vẫn không được như ý muốn.
- Dương Dương, muối tuy rẻ, nhưng cho ít một chút cũng được.
Liễu Tuấn dùng đũa gắp mấy sợi mỳ lên, không ăn vội mà nhìn Bạch Dương, cười hì hì nói.
- Có mà ăn là khá lắm rồi, còn kén cá chọn cạnh, ăn mau lên! Nếu không không thèm để ý tới cậu nữa.
Bạch Dương thẹn quá hóa giận, trừng mắt lên nói. Cho dù là giám đốc công ty quốc hữu lớn nhất nước, nhưng cãi nhau với nam nhân của mình, giám đốc Bạch vẫn rất trẻ con, uy hiếp bằng cách "không thèm để ý".
Liễu tỉnh trưởng "hoảng sợ" không dám nói nữa, vâng dạ cho miếng mì lớn vào miệng, vừa ắn vừa nói:
- Phiền chị rót cho cốc nước, nếu không em thành thịt muối mất.
Bạch Dương không nhịn được cười, vội đi rót nước cho Liễu Tuấn,
Khôn ngờ Liễu tỉnh trưởng lại không hải lòng, làu bàu:
- Ài, đúng là chỉ con gái tốt, mỗi lần tới đều được uống trà thơm phức, đâu như chị, chỉ đối phó cho xong...
Vừa nghĩ tới bộ dạng ngoan ngoãn của Tiểu Tiểu, khóe miệng Liễu Tuấn xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Đừng coi thường Tiểu Tiểu chưa tròn sáu tuổi, cô bé rất hiểu chuyện, rất thân với "cha nuôi" mỗi lần Liễu Tuấn tới đều vội đi pha trà cho y, hiện giờ Tiểu Tiểu về nhà ông ngoại, đãi ngộ của Liễu tỉnh trưởng bị hạ cấp rồi.
Kỳ thực Bạch Dương vội đi rót nước cho y, không phải là cố ý đối phó, ai ngờ sơ xuất một chút, là bị y tóm lấy.
Bạch Dương cố nhịn cười, đứng dậy đi pha cho y một cốc trà nóng.
Vốn cho rằng "phục vụ chu đáo" như thế tỉnh trưởng đại nhân phải hài lòng rồi, ai ngờ Liễu tỉnh trưởng khoan khoái uống xong ngụm trà lại bắt đầu kiếm chuyện:
- Dương Dương, chị làm thế là không đúng rồi, biết rõ em muốn tới, sao lại để bà đưa Tiểu Tiểu đi? Em lâu rồi không gặp con, rất nhớ...
Bạch Dương trợn mắt lên:
- Chỉ biết nói những lời dễ nghe, sao cậu không tới nhà trẻ đón con? Mỗi tuần tới thứ sáu, mẹ chị đã sốt ruột đứng canh ở cửa nhà trẻ , Tiểu Tiểu vừa tan trường là đón ngay. Cậu không biết chuyện này, sao không đến trước.
Hai vợ chồng Bạch Kiến Minh tuổi già tịch mịch, Tiểu Tiểu thành cục cưng của hai ông bà rồi, Bạch Kiến Minh tự trọng thân phận, không tiện công khai xuất hiện ở nhà trẻ, nếu không ông đích thân đi đón rồi.
Nghe Bạch Dương nói, Liễu Tuấn "miệng hùm gan sứa" không dám tiếp lời.
Cái nhà trẻ đó Liễu tỉnh trưởng biết, nhưng sao dám đi đón Tiểu Tiểu? Hà Nam Phương và Tiểu Tiểu học cùng một nhà trẻ, Liễu tỉnh trưởng vừa thò mặt ra, Tiểu Tiểu gọi "cha nuôi" Nam Phương gọi "ba", chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?
Bảo Liễu tỉnh trưởng phải giải thích cho đám con ra sao?
Thấy tiểu ngoan đồng ngang ngược bị một câu nói làm "câm nín" cúi đầu ăn mỳ, Bạch Dương Mình cười.
- Mộng Doanh đúng là có dám nghĩ dám làm, đưa Nam Phương và Tiểu Tiểu tới cùng một chỗ... Hai chị em chúng đúng là rất hợp tựa hồ bẩm sinh có cảm giác thân cận, Tiểu Tiểu rất tốt với Nam Phương, về tới nhà là khoe với chị, Nam Phương thế này Nam Phương thế kia, vui vẻ cô cùng.
Bạch Dương vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ thấy suy nghĩ của Hà Mộng Doanh đúng là thú vị.
Hà đại tiểu thư thường làm chuyện không theo lý thường.
Có điều lần này có vẻ làm đúng rồi.
- Chúng vốn là chị em ruột mà, tất nhiên thân thiết rồi.
Liễu tỉnh trưởng đắc ý nói.
Bạch Dương bĩu môi, rồi lại cười dịu dàng
Mao Ngạo Hàn tính cách hướng ngoại vừa đi, Tào Hiểu Quốc càng thêm áp lực, Dung Bách Xuyên nhìn rất ôn hòa, đứng đó là với người không rõ chức vụ trong đảng của ông mà thôi, còn với Tào Hiểu Quốc thì thấy áp lực vô cùng. Thêm vào có Liễu Tuấn ở đây, mỗi một câu nói Tào Hiểu Quốc đúng là phải uốn lưỡi bảy lần, chỉ sợ ý tứ nào đó biểu đạt sai, dẫn tới hiểu lầm.
Liễu Tuấn tựau hồ nhìn ra Tào Hiểu Quốc rất "vất vả", mỉm cười nói:
- Hiểu Quốc, nếu anh có chuyện thì đi trước đi, tôi tiếp Dung bí thư.
Tào Hiểu Quốc cầu câu này của Liễu Tuấn mà không được, tức thì không kiềm chế được, liền từ biệt Liễu Tuấn và Dung Bách Xuyên.
Nhìn theo bong lưng của hắn, Dung Bách Xuyên trầm tư:
- Liễu tỉnh trưởng, nghe nói đồng chí Tào Hiểu Quốc và đồng chí Lưu Phi Bằng qua lại rất mật thiết?
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Đùng, trước kia là như thế.
Không ngờ Dung Bách Xuyên ở tận tây bắc mà hiểu rõ chính cục của tỉnh A như thế, có điều Liễu Tuấn nghĩ ngay tới Duyên Nguyên Ích, hai người đó là bạn đại học, giao tình thân thiết, Dương Nguyên Ích thi thoảng nói chuyện chính trị tỉnh A với Dung Bách Xuyên là đương nhiên. Hơn nữa Dung Bách Xuyên cũng luôn quan tâm tới sự trưởng thành của y, có khả năng do ông chủ động hỏi tới.
Trước kia là thế.
Dung Bách Xuyên cười đầy thâm ý.
Chỉ an bài một cuộc gặp gỡ, đã đem một cán bộ của Lưu Phi Bằng "phản bội" rồi, ít nhất thì cũng có ngăn cách, trước kia chỉ nghe thấy Liễu Tuấn đấu tranh, lần này đích thân nhìn thấy rồi.
Thủ tướng ôn hòa lịch thiệp như thế, sao lại nuôi dạy lên đứa con "giỏi đấu đá" như vậy?
Trường bắn Bắc Sơn không thể có phục vụ đầy đủ thoải mái như ở CLB, nhưng hơn khách sạn ba sao không ít, Liễu Tuấn mời Dung Bách Xuyên vào quán cà phê.
Tuy vào quán cà phê, nhưng hai vị quan lớn lại uống trà.
Trò chuyện riêng, nụ cười trên mặt Dung Bách Xuyên nhạt đi, khuôn mặt gầy gò trở nên nghiêm tục:
- Đại hội lần này có khả năng không yên bình.
Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Hai lãnh tụ phía bên kia thời gian qua liên tục triệu kiến đại tướng cốt cán trong hệ phái bố trí, đây không còn là bí mật nữa. Vu Hướng Hoành càng hung hăng, ý đồ gây động tĩnh lớn trong đại hội lần này.
Nghe nói đã có lãnh đạo chủ yếu của mấy tỉnh đã tỏ thái độ, chuẩn bị chất vấn Liễu Tấn Tài về các phương án chính sách cải cách kinh tế trong nước từ khi nhậm chức tới nay.
Mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, nhắm vào vị trí của ông.
Có lẽ mưu đồ của bọn chúng không nhất định được thành hiện thực trong đại hội này, nhưng ít nhất loại thủ đoạn này có thể đả kích hữu hiệu uy vọng của Liễu Tấn Tài, làm lung lay quyền lực của ông. Là người lèo lái kinh tế cả nước, một khi uy quyền lung lay, sẽ gây ảnh hưởng sâu sắc, chính lệnh không được thực thi, đại cục kinh tế toàn quốc càng mất kiểm soát.
Một khi ổn định vĩ mô thất bại, Liễu Tuấn Tài có khả năng phải thực hiện lời hứa của mình.
Ông từng công khai tuyên bố trên hội nghị hạch tâm, một khi ổn định vĩ mô thất bại, ông sẽ thoái vị nhượng hiền.
Thấy Liễu Tuấn mặt bình tĩnh, Dung Bách Xuyên gật đầu, không nói tới đề tài này nữa. Hẳn cha con họ sớm đã nghe nói tới chuyện này, chắc đã có dối sạch rồi. Gần đây một loạn biện pháp của ngân hàng TW và ủy ban ngân giám, đoán chừng là một phần những đối sách đó. Ngoài ra bộ tuyên truyền rõ ràng tăng cường tuyên truyền dư luận về ổn định vĩ mô, cố gắng chiếm vị trí chủ động trên dư luận.
Đây có thể xem như một tín hiệu.
Bên phía Tiễn Kiến Quân coi như có thái độ khá rõ ràng, đương nhiên không đại biểu cho ông ta và cả hệ phái của ông ta sẽ toàn lực ủng hộ cha con họ Liễu, chỉ có thể nói là hữu hảo ở một chừng mực nào đó.
Thế là tốt lắm rồi, trong cuộc đấu tranh lớn này, Tiễn Kiến Quân có thái độ đó là sự ủng hộ rất lớn với Liễu Tấn Tài, Cao hệ vẫn giữ trung lập, hệ phái Khâu Tình Xuyên vì biểu hiện cứng rắn của hắn, dù muốn hay không, tình thế bắt phải đứng về cùng phía với Nghiêm Liễu hệ đối địch. Thêm vào trong tin đồ Hà Vũ hệ ủng hộ Liễu Tuấn, lực lượng hai bên không quá mức chênh lệch.
.... .....
Liễu Tuấn không ăn tối cùng Dung Bách Xuyên, thời gian của ông rất quý, quan hệ bọn họ, quý ở cái lòng, có ăn cơm cùng nhau hay không không quan trọng.
Có điều so với bữa trưa thịnh soạn của Liễu Tuấn ở khách sạn Thu Thủy, bữa tối này đúng là hơi "xấu hổ" một chút.
Chỉ có một bát mỳ thịt.
Nhìn Liễu tỉnh trưởng ăn mà mặt mày méo mó, Bạch Dương cũng biết, chắc là cho hơi nhiều muối một chút rồi.
Tài nấu nướng của giám đốc Bạch đúng là làm người ta chẳng dám khen ngợi, nói trắng ra cho tới giờ Bạch Dương cũng chỉ biết nấu mỳ, rán trứng. Hơn nữa mỳ toàn cho thừa muối, trứng cũng toàn rán cháy.
Bạch Dương vốn định cùng Liễu Tuấn ra ngoài ăn cơm, kết quả người này vừa mới tới đã ôm lấy cô làm bậy, chị Bạch Dương có đoan trang tới đâu, bị tiểu ngoan đồng ôm hôm, "sờ xoạng" một hồi cũng chẳng kháng cự được, đành cười khổ chiều theo y.
Không ngờ làm chuyện này thời gian trôi qua như thoi đưa, đợi tới khi hai người cảm thấy đói, thì trời đã tối thui rồi. Bạch Dương muốn gọi mang thức ăn tới, kết quả Liễu Tuấn nói ăn chút mỳ cũng được, Bạch Dương liền đích thân xuống bếp.
Trong tủ lạnh thì có rất nhiều thức ăn, nhưng Bạch Dương chỉ biết làm hai món đó, có nhiều đồ tới đâu cũng vô ích.
Thường ngày đều do cô Thái nấu nướng, hôm nay là cuối tuần, Tiểu Tiểu được bà ngoài đưa tới tứ hợp viện, làm bạn với đôi vợ chồng già, thêm vào tiểu ngoan đồng muốn tới, Bạch Dương tất nhiên cho cô Thái nghỉ phép.
Giờ "việc cấp bách" giám đốc Bạch đành đeo tạp dề xuống bếp nấu ăn.
Kết quả vẫn không được như ý muốn.
- Dương Dương, muối tuy rẻ, nhưng cho ít một chút cũng được.
Liễu Tuấn dùng đũa gắp mấy sợi mỳ lên, không ăn vội mà nhìn Bạch Dương, cười hì hì nói.
- Có mà ăn là khá lắm rồi, còn kén cá chọn cạnh, ăn mau lên! Nếu không không thèm để ý tới cậu nữa.
Bạch Dương thẹn quá hóa giận, trừng mắt lên nói. Cho dù là giám đốc công ty quốc hữu lớn nhất nước, nhưng cãi nhau với nam nhân của mình, giám đốc Bạch vẫn rất trẻ con, uy hiếp bằng cách "không thèm để ý".
Liễu tỉnh trưởng "hoảng sợ" không dám nói nữa, vâng dạ cho miếng mì lớn vào miệng, vừa ắn vừa nói:
- Phiền chị rót cho cốc nước, nếu không em thành thịt muối mất.
Bạch Dương không nhịn được cười, vội đi rót nước cho Liễu Tuấn,
Khôn ngờ Liễu tỉnh trưởng lại không hải lòng, làu bàu:
- Ài, đúng là chỉ con gái tốt, mỗi lần tới đều được uống trà thơm phức, đâu như chị, chỉ đối phó cho xong...
Vừa nghĩ tới bộ dạng ngoan ngoãn của Tiểu Tiểu, khóe miệng Liễu Tuấn xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Đừng coi thường Tiểu Tiểu chưa tròn sáu tuổi, cô bé rất hiểu chuyện, rất thân với "cha nuôi" mỗi lần Liễu Tuấn tới đều vội đi pha trà cho y, hiện giờ Tiểu Tiểu về nhà ông ngoại, đãi ngộ của Liễu tỉnh trưởng bị hạ cấp rồi.
Kỳ thực Bạch Dương vội đi rót nước cho y, không phải là cố ý đối phó, ai ngờ sơ xuất một chút, là bị y tóm lấy.
Bạch Dương cố nhịn cười, đứng dậy đi pha cho y một cốc trà nóng.
Vốn cho rằng "phục vụ chu đáo" như thế tỉnh trưởng đại nhân phải hài lòng rồi, ai ngờ Liễu tỉnh trưởng khoan khoái uống xong ngụm trà lại bắt đầu kiếm chuyện:
- Dương Dương, chị làm thế là không đúng rồi, biết rõ em muốn tới, sao lại để bà đưa Tiểu Tiểu đi? Em lâu rồi không gặp con, rất nhớ...
Bạch Dương trợn mắt lên:
- Chỉ biết nói những lời dễ nghe, sao cậu không tới nhà trẻ đón con? Mỗi tuần tới thứ sáu, mẹ chị đã sốt ruột đứng canh ở cửa nhà trẻ , Tiểu Tiểu vừa tan trường là đón ngay. Cậu không biết chuyện này, sao không đến trước.
Hai vợ chồng Bạch Kiến Minh tuổi già tịch mịch, Tiểu Tiểu thành cục cưng của hai ông bà rồi, Bạch Kiến Minh tự trọng thân phận, không tiện công khai xuất hiện ở nhà trẻ, nếu không ông đích thân đi đón rồi.
Nghe Bạch Dương nói, Liễu Tuấn "miệng hùm gan sứa" không dám tiếp lời.
Cái nhà trẻ đó Liễu tỉnh trưởng biết, nhưng sao dám đi đón Tiểu Tiểu? Hà Nam Phương và Tiểu Tiểu học cùng một nhà trẻ, Liễu tỉnh trưởng vừa thò mặt ra, Tiểu Tiểu gọi "cha nuôi" Nam Phương gọi "ba", chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?
Bảo Liễu tỉnh trưởng phải giải thích cho đám con ra sao?
Thấy tiểu ngoan đồng ngang ngược bị một câu nói làm "câm nín" cúi đầu ăn mỳ, Bạch Dương Mình cười.
- Mộng Doanh đúng là có dám nghĩ dám làm, đưa Nam Phương và Tiểu Tiểu tới cùng một chỗ... Hai chị em chúng đúng là rất hợp tựa hồ bẩm sinh có cảm giác thân cận, Tiểu Tiểu rất tốt với Nam Phương, về tới nhà là khoe với chị, Nam Phương thế này Nam Phương thế kia, vui vẻ cô cùng.
Bạch Dương vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ thấy suy nghĩ của Hà Mộng Doanh đúng là thú vị.
Hà đại tiểu thư thường làm chuyện không theo lý thường.
Có điều lần này có vẻ làm đúng rồi.
- Chúng vốn là chị em ruột mà, tất nhiên thân thiết rồi.
Liễu tỉnh trưởng đắc ý nói.
Bạch Dương bĩu môi, rồi lại cười dịu dàng
/2140
|